Chương 416: Ái Hận Củ Triền

Trường Tử thành, hoàng hôn.

Chủ tì Kỷ Thiên Thiên sau khi ăn xong bữa tối đến tiểu đình trong vườn ngồi trò chuyện. Từ ngày hôm kia, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cả hai người đều mang áo ngự hàn ấm áp.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Mùa thu chưa tới mà khí trời đã lạnh như vậy rồi. Năm nay mùa đông phương Bắc dường như có tư vị khác.”

Tiểu Thi cúi đầu bước.

Kỷ Thiên Thiên giận dỗi: “Nha đầu này, lại đang nghĩ gì đó?”

Tiểu Thi nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư hôm nay tâm tình rất tốt đó!”

Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ sáng này vừa mới cùng Yến lang “tương hội”, tâm tình đương nhiên là vui vẻ rồi. Nàng cảm khái nói: “Con người khi đối diện với nghịch cảnh, không chỉ cần phải kiên cường, mà còn cần phải giữ cho tâm hồn luôn thư thái, lạc quan, mới có thể có cơ hội xoay chuyển thế yếu.”

Tiểu Thi nhìn nàng hỏi: “Bên ngoài phải chăng lại sắp có chiến tranh?”

Kỷ Thiên Thiên dịu dàng hỏi lại: “Tại sao lại nghĩ đến chiến tranh?”

Tiểu Thi đáp: “Mấy ngày này thấy ai ai cũng khẩn trương, lại rất ít khi thấy hoàng thượng, muội cảm thấy rất sợ hãi.”

Kỷ Thiên Thiên lấy làm lạ hỏi: “Sợ cái gì cơ chứ?”

Tiểu Thi cúi đầu đáp: “Sợ bọn họ sẽ tấn công Biên Hoang tập.”

Kỷ Thiên Thiên than: “Chuyện đó sớm muộn gì rồi cũng xảy ra, chỉ mong Hoang nhân huynh đệ của chúng ta tự có biện pháp ứng phó.”

Tiểu Thi im lặng không nói.

Kỷ Thiên Thiên hiểu rõ tâm sự của Tiểu Thi. Nàng cũng bị thủ đoạn chiến tranh của Mộ Dung Thùy dọa cho chết khiếp, nàng sợ kết cục thảm bại của Mộ Dung Vĩnh sẽ tái diễn với Hoang nhân.

Phong Nương xuất hiện trên con đường lát đá trong vườn, rảo bước về phía bọn nàng.

Kỷ Thiên Thiên một khắc trước khi bà ta hiện thân, sinh ra cảm giác, ánh mắt tự nhiên hướng về phía bà ta, tiếp xúc với nhãn thần của Phong Nương. Trong mắt bà ta hiện xuất tia kinh ngạc.

Kỷ Thiên Thiên thầm kêu hỏng bét, đồng thời trong lòng cảnh giác, sau này cần phải cẩn thận điểm này. Kỷ Thiên Thiên biết rằng loại phản ánh tự nhiên này có thể tiết lộ bí mật về sự đại tiến của công lực bản thân. Nếu như là nàng trước đây, với cự ly còn cách Phong Nương khoảng một trăm bước, thì không thể phát giác bà ta đang tiếp cận trước một bước như vậy.

Phong Nương đến tiểu đình, thỉnh an Kỷ Thiên Thiên trước rồi mới nói: “Hoàng thượng bảo ta đến báo cho tiểu thư biết, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ quay về Huỳnh Dương. Ta đã kêu người chuẩn bị hành trang cho tiểu thư.”

Kỷ Thiên Thiên hờ hững hỏi: “Thiên Thiên còn có quyền tác chủ bản thân nữa sao? Hoàng thượng muốn thế nào thì cứ làm thế ấy thôi!”

Phong Nương hai mắt lộ vẻ bất lực, nói: “Không dám lại làm phiền tiểu thư ...”

Kỷ Thiên Thiên ngắt lời: “Đại nương!”

Phong Nương ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư có điều gì phân phó?”

Kỷ Thiên Thiên quay sang nói với Tiểu Thi: “Thi Thi cứ về phòng trước, ta có vài câu muốn nói với đại nương.”

Sau khi Tiểu Thi vâng lời bỏ đi, Kỷ Thiên Thiên nói: “Mời đại nương ngồi.”

Phong Nương thở dài đáp: “Ta đứng đây cũng được. Tiểu thư nên biết có nhiều việc ta không tiện nói, tiểu thư nếu muốn biết có thể trực tiếp hỏi Hoàng thượng.”

Kỷ Thiên Thiên mỉm cười nói: “Chuyện ta muốn hỏi không có nửa điểm liên quan đến Hoàng thượng, cũng như tình huống hiện nay. Đại nương sẽ không bị gây khó khăn đâu.”

Phong Nương lộ vẻ đau khổ nói: “Chuyện đã qua ta càng không nguyện nói tới, cũng không muốn nhớ lại.”

Kỷ Thiên Thiên tức giận nói: “Được rồi! Nói như vậy chuyện gì ta cũng không cần hỏi. Có chuyện gì mà không phải là chuyện đã qua không?”

Phong Nương mềm lòng lại, thở dài: “Xin tiểu thư cứ hỏi.”

Kỷ Thiên Thiên nở nụ cười làm người ta không cách gì cự tuyệt nổi, nhẹ nhàng hỏi: “Ta chỉ là muốn hỏi chuyện liên quan đến Yến Phi. Đại nương biết mẹ Yến Phi như thế nào?”

Phong Nương hai mắt lộ vẻ thương xót, đáp: “Việc này một lời khó nói hết. Ta đúng là không muốn nói đến, chỉ có thể cho tiểu thư biết chúng ta từng là tỉ muội thân thiết, nhưng đồng thời lại là ... Ôi! Lão thân phải cáo lui rồi! Mong tiểu thư thứ cho.”

Kỷ Thiên Thiên giận dỗi: “Đại nương!”

Phong Nương nói: “Ta đã từng cùng sống với mẹ của Yến Phi trong một khoảng thời gian ở một địa phương rất đặc biệt. Ta đã nhìn thấy tiểu Yến Phi mở mắt chào đời. Ta cũng không biết những ngày tháng đó là khoái lạc hay thống khổ, chỉ hy vọng có khả năng thần bí nào đó có thể xóa đi đoạn ký ức đó trong đầu ta.”

Kỷ Thiên Thiên hỏi: “Ngươi nhất định biết cha Yến Phi là ai?”

Phong Nương sợ hãi cúi đầu nói: “Mong tiểu thư thứ cho lão nhân phải cáo lui.”

Nói xong quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng bà ta xa dần, Kỷ Thiên Thiên băn khoăn trong lòng, phảng phất đoán câu mà Phong Nương chưa nói hết phải là “đồng thời cùng yêu một người đàn ông”, mà người đó chính là cha của Yến Phi. Quan hệ giữa bọn họ tịnh không đơn giản, trong ân có oán, trong yêu có hận, cho nên Phong Nương mới cảm thán không biết đó là khoái lạc hay thống khổ.

Cha của Yến Phi có thể làm cho hai người con gái xuất sắc của Tiên Ti tộc đem lòng yêu mến, khẳng định không phải là một người bình thường. Nhìn Yến Phi bây giờ cũng có thể tưởng tưởng được phong thái của cha chàng ngày ấy.

Ông ta rốt cuộc là ai? Tại sao mẹ Yến Phi lại không bao giờ đề cập đến bất cứ chuyện gì về cha chàng với Yến lang? Trong lòng Kỷ Thiên Thiên đầy rối rắm hoài nghi, hận không thể lập tức đuổi theo Phong Nương hỏi rõ ngọn nguồn. Đương nhiên nàng hiểu việc đuổi theo bà ta cũng không hỏi thêm được chuyện gì, càng không nhẫn tâm bức bà ta thêm lần nữa.

Việc này chỉ có cách tạm thời gác lại.

Thời gian luyện công lại đến rồi.

:77:

Ba đại lãnh tụ của Biên Hoang Hồ tộc, Mộ Dung Chiến, Hô Lôi Phương và Thác Bạt Nghi, cùng nhau đến trung tâm của khu hoang phế phía đông nam, nơi quần thể kiến trúc mà Cơ Biệt gọi là “xưởng binh khí”.

Nếu như cần mở cửa làm ăn, khu hoang phế đương nhiên không phải là địa phương lý tưởng. Nhưng để làm công xưởng chế tạo binh khí và hỏa khí thì không nơi nào lý tưởng hơn. Điều hay nhất đây là khu vực rộng lớn bốn phía đầy tường lở ngói tan, tự nhiên trở thành nơi luyện vũ khí và hỏa khí.

Cho nên cái nhà hoang nơi công xưởng binh khí có một qui tắc bất thành văn, đó là cấm người ngoài vào. Nếu như bất hạnh bị trúng thương bởi tên lạc hay hỏa khí thì cũng không thể trách cứ người khác được.

Phòng vệ tại khu hoang phế cũng rất tốt. Mười tòa nhà xưởng lớn được xây bằng gạch và đá, bốn phía có tám tòa vọng lâu cao năm trượng, có thủ hạ của Cơ Biệt luân phiên tuần tiễu, bảo đảm cho an toàn của công xưởng binh khí.

Mộ Dung Chiến đến trước cửa lớn chủ xưởng, cười nói: “Mỗi lần ta đến công xưởng binh khí đều có loại cảm giác cổ quái này. Các ngươi nói xem, ai có thể tưởng tượng một hoa hoa đại thiếu gia như Cơ công tử lại có công xưởng chế tạo lợi khí giết người, sát khí đằng đằng như thế này?”

Các đại hán canh giữ bên ngoài cung kính cúi đầu chào ba người, liền có người chạy vào trong thông báo với Cơ Biệt.

Tuyết lớn đã rơi chậm lại, chỉ còn những bông tuyết là là bay không ngừng nghỉ. Khắp nơi một màu tuyết trắng, vẻ hoang vu của khu hoang phế cũng trở nên tinh khiết hơn.

Hô Lôi Phương nói: “Nghe nói rằng tuyệt nghệ chế tạo binh khí của Cơ đại thiếu gia là gia truyền, nhưng hắn bản tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt, suốt ngày cứ phải đối diện với cái lò than nóng bỏng cũng mệt mỏi đây? Đương nhiên hắn phải thay quần áo hoa lệ, đến nơi rộn ràng oanh oanh yến yến, hưởng thụ tư vị ôn nhu khác biệt. Cái này gọi là biết điều tiết cuộc sống, Cơ thiếu gia của chúng ta càng biết hưởng thụ hơn bất cứ ai khác.”

Thác Bạt Nghi không kiềm chế được nghĩ đến Hương Tố Quân. Nàng là người tình ôn nhu của hắn, chỉ có nàng mới có thể làm hắn quên đi tất thảy.

Mộ Dung Chiến cười nói: “Có người nói nữ nhân như được tạo bằng nước. Chỉ có nước mới có thể lấy nhu khắc cương, khắc chế được lửa. Ha ha …”

Cơ Biệt từ cửa lớn chạy ra. Nếu như chưa nhìn qua bộ dạng quần áo hiện tại của hắn, khẳng định trong thoáng chốc không thể nhận ra là hắn đến. Lúc này hắn đang mặc một bộ quần áo tồi tàn bằng vải gai, đeo bên ngoài một cái tạp dề da trâu đầy những vết ố, chân mang ủng dài, đầu quấn một cái khăn dài, không có nửa chút bóng dáng của vẻ phong lưu tiêu sái lúc bình thường.

Hô Lôi Phương cười ha hả: “Đại lão bản cuối cùng cũng tự tay làm, thật khiến người khác không tưởng nổi!”

Cơ Biệt than: “Đại lão bản cái gì chứ, đứng nói nữa! Ta hiện tại tình hình tài chính rất khủng hoảng. Thủ hạ ba trăm nhân mạng chỉ có thể trả một nửa lương. May mà các huynh đệ đều biết ta chỉ là kéo dài thời gian trả nợ, lại vì Biên Hoang tập, mọi người mới khẳng khái nghĩa khí, cùng ta chung vai trong giai đoạn khó khăn này.”

Lại dùng tay lau vết bẩn trên người, hỏi: “Ba vị đại ca hạ cố đến tìm ta có việc gì thế? Đừng nói với ta là trời sập đến nơi rồi nhé, người như ta không chịu nổi kích thích đâu.”

Mộ Dung Chiến hỏi: “Gần gần như vậy. Có nơi nào yên tĩnh có thể nói chuyện không?”

Thác Bạt Nghi nói thêm: “Nơi yên tĩnh chỉ có cách quay lui mà tìm. Tại công xưởng sản xuất binh khí căn bản không thể không nghe thấy âm thanh rèn sắt.”

Cơ Biệt vui vẻ nói: “Nơi yên tĩnh vẫn có chứ, đó là kho chứa binh khí được giấu sâu trong lòng đất. Bất quá ta không quen với việc không còn nghe tiếng rèn sắt và tiếng lò lửa. Đối với ta mà nói đó là những âm thanh kì diệu dễ nghe nhất trên đời này, có thể so sánh với tiếng ca tiếng đàn tao nhã nơi thanh lâu. Ha ha, đi theo ta nào.”

Mọi người đang muốn cất bước thì tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa truyền lại.

Ba người quay đầu nhìn lại, một người một ngựa đang phi nhanh tới. Người đang cưỡi ngựa chính là Diêu Mãnh.

Bốn người trong lòng chùng xuống, biết rằng Diêu Mãnh đến vội như vậy, đương nhiên không thể là chuyện gì tốt.

Diêu Mãnh phóng đến trước mặt bốn người, ghìm gấp cương ngựa lại, chiến mã hí vang, dựng đứng người lên.

Hai vó trước chiến mã vừa chạm đất, Diêu Mãnh liền phi xuống, hổn hển nói: “Phương tổng và Đinh Tuyên về rồi.”

Mộ Dung Chiến ngây người hỏi: “Nhanh vậy sao?”

Diêu Mãnh đáp: “Cửa sông Dĩnh Thủy đã bị Mộ Dung Thùy chiếm. Bọn họ là bị bức phải quay về.”

Bốn người đồng thời biến sắc.

Hết chương 416

~~~~~~~~~