"Đến rồi!"
Doãn Thanh Nhã chạy tới bên cạnh Cao Ngạn, nhìn thấy phía trước một màn tối đen như mực, cũng chẳng phân biệt được là cây cối hay rừng núi, không hiểu hỏi: "Quan Sát đài của ngươi nằm ở đâu?"
Cao Ngạn lùi ra sau ngồi xuống. Vốn phía sau có một tảng đá lớn, tiểu tử này ngồi xuống yên yên ổn ổn, thong thả nói: "Nhã nhi ngồi xuống cạnh ta nè. Ta phải chọn tảng đá này cẩn thận lắm à, vừa bằng phẳng lại trơn tru, chắc chắn Nhã nhi ngồi xuống sẽ rất thoải mái."
Doãn Thanh Nhã thật sự đã mệt lắm, chỉ còn cách y lời ngồi dựa vào gã, lại vụt đứng lên, đổi lại ngồi xuống bên kia, kề lưng vào lưng gã, thở dài: "Như vậy mới là thoải mái! Ui! Đùi của ta đau muốn chết luôn."
Hành động chủ động thân mật này của nàng, khiến Cao Ngạn mừng rỡ, cảm thấy ngọt ngào đến tận tâm can, vội hỏi: "Có muốn ta bóp chân cho Nhã nhi không?"
Doãn Thanh Nhã cảnh cáo: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ta chỉ là mượn cái lưng của ngươi nghỉ một chút, nếu như tảng đá quái quỷ này lại là Quan Sát đài của ngươi, ta sẽ đánh ngươi chết."
Cao Ngạn kiêu ngạo nói: "Tháo giày ra rồi hãy nói! Mới đây nàng còn không nghe à? Luôn cả địch nhân cũng phải tôn xưng ta. Tảng đá này chỉ là cửa vào bí đạo dẫn tới Quan Sát đài. Nàng hiện tại đang thấy chính là rừng rậm Kinh Cức. Năm đó không biết tốn của ta bao nhiêu công phu, mới làm thành Quan Sát đài bí ẩn này, nàng hiện tại đang hưởng thụ thành quả tâm huyết của ta."
Doãn Thanh Nhã tỏ ra đang lắng nghe, hỏi: "Đó là tiếng gì vậy?"
Cao Ngạn tháo giày ra, nhét Bách bảo bào vào hai túi riêng biệt, tự nhiên đáp: "Đó là tiếng tù và bên trại địch nhân, một dài ba ngắn, biểu thị vẫn chưa phát hiện có ngoại nhân xâm nhập. Con bà nó, sao lại không có ngoại nhân xâm nhập? Bọn ta không phải là ngoại nhân sao? Chỉ là bọn ngươi vô dụng, không có phát hiện ra bọn ta thôi!"
Doãn Thanh Nhã vừa tháo giày vừa cười nói: "Tiểu tử ngươi thích nhất là nổi điên. Thật ra tháo giày ra để làm gì? Mang giày để đi trên tuyết không phải là tiện à?"
Cao Ngạn cười đáp: "Nhã nhi đã quen bảo bối do ta thiết kế rồi! Có phải là sau khi tháo giày ra, mỗi một bước có vẻ như nặng thêm mười cân không?"
Doãn Thanh Nhã nói: "Bớt nói tào lao lại, bí đạo nằm ở đâu? Có phải nhấc hòn đá này lên là có thể thấy cửa vào?"
Cao Ngạn nhảy lên, đồng thời đỡ lấy hai bờ vai thơm của Doãn Thanh Nhã, giúp nàng đứng dậy, cười nói: "Để ta làm ảo thuật cho nàng coi."
Nói rồi đi đến trước rừng cây Kinh Cức, cúi người nắm lấy cây kinh cức bị chặt còn khoảng nửa thước trên mặt đất, dùng sức kéo mạnh, hoa tuyết bay tung ra xung quanh. Kinh cức nhẹ nhàng di chuyển, lộ ra một lối nhỏ vừa đủ cho người khác bò vào.
Cao Ngạn đắc ý nói: "Nhã nhi bây giờ đã hiểu vì sao phải tháo giày ra chưa? Bởi vì phải bò vào đó!"
Doãn Thanh Nhã nhíu mày hỏi: "Cái động quái quỷ này sâu bao nhiêu?"
Cao Ngạn đáp: "Ước khoảng bảy, tám trượng. Đào bí đạo này cũng khổ như xây Trường Thành, là do ta và tiểu Kiệt hai đứa làm ra. Trước đây ta nhiều lần bị người truy sát, toàn là nhờ bí đạo này thoát thân. Nhã nhi mời!"
Doãn Thanh Nhã nói: "Ngươi đi trước đi!"
Cao Ngạn thở dài: "Ta không phải là không muốn đi trước, chỉ là còn phải phụ trách đóng cửa, phải đem cái cửa làm bằng kinh cức này đóng cho kín."
Doãn Thanh Nhã không cãi lại gã, chỉ còn nước phải bò vào trước.
Cao Ngạn nói nhỏ: "Mật đạo chạy thẳng đến Quan Sát đài, Nhã nhi cứ tiến thẳng về phía trước sẽ tới."
Sau đó kéo cây kinh cức về lại vị trí cũ, hai người bọn họ liền giống như biến mất.
Trong lúc bọn họ vẫn còn đang lần mò trong bí đạo tối om, một đội tuần binh đi ngang qua Kinh Cức lâm, hoàn toàn không thèm đi qua những khu khác, thật là nguy hiểm vô cùng.
:77:
Lúc hoàng hôn, Yến Phi tại bờ bắc Thái Hồ rời bè lên bờ, đi về hướng Kiến Khang.
Lúc này chàng mới có thời giờ suy nghĩ về trận quyết chiến với Tôn Ân tại Phiêu Miểu phong. Chuyến hành trình trở về so ra dùng đến gấp đôi thời gian, bởi vì một bên chàng phải chèo chống bè, một bên phải lo liệu thương, tinh thần tựa như rời khỏi thể xác.
Đối với Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân, chàng đã có hiểu biết thâm sâu. Hai lần đối địch với Tôn Ân trước đây, đều không có hiểu biết và cảm thụ như lần này. Tôn Ân tưởng có thể từ trên người chàng tìm ra công pháp khai mở tiên môn, sự thật lại là lão cũng đã khai mở giúp chàng nắm được bí mật của "Phá toái hư không".
"Hoàng Thiên vô cực" của Tôn Ân cho thấy lão đã luyện thành một nửa công pháp "Phá toái hư không". Lấy thiên, địa, tâm tam bội làm thí dụ, thì lão đã có được tâm bội, chỉ còn phải hợp thiên địa bội lại thôi.
"Hoàng Thiên vô cực" không có giới hạn, đã hoàn toàn vượt lên trên phạm trù sức người và võ công, cùng thiên địa hòa thành một thể. Hoàng Thiên đại pháp có thể đạt vô cực, chỉ vì Tôn Ân có thể dùng năng lượng của trời đất, đoạt lấy tinh hoa của thiên địa tạo hóa, vì vậy có thể nhanh hơn một chút, ép chàng phải đánh tới.
Nếu như không phải Yến Phi nhanh trí, trước tiên dùng thiên tính của khí chí âm hấp dẫn khí chí dương, di chuyển khí trận của Tôn Ân, lại dùng kỳ chiêu đả thương Tôn Ân, khiến lão không sao thi triển lại "Hoàng Thiên vô cực", hậu quả thật không sao tưởng tượng nổi.
So với Tôn Ân, Tiên Môn quyết của Yến Phi tựa như hai bên đều không nhìn thấy bờ, vốn chỉ có thể thi triển cái Tôn Ân gọi là Tiểu tam hợp. Nhưng nếu như Thái Dương và Thái Âm của chàng đều có thể dùng năng lượng của thiên địa đến vô hạn, chàng có thể làm ra được Đại tam hợp, phá không mà đi không? Chàng sinh ra cảm giác đã ngộ ra được "Phá toái hư không", tuy nhiên thật sự làm sao có thể thực hiện, chàng vẫn hoàn toàn chưa nắm được đầu mối. Nhưng nếu Tôn Ân có thể thành công, chàng đương nhiên cũng có khả năng làm được.
Đột nhiên, chàng cảm thấy tâm hồn mở rộng đến nơi vô tận, đã nắm được bí mật của thiên địa.
Mặt trời buổi chiều tà sau đám mây đẹp như tiên, chiếu xuống chút ánh nắng còn sót lại của ngày, bình nguyên mỹ lệ như tiên cảnh.
Yến Phi cười lên một tràng dài, tăng tốc đi tới nơi dự định.
:77:
"Kì Binh Hào" từ từ tiến vào trong vịnh, đây là nơi ước định hội họp với Đồ Phụng Tam, cách Hải Diêm thành chỉ có một ngày thủy trình.
Mặt trời đã lặn xuống phía sau dãy núi kéo dài ở phía tây vùng vịnh. Ngọn phong đăng hai xanh một vàng treo cao trên cột buồm "Kỳ Binh Hào" đang tỏa ra ánh sáng quỷ dị, đây chính là đèn hiệu đã ước định với Đồ Phụng Tam.
Lưu Dụ, Tống Bi Phong và Lão Thủ ba người đứng trên đài viễn vọng, dụng thần quan sát tình huống vùng vịnh và trên bờ.
Hai mươi lăm huynh đệ tinh thông thuật lái thuyền đi theo Lão Thủ cũng toàn thần cảnh giới, để ứng phó với bất kỳ tình huống gì có thể đột ngột xảy ra.
Tống Bi Phong nhíu mày hỏi: "Hay là Phụng Tam vẫn chưa đến?"
Lưu Dụ lắc đầu đáp: "Luận tốc độ thuyền của y không thua bọn ta, so với bọn ta lại đi trước gần một ngày thời gian, nên đến rồi mới phải."
Lão Thủ đưa mắt nhìn mặt biển, trầm giọng nói: "Trước đây không lâu, nơi này đã xảy ra một trận thủy chiến kịch liệt. Mọi người xem này, mặt biển vẫn còn thấy nổi vết dầu."
Tống Bi Phong chấn động nói: "Phụng Tam có thể đã trúng phục binh."
Lão Thủ trầm tĩnh nói: "Không cần phải lo, Đồ gia chắc đã thành công đột vây đào thoát, nếu không vết dầu sẽ không loan ra đến ngoài vịnh."
Lưu Dụ thần sắc ngưng trọng, theo lời Lão Thủ quan sát mặt biển.
Lão Thủ nói: "Bọn ta nên lập tức ly khai, vịnh này không nên ở lâu."
Lưu Dụ nói: "Bọn ta hãy rời vịnh này, nhưng không nên đi xa quá. Nếu Phụng Tam đào thoát thành công, tất sẽ trở lại hội họp với bọn ta."
Tống Bi Phong kêu lên: "Xem kìa!"
Lưu Dụ vui mừng nói: "Là Phụng Tam!"
Chỉ thấy trên một ngọn núi nơi cửa vào vịnh có ánh đèn chớp sáng theo tiết tấu, chính là thủ pháp đánh đèn hiệu của Hoang nhân.
Không đợi Lưu Dụ hạ lệnh, Lão Thủ đã sớm sai thủ hạ lái "Kỳ Binh Hào" qua đó.
:77:
"Nhã nhi! Nhã nhi!"
Doãn Thanh Nhã mở to mắt, sau đó giật mình ngồi dậy, hỏi: "Bây giờ là lúc nào? Ta đã ngủ được bao lâu?"
Cao Ngạn trong bóng tối của tiểu trướng, ngồi trước mặt nàng, âu yếm nói: "Bây giờ chắc khoảng canh một, Nhã nhi đã ngủ được một ngày nửa đêm rồi."
Doãn Thanh Nhã thấy bóng của Cao Ngạn bắt đầu rõ dần, sự thật là đã rõ cả người. Màn trướng mỏng như cánh ve cũng đã rõ lại, nhìn thấy ánh sáng màu vàng, mê mê hồ hồ ngạc nhiên hỏi: "Sao lại sáng như vậy?"
Cao Ngạn đưa tay nắm lấy bờ vai thơm của nàng, nhẹ nhàng nói: "Là ánh trăng đó! Hôm nay sau Ngọ thời tiết đổi thành quang đãng, trời xanh kéo dài tới chân trời. Lại đây! Mau khoác lên Bách bảo bào, đến lúc ly khai rồi."
Doãn Thanh Nhã đã tỉnh lại một chút, hỏi: "Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa?"
Cao Ngạn tựa như đang chờ tiểu công chúa để giúp nàng mặc Bách bảo bào, cười nói: "Ta ở trên Quan Sát đài xem suốt cả ngày, đã thấy rõ mọi thứ, lúc này không đi, còn đợi lúc nào?"
Doãn Thanh Nhã yêu kiều cười khì, liếc gã một cái: "Cái gọi là Quan Sát đài của ngươi, bất quá chỉ là một cây đại thụ mọc thật cao, ta còn tưởng là chỗ gì kinh khủng lắm."
Cao Ngạn đang giúp nàng chỉnh đốn quần áo, vui vẻ nói: "Có siêu cấp thám tử như ta trưng dụng nó, cây đại thụ này cũng tự nhiên trở thành siêu cấp Quan Sát đài, lại sẽ vang danh trong lịch sử Biên Hoang, nhờ "Thiên Thư" của lão Trác điên từ nay truyền tụng."
Doãn Thanh Nhã ngửa khuôn mặt kiều diễm lên, nhìn lên đỉnh trướng, tựa như có thể thấu qua trướng nhìn thấy minh nguyệt trên trời đêm, bực mình nói: "Ngươi thích nhất là mèo khen mèo dài đuôi. Ái chà! Đẹp quá!"
Cao Ngạn nhờ ánh trăng chiếu vào trong trướng, nhìn ngắm hoa dung mỹ lệ như thiên thần của nàng. Thần tình chân thiện rực rỡ của Doãn Thanh Nhã dưới ánh trăng lại càng không thể diễn tả. Cao Ngạn nhất thời tâm thần say đắm, tìm tới gần môi thơm của nàng.
Ai ngờ Doãn Thanh Nhã lách qua một bên, chui ra khỏi trướng, hại gã không những công cốc, lại còn chút xíu nữa chúi nhủi, té ngã trong trướng.
Cao Ngạn buồn rầu chui ra khỏi trướng, chỉ thấy Doãn Thanh Nhã vừa duỗi người, vừa ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng đang treo trên trời đêm. Nàng đang đứng chỗ trống ở ngay giữa Kinh Cức lâm, nhìn giống như một tinh linh mỹ lệ, khả ái đã sống bao nhiêu năm trong rừng tuyết.
Cây quan sát đứng một mình lẻ loi gần góc Đông Bắc trong đất địch, chọc thẳng lên trời đêm.
Tiếng tù và từ phía trận địa bên địch chỉ cách một cánh rừng truyền lại, lại ẩn ước nghe được tiếng nước sông Dĩnh Thủy đang chảy.
Cánh rừng Kinh Cức rậm rạp này kéo dài đến mặt Nam của Tứ Thủy và khu đồi núi ở bờ Tây của Dĩnh Thủy, mà Quan Sát đài chính là nằm ở chỗ cao trên núi, sau khi leo lên cây có thể thấy toàn bộ tình huống của bắc Dĩnh khẩu.
Mục quang Doãn Thanh Nhã nhìn qua phía Cao Ngạn, lộ ra nụ cười tinh quái, nói: "Ngươi nên giở trò lúc người ta còn chưa tỉnh ngủ, hiện tại đã mất cơ hội rồi!"
Cao Ngạn thu thập doanh trướng, lại làm như không có chuyện gì nói: "Nhã nhi yên tâm, mỗi lần ta từ trên cây leo xuống đất nghỉ ngơi, ta đều vào trong trướng hôn môi Nhã nhi, bởi vậy tuyệt không có chuyện đánh mất cơ hội."
"Cái gì?"
Cao Ngạn đem màn trướng gấp lại nhét vào trong túi, quay đầu lại, chỉ thấy Doãn Thanh Nhã chống tay lên eo, mở to mắt giận dữ trừng trừng nhìn gã.
Cao Ngạn đáp: "Không có gì, hắc! Ta đã kiềm chế lắm rồi, miệng của Nhã nhi thiệt là thơm."
Doãn Thanh Nhã tức giận la: "Ngươi chỉ có phịa chuyện thôi! Mau nói cho ta nghe, ngươi chỉ có phịa chuyện thôi."
Cao Ngạn nhún vai nói: "Đúng rồi! Ta chỉ có phịa chuyện thôi."
Doãn Thanh Nhã cười khì khì, liếc gã một cái nói: "Tiểu tử thúi ngươi, xú tiểu tử. Nếu như quả thật đã chiếm tiện nghi với bổn cô nương, ta sẽ một mất một còn với ngươi."
Cao Ngạn nhìn lên trời đêm, nói: "Từ ngày đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã một mất một còn với nàng rồi. Ài! Nói đến chiếm tiện nghi thì... Hắc!"
Doãn Thanh Nhã thần sắc không vui hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Cao Ngạn vội đáp: "Không có nói gì! Thời gian không còn nhiều, bọn ta phải lập tức ly khai. Chỗ này hết sức nguy hiểm, sợ nhất là tiểu tử Hướng Vũ Điền ấy tìm đến."
Doãn Thanh Nhã hỏi: "Bọn ta không đợi thêm một trận tuyết lớn nữa à?"
Cao Ngạn đáp: "Nhìn sắc trời, những ngày sắp tới sẽ không có tuyết rơi. Nếu ngày mai có mặt trời lại, sẽ rất nguy hiểm cho bọn ta."
Doãn Thanh Nhã lại không có hứng thú để cãi nhau với Cao Ngạn, đi trước tới cửa vào bí đạo.
:77:
Sau khi Đồ Phụng Tam cùng hơn mười huynh đệ lên thuyền, "Kì Binh Hào" nhanh chóng rời khỏi vịnh.
Đồ Phụng Tam ở trong khoang thuyền kể lại chuyện đã qua. Thuyền của y vốn đã tới vùng vịnh sau giờ trưa, may mắn là y luôn luôn cẩn thận, lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, không thả neo hoặc cập vào bờ, mà lại chọn chạy dọc theo bờ vịnh, mới tránh được đại nạn.
Không có dấu hiệu gì báo trước, hơn mười chiến thuyền của Thiên Sư quân đột nhiên đánh ập tới. Đám Đồ Phụng Tam chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, bằng chiến thuật tốt đột vây ra biển, ven theo bờ Nam bỏ chạy. Tiếc là chiến thuyền bị thiệt hại quá nặng, nhiều chỗ bắt lửa và bị nước tràn vào, cuối cùng chỉ còn cách bỏ thuyền lên bờ, lại trốn về vùng vịnh đợi Lưu Dụ.
Đồ Phụng Tam tổng kết lại nói: "Lần này là trong cái rủi có cái may, chỉ có năm huynh đệ bị tên đá bắn trúng, nhưng đều không bị trọng thương." Nói xong hiện ra vẻ tươi cười.
Tống Bi Phong ngồi ở phía bên kia bàn ngạc nhiên hỏi: "Ta có lầm không, Phụng Tam tựa như vô cùng hưng phấn?"
Đồ Phụng Tam mỉm cười đáp: "Tống đại ca không những không nhìn sai, lại còn nhìn rất đúng, tâm tình của ta đúng là rất tốt."
Sau đó nhìn Lưu Dụ hỏi: "Lưu gia có minh bạch tâm tình của ta không?"
Lưu Dụ cảm thấy ấm áp trong lòng, nhớ lại Đồ Phụng Tam từ lập trường đối địch, bất lưỡng lập với mình, phát triển đến mức trở thành chiến hữu tuyệt đối tín nhiệm và sinh tử chi giao. Toàn bộ quá trình, thật sự làm người ta nhớ không hết được. Gã cười hỏi: "Lại là khảo thí ta à? Ngươi không phải đã sớm cho rằng ta là chân mệnh thiên tử hay sao mà vẫn còn muốn thử?"
Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cười phá lên.
Lưu Dụ gật đầu nói: "Được rồi! Tâm tình của Đồ huynh sở dĩ tốt như vậy, chỉ vì biết rằng món nợ lật thuyền lần này, không những có thể lấy lại vốn, mà còn có thể thu lãi to."
Tống Bi Phong cười khổ: "Ta nghĩ không nhận dốt không được, ta vẫn không hiểu có gì hay để mà hưng phấn?"
Đồ Phụng Tam giải thích: "Bọn ta trước giờ không rõ Từ Đạo Phúc đang giở âm mưu thủ đoạn gì. Hắn dám bỏ rơi Ngô Quận và Gia Hưng hai thành trì trọng yếu nằm dọc theo Vận Hà, định sẽ xem lại, nhưng là xem lại cái gì? Bọn ta nhìn không ra cũng hiểu không thấu. Dưới tình huống bây giờ, Từ Đạo Phúc có thể giữ được ba thành Hải Diêm, Ngô Hưng và Nghĩa Hưng cũng không dễ gì, chưa nói đến có thể đoạt lại hai thành Ngô Quận và Gia Hưng. Hiện tại thủy sư thuyền đội của Lưu Lao Chi cũng đã đến Hải Diêm, lên bờ nam, cùng với binh lính do Chu Tự chỉ huy liên thủ công đánh Hải Diêm. Dưới tình huống như vậy, mất Hải Diêm chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Một khi mất đi Hải Diêm, đại quân của Tạ Diễm sẽ tiến xuống dưới, công đánh Cối Kê. Mà Lưu Lao Chi sau khi đoạt được Hải Diêm, cũng sẽ qua giúp Tạ Diễm công đánh Cối Kê. Khi Cối Kê bị quân viễn chinh lấy được, thì thời khắc quyết định thắng lợi của cả cuộc chiến sẽ đến. Mà thành bại của Thiên Sư quân, chính là nối liền với việc đoạt ba thành Ngô Quận, Gia Hưng và Hải Diêm. Như vậy có thể cắt đứt đường lương thực của quân viễn chinh, khiến cho quân viễn chinh rơi vào vùng thế lực của Thiên Sư quân, biến thành cô quân không viện trợ."
Tống Bi Phong nhíu mày thắc mắc: "Ta vẫn không hiểu, như vậy có quan hệ gì với chuyện Phụng Tam bị tập kích trong vịnh?"
Đồ Phụng Tam nói: "Không có quan hệ trực tiếp. Nhưng Thiên Sư quân lại để lộ hình tích, khiến bọn ta biết rằng ở vùng phụ cận vịnh có căn cứ bí mật của chúng. Bởi vậy tính cảnh giác mới cao như vậy, bọn ta ngừng lại chưa tới hai canh giờ, Thiên Sư quân đã có thể điều động thủy sư lại vây bắt chiến thuyền của bọn ta. Mất đi một chiến thuyền đối với bọn ta mà nói thì không có gì quan trọng, nhưng để bọn ta biết được Thiên Sư quân có căn cứ bí mật ở gần vịnh, đối với Thiên Sư quân lại là một sai lầm hết sức nghiêm trọng. Bởi vậy tâm tình của ta mới tốt như vậy."
Tống Bi Phong đột nhiên hiểu ra, gật đầu đồng ý.
Lưu Dụ thở ra, không nói gì.
Đồ Phụng Tam lãnh đạm nói: "Đây là tin tình báo quý giá phải dùng mạng đổi mạng mới lấy về được, chỉ có thể để cho bọn ta dùng riêng. Nếu như mục tiêu của bọn ta chỉ là giúp quân viễn chinh thắng được trận này, ta sẽ thỉnh Lưu gia lập tức thông tri cho Chu Tự. Nhưng tình huống hiện tại đương nhiên không phải như vậy, lại càng là bước ngoặt trọng yếu trong sự nghiệp quân sự của Lưu gia. Tống đại ca đồng ý không?"
Tống Bi Phong cười khổ: "Ta có thể nói gì đây? Nếu như quân viễn chinh đạt được toàn thắng, người đầu tiên mất mạng khẳng định là Lưu gia của bọn ta."
Đồ Phụng Tam nhạt nhẽo nói: "Ta dám cả gan nói một câu. Cho dù bọn ta tiết lộ cho quân viễn chinh tin tình báo quan hệ đến thắng bại, quân viễn chinh vẫn không có cách gì cứu vãn được. Bởi vì Từ Đạo Phúc đã giám sát và canh phòng cẩn mật quân viễn chinh, chỉ có bọn ta là kì binh, nằm ngoài dự tính của Từ Đạo Phúc, vốn có thể xoay đổi tình thế. Lưu gia nghĩ ta nói có đúng không?"
Lưu Dụ quả quyết nói: "Mọi chuyện cứ theo lời của ngươi mà làm."
Tống Bi Phong hỏi: "Căn cứ bí mật của Thiên Sư quân nằm ở đâu?"
Đồ Phụng Tam cười đáp: "Bọn ta sẽ sớm biết thôi."
Hết chương 439
~~~~~~~~~