Đồ Phụng Tam như cơn gió cuốn tiến vào đại đường, kêu lớn: "Đến lúc rồi!"
Lưu Dụ đang hỏi thăm Lưu Nghị về việc có liên hệ đến tình huống sinh hoạt của thủ hạ, nghe thấy thế tinh thần chấn động, hỏi: "Có phải là Từ Đạo Phúc không nhịn được đã phát động tấn công Cối Kê không?"
Đồ Phụng Tam đi đến trước mặt hai người, hai mắt lộ ra thần sắc khinh bỉ nói: "Là ngược lại, Tạ Diễm không dằn được đã xuất thành nghênh chiến."
Lưu Dụ và Lưu Nghị hai người cùng lúc thất thanh kêu lên: "Cái gì?"
Đồ Phụng Tam trầm tĩnh nói: "Sáng sớm ngày hôm qua, ba vạn binh mã của Từ Đạo Phúc đã tiến đến khu vực đê ở cách mặt tây của Cối Kê ba dặm, bày trận với tư thế sẵn sàng tấn công Cối Kê bất cứ lúc nào. Lúc ấy Tạ Diễm còn chưa kịp ăn cơm sáng, đã vội vã mặc giáp lên ngựa, còn nói với tả hữu rằng 'Hãy đợi ta tiêu diệt hết lũ giặc cỏ này, rồi sẽ về dùng cơm cũng không muộn'. Thế rồi sắp đặt kế sách xong, lập tức dẫn hai vạn binh xuất thành tấn công địch nhân."
Lưu Dụ và Lưu Nghị nghe xong giựt mình ngẩn người ra. Bọn họ đã sớm biết Tạ Diễm kiêu ngạo khinh địch, dù cho Gia Hưng và Ngô Quận đều bị thất thủ chỉ trong một đêm vẫn cứ một mực uống rượu tán dóc, không chịu sửa đổi bảy cái tật xấu đã nổi tiếng. Nhưng họ đều không tưởng tượng được y lại khinh suất đến như vậy.
Khu vực đê nằm ở phía tây Cối Kê nối liền với kênh đào Vận Hà, đường lối chật hẹp, hai bên đều là bờ đê, lợi thủ không lợi công. Có thể thấy, Từ Đạo Phúc biết rõ Tạ Diễm là loại người thế nào, nên mới cố ý dụ địch xuất thành, lập kế đánh bại.
Lúc này Giang Văn Thanh, Tống Bi Phong, Lão Thủ, Thân Vĩnh và hơn mười tướng lĩnh nghe được chuyện nên lục tục chạy đến. Bầu không khí trong đại đường tràn đầy sự khẩn trương, ai nấy đều thần sắc nặng nề.
Lưu Dụ thở dài: "Ôi! Diễm soái.... ài!"
Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: "Không cần ta nói, mọi người cũng đều biết hậu quả xảy ra thế nào. Từ Đạo Phúc cố ý tỏ ra yếu kém, mới tiếp chiến tức thì đã vội theo bờ đê triệt thoái, dụ quân đội Tạ Diễm đi vào. Sau đó lấy khoái đĩnh bố trí dọc theo hai bên đê, dùng kình tiễn giáp công, khiến cho Diễm quân bị ép phải lùi lại, trở thành một đám loạn quân. Rồi Thiên Sư quân mai phục khắp nơi mới toàn diện phản công. Diễm quân đại bại, còn Tạ Diễm bị Trương Mãnh đại tướng hạng nhất của Từ Đạo Phúc chém chết ngay tại chỗ, hai người con của y là Tạ Triệu và Tạ Tuấn cũng đồng thời bị giết. Hai vạn người xuất chiến chỉ còn có hơn tám ngàn quay trở về được Cối Kê, thời kỳ rực rỡ của quân viễn chinh đã trở thành quá khứ."
Tống Bi Phong cả người chấn động mạnh, nhiệt lệ tuôn trào. Giang Văn Thanh và Lão Thủ vội vàng đến đỡ hai bên cạnh y.
Trong đại đường gần hai mươi người lặng ngắt như tờ.
Tạ Diễm thất trận là điều nằm trong dự liệu, nhưng không có người nào ngờ được y lại bại nhanh, bại thảm và ngu xuẩn đến như thế.
Lưu Nghị phá tan bầu không khí im lặng, nói: "Thám tử của bọn ta chưa có tin tức truyền lại, làm sao Đồ tướng quân đối với sự tình phát sinh ở bên bờ đối diện lại biết rõ ràng như là chính tai nghe, mắt thấy vậy?"
Đồ Phụng Tam thần thái vẫn trầm tĩnh, ung dung nói: "Lúc Lưu soái và ta mới vừa trở lại Kiến Khang, bọn ta đã phái người xâm nhập vào các thành trì ở phương Nam, tạo lập một mạng lưới tình báo chặt chẽ mà Cối Kê là thành trì trọng điểm, cuối cùng hôm nay cũng có tác dụng. Nội trong hai canh giờ các ngươi sẽ nhận được tin tức từ Cối Kê đến."
Lưu Dụ đi đến trước mặt Tống Bi Phong giơ tay nắm chặt hai vai lão, an ủi: "Tất cả đã trở thành sự thật không thể vãn hồi. Hiện tại, điều duy nhất mà bọn ta có thể làm là hóa bi thương thành sức mạnh, phản kích Thiên Sư quân, vì Diễm soái đòi lại nợ máu."
Kế đó gã buông hai tay ra, quay người đối diện với các tướng, quát lớn: "Ta nói có đúng không?"
Chúng tướng đồng thanh la lớn: "Đúng!"
Lưu Dụ nhìn qua Đồ Phụng Tam hỏi: "Hiện tại vị đại tướng nào nắm quyền chỉ huy ở Cối Kê và Thượng Ngu?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Chính là đại tướng Chu Tự. Nếu không phải Từ Đạo Phúc còn cố kỵ y, ắt đã sớm thừa cơ truy kích toàn lực công thành rồi."
Lưu Dụ gật đầu nói: "Hay lắm! Đã do Chu đại tướng làm chủ quản, hết thảy đều thương lượng được. Bọn ta lập tức hành động."
Giang Văn Thanh ứng tiếng: "Ba mươi sáu chiếc Song Đầu hạm, còn thêm năm mươi tám chiếc chiến thuyền cải tạo từ thuyền đi biển đang ở bến tàu đợi lệnh, có thể khởi hành bất cứ lúc nào."
Đồ Phụng Tam nói: "Hiện tại khu vực bến tàu Lâm Hải vận** của mặt bắc Cối Kê và Thượng Ngu vẫn còn trong tay quân viễn chinh, có điều mặt biển đã bị hạm đội của Thiên Sư quân phong tỏa, nếu bằng vào lực lượng bản thân của quân viễn chinh, chỉ còn một cách là rút lui theo đường bộ."
Lão Thủ tiếp lời: "Từ Đạo Phúc sớm đã đoán được bọn ta có kế sách di chuyển quân viễn chinh từ hai thành Cối Kê và Thượng Ngu theo đường biển, nên bố trí ở Dư Diêu hơn hai trăm chiến thuyền, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu đối với đội thuyền của bọn ta bất cứ lúc nào."
Lưu Dụ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Đã có Chu Tự ở Cối Kê chủ trì đại cuộc, binh lính trên bộ của Từ Đạo Phúc trong nhất thời cũng chưa có cách uy hiếp Lâm Hải Vận, chỉ cần bọn ta có biện pháp ứng phó đội chiến thuyền ở Dư Diêu, kế hoạch lui quân khẳng định sẽ thành công."
Giang Văn Thanh nói: "Đội chiến thuyền ở Dư Diêu hãy giao cho ta ứng phó, ta sẽ làm cho hạm đội của Thiên Sư quân lần này phải lo cho mình cũng không xong, như vậy Lưu soái có thể chiếm giữ Lâm Hải Vận, nhanh chóng đưa binh lính Chu Tự đến Hải Diêm."
Đồ Phụng Tam đồng ý: "Dùng công làm thủ là chiêu số cao minh. Vả lại Song Đầu thuyền tiến thoái linh hoạt, lực công kích hơn xa chiến thuyền của Thiên Sư quân, kế hoạch này quả thật là vạn vô nhất thất. Điều duy nhất có thể lo lắng là khi Từ Đạo Phúc nhìn ra mưu kế của bọn ta, từ đường bộ tiến đánh Lâm Hải Vận, bọn ta sẽ tổn thất trầm trọng."
Toàn bộ hành động triệt quân, cần ít nhất mười ngày mới có khả năng hoàn thành. Nếu như Từ Đạo Phúc trong thời gian này đánh chiếm Lâm Hải Vận, cắt đứt hành động triệt quân giữa chừng, những người sót lại chắc chắn là không sống sót nổi.
Lưu Dụ nói: "Điều đó cần coi bản lĩnh của Từ Đạo Phúc. Bọn ta chẳng những dùng Trương Bất Bình làm đầu lĩnh dẫn công binh, vật liệu bằng gỗ và khí giới đưa đến Lâm Hải Vận để thiết lập cơ sở thiết bị có năng lực phòng ngự, sau đó chuyển thêm năm ngàn binh lính đến đó chịu trách nhiệm bảo hộ Lâm Hải Vận. Bọn ta là đội quân mới còn sung sức, địch nhân thì đánh trận đã lâu nên đã mỏi mệt, muốn cố thủ Lâm Hải Vận mười ngày nửa tháng tuyệt không thành vấn đề. Các ngươi cần phải nhớ rõ, chiến tranh bắt đầu toàn diện triển khai. Hành động triệt binh chỉ là sách lược điều động trước tiên, chứ không phải tiêu biểu cho bọn ta đang ở thế hạ phong."
Mọi người lớn tiếng đáp đã nghe rõ.
Lưu Dụ ngước nhìn xà nhà, giọng nói sang sảng, từng lời thốt ra đầy khí phách: "Ta muốn để cho Từ Đạo Phúc hiểu được rằng Bắc Phủ binh bọn ta do chính tay Huyền soái huấn luyện ra đích thực là cường binh, đã từng ở bến sông Phì Thủy lạnh giá, khiến cho hùng binh trăm vạn của Hồ nhân phải ôm hận lui binh. Ta muốn Từ Đạo Phúc biết rằng cho đến thời điểm này, Bắc Phủ binh vẫn là đội quân mạnh nhất thiên hạ."
Mọi người lại lớn tiếng hưởng ứng, bầu không khí lại càng sôi nổi hơn mới đây.
Lưu Dụ quát lớn: "Thời gian hành động đã đến. Bọn ta sẽ dùng sự thật để chứng minh cho tất cả mọi người thấy, Bắc Phủ binh thật sự là vô địch."
:77:
Khi Hác Trường Hanh tiến vào sảnh đường, Nhiếp Thiên Hoàn đang lau Thiên Địa Minh Hoàn binh khí độc môn danh chấn nam phương của y.
Một bộ chín mũi phi đao được cởi ra để trên mặt bàn.
Thanh âm nước sông đánh vào mạn thuyền vang lên rào rạt.
Hác Trường Hanh y theo chỉ thị của Nhiếp Thiên Hoàn, ngồi xuống bên cạnh lão yên lặng chờ.
Cuối cùng Nhiếp Thiên Hoàn cũng bỏ công việc trên tay xuống, nhìn qua họ Hác nói: "Ta muốn ngươi rời đi ngay lập tức!"
Hác Trường Hanh ngây người hỏi: "Có chuyện gì phát sinh vậy, có phải là vấn đề từ bên phía Hoàn Huyền không?"
Nhiếp Thiên Hoàn rút một ngọn chủy thủ ra, sau khi chăm chú nhìn kỹ một lượt rồi nói: "Về phía Hoàn Huyền chẳng những không cảm thấy có vấn đề, mà hắn còn đối xử với ta càng thêm trọng hậu, nói toàn những lời tốt đẹp. Nhưng chính vì hắn đối với ta quá tốt, lại khiến ta sinh ra có cảm giác không yên tâm."
Sau khi Nhiếp Thiên Hoàn đánh tan đội thuyền của Dương Toàn Kỳ, Hoàn Huyền tự mình đến Vân Long Hào gặp Nhiếp Thiên Hoàn thương lượng đại kế.
Lúc đó Hác Trường Hanh không có mặt, nên không biết rõ tình hình lúc hai người gặp mặt.
Sáng nay Hác Trường Hanh nhận được mệnh lệnh Nhiếp Thiên Hoàn muốn gặp y, liền vội vã cưỡi chiếc Ẩn Long mới chạy đến gặp Nhiếp Thiên Hoàn.
Hác Trường Hanh nói: "Đang lúc Hoàn Huyền phải nhờ cậy vào chúng ta, hắn đương nhiên phải cung kính với bang chủ."
Nhiếp Thiên Hoàn thở dài một hơi, nói lảng đi: "Nhã nhi đã lên đường chưa?"
Hác Trường Hanh đáp: "Thuộc hạ đã đưa Thanh Nhã đến tận Hoài Thủy, chắc chắn Thanh Nhã có thể an toàn đến Biên Hoang Tập."
Nhiếp Thiên Hoàn bớt lo. Hoài Thủy chính là trong phạm vi thế lực thủy sư Thọ Dương của Hồ Bân, chỉ cần biết được Doãn Thanh Nhã trên thuyền, bảo đảm có thể đi trót lọt không trở ngại. Hiện tại, Thọ Dương cũng giống như Biên Hoang tập nối dài, điều bí mật này giờ đã trở thành công khai.
Hác Trường Hanh không nhịn được hỏi: "Bang chủ muốn thuộc hạ đi đến đó ư?"
Nhiếp Thiên Hoàn để ngọn chủy thủ trên tay xuống, im lặng một lát rồi trầm giọng nói: "Ta muốn ngươi quay về Lưỡng Hồ."
Hác Trường Hanh la thất thanh: "Sao?"
Nhiếp Thiên Hoàn tiếp: "Nhân dịp Hoàn Huyền chưa có lòng đề phòng, ngươi phải lập tức quay về Lưỡng Hồ. Hiện tại bọn ta và Hoàn Huyền chỉ có quan hệ đồng minh, hắn không có tư cách cũng không dám quản đến sự điều động Lưỡng Hồ quân của bọn ta."
Vẻ mặt Hác Trường Hanh lộ rõ thần tình kinh hãi còn chưa tan, lắc đầu đáp: "Thuộc hạ không hiểu!"
Nhiếp Thiên Hoàn nói: "Mấy ngày hôm nay, ta cứ suy đi nghĩ lại về chuyện Nhậm Thanh Thị đã nói với ta. Thoạt đầu Hoàn Huyền không an tâm và chẳng có lòng tốt đối với bọn ta, ta cũng tương kế tựu kế để mọi người đều vui vẻ mà lợi dụng lẫn nhau."
Kế đó lão trợn hai mắt lên, ánh mắt xạ ra lấp lánh hàn quang. Nói: "Có điều hiện tại tình hình đã không còn khống chế được nữa, bọn ta đang rơi vào hiểm cảnh nguy cơ rình rập bốn bề, phải coi ai là người có thể tiên phát chế nhân đánh gục đối phương."
Hác Trường Hanh biến sắc kêu lên: "Tình huống nghiêm trọng đến thế ư?"
Nhiếp Thiên Hoàn lộ vẻ nhớ lại: "Lúc ta và Hoàn Huyền gặp mặt, hắn rất thâm trầm và kềm chế. Thỉnh thoảng ta có nặng lời, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút thể hiện vui hay giận. Căn bản điều này không phải là tính cách của hắn, cái vẻ uất ức đó của hắn chắc chắn là có mưu đồ, cố nén nhịn cơn giận trong nhất thời, bởi vì tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu. Hừ! Hoàn Huyền muốn lừa ta hả? Hãy chờ xem!"
Sắc mặt Hác Trường Hanh bắt đầu trở nên khó coi.
Nhiếp Thiên Hoàn tiếp: "Nhưng công phu thâm tàng bất lộ của Hoàn Huyền còn chưa hoàn hảo. Khi hắn nói ra vì theo tình thế, cho nên phải điều chỉnh sách lược, tạm thời bỏ qua Biên Hoang tập mà đổi lại toàn lực đối phó với Kiến Khang, ta phát giác trong mắt hắn thoáng qua vẻ đắc ý. Ta chửi mười tám đời tổ tông con bà nó, tên tiểu nhân Hoàn Huyền dám giỡn mặt với Nhiếp Thiên Hoàn ta hả?"
Hác Trường Hanh gật đầu nói: "Hoàn Huyền đích xác là đang chơi trò mèo vờn chuột. Có phải bang chủ trách hắn nói một đàng làm một nẻo không?"
Nhiếp Thiên Hoàn cười lạnh: "Đối với loại người này thì còn lời gì tốt để nói được chứ? Sáng nay hắn sai Hoàn Vỹ đến, nói rằng trưa mai sẽ tự mình đến Vân Long Hào gặp ta. Đã biết hắn đến thì không có ý tốt, có ý tốt thì không đến nên ta có thể bày thế trận đón đợi hắn. Chỉ cần hắn dám lên thuyền, ta phải cho hắn biết không thể sống mà rời khỏi được."
Hác Trường Hanh giật mình kêu xin: "Bang chủ! Như thế thì Trường Hanh càng phải ở lại."
Nhiếp Thiên Hoàn nhìn gã một chút rồi mỉm cười, nói: "Ngươi lo lắng ta giết không nổi Hoàn Huyền sao?"
Hác Trường Hanh đáp: "Trường Hanh chỉ là muốn vì bang chủ liều chết đến cùng."
Nhiếp Thiên Hoàn ung dung nói: "Hoàn Huyền tuy vinh dự được ở vị trí đứng đầu 'Nội cửu phẩm cao thủ', nhưng còn chưa được Nhiếp Thiên Hoàn ta để vào trong mắt đâu. Đương nhiên hắn không nghĩ như thế, cũng chỉ vì hắn cho rằng tự mình có thể thắng ta nên mới đem thân mạo hiểm. Đây là cơ hội duy nhất của hắn để giết ta. Trên Đại Giang, cho dù hắn có dốc hết toàn lực, cũng chưa đủ bản lĩnh khiêu chiến với Xích Long hạm của Lưỡng Hồ bang chúng ta."
Hác Trường Hanh nhíu mày: "Đã như thế, sao bọn ta không rút lui toàn quân về Lưỡng Hồ để giựt giò Hoàn Huyền? Khi Hoàn Huyền cùng quân Kiến Khang khai chiến, thì ta đánh chiếm Kinh Châu, như vậy bá nghiệp mới có thể được như mong đợi.”
Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ : "Ngươi tưởng ta không nghĩ đến đề nghị đó của ngươi sao? Thế nhưng, nếu như bọn ta rút quân quay về Lưỡng Hồ, Hoàn Huyền còn dám ***ng tới Kiến Khang không? Dù cho hắn gan to tầy trời cũng không dám."
Kế đó đứng lên rồi thở dài, sau một lúc bước tới bước lui bên cạnh Hác Trường Hanh rồi kiêu ngạo nói: "Ta năm nay đã năm mươi lăm, ngày tháng không còn nhiều, không thể phí hoài thêm năm tháng vô ích nữa. Trước mắt là cơ hội thành tựu bá nghiệp duy nhất của ta. Chỉ cần có thể giết được Hoàn Huyền, đoạt được Kinh Châu, thượng du Đại Giang sẽ rơi trọn vào tay ta, thiên hạ Nam phương sẽ trở thành đồ trong túi của Nhiếp Thiên Hoàn ta. Nếu không hà cớ gì ta phải rời bỏ Lưỡng Hồ, lao sư động chúng chứ?"
Hác Trường Hanh trở nên nghẹn lời, một lúc sau mới nói: "Đúng như bang chủ vừa nói, 'đến thì không có ý tốt', Hoàn Huyền đã dám lên thuyền gặp bang chủ, tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ. Trong đám thủ hạ đi theo Hoàn Huyền đều là những cao thủ tinh nhuệ, kỳ nhân dị sỹ, không sợ bị hành thích."
Nhiếp Thiên Hoàn quay lại chỗ cũ ngồi xuống, tay phải đặt lên bàn rồi cong ngón giữa gõ nhẹ xuống, mỉm cười nói: "Trong thiên hạ, hiện tại có thể khiến Nhiếp Thiên Hoàn ta kiêng kỵ chỉ có hai người, một là Yến Phi còn người kia là Tôn Ân. Nhưng cả hai người này sẽ không chịu để Hoàn Huyền sai khiến, ngươi nói coi ta còn phải sợ gì nữa?"
Hác Trường Hanh nhìn ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn của lão, khổ não nói: "Hoàn Huyền đã muốn ra tay trước để chiếm lợi thế, thì tại sao lại bỏ qua cơ hội đến gặp bang chủ lần trước chứ?"
Nhiếp Thiên Hoàn thu tay phải lại rồi hờ hững nói: "Hỏi hay lắm! Tất cả đều vì thời cơ chưa đến. Lúc đó ta mới vừa đại phá Dương Toàn Kỳ, khí thế như cầu vồng, hạm đội bố trí ở một giải thủy vực Giang Đô. Mà Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham vẫn còn có lực phản kích. Nếu như Hoàn Huyền cùng bọn ta khai chiến, chắc chắn sẽ tự mình làm loạn trận thế, dễ dàng rước lấy đại họa toàn bộ thủy sư Kinh Châu bị tiêu diệt, dự đoán lạc quan đến mấy cũng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương. Hoàn Huyền dám mạo hiểm đến thế chăng?"
Ngừng lại một chút rồi tiếp: "Ngươi biết làm thế nào Tiều Túng đoạt được quyền khống chế Ba thục không?"
Hác Trường Hanh gật đầu đáp: "Là thông qua Can Quy ám sát chủ nhân Mao gia."
Nhiếp Thiên Hoàn tiếp: "Nếu có thể giết Nhiếp Thiên Hoàn ta, chuyện xảy ra ở Ba Thục sẽ được tái diễn ở đây. Đó là biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với Lưỡng Hồ bang chúng ta. Lần trước cùng Hoàn Huyền gặp mặt, lúc trước khi bỏ đi hán đã hỏi ta, nếu hắn ngồi được lên hoàng tọa, ta có muốn trả công gì không? Ta đáp với hắn rằng nếu có khả năng trở thành bang hội lớn mạnh nhất ở Nam phương thì nguyện vọng đã đủ lắm rồi! Hắn ngó ta suy nghĩ cân nhắc rồi nói hắn có thể cho ta giữ chức đại tư mã, rồi mượn cớ muốn gặp lại ta để thương lượng việc ấy. Ha ha! Hoàn Huyền thật sự coi ta như con nít ba tuổi sao."
Hác Trường Hanh kêu xin: "Bang chủ! Xin hãy lưu thuộc hạ lại đây!"
Nhiếp Thiên Hoàn kiên quyết đáp: "Trong bang của bọn ta, ngoại trừ Nhiếp Thiên Hoàn ta thì chỉ có Trường Hanh ngươi mới có đủ tư cách, danh vọng lãnh đạo huynh đệ trong bang, cũng chỉ có ngươi mới có năng lực thống lĩnh toàn bang. Ta sai ngươi quay lại Lưỡng Hồ là một chiêu lợi hại. Cái này gọi là không sợ nhất vạn chỉ là sợ vạn nhất. Giả sử Hoàn Huyền lần này có thể may mắn thoát thân, bọn ta sẽ cùng Kinh Châu quân toàn diện chém giết lẫn nhau. Có ngươi ở Lưỡng Hồ phối hợp chặt chẽ với ta, tình thế sẽ hoàn toàn khác biệt. Ngươi không những cần đi, mà còn phải đi ngay lập tức."
Hác Trường Hanh hết cách chỉ còn nước đồng ý: "Tất cả đều làm theo ý bang chủ."
Nhiếp Thiên Hoàn nói: "Ta cố ý sắp đặt hạm đội ở hạ du Kinh châu là muốn cho Hoàn Huyền không có lòng đề phòng. Lần này bọn ta mới lấy ra một nửa hạm đội, chỉ cần ngươi có thể an toàn âm thầm quay về Lưỡng Hồ, dù cho ta có thất bại, ngươi vẫn còn đủ thực lực trên tay để giúp đỡ ta. Đương nhiên, nếu có thể ám sát Hoàn Huyền thành công, tất cả mọi nan đề sẽ giải quyết dễ dàng, hiểu chưa?"
Hác Trường Hanh gật đầu: "Trường Hanh đã hiểu rồi!"
Nhiếp Thiên Hoàn cười nhẹ: "Sau khi trở về! Ngươi hãy thay ta vấn an Nhậm hậu."
Hác Trường Hanh ngập ngừng định nói, lại thôi.
Nhiếp Thiên Hoàn nói tiếp: "Có thể làm nên đại sự, ai là người không mạo hiểm chứ? Ta sinh ra đã là người không ngừng mạo hiểm, nhưng mỗi lần đều giành được thắng lợi trong hiểm nguy, cũng qua đó không ngừng đưa ta đến thành công. Lần này cũng chỉ là thêm một lần mạo hiểm khác mà thôi! Tư vị này quả thật là khó lòng mà hình dung được. Từ trước đến nay ta luôn là người không cam chịu cuộc sống tầm thường vô vị, chỉ có trong hiểm cảnh, ta mới cảm nhận được sự đau khổ và hoan lạc của sinh mệnh."
Hác Trường Hanh cung kính nói: "Bang chủ còn có điều gì cần phân phó cho thuộc hạ không?"
Nhiếp Thiên Hoàn đáp: "Ngươi đưa chiếc Ẩn Long quay về Lưỡng Hồ. Vì từ đây đến Giang Đô là đoạn thủy trình nguy hiểm nhất, ngươi cần phải giữ tinh thần tỉnh táo, ngàn vạn lần không được khinh thường và sơ ý."
Hác Trường Hanh gật đầu: "Trường Hanh nhất định tận toàn lực để không phụ lòng ủy thác của bang chủ."
Nhiếp Thiên Hoàn nói: "Có lẽ ta đã quá lo xa. Ngày nào chưa thu thập được Nhiếp Thiên Hoàn ta, Hoàn Huyền còn chưa dám có hành động đả thảo kinh xà như thế. Ngưoi đi đi!"
Hác Trường Hanh thưa: "Trường Hanh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề có khả năng xảy ra."
Nhiếp Thiên Hoàn nhíu mày hỏi: "Có khả năng gì?"
Hác Trường Hanh đáp: "Lần trước Hoàn Huyền không động thủ, có thể là vì sắp đặt chưa hoàn thành."
Nhiếp Thiên Hoàn lại hỏi: "Ngươi muốn ám chỉ sự bố trí của Hoàn Huyền về phương diện nào?"
Hác Trường Hanh trả lời: "Thuộc hạ muốn ám chỉ Tiều Túng. Hắn có lẽ chưa đến Kinh Châu, chính là nguyên nhân Hoàn Huyền không dám lỗ mãng hành động, mà phải kéo dài kế hoạch đối phó với chúng ta cho đến ngày mai."
Hai mắt Nhiếp Thiên Hoàn lóe sáng, hừ một tiếng lạnh lùng rồi vẫy tay bảo Hác Trường Hanh đang lo lắng ở đó lập tức lên đường.
Hác Trường Hanh rời chỗ ngồi đi đến bên cạnh y, quỳ phục xuống sàn "phụp!" một tiếng, rồi hướng về Nhiếp Thiên Hoàn cúi đầu lạy liền ba cái, sau đó mới kiên quyết bỏ đi.
Thần sắc Nhiếp Thiên Hoàn vẫn không thay đổi, đợi sau khi Hác Trường Hanh đi rồi mới thở ra một hơi thật dài.
Nếu như Doãn Thanh Nhã là con gái của lão thì Hác Trường Hanh cũng tương đương như là con trai lão. Từ trước đến nay, lão đều coi theo sức mà đào tạo bồi dưỡng cho Hác Trường Hanh, khiến Hác Trường Hanh trở thành nhân vật đứng thứ hai ở trong Lưỡng Hồ bang, để thành người thừa kế lão.
Vô luận lão có lòng tin đối với mình đến thế nào, thì hành động ám sát Hoàn Huyền lần này là hành vi mạo hiểm, chẳng còn sự chọn lựa nào khác, được ăn cả ngã về không. Nếu như không thành công, ắt sẽ rơi vào cục thế khổ chiến.
Dù lão có thể chém giết để trở lại Lưỡng Hồ cũng nghiêm trọng tương đương, thật sự lão không muốn Hác Trường Hanh theo mình mạo hiểm lần này.
Trong lòng lão hiện lên hoa dung thanh tú của Nhậm Thanh Thị. Mỹ nữ này phải chăng vẫn còn ở trên tiểu đảo ở Động Đình Hồ luyện Tiêu Diêu đại pháp của nàng chăng? Hay là nàng vì lão không nghe theo lời khuyến cáo của nàng cứ xuất binh khỏi Giang Đô, mà nản chí ngã lòng đi tìm chỗ quy ẩn rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Thiên Hoàn dấy lên cảm giác phiền muộn và lạc lõng vô hạn.
Chú thích:
- Được ăn cả, ngã về không.
** Lâm Hải vận: Theo như trong truyện này tác giả mô tả thì Lâm Hải vận như một bến cảng với đầy đủ kho bãi, cầu tàu. Đó là một đầu mối giao thông thủy lục quan trọng. Khu bến cảng rộng lớn này còn có đại môn và sự bảo vệ quân sự chắc chắn. Lâm Hải thuộc tỉnh Chiết Giang ngày nay.
Hết chương 491
~~~~~~~~~