Chương 444: Giao Hoán Điều Kiện

Một kiếm đó của Hướng Vũ Điền dùng vụng về đấu lại xảo diệu của Doãn Thanh Nhã, thực là một chiêu số hữu hiệu để đối phó với Doãn Thanh Nhã. Khi đối phương công lực thua y quá xa, lại thêm phía sau Doãn Thanh Nhã là Cao Ngạn và bức tường nên nàng không thể lùi, và vì để bảo vệ Cao Ngạn nên cũng không thể tránh né.

Một kiếm chém ngang này dùng đơn giản chống lại hoa mỹ, chỉ cần bức bách Doãn Thanh Nhã phải biến chiêu là y có thể sử dụng thủ pháp tá kình đánh dạt Doãn Thanh Nhã sang ngang, làm Cao Ngạn hứng trọn đòn tấn công của y.

Nhưng Doãn Thanh Nhã lại yêu kiều cười lớn, nhảy vọt lên không. Mũi chân như thiểm điện điểm vào kiếm phong, kiếm ảnh vẫn giữ nguyên thức cũ, mở rộng ra, chỉ thay đổi góc độ tấn công, từ trên cao mặt đối mặt đánh ập xuống Hướng Vũ Điền.

Bất kể là thân pháp hay kiếm chiêu đều được sử ra vượt trên mức bình thường của Doãn Thanh Nhã. Rõ ràng mỹ nhân này vì Cao Ngạn nên đã không quản đến bản thân, phát huy ưu điểm đến hết mức.

Đầu óc Cao Ngạn cực kỳ linh động, lập tức trầm eo xuống tấn, kích ra một quyền, phát xuất một cỗ kình phong đánh thẳng vào chỗ yếu nhược của Hướng Vũ Điền là hạ âm.

Hướng Vũ Điền quát lớn “Giỏi”, thanh kiếm đang quét ngang lại biến thành gạt mạnh lên trên. Toàn thân dịch sang bên trái. Tay trái lăng không phách một chưởng cách không về phía Cao Ngạn. Động tác như hành vân lưu thuỷ, không hề có vẻ lúng túng biến chiêu lúc nguy cấp, lại vô cùng tiêu sái dễ nhìn. Phảng phất như là y đã sớm tính toán hết rồi.

Doãn Thanh Nhã đang lơ lửng trên không, không tưởng nổi một kiếm toàn lực của Hướng Vũ Điền lại có thể muốn biến chiêu là biến ngay, đang chém ngang bên dưới lại đánh xéo lên nhằm vào mũi chân nàng. Nếu bị y quét trúng, không những bị y hoá giải hết thế công mà còn bị y tống văng ra chỗ khác. Vậy Cao Ngạn khẳng định không giữ được cái mạng nhỏ của gã. Nàng thấp giọng mắng “tên gia hoả xấu xa”, đoạn hai chân rụt lại, lăng không lạng người một cái, kiếm quang vẫn nhằm đánh vào mặt Hướng Vũ Điền. Biến hoá này thể hiện hết công phu đề khí khinh thân của nàng.

“Bùng!”

Quyền phong của Cao Ngạn bị cách không chưởng của Hướng Vũ Điền phách trúng, lập tức thảm bại. Gã bị sức phản chấn đẩy lùi lại đập mạnh lưng vào tường đất, xương cốt toàn thân tưởng chừng gãy vụn hết cả, đau đớn như dần, khí huyết trào ngược. Gã không ngã xuống là đã cố gắng phi thường rồi, càng không cần nói tới có thể tấn công địch nữa.

Hướng Vũ Điền cười rộ: “Tiểu Nhã nhi trúng kế rồi!”

Nói đoạn, trường kiếm hoá thành bạch quang vọt lên đánh thẳng vào kiếm mang của Doãn Thanh Nhã.

Doãn Thanh Nhã vô cùng tức giận quát: “Không được gọi là tiểu Nhã nhi”.

Tuy miệng nàng không nhường người ta một chút, tay chân lại không hề nhàn rỗi, kiếm chiêu từ hoa mỹ biến thành đơn giản, chém chéo vào trường kiếm của Hướng Vũ Điền đang đâm thẳng lên. Chỉ cần có thể mượn lực là nàng có thể vọt lên mái nhà, rồi có thể tấn công bất cứ vị trí nào trong nhà, làm Hướng Vũ Điền không có cách nào hạ thủ Cao Ngạn.

Hướng Vũ Điền cười lớn: “Thú quá thú quá! Bây giờ ta bắt đầu hoà nhập vào cảm giác động nhân của thiên địa bên trong thuyết thư rồi, trực tiếp can dự vào sự phát triển của ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’.”

“Choang!”

Hai kiếm giao nhau, ngừng lại giữa không trung.

Tính toán của Doãn Thanh Nhã không dùng được nữa vì trường kiếm của Hướng Vũ Điền phát sinh sức hút cực mạnh như nam châm hút sắt, làm Tố Nữ kiếm của nàng đánh “chát” một tiếng dính chặt vào kiếm của y. Doãn Thanh Nhã mắng nhỏ, đôi chân xinh đẹp từ trên không hạ xuống đá vào ngực Hướng Vũ Điền như điện chớp.

Cao Ngạn vẫn chưa phục hồi, dựa lưng vào tường thở hổn hển, bỗng tinh thần chấn động hô lớn: “Có người đến rồi!”

Hướng Vũ Điền ung dung nói: “Tai của ngươi kém quá.”

Tiếp đó y dạt người sang ngang như thiểm điện, tránh khỏi liên hoàn cước của Doãn Thanh Nhã. Y lại xoay tròn một vòng làm Doãn Thanh Nhã bay vèo về phía cửa.

Hai kiếm rời nhau.

Doãn Thanh Nhã bắt đầu hiểu gian kế của Hướng Vũ Điền. Nàng khẩn cấp đến mức muốn khóc, hét: “Cao Ngạn!”

Hướng Vũ Điền cười dài: “Quá muộn rồi!”

Doãn Thanh Nhã thầm hô nguy hiểm quá, vội sử dụng thiên cân truỵ hạ mình xuống trước cửa, thân hình xoay tít như cơn lốc, không đuổi theo được, trường kiếm trên tay không cách nào đánh tới được.

Hướng Vũ Điền cùng Cao Ngạn đứng dựa vào tường, lợi kiếm kề vào cổ Cao Ngạn vốn đã sợ đến mặt cắt không còn hạt máu.

Tiếng xé gió từ bốn phương tám hướng truyền tới. Người đầu tiên vọt vào phòng như mãnh hổ là Trác Cuồng Sinh, nhưng thấy tình cảnh Cao Ngạn bị Hướng Vũ Điền khống chế, lão không xông tới nữa. Dừng lại bên cạnh Doãn Thanh Nhã, lão thét lớn: “Không được vọng động.”

Tiếp đó, Vương Trấn Ác, Diêu Mãnh và tiểu Kiệt đồng thời vào phòng. Bên song cũng lố nhố bóng người, sát khí đằng đằng. Hành cung số một của Cao Ngạn bị huynh đệ Hoang nhân bao vây trùng điệp.

Hướng Vũ Điền cười dài, không hề lộ vẻ sợ hãi, lại còn ra vẻ vô cùng sung sướng, khuôn mặt rạng rỡ.

Chỉ cần y khẽ cứa trường kiếm một cái, đảm bảo mạng nhỏ của Cao Ngạn không thể giữ được. Đại la Kim tiên cũng không cứu được mạng của gã.

Trác Cuồng Sinh vội nói: “Việc gì cũng có thể thương lượng được. Thế này nhé, chỉ cần ngươi thả Cao Ngạn ra, bọn ta sẽ để cho ngươi tự do bỏ đi.”

Hướng Vũ Điền lắc đầu than: “Trác quán chủ căn bản không có tư cách ra điều kiện với Hướng Vũ Điền ta. Kể cả ta giết chết Cao tiểu tử vẫn có thể nắm chắc bỏ chạy giữ thân được. Trấn Ác huynh đương nhiên biết không phải là ta thổi da trâu.”

Tiểu Bạch Nhạn khóc nói: “Y…….. Tên gia hoả xấu xa đó muốn mang Cao Ngạn đi. Các ngươi mau nghĩ biện pháp đi.”

Vương Trấn Ác là người giữ vẻ lạnh lùng nhất, đi đến bên kia Doãn Thanh Nhã, ngạc nhiên hỏi: “Cao thiếu gia chẳng phải là người nằm trong danh sách phải giết của Hướng huynh sao? Tại sao lại không giết gã mà là mang gã rời khỏi đây vậy?”

Bọn Trác Cuồng Sinh đều nảy sinh hy vọng. Với thân thủ của Hướng Vũ Điền, y quả thực có bản lĩnh có thể giết người xong rồi đột vây đào tẩu. Nhưng nếu y muốn mang theo một người rời khỏi đây thì tuyệt không thể. Vì vậy có thể thấy sự thông minh của Tiểu Bạch Nhạn. Tuy lo lắng đến phát khóc lên, nhưng vẫn không quên đề tỉnh bọn họ một vấn đề quan trọng nhất đó. Vương Trấn Ác lại càng tinh minh, trực tiếp hỏi Hướng Vũ Điền, tạo không khí như hai bên gặp mặt nói chuyện, làm giảm bớt tình thế khẩn trương kiếm bạt cung giương, khẽ chạm vào là bùng phát giữa hai bên.

Hướng Vũ Điền than: “Việc này một lời không thể nói hết được. Hướng Vũ Điền ta từ khi đến Biên Hoang tập không biết gặp phải vận số quái quỷ gì, chẳng lúc nào được thoải mái hành động. Nói ít lời thừa đi. Tình hình hiện giờ đã rõ ràng, chỉ có các ngươi phải nghe theo lời ta, hiểu chưa?”

Cao Ngạn bị kiếm chẹn vào yết hầu không thể nói năng, chỉ ngây người nhìn Doãn Thanh Nhã chân tình bộc lộ, khóc như mưa như gió vì gã.

Diêu Mãnh tức giận quát: “Bọn ta tuyệt không cho ngươi mang Cao thiếu gia đi đâu. Nếu như ngươi dám làm tổn thương Cao thiếu gia….”

Hướng Vũ Điền cắt lời hắn: “Ngươi tên là Diêu Mãnh đúng không? Hiện giờ tính mạng Cao tiểu tử đang ở trong tay ta. Tốt nhất là đừng có chọc giận ta, hiểu chưa?”

Tiểu Kiệt thét: “Nếu là anh hùng hảo hán thì không nên dùng thủ đoạn hạ lưu đó. Mau thả lão đại của ta ra, chúng ta động thủ phân cao thấp.”

Hướng Vũ Điền bật cười: “Từ trước tới giờ ta chẳng phải là anh hùng hảo hán gì cả, lại càng không phải là một tên ngu ngốc. Các ngươi tỉnh táo lại chưa? Có thể bình tâm tĩnh khí nghe ta nói mấy câu được không?”

Vương Trấn Ác hét: “Nói đi!”

Trong ngoài phòng lập tức yên tĩnh như tờ, chỉ còn tiếng Cao Ngạn thở gấp.

Tiểu Bạch Nhạn đã ngăn đôi dòng lệ, lộ thần sắc kiên quyết.

Trác Cuồng Sinh xoè tay ra hỏi: “Được rồi! Mọi người đều đã bình tĩnh lại. Hướng huynh có đề nghị gì tốt đây?”

Hướng Vũ Điền ung dung đáp: “Ta luôn vô cùng bình tĩnh. Hà! Các ngươi tính mà xem! Không cần cùng các ngươi nhùng nhằng nữa. Trước hết hãy để ta phân tích tình hình hiện tại đã.”

Vương Trấn Ác gật đầu: “Bọn ta rửa tai cung kính nghe đây.”

Hướng Vũ Điền cười nhẹ: “Ta là người rất thông tình đạt lý. Điều kiện nói ra đảm bảo các ngươi sẽ vui vẻ tiếp thu…..”

Doãn Thanh Nhã giậm chân tức giận: “Thông tình đạt lý cái quái gì? Tên gia hoả xấu xa nhà ngươi nói gì thì cuối cùng cũng là muốn mang Cao Ngạn đi. Bọn ta tuyệt không thể đáp ứng y.”

Trác Cuồng Sinh khuyên nhủ: “Cứ để y nêu điều kiện ra, xem bọn ta có thể chấp nhận không.”

Hướng Vũ Điền nhìn Trác Cuồng Sinh nói: “Vẫn là Trác quán chủ hiểu việc, vì ngươi biết kết cục của câu chuyện thuyết thư ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ đang nằm trong sự khống chế của ta. Thật ra, vận mệnh của cả Biên Hoang tập cũng bị ta nắm rồi. Chỉ cần ta cứa ngang thanh kiếm một nhát thì không chỉ ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ phải thảm đạm kết thúc, mà Hoang nhân các ngươi cũng mất đi hy vọng đoạt lại quyền khống chế bắc Dĩnh khẩu. Vì thế ta mới nói các ngươi chỉ còn cách nghe theo ta vì con tin đang nằm trong tay ta. Nghe rõ chưa? Ta chỉ nói muốn các ngươi thuận theo, tuyệt không hề nói cần các ngươi phải khuất phục. Hai từ này khác nhau một trời một vực. Vậy có thể biết điều kiện ta nêu ra, các ngươi có thể chấp nhận được.”

Mọi người không nói được gì. Lời lẽ người này sắc bén lợi hại, sinh động truyền thần, nhất là cách thức mà y miêu tả tình hình trước mắt.

Trác Cuồng Sinh cười khổ: “Được rồi! Cho là ngươi chiếm hết thượng phong đi. Nói ra yêu cầu của ngươi xem bọn ta có thể chấp nhận không.”

Hướng Vũ Điền cười nhẹ: “Ta có thể phóng thích Cao tiểu tử mà không hề làm tổn hại chút nào, nhưng Trác quán chủ phải đại biểu cho Chung lâu hội nghị đáp ứng ta mấy việc.”

Trác Cuồng Sinh nhíu mày: “Ta mặc dù chủ trì hội nghị, nhưng lại không có quyền đại biểu cho toàn thể hội nghị phát biểu. Truyền thuật lại cho ngươi thì đương nhiên là không vấn đề gì.”

Hướng Vũ Điền điềm nhiên nói: “Không thể làm thế thì thôi vậy.”

Vương Trấn Ác vội vàng nói: “Hướng huynh giận rồi, sao không nói đề nghị của ngươi ra trước để bọn ta châm chước xem có khả năng làm được không.”

Hướng Vũ Điền không vui nói: “Ta không nhàn rỗi để nói chuyện chơi. Xin Trác quán chủ nói cho rõ ràng, ngươi có thể phát ngôn thay cho hội nghị hay không?”

Trác Cuồng Sinh không còn cách nào, đáp: “Được rồi! Ta đại biểu cho hội nghị thỏa thuận điều kiện với ngươi.”

Doãn Thanh Nhã yêu kiều giận dữ: “Người ta không phải Hoang nhân, không chịu ước thúc của Chung lâu hội nghị. Kể cả các ngươi đáp ứng để y mang Cao Ngạn đi thì ta vẫn không cho phép.”

Hướng Vũ Điền ngạc nhiên nói: “Thường nói chết tốt không bằng sống tồi. Nếu ngươi để Cao thiếu gia đi theo ta thì ít nhất Cao thiếu gia cũng có một tia sinh cơ. Tiểu Nhã nhi tại sao vẫn kiên trì ý kiến riêng của mình, không sợ ta tức giận lên giết phăng tình lang của ngươi đi sao?”

Lập tức hai má Doãn Thanh Nhã đỏ bừng lên như ráng chiều, làm nàng càng thêm kiều diễm động lòng người. Nàng lại giận mắng: “Đã bảo ngươi không được gọi tên người ta loạn lên rồi mà ngươi vẫn không thay đổi. Cao Ngạn không phải là tình lang của ta, chỉ là chiến hữu và bạn tốt. Ngươi hồ ngôn loạn ngữ làm gì?”

Mọi người nghe xong đều ngơ ngác. Doãn Thanh Nhã rõ ràng vì Cao Ngạn mà rơi lệ, vậy mà vẫn không thừa nhận tình yêu với Cao Ngạn mà thiên hạ đều biết, thực là làm người ta cảm thấy mơ hồ.

Hướng Vũ Điền hứng thú hỏi: “Chỉ cần ngươi nói thêm một câu không cho ta mang Cao Ngạn đi, ta lập tức giết gã. Ngươi có dám nói câu đó không?”

Doãn Thanh Nhã vô cùng tức giận la: “Tên ngu ngốc chết bầm nhà ngươi, tên đào tường khoét vách, cái đồ chỉ biết khi phụ người yếu đuối, lại dám uy hiếp ta? Ta…..”

Trác Cuồng Sinh quả thực rất sợ nàng tức giận mà bất chấp mọi thứ nói ra câu đó kích động y, vội xí xoá: “Để Hướng huynh nêu điều kiện trước rồi xem chúng ta có thể chấp nhận hay không đã.”

Doãn Thanh Nhã bỗng nhiên cười nói: “Bọn ta căn bản không cần sợ sự uy hiếp của y. Ta đã nhìn thấu cái tên gia hoả chẳng làm nên trò trống gì này rồi. Y tuyệt sẽ không giết Cao Ngạn đâu. Chỉ cần bọn ta lập tức phát động tấn công, ta dám bảo đảm y chỉ còn cách phóng thích Cao Ngạn, ôm đầu bỏ chạy như chuột. Nói không chừng bọn ta còn có thể đánh cho y một trận khốn đốn cho bớt giận.”

Mọi người nghe xong lại ngơ ngác, ánh mắt tập trung vào Hướng Vũ Điền.

Hai mắt Hướng Vũ Điền đảo một vòng, lộ vẻ hứng thú quái dị, lập tức làm giảm mạnh không khí khẩn trương giằng co sinh tử giữa hai bên, khiến bọn Hoang nhân Trác Cuồng Sinh biết Doãn Thanh Nhã nói không phải là mũi tên không có mục đích.

Vương Trấn Ác ra hiệu cho Diêu Mãnh đừng nói gì.

Tình thế lúc này rất vi diệu, không ai biết một khắc sau sẽ có biến hoá gì.

Hướng Vũ Điền cười khổ: “Tại sao lại biến thành như thế này chứ? Mẹ ta ơi!”

Vương Trấn Ác nói: “Mời Hướng huynh nói ra điều kiện thả người đi.”

Câu này chỉ mang tính chất thăm dò xem Hướng Vũ Điền có thành ý thả người hay không để trao đổi việc Hoang nhân đáp ứng yêu cầu gì đó của y. Nếu như có thể tin tưởng, đương nhiên là lý tưởng nhất rồi.

Nhưng không ai dám buông lỏng giới bị vì Hướng Vũ Điền không những hành sự làm người ta không dự đoán được, mà còn chính tà khó phân, mỗi lúc đều có những hành động ra ngoài ý liệu người khác.

Hướng Vũ Điền lại trừng trừng nhìn Doãn Thanh Nhã, trầm giọng: “Nếu như ta giết Cao tiểu tử của ngươi, Doãn cô nương sẽ làm sao?”

Doãn Thanh Nhã làm như vô sự nói: “Tối đa là một mạng đền một mạng mà thôi! Ngươi còn muốn ta làm gì nữa?”

Hướng Vũ Điền cười rộ nói: “Tinh tế! Đúng là tinh tế! Vở thuyết thư này quả là tinh tế. Hà! Trở lại chuyện chính, làm thế nào để ta phóng thích Cao tiểu tử? Các ngươi phải đáp ứng ta hai điều kiện.”

Doãn Thanh Nhã mắng: “Nói lắm lời thừa! Mau nói ra đi!”

Hướng Vũ Điền cười khổ: “Mắng hay lắm! Hôm nay đúng là ta luyên thuyên toàn lời thừa, chỉ vì trong lòng ta không phục. Các ngươi đừng có hiểu nhầm, là ta không phục đối với lão thiên gia chứ không có liên quan gì đến các ngươi cả. Nghe cho rõ đây! Điều kiện thứ nhất là chỉ cần ta y theo quy củ của các ngươi thì ta có thể ra vào tự do tại Biên Hoang tập. Các ngươi không được can thiệp.”

Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ điều kiện đầu tiên của Hướng Vũ Điền lại là việc này.

Trác Cuồng Sinh trầm ngâm một lát, khổ não nói: “Nếu như ngươi đem hết tình hình hư thực của bọn ta nói cho người Yên biết thì bọn ta còn có cơ mật quân sự gì nữa?”

Hướng Vũ Điền tức giận: “Nếu ta muốn làm thám tử cho người Yên thì hành động của các ngươi có thể giấu nổi tai mắt của ta sao? Ài! Nói thật cho các ngươi biết. Xong việc ở đây, ta sẽ quay về bắc Dĩnh khẩu, cảnh cáo người Yên là trong vòng ba ngày các ngươi sẽ tấn công bắc Dĩnh khẩu. Còn việc người Yên đối phó thế nào là việc của người Yên, không liên quan gì đến bản nhân.”

Diêu Mãnh đứng đằng sau khẽ đẩy Trác Cuồng Sinh một cái, giục lão đáp ứng.

Trác Cuồng Sinh gật đầu nói: “Ngươi nói hợp tình hợp lý. Ta đại biểu cho Chung lâu hội nghị đáp ứng yêu cầu này của ngươi. Chỉ cần ngươi y theo quy củ của Biên Hoang tập của bọn ta thì lão huynh có thể giống như những khách nhân đến tham quan, tuỳ ý hoạt động.”

Vương Trấn Ác nói: “Mời Hướng huynh cho biết yêu cầu còn lại.”

Hướng Vũ Điền cười nhẹ: “Một yêu cầu khác càng dễ dàng. Đó là trong vòng ba ngày sau khi Yến Phi về tập, phải tiến hành một trận quyết chiến công bằng với ta. Thời gian, địa điểm do bản nhân quyết định.”

Mọi người thở ra khoan khoái.

Trác Cuồng Sinh cười dài: “Hướng huynh quả là có đảm sắc. Nói thật ra, lão huynh ngươi khẳng khái đơn đả độc đấu một trận cùng Yến Phi là việc mà bọn ta cầu còn chưa được, làm sao lại ngu ngốc mà cự tuyệt chứ? Giao dịch hoàn thành! Có thể thả người chưa?”

Choang!

Hướng Vũ Điền vẻ mặt tươi cười tra kiếm vào vỏ, đồng thời bỏ bàn tay đang bấu vai Cao Ngạn làm gã mất hết khí lực ra. Y lại khẽ đẩy Cao Ngạn một cái. Cao Ngạn chưa hồi phục kinh mạch bị y đẩy loạng choạng nhào về phía bọn Trác Cuồng Sinh.

Vương Trấn Ác và Diêu Mãnh đang định tiến lên nâng đỡ gã nhưng bị Trác Cuồng Sinh cản lại. Bóng người nhoáng lên, Tiểu Bạch Nhạn đã giữ chặt Cao Ngạn, vui mừng như điên nói: “Ngươi không sao rồi! Bọn ta thành công rồi!”

Cao Ngạn kinh hồn bất định, cả người nhào vào lòng Tiểu Bạch Nhạn làm Hoang nhân đồng thanh hò hét khen hay.

Hướng Vũ Điền thần thái ung dung đi ra cửa. Bọn Trác Cuồng Sinh vội nhường đường.

Hướng Vũ Điền bước qua cửa, bỗng nhiên dừng lại nói: “Vương huynh định nói lại thôi, rốt cuộc là có lời gì muốn nói?”

Vương Trấn Ác đáp: “Ta chỉ muốn hỏi Hướng huynh nếu không hoàn thành danh sách giết người thì làm sao ăn nói với người Yên?”

Hướng Vũ Điền ngửa mặt nhìn trời, điềm đạm như không nói: “Trước tiên ta muốn cho các ngươi rõ là ta căn bản không cần quan hệ với người Yên, chỉ quan hệ với bản tộc thôi. Hà! Trong thiên hạ này làm gì có việc gì bất biến. Ta cũng không phải là người ngu trung ngu hiếu, đương nhiên cần hiểu rõ thời thế. Có việc phải làm nhưng cũng có việc không nên làm, chỉ cần vấn tâm không thẹn là được.”

Y bỗng xoay người lại, tươi cười nói: “Mục tiêu chân chính của người Yên là Thác Bạt Khuê. Chỉ cần đánh bại hắn thì Hoang nhân các ngươi còn có tác dụng gì? Kể cả khi các ngươi có thể đoạt hồi lại bắc Dĩnh khẩu, cũng chỉ có thể duy trì thêm những ngày tháng thoi thóp sống mà thôi, không có ích gì cho đại cục cả.”

Diêu Mãnh giận nói: “Phàm người nào khinh thị Hoang nhân bọn ta đều sẽ có một ngày hiểu được đã sai lầm tệ hại như thế nào.”

Hướng Vũ Điền hoàn toàn không để ý vẻ ngang ngược của hắn, tiêu sái cười hỏi: “Thực là như thế sao?”

Y vỗ vỗ vào thanh trường kiếm trên lưng, xuyên rừng bỏ đi, cười dài: “Chỉ cần ta đánh chết Yến Phi thì Biên Hoang tập không đánh cũng tan. Thất bại của Hoang nhân các ngươi đã được định sẵn rồi.”

Nói xong câu cuối cùng, bóng lưng y đã mất hút bên ngoài rừng.

Mọi người nhìn Cao Ngạn. Cao Ngạn vẫn nằm phục trên lưng Doãn Thanh Nhã, giả vờ bị thương để hưởng phúc.

Trác Cuồng Sinh hét: “Ngươi không hề thụ thương phải không?”

Cao Ngạn ưỡn ngực, hùng hồn đáp: “Với võ công của ta, làm sao có thể dễ dàng thụ thương như thế được?”

Lời gã nói làm bốn phía nổi lên từng trận cười vang dội.

Doãn Thanh Nhã thấp giọng mắng: “Tiểu tử chết bầm! Thật không biết liêm sỉ.”

Cao Ngạn cười hi hi hỏi: “Bọn ta lên đường về nhà rồi nói tiếp được không?”

Doãn Thanh Nhã liếc gã một cái rồi cúi đầu xuống không nói gì.

Cao Ngạn nhảy bật lên lộn một vòng, hô lớn: “Lần này đúng là thành công rồi”

Hết chương 444

~~~~~~~~~