Tư Mã Nguyên Hiển đích thân đi mở cửa, nghênh đón Lý Thục Trang xinh đẹp như ngọc như ngà tiến vào Đông Ngũ tầng.
Yến Phi và Đồ Phụng Tam đều là lần đầu tiên nhìn thấy vị “Thanh đàm nữ vương” danh chấn Kiến Khang này. Mới ban đầu nhìn tuyệt không nhận ra được nàng ta có chỗ nào đặc biệt. Đầu vấn hai búi tóc, thắt trên đỉnh đầu thành hình chữ thập, thần tình trang trọng nghiêm túc, nhưng đến khi trút bỏ bộ trường bào chấm đất, để lộ ra y phục màu nước hồ xanh biếc bó sát người ở bên trong, cộng thêm dải áo bảy màu rực rỡ quấn vòng xung quanh eo, làm khoảng không trước mắt ba người như bừng sáng, bị hấp dẫn bởi những đường cong tuyệt mĩ cùng dáng dấp đầy dụ hoặc của nàng.
Ba người theo lễ đứng dậy nghênh tiếp.
Lý Thục Trang đột nhiên ghé sát tai Tư Mã Nguyên Hiển mà thấp giọng thì thầm, Tư Mã Nguyên Hiển lập tức hiện ra vẻ mặt ngây ngất xúc động, không ngừng mỉm cười gật đầu lia lịa.
Sau đó Lý Thục Trang bèn rời ánh mắt về phía hai người, đồng thời hiển lộ ra khuôn mặt tươi cười tràn đầy vẻ phong lưu đa tình khó tả, yêu kiều nói: “Thục Trang xin được thỉnh an Lưu gia, Yến công tử cùng Đồ đại ca, cũng xin ba vị thứ tội cho Thục Trang vì quá mộ danh nên đã đường đột mạo phạm cửa trời. Bởi Thục Trang cảm thấy nếu bỏ lỡ cơ hội tốt để bái phỏng này, thì cuối cùng Thục Trang sẽ cảm thấy hối tiếc khôn cùng, kính xin ba vị chớ động nộ mà tính toán so đo với Thục Trang, xin cho Thục Trang được làm trọn đạo đãi khách.”
Yến Phi và Đồ Phụng Tam cùng phát sinh cảm nhận giống của Lưu Dụ khi đêm đó lần đầu gặp nàng ta. Toàn bộ khuyết điểm trên khuôn mặt của nàng như hoàn toàn biến mất, đổi lại là một vẻ ngoài đầy nét phong tình, căng tràn sức quyến rũ, mị lực của nàng ta đã đạt đến mức hoàn hảo, chẳng trách có thể làm điên đảo các danh sĩ công tử tại Kiến Khang! Tư Mã Nguyên Hiển đứng cạnh bên nàng chính là một thí dụ điển hình.
Lưu Dụ lại lần nữa không cách nào cảm nhận được chân khí của nàng ta. Có thể đêm đó nàng ta đang ở trong trạng thái giới bị, nên để lộ ra nội tình. Đương nhiên nàng ta cũng không ngờ rằng Lưu Dụ lại cao minh đến vậy.
Yến Phi đến thời khắc này vẫn chưa biết được Lý Thục Trang là thần thánh phương nào, vẫn còn tưởng rằng nàng ta giống Kỷ Thiên Thiên tại Tần Hoài lâu ngày trước, là tài nữ nổi danh nhất Hoa Nguyệt lâu. Tất cả đều bởi Lưu Dụ chưa có cơ hội đề cập về nàng ta với chàng. Nữ nhân này khiến chàng ấn tượng sâu sắc nhất ở chỗ nàng ta tuy phô bày ra thần thái e lệ dịu dàng, đầu cúi thấp, chân bước khẽ, khiến lòng người mê hoặc nhưng ánh mắt của nàng ta lại trong trẻo sâu sắc. Với những nam nhân bị nàng mê hoặc điên đảo mà bám dưới ống quần nàng, có lẽ bản thân nàng cũng hoàn toàn chẳng có chút động lòng. Yến Phi nhãn lực cao minh, không cần cảm giác được chân khí của nàng ta, cũng có thể từ điệu bộ nhấc tay hạ chân của nàng mà mơ hồ nhìn ra được manh mối của việc nàng ta tinh thông võ nghệ, từ đó biết được rằng nữ nhân này tuyệt đối không hề đơn giản chút nào.
Ánh mắt sắc sảo của Đồ Phụng Tam chăm chú dò xét nàng từ trên xuống dưới, trong lòng lại có một cảm nhận khác biệt. Ánh mắt như vậy đối với nữ nhi con nhà gia giáo mà nói thì thực là cực kỳ vô lễ, nhưng đối với Lý Thục Trang thì lại rất phù hợp, còn đại diện cho sự ngưỡng mộ tán thưởng. Đồ Phụng Tam đương nhiên không động lòng với nàng ta, mà là gã tinh thông thuật quan sát nữ nhân, nhìn ra được nữ nhân này trời sinh đã hấp dẫn, đủ khả năng làm mê chết bất kỳ nam nhân háo sắc nào, chẳng trách lại được yêu mến đến vậy ở Kiến Khang.
Tư Mã Nguyên Hiển ngạc nhiên nói: “Cái cách Thục Trang gọi mọi người thực là cổ quái, vì sao không gọi là ba vị đại gia. Mà lại gọi một người là gia, một người là công tử, còn Đồ gia thì biến thành Đồ đại ca. Nếu lời giải thích của nàng không làm chúng ta hài lòng, thì phải phạt nàng uống cạn ba chén rượu lớn.”
Quả thực khó có thể trong vài lời mà nói hết được vẻ phong tình của Lý Thục Trang. Phạm vi sắc đẹp của nàng tuy mơ hồ không rõ, nhưng khi nghiêm túc trở lại lại có được tư vị lạnh lùng băng giá. Nói nàng ta lẳng lơ, nhưng lại là phong độ hoàn mỹ; biết rõ nàng ta chỉ lấy lệ gặp dịp mua vui, mà ở mọi điểm lại đều lộ ra vẻ chân thành có thể thuyết phục người. Từ sự kín đáo dè dặt, thể hiện vừa phải của nàng, có thể cho rằng nàng phong tình phóng đãng, dễ dàng thân cận, nhưng lại cũng cảm thấy nàng lạnh nhạt cự tuyệt người từ ngoài xa ngàn dặm. Cũng chính cái tư vị đủ mọi loại cảm giác mâu thuẫn tương hỗ cho nhau này, đã tạo thành phong thái độc đáo của riêng nàng, có sức quyến rũ hấp dẫn người vô cùng.
Khi ánh mắt của nàng ta hướng đến Đồ Phụng Tam, bằng vào tu dưỡng của y mà cũng không khỏi bất giác rung động trong long. Tựa như một cái liếc mắt thoáng qua ấy mà nàng dành cho y hoàn toàn khác biệt so với những người khác. Đến lúc này y mới hiểu rõ được vì sao đêm đó Lưu Dụ lại không có cách nào làm gì được nàng ta.
Lý Thục Trang hai bên má ngọc chợt ửng hồng, như có chút ngượng ngập mà e lệ cúi đầu nhìn xuống đất, biểu tình phong phú sinh động, lộ ra thần thái thùy mị quyến rũ đầy nữ tính. Trông nàng lúc này chẳng còn có lấy nửa điểm giống một đại lão bản của Hoài Nguyệt lâu, một vị nữ trung hào kiệt có thể làm rung trời chuyển đất ở thành Kiến Khang.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Nguyên Hiển công tử sao lại bỡn cợt như vậy. Những lời của nô gia đích thực xuất phát từ tận đáy lòng mà! Còn giải thích ra cho rõ ràng ư? Lưu gia là giống như cách gọi tiểu Lưu gia và đại Lưu gia, nô gia nào dám đổi danh xưng cho ngài. Yến công tử độc chiếm được hoa khôi Tần Hoài, mà phàm là ân khách đã đến thanh lâu của bọn tiểu nữ làm khách, bọn tiểu nữ đều gọi là công tử, cho nên gọi Yến công tử là danh xứng với thực. Lẽ nào nô gia lại gọi Yến công tử là Yến tráng sĩ hay Yến đại hiệp? Như vậy không ăn nhập với tình cảnh tối nay ở Đông Ngũ tầng biết bao nhiêu? Còn như Đồ đại ca, tung hoành khắp chốn giang hồ bấy lâu nay, nhưng chưa từng bao giờ bước chân qua cửa thanh lâu. Phen này đại ca đến Hoài Nguyệt lâu, chẳng phải đã là một niềm vinh hạnh cho đám nữ nhi người ta hay sao. Gọi người là đại ca, trái lại càng thêm thân thiết. Giải thích như vậy Nguyên Hiển công tử nếu như vẫn còn chưa hài lòng, thì Thục Trang đành cam lòng chịu phạt.”
Trong khi Yến Phi không có chút cảm nhận gì, thì Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam trái lại trong lòng thầm hô lợi hại. Nàng ta ngấm ngầm gieo rắc mầm ly gián, mục đích là muốn gợi lên lòng đố kỵ của Tư Mã Nguyên Hiển, nhất là khi Tư Mã Nguyên Hiển đã từng là kẻ một lòng cuồng si tranh giành bám theo gấu quần Kỷ Thiên Thiên, cùng với Yến Phi hai bên vốn có quan hệ tình địch.
Chỉ có điều Lý Thục Trang hiển nhiên đã đánh giá thấp mối giao tình giữa Tư Mã Nguyên Hiển và bọn họ, cũng đã đoán sai tính tình thực của Tư Mã Nguyên Hiển. Tư Mã Nguyên Hiển vẻ mặt hoàn toàn không có chút gì lạ thường mà thoải mái cười rộ lên: “Thục Trang quả là có tài hùng biện không chút vấp váp, thỉnh Thục Trang nhập tọa.”
:77:
Mộ Dung Thùy rời mắt khỏi Kỷ Thiên Thiên, nhìn lên xà nhà, trầm giọng nói: “Hách Liên Bột Bột chỉ là hạng vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, Thiên Thiên vì sao lại có hứng thú đề cử hắn?”
Kỷ Thiên Thiên bình tâm trở lại, biết rằng bản thân đã không bị Mộ Dung Thùy nhìn thấu, mà chỉ bởi Mộ Dung Thùy nghĩ tới Hách Liên Bột bột, trong lòng giận dữ, nên có thần thái như vậy. Đồng thời nàng cũng thầm cảm thấy kinh ngạc, nếu mà như vậy, tại sao Mộ Dung Thùy lại làm theo chủ ý của Hách Liên Bột Bột.
Trí não của nàng lại lần nữa hoạt động trở lại, hỏi: “Danh dự của hắn có vấn đề gì ư?”
Bản thân nàng vốn không phải người giỏi dùng âm mưu thủ đoạn, chỉ là trong tình thế bắt buộc, mới không thể không học tập thứ nghệ thuật này, cố hết sức mà làm như vậy.
Mộ Dung Thùy hồi phục lại bình tĩnh, đáp: “Bất kỳ người nào cho rằng Hách Liên Bột Bột là một kẻ có thể tin cậy được, đến cùng đều sẽ phải hối hận. Ta đã từng cảnh cáo Diêu Trường, nhưng hắn lại nghĩ rằng ta đang ly gián hắn với Hách Liên Bột Bột, bỏ mặc ngoài tai. Đến khi hắn tỉnh ngộ ra, thì hối cũng đã muộn rồi.”
Kỷ Thiên Thiên vẫn duy trì im lặng, sợ Mộ Dung Thùy vì nàng quan tâm quá mức, mà nảy sinh nghi ngờ với nàng.
Mộ Dung Thùy đột nhiên bật cười: “Nếu như không để ý tới cái tính ấy, thì tên khốn này quả đúng là một nhân tài, binh pháp võ công, đều là tuyển chọn hàng đầu, lại to gan lớn mật. Ngay cả Mộ Dung Thùy ta mà cũng dám mưu toan tính kế. Nếu không phải hắn đã đi theo Diêu Trường, thì ta đã sớm lột da lóc xương, ăn tươi nuốt sống hắn rồi.”
Kỷ Thiên Thiên hỏi: “Có phải hắn đã phản bội Diêu Trường không?”
Mộ Dung Thùy lắc đầu đáp: “Tiểu tử này rất biết đạo lý nước ***c thả câu, lợi dụng lúc Diêu Trường đang lún sâu trong xung đột cùng Phù Đăng khó tách mình ra được, bèn nuốt gọn tám ngàn thớt chiến mã do người Nhu Nhiên dâng tặng Diêu Trường. Hắn lại còn tụ quân ba vạn tập kích lúc nhạc trượng của hắn không có ở đấy, thu nạp và tổ chức lại quân đội của nhạc trượng, tự xưng là Đại Hạ Thiên Vương, phong đại ca Hữu Địa Đại làm thừa tướng, nhị ca Lực Sĩ Đề làm đại tướng quân, Sất Can A Lợi làm ngự sử đại phu, đệ A Lợi La làm Chinh Nam tướng quân, thiếu chút nữa đã làm Diêu Trường tức chết. Đến lúc này Diêu Trường mới hiểu được bản thân đã nuôi hổ gây họa, bằng không Hách Liên Bột Bột làm sao có thể có được cơ hội chuyển mình. Hạng người này nàng nói thử xem có đúng là loại bỉ ổi vô liêm sỉ hay không?”
Kỷ Thiên Thiên gật đầu hưởng ứng, thầm nghĩ phải mau chóng kể hết lại cho Yến Phi hay, để chàng thông báo lại cho Thác Bạt Khuê, đề phòng Hách Liên Bột Bột bất ngờ tập kích.
:77:
Vị trí của Tư Mã Nguyên Hiển đã được nhường lại cho Lý Thục Trang, còn hắn ngồi xuống bên cạnh Yến Phi, biểu lộ rõ rệt địa vị được tôn sùng của Lý Thục Trang tại Kiến Khang. Lý Thục Trang khéo léo tươi cười rạng rỡ, ân cần hướng tới bốn người mà kính rượu từng người một, sau đó nói: “Yến công tử có biết bản thân ngài đã thành người được các cô nương ở Tần Hoài mong ngóng ước ao được phục dịch nhất hiện giờ hay không?”
Lưu Dụ cùng Đồ Phụng Tam đưa mắt nhìn nhau, đều mắng thầm Lý Thục Trang liên tiếp nhiều lần lặp đi lặp lại, rêu rao về chủ đề này, chính vì muốn thổi bùng lên lòng đố kỵ của Tư Mã Nguyên Hiển. Nàng ta nói có vẻ rất thật tình, khiến người khác không cách nào xoi mói bắt bẻ được. Nhưng vấn đề dạng này khó tiếp nhận nhất chính là nó quá thật, khiến người ta không thể coi là những lời phóng đại hay nịnh nọt tâng bốc mà cười xòa cho qua chuyện.
Sách lược của nàng ta đối với một Tư Mã Nguyên Hiển mới trải đời ngày trước khẳng định sẽ có tác dụng nhất định. Nhưng điều quan tâm nhất của Tư Mã Nguyên Hiển hiện giờ chính là thịnh suy của Tư Mã hoàng triều, nên sẽ không để những lời này trong lòng, huống chi hắn lại rất sùng bái Yến Phi.
Quả nhiên Tư Mã Nguyên Hiển cười nói: “Chúng ta cũng được thơm lây. Ta lăn lộn đã nhiều năm tại sông Tần Hoài, nhưng quang cảnh được toàn bộ các cô nương xô đẩy nhau nghênh đón ở bến đò thì quả là ta mới được thấy lần đầu.”
Lý Thục Trang ngoài mặt không lộ ra thần sắc dao động xúc cảm gì, nồng nàn liếc nhìn Yến Phi một cái, rồi lại cúi đầu tựa như muốn che giấu nỗi khó xử bẽn lẽn ở trong lòng. Lại một lần nữa bằng đôi mắt phượng lẳng lơ thanh tú mà thế gian không có nam nhân nào có thể chống cự lại được, tình tứ nhìn Yến Phi một cái, dịu dàng hỏi: “Không biết Yến công tử sẽ lưu lại ở Kiến Khang bao lâu?”
Tư Mã Nguyên Hiển vui vẻ cười nói: “Thục Trang nếu muốn giành tình cảm của Yến công tử chúng ta, thì phải thể hiện chút tài nghệ, khiến cho Yến công tử đêm nay cam tâm tình nguyện ở lại không rời Hoài Nguyệt lâu nửa bước.”
Lý Thục Trang thất vọng gạn hỏi: “Ngày mai Yến công tử đã phải rời khỏi Kiến Khang rồi ư?”
Yến Phi thong dong đáp: “Yến mỗ có việc quan trọng phải làm, nên khó có thể nán lại lâu.”
Lý Thục Trang giận dỗi hỏi: “Chuyện gì có thể khiến công tử đến đi vội vã như vậy?”
Lưu Dụ cùng Đồ Phụng Tam thầm kêu không ổn, đang muốn trả lời thay, thì Tư Mã Nguyên Hiển đã sớm hơn một bước mà đáp lời: “Yến huynh sáng mai phải vội tới Thái Hồ, cùng ‘Thiên Sư’ Tôn Ân quyết một trận sinh tử, trận chiến này sẽ là một trường quyết chiến lưu truyền thiên cổ.”
Lý Thục Trang ngây người ngơ ngẩn, nâng chén nói: “Nô gia chỉ có thể kính Yến công tử một chén ở tại đây, chúc Yến công tử sau khi chém chết ác hòa thượng Trúc Pháp Khánh, lại có thể hàng phục yêu đạo.”
Yến Phi đành phải nâng chén hồi đáp.
Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam tuy biết đã bị Lý Thục Trang thăm dò được tin tức tình báo, nhưng đều không thật sự lo lắng. Bởi vì bằng vào khả năng của Yến Phi, căn bản không sợ nàng ta giở bất kỳ thủ đoạn gì.
Chỉ có điều bọn họ đều cảm thấy Lý Thục Trang không mời mà đến, lại mang theo hàm ý phá hoại cùng thị uy, đúng là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai*.
Nàng ta vì sao lại ngu xuẩn như vậy?
:77:
Con thuyền nhỏ do Tống Bị Phong điều khiển rời khỏi bến đò Hoài Nguyệt lâu, lại đưa Yến Phi, Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam quay trở về Thanh Khê tiểu trúc.
Yến Phi đứng tại mũi thuyền, gió sông mang theo cái lạnh ghê người, thổi áo quần của chàng tung bay phấp phới, tựa như thiên thần đang cưỡi gió vờn mây. Lưu Đồ hai người ngồi ở khoảng giữa của con thuyền. Chiếc thuyền nhỏ này dài hai trượng rộng bốn thước, đủ chỗ cho tám người ngồi.
Tống Bi Phong cười nói: “Món ăn của Hoài Nguyệt lâu rất nổi tiếng ở Kiến Khang. Tư Mã Nguyên Hiển khẳng định đã chiêu đãi các ngươi những món đặc sắc nhất của Hoài Nguyệt lâu rồi.”
Lưu Dụ nói: “Ta lại nghĩ rằng được vài món cơm canh đạm bạc đã là thỏa mãn lắm rồi…”
Đồ Phụng Tam cắt lời: “Nữ nhân đó mới là món ngon lành nhất, trong lời lại còn ngầm ẩn dao găm, rõ ràng là không để chúng ta vào mắt. Chỉ tiếc là không có thời gian để tính toán với thị, bằng không ta sẽ khiến thị minh bạch hậu quả dám đắc tội với chúng ta.”
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: “Lý Thục Trang không ngờ lại chủ động đến gây chuyện với các ngươi ư?”
Yến Phi im lặng không nói, tự chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Lưu Dụ vốn định nói cho chàng hay những chuyện có liên quan tới Lý Thục Trang, nhưng thấy chàng nghe đến tên của Lý Thục Trang mà vẫn không hề có phản ứng gì, bèn xua đi những suy nghĩ trong đầu, gạn hỏi Đồ Phụng Tam: “Chúng ta khi nào thì rời đi?”
Đồ Phụng Tam kiên quyết nói như chém đinh chặt sắt: “Hoàng hôn ngày mai thì rời đi, ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Ôi! Cuộc sống ở nơi đây quá thư thái dễ chịu, ta có chút không quen.”
Tống Bi Phong cau mày nói: “Hoang nhân huynh đệ của chúng ta, hôm nay mới tới được một đoàn năm trăm người, không cần chúng ta chiếu cố sắp xếp sao?”
Chuyện Lưu Dụ đang nghĩ đến trong lòng lại là một chuyện khác, chính đang do dự không quyết, liệu gã có nên bí mật đến gặp mặt Tạ Chung Tú hay không? Trong lòng gã thực sự có sự thôi thúc rất muốn được biết rõ tâm ý của nàng, được hướng tới nàng mà lập ra lời thề vĩnh viễn không bao giờ thay đổi của một nam tử hán đại trượng phu. Nhớ tới nàng, trong lòng tựa như bùng lên một luồng lửa cháy bỏng.
Muốn gặp Tạ Chung Tú, ắt phải tiến hành trước khi khởi hành đi ra tiền tuyến, lại phải có sự trợ giúp của Tống Bi Phong mới được, nhưng việc ấy làm sao thành được đây? Tống Bi Phong không những sẽ cực lực phản đối, mà còn thất vọng về gã, đến mức phát sinh phản cảm.
Ài! Nếu như bản thân sau khi có được trái tim của nàng, lại mất mạng trên chiến trường, đối với nàng sẽ là một chuyện tàn nhẫn biết bao? Bản thân có lẽ nên thông minh một chút, đợi khi có được thành tựu mới thổ lộ tình yêu với nàng, lúc ấy muốn thuyết phục Tống Bi Phong cũng sẽ dễ dàng hơn chút ít.
Giọng nói của Đồ Phụng Tam truyền vào tai gã, hỏi: “Lưu gia có ý kiến gì không?”
Lưu Dụ căn bản không hiểu được Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong đang nói chuyện gì, thấy hai người đều chăm chú nhìn mình, đành hàm hồ đáp: “Tất cả những gì Đồ huynh sắp xếp đều ổn cả.”
Đồ Phụng Tam phá lên cười khanh khách: “Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Bộ dạng lơ đễnh, mặt mày ngơ ngác như thả hồn tận đẩu tận đâu vậy? Ta đang hỏi ý kiến của ngươi, xem ngày mai nên đi bằng đường bộ hay đường thủy? Nếu đi bằng đường thủy, ắt phải phiền Lưu gia ngươi mượn Tư Mã Nguyên Hiển một chiến thuyền có tính năng siêu việt, có thể chịu được sóng to nơi biển lớn, vạn nhất có ***ng độ thuyền của Thiên Sư quân, thì vẫn có thể có sức chiến đấu.”
Lưu Dụ cảm thấy ái ngại, thầm nghĩ cái này gọi là có tật giật mình, vội vàng phục hồi lại tinh thần, nói: “Trước tiên phải làm rõ một chuyện, từ giờ trở đi chúng ta liệu có nên bỏ qua không lý tới Lưu Lao Chi nữa hay không? Nói đến cùng thì trên danh nghĩa hắn vẫn là thượng cấp trực tiếp của ta.”
Đồ Phụng Tam hai mắt lấp loáng tinh quang, trầm giọng: “Đây gọi là hắn mới bảo làm một, thì ngươi đã làm tới mười lăm, với hắn còn có thể nói thượng cấp gì nữa. Chỉ cần chúng ta có thể đánh bại Thiên Sư quân, thì sẽ có thể ngang vai ngang vế cùng hắn, Tư Mã Đạo Tử lại càng hết lòng chống lưng cho ngươi. Chuyện quan trọng nhất lúc này là đánh Thiên Sư quân một trận tan tác tơi bời tựa nước chảy hoa trôi, tất cả những chuyện khác đều không cần để ý. Cũng chỉ có ráng hết sức mình, chúng ta mới có thể có được tiền đồ tươi sáng, bằng không thì đừng mong nhắc đến chuyện gì nữa.”
Lưu Dụ nói: “Như vậy chúng ta trước hết phải bí mật tiềm nhập vào Quảng Lăng, vừa để dập đầu tham kiến ân sư Tôn Vô Chung của ta, lại cũng có thể nhân tiện mà gặp mặt Khổng lão đại, khẳng định có thể có chút đỉnh lợi ích.”
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Kế hay!”
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là muốn làm phân liệt Bắc Phủ binh ư?”
Đồ Phụng Tam cười lạnh: “Bắc Phủ binh đã sớm chia năm xẻ bảy từ sau khi Tạ Huyền từ trần, chỉ còn coi xem ai thực sự có thể khôi phục lại Bắc Phủ binh. Có vẻ như Hồ Bân sẽ hoàn toàn đứng về phía chúng ta. Nếu như tên tiểu tử Lưu Nghị ấy không vong ân phụ nghĩa, thì tướng lĩnh theo phe Hà Khiêm đã đầu hàng theo phía chúng ta.”
Lưu Dụ trầm ngâm nói: “Sau khi đến được tiền tuyến, ta phải tìm cách tham kiến Chu Tự.”
Đồ Phụng Tam gật đầu hưởng ứng: “Đầy quả là sách lược cao minh, nhưng thời cơ phải tính toán chuẩn xác, bằng không sẽ khiến Chu Tự tưởng rằng ngươi đến kiếm chuyện.”
Tống Bi Phong cau mày: “Ta vẫn chưa hiểu!”
Lưu Dụ giải thích: “Chu Tự là phó soái của Tạ Diễm. Nếu như quân của Tạ Diễm có sơ suất gì, trong lúc sợ hãi rút lui, biết được gần đó có chúng ta tiếp ứng, không còn lựa chọn đành chỉ còn cách chạy đến chỗ chúng ta. Điểm này chính là điểm ta đang muốn làm cho Chu Tự hiểu rõ.”
Tống Bi Phong giật mình hoảng hốt: “Chả trách bọn ngươi lại cứ muốn chiếm được cứ điểm ở tiền tuyến.”
Đồ Phụng Tam nói: “Vũ khí quan trọng nhất lần này là tình báo, tiếp đó là thời cơ. Chỉ khi có thể nắm chắc trong tay toàn bộ tình huống, chúng ta mới có thể tận dụng thời cơ. Đây là thuật ‘hữu hình, vô hình’ trong binh pháp. Trước khi chiếm lĩnh được cứ điểm, thì quân của chúng ta là vô hình, nhưng sau khi chiếm được sẽ từ vô hình biến thành hữu hình. Vì vậy sự chặt chẽ về thời gian là hết sức quan trọng. Quá sớm sẽ biến thành mục tiêu bị Thiên Sư quân điên cuồng tấn công mãnh liệt, quá trễ lại sẽ mất đi cơ hội tiếp ứng thu phục quân của Tạ Diễm.”
Tống Bi Phong hỏi: “Nếu như nhị thiếu gia thực sự có thể thắng trận thì sao?”
Lưu Dụ cười khổ: “Thế thì chúng ta chỉ còn cách kéo toàn quân quay trở về Biên Hoang tập. Khi ấy chúng ta cũng sẽ mất đi giá trị lợi dụng trong mắt Tư Mã Đạo Tử, lại cũng đồng thời đắc tội với Lưu Lao Chi và Tạ Diễm. Kiến Khang lại không còn đất cho chúng ta dung thân nữa.”
Đồ Phụng Tam mỉm cười: “Tạ Diễm liệu có thể biến thành một Tạ Huyền khác được không? Điều này hoàn toàn không có khả năng. Tạ Diễm bản thân hắn vốn nhỏ nhoi bất lực không đáng nói đến. Mọi khi còn có Lưu Lao Chi ở bên hỗ trợ hắn, chứ mình Tạ Diễm thì há gặp may mắn mãi sao?”
Tống Bi Phong thở dài: “Nghe những lời này của các ngươi, khiến ta chân chính cảm nhận được tư vị của tình huống mà binh gia gọi là ngồi trong màn trướng bày mưu tính kế, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm.”
Lúc này Yến Phi đột nhiên xoay người trở lại, ngồi xuống ở mũi thuyền, hai mắt lấp lánh những tia sáng kỳ dị, trầm giọng nói: “Ta phải lập tức gửi phi cáp truyền tin về Biên Hoang tập cho Thác Bạt Nghi, có cách nào làm được không?”
Ba người đều cảm thấy sững sờ kinh ngạc.
Đồ Phụng Tam gạn hỏi: “Người nghĩ tới chuyện khẩn yếu gì vậy?”
Yến Phi vừa nhận được tâm linh truyền cảm của Kỷ Thiên Thiên, chàng có thể giải thích như thế nào đây? Đành hàm hồ đáp: “Ta đột nhiên nghĩ đến Hách Liên Bột Bột. Ngờ rằng hắn có thể lợi dụng tình thế lúc này, mà nước ***c thả câu, vì vậy ta cần cảnh cáo Thác Bạt Khuê, việc này phải lập tức đi làm ngay.”
Thuyền nhỏ đã đến tới Thanh Khê tiểu trúc, chầm chậm cập vào bờ.
Lưu Dụ trong lòng máy động, nói: “Để ta cùng người đi truyền tin.”
Tống Bi Phong nói: “Chi bằng chúng ta cùng đi, quay đầu thuyền mà xuôi dòng đi xuống, sau khi ra tới Đại Giang cũng vẫn được xuôi dòng, chỉ nửa canh giờ là xong.”
Lưu Dụ vội vàng nói: “Không cần phải hao tổn nhân lực như vậy. Tống đại ca và Phụng Tam cứ trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Nói đoạn đưa mắt nhìn Đồ Phụng Tam đầy ẩn ý, biểu thị bản thân muốn nói chuyện riêng cùng Yến Phi.
Đồ Phụng Tam mặc dù tinh minh, nhưng đến cùng vẫn không phải là sâu trong bụng Lưu Dụ, nào nghĩ được ra suy nghĩ đang xoay chuyển trong lòng gã. Vui vẻ nói: “Tống đại ca, chúng ta quay về đi!”
Tống Bi Phong đành theo y lên bờ.
Khi Lưu Dụ thay thế Tống bi Phong, tiếp nhận lấy tay chèo, gã hiểu rõ rằng, chuyện tình ái giữa gã và Tạ Chung Tú, đã giống như lửa cháy loang ra đồng cỏ, một khi đã bốc thì vĩnh viễn không cách nào vãn hồi lại được.
Chú thích
- Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người đến thì không có ý tốt, người tốt thì đã không đến.
Hết chương 421
~~~~~~~~~