Chương 441: Đào Xuất Sinh Thiên

Dưới ánh trăng sáng, Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã trượt vù vù trên măt tuyết. Doãn Thanh Nhã bỗng từ phía sau phóng tới, hô: “Cứ chạy thế này chẳng phải quá nguy hiểm sao? Tại sao không chạy trốn vào trong khu núi non?”

Cao Ngạn giơ tay trái ra, Doãn Thanh Nhã tuyệt không do dự đưa bàn tay ngọc cho gã nắm lấy. Một người tinh thông tuyệt kỹ Phi Ngoa, một người có thuật khinh công cao minh. Hai người tay trong tay tưởng chừng hòa nhập thành một, nhấp nhô phóng đi, tốc độ không hề thay đổi.

Khi trượt ở nơi bằng phẳng, họ tống chưởng phong ra giống như đẩy mái chèo vào trong nước, tạo ra động lực lượn vọt đi.

Doãn Thanh Nhã nói thế là có đạo lý.

Họ vốn chạy men theo bờ tây Dĩnh Thủy, nhưng lại có kỵ binh địch từ phía nam đuổi tới, bức bách họ phải thay đổi lộ tuyến bỏ chạy, chọn đường rời xa Dĩnh Thủy để tránh khỏi địch nhân chặn đầu.

Nhưng chạy chưa tới năm dặm đường lại có mấy chục kỵ binh địch từ phía trước tràn tới làm họ không thể không chạy về phía Tung Hoành sơn mạch ở phía tây, rồi tiến vào khu đồi bên sườn đông của sơn mạch, để chạy về phía nam. Theo như cách thức địch nhân truy đuổi bọn họ thì nếu họ chạy men theo Tung Hoành sơn mạch về phía nam thì khẳng định sẽ ***ng đầu với đội ngũ địch nhân chặn đường.

Cao Ngạn lạnh lùng nói: “Nếu chúng ta tiến vào khu vực núi non, khẳng định sẽ trúng gian kế của tên gian tặc Hướng Vũ Điền đó. Con bà nó! Tưởng Cao Ngạn ta là lần đầu tiên bước chân vào giang hồ sao? Nhưng tên gia hỏa đó đúng là giảo hoạt. Biết chúng ta có phương pháp có thể nhanh chóng vượt qua Tung Hoành sơn mạch nên y cố ý bố trí người chặn đường chúng ta trên con đường trở về Biên Hoang tập ở mặt đông của dãy núi, dùng thế như ngư ông giăng lưới, bức chúng ta phải chạy theo đúng đường cũ. Ta dám khẳng định y đang ở đó đợi chúng ta đâm đầu vào. Lão tử sẽ không trúng kế đâu.”

Doãn Thanh Nhã kêu: “Nhưng phía trước mặt cũng có địch nhân mà!”

Cao Ngạn mười phần tin tưởng, nói: “Chỉ cần không có tên gia hỏa Hướng Vũ Điền ở đó thì bằng vào Phi Ngoa của chúng ta sẽ không thành vấn đề đâu.”

Tiếp đó, gã ngửa mặt nhìn trời, cười: “Đến liệp ưng cũng không đuổi kịp chúng ta đủ thấy chúng ta chạy nhanh thế nào.”

Hai người đồng thanh hoan hô, từ trên một đỉnh đồi nhảy vọt ra chừng năm trượng rồi nắm tay nhau yên ổn hạ xuống mặt tuyết, tiếp tục phóng đi. Cảm giác sảng khoái sung sướng đến cực điểm.

Cao Ngạn nói: “Nghe thấy tiếng vó ngựa rồi! Để chúng ta xem xem đối phương có bao nhiêu người. Trên mặt tuyết, ngựa của chúng tuyệt không thể nhanh bằng Phi Ngoa của chúng ta được. Về tính linh họat lại càng kém xa.”

Khi hai người đang lướt lên một ngọn đồi thì thấy cách khoảng một dặm có một đội nhân mã của địch khoảng sáu, bảy chục người đang phóng tới chặn đường.

Doãn Thanh Nhã giật nảy mình, yêu kiều hô lớn: “Đông quá!”

Họ nhìn thấy địch, địch nhân cũng phát hiện bọn họ. Chúng lập tức tản ra thành hình dẻ quạt, như một chiếc lưới lớn quét tới. Người nào cũng giương cung đặt tên, tuyệt không khách khí.

Thuật cưỡi ngựa của người Yên lừng danh thiên hạ. Chỉ năm, sáu kỵ binh đã khó ứng phó rồi. Hơn nữa, đây là vùng đồi núi thuận lợi, đối phương lại tới năm, sáu chục người. Bảo đảm nếu hai người vọt lên không trong tầm bắn của chúng thì sẽ biến thành bia hứng tên.

Cao Ngạn lại cười rộ, thần tình bình tĩnh, nắm chặt cánh tay mềm mại của Doãn Thanh Nhã nhằm một ngọn đồi nhỏ khác phóng đi. Gã dụng kình vào hai chân, Phi Ngoa phát sinh tác dụng trượt đi như trên mặt nước, làm bản thân gã giống như một con thuyền nhẹ trên mặt biển tuyết trắng, tiêu sái ung dung mà không ngừng tăng tốc.

Nhất thời, Doãn Thanh Nhã hoàn toàn dựa vào gã điều động. Nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh chạy trốn của Cao Ngạn nên ngoan ngoãn đi theo.

Cao Ngạn vội vã nói: “Trước khi đến sườn núi, ta sẽ ném Nhã nhi ra phía trước. Nhã nhi không cần làm gì, chỉ cần vòng qua địch nhân đến một khu rừng tuyết ở phía trước cách chỗ này chừng mười dặm đợi ta đến hội họp.”

Doãn Thanh Nhã lo lắng hỏi: “Còn ngươi làm sao?”

Cao Ngạn đáp: “Ta tự có diệu pháp thoát thân. Nói không chừng còn có thể đến rừng tuyết sớm hơn Nhã nhi đó. Không còn thời gian nữa. Nhã nhi chuẩn bị.”

Lúc này đã tới chỗ sườn núi. Cao Ngạn bỗng nhiên theo sườn núi vọt lên, rồi gã lợi dụng đặc tính độ dốc của sườn núi, nắm chặt tay Doãn Thanh Nhã vận lực quay tròn, làm Doãn Thanh Nhã văng ra phía trước. Khi Doãn Thanh Nhã văng được nửa vòng tròn thì gia tốc đạt tới mức cao nhất, Cao Ngạn quát lớn một tiếng, lấy thân mình làm trục, Doãn Thanh Nhã biến thành như Liên tử thiết cầu trong tay Hướng Vũ Điền, sau khi quay ba vòng thì động lực đã đủ.

Cao Ngạn buông tay. Doãn Thanh Nhã phóng vọt đi trong không gian như một con chim nhỏ, vượt qua hơn mười trượng mới hạ xuống đất rồi trượt đi như sao băng hơn hai mươi trượng nữa, thoát khỏi hiểm cảnh.

Doãn Thanh Nhã đúng là tri kỷ của Cao Ngạn, quen thuộc tính tình gã, biết gã tự có phương pháp độc đáo chạy trốn nên nàng vội thay đổi phương hướng, lướt nhanh về phía đông nam, trong thoáng chốc đã tới bình nguyên tuyết bên trái ngoài tầm bắn của địch, nhanh chóng chạy về phía nam.

Cao Ngạn tung Doãn Thanh Nhã ra xong, không hề chậm trễ lướt về hướng ngược lại. Gã còn dùng tiếng Tiên Ti quát lớn: “Cao Ngạn ở đây, đố tên ngu xuẩn nào đuổi được ta.”

Tiếp đó, gã biểu diễn cho thân mình lướt lên một đỉnh đồi nhỏ rồi bay vọt ra chạy thẳng về mạn Tây khu núi non.

Tên vèo vèo bắn tới. May là toàn bắn vào phía sau gã, nhưng mũi tên gần nhất xẹt qua người gã chỉ cách ba bốn thước. Quả là nguy hiểm đến cực điểm.

Quân địch tức giận quát tháo liên hồi, chia ra hơn hai mươi tên đuổi theo Tiểu Bạch Nhạn, nhưng rõ ràng đã bị bỏ rơi lại một quãng xa. Cao Ngạn từ trên không quay đầu nhìn lại, thấy người tình trong mộng Tiểu Bạch Nhạn đã biến thành một điểm trắng nhỏ, hòa lẫn vào bóng tối trùng trùng.

Gã tuyệt không lo lắng cho Tiểu Bạch Nhạn. Chỉ cần lướt đi ở khu vực rộng rãi, không phải đối phó với tên cứng của người Yên thì nàng đủ năng lực tự bảo vệ.

Ngược lại, gã vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh. Gã chạy trước, người Yên vẫn đang đuổi sát phía sau tiến vào khu vực núi non.

Bùng!

Cao Ngạn từ trên không hạ mình xuống đất lướt thẳng về phía núi non. Kỵ binh địch giở hết tốc lực từ phía đông nam đuổi tới. Đi đầu là mấy tên chỉ cách trong vòng ngàn bước.

Một tay Cao Ngạn thò vào trong chiếc túi bách bảo lớn của gã, lấy ra chiếc hộp có cơ quan bắn dây câu. Vật này do xảo thủ lành nghề của Giang Nam chế tạo. Gã có được nhờ dùng tin tình báo đổi lấy của Lưu Dụ khi hai gã mới gặp nhau. Cao Ngạn vận dụng xảo diệu bảo bối này tuyệt không kém Lưu Dụ.

Tiếng dây cung bật vang lên.

Cao Ngạn lại tăng tốc độ, nhanh như một mũi tên lướt lên một ngọn đồi khác.

Tên lại lạc hết đằng sau.

Lúc này Cao Ngạn đã tiến vào bìa khu rừng mặt Tây sơn mạch, không phải là khu đồi trống vắng không có vật gì yểm hộ nữa.

Gã cười lớn, thân hình như một viên đạn vọt lên không.

Kỵ binh địch như một đám ong độc bị chọc đến tổ, ào ào lên đèo xuống dốc đuổi theo.

Cao Ngạn thầm nghĩ may mà trong đám địch kỵ truy đuổi phía sau không có Tông Chính Lương. Nếu không thì tên cao thủ bắn tên danh xưng Tiểu Hậu Nghệ đó sẽ là uy hiếp rất lớn đối với gã.

Khi Cao Ngạn còn đang nghĩ thế thì phía sau bỗng truyền tới một tiếng quát lớn, Cao Ngạn nhận ra chính là thanh âm Tông Chính Lương.

Cao Ngạn không kịp suy nghĩ, dây móc câu trong tay bắn về phía một cây cổ thụ bên trái. Nếu tên được bắn ra từ cung cứng của Tông Chính Lương thì chỉ do dự một chút là tên nhọn đã xuyên vào sau lưng rồi.

Gã đột ngột thay đổi phương hướng, tạt sang ngang.

Mũi tên vù qua ngay bên tai gã. Chỉ cách hai tấc là mũi tên đó đã xuyên vào cổ gã, thật nhanh như điện chớp.

Cao Ngạn thi triển bản lĩnh giữ nhà, đạp chân vào cành cây cổ thụ mọc vươn ngang ra, dùng thủ pháp gỡ móc câu đã cắm vào trong cành lớn của cây cổ thụ ra. Hai chân gã lại vận kình, lợi dụng sức bật của cành cây bắn mình về khu núi non. Tuyết trắng tích tụ trên cành lá lập tức đổ xuống đất như mưa.

Trong không trung, gã liên tục lộn vèo hai vòng, thuận thế nhìn lại phía sau, thấy Tông Chính Lương đã từ mình ngựa vọt lên, lăng không giương cung căng như trăng tròn, nhằm gã phát xạ mũi tên thứ hai.

Khoảng cách giữa hai người đạt trên ngàn bộ. Nhưng Tông Chính Lương đã nắm chắc, bắn tên ra thì ai cũng không thể khinh thường.

Vèo!

Dây câu lại bắn ra.

Cao Ngạn hoành thân sang ngang. Mũi tên xé gió phóng vụt qua sát người gã mà dư kình vẫn chưa giảm, cắm ngập vào thân một cây lớn gần đó.

Trong lòng Cao Ngạn thầm hô ”nguy hiểm quá”, đoạn gã cười dài: “Tông huynh không cần tiễn nữa!”

Người gã hạ xuống một cành cây nằm ngang khác, rồi thi triển cách cũ, phóng về phía sườn núi, biến mất vào khu rừng tuyết giữa lưng chừng núi.

Tông Chính Lương hạ xuống đất, mắt nhìn theo Cao Ngạn biến mất trên sườn núi. Y lấy trong bọc ra một cây hoả tiễn, châm lửa rồi ném lên cao, nổ bùng ra một đoá hoa lửa đỏ rực.

Doãn Thanh Nhã đứng chờ bên bìa rừng tuyết mà lòng như lửa đốt. Hơn hai mươi địch kỵ truy sát nàng bị nàng dẫn dụ về phía Dĩnh Thuỷ, thành công cắt đuôi. Giờ nàng chỉ chờ Cao Ngạn đến hội họp là họ thành công trong việc vượt qua cửa quan lần này.

Chỗ nàng đứng chỉ cách Biên Hoang tập sáu, bảy chục dặm. Bằng ‘Ngoa Trình’ của họ thì không đến hai canh giờ là có thể tới Biên Hoang tập.

Ài! Tên tiểu tử này…

Trên mặt tuyết trắng bao la xuất hiện một đạo bạch ảnh, linh hoạt như chim phóng tới.

Doãn Thanh Nhã vô cùng vui mừng chạy ra khỏi rừng. Người đến quả nhiên là Cao Ngạn. Khi Doãn Thanh Nhã không hề phòng bị, gã ào tới ôm bổng nàng lên tiến vào rừng tuyết, hô lớn: “Thành công rồi!”

Doãn Thanh Nhã bị gã ôm chặt, thân thể xinh đẹp mềm nhũn ra, vừa mừng vừa nhột, tức giận nói: “Đặt ta xuống!”

Cao Ngạn xoay hơn mười vòng mới đặt nàng xuống, rồi nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng dắt nàng tiến sâu vào trong rừng.

Doãn Thanh Nhã quên cả việc trách móc gã, ngạc nhiên hỏi: “Bọn ta không trực tiếp chạy về Biên Hoang tập sao?”

Cao Ngạn đáp: “Ta vốn tính như thế, nhưng tên ngu ngốc Tông Chính Lương lại phóng pháo hoa hân hoan từ biệt ở phía sau nên làm ta phải thay đổi chủ ý. Nói không chừng y thông tri cho cái tên gia hoả Hướng Vũ Điền đó. Nếu như chúng ta chạy thẳng về Biên Hoang tập thì sẽ rơi vào tính toán của tên gia hoả họ Hướng đó. Người trí không nên làm thế.”

Doãn Thanh Nhã hỏi: “Vậy làm thế nào thì tốt? Ta bị chúng truy đuổi hoảng sợ lắm rồi!”

Cao Ngạn đáp: “Chơi trò cút bắt ở Biên Hoang tập với Cao Ngạn thì lão Hướng không tự lượng sức rồi. Để chúng ta trước tiên đến hành cung số một, rồi vòng sang phía tây nam mới vào Tập, đảm bảo lão Hướng không sờ được vào vạt áo của chúng ta.”

Doãn Thanh Nhã vui vẻ: “Coi như tên tiểu tử ngươi có chút khả năng đó!”

Cao Ngạn được Doãn Thanh Nhã tán thưởng, lập tức cảm thấy lâng lâng sung sướng. Gã kêu lên một tiếng quái dị, dẫn Doãn Thanh Nhã luồn rừng tiến về phía tây nam.

:77:

Trác Cuồng Sinh, Vương Trấn Ác, Phương Hồng Sinh, Thác Bạt Nghi, tiểu Kiệt, Hồng Tử Xuân và Cơ Biệt ngồi trên lưng ngựa chăm chú nhìn ra xa. Trên mặt tuyết trắng bao la vẫn không thấy bóng người.

Ngoài bọn họ còn có gần ngàn chiến sỹ Dạ Oa tộc, dừng ngựa trên một ngọn đồi nhỏ mặt bắc Biên Hoang tập, cách Biên Hoang tập khoảng hơn hai mươi dặm.

Sau giờ ngọ, họ rời tập để đón Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã. Lúc đầu thì chia binh thành nhiều lộ, nhưng khi phát hiện tung tích Yên binh thì họ mới tập trung về đây.

Người Yên thấy họ đại cử xuất động, lập tức lui về phía bắc. Hoang nhân cũng cố kỵ không dám tiếp tục tiến lên, sợ trúng kế mai phục.

Trác Cuồng Sinh nói: “Theo tình hình người Yên mà xét thì Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn vẫn chưa rơi vào tay địch. Nếu không, người Yên không cần phải đuổi đến đây.”

Thác Bạt Nghi nói: “Như ngươi nói thì địch nhân đã bố trí quân đánh chặn đường ở chỗ cách bắc Dĩnh khẩu trăm dặm. Đó không phải là điềm tốt, cho thấy địch nhân trùng trùng phong toả đường về của Cao tiểu tử, bày ra thiên la địa võng, toàn lực ngăn trở Cao tiểu tử.”

Diêu Mãnh nói: “Ta thấy chỉ cần chúng ta cẩn thận tiến quân lên phía bắc là có thể nhiễu loạn địch nhân, phá rối mạng lưới chặn bắt của chúng, tạo ra hỗn loạn làm Cao tiểu tử và tiểu tình nhân của gã có cơ hội thoát thân.”

Vương Trấn Ác nói: “Đó là một biện pháp trong khi không có cách nào. Mặc dù phải mạo hiểm, nhưng cũng có giá trị.”

Hồng Tử Xuân nói: “Chỉ cần chúng ta chia làm ba đường tiến lên, hỗ trợ lẫn nhau, tránh không vào rừng là có thể không sợ địch nhân mai phục.”

Tiểu Kiệt muốn nói lại thôi.

Thác Bạt Nghi nói: “Tiểu Kiệt hiểu rõ nhất thủ đoạn của Cao tiểu tử. Ngươi có lời gì muốn nói thì cứ bạo dạn nói ra đi.”

Tiểu Kiệt nói: “Cao đại ca mỗi lần đến bắc Dĩnh khẩu đều xuyên qua Tung Hoành sơn mạch. Lần này vì để tránh kẻ địch nên rất có khả năng sẽ theo khu núi mặt tây quay về.”

Trác Cuồng Sinh gật đầu: “Theo tính cách của Cao tiểu tử thì khả năng đó rất cao.”

Thác Bạt Nghi nói: “Chúng ta nghĩ tới khả năng đó thì địch nhân cũng sẽ nghĩ tới. Vì thế Cao tiểu tử sẽ chọn đường nào để về Tập rất khó nói cho chính xác được.”

Cơ Biệt nói: “Ta có một đề nghị lưỡng toàn kỳ mỹ là lập tức chia quân thành hai đường. Để chủ lực tập trung ở đây, lại phái một đội đến mặt kia tiếp ứng Cao tiểu tử.”

Thác Bạt Nghi đồng ý: “Đó đúng là một biện pháp hay. Ở đây do ta, Cơ đại thiếu gia, lão Hồng chủ trì. Đội nhân mã kia do Trác quán chủ chỉ huy, Tiểu Kiệt phụ trách dẫn đường, Trấn Ác, tiểu Mãnh làm phó. Thế nào?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Mặt đó không cần đánh nhau nên chỉ cần cho ta năm chục người là được.”

Phương Hồng Sinh hỏi: “Ta sẽ theo đội nhân mã nào?”

Thác Bạt Nghi đáp: “Phương tổng cứ theo bên cạnh ta. Nếu như ngửi thấy khí vị của Cao tiểu tử thì chúng ta không cần phải thâm nhập vào đất địch.”

Trác Cuồng Sinh hét lớn: “Cứ thế mà làm! Các huynh đệ theo ta.”

:77:

Lưu Dụ vẫn mở mắt nằm trên giường. Nhất thời gã không biết mình đang ở Kiến Khang hay là ở trên biển. Đối với sóng gió trên biển gã đã quá quen như là thở hít tự nhiên vậy.

Lên giường nằm đã mấy canh giờ rồi mà gã không hề buồn ngủ, trong đầu không ngừng vang lên những lời của Tạ Đạo Uẩn nói với gã ở Kiến Khang.

“Ngươi có hiểu họ không?”

Nói thật ra, gã tuyệt không hiểu rõ tín đồ của Thiên Sư đạo. Đồ Phụng Tam cũng không hiểu. Nhưng chỉ xét việc Thiên Sư đạo ở miền duyên hải phương Nam được sự ủng hộ rộng rãi là biết Thiên Sư đạo rất được hoan nghênh và chấp nhận.

Trước đây, gã chỉ nghĩ làm sao để đánh bại địch nhân, làm sao để giành thắng lợi mỗi trận chiến. Nhưng đối phó với Thiên Sư đạo thì đó không phải là biện pháp hay. Trừ đi một Từ Đạo Phúc thì sẽ còn vô số Từ Đạo Phúc khác vì nhân tố gây hoạ loạn vẫn tồn tại mà không thể dùng mấy cuộc chiến tranh là có thể giải quyết được. Đến việc làm thế nào vừa tác chiến đánh Thiên Sư quân, vừa tranh thủ được dân chúng vốn ủng hộ Thiên Sư đạo thì gã hoàn toàn không có đầu mối.

Gã không thể ngủ nổi.

Gã có cảm giác không biết mình đang làm gì, phấn đấu vì cái gì. Nhưng gã biết, khi vầng thái dương xuất hiện thì gã sẽ phục hồi đấu chí, những suy tư đang làm khổ gã lúc này cũng sẽ hoàn toàn tiêu biến. Nhưng vào lúc này, tất cả chừng như không còn ý nghĩa, không còn giá trị gì nữa. Mọi nỗ lực cuối cùng chỉ là ngu xuẩn phí công mà thôi.

Suy nghĩ này làm gã cảm thấy trong lòng trống vắng, giống như một con thuyền đang đi trên biển nhưng lại mất hết sức gió, lang thang theo sóng, trôi đi một cách vô chủ cô hồn.

Kể cả là lúc chán nản nhất, gã cũng chưa từng trải qua cảm giác mất mát như lúc này.

Bỗng nhiên gã tỉnh ngộ.

Tất cả đều đến từ Tạ Chung Tú. Mặc dù lúc đó ý thức gã có chút mơ mơ hồ hồ, thật ra gã đã sớm ở trạng thái bất tri bất giác, yêu Tạ Chung Tú một cách sâu sắc rồi.

Tình yêu của gã đối với Tạ Chung Tú đến một cách vô cùng đột ngột, mau lẹ mà mãnh liệt. Khi nàng ta nhào vào lòng gã thì tất cả đã không còn do lý trí gã khống chế nữa.

Chính vì yêu quá sâu sắc, mơ tưởng quá nhiều, quá hoàn mỹ nên nỗi thương tâm mà nàng gây ra cho gã mới nặng nề đến vậy.

Lưu Dụ ngồi bật dậy, thở hổn hển.

Kiếp trước không biết mình đã tác nghiệt gì mà kiếp này lại phải chịu nỗi đau khổ dày vò đến thế?

Tạ Chung Tú tuyệt không phải là một Đạm Chân khác. Nàng ta căn bản không coi một tên hàn môn như mình ra gì. Bất kể thành tựu của mình cao đến mấy thì trong mắt nàng mình vẫn không thể thay đổi thân phận nô tài được.

Trong lòng Lưu Dụ bừng lên một ngọn lửa tức giận, tuyệt không chỉ đối với Tạ Chung Tú, mà cả đối với bản thân mình.

Lưu Dụ ta là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, làm sao có thể mềm yếu vô dụng như thế. Gã đã sớm quyết tâm quên nàng đi, nhưng trong cảnh đêm khuya thanh vắng thì gã lại bị hình bóng nàng dày vò.

Con bà nó! Có một ngày ta sẽ làm nàng phải hối hận. Hối hận đã từng cự tuyệt ta, hiểu lầm ta, chỉ trích ta mà không hề để lại lối thoát như thế.

Trong lòng Lưu Dụ nổi lên một niềm khoái cảm đầy thống khổ. Đúng, với thân phận và thành tựu trước mắt thì đương nhiên gã không xứng với nàng. Nhưng có một ngày, tình hình này sẽ thay đổi.

Lưu Dụ đối với Tạ Chung Tú không thể dùng lý trí suy nghĩ để tha thứ cho nàng mà gã bị tình cảm cực đoan và không theo lý tính khống chế, sinh ra hận ý. Nhưng vào lúc này, gã mất tính nhẫn nại để tự đề tỉnh mình đối với tình cảm sai lầm đó vì chỉ khi tưởng tượng tới khả năng trong tương lai như thế mới có thể làm nhẹ đi nỗi bất bình và khổ sở trong lòng.

Lưu Dụ tin tưởng sâu sắc rằng có một ngày, Tạ Chung Tú sẽ phải hối hận không kịp đã đối đãi với mình tàn nhẫn như thế.

Hết chương 441

~~~~~~~~~