Chương 472: Duy Nhất Ky Hội

Tuyết càng rơi càng lớn, làm Biên Hoang tập ở bờ tây Dĩnh Thuỷ bị làn mưa tuyết mênh mang bao phủ. Khi Yến Phi đến bên Hướng Vũ Điền thì y đang đứng trên một ngọn đồi nhỏ bên bờ Dĩnh Thuỷ, ngây người nhìn về phía Biên Hoang tập đang mau chóng bị gió tuyết che mờ.

Hướng Vũ Điền cười khổ: “Thất bại rồi!”

Yến Phi nói: “Chỉ cần y không rời khỏi Biên Hoang tập thì chúng ta vẫn có cơ hội.”

Hướng Vũ Điền ngạc nhiên hỏi: “Làm sao huynh biết y vẫn lưu lại Biên Hoang tập?”

Yến Phi đáp: “Vì y chưa biết lần này huynh bỗng nhiên rời khỏi Biên Hoang tập là hành động đối phó với y. Chỉ vì y sinh lòng cảnh giác nên mới chọn cách thôi không bám theo huynh nữa, quay về trong Tập.”

Hai mắt Hướng Vũ Điền bừng lên nhìn chàng thăm dò, trầm giọng hỏi: “Huynh vẫn đuổi sát sau lưng ta sao?”

Yến Phi cười đáp: “Huynh biết đáp án ròi mà. Đúng không? Khi Ma Chủng của huynh kêu gọi ta, ta lập tức nhập vào cảnh giới do dương thần làm chủ, khoá chặt vị trí Ma Chủng của huynh. Ta không tin huynh lại không cảm thấy được. Tình hình có chút giống với cuộc đuổi bắt giữa ta và Tôn Ân có cảm ứng tương hỗ với nhau vậy. Khi Tôn Ân cảm giác được ta thì ta cũng cảm ứng được lão.”

Hướng Vũ Điền than: “Cảm giác đó quả là cổ quái, lại vô cùng mới mẻ kích thích, làm ta đến giờ vẫn chưa hết xúc động. Nhưng ta và huynh là tình huống vô cùng đặc thù, đối với Quỷ Ảnh thì lại là một việc hoàn toàn khác. Ta bằng vào linh dị của Ma Chủng mà ngấm ngầm sinh ra phản ứng tự nhiên là có người đang theo sát đằng sau. Nhưng khi ta vượt qua Dĩnh Thủy thì cảm giác đó biến mất tăm, làm ta biết Quỷ Ảnh không đuổi theo nữa. Con bà nó! Tên khốn này thật quá tinh minh.”

Yến Phi nói: “Tên khốn đó tuyệt không phải đặc biệt thông minh. Chỉ là dựa vào độn thuật và tinh thần luôn cẩn thận đề phòng, biết ẩn thân trong Tập là an toàn nhất. Nếu như bị dẫn dụ ra ngoài nơi hoang dã thì sẽ tăng cơ hội bị bại lộ hành tung. Y lại nghĩ huynh cũng phải quay về Tập, tại sao không dĩ dật đãi lao, còn hơn là đuổi mãi không ngừng.”

Hướng Vũ Điền nói: “Huynh vẫn chưa trả lời ta vấn đề đầu tiên.”

Yến Phi đáp: “Ta luôn không cảm ứng một cách rõ rệt Quỷ Ảnh. Nhưng khi y đuổi theo huynh từ khu bến cảng rời Tập chạy lên phía bắc thì ta mới cảm ứng được y. Cảm giác đó rất cổ quái, giống như ta đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống thấy một đốm lửa trên bình nguyên bên dưới lúc tỏ lúc mờ luôn di động. Nhưng khi y không vượt sông mà quay về Biên Hoang tập thì cảm ứng của ta đối với y lập tức tăng cường, thấy y rất rõ ràng, lại lộ cá tính mạnh mẽ. Do đó ta biết được khi đó y đã buông lỏng từ cảnh giới trạng thái ẩn tàng chuyển thành khai mở hoàn toàn.”

Hướng Vũ Điền cười khổ: “Bọn ta chừng như không ngừng đấu tranh với nhau, dùng một hình thức khác để tiến hành quyết chiến. Hiện giờ ta rơi vào thế yếu hạ phong tuyệt đối vì trình độ cảm ứng như huynh vừa nói thì ta vẫn chỉ ngửa mặt nhìn trời than là sức còn chưa đủ.”

Y lại hứng thú hỏi: “Huynh có nói cá tính, rốt cuộc là ý huynh muốn nói gì?”

Yến Phi đáp: “Đó là ta cảm ứng được ấn tượng do tâm linh y sản sinh ra, vừa lạnh lẽo lại trùng trùng tử khí, hoàn toàn khác với cảm giác của Hướng huynh và ta luôn tràn đầy sinh cơ. Tâm linh Quỷ Ảnh ngập tràn cừu hận, như thể mỗi người đều thiếu nợ y cái gì đó.”

Hướng Vũ Điền gật đầu: “Ta rất muốn thưởng thức tư vị có thể dựa vào tầng mức tinh thần đó để nắm được tình hình đối thủ. Chắc chắn là rất hữu dụng và thú vị. Được rồi! Hiện giờ y ở đâu?”

Yến Phi đáp: “Năng lực của ta ở phương diện đó vẫn rất hạn chế. Khi y trở về Biên Hoang tập rồi thì giống như là một giọt nước trở về biển cả, cảm ứng của ta đối với y lập tức trở lên mơ hồ. May là trong cảm ứng của ta, Quỷ Ảnh vẫn ẩn hiện thấp thoáng, không hoàn toàn biến mất. Nếu như cảm ứng của ta không sai thì lúc này y ở trong phạm vi Tiểu Kiến Khang.”

Hướng Vũ Điền tinh thần chấn động hỏi: “Nếu huynh đến Tiểu Kiến Khang thì phải chăng vì cự ly rút ngắn lại nên sẽ dễ dàng tìm ra y hơn?”

Yến Phi đáp: “Ta không biết. Về mặt này ta không hề có kinh nghiệm vì ta chưa từng thử qua phương pháp đó để tìm ai cả.”

Hai người đều động não đến mức tối đa để tìm biện pháp có thể giết chết Quỷ Ảnh vì họ chỉ có một cơ hội, một khi để lỡ thì sẽ làm Quỷ Ảnh bỏ chạy khỏi Biên Hoang tập. Họ sẽ mất cơ hội duy nhất giết được Quỷ Ảnh. Bảo quyển của Hướng Vũ Điền cũng rất nhiều khả năng vì thế mà "tro tàn khói toả".

Hướng Vũ Điền suy nghĩ: “Nếu như Quỷ Ảnh phát giác huynh rời khỏi Chung lâu lại không biết huynh ở đâu thì y sẽ liên tưởng thế nào?”

Yến Phi đáp: “Nếu đổi lạ là người khác cũng sẽ hoài nghi. Huống chi với tập quán của Quỷ Ảnh, y luôn bồn chồn lo lắng. May là y cho rằng ở trong Tập vẫn an toàn. Làm sao y có thể biết được bọn ta lại có phương pháp khó tin này để truy tìm y? Nhưng nếu như không có cuộc chiến tối nay hấp dẫn y thì yn khẳng định sẽ lập tức bỏ đi.”

Hướng Vũ Điền gật đầu: “Vì thế chỉ cần bọn ta sai lầm một lần nữa là sẽ doạ y lập tức chạy xa. Ài! Làm sao có thể tìm thấy y mà không để y sinh lòng cảnh giác đây? Việc này thật không thể. Không một ai có tính cảnh giác cao hơn Quỷ Ảnh. Độn thuật của y là một loại công pháp làm y vĩnh viễn ở vào trạng thái luôn đề phòng.”

Yến Phi khổ não nói: “Đúng! Nếu bọn ta đến Tiểu Kiến Khang tìm y thì do y trong tối mà mình ngoài sáng, sẽ chỉ đả thảo kinh xà. Vấn đề lớn nhất là bọn ta không thể bắt tay lộ mặt, khiến y hiểu nhầm, huynh sẽ rất khó giải thích với Minh Dao.”

Hướng Vũ Điền song mục lấp lánh nói: “Huynh lộ mặt cũng không nên vì ai cũng biết huynh. Vào thời khắc quan trọng trước cuộc chiến, huynh đến chỗ nào cũng sẽ làm người ta chú ý, làm huynh không thể thoải mái như thường tìm người được.”

Yến Phi trong lòng chợt động hỏi: “Phải chăng huynh nghĩ ra được biện pháp rồi?”

Hướng Vũ Điền gật đầu đáp: “Ta chỉ có một ý niệm mơ hồ, còn cần Yến huynh nghiên cứu.”

Yến Phi vui mừng nói: “Nói đi!”

Hướng Vũ Điền nhìn về phía Biên Hoang tập đã bị gió tuyết phủ kín hỏi: “Trận tuyết lớn này đối với bọn ta có lợi hay có hại đây?”

Yến Phi cười khổ đáp: “Rất khó nói. Ài! vấn đề thứ nhất không cách gì cho huynh một đáp án chắc chắn được.”

Hai mắt Hướng Vũ Điền bừng lên ánh sáng trí tuệ, lắc đầu: “Không! Huynh đưa ra là đáp án chính xác nhất, là có thể có lợi, cũng có thể có hại. Cần xem bọn ta lợi dụng gió tuyết thế nào, làm nhân tố vốn bất lợi chuyển thành có lợi. Trước đây, Cao Ngạn sở dĩ có thể thành công ngấm ngầm đến bắc Dĩnh khẩu thám thính địch tình cũng là do gã đã linh hoạt vận dụng trận tuyết lớn có lợi cho gã.”

Yến Phi trầm ngâm.

Hướng Vũ Điền nói tiếp: “Trước hết chưa nói tới gió tuyết vội. Bọn ta cần hiểu rõ một chuyện là tuyệt không thể động thủ với Quỷ Ảnh trong Tập, càng không thể do huynh xuất thủ. Nếu không, khẳng định là sẽ ‘đã mất phu nhân lại thiệt quân’. Huynh hiểu chưa?”

Yến Phi trầm giọng: “Ta đã nghĩ qua vấn đề đó. Trong Tập chỗ nào cũng có người. Kể cả khi bọn ta tìm được cơ hội hạ thủ với Quỷ Ảnh thì chỉ cần y dùng người khác làm yểm hộ, ví dụ như chạy vào một quán hàng đang đông khách thì chúng ta do ném chuột sợ vỡ đồ sẽ càng không làm gì được y, lại làm tổn thương đến người vô tội. Còn tại sao không thể do ta xuất thủ thì ta vẫn chưa nắm được ý của huynh.”

Hướng Vũ Điền cười nhẹ: “Việc này có quan hệ trực tiếp với việc chúng ta vừa nói. Huynh thử nghĩ mà xem, giả sử Quỷ Ảnh bỗng nhiên phát giác Hướng Vũ Điền ta dùng thế hùng hổ hung dữ đánh tới thì y sẽ có phản ứng gì?”

Yến Phi hiểu ra, khen tuyệt nói: “Đúng! Y sẽ không dùng người vô tội làm khiên chắn tên vì y biết chiêu đó sẽ không có tác dụng đối với huynh, ngược lại còn làm trở ngại hành động của y. Nhưng huynh có nắm chắc sẽ giết được y sao? Không phải ta đánh giá thấp năng lực của huynh mà là bản thân huynh cũng cho rằng không nắm chắc được.”

Hướng Vũ Điền ung dung nói: “Tạm thời không thảo luận vấn đề đó nữa. Quan trọng nhất là dự đoán được phản ứng của Quỷ Ảnh.”

Yến Phi nhíu mày hỏi: “Phản ứng gì? Ta không hiểu.”

Chừng như vì thấy Yến Phi không hiểu mà Hướng Vũ Điền cảm thấy cao hứng. Y vui vẻ nói: “Đương nhiên là phản ứng khi Quỷ Ảnh thấy ta như hung thần ác sát xuất hiện thì y sẽ nghĩ gì và ứng biến thế nào.”

Yến Phi hiểu ra, bật cười: “Tâm tình Hướng huynh tốt hơn rồi! Do đó mới vì ta không hiểu mà vui vẻ. Ta hiểu rồi! Quỷ Ảnh sẽ phản ứng thế nào ư? Huynh hiểu rõ y hơn ta, chi bằng huynh nói cho ta biết đi.”

Hướng Vũ Điền lại hưng phấn nói: “Giả sử ta là Quỷ Ảnh thì ý nghĩ đầu tiên là ‘Ối mẹ ta ơi! Việc này không thể nào. Bằng độn thuật của ta thì làm sao lại bị người ta tìm ra được’.”

Yến Phi bật cười: “Nếu quả thực Quỷ Ảnh có khả năng nói chuyện thì đại khái y sẽ nói như thế, bất quá huynh có thể phải giơ tay để y viết ra.”

Tâm tình Hướng Vũ Điền quả là rất tốt. Y cười theo chàng rồi tiếp: “Ý nghĩ thứ hai là sẽ nhận định ta hợp tác với Yến Phi huynh, gần như có sự liên thủ của toàn thể Hoang nhân để hãm hại y. Nếu không, làm sao có thể tìm ra y đúng không?”

Yến Phi nói: “Đó là một cách nghĩ rất khác thường.”

Hai mắt Hướng Vũ Điền loang loáng, trầm giọng: “Giờ là ý niệm cuối cùng của Quỷ Ảnh, là ‘làm sao bây giờ?’. Nói cách khác là chạy đi đâu bây giờ?”

Yến Phi trầm ngâm: “Đương nhiên là rời khỏi Biên Hoang tập càng xa càng tốt vì Biên Hoang tập là phạm vi thế lực của Hoang nhân. Quỷ Ảnh sẽ bỗng nhiên phát giác mình đang ở nơi nguy hiểm nhất thiên hạ.”

Hướng Vũ Điền gật đầu: “Ta hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của huynh về việc đó. Ta từng trải qua tư vị đó. Bỗng nhiên, mỗi một Hoang nhân đều trở thành địch nhân của ta. Chính vì ta có kinh nghiệm đó nên mới hiểu hơn huynh.”

Yến Phi cười: “Tên quái quỷ huynh thật có sức tưởng tượng rất phong phú, hoàn toàn hiểu rõ tâm thái Quỷ Ảnh. Nói xem! Quỷ Ảnh sẽ ứng phó với sự đột kích của huynh như thế nào?”

Hướng Vũ Điền không đáp mà hỏi ngược lại: “Huynh nói xem sau khi ta đến Biên Hoang tập thì việc đầu tiên phải làm là cái gì?”

Yến Phi đáp: “Đương nhiên là phải nắm rõ tình trạng, hoàn cảnh Biên Hoang tập, giống như một thống soái tất phải biết hình thế chiến trường. Nếu không, làm sao có thể giành chiến thắng trên chiến trường?”

Hướng Vũ Điền nói: “Ta chút nữa thì quên huynh từng làm thích khách. Khi gặp huynh ở Trường An là lúc huynh đang thăm dò hình thế Trường An. Về mặt này thì Quỷ Ảnh lại là chuyên gia của chuyên gia, mà một đại kỵ của độn thuật chính là để địch nhân nắm được lộ tuyến đào tẩu. Vì thế, khi Quỷ Ảnh phát giác ta đột nhiên đánh tới thì y tuyệt sẽ không vong mạng bỏ chạy hy vọng chạy được càng xa tập càng tốt vì như thế sẽ lưu lại dấu tích để truy tìm. Chỉ cần Hoang nhân các ngươi lợi dụng chiến thuật chỉ huy trên đài cao, bố trí phục binh bên ngoài Tập thì kể cả với năng lực của Quỷ Ảnh cũng phải lật thuyền trong cống rãnh."

Yến Phi không hề cảm thấy khó chịu chút nào vì có thể giết chết Quỷ Ảnh hay không sẽ quyết định trong lần đối thoại này của họ. Bất kỳ sai sót nào cũng làm họ phải nếm mùi thất bại.

Đối với Hướng Vũ Điền mà nói thì càng không được phép thất bại vì việc này có quan hệ tới mộng tưởng cả đời của y.

Yến Phi và Quỷ Ảnh tuyệt không hề có cừu hận cá nhân với nhau, nhưng chàng biết thủ đoạn của Ma môn là tuyệt không nói nhân nghĩa đạo đức, càng không quản tới thiên lý nhân tình gì cả. Chỉ cần chúng cho rằng đó là chướng ngại thì sẽ không chọn thủ đoạn để trừ khử. Đối với loại Ma nhân như thế thì còn có gì hay mà nói nữa? Đúng như Hướng Vũ Điền đã nói, gặp một tên giết một tên, gặp hai tên thì phải giết cả đôi.

Hướng Vũ Điền nói: “Vì thế Quỷ Ảnh tuyệt sẽ không vội vàng như chó nhà có tang chạy khỏi Tập mà y sẽ lợi dụng hình thế vốn có của Biên Hoang tập và trận tuyết lớn này rồi bằng thân pháp huyền ảo khó lường của y mà tìm cách cắt đuôi ta. Khi y biết Hoang nhân tuyệt không động viên để bắt y thì y có thể chạy suốt ngày đêm đến khóc lóc cáo tố với Minh Dao là bọn ta khi phụ y. Hà hà!”

Yến Phi lo lắng nói: “Ta thật không hiểu tại sao huynh vẫn có tâm tình cười đùa như thế. Quỷ Ảnh tinh thông độn thuật, lại có tuyết lớn yểm hộ, nếu y chơi một trò cút bắt với bọn ta ở Biên Hoang tập thì người thua sẽ là bọn ta rồi.”

Hai mắt Hướng Vũ Điền thần quang đại thịnh, trừng mắt nhìn Yến Phi, từng chữ từng chữ từ từ nói: “Giả sử ta có cách làm Quỷ Ảnh trong một thời gian không thể cắt đuôi được ta thì thế nào đây?”

Yến Phi chấn động nói: “Nếu quả huynh có thể làm được thế thì Quỷ Ảnh sẽ không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách chạy thục mạng khỏi Biên Hoang tập? Nhưng huynh có thể làm được không?”

Hướng Vũ Điền trầm giọng: “Trong tình huống bình thường thì ta đương nhiên không làm được, nhưng chỉ cần ta thi triển kỳ công thôi phát Ma Chủng thì có thể làm tốc độ và sự linh mẫn tăng mạnh. Khi đó thì trên thế gian này không có ai có thể cắt đuôi ta trong một thời gian ngắn. Quỷ Ảnh cũng không phải là ngoại lệ.”

Yến Phi hỏi: “Làm thế có gây tổn hại cho huynh không?”

Hướng Vũ Điền kiêu ngạo đáp: “Ma Chủng có tiềm lực vô cùng. Chỉ cần ta tiềm tu vài ngày thì có thể khôi phục hoàn toàn công lực, không có di chứng gì. Lúc đó thì ta sẽ làm Quỷ Ảnh không còn một giây nào mà thở, tiêu hao hết chân nguyên, bức y phải vong mệnh bỏ chạy.”

Yến Phi cuối cùng hiểu ra kế hoạch của y, gật đầu: “Ta lại mượn cảm ứng đối với huynh mà nắm được vị trí đuổi bắt của các ngươi trong Tập, sẽ chặn trước nơi mà Quỷ Ảnh sẽ chạy qua. Chỉ cần y rời khỏi Tập thì tâm linh của y sẽ không thể độn hình dưới linh ứng của ta được nữa, cơ hội duy nhất để giết y sẽ xuất hiện. Đúng không?”

Hướng Vũ Điền nói: “Ta từng hỏi qua sư tôn, Quỷ Ảnh thực sự khó giết như thế sao? Sư tôn chỉ ra rằng công pháp tối cao của độn thuật gọi là Kim thiền thoát xác*. Bất luận huynh tấn công lợi hại bá đạo thế nào thì y cũng có phương pháp biến lực công kích của huynh thành lực của y, lại mượn thế mà viễn độn, không ai có tể đuổi được y trong tình hình đó.”

Y lại tiếp: “Chỉ khi thi triển tuyệt kỹ Kim thiền thoát xác thì y mới có thể cắt đuôi được ta, chạy khỏi Biên Hoang tập. Công pháp đó vô cùng bá đạo, Quỷ Ảnh tất phải chạy như điên vài chục dặm theo đường thẳng, mới có thể hoá giải hết chân khí y mượn của địch vào trong người. Chỉ cần huynh có thể chặn đường y khi y chạy bằng độn thuật thì cơ hội giết y sẽ nằm trong tay huynh.”

Yến Phi hỏi: “Trong tình hình đó, y vẫn có thể một lần nữa thi triển kỳ chiêu Kim thiền thoát xác không?”

Hướng Vũ Điền nói: “Đó chính là chỗ làm người ta đau đầu nhất. Chỉ cần để Quỷ Ảnh chạy xa được ngàn bước thì y lại có thể tiếp tục dùng tuyệt kỹ đó để thoát thân. Chỉ là sau đó y phải cần thời gian dài hơn để phục nguyên mà thôi. Vì thế, nếu chiêu của huynh không phải là không thể đỡ được, không thể né được thì bọn ta chỉ còn cách đứng nhìn y chuồn mất mà thôi.”

Yến Phi nói: “Lệnh sư quả là có nhận thức rất sâu sắc về độn thuật.”

Hướng Vũ Điền đáp: “Vì sư tôn chính là người duy nhất của tệ môn từng đọc qua hai chương độn thuật trước khi Quỷ Ảnh huỷ đi. Ông cũng từng học tập độn thuật, nhưng vì quá nguy hiểm nên mới thôi. Ài! Cứ lệnh sư này mới lệnh sư kia, huynh vẫn không nhận sư tôn là cha sao?”

Yến Phi cười khổ: “Giờ là lúc bàn luận về vấn đề đó sao? Hiện giờ lại xuất hiện một vấn đề khác là ta sẽ chờ y ở vị trí nào đây?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Huynh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mai phục ở một chỗ nào đó phía bắc Biên Hoang tập vì nếu để Quỷ Ảnh vượt qua Tứ Thuỷ trước thì bọn ta sẽ không còn cách nào làm khó y nữa. Nhưng nếu y lưu lại ở góc nào đó ở phía nam Biên Hoang tập và Tứ Thuỷ thì bọn ta vẫn có thể bằng cảm ứng của huynh mà tìm được y.”

Tiếp đó lại nói: “Vì thế, nếu ta đoán không sai, khi Quỷ Ảnh bị bức phải thi triển thuật Kim thiền thoát xác thì ý nghĩ đầu tiên của y là phải lập tức rời khỏi Biên Hoang tập. Vì thế y sẽ chọn đường chạy lên phía nam hoặc phía bắc vì hai đường này là đường ngắn nhất rời khỏi Biên Hoang tập. Chỉ khi rời khỏi Biên Hoang tập y mới có thể yên tâm lại, tìm chỗ tiềm tu hồi phục nguyên khí.”

Yến Phi gật đầu: “Hiểu rõ rồi!”

Hướng Vũ Điền nói: “Ta sẽ tận hết sở năng để bức y chạy về phía nam.”

Yến Phi cười: “Huynh hiểu rất rõ nhân tính vì khi Quỷ Ảnh thấy huynh bức y chạy về phía nam thì đương nhiên y sẽ không làm cho huynh toại nguyện.”

Hướng Vũ Điền nói: “Được rồi! Chỉ còn một vấn đề khó khăn nữa là hiện giờ làm sao mà tìm được y, rồi đánh cho y trở tay không kịp đây?”

Yến Phi quay đầu lại nhìn về phía Biên Hoang tập lúc này chỉ còn là một vùng trắng xoá mênh mang, miễn cưỡng có thể thấy lầu các thấp thoáng xa xa nói: “Xin cho ta hỏi thêm một vấn đề nữa. Khi Quỷ Ảnh thi triển Kim thiền thoát xác thì y có thể xuống nước hoặc lên núi không?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Khi y thi triển kỳ thuật đào sinh đó thì chân khí trong nội thể sẽ vận chuyển với tốc độ cao gấp nhiều lần so với bình thường, tối kỵ là bị ngừng trệ. Nếu không, chân khí sẽ phản ngược lại thương tổn bản thân. Vì thế y chỉ có thể chạy như điên cuồng ở chỗ bằng phẳng, không những không thể dừng lại, cũng không thể đột ngột thay đổi sự vận hành của chân khí trong người.”

Yến Phi hỏi: “Quỷ Ảnh có biết huynh quen thuộc độn thuật của y như thế không?”

Hướng Vũ Điền lắc đầu: “Ta không thể cho huynh một đáp án chính xác được. Chỉ biết nói chung là những người trong Thánh môn của bọn ta đều không tin tưởng lẫn nhau. Sư tôn đối với Quỷ Ảnh cũng thế, hiểu rõ về độn thuật nhưng tuyệt không cho y biết.”

Yến Phi nói: “Thế thì được rồi!”

Tiếp đó, hai mắt chàng sáng loé lên, trầm giọng: “Quỷ Ảnh xuất động rồi! Y đã rời khỏi nơi đông người, đi về phía bắc.”

Hướng Vũ Điền cười lạnh: “Y đang dùng thủ đoạn xem có ai truy tung y không đó. Chúng ta không nên mắc lừa y.”

Yến Phi điềm đạm nói: “Quỷ Ảnh đã được định trước là phải nuốt hận ở Biên Hoang rồi. Đúng là không một ai có thể giết chết y, nhưng bọn ta tuyệt không phải là một người, mà là hai người.”

Hướng Vũ Điền hỏi: “Lại còn là sự hợp tác giữa Kim Đan và Ma Chủng nữa. Phải chăng y đã vượt ranh giới phía bắc Tập?”

Yến Phi gật đầu không nói cho thấy chàng đang toàn thần quán chú vào cảm ứng linh diệu đối với Quỷ Ảnh.

Tiếp đó, Yến Phi chấn động thốt: “Y quay lại rồi!”

Hướng Vũ Điền hỏi: “Y sẽ đến chỗ nào?”

Yến Phi đáp: “Y dừng lại rồi.”

Hai mắt Hướng Vũ Điền sát cơ đại thịnh hỏi: “Y dừng lại chỗ nào?”

Yến Phi nhắm mắt lại, nói như ngủ mơ: “Tâm linh y đã bình tĩnh lại, dường như tiến vào trạng thái tĩnh dưỡng, thu liễm vào bên trong. Cảm ứng của ta đối với y càng lúc càng mơ hồ.”

Hướng Vũ Điền khẩn trương: “Rốt cuộc là y ở đâu?”

Yến Phi mở bừng mắt ra nói: “Huynh có biết một toà viện hoang phế của người họ Lương ở góc đông bắc Tập không? Lúc này y đang ở trong viện điều tức. Xem ra đến giờ quyết chiến y sẽ rời khỏi viện đó.”

Yến Phi nói chưa xong thì Hướng Vũ Điền đã không nói không rằng, biến mất trong gió tuyết mênh mang.

Chú thích:

  • Ve sầu lột xác. Cụm này được sử dụng rộng rãi trong truyện Tây Du Ký. Ở đó, đây là một phép bỏ lại xác nhưng nguyên thần thì trốn đi.

Hết chương 472

~~~~~~~~~