Đoàn quân Biên Hoang khải hoàn tiến vào Tập bằng Bắc môn. Hoang Nhân ùn ùn kéo tới đầy Dạ Oa Tử, mọi người đều có mặt, chen lấn hai bên đường để hoan nghênh những anh hùng đã chiến đấu vì Biên Hoang tập, hoan hô vui mừng vì chiến thắng huy hoàng của họ, nhất thời pháo hoa được liên tục bắn lên nổ ra hết đóa này đến đóa khác rực rỡ, tiếng pháo nổ không dứt.
Chiến sĩ vinh quy đi thành bốn hàng, dẫn đầu là Mộ Dung Chiến và bộ chỉ huy hiên ngang cưỡi ngựa vào Tập. Chiến sĩ hai bên đều cầm cao đuốc lớn khiến đoàn quân hai ngàn người trở thành con rồng lửa thấy đầu mà không thấy đuôi, càng làm tăng thêm khí thế và thanh uy của sự chiến thắng trở về.
Thánh chung của Cổ Chung lâu được gióng lên liên tục, âm thanh vang động bốn bề, mỗi tiếng chuông đều đánh vào tâm khảm của Hoang nhân, khiến máu huyết sôi sục không cưỡng được.
Bảo Tiễn lâu* (Lầu tên)của địch ở mặt Bắc Dĩnh khẩu đã bị san thành bình địa, sau khi lĩnh tụ Hoang nhân thương nghị đều cho là không nên cho người ở lại giữ, bởi đã qua một chiến dịch này mà vẫn còn dám động thổ trên đầu thái tuế thì chỉ là kẻ ngu xuẩn tìm chết. Huống chi đã vào mùa Đông, gió tuyết khắc nghiệt, muốn tái lập lại sự quy mô và phòng ngự cho trại sẽ khó khăn bội phần. Lần này Hoang nhân đã có kinh nghiệm nên có thể ung dung ứng phó.
Mộ Dung Chiến và Thác Bạt Nghi cưỡi ngựa song song cùng bộ đội chỉ huy tiếp nhận hoan nghênh của quần chúng, Tiếng hò reo vang dội từng đợt tựa như thủy triều lên xuống, tâm tình của hoang nhân như chìm vào trạng thái phấn khởi kích động đến mức gần như phát cuồng, cũng làm lây nhiễm tâm trạng các chiến binh vừa mới quay trở về, sự tương hỗ lẫn nhau dùng phương thức hòa nhịp phụ họa bằng những tiếng hú gào quái dị kiểu Dạ Oa Tử của cả bên hoan nghênh lẫn bên được hoan nghênh khiến bầu không khí sôi động càng bộc phát lên đến đỉnh điểm.
Mộ Dung Chiến nhìn sang Thác Bạt Nghi bên cạnh, cười: "Mùi vị chiến thắng thật làm động lòng người."
Thác Bạt Nghi một mặt vẫy tay với quần chúng đang hoan hô vừa trả lời: "Lần này tuy là trận nhỏ, không quy mô bằng hai trận chiến phản công Biên Hoang tập nhưng ý nghĩa trọng đại, không khác gì chặt đứt yết hầu địch thủ khiến bọn ta khôi phục lại sự tự do hít thở sinh tồn."
Mộ Dung Chiến giục ngựa tiến tới, dẫn đầu bộ đội thong thả đổ vào Dạ Oa Tử. Quảng trường Cổ Chung hiện ra trước mặt, Chung lâu đứng sửng giữa quảng trường vẫn không ngừng gióng ra hồi chuông chúc mừng.
Trận thế hoan nghênh tại quảng trường càng trọng thể hơn, hàng vạn người kéo tới để ủng hộ, chỉ chừa khoảng trống vừa đủ cho đoàn quân hướng về Cổ Chung lâu tiến tới, ngoài ra mỗi tấc đất đều đầy người hoan hô rầm rộ, ngay cả các cô nương của thanh lâu cũng chen lấn ra trước để hoan nghênh, cuộc đón mừng không nói cũng có thể tưởng tượng ra to lớn náo nhiệt thế nào rồi.
Ở lại trấn thủ Biên Hoang tập là Hô Lôi Phương, Trình Thương Cổ và Phí Nhị Phiết là các thành viên của Hội nghị, lúc này đang ở trên Quan Viễn đài để đại diện cho Biên Hoang tập đón chào đoàn quân trở về.
Tiếng chuông dừng lại nhưng dư âm vẫn còn vang vọng trong tai mọi người như thể chưa chấm dứt, vẫn từng hồi gióng lên.
Đoàn quân đã đến trước Chung lâu.
Toàn quảng trường yên ắng xuống, chỉ còn nghe âm thanh của những bó đuốc lớn đang cháy lách tách.
Toàn bộ chiến sĩ đồng thanh hô lớn, nhất thời tiếng hoan hô vang lên động trời dậy đất trong quảng trường.
Trình Thương Cổ đứng trên Quan Viễn đài đưa hai tay lên cao, chúng nhân lập tức hiểu ý yên ắng trở lại.
Mộ Dung Chiến hướng về Quan Viễn đài hô lớn: "Chúng ta may mắn không nhục mệnh, đã san thành bình địa bố trí của Yên nhân tại mặt Bắc của Dĩnh khẩu, chém chết chủ soái và trục xuất Yên nhân ra khỏi Biên Hoang."
Lời của gã lại khiến cho tiếng vỗ tay và la hét dội lên muốn điếc tai.
Trình Thương Cổ ngẩng nhìn trời cười dài, hồ liền ba tiếng "hay lắm", sau đó mới nói: "Ta đại diện cho Biên Hoang tập xin diễn bày sự kính trọng tối cao đến quý vị chiến sĩ, chỉ cần chúng ta giữ vững đoàn kết, người người tận tâm tận lực cho Biên Hoang tập thì thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta và sẽ có một ngày đón Thiên Thiên tiểu thư cùng Thi Thi trở về."
Lúc này không ai có thể nén giữ được tâm tình sôi nổi nữa, tiếng hoan hô, pháo hoa và tiếng pháo nổ trộn lẫn vào nhau.
Cuộc liên hoan ăn mừng bắt đầu.
:77:
Yến Phi thờ ơ: "Hướng huynh có thể tưởng tượng tình cảnh trước mắt đã xảy ra như thế nào không?"
Chàng đã quyết định phải nói cho Hướng Vũ Điền về việc Đại tam hợp, không phải vì muốn trao đổi bí mật với "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp", cũng không phải để so sánh với y xem ai có được chuyện lạ loại này hơn ????, mà vì chàng sinh lòng thương tiếc với Hướng Vũ Điền.
Một khi đã động thủ thì chỉ còn xem kiếm ai nhanh hơn; kiếm ai sắc bén hơn; ai vô tình hơn.
Hướng Vũ Điền bất luận là xuất thân từ Bí tộc, thân phận là đệ tử của Mặc Di Minh, hay tu luyện ma công, đều khiến người khác không cách gì suy đoán được, cảm giác thật là quỷ dị không rõ ràng. Lại thêm tính cách đặc biệt, tài trí siêu việt, chánh tà khó biết. Hiện tại chỉ có bí mật của vũ trụ và sinh mệnh mới có thể lay động được hắn. Có thể khi hắn đã hiểu được tình huống "chân thực" rồi, sẽ như Yến Phi, cũng cảm thấy tranh giành giết chóc cừu hận đều không có một ý nghĩa nào nữa.
Thật ra về mặt truy cầu mục tiêu của nhân sinh thì Hướng Vũ Điền rất gần gũi với Tôn Ân. Điểm khác biệt duy nhất là Tôn Ân đã tận mắt thấy Đại tam hợp phát sinh, không như sư tôn của Tôn Ân và cũng là cha của Ni Huệ Huy cho đến cuối cùng của cuộc đời vẫn chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, ôm hận mà chết.
Hướng Vũ Điền lộ vẻ sững sờ, thấy Yến Phi đang nhìn Thiên huyệt thì tỉnh ngộ, giật mình hỏi: "Yến huynh muốn nói đến cái hố lớn này à? Không phải là do thiên thạch từ trời rơi xuống mà thành sao? Thuyết thư đã nói như thế. Ô! Ta bị ngươi làm cho hồ đồ rồi."
Lần đầu tiên Yến Phi cảm nhận được chiến ý của Hướng Vũ Đường đã giảm đi. Hai người tuy cách bởi Thiên huyệt nhưng tinh thần của Hướng Vũ Điền vẫn luôn bao phủ chàng, chỉ cần chàng lộ chút sơ hở là kiếm của Hướng Vũ Điền khẳng định sẽ phóng qua Thiên huyệt công tới.
Yến Phi đang ở thế thủ mà Hướng Vũ Điền vẫn giữ tư thế chủ động xuất kích.
Yến Phi mỉm cười đáp lại.
Hướng Vũ Điền cười khổ: "Đừng nói với ta là động huyệt khổng lồ này là do sức người làm ra, ta tuyệt không chịu tin."
Yến Phi thong dong: "Hướng huynh đoán trúng một nửa, thiên huyệt tuyệt không phải thuần do sức người làm ra, nhưng vì người mà có."
Ánh mắt Hướng Vũ Điền sáng ngời ngời, từ thành huyệt bên kia nhìn Yến Phi trừng trừng, trầm giọng: "Yến huynh muốn nói gì? Đại huyệt này có liên hệ gì đến cuộc tử chiến của Tôn Ân và ngươi?"
Yến Phi nói với dáng cách thoải mái tự nhiên: "Đây không phải là 'thiên huyệt' gì cả. Cuộc chiến của ta và Tôn Ân vốn là đánh cho tới khi một bên bại vong mới dừng, nhưng chính vì cái 'thiên huyệt' này mà chiến quả mới biến thành ly kỳ khiến Hướng huynh nghĩ hoài không ra."
Hướng Vũ Điền than: "Yến huynh không cần phải bắt ta đoán, tiểu đệ đang tò mò muốn chết đây cứ thoải mái nói ra đi có được không? Bọn ta dầu gì cũng là bằng hữu, ta khẩn cầu ngươi đó!"
Yến Phi bật cười: "Óc tò mò của Hướng huynh quả thật rất lớn. Được thôi! Ngươi đã có nghe qua Đại tam hợp chứ?"
Hướng Vũ Điền ngẩn người hỏi: "Đại tam hợp? Đây là lần đầu tiên ta nghe đến mấy chữ này, giống như từ chuyên dùng về phương diện phong thủy địa lý."
Yến Phi: "Ngươi chưa nghe qua Đại tam hợp, vậy Thiên, Địa, Tâm tam bội thì sao?"
Hướng Vũ Điền giấu đi sự hiếu kỳ, vẻ mặt lập tức biến sang ý vị đầy lạnh lẽo tàn nhẫn, thong thả nói: "Yến huynh không phải gạt ta. Thiên, Địa, Tâm tam bội dĩ nhiên ta đã có nghe qua. Đó chẳng qua là trò gạt người của Đạo môn, có phải ngươi muốn nói là Thiên, Địa, Tâm tam bội hợp bích rồi sau đó xuất hiện Đại tam hợp ?"
Yến Phi liền đáp: "Thiên, Địa, Tâm tam bội tuyệt không phải trò gạt người, thiên huyệt trước mắt các hạ chính là chứng vật."
Hướng Vũ Điền chăm chú nhìn Yến Phi, hai mắt chớp ngời, rồi nhìn về Thiên huyệt, lắc đầu than: "Nếu không phải từ miệng Yến Phi nói ra thì có đánh chết ta cũng không thể nào tin. Ôi! Vốn chuyện gì đã xảy ra? Yến huynh có thể kể lại cho ta nghe thật tường tận không?"
Yến Phi đáp trả: "Ta không muốn lại phải nói ra chi tiết, tóm lại là nhờ cơ duyên xảo hợp, lúc ta và Tôn Ân tranh giành Thiên, Địa, Tâm tam bội tình cờ đã phá giải được vấn đề thiên cổ bất giải của Đạo môn, khiến điều mà chưa ai làm được trước đây là tam bội hợp nhất đã xảy ra, hiện ra dị sự của Đại tam hợp."
Hướng Vũ Điền rướn cổ, hai mắt nhìn Yến Phi không chớp: "Động Thiên Phúc Địa theo truyền thuyết có xuất hiện không?"
Yến Phi: "Ta không biết."
Hướng Vũ Điền thất thanh: "Cái gì?"
Yến Phi trầm giọng: "Ta thật không biết. Tôn Ân cũng không biết. Chỉ biết rằng không gian bị nổ thành một miệng cửa vừa đủ cho một người qua, Thiên huyệt trước mặt Hướng huynh chính là di tích của sức nổ đó."
Hướng Vũ Điền ngây ngẩn nhìn chàng, Yến Phi dám khẳng định vị cao thủ tuổi trẻ với thiên tư siêu việt này bình sinh chưa từng bị chấn động đến thế, lúc này hắn phải là đang rùng mình dựng tóc gáy, đầu óc trống rỗng, ngay cả miệng mồm vốn luôn luôn lưu loát của hắn cũng trở thành tắc nghẽn không nói nên lời.
:77:
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Hác Trường Hanh đưa tay gõ cửa.
Giọng của Doãn Thanh Nhã vọng ra: "Phải Hác đại ca không? Vô đi!"
Hác Trường Hanh hơi ngẩn ra, đẩy cửa bước vào trong tiểu thính. Doãn Thanh Nhã đang ngồi ở góc phòng, thần thái vui tươi, đang cầm lược chải mái tóc óng ả, khóe môi như cười, tư thái vô lo và vui vẻ.
Hác Trường Hanh bước lại ngồi cách cô mấy chiếc thái sư ỷ* (ghế thái sư, có chỗ gác tay, lưng ghế tròn), nghe mùi hương vừa tắm xong, trong lòng dấy lên cảm giác của người anh cả đối với em gái, cười hỏi: "Muội sao lại biết là huynh?"
Doãn Thanh Nhã mỉm cười: "Đoán, mà đoán đúng! Sư phụ muốn huynh đến làm thám tử chứ gì! Muốn biết rõ tình huống của muội. Thanh Nhã nói không đúng sao?"
Hác Trường Hanh có vẻ ngượng ngập: "Muội nói chỉ đúng một nửa! Bộ huynh không quan tâm tới muội được sao?" Rồi nói lãng sang chuyện khác: "Sao lại mang ngọc, hương ra ngoài hết cả, muội không dùng người hầu à?"
Doãn Thanh Nhã thờ ơ: "Muội muốn tự mình chọn lấy! Trở về nhà thật là sướng, có cảm giác mới mẻ khác lạ, thật thư giãn! Trong thời gian ngắn sắp tới muội sẽ chẳng đi đâu cả, huynh có thể nói lại với bang chủ như thế."
Hác Trường Hanh thất thanh: "Còn sau đó thì sao?"
Doãn Thanh Nhã làm như không có gì quan trọng: "Chuyện tương lai ai biết được chứ? Người ta đã ngoan ngoãn một thời gian thế là tốt rồi!"
Hác Trường Hanh không biết làm sao nên đổi chiến thuật: "Bang chủ và huynh đều đều cho là Thanh Nhã nói đúng, chỗ hết sức đặc biệt của Hoang nhân là mọi người đều cạnh tranh một cách công bình, mỗi người bằng thực tài để phân vị trí thân phận. Như trường hợp huynh thì khác hẳn, vì bang chủ coi trọng huynh, có thể vì thích một phương diện tài năng nào đó của huynh nên mới đề bạt huynh như vậy, tình huống quả thật có khác."
Doãn Thanh Nhã buông lược xuống, bình tĩnh nói: "Hác đại ca thật nghĩ vậy sao?"
Hác Trường Hanh nghe nàng nói thế thì hơi kinh ngạc.
Doãn Thanh Nhã than: "Hác đại ca nói vậy là muốn cùng muội đồng thanh đồng khí, để cho ai cũng nói đúng cả. Nhưng xem vẻ mặt đại ca cũng biết đại ca chỉ thuận miệng mà nói cho xong chứ không phải suy nghĩ chân thật. Nói thật nhé, ai là người sẵn lòng thừa nhận mình là chỉ có tiếng mà không có miếng chứ? Nhưng Hoang nhân lại không có vấn đề về phương diện này. Cao Ngạn trở thành thủ tịch phong môi là bởi vì bản lĩnh của hắn và tuyệt không một ai hoài nghi điều này. Đó là điều mà lần này đến Biên Hoang tập muội đã cảm nhận được một cách sâu sắc. Tuy biết rõ là nói ra chỉ là nghịch nhĩ chi ngôn *(Lời nói trái tai), nhưng cũng không thể không nói bởi vì muội lo lắng cho sư phụ và cũng lo lắng cho Hác đại ca. Hỏi đi! Các người có phải muốn hỏi muội có yêu Cao tiểu tử không chứ gì? Có muốn làm vợ gã không chứ gì?"
Hác Trường Hanh vẫn ngẩn người nhìn cô, không nói nên lời.
Doãn Thanh Nhã "phì" cười duyên dáng: "Xin lỗi! Người ta không phải cố ý làm Hác đại ca khó xử, chỉ vì những lời này vẫn ấm ức trong lòng muội đã khổ tâm đè nén, nói ra được thật là thống khoái."
Cô lại nói tiếp: "Hai hôm nay chắc phải có tin tức Hoang nhân đại phá Yên quân về đến, các người sẽ biết muội không phải là thổi phồng chí khí của Hoang nhân."
Hác Trường Hanh thở dài một hơi khẩu khí, vừa mừng vừa lo than: "Thanh Nhã thật đã bắt đầu hiểu biết mọi thứ rồi."
Doãn Thanh Nhã gắt lên: "Người ta lúc nào lại chả biết mọi thứ, bất quá chỉ không nói ra thôi chứ bộ! Bởi có nói ra cũng không ai thèm nghe. Sư phụ rất xem trọng ý kiến của huynh nên huynh phải khuyên sư phụ đi! Khí số Biên Hoang tập đích xác là chưa tận, mạnh như Mộ Dung Thùy mà mỗi lần phá hoại Hoang nhân đều phải thất bại quay về. Huống chi Hoang nhân vẫn không hề quấy nhiễu chúng ta, chúng ta không nên phạm đến họ."
Hác Trường Hanh cười khổ: "Chuyện không quan trọng thì bang chủ còn có thể sẵn lòng nghe huynh nói nhưng nói đến đại sự tranh bá thiên hạ thì bang chủ có chủ trương riêng của mình, làm gì tới phiên huynh nhiều lời?"
Doãn Thanh Nhã xẵng giọng: "Hác đại ca!"
Hác Trường Hanh chịu thua: "Huynh sẽ thử xem vậy! Được rồi! Huynh đã có cách."
Doãn Thanh Nhã tò mò mở to mắt.
Hác Trường Hanh giải thích: "Nếu muội nói với bang chủ sẽ có hiệu quả hơn là huynh nói."
Doãn Thanh Nhã hoài nghi hỏi lại: "Thật không đó?"
Hác Trường Hanh cười: "Nếu muội sẵn lòng nói ra sự lo lắng này với bang chủ thì người cầu còn không được, và người sẽ rất mực kiên nhẫn lắng nghe. À phải! Chuyện muội và Cao Ngạn thực sự là thế nào, gã làm sao lại sẵn lòng để muội quay về thế?"
Doãn Thanh Nhã lộ vẻ cười ngọt ngào: "Muội và Cao Ngạn? Muốn người ta nói gì đây chứ? Tiểu tử này đúng là hoàn toàn một tên tồi tệ, ngu xuẩn, ư - lại còn là kẻ bại hoại."
Hác Trường Hanh thất thanh: "Bại hoại?"
Doãn Thanh Nhã gắt lên: "Không phải như huynh nghĩ đâu."
Hác Trường Hanh thỏng tay nghẹn lời.
Thần sắc Doãn Thanh Nhã trở nên như say như mê, mơ màng nói: "Muội bị Biên Hoang làm cho say mê rồi!"
Hác Trường Hanh chưa kịp phản ứng thì Doãn Thanh Nhã ríu rít hưng phấn nói: "Đến Biên Hoang mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mỗi khắc đều biến đổi khác thường, mỗi bước đều kinh hoàng, kích thích và thú vị. Tên tiểu tử Cao Ngạn luôn luôn có những ý tưởng thích thú mới lạ không bao giờ cạn, đùa giỡn với Yên nhân trên lòng bàn tay gã. Tên khốn Hướng Vũ Điền cũng không kém."
Trong nhất thời Hác Trường Hanh cũng không biết nói gì cho phải, hắn mang trên mình trọng trách phải tìm hiểu cho rõ ràng quan hệ giữa Doãn Thanh Nhã và Cao Ngạn để Nhiếp Thiên Hoàn quyết định sách lược ứng phó, nhưng hắn lại bị Doãn Thanh Nhã làm cho hồ đồ luôn.
Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên hỏi: "Sao Hác đại ca lại không nói gì cả?"
Hác Trường Hanh gắng gượng: "Thế thì thật ra muội và Cao Ngạn không có ...ặc ...có ...không có ..."
Doãn Thanh Nhã hai má đỏ hồng, lúc này lại càng thêm kiều diễm, chu môi lên: "Hác đại ca không phải là hảo nhân, lại đi hỏi người ta chuyện này à?"
Hác Trường Hanh cười khổ: "Có hay không Thanh Nhã cần trả lời cho huynh một câu để huynh còn nói lại với bang chủ, Thanh Nhã lại có thể một mình tiếp tục hồi tưởng tư vị của Biên Hoang."
Doãn Thanh Nhã tức mình nói: "Như vậy là sao chứ?"
Hác Trường Hanh im lặng một lúc rồi quả quyết nói: "Thanh Nhã phải biết rõ Hác đại ca đứng về phe muội, Hác đại ca dĩ nhiên hy vọng Thanh Nhã và người Thanh Nhã thích luôn bên nhau."
Nói rồi hắn lại than: "Nhưng bang chủ có suy nghĩ của bang chủ, quan trọng là người đã cùng Hoàn Huyền kết liên minh, phương diện này không thể không sợ. Muội cũng phải biết tính tình của bang chủ, không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của người. Ôi! Huynh đã vì bọn muội nói giúp vào rồi nhưng chỉ là bang chủ hoàn toàn không hề suy suyển."
Doãn Thanh Nhã vui mừng nói: "Biết là Hác đại ca vì Thanh Nhã đã nói tốt như thế là được, còn thì gì đi nữa cũng không quan trọng."
Hác Trường Hanh ngạc nhiên nhìn cô, phản ứng của Doãn Thanh Nhã thực sự ngoài ý liệu của hắn. Lời cô nói làm lòng hắn ấm áp, trong lúc này hắn nguyện ý vì hạnh phúc tương lai của Doãn Thanh Nhã mà làm mọi điều, tuy nhiên hắn vẫn chưa thể tự ép mình thích Cao Ngạn được.
Doãn Thanh Nhã vui vẻ vô cùng: "Huynh đi nói cho sư phụ là Nhã nhi vẫn thanh thanh bạch bạch, muội vốn tuyệt không định giải thích chuyện xấu hổ như vậy đâu, nhưng lại không muốn sư phụ hiểu lầm Cao Ngạn, gã tuyệt không phải loại người sư phụ tưởng tượng. Gã ...ặc! gã này hết sức có quy củ, đối với Nhã nhi hoàn toàn tôn trọng, không dám ...không dám vượt quá chuyện gì, nên Nhã nhi ...Nhã nhi...không nói đâu! Hác đại ca hiểu rõ là được rồi, như vậy nhé."
Hác Trường Hanh phát giác ra hình ảnh Cao Ngạn trong lòng hắn lúc này lập tức tốt hơn rất nhiều, tất cả cũng vì đối với ý tưởng trước đây của hắn về gã hết sức tương phản, hắn không khỏi thay đổi hoàn toàn và có cái nhìn mới về Cao Ngạn.
Hắn bắt đầu hơi thích Cao Ngạn rồi.
Doãn Thanh Nhã bỗng đỏ mặt tới mang tai, thẹn thùa cúi đầu nói: "Tiểu tử đó còn nói nếu như không được sư phụ cho phép, gã...gã...Ư! Muội không nhớ ra gã nói cái gì nữa!"
Hác Trường Hanh hết sức lạ lùng nói: "Tiểu tử đó lại xem trọng ý hướng của bang chủ thật là chuyện lạ trên đời chưa nghe qua."
Doãn Thanh Nhã vừa thẹn vừa tức: "Đúng là như vậy mà, muội đã tận tai nghe gã nói."
Nếu đến lúc này vẫn chưa minh bạch tâm ý của Doãn Thanh Nhã đối với Cao Ngạn thì Hác Trường Hanh đúng là một tên đại ngu xuẩn, không xứng danh là nhân vật số hai của Lưỡng Hồ bang.
Hác Trường Hanh hỏi: "Còn Thanh Nhã thì sao?"
Doãn Thanh Nhã nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Hác đại ca huynh nói với sư phụ, ngày nào người không gật đầu thì Nhã nhi cũng sẽ vẫn ở bên cạnh người, hiếu thuận phục vụ người. Đi lẹ đi! Người ta phải ngủ thôi!"
Hết chương 454
~~~~~~~~~