Yến Phi rời khỏi khoang thuyền đi đến đuôi thuyền. Những bông hoa tuyết vẫn không ngừng từ trên không trung rơi xuống, càng làm tăng thêm vẻ thê lương của bóng đêm. Trong lòng chàng trào dâng mãnh liệt niềm vui sướng không tên vì chàng cuối cùng cũng thu được tiếng kêu gọi từ phương xa của Kỷ Thiên Thiên. Vì thế chàng lập tức lên sàn thuyền để có thể một mình chuyên chú hoà khúc tâm tình với Thiên Thiên.
“Yến lang à! Thiên Thiên rất hạnh phúc! Thiên Thiên chưa từng nghĩ tới cuộc sống lại có thể kỳ diệu xúc động lòng người đến thế.”
Tâm linh Yến Phi vươn xa đến tận nơi cùng trời cuối đất, kết hợp với tâm linh Kỷ Thiên Thiên thành một, cảm thụ rõ ràng nỗi vui sướng phát ra từ tận đáy lòng Kỷ Thiên Thiên. Từ khi có thể truyền cảm và trao đổi thông tin với Kỷ Thiên Thiên vượt qua không gian rộng lớn bằng tâm linh, lần đầu tiên chàng mới cảm thấy Kỷ Thiên Thiên vui sướng đến độ này, không hề ưu tư, chán nản hoặc bất an. Tình cảm lạc quan của nàng đã trực tiếp cảm nhiễm sang chàng, làm chàng trong một sát na đã thăng hoa tới cảnh giới quên lo không sầu.
Bỗng nhiên, con thuyền đang tiến lên phía bắc mà chàng đang ngồi dường như biến mất, Dĩnh Thuỷ và hoa tuyết đầy trời cũng biến mất, cả đất trời tiến vào cõi hư vô mênh mông, chỉ còn hai tâm hồn của chàng và Kỷ Thiên Thiên hoà thành một. Hai trái tim yêu thương nồng nhiệt, không còn bất kỳ trở ngại hoặc ngăn cách nào.
“Thiên Thiên! Thiên Thiên! Nàng không sao chứ?”
“Yến lang! sự tình thật kỳ diệu. Tiếng vang của Điệp Luyến Hoa giống như mộ cổ thần chung của Phật*, làm muội lấy lại được những sức mạnh đã mất đi. Mọi ưu tư, lo lắng và mất mát đều không cánh mà bay. Tiếp đó muội tiến vào giấc ngủ say mềm. Khi tỉnh dậy thì muội cảm thấy tinh thần và sức lực đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều, cảm thấy toàn thân như vừa được đổi mới. Ồ! Việc đẹp đẽ diệu kỳ không chỉ dừng ở đó. Bỗng nhiên, tất cả mọi thứ đều tràn đầy ý nghĩa. Bất kể là một chiếc bàn hay chiếc ghế, hoặc là cây cối cỏ hoa đều tràn đầy cảm giác không tầm thường. Muội nghĩ về chân tướng của đất trời mà Yến lang đã từng nói cho muội biết, cảm giác càng trở nên kỳ quái. Thiên Thiên chừng như có thể hoàn toàn thoát ly khỏi vạn vật thế gian, lại có thể dung hoà với hoàn cảnh và vật thể xung quanh thành một, tới mức bản thân chừng như biến thành một bộ phận của chúng. Muội không còn một chút ưu sầu, đau thương nào nữa. Sự chờ đợi và hy vọng trở thành lạc thú. Thiên Thiên lại ngầm cảm thấy mối tình nồng nhiệt của Yến lang đối với Thiên Thiên, trong lòng vô cùng mãn nguyện, không suy không nghĩ, vô cùng an bình và siêu thoát. Đó chẳng phải là biến hoá vô cùng kỳ diệu sao? Bên ngoài gió lạnh đang gào thét, thì ra tiếng gió thổi lại có thể làm người nghe xúc động đến thế.”
Đây là lần đầu tiên Yến Phi nghe được Kỷ Thiên Thiên truyền đạt một đoạn mật ngữ tâm linh dài đến thế. Chàng hoàn toàn cảm thụ và chia sẻ cảm giác khoái lạc và mãn nguyện của Kỷ Thiên Thiên. Tâm linh họ kết hợp thành một sức mạnh kỳ diệu không tên, làm họ vươn tới một tầng cao vượt lên trên tất cả, tới không gian tự nhiên đầy đủ, nếm trải những tư vị mê người chưa từng biết tới.
Chàng phát đi tình yêu nồng nhiệt của mình tới nàng, sưởi ấm linh hồn nàng, ôn nhu nói: “Nếu ta đoán không sai thì tinh thần Thiên Thiên đang biến hoá vô cùng thần kỳ vi diệu, dương thần đang ở giai đoạn đầu dần dần thành hình. Thiên Thiên cần giữ vững tâm lý lạc quan và đấu chí bất khuất, nghênh đón những biến đổi không thể tránh khỏi khi dương thần thành hình. Nàng còn có biến hoá ở mặt nào khác nữa không?”
Kỷ Thiên Thiên đáp: “Biến hoá rất nhiều! Thính giác, thị giác, vị giác và khứu giác đều trở nên vô cùng phong phú. Hôm nay, muội nhìn một chiếc ghế, càng nhìn càng thấy nhiều ý tứ. Người ta chưa từng nhìn cái gì mà chăm chú đến như vậy. Tiểu Thi còn tưởng muội đã biến thành kẻ ngốc.”
Kỷ Thiên Thiên đề cập đến Tiểu Thi, Yến Phi lập tức nghĩ tới Bàng Nghĩa, vội hỏi: “Tiểu Thi khỏe không?”
Kỷ Thiên Thiên than thở trong cõi tâm linh: “Điều muội lo lắng nhất là nàng, điều nàng lo lắng nhất là muội, chẳng hiểu là chuyện gì nữa? Ồ! Chút nữa thì quên cho chàng biết. Phong Nương quả thực đối với bọn muội rất tốt, lại ngấm ngầm giúp đỡ nữa.”
Yến Phi cảm thấy sức mạnh tinh thần của Kỷ Thiên Thiên bắt đầu yếu đi, không dám thay đổi đề tài sang chuyện khác, hỏi: “Theo quan sát của Thiên Thiên thì trong lòng Tiểu Thi lo lắng nhớ nhung ai?”
Kỷ Thiên Thiên vô cùng thông minh, nghe qua đã hiểu ngay ý tứ, vui vẻ đáp: “Muội chỉ thấy nàng từng đề cập tới Cao công tử. Chàng nói xem trong lòng nàng là ai đây?”
Yến Phi than: “Thế thì nguy rồi! Tên tiểu tử Cao Ngạn giờ đang nồng nhiệt với Tiểu Bạch Nhạn, đã sớm để Tiểu Thi xa mãi tận trên chín tầng mây rồi.”
Tiếp đó chàng thuật lại tóm tắt tình hình Cao Ngạn cho nàng nghe.
Kỷ Thiên Thiên lo lắng hỏi: “Làm sao đây?”
Yến Phi đáp: “May là Cao tiểu tử chưa từng đáp ứng Tiểu Thi cái gì, họ cũng chưa có thật sự yêu thương nhau. Vì thế, tuyệt không thể coi là Cao tiểu tử thay lòng yêu người khác, là một người phụ bạc được.”
Kỷ Thiên Thiên càng lo lắng hơn: “Yến lang không biết rồi. Những ngày tháng ở đây tuyệt không dễ dàng gì. Nhàn rỗi thì lại càng suy nghĩ lung tung. Muội sợ nhất là Tiểu Thi hiểu nhầm, biến thành đơn phương tình nguyện đó.”
Yến Phi cười khổ: “Ta còn có một vấn đề đau đầu nữa là có người khác lại si tình đối với Tiểu Thi. Ài! Ta biết nói thế nào đây?”
Kỷ Thiên Thiên trầm mặc lại, rồi bỗng hỏi: “Người đó phải chăng là Bàng đại ca?”
Yến Phi ngạc nhiên: “Thiên Thiên làm sao đoán một lần là trúng ngay vậy?”
Kỷ Thiên Thiên dịu dàng đáp: “Muội đã sớm để ý thấy Bàng đại ca đối với Tiểu Thi có gì đó khác thường, không phải vì huynh ấy đặc biệt ân cần đối với Tiểu Thi, mà là vì chừng như muốn né tránh Tiểu Thi. Khi tiếp xúc thì bộ dạng cổ quái luôn lúng túng chân tay. Ài! Tính tình Cao công tử mà được bằng nửa phần của huynh ấy thì tốt quá và hiện giờ chúng ta cũng không cần phải lo lắng đến như vậy.”
Yến Phi hỏi: “Có biện pháp nào không?”
Kỷ Thiên Thiên đáp: “Để muội nghĩ đã! Ồ! Người ta phải đi rồi! Thiên Thiên vĩnh viễn yêu chàng.”
Tinh thần Yến Phi quay trở lại với trời đêm tuyết trắng, gió lạnh gào rú. Chiến thuyền tiếp tục hành trình tiến lên phía bắc.
:77:
Thác Bạt Khuê, Sở Vô Hạ và hai ngàn chiến sỹ qua nhiều ngày tăng tốc hành quân, cuối cùng đã an toàn về tới Thịnh Nhạc, hoàn thành hành động quan trọng là bí mật điều quân.
Hai đại tướng phụ trách phòng thủ và xây dựng lại Thịnh Nhạc là Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc được tin liền rời khỏi Thịnh Nhạc ba mươi dặm nghênh đón. Ba người sánh ngựa ruổi bước về Thịnh Nhạc, nhân thể thương nghị đại sự ngay trên lưng ngựa. Sở Vô Hạ và các chiến sỹ theo phía sau. Những vị trí cao điểm trên đường đều có chiến sỹ Thác Bạt tộc dừng cương quan sát để đảm bảo an toàn cho con đường, thể hiện rõ khí thế như mặt trời lên cao của Thác Bạt tộc.
Thác Bạt Khuê hỏi: “Về phía Hách Liên Bột Bột có hành động gì khác lạ không?”
Cho tới lúc này, Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc vẫn chưa biết Thác Bạt Khuê vội vàng trở về là vì chuyện gì mà bộ dạng thần bí, khi cách Thịnh Nhạc nửa ngày đi ngựa mới phái khoái kỵ đến thông báo cho họ biết.
Trưởng Tôn Tung ngạc nhiên nói: “Bọn thần không hề nới lỏng giám thị Hách Liên Bột Bột, lại phái thám tử thường trú ở Thống Vạn. Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì đặc biệt.”
Thác Bạt Khuê hỏi: “Tin tình báo cuối cùng cách bây giờ bao lâu?”
Thúc Tôn Phổ Lạc đáp: “Mười ngày trước rồi. Chỉ là báo cáo thường lệ. Mỗi tháng hai lần, người của chúng ta ở Thống Vạn đem tin tình báo chôn ở địa điểm bí mật đã được chỉ định trước bên ngoài thành Thống Vạn, rồi do bọn thần phái người đi lấy về. Nếu có tình hình đặc biệt thì người của chúng ta sẽ tự thân quay về báo cáo.”
Trưởng Tôn Tung không nhịn được nói xen vào: “Hiện giờ, Hách Liên Bột Bột với Diêu Trường thế đã thành thế như nước với lửa, hắn tự lo cho mình chưa xong còn dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta sao? Nếu đổi thần là hắn thì sẽ vui vẻ ngồi xem hai hổ đấu nhau.”
Thác Bạt Khuê thầm nghĩ làm sao mà giải thích với họ đây? Hắn trầm giọng: “Nhiều khả năng người của chúng ta ở Thống Vạn đã bị hại rồi. Nếu ta đoán không nhầm thì Hách Liên Bột Bột sẽ đột kích Thịnh Nhạc trước khi chúng ta nhận được tin tình báo.”
Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc đồng thời lộ vẻ hoài nghi.
Thác Bạt Khuê cười nhẹ: “Việc này trong vòng năm ngày nữa sẽ rõ. Dự đoán của ta khẳng định chuẩn xác không sai. Lần này ta phải giáo huấn cho tiểu Bột ra trò, để hắn không dám vọng động can qua đối với chúng ta nữa.”
Thúc Tôn Phổ Lạc ngạc nhiên nói: “Nếu Hách Liên Bột Bột quả nhiên đến xâm phạm thì bọn chúng lao sư viễn chinh, chịu nỗi khổ gió tuyết. Chúng ta thì dĩ dật đãi lao, chuẩn bị đầy đủ, có thể tiêu diệt toàn quân của hắn, nhân cơ hội này diệt trừ hậu hoạ. Tại sao lại bỏ qua cơ hội tốt như thế?”
Thác Bạt Khuê ung dung nói: “Vì ta nghĩ cho đại cục. Ta đã sớm hiểu thấu con người tiểu Bột hung tàn bạo ngược, thành công không đủ mà thất bại quá nhiều. Để hắn sống sẽ có thể kiềm chế quần hùng Quan Trung. Quan trọng hơn là làm Diêu Trường không cách nào thoải mái tranh đấu với các đối thủ khác. Chờ khi chúng ta thu thập xong Mộ Dung Thuỳ thì sẽ tiến quân vào Quan Trung. Vì thế, tình hình Quan Trung càng loạn càng tốt. Lưu lại tiểu Bột thật hữu lợi vô hại đối với chúng ta.”
Tiếp đó hỏi: “Tình hình Thịnh Nhạc thế nào?”
Trưởng Tôn Tung cười khổ đáp: “Tuyết lớn liên tục ảnh hưởng làm công tác xây dựng đình đốn hết. Xem ra phải đến mùa xuân năm tới thì chúng ta mới có thể xây dựng lớn được.”
Thác Bạt Khuê sớm đã dự đoán tình hình này nên không hề để tâm, hỏi: “Về mặt phát triển quân đội thì thế nào?”
Trưởng Tôn Tung lập tức hưng phấn, vui vẻ đáp: “Cuộc chiến Tham Hợp pha làm uy danh tộc ta tăng lên rất nhiều. Các bộ tộc tranh nhau quy phục. Lại thêm chúng ta tiền bạc sung túc nên binh lực từ ba ngàn mau chóng tăng lên thành một vạn năm ngàn người. Chỉ cần huấn luyện thêm thì có thể ganh đua quyết liệt với Mộ Dung Thuỳ.”
Hai mắt Thác Bạt Khuê bừng bừng ánh sáng kỳ dị, cười nói: “Ta thật không chờ được nữa rồi.”
Nói đoạn, hắn thúc vào bụng ngựa, giục ngựa tăng tốc. Chúng tướng vội bám theo sau. Kỵ đội như cơn gió vượt qua cánh đồng tuyết phi thẳng về phía Thịnh Nhạc.
:77:
Hai canh giờ trước, Yến Phi rời khỏi Thôi gia bảo. Ánh chiều tà vẫn chưa hoàn toàn tắt hẳn nơi chân trời, các vì sao thấp thoáng xuất hiện trên bầu trời đang tối dần.
Đêm nay phải là một đêm sáng sủa, tinh quang xán lạn.
Chàng rất hưởng thụ cảm giác đặc biệt chỉ có khi một mình đơn độc thoải mái chạy nhảy vì chàng cảm thấy càng lúc càng đến gần Kỷ Thiên Thiên hơn. Phải chăng chàng phảng phất nghe được tiếng trái tim đang thổn thức của nàng?
Nhưng chàng cũng biết so với bất kỳ lần nào trong quá khứ, lần này chàng không thể chuyên tâm. Điều ảnh hưởng đến chàng chính là Mặc Sỹ Minh Dao.
Chàng vẫn còn yêu nàng sao?
Câu trả lời đã rõ, chàng vẫn lo cho nàng, không muốn làm nàng tổn thương bất kể chàng có hận nàng đến thế nào đi nữa. Chàng sẽ vẫn đối tốt với nàng. Nhưng chàng và nàng vĩnh viễn không thể trở lại quan hệ như ngày trước vì Yến Phi đã không còn là Yến Phi của ngày đó nữa.
Hướng Vũ Điền nói rất đúng. Chàng đã từ Thác Bạt Hán biến thành Yến Phi, cách nhìn đối với rất nhiều việc đã thay đổi. Đêm mà chàng rời khỏi Mặc Sỹ Minh Dao là một đêm đau khổ nhất không thể quên được đối với chàng kể từ khi mẹ chàng qua đời. Cũng vào đêm đó, chàng đã hạ quyết tâm phải một đao chặt đứt quan hệ đối với Mặc Sỹ Minh Dao vì nàng đã làm chàng tổn thương quá trầm trọng, tới mức không thể chịu đựng nổi.
Đối với chàng mà nói, Mặc Sỹ Minh Dao là một ngục tù tình cảm, mà chàng là một con thú bị giam cầm trong đó. Không thể phủ nhận Mặc Sỹ Minh Dao quả thực hấp dẫn mười phần, có thể làm mê say điên đảo bất kỳ nam nhân nào. Nàng biết hơn bất kỳ người nào khác cách vui đùa với cái gọi là ái tình đó, biết làm sao để làm người ta khoái lạc, cũng biết làm sao để làm người ta đau thương thống khổ.
Lúc đó chàng tuyệt không hiểu rõ nàng, không rõ tại sao nàng lại phải biến việc khoái lạc trở thành nỗi hận, tự thân chà đạp lên hạnh phúc tương lai đang nằm trong tay mình. Cho tới khi chàng phát giác quan hệ giữa nàng và Hướng Vũ Điền.
Người trong lòng Mặc Sỹ Minh Dao tuyệt không phải là Yến Phi mà là Hướng Vũ Điền.
Vào thời khắc đó, chừng như chàng đã tỉnh lại từ trong giấc mộng không biết bắt đầu từ lúc nào, và không thể kết thúc. Tình cảm của chàng rơi vào vực sâu tuyệt vọng, nhưng ý chí lại kiên định hơn bao giờ hết. Nâng đỡ chàng chính là lời thề và tâm nguyện báo mối huyết thù của mẹ. Chàng không thể để Mặc Sỹ Minh Dao huỷ diệt chàng, cứ thế mà trầm luân vĩnh viễn.
Đó là một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp. Chân trời phía tây rực lên áng chiều như một dòng sông huyền ảo. Những đám mây lơ đãng bồng bềnh trôi trên nền trời rực ánh hoàng kim. Yến Phi ngồi trong một toà lương đình hình tròn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Chỗ dừng chân của đoàn ca vũ của Mặc Sỹ Minh Dao là một toà hoa trạch do Phù Kiên cấp cho, có một khu vườn giữa rất rộng, hoa cỏ rậm rạp, thâm u yên tĩnh.
Tiếng xe ngựa từ phía trước trạch viện truyền tới, cho biết đoàn Mặc Sỹ Minh Dao đã trở về. Đổi lại là bình thường thì chàng đã đến sân trước đón nàng, nhưng hôm đó chàng hoàn toàn không hề xung động. Những lời mà Mặc Sỹ Minh Dao nói sớm nay trước khi ra đi chàng vẫn nhớ như in không sót một từ, mỗi từ ngữ đều như tên bén bắn trúng tim chàng.
Chàng tuyệt không phẫn nộ. Hoặc là chàng đã sớm mất hết lửa giận rồi. Bao trùm lên chàng là một cảm giác đờ đẫn vô cùng kỳ quái, một cảm giác mất mát và tuyệt vọng không hiểu tại sao mình vẫn còn sống trên đời. Sự chán ghét sinh ra một cách tự nhiên chiếm trọn tâm hồn chàng, chàng chán ghét tất cả những gì trước mắt, tới mức hận cả bản thân mình.
Chàng không muốn lại làm một con trùng đáng thương vẫy đuôi cầu xin sự thương hại trước mặt Mặc Sỹ Minh Dao nữa. Kể cả khi chàng quỳ xuống trước mặt nàng thì đổi lại chỉ là sự vỗ về an ủi của nàng như đang ban ơn cho một con chó. Khi tâm tình nàng tốt thì nàng có thể nói vài câu an ủi. Nhưng như vậy có khác gì đâu?
Mặc Sỹ Minh Dao xuất hiện trên con đường rải sỏi. Ngọc dung xinh đẹp như hoa của nàng không hề có một chút tình cảm. Nàng vẫn mỹ lệ, kiêu ngạo và cao cao tại thượng như vậy, dường như toàn thể thiên hạ chúng sinh đều phải quỳ phục xuống dưới chân nàng.
Cho tới lúc nàng ngồi xuống ghế đá đối diện với chàng, Yến Phi vẫn không nói câu gì.
Mặc Sỹ Minh Dao hiển nhiên phát giác thần tình khác lạ của chàng. Nàng nhìn kỹ chàng một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Chàng ngồi ngây ra đây làm gì thế? Phải chăng vẫn còn để bụng những lời ta nói sáng nay ư! Đó chỉ là những lời ta nói ra khi giận dỗi nhất thời thôi mà. Mà cũng là do chàng không tốt, lại đi làm cho ta tức giận. Ôi! Tính khí ta càng lúc càng xấu rồi. Chàng chắc cũng biết rõ nguyên nhân tại sao mà.”
Yến Phi rất muốn hỏi nàng đó thật sự chỉ là lời nói lúc tức giận sao? Nhưng cảm giác trái tim tê tái, toàn thân mệt mỏi làm chàng không muốn khai màn một cuộc tranh cãi vô vị nữa. Chàng có thể chịu đựng mọi sự trách cứ, nhưng tuyệt không thể xúc phạm tới mẹ chàng được. Mà Mặc Sỹ Minh Dao lại khiêu chiến sự cấm kỵ và cực hạn chịu đựng của chàng.
Nàng yêu mình không?
Chàng không biết, nhưng khẳng định là tình yêu của nàng dành cho chàng không thể bằng tình yêu của chàng dành cho nàng. Nếu không thì nàng sẽ không chẳng nghĩ cho chàng như thế.
Yến Phi nhìn sâu vào đôi mắt đã làm cho tâm hồn chàng điên đảo mê say của nàng. Dưới cặp lông mày xinh đẹp đen tuyền, trong đôi mắt nàng bừng bừng như ánh lửa có thể làm trái tim bất cứ người nào nóng bỏng, có thể làm bất kỳ người nào cảm thấy không thể chế ngự được bản thân. Từ lần đầu tiên gặp nàng ở sa mạc thì ánh mắt nàng đã chiếm trọn trái tim chàng.
Yến Phi lại bình tĩnh một cách lạ kỳ, điềm đạm hỏi: “Rất khó khăn sao?”
Mặc Sỹ Minh Dao không khách khí đáp: “Còn phải hỏi ư? Tên gian tặc Phù Kiên uỷ nhiệm cho đại cừu nhân của ta là Mộ Dung Văn làm Cấm vệ trưởng của cung đình. Mộ Dung Văn vì để tỏ chút biểu hiện đã điều tới một đội cao thủ thân tộc tới phòng thủ Hoàng cung, lại tăng cường phòng bị cho Thiên lao trong cung nội. Lời ta nói sáng nay không hề sai, nếu chàng u mê không tỉnh ngộ mà khinh cử vọng động, khơi dậy sự cảnh giác của Phù Kiên thì bọn ta càng không có khả năng thành công.”
Trong lòng Yến Phi lại không hề gợn sóng vì trái tim chàng đã sớm chết rồi. Chàng bình tĩnh nói: “Nếu như ta có thể giết chết Mộ Dung Văn thì sẽ trợ giúp rất lớn cho việc của nàng.”
Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Sỹ Minh Dao từ từ lộ ra thần sắc khinh miệt mà Yến Phi khó có thể chịu nổi, ngữ khí ra vẻ không thèm để ý, tuyệt không quan tâm đến lời chàng, nói: “Còn cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Đó là suy nghĩ mà mình chàng tình nguyện, căn bản không có khả năng làm được. Đổi lại là ta và Hướng Vũ Điền cũng không làm được, nói chi là chàng? Chàng có bao nhiêu cân lượng, ta là người hiểu rõ nhất.”
Yến Phi tuyệt không tức giận, nói: “Nếu không thử thì làm sao có cơ hội thành công? Ta đã tốn rất nhiều công phu cho hành động ám sát Mộ Dung Văn, chỉ đấu trí chứ không đấu lực. Kể cả nếu không thành công thì cũng chỉ chiến đấu đến chết mà thôi.”
Ánh mắt Mặc Sỹ Minh Dao trở nên lạnh lẽo, trầm giọng: “Ta nói đến thế rồi mà chàng vẫn nhất quyết đi làm một mình sao? Chàng muốn đi chết cũng không ai cản trở chàng, nhưng không được làm ảnh hưởng tới ta, phá hỏng đại sự của ta.”
Yến Phi trở nên trầm mặc.
Hai mắt Mặc Sỹ Minh Dao hàn quang loé lên trừng trừng tức giận nhìn chàng. Một lúc sau, ánh mắt dịu lại, than: “Xin lỗi chàng! Muội đã nặng lời quá rồi. Thật ra trong lòng ta tuyệt không phải như vậy. Ôi! Chúng ta không nói về việc đó nữa được không? Tâm tình ta xấu quá rồi.”
Yến Phi cũng thở dài, không biết nói sao.
Bỗng nhiên Mặc Sỹ Minh Dao hỏi: “Chàng có biết tại sao trước khi đến Hoàng cung sáng nay, ta lại tức giận thế không?”
Yến Phi thầm nghĩ tâm tình nàng cũng giống như thời tiết thay đổi khôn lường. Ta làm sao mà biết được lúc nào thì trời đẹp? Lúc nào thì mưa gió bão bùng đây? Chàng chỉ còn cách lắc đầu.
Lúc này, ánh chiều tà đã tắt hẳn, thay vào đó là bóng tối. Vầng trăng khuyết ẩn hiện sau những đám mây, bóng tối bao la dần dần bao trùm đất trời.
Ánh mắt Mặc Sỹ Minh Dao rời khỏi chàng nhìn lên bầu trời, thản nhiên hỏi: “Tại sao tối qua Hướng Vũ Điền lại tìm chàng uống rượu thế?”
Yến Phi kinh ngạc thốt: “Nàng vì thế mà tức giận sao? Đó là đạo lý gì vậy?”
Mặc Sỹ Minh Dao bình tĩnh đáp: “Đây là lần đầu tiên ta thấy Thác Bạt Hán tức giận đúng không?”
Yến Phi ung dung đáp: “Ta không hề tức giận mà là thấy kỳ quái hiểu không? Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Ánh mắt Mặc Sỹ Minh Dao lại chuyển về phía chàng. Yến Phi không hề nhường nhịn nhìn thẳng vào mắt nàng. Mặc Sỹ Minh Dao bỗng nhiên cười phì một tiếng. Nàng vội vàng lấy tay che miệng, khuôn mặt lập tức như hoa nở, làm trước mặt Yến Phi sáng bừng lên. Nàng dùng vẻ thiên kiều bách mị nhất liếc chàng một cái rồi hỏi: “Nếu ánh mắt có thể giết người thì trong hai chúng ta phải có một người bị trọng thương mà chết rồi đúng không?”
Cho đến lúc này, đang trên đường đi tới Bình Thành, chàng vẫn không thể nào quên được ánh mắt có thể câu hồn nhiếp phách đó của nàng.
Trong lòng Yến Phi thầm than: “Ài! Lão thiên gia của ta ơi.”
Mặc Sỹ Minh Dao là người mà chàng không muốn gặp nhất, sợ phải gặp nhất, nhưng lần này chàng bắt buộc phải gặp nàng.
Chàng không gặp nàng cũng không được. Chàng sẽ dùng mọi biện pháp bức bách nàng phải xuất hiện.
Vì Kỷ Thiên Thiên, chàng không còn lựa chọn nào khác.
Chú thích:
- Mộ: buổi chiều; cổ: cái trống; thần: buổi sáng sớm; chung: cái chuông. Mộ cổ thần chung nghĩa là “tiếng trống ban chiều, tiếng chuông sáng sớm”, nghĩa bóng là lấy lời nói kín đáo, nhẹ nhàng để cảnh tỉnh người khác. Ở đây ý nói tiếng Điệp Luyến Hoa đã thức tỉnh Kỷ Thiên Thiên. Đây là một khái niệm thường gặp khi nghe giảng kinh Phật.
Hết chương 476
~~~~~~~~~