Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã cùng lúc nhảy lên ván trượt, cả hai ngiêng người. Sau đó mượn tính năng ván trượt có thể lướt trên mặt tuyết, lướt thẳng về phía trước.
Con dốc dài này được Cao Ngạn gọi “Trường mệnh tà”*, là sườn đồi phía bắc nơi sơn mạch của tiểu cốc. Tuy có mấp mô nhưng địa thế thấp dần về phía bắc, trải dài vài dặm. Cao Ngạn tiện thì lấy đó làm chỗ luyện tập bản lĩnh dùng Phi Ngoa.
Mặc dù mọi kỹ xảo trượt trên mặt tuyết này Cao Ngạn đã cẩn thận truyền thụ hết cho Doãn Thanh Nhã, nhưng động tác nàng vẫn còn ngượng ngập. Lúc gặp phải chỗ mấp mô nếu trượt qua được thì trượt qua. Không trượt qua được bị nhảy bắn lên trên cao thì nàng lại kêu “oa oa”, rồi nghiêng trái ngả phải, ra vẻ sợ hãi bốn phía nhưng lại tỏ ra rất thích cảm giác kích thích đó.
Cao Ngạn ra sức biểu diễn bản lĩnh, toàn nhằm những chỗ địa thế mấp mô để nhảy lên trên cao hoặc lả lướt như gió, hoặc lăng không bay lên giữ được thế trượt của mình.
Chưa đầy một dặm, Cao Ngạn đã bỏ Doãn Thanh Nhã lại ở đằng sau hơn ba mươi trượng.
“A!”
Cao Ngạn giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Doãn Thanh Nhã từ trên dốc ngã lăn xuống mặt tuyết làm tuyết bắn cả lên cho đến khi gặp một bụi cây mới chịu dừng lại, nằm yên không động đậy.
Trượt xuống thì dễ, trượt lên thì khó. Cao Ngạn vội vã thi triển các thủ pháp đi lên dốc, rồi lợi dụng đặc tính ván trượt không bị lún vào trong tuyết, nhanh chóng leo lên đến bên cạnh Tiểu Bạch Nhạn.
Mưa tuyết vừa dừng lại. Bầu trời tuy vẫn bị mây che phủ, nhưng sắc trời đã sáng. Mặt trời đã lấp loá sau những đám mây. Toàn thân Tiểu Bạch Nhạn bị bao kín trong đám quần áo trắng toát, chỉ lộ ra đôi má hồng, đôi môi đẹp mím chặt không ngừng phả ra từng đám hơi mờ, ***g ngực phập phồng.
Cao Ngạn lao tới nắm chặt lấy vai nàng kêu to: “Nhã nhi! Nhã nhi!”
Tiểu Bạch Nhạn mở to đôi mắt đẹp, lấp loáng có thần nhìn hắn rồi duỗi người nói: “Thú vị thật! Hoá ra thế gian có thứ kích thích như thế này.”
Cao Ngạn cất giọng xuýt xoa: “Nhã nhi đau ở đâu? Để ta xoa bóp cho nàng. Công phu ở phương diện này của ta không cần phải nói tốt một lời nào, Nhã nhi sẽ là người hiểu rõ nhất.”
Tiểu Bạch Nhạn lườm hắn một cái rồi ngồi dậy đưa mắt đảo một vòng, tấm tắc khen: “Xem kìa! Trời đất này thật là đẹp. Toàn bộ một màu trắng xoá, có chút lạnh. Ta không ngờ tuyết lại thú vị như thế này. Đeo ván trượt vào, tựa như giải thoát khỏi mọi ràng buộc, biến thành chim bay trên trời tự do tự tại.”
Cao Ngạn hưng phấn nói: “Khó mà được Nhã nhi cùng ý kiến như vậy. Ta thích nhất là xuất động tại nơi băng tuyết thiên địa. Con người ở trên tuyết hoang dã thật tự do tự tại. Tư vị đó làm người ta lưu luyến say mê, tựa như rời khỏi nhân thế, lại như không phải còn là “người” nữa. Sau khi quay lại Biên Hoang tập phải đợi một hồi mới lấy lại cảm giác quay về nhân gian.”
Tiểu Bạch Nhạn ngắm nhìn tuyết trắng trải tít đến tận chân trời, mê man đáp: “Ta hiểu được cảm giác của ngươi. Ở thế giới trắng muốt tinh khiết thế này, đi lại theo cách truyền thống thì vô dụng. Nhưng chúng ta lại vận dùng được công năng của Phi Ngoa lên tới cực hạn, giống như cá bơi dưới nước, chim bay trên trời. Thật sướng chết đi được!”
Cao Ngạn ngạc nhiên nói: “Nhã nhi đã nói được những điều ta nghĩ trong lòng nhưng không biết biểu đạt thế nào. Không ngờ cảm giác của Nhã nhi lại sâu sắc đến thế.”
Tiểu Bạch Nhạn hoan hỉ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi dẩu môi xinh đáp: “Ngươi cũng chịu tìm hiểu những gì người khác nghĩ sao? Trong não ngập tràn những ý nghĩ xấu xa, ví như tưởng làm sao chiếm được tiện nghi của người ta. Ngươi mà không thay đổi, xem người ta trừng trị ngươi thế nào.”
Cao Ngạn ra vẻ suy nghĩ thâm sâu gật đầu đáp: “Đúng vậy! Dù không được ôm ấp nhưng được cùng nói chuyện với Nhã nhi cũng là một lạc thú lớn nhất rồi.”
Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên săm soi Cao Ngạn, sau đó khó nhọc đứng lên. Cao Ngạn vội giúp nàng rồi lại hướng dẫn tư thế chính xác khi ở trên ván trượt, sau đó không nhịn được hỏi: “Nhã nhi vừa rồi sao lại nhìn ta với ánh mắt cổ quái như vậy?”
Doãn Thanh Nhã cười: “Không nói ra đâu!” Sau đó dùng lực đẩy một cái, Cao Ngạn đứng không vững tức thì ngã ra, lăn xuống dưới dốc.
Doãn Thanh Nhã ngiêng người lướt vọt qua người hắn như chớp, cất thanh âm trong trẻo như một trận gió lùa lại phía sau, cười nói: “Bọn ta đấu lại một trận nữa. Lần này người ta không chịu thua nữa đâu.”
:77:
Yến Phi bước vào đình làng, trong lòng cảm khái.
Làng này tuy có quy mô hơn trăm hộ dân. Mặc dù nhà tuy nhỏ, nhưng đầy đủ mọi thứ, phản ánh rõ ràng tình huống an cư lạc nghiệp của dân làng lúc hoà bình.
Tiểu trấn có sông núi bao quanh. Bàn thờ tổ đặt ở trong đình, sau đó là gian thờ tổ tiên. Hàng chục căn phòng bố trí tứ phương theo đúng hàng lối. Đường đi trong làng không thẳng tắp mà men theo địa thế vòng chuyển đến khi gặp con sông nhỏ bao quanh làng thì nối với chiếc cầu đá bắc qua sông. Còn có một tháp đá trấn áp phong thuỷ với miếu thờ ở bốn phía. Dân cư sống trong nhà với vườn xung quanh, hình thành một kiểu kiến trúc vườn nhỏ. Trong làng trồng rất nhiều cây, mộc mạc và giản dị biểu hiện rõ khí tức sinh hoạt tràn đầy, làm người ta có cảm giác như đi vào trong tranh.
Đáng tiếc là tất cả đã thành quá khứ. Hiện tại phòng ốc trống không. Tiểu trấn im lặng như quỷ vực làm Yến Phi càng cảm thụ rõ hơn dân thường vô tội. Chiến tranh đáng sợ như thế sao? Chính là một loại tà ác như thế này.
Yến Phi vượt qua từ đường. Ở phía bên phải không có đến nửa điểm khí tức của cuộc sống dân cư. Một con đường đá chạy dài. Trên đường đằng xa có một người cao gầy đứng đó. Người này có được sự tự phụ và tín tâm của một cao thủ nhưng lại không làm cho người khác thấy khí thế khiếp người của hắn. Yến Phi hiểu rõ hắn không những là cao thủ nhất đẳng mà còn là cao thủ có hoàn cảnh và lai lịch đặc biệt.
Lũ chó bị đồ sát bên ngoài thôn với người này không có quan hệ gì. Đó hoàn toàn chỉ là trực giác mà bản thân Yến Phi cũng không thể giải thích làm sao chàng có thể khẳng định được.
Tướng mạo của hắn chẳng có gì đặc biệt làm người khác phải có ấn tượng, trừ việc có dáng người cao thì mọi thứ đều bình thường. Nhưng Yến Phi luôn cảm thấy hắn không phải người thường, đặc biệt khi mục quang âm lãnh và cẩn trọng của hắn quét qua dò xét chàng.
Gió thu từng trận thổi tới, làm cho trường bào màu xám của đổi phương phải lay động, lộ ra y phục màu đen bên trong.
Yến Phi trực tiếp đi về phía đối phương, khi cách người đó ba trượng thì dừng lại. Nhìn từ xa người này trạc ngoài năm mươi tuổi. Điều đó tuyệt không phải vì dấu vết năm tháng hằn trên mặt lão mà vì đôi nhãn thần linh hoạt của một nhân tài ở tuổi xế chiều.
Mục quang Yến Phi đưa xuống trường kiếm sau lưng lão, ung dung hỏi: “Người chặn đường kia là ai vậy?”
“Bịch!”
Cả con đường đá phảng phất như đều bị rung chuyển một cái. Một âm thanh kêu “A a” thô bạo và đầy vẻ hung tàn từ phía sau truyền tới, sau đó có tiếng người ở phía sau lưng Yến Phi tầm năm trượng nói: “Lão Khuất ngươi nghe thấy không? Lão với hắn chỉ là một kẻ chặn đường mà thôi, cái này gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Mấy lão già không chết như bọn ta xuất lai chỉ tổ mất mặt thôi.”
Yến Phi không cần quay đầu nhìn lại cũng biết đối phương dùng trường côn, thiết trượng nặng nề gì đó gõ xuống đất. Hơn nữa khí công đối phương chuyên về hướng cương mãnh đặc biệt, và đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, có vậy mới có thể phát ra âm thanh và uy thế tranh đoạt người khác như vậy.
Cảm giác tối qua của chàng không sai. Bất luận người phía trước hay cao thủ phía sau đều đã tiếp cận với cao thủ cỡ Tôn Ân. Ngần này cao thủ quyết chí đối phó với chàng, tuyệt không để chàng sống mà rời khỏi trấn này.
Bọn họ rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao chưa đưa chàng vào chỗ chết thì chưa dừng lại? Ngay lúc này trong lòng chàng xuất hiện hoa dung của Lý Thục Trang.
Yến Phi chậm rãi hỏi: “Người vừa đến là ai? Sao những con chó vô tội cũng không chịu bỏ qua?”
Người phía sau tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Lão Khuất ngươi nghe thấy không? Cái này là sóng sau loại gì vậy! Tính mệnh của bản thân mình còn không giữ được, còn quản đến chuyện mấy con súc sinh của người khác sao?”
Tiếng cười trong trẻo cất lên. Âm thanh nữ tử dụ người từ trên mái một phòng xá bên phải truyền đến: “Cáp Công, khi nào thì ngươi thay đổi tính cách cuồng vọng tự đại này đi? Người có bản lĩnh sát tử Trúc Pháp Khánh tất có tư cách quản đến chuyện này. Đạo lý đơn giản như vậy mà không minh bạch, uổng cho ngươi hàng chục năm ở giang hồ.”
Yến Phi hơi khẽ giật mình. Nữ nhân mới xuất hiện này trước đó không làm cho chàng cảm ứng chút gì, chỉ điểm này cũng đủ làm chàng không dám khinh thường. Chàng quay đầu sang nhìn, trong lòng không kìm được bỗng sửng sốt.
Nghe thanh âm, Yến Phi cứ nghĩ đối phương là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, có thể người này đã từng có những năm làm nhiều người phải mê đắm. Nhưng đó đã là chuyện của hàng chục năm trước. Hiện tại bà ta chỉ còn là một lão thái thái đầu tóc trắng toát, làm người ta cảm thấy thời gian quả thật vô tình.
Lão già tên gọi là Cáp Công ở đằng sau cười lên tà quái: “Tiểu Vệ, tính nết ngươi đến chết cũng không thay đổi, vừa thấy đối phương tuấn tú đã nổi lòng dâm. Ngươi nói giúp cho người ngoài như vậy sao?”
Yến Phi thở dài: “Bọn ngươi đi đi!”
Cáp Công lại phát ra một tràng cười kỳ quái, cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Các người có nghe thấy không? Hắn bảo chúng ta lăn đi kìa. Đây là thế giới gì vậy? Hắn dám bảo chúng ta biến đi sao?”
Yến Phi trong lòng thầm nuốt một hơi. Chàng thật sự không muốn động thủ với bọn họ bởi vì chàng đã biết đối phương là người thế nào. Đổi lại trước kia, khi chàng chưa nắm được Tiên Môn Quyết, nếu giao thủ chàng tất bại không nghi ngờ gì. Bởi vì chàng biết rõ thực lực của ba người trước mặt. Hiện tại chàng tuy không nắm chắc phần thắng, nhưng khi động thủ không thể lưu tình. Nếu không người chết chính là bản thân chàng.
Lão Khuất lần đầu tiên cất tiếng: “Bọn ta lần này liên thủ đối phó với Yến tiểu ca cũng là bất đắc dĩ, hy vọng có thể giúp ngươi chết thống khoái. Sau đó ta sẽ an táng tử tế cho tiểu ca. Đây không phải là thù oán cá nhân. Tiểu ca chỉ nên trách mình đoản mệnh.”
Giọng điệu lão chẳng có gì đặc biệt, lại hoà hoãn như xuất phát từ nội tâm. Nhưng Yến Phi vẫn cảm thấy con người không chút đặc biệt này trong ba người là kẻ nguy hiểm nhất. Nếu không để ý đến lão, chàng sẽ gặp phải tai hoạ.
Lão bà được gọi là “Tiểu Vệ” đó cất giọng oanh vàng: “Tiểu Yến Phi à! Ngươi biết nói ra chỉ rước lấy tiếng cười của bọn ta sao lại còn nói những lời ngu xuẩn như vậy? Gần mười năm nay bọn ta bọn ta hiếm khi phải xuất thủ. Giờ ba người cùng đồng thời xuất thủ phá lệ là lần đầu tiên. Từ đó có thể thấy tiểu Yến Phi ngươi làm người ta phiền nhiễu thế nào.”
Cáp Công lạnh lùng nói: “Tiểu Vệ ngươi ngoài chuyện nói thừa thì còn biết nói gì nữa không? Hắn căn bản không biết bọn ta là ai. Có chết cũng vẫn là một con quỷ hồ đồ thôi.”
Yến Phi chậm rãi nói: “Ta đương nhiên biết rõ bọn ngươi là thần thánh phương nào. Vì vậy mới bảo bọn ngươi nên ly khai.”
Ba người đồng thời im lặng không nói gì. Ba cặp mắt chăm chú quan sát chàng.
Yến Phi tiếp tục bình tĩnh nói: “Nhưng có một việc ta thật sự không rõ. Bọn ngươi từ Lý Thục Trang biết được ta đến cuộc hẹn với Tôn Ân, sao không để cho Tôn Ân xuất thủ đầu tiên mà lại chặn ta ở đây? Hoặc sao không ngồi xem ta và Tôn Ân thắng thua thế nào? Rồi mới xem có điểm tiện nghi nào không. Đó mới là thượng sách. Có phải không?”
Sắc mặt ba người không chút biến đổi gì, nhưng Yến Phi cảm giác rõ quan hệ giữa Lý Thục Trang và bọn họ bị vạch trần, trong lòng bọn họ đã bị xao động. Điều này tuyệt không thể giấu được trực giác siêu phàm của chàng.
Lão Khuất gật đầu: “Nói tiếp đi!”
Yến Phi nhíu mày tiếp lời: “Không còn lời nào nữa! Đến lượt bọn ngươi giải thích. Hoặc nếu bọn ngươi là đồng bọn với Trúc Pháp Khánh nên đến tìm ta báo thù cũng tốt. Ta không có thời gian lằng nhằng với bọn ngươi. Hoặc bọn ngươi lập tức ly khai, nếu không thứ cho ta phải đắc tội.”
Cáp Công cất giọng cười âm trầm: “Tiểu tử này tựa hồ như thật sự biết được chúng ta là ai.”
Lão Khuất vẫn với thần thái như vậy bình tĩnh hỏi: “Ngươi thật sự biết bọn ta là ai sao?”
Yến Phi cười nhẹ: “Đã động thủ thì bọn ngươi là ai cũng không quan trọng. Hoặc là mạng nhỏ của Yến Phi này khó giữ được, hoặc là bọn ngươi ôm hận nằm xuống, tuyệt không có khả năng thứ ba. Ta muốn nương tay cũng không có khả năng. Sao phải khổ sở như vậy chứ? Ta với quý môn trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Ta không có hứng thú can thiệp đến chuyện gì của quý môn. Đây là lần cuối ta dùng lời thuyết phục ba vị, khi đã động thủ tuyệt không còn cơ hội để nói nữa.”
Lão bà tên “Tiểu Vệ” lại cất giọng cười “oanh vàng” rồi nói: “Hai lão gia hoả không xứng đáng để chết, bọn ngươi có nghe thấy không? Hắn thật sự biết rõ bọn ta là ai, chỉ đơn giản không để bọn ta vào trong mắt.”
Lão Khuất lần đầu tiên để lộ ra nét cười, cất giọng bình tĩnh buồn bã nói: “Giả thiết tiểu Yến Phi ngươi quả thật kéo đổ được ba bộ xương già này, bảo đảm tệ môn không ai dám tìm ngươi để báo thù đâu.”
Yến Phi ung dung cười hỏi: “Hướng Vũ Điền đồ đệ của Mạc Di Minh thì sao?”
Mục quang của chàng thấy Lão Khuất và Tiểu Vệ cuối cùng cũng hiện lên thần sắc ngạc nhiên.
Khí kình cường đại từ đằng sau đánh tới.
Yến Phi mặc dù lưng không có mắt, nhưng hoàn toàn nắm được động tĩnh của Cáp Công phía sau. Cao thủ Ma môn bề ngoài biểu hiện ra vẻ cương liệt táo bạo này tịnh chưa phát động thế công mà chỉ dùng vũ khí nặng nề trên tay phóng xuất một đạo kình khí, nhằm tra xét sự nông sâu của chàng.
Mặc Di Minh có phải là phụ thân của chàng hay không? Giả như đó là sự thật, sao chàng lại không giống Mặc Di Minh một chút gì. Nếu không sao ba người này lại không nhận ra? Nếu như vậy Mạc Di Minh có khả năng lớn không phải cha chàng. Cha chàng phải là một người khác.
Kình khí xâm nhập vào cơ thể.
Yến Phi cười nhẹ: “Cáp Công, kình khí của lão thuộc về ngạnh công ngoại gia. Tuy đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nhưng so với nội gia chân khí, thuỷ chung vẫn còn một đoạn dài đấy!”
Tiểu Vệ cuối cùng cũng biến sắc. Chẳng những do những lời vừa rồi của Yến Phi mà còn vì thân hình Yến Phi một chút rung động cũng chẳng có. Chàng khẳng khái nghênh tiếp nhất kích từ xa của Cáp Công mà vẫn ung dung như chưa từng có chuyện gì xẩy ra. Mụ thầm nghĩ đổi lại là mụ cũng không thể làm được như Yến Phi khi không dùng kinh mạch hoá giải kình khí của Cáp Công mà lại dùng chân khí hộ thể chống lại, nhưng vẫn tuyệt không để lực sát thương trong kình khí của đối phương xâm nhập vào bên trong chút nào. Bởi vì mụ hiểu được Cáp Công lợi hại thế nào.
Lão Khuất vẫn có dáng vẻ lạnh lùng như không có gì, gật đầu nói: “Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng càng làm bọn ta muốn giết ngươi hơn. Tôn Ân không làm được thì để bọn ta làm cho. Yến Phi ngươi phải tự lấy làm tự hào. Trong quá khứ hai mươi năm qua, các phái hệ trong Thánh môn bọn ta chưa từng bao giờ phải liên thủ đối phó với bất kỳ người nào. Ta là Khuất Tinh Phủ, hai vị kia là Vệ Nga và Cáp Viễn Công. Đó là tên thật của bọn ta. Nếu quả ngươi có bản lĩnh như vừa nói thì trên đường đến Hoàng tuyền cũng biết được ai là người bồi bạn đi cùng với ngươi.”
Hai người Vệ Nga và Cáp Viễn Công im lặng lắng nghe, tịnh không phản đối chuyện Khất Tinh Phủ báo tên bọn họ. Không khí trên chiến trường bỗng nhiên trở nên khẩn trương. Sự thật vẫn chưa có ai có động tác hay lời nói gây hấn nào, chỉ là sát cơ của ba đại cao thủ của Ma môn đại thịnh làm cho Yến Phi sinh ra cảm ứng vậy.
Yến Phi lắc đầu cười khổ: “Ta thật không hiểu tại sao bọn ngươi dù phải hy sinh tính mạng cũng phải dồn ta vào tử địa? Cố ý nói lộ ra cao tính đại danh, nói cho ta biết điều không được biết, đã làm cho giữa chúng ta không còn lối thoát nào nữa, chỉ hoặc sống hoặc chết mới dừng lại. Nhưng để ta nói với bọn ngươi điều này. Bọn ngươi căn bản không biết đang phải đối mặt với ai, cũng không nắm được sự nông sâu của ta. Khi đã động thủ tất cả mọi người đều không thể dừng tay. Các ngươi coi ta cuồng vọng tự đại cũng được, hay là khuyến cáo cũng được. Đi đi, Yến Phi ta căn bản không có hứng thú đến việc của bọn ngươi.”
Cáp Viễn Công hừm lạnh: “Tiểu Yến Phi ngươi chỉ còn biết tự trách mình mệnh khổ. Bọn ta đã quyết định huỷ diệt ngươi, không một ai có thể cải biến được quyết định đó.”
Vệ Nga uyển chuyển nói: “Kim trượng này chỉ gặp phải bại vong mới dừng lại, đó là sự an bài của vận mệnh, ba người bọn ta không có cách nào để cải biến. Tôn Ân kia cũng có chút tính nhẫn nại. Ta muốn hỏi, ngươi sao lại biết được Lý Thục Trang và bọn ta lại có quan hệ? Sao biết chuyện Mặc Di Minh? Là ai đã nói với ngươi?”
Yến Phi chậm rãi nói: “Là ai nói với ta cũng không quan trọng. Ta chỉ muốn hỏi một câu. Bọn ngươi có nắm chắc được với sức của ba người sát tử được Tôn Ân không?”
Khuất Tinh Phủ mắng: “Ngươi không muốn động thủ với bọn ta, khẳng định là đã hoảng sợ và kinh khiếp. Khi ngươi vừa bước vào trong thôn, trong lòng ngập tràn sát cơ do tức giận với cái chết của mấy con súc sinh. Sao tự nhiên giờ lại không muốn dấy động can qua như vậy?”
Yến Phi trong lòng thầm biết rõ trong ba người thì người này quả thật là cao minh nhất. Chàng trầm giọng đáp: “Nói thật ra cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa biết được việc ác nào do Ma môn làm, vì vậy với bọn ngươi có chút lòng không nỡ.”
Chàng lại tiếp tục: “Hiện tại chỉ có một cơ hội cuối cùng. Khi đã động thủ, tuyệt không có cách nào dừng lại.”
Vệ Nga bỗng nhiên hỏi: “Yến Phi, ngươi và Mặc Di Minh có quan hệ thế nào?”
Yến Phi giật mình, lòng chùng ngay xuống, thầm tự hỏi chẳng lẽ Vệ Nga nhận ra nét nào đó của Mặc Di Minh giống mình sao? Vì sao mụ đợi đến lúc này mới chịu “nhận ra” như vậy?
Trong lòng chàng chấn động làm cho ba đại cao thủ Ma môn đồng thời phát sinh cảm ứng. Phát động tấn công đầu tiên vẫn là kẻ thâm tàng bất lộ Khuất Tinh Phủ.
Chỉ một sát na lão đã đến vị trí bên trái của Yến Phi. Tay phải đưa ra sau lưng, tay trái giơ lên thành thế mỏ hạc, mổ thẳng vào phía cổ trái của chàng.
Vệ Nga từ trên cao lao xuống. Người vừa động, kình khí đã cuồng loạn. Khu vực mười trượng xung quanh nơi Yến Phi đứng hình thành một ao kình khí vây hãm. Ma công như vậy, lần đầu tiên Yến Phi gặp phải.
Cuối cùng là binh khí nặng nề của Cáp Viễn Công từ đằng sau, cùng với khí kình cương mãnh kinh nhân trực tiếp đánh tới lưng Yến Phi.
Yến Phi thở dài, đưa tay ra phía sau.
Chú thích
- Trường mệnh tà: Dốc trường thọ.
Hết chương 430
~~~~~~~~~