Những bông hoa tuyết li ti bay đầy trời, Hướng Vũ Điền thoải mái nằm trên mặt cầu, tay chân dang rộng, bộ dạng hết sức khoan khoái.
Yến Phi ngồi ở mé cầu, ngắm nhìn cái hồ nhỏ đầy tuyết phía dưới, nhớ lại ngày đó Thiên Thiên mới đến Biên Hoang tập, chính chàng dẫn nàng đến ngắm mỹ cảnh "Bình kiều nguy lập". Đâu có ngờ được đó lại chính là đêm định tình giữa chàng và Kỷ Thiên Thiên?
Hướng Vũ Điền thoải mái nói: “Nơi đây thực sự rất tốt, lại giống như điều gì đó có ma lực rất quyến rũ.”
Yến Phi lấy bên người một bình rượu Thiêu Đao tử, ném cho hắn cười nói: “Uống hai hớp rượu vào, huynh sẽ thấy mọi thứ còn tốt hơn nữa.”
Hướng Vũ Điền nhỏm dậy tiếp lấy bình rượu, xé bỏ dấu niêm phong, mở nắp đậy uống một ngụm lớn. Cười nói: “Yến huynh phải chăng muốn chuốc cho ta say, muốn ta sau khi say rồi thì sẽ ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’* chăng?”
Ánh mắt Yến Phi hướng về phía hắn, hỏi: “Ngày trước khi huynh với Minh Dao rời khỏi Tần cung, thấy ta bên ngoài cung dùng lễ nghi của Bí tộc để chào hỏi các người, Minh Dao phản ứng thế nào?”
Hướng Vũ Điền tiếp tục uống hai hớp rượu, rồi ném bình rượu cho Yến Phi, tuy không đậy nắp bình lại nhưng không có giọt nào rơi ra ngoài, thần sắc hắn trầm ngâm hồi tưởng lại, nói: “Lúc đó ta không nhìn ra biểu tình của Minh Dao, chỉ biết nàng ấy và ta cùng chấn động như nhau, cảm thấy thất bại vì thân phận của mình bị bại lộ, tất cả những cố gắng trước đó đều trôi theo dòng nước. Tuy nhiên ta với nàng ấy có một điểm khác biệt, bởi vì ngay lúc đó nàng ấy đã nhận ra huynh là ai.”
Yến Phi nhận lấy bình rượu, uống một hơi ba ngụm đầy, tay kia chụp lấy cái nắp bình Hướng Vũ Điền dùng chỉ kình bắn qua, đóng nắp đậy, tiện tay đặt bình rượu sang một bên, hỏi: “Huynh không nhận ra ta sao?”
Hướng Vũ Điền trả lời: “Năm đó huynh và Thác Bạt Khuê đã tham gia lễ hội cuồng hoan của chúng ta, trong ký ức của ta rất mơ hồ, nhất thời làm sao mà nhớ được? Huống chi bề ngoài của huynh cũng thay đổi khá nhiều. Trái lại ấn tượng của Minh Dao đối với huynh năm đó khá sâu sắc, vì thế khi huynh thực hiện nghi thức chào hỏi đặc trưng của Bí nhân, nàng ấy liền có thể nhận ra huynh.”
Yến Phi nói: “Vậy lúc đó nàng ta có phản ứng gì?”
Hướng Vũ Điền đáp: “Trước tiên phải nói đến phản ứng của ta! Ta hướng về Minh Dao tình nguyện nhận nhiệm vụ giết huynh để diệt khẩu. Minh Dao ngược lại hỏi ta có biết huynh là ai không?”
Yến Phi xuất hiện thần sắc chấn động.
Hướng Vũ Điền ngạc nhiên: “Những lời này có vấn đề gì sao?”
Yến Phi cảm thán: “Sau đó thế nào?”
Hướng Vũ Điền nói: “Ta đương nhiên là hỏi nàng ấy, rốt cuộc huynh là ai mà có thể biết được thân phận chân chính của chúng ta, lại còn chào hỏi theo nghi thức Bí tộc? Nàng ấy không trả lời ta, mà chỉ nói việc này sẽ đích thân xử lý, lại còn bảo chứng huynh sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta. Sau đó ta mới biết được huynh là một trong hai thiếu niên Thác Bạt tộc đã tham gia lễ hội cuồng hoan, nên cũng không điều tra thêm câu nói lúc đó của nàng. Hiện tại có huynh đề tỉnh, câu nói đó thực sự có vấn đề, tựa như ta nên biết huynh là ai, lại tựa như ta và huynh có một chút quan hệ.”
Yến Phi nói: “Ta hiểu ngôn ngữ Bí tộc, huynh không thấy điều đó kỳ quái sao?”
Hướng Vũ Điền nói: “Kỳ quái! Vô cùng kỳ quái! Mặc dù vậy nhưng không hẳn là không có khả năng, Nhu Nhiên tộc có một số người tinh thông Bí ngữ, huynh là người trong vương thất của Thác Bạt tộc biết được Bí ngữ cũng không có gì lạ. Huynh không phải đã từng nói với ta là mẹ huynh đã dạy huynh phải không?”
Yến Phi nói: “Lễ hội cuồng hoan của Bí tộc không cho phép người ngoài tham gia, nhưng tai sao lại có ngoại lệ đối với hai chúng tôi?”
Hướng Vũ Điền trầm ngâm nói: “Điều đó khẳng định là đã được tộc trưởng cho phép. Những người khác không có quyền làm vậy, bao gồm luôn cả Minh Dao. Hừm! Càng nghĩ tới lại càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.”
Yến Phi nói: “Lúc đó tôn sư có mặt tại đó không?”
Hướng Vũ Điền ánh mắt sắc bén như mũi tên lóe sáng nhìn về phía chàng, hắn trầm giọng: “Câu chuyện của chúng ta càng nói càng hứng thú đó! Tại sao Yến huynh lại biết những việc mà ta lại không biết? Gia sư chưa từng tham gia lễ hội cuồng hoan, chỉ duy nhất lần đó là ngoại lệ, lại cũng vào buổi tối hôm đó, người đã từ trong đám thanh niên của bổn tộc, lựa chọn ta làm truyền nhân của người.”
Yến Phi thầm thở dài, hỏi: “Lệnh sư hình dáng ra sao?”
Hướng Vũ Điền lộ ra thần sắc chấn động, trợn trừng nhìn Yến Phi hồi lâu, rồi nói: “Yến huynh hỏi vậy chắc có nguyên nhân, nhưng ta không cách nào hồi đáp Yến huynh được, bởi lẽ ta chưa từng được thấy chân diện mục của tiên sư.”
Yến Phi kêu thất thanh: “Cái gì?”
Hướng Vũ Điền xuất hiện thần sắc hoài niệm, chầm chậm nói: “Người luôn bịt mặt bằng lớp sa dày, buổi tối đó là lần đầu tiên ta gặp tiên sư. Ta trước đó tuy đã từng biết có nhân vật như vậy nhưng do tiên sư ẩn cư ở vùng núi non ở ven rìa sa mạc nên chưa từng quan tâm đến. Khi ta mai táng người cũng y theo lời dặn không mở khăn che mặt. Theo như tiên sư nói, khi người tu luyện Thánh Xá Lợi gặp tai nạn nên dung mạo đã bị hủy. ”
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Thánh Xá Lợi là cái gì vậy?”
Hướng Vũ Điền cười khổ: “Cho dù không giao ước với huynh nhưng mong Yến huynh vì ta mà giữ kín chuyện này. Thánh Xá Lợi là bảo bối được giấu trong quả thiết cầu, có thể đem lại cho người ta lợi ích vô cùng, nhưng cũng có thể khiến người ta vạn kiếp bất phục**. Trong đó ẩn tàng tinh khí thần của các đời tông chủ của bổn môn trước khi lâm chung truyền vào. Nó có khả năng tăng cường nguyên khí nhưng cũng có thể truyền vào các loại tử khí, tạp khí và tà khí. Bởi vì sư huynh của ta đã vô tình hấp thu tà khí trong đó mà trở nên điên loạn, biến thành Hoa Yêu. Tuy nhiên, nếu không được trợ giúp của Thánh Xá Lợi, ta cũng không thể nào trong thời gian bảy năm ngắn ngủi mà luyện thành ma chủng. ”
Yến Phi nói với vẻ không thể tin được: “Thế gian không ngờ lại tồn tại vật như vậy?”
Hướng Vũ Điền cười nói: “Huynh đã chết đi mà còn sống lại được, thì có chuyện gì là không thể chứ?”
Tiếp đó hắn chân thành nói: “Vì cớ gì mà Yến huynh lại đột nhiên hỏi về dung mạo của tiên sư? Ài! Để ta dùng cách diễn đạt khác để hỏi nha! Yến huynh với gia sư không biết có quan hệ thế nào? Tối hôm đó hai người có thể tham gia vào lễ hội cuồng hoan của chúng tôi, có lẽ do tiên sư đề nghị và được sự cho phép của tộc trưởng? Ài! Huynh chắc cũng chỉ là suy đoán thôi, đúng không? ”
Yến Phi cười khổ: “Đúng vậy, thật sự là ta chỉ đoán mò, nhưng không phải là không có căn cứ, căn cứ chính là những chuyện không nên xảy ra, nhưng thực sự lại đã xảy ra.”
Hướng Vũ Điền nhíu mày nói: “Huynh muốn nói gì vậy? Hiện tại ta có chút hồ đồ rồi!”
Yến Phi mỉm cười đứng dậy nói: “Nếu như tối mai huynh sử dụng hết khả năng nhưng vẫn không thể làm gì được ta, bất đắc dĩ phải hợp tác với ta, lúc đó ta sẽ nói với huynh đáp án được chăng?”
:77:
Nghi Xương. Hoàn phủ.
Tiều Phụng Tiên tiến đến phía sau Hoàn Huyền, thi lễ vấn an.
Hoàn Huyền xoay người, vui vẻ hỏi: “Tiên sinh lần này trở về Kiến Khang, chắc mang theo tin tức tốt lành trở về?”
Tiều Phụng Tiên trầm tĩnh đáp: “Tất cả vẫn đang trong giai đoạn phát triển, tuy nhiên tình thế càng lúc càng có lợi cho chúng ta, thuộc hạ nhận được một tin tức bí mật, biểu thị luôn cả Tư Mã Đạo Tử cũng không lạc quan về cuộc chiến giữa Bắc Phủ binh với Thiên Sư quân.”
Hoàn Huyền nghe đến tên Tư Mã Đạo Tử, hừ lạnh một tiếng, trong mắt sát cơ đại thịnh, sau đó nhớ lại lời Tiều Phụng Tiên vừa nói, hỏi lại: “Tư Mã Đạo Tử thể hiện với ai rằng không có lòng tin đối với Tạ Diễm và Lưu Lao Chi?”
Tiều Phụng Tiên cung kính đáp: “Phụng Tiên luôn không dễ dàng tin lời kẻ khác, nếu chỉ xem xét từ lời nói thì đó có thể là những lời nói không đúng với lòng, nhưng những hành động thì lại không thể che giấu được nội tâm của con người.”
Hoàn Huyền cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Tiên sinh từ những hành động nào của Tư Mã Đạo Tử mà nhận ra nội tâm của hắn?”
Tiều Phụng Tiên trầm giọng nói: “Lưu Dụ với Đồ Phụng Tam đã bí mật tiềm nhập tiền tuyến nơi khai chiến với Thiên Sư quân, vài ngày sau một số Song Đầu thuyền của Đại Giang bang đã tới từ Biên Hoang, dừng lại một ngày, đến chiều tối thì rời bến, hướng ra biển lớn.”
Hoàn Huyền chấn động nói: “Nói như vậy, Lưu Dụ đã đầu phục Tư Mã Đạo Tử, cam tâm làm chó săn cho hắn, nếu không lẽ nào Tư Mã Đạo Tử lại cho phép chiến thuyền của Đại Giang bang công nhiên đến Kiến Khang?”
Tiếp đó song mục hắn sáng rực tinh quang, hướng về Tiều Phụng Tiên nói: “Những vấn đề này hiển nhiên là tuyệt mật, tiên sinh mới đến Kiến Khang hai, ba ngày, làm sao có thể nắm rõ như lòng bàn tay như vậy?”
Tiều Phụng Tiên hạ giọng nói: “Bởi vì chúng ta có tai mắt ở Kiến Khang giúp đỡ, đối với tình hình ở Kiến Khang không có gì không biết, không có gì không hiểu, tuy nhiên càng ít người biết được tai mắt đó của chúng ta là ai, thì đối với chúng ta càng có lợi.”
Hoàn Huyền ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh thực ra nói đến ai vậy?”
Tiều Phụng Tiên mỉm cười: “Nam quận công có nghe qua Thanh Đàm nữ vương của Kiến Khang chăng?”
Hoàn Huyền ngạc nhiên nói: “Không ngờ nhãn tuyến đó lại chính là Lý Thục Trang tại Hoài Nguyệt lâu, thực ngoài ý liệu của bọn ta, nữ tử này không chỉ rất nổi tiếng tại Kiến Khang, lại còn phú xưng địch quốc, nàng ta không thuộc dạng người có thể mua chuộc được. Làm sao mà tiên sinh vừa đến Kiến Khang lại có thể khiến nàng ta vui lòng làm tai mắt cho chúng ta?”
Tiều Phụng Tiên chậm rãi nói: “Nam quận công minh xét, Lý Thục Trang không phải là người dễ mua chuộc, lại cũng là người không thể mua chuộc được, tuy nhiên nàng ta sẵn sàng quy thuận dưới trướng của Nam quận công, đạo lý ở đây rất đơn giản, bởi lẽ nàng ta rất coi trọng Nam quận công, hơn nữa Tiêu gia chúng thuộc hạ với nàng ta có chút quan hệ, nhờ vậy thuộc hạ có thể lay động được nàng ta.”
Hoàn Huyền trầm ngâm hỏi: “Lý Thục Trang vì sao lại coi trọng ta?”
Tiều Phụng Tiên đã có sẵn câu trả lời: “Bởi lẽ nàng ta rất rõ đám cao môn đại tộc tại Kiến Khang, hiểu được họ như thế nào, cũng như hiểu được họ cần những gì, lại càng rõ ràng họ sẽ chỉ sẵn sàng tiếp nhận những người có gia thế cùng loại. Trong cục thế hiện tại, ngoại trừ Nam quận công, ai có đươc thanh uy như vậy?”
Tâm tình của Hoàn Huyền đột nhiên phấn chấn, vui vẻ nói: “Nàng ta có thể nhìn lầm về ta không? Ta với bọn con cháu thế gia ở Kiến Khang về căn bản có thể coi là cùng loại, khác biệt là ở chỗ trong tay ta nắm giữ binh quyền có khả năng thống nhất Nam phương.”
Tiều Phụng Tiên đương nhiên hiểu rõ tâm ý của hắn, biết rằng hắn đối với Lý Thục Trang diễm danh nổi tiếng Kiến Khang đã nảy sinh hứng thú, vì vậy mới cố ý đưa ra nghi vấn về nàng ta với dụng tâm thông qua miệng mình để biết thêm về những chuyện của nàng ta, liền cung kính đáp: “Thục Trang đã nghĩ rằng, với gia thế của Nam quận công cùng với thiên quân vạn mã trong tay Nam quận công chính là mấu chốt quyết định thắng bại, chỉ cần Nam quận công có thể lợi dụng nỗi sợ hãi của cao môn Kiến Khang đối với tầng lớp hàn môn, thì thắng lợi sau cùng khẳng định sẽ thuộc về Nam quận công.”
Hoàn Huyền động dung nói: “Đây đích thực là một nữ nhân có trí tuệ.”
Tiều Phụng Tiên nói: “Thục Trang muốn thỉnh ý Nam quận công, nên chăng đem hành tung và hành động của Lưu Dụ mật cáo cho Từ Đạo Phúc?”
Hoàn Huyền càng hứng thú hơn nói: “Đích thị là nữ nhân có tâm tư cẩn mật, ta rất tán thành chủ ý của nàng ta, nếu như có thể để Từ Đạo Phúc nắm được nơi ẩn thân và mưu đồ của Lưu Dụ, hiệu quả lại càng lý tưởng.”
Tiều Phụng Tiên cung kính đáp ứng: “Thuộc hạ nhất định sẽ thông báo cho Thục Trang biết ý tứ của Nam quận công.”
Đồng thời nhẹ nhàng nói: “Tuy nhiên Lưu Dụ với Đồ Phụng Tam làm những gì nơi tiền tuyến? cha con Tư Mã Đạo Tử rất kín miệng, ngay cả đối với những người thân cận cũng không hề tiết lộ.”
Hoàn Huyền suy tư nói: “Nói như vậy, Thục Trang thực sự là thần thông quảng đại, chắc hẳn bên cạnh cha con Tư Mã Đạo Tử cũng có người của nàng ta.”
Tiều Phụng Tiên thầm kêu lợi hại, tài trí của Hoàn Huyền thực sự không thể đánh giá thấp được, liền tiếp lời: “Nam quận công đã rõ, Thục Trang đích thực là nhân vật rất lợi hại ở Kiến Khang.”
Hoàn Huyền mục quang sáng rực nhìn Tiều Phụng Tiên hỏi: “Tiều gia của ngươi với Thục Trang có mối quan hệ thế nào?”
Tiều Phụng Tiên không hề do dự đáp: “Thục Trang được chân truyền từ nguời em kết bái huynh đệ với tệ huynh, người này tên là Lục Dung Quang, bản lĩnh cao cường, nhưng đáng tiếc luyện công sai đường nên chưa đến năm mươi tuổi đã một mạng ô hô ai tai. Sau khi Thục Trang đến Kiến Khang và nổi danh, đã cử người liên hệ với chúng tôi, nhờ cung cấp ngũ thạch tán chất lượng cao, quan hệ này đã duy trì được năm năm, mọi người không hề có tranh chấp nào, mối quan hệ rất tốt.”
Hoàn Huyền đối với việc Tiều Phụng Tiên ‘thành thật trình bày’ hiển nhiên rất vừa ý, hô liền hai tiếng “tốt”. Sau đó nói: “Chuyện Lưu Dụ cần phải báo lại cho Nhiếp Thiên Hoàn, chỉ cần Nhiếp Thiên Hoàn biết được Giang Văn Thanh đã rời Biên Hoang tập tiến về phía nam, chắc sẽ khó mà ăn ngon ngủ yên, tất sẽ có biện pháp đối phó.”
Tiều Phụng Tiên hiện lên vẻ thán phục từ trong lòng, than: “Kế này của Nam quận công là một mũi tên trúng hai đích, thực sự là tuyệt diệu. Tuy nhiên nếu Nhiếp Thiên Hoàn là người thông minh, tất sẽ không nhúng tay vào vào cuộc chiến của Bắc Phủ binh với Thiên Sư quân, mà sẽ thừa nước ***c thả câu, hắn sẽ chiếm không ít tiện nghi.”
Hoàn Huyền nhíu mày hỏi: “Trong tình hình hiện tại, Nhiếp Thiên Hoàn liệu có thể chiếm được tiện nghi gì chứ?”
Tiều Phụng Tiên đáp: “Căn cơ của Giang Văn Thanh là ở tại Biên Hoang tập, Nhiếp Thiên Hoàn nếu như muốn tiêu diệt lực lượng tàn dư của Đại Giang bang, tất phải chặn đường phía sau, chỉ như vậy mới có thể nhổ bật gốc rễ của Đại Giang bang, với suy xét như vậy Thọ Dương sẽ trở thành nơi phải chiếm lấy. Nếu trong tình huống bình thường mà tấn công Thọ Dương tất sẽ gặp sự phản công của Bắc Phủ binh. Nhưng đây không phải là thời kỳ bình thường, Bắc Phủ binh không đủ lực để quản, Nhiếp Thiên Hoàn làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này được?”
Ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tấn công Thọ Dương còn có thể thu được hiệu quả khác, chính là tạo cho Lưu Lao Chi cái cớ để triệt thoái về Quảng Lăng, mặc cho Tạ Diễm tên ngốc này trở thành cô quân tác chiến, tự sinh tự diệt. Mặt khác sẽ gia tăng áp lực đối với Lưu Lao Chi, ép hắn phải khuất phục chúng ta. Nhiếp Thiên Hoàn chính xác là con cờ rất hữu dụng của Nam quận công, chỉ có như vậy mới có thể tận dụng con cờ này.”
Hoàn Huyền động dung nói: “Đề nghị của tiên sinh thấu triệt vô cùng, tuy nhiên ta với Nhiếp Thiên Hoàn chỉ là có quan hệ hợp tác, ta không thể ra lệnh cho hắn làm việc nọ việc kia.”
Tiều Phụng Tiên cười lạnh: “Đối với Nhiếp Thiên Hoàn, sao chúng ta không thực hiện sách lược ‘dục cầm tiên túng’***?”
Hoàn Huyền hai mắt phát sáng, hỏi: “Biện pháp ‘dục cầm tiên túng’ như thế nào?”
Tiều Phụng Tiên tự tin nói: “Phương pháp rất đơn giản, sau khi trừ đi Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ, Nam quận công nên bỏ qua Biên Hoang tập, đổi lại sẽ toàn lực phong tỏa Đại Giang, công chiếm những thành trì và những cứ điểm chiến lược dọc Đại Giang ở phía tây Kiến Khang, như vậy thì dẫu Nhiếp Thiên Hoàn không đồng ý, cũng vẫn phải tấn công Thọ Dương, Nam quận công chỉ việc ngồi chờ để thu thành quả.”
Hoàn Huyền nhíu mày nói: “Nhiếp Thiên Hoàn là lão giang hồ, nếu như hắn khám phá kế sách ‘dục cầm tiên túng’ của chúng ta, tất sẽ nảy sinh dị tâm.”
Tiều Phụng Tiên cười lạnh: “Nhiếp Thiên Hoàn lại có thể là người cam tâm thần phục người khác sao? Hắn dĩ nhiên có những suy nghĩ của riêng hắn. Nam quận công lợi dụng hắn, hắn cũng lợi dụng Nam quận công. Chỗ tuyệt diệu nhất ở đây là cho dù hắn có nắm được kế sách, cũng vẫn phải tham dự vào và không dám đắc tội với Nam quận công.”
Hoàn Huyền nói: “Nhưng ta đã đáp ứng hắn, trước hết tiêu diệt Biên Hoang tập rồi sau đó mới tấn công Kiến Khang, nếu như nói lời rồi lại nuốt lời, thì có điểm không tốt.”
Tiều Phụng Tiên bình tĩnh đáp: “Lúc thế này lúc thế khác, cái Nam quận công đáp ứng chính là trợ giúp Nhiếp Thiên Hoàn tiễu trừ tàn dư của Đại Giang bang, hiện tại Đại Giang bang đã tiến về Giang Nam, tấn công Biên Hoang tập đâu còn ý nghĩa gì. Thay vào đó, Kiến Khang đã trở thành căn cứ địa của Lưu Dụ và Đại Giang bang, như vậy chỉ có công chiếm Kiến Khang, Đại Giang bang mới bị tiêu diệt triệt để. Tình hình chuyển biến, sách lược cũng phải tùy lúc thay đổi, Nam quận công cứ kiên trì điểm này, Nhiếp Thiên Hoàn còn có thể nói gì được? Hắn liệu có thể làm dữ với Nam quận công sao?”
Hoàn Huyền vẫn còn do dự, nói: “Tuy là lợi dụng lẫn nhau, nhưng việc phối hợp nói chung không có vẫn đề gì, một khi phá hủy đi hòa khí trong việc hợp tác, muốn bổ cứu sẽ rất khó khăn.”
Tiều Phụng Tiên hạ giọng nói: “Nhiếp Thiên Hoàn là kẻ có dã tâm rất lớn, trước sau gì cũng lộ xuất bộ mặt thật, nếu như để hắn phát triển sau này muốn thu thập hắn thực không dễ. Nam quận công không cần lo lắng việc hắn dám phản ứng quyết liệt, tình thế hiện tại của chúng mạnh hơn bên hắn. Nếu hắn muốn đối phó Biên Hoang tập, biện pháp duy nhất là công chiếm Thọ Dương, cắt đứt lưu thông đường thủy của Biên Hoang tập xuống phía nam. Tuy nhiên để thủ vững Thọ Dương, tất phải nhờ đến sự trợ giúp của chúng ta, không lẽ mỗi thuyền lương đều phải vượt qua quãng đường xa xôi hiểm trở vận chuyển từ Lưỡng Hồ đến Thọ Dương? Phụng Tiên gọi đây là kế ‘tọa sơn quan hổ đấu’, dùng Nhiếp Thiên Hoàn kềm chế Hoang nhân với Bắc Phủ binh, để bọn chúng đánh nhau đến ‘tam bại câu thương’. Do chúng ta phong tỏa Đại Giang, tại Kiến Khang lòng dân bất ổn, càng ngày càng yếu, khi đại quân của chúng ta thuận dòng đông tiến, Kiến Khang quân nghe phong thanh cũng tự tan rã, bên cạnh đó Thục Trang sẽ phát động cao môn Kiến Khang toàn lực ủng hộ Nam quận công, như vậy thì bảo tọa cửu ngũ chí tôn, ngoài Nam quận công ra còn ai dám ngồi nữa?”
Hoàn Huyền cuối cùng cũng động lòng, nhưng hắn vẫn trầm ngâm không nói.
Tiều Phụng Tiên trong lòng vui mừng, nhưng cũng biết lúc này không thích hợp để nói, gã giữ yên lặng chờ đợi quyết định của Hoàn Huyền.
Hoàn Huyền đột nhiên hỏi: “Lưu Dụ đến nơi tiền tuyến, có thể làm được chuyện gì?”
Tiều Phụng Tiên trả lời: “Sự thật đã chứng minh Lưu Dụ là kẻ có dũng có mưu, thêm Đồ Phụng Tam bên cạnh lại càng như hổ thêm cánh. Ngoài ra lại còn có Đại Giang bang với Hoang nhân trợ giúp, khẳng định bọn chúng có kế hoạch. Bất quá nếu chúng ta cho Từ Đạo Phúc biết Lưu Dụ lén đến tiền tuyến mưu đồ làm trò quỷ, thì cho dù Lưu Dụ có ba đầu sáu tay cũng không tránh khỏi cái chết. Hừ! Lưu Dụ tính được chuyện gì? Người nào dám chống đối Nam quận công, chắc chắn không thể sống lâu được.”
Tiếp đó vòng tay cung kính nói: “Để phụ trợ Nam quận công đánh thiên hạ, trong những năm qua Tiều gia đã tích cực chuẩn bị, đóng thuyền, tích trữ lương thực. Hiện tại đã có đội chiến thuyền gồm sáu mươi chiếc Hải Thu thuyền chuyên dùng để tấn công làm nòng cốt, nhân lực được huấn luyện chu đáo. Ngoài ra còn có một vạn rưỡi tinh binh. Chỉ cần một lời của Nam quận công, chúng tôi sẵn sàng thề chết đi theo Nam quận công.”
Hoàn Huyền gật đầu cười nói: “Có Tiều gia trợ giúp ta, lo gì đại sự không thành? Được rồi! Vấn đề về Nhiếp Thiên Hoàn cứ quyết định như vậy, nhưng tất cả đều phải đợi sau khi thu thập Ân, Dương hai người này rồi mới bàn lại.”
Tiều Phụng Tiên quỳ xuống nhận lệnh.
Hoàn Huyền đột nhiên cười lớn, nói: “Tiên sinh hãy đứng dậy! Ta chưa phải hoàng đế, không cần hành đại lễ.”
Tiều Phụng Tiên khấu tạ rồi đứng dậy.
Hoàn Huyền tùy tiện nói: “Ta đối với Thục Trang rất hân thưởng, liệu có thể sắp xếp để ta gặp nàng ta không?”
Tiều Phụng Tiên hạ giọng nói: “Phụng Tiên cũng từng đề nghị với nàng ta đến Nghi Xương để tham kiến Nam quận công. Tuy nhiên nàng ta nói rằng chưa đến lúc thích hợp để rời Kiến Khang, tương lai Nam quận công ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, bất cứ khi nào đến Hoài Nguyệt lâu nàng ta cũng tận tình nghênh tiếp, tận tâm phục vụ. ”
Hoàn Huyền lặng người, tiếp đó ngẩng mặt lên trời cười nói: “Đích thị là mỹ nhân có khả năng lay động lòng người.”
Chú thích
- biết thì sẽ nói, nói thì nói hết
** vạn kiếp không siêu thoát
*** muốn bắt thì trước hết lại thả
Hết chương 462
~~~~~~~~~