Chương 407: Tâm Linh Ước Hội

Lư Tuần cũng phát sinh cảm giác sợ hãi đối với Lưu Dụ như Từ Đạo Phúc.

Y đã mất đi cơ hội có thể là cuối cùng để giết chết Lưu Dụ trong lần đến Kiến Khang này. Thành bại chỉ cách nhau một sợi tóc. Khi con thuyền đáy bằng chở đầy hỏa dược phát nổ, y đang ẩn thân ở chỗ tối bên bờ, hai tay cầm hai khúc gỗ. Bằng khúc gỗ này, y có thể tá lực trong dòng nước, tấn công bất cứ địch nhân nào nhảy vào trong nước. Với tốc độ và công lực y thỉ kề cả người võ công cao cường như Lưu Dụ khẳng định cũng không còn mạng trong lúc không phòng bị.

Lần này, y không thể thất bại nên đã tính toán chính xác, chờ đợi cơ hội đến khi Lưu Dụ ngồi thuyền trở lại Thanh Khê.

Sau thời gian dài chờ đợi, cơ hội cuối cùng cũng tới.

Từ lần hành thích Lưu Dụ không thành bên ngoài Lang Nha Vương phủ, Lư Tuần đã biết tình thế không được tốt. Không những võ công Lưu Dụ tiến bộ rất nhiều, dù trong tình hình đơn đả độc đấu thì đối phương vẫn có sức đánh một trận. Càng bất diệu hơn là đối phương đã đề cao cảnh giác, làm y khó có thể một lần nữa ám sát trong lúc gã không phòng bị.

Vì thế, để hoàn thành nhiệm vụ y cần có thủ đoạn phi thường.

Y đã động viên toàn bộ nhân lực vật lực Thiên Sư quân ở Kiến Khang, gom một số lượng lớn độc hỏa khí có lực sát thương kinh người, nghĩ ra kế hoạch tiến hành hành động ám sát trên mặt sông.

Chỉ cần chiếc thuyền chất đầy hỏa khí đó phát nổ cách mục tiêu trong vòng hai trượng, bắn ra những miếng sắt bén nhọn tẩm độc và lửa độc lan rộng thì có thể làm địch nhân hoặc chết, hoặc bị thương. Thêm vào đó, y đồng thời xuất thủ thì nhiều khả năng có thể Lưu Dụ sẽ bại vong.

Chỉ tiếc là tên tiểu tử chèo thuyền của đối phương bất kể phản ứng, võ công đều vượt ngoài dự đoán của y. Hắn lại lâm nguy bất loạn, trước khi chiếc thuyền đầy hỏa khí tiến vào cự ly chết người đã nhanh chân hơn một bước, phóng mái chèo đánh trúng thuyền hỏa khí, làm thuyền hỏa khí chệch phương hướng. Chỉ với sự sai biệt nhỏ nhoi đó mà địch nhân lại hung hiểm tránh khỏi đại họa.

Nhìn thấy bốn người nhảy vào dòng sông trong khi vẫn giữ được trận thế, trong lòng Lư Tuần khó chịu muốn chết. Hai con thuyền vẫn rực cháy trên mặt sông, cuộn lên từng đám khói đen, nhưng dòng nước sông đã trở lại yên tĩnh. Địch nhân khẳng định đang di chuyển dưới dòng nước sâu, ý định thừa lúc nguy của địch mà xuất thủ cũng không thực hiện được.

Chẳng lẽ Lưu Dụ quả thực là chân mệnh thiên tử không thể đánh chết được sao? Suy nghĩ này là nguyên nhân làm y sợ hãi.

:77:

“Yến lang à! Yến lang! chàng đang ở đâu?”

Yến Phi tạm ngừng việc vượt sông, ngồi xuống một khối đã lớn bên bờ, đáp ứng sự kêu gọi bằng tinh thần vượt hẳn phàm trần, cự ly và vật chất của Kỷ Thiên Thiên.

Đây là một cảm giác phá bỏ cách biệt giữa tiên giới và phàm giới. Duy trì liên hệ tâm linh giữa họ là tình yêu nồng nhiệt, là khát vọng từ tận đáy lòng. Ở đó không hề có chỗ cho sự giả tạo giữa người với người, là sự tiếp xúc của linh hồn, vừa mỹ lệ lại vô cùng huyền bí.

Yến Phi tiến nhập vào cảnh giới động nhân thần giao cách cảm, truyền tải ý nghĩ với Kỷ Thiên Thiên. Tinh thần chàng vượt qua đại địa rộng lớn mênh mông đang chìm trong bóng tối trước lúc bình minh, ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy mãnh liệt. Chàng đáp: “Đang chảy cuồn cuộn trước mặt ta là Đại Giang mà Thiên Thiên đã quen thuộc. Bờ bên kia là Kiến Khang đô thành lớn nhất ở phương Nam. Con sông Tần Hoài chảy qua nơi ở cũ của Thiên Thiên là Vũ Bình đài. Ở trên thượng du không cách xa chỗ này mấy là nơi nhập vào Đại Giang, tham gia vào hành trình tráng lệ tới biển lớn.”

Tâm linh của Kỷ Thiên Thiên liền kết hợp chặt chẽ với Yến Phi, không còn phân chia ta, người vì mọi cách trở đều không còn tác dụng. Những ưu phiền sau bao ngày chờ đợi đã hoàn toàn được bù đắp vào thời khắc đó.

Sâu thẳm trong tâm linh Yến Phi, Kỷ Thiên Thiên say đắm nói: “Yến lang hình dung thật xúc động lòng người. Thiên Thiên bỗng nhiên cảm thấy mình và Yến lang là một đôi uyên ương hạnh phúc nhất trên thế gian này. Những gì chúng ta đang chung hưởng chính là tình yêu xúc động lòng người nhất mà tất cả nam nữ trên thế gian này mơ có được. Chúng ta hiểu nhau hơn bất kỳ ai khác. Thiên Thiên vì có chàng mà không còn cảm thấy cô độc nữa, không còn bất kỳ tình cảm hoặc bí mật gì không thể chia sẻ cùng chàng. Đó chính là tình yêu chân chính. Kể cả nếu Thiên Thiên phải chết vào lúc này thì cũng không còn gì phải ân hận trên đời nữa.”

Yến Phi hoàn toàn hiểu một cách tuyệt đối cảm thụ của Kỷ Thiên Thiên. Đó không phải là những phân tích về lý tính mà là sự truyền cảm toàn tâm, toàn thần vượt trên cả ngôn ngữ giữa hai trái tim vì họ không còn là hai cá thể cô lập bị cách ly nữa. Cho dù nhục thể bị thiên sơn vạn thủy phân cách nhưng tinh thần họ lại kết hợp thành một! Tất cả những khát vọng, mong đợi, mê say, nhiệt tình và thống khổ đều hiện ra một cách chân thực. Giả dối căn bản không còn một chỗ dung thân.

Chàng để tâm linh hoàn toàn khai mở để Kỷ Thiên Thiên cảm nhận được từng làn sóng tình cảm trong lòng chàng. Tình yêu sâu sắc nhất của chàng đối với nàng đã an ủi linh hồn đang run rẩy sợ hãi của nàng. Yến Phi trong tâm linh ứng đáp: “Tử vong tuyệt không phải là cảnh giới cuối cùng, bên ngoài tử vong còn có thế giới khác biệt nào đó. Tình trạng của Thiên Thiên thế nào? Từ sau khi chúng ta đối thoại ở đèo Tham Hợp, thân thể Thiên Thiên có xuất hiện vấn đề gì không?”

Kỷ Thiên Thiên đáp: “Vì Thiên Thiên khao khát có thể lại được tiếp xúc tâm linh với Yến lang nên đã quên hết tất cả, một lòng tu luyện và đã có tiến bộ lớn. Như lần này người ta kêu gọi chàng, cảm thấy tinh thần mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, có thể tiến hành đối thoại tâm linh lâu hơn. Làm người ta phấn chấn nhất là có một thu hoạch không ngờ tới. Đó là nội công Thiên Thiên đã tinh tiến rất nhiều. Mỗi ngày luyện công và tưởng nhớ đến chàng, thân thể muội mặc dù đã mất tự do nhưng tinh thần lại hoàn toàn không chịu câu thúc và khống chế, tràn đầy mong đợi và hy vọng đối với tương lai. Cuộc chiến đèo Tham Hợp kết quả thế nào? Người thắng đương nhiên là bên phía Yến lang. Bảy, tám ngày nay, Mộ Dung Thùy đi đâu mất tăm. Kỳ quái nhất là Phong Nương từ trước tới nay vốn không rời xa bọn muội cũng mất tung mất tích, làm người ta cảm thấy có chuyện không tầm thường.”

Yến Phi đem kết quả cuộc chiến thuật lại, sau cùng nói: “Đúng là kỳ quái. Phong nương chẳng phải phụ trách trông coi các nàng sao?”

Kỷ Thiên Thiên đáp: “Thiên Thiên chưa có lúc nào đề cập đến Phong Nương với chàng. Bà ta là một người rất đặc biệt, thỉnh thoảng lộ vẻ đồng tình với bọn muội. Bà ta còn nói biết mẹ của Yến lang, lại nói khi chàng còn nhỏ bà ta đã từng gặp chàng. Yến lang có ấn tượng nào không?”

Trong lòng Yến Phi nổi lên một cảm giác mà bản thân chàng cũng không rõ là gì, thốt: “Lại có việc đó ư? Thật không thể ngờ được.”

Kỷ Thiên Thiên than thở: “Yến lang à! Muội lại thấy lực lượng tinh thần giảm sút rồi, không thể không chia tay Yến lang mặc dù Thiên Thiên còn vô vàn lời muốn nói với Yến lang. Phong Nương tựa hồ có ân oán gì đó với mẹ chàng. Hic! Yến lang bảo trọng, Thiên Thiên phải đi đây!”

Liên hệ ngừng lại.

Yến Phi mở bừng hai mắt. Sắc trời đã trắng bạch. Đại Giang vẫn cuồn cuộn chảy không ngừng trước mặt, sóng gió dập dồn như tâm tình của chàng lúc này vậy.

:77:

“Đừng có đẩy nữa! Tay ngươi không cần ***ng đến ta thì lão tử đã sớm tỉnh rồi. Ngươi tưởng ta cũng là loại vô dụng như ngươi sao?”

Cao Ngạn mở to mắt nhìn xuống hạ du, không lý gì đến Trác Cuồng Sinh bị gã đánh thức đang cằn nhằn, hỏi: “Kia phải chăng là Hoang Mộng Tam Hào?”

Trác Cuồng Sinh nhìn theo ánh mắt gã. Dưới ánh sáng ban mai, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng một chiếc thuyền buồm. Lão thầm nghĩ với nhãn lực của mình mà cũng không thể nhận ra có phải là lâu thuyền của Biên Hoang du lịch không thì Cao Ngạn đương nhiên càng không nhìn được. Lão đứng lên nói: “Để ta nhìn kỹ xem nào. Một cánh, hai cánh… Hà! Quả nhiên là lâu thuyền ba buồm của chúng ta. Ngươi thành công rồi!”

Cao Ngạn nhảy vọt lên không lộn một vòng, hét vang: “Các huynh đệ, mở hết tốc độ tiến lên phía trước. Tiểu Bạch Nhạn của ta đến rồi!”

Hán tử chèo thuyền cười khổ nói: “Báo cáo Cao gia. Từ lúc khởi hành tối qua, chúng ta luôn đi với vận tốc lớn nhất rồi, không thể tăng tốc thêm nữa.”

Trác Cuồng Sinh vẫn còn ngái ngủ cất giọng khê nồng: “Có điểm không thỏa đáng. Tại sao không hề thấy Song Đầu thuyền dẫn đường?”

Cao Ngạn không khách khí đáp: “Ngươi quả thực hồ đồ hay giả vờ hồ đồ đây? Vì đã chứng thực đường đi không có vấn đề gì về mặt an toàn nên để tiết kiệm chi phí đã bỏ việc cho Song Đầu thuyền dẫn đường rồi. Ngươi vẫn như nằm mơ không biết vậy.”

Trác Cuồng Sinh ho mấy tiếng để che giấu sự bẽn lẽn trong lòng rồi nói: “Dường như là có chuyện đó thật.”

Cao Ngạn vui sướng hai mắt sáng bừng, hứng thú thừa thắng truy kích, giơ tay lên la: “Tiểu Bạch Nhạn nàng không cần vội, như ý lang quân trong mộng của nàng đã tới rồi!”

:77:

Giang Lăng thành, Hoàn phủ.

Hoàn Huyền một mình ngồi trong đại đường, trầm tư uống trà. Quan giữ cửa báo Nhậm Thanh Thị vừa tới. Hắn liền đặt chén trà xuống chiếc bàn bên cạnh, đưa mắt nhìn ra.

Nhậm Thanh Thị vẻ mặt nghiêm túc đến trước mặt hắn thi lễ: “Thanh Thị xin thỉnh an Nam Quận công.”

Hoàn Huyền liếc nhìn nàng, ra vẻ lãnh đạm nói: “Ngồi đi!”

Nhậm Thanh Thị ngồi xuống một bên Hoàn Huyền, cúi thấp đầu, rõ ràng thị đã cảm thấy sự thay đổi thái độ của Hoàn Huyền.

Hoàn Huyền hỏi: “Tối qua có ngủ được không?”

Nhậm Thanh Thị khẽ khàng thở dài, chừng như trách hắn tối qua không y ước đến gặp thị, từ từ nói: “Nghĩ xem ta có thể không? Không biết Nam Quận công mới sáng sớm ra đã triệu kiến nô gia, là có việc gì khẩn cấp vậy?”

Hoàn Huyền nói: “Trước tiên ta muốn rõ một việc. Nàng hiện nay có quan hệ như thế nào với Lưu Dụ?”

Nhậm Thanh Thị không hề ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp: “Chẳng phải đã nói với Nam Quận công rồi sao? Quan hệ của Thanh Thị và gã đang ở trong tình huống rất vi diệu, không phải là bằng hữu, nhưng cũng không phải là địch nhân.”

Hoàn Huyền trầm ngâm một lát, rồi lộ vẻ khó khăn nói: “Không giết người này ta tuyệt không cam tâm.”

Nhậm Thanh Thị cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hoàn Huyền lại né tránh ánh mắt u oán của thị, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Nhậm Thanh Thị nhướng mày hỏi: “Nam Quận công phải chăng muốn nô gia giết Lưu Dụ cho ngài?”

Hoàn Huyền gật đầu: “Nhậm hậu có nắm chắc sẽ làm được việc này cho ta không? Chỉ có nàng mới có thể tiếp cận gã.”

Nhậm Thanh Thị thần thái như thường nói: “Giết Lưu Dụ tuyệt không dễ dàng vì gã đối với ta không phải là hoàn toàn không đề phòng. Có thể Nam Quận công chưa từng nghĩ qua, nhưng trong tình hình trước mắt mà giết chết Lưu Dụ sẽ giúp cho Lưu Lao Chi một việc lớn, hắn sẽ không để ai vào trong mắt nữa. Tư Mã Đạo Tử cũng là nhìn thấu điểm này mới lợi dụng Lưu Dụ để kiềm chế Lưu Lao Chi.”

Hoàn Huyền không ngần ngại nói: “Lưu Dụ có Hoang nhân làm hậu thuẫn, lại có sức hiệu triệu kinh người trong Bắc Phủ binh. Vì quan hệ với Tạ Huyền nên cao môn Kiến Khang cũng nhìn gã với con mắt khác. Ngu dân càng cho hắn là chân mệnh thiên tử. Một người như thế ta làm sao có thể tha cho gã sống trên thế gian này? So với gã, Lưu Lao Chi căn bản không thành vấn đề vì hành vi giết Vương Cung của hắn làm hắn vĩnh viễn không có được sự ủng hộ của nhân sỹ Kiến Khang, khó có thể làm nên đại sự.”

Nhậm Thanh Thị lại cúi mặt xuống, mềm mỏng nói: “Nam Quận công có lệnh, Thanh Thị nào dám không tuân? Để nô gia thử xem sao!”

Hoàn Huyền ngấm ngầm thở dài, chừng như định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, hắn xua xua tay ra hiệu cho nàng lui ra.

Nhậm Thanh Thị thần sắc bình tĩnh nói: “Nếu Nam Quận Công không còn phân phó gì khác thì Thanh Thị muốn lập tức đi đến Kiến Khang.”

Hoàn Huyền đáp: “Nàng cần bất cứ cái gì cứ nói với Hoàn Tu. Ta sẽ phân phó cho hắn toàn lực ủng hộ nàng.”

Nhậm Thanh Thị gật đầu: “Để đối phó với Lưu Dụ thì nhiều người cũng tuyệt không có tác dụng gì. Cứ mỗi ngày trôi qua, thực lực của gã lại tăng cường một bước. Thanh Thị chỉ có thể tận hết sức mình thử một lần. Nếu như thất bại, Nam Quận công không nên trách tội nô gia.”

Nói xong, thị đứng lên thi lễ rồi cáo lui.

Hoàn Huyền ngây người nhìn theo bóng dáng thị biến mất ngoài cửa lớn, lại ngấm ngầm thở dài. Bỗng nhiên một trận gió thơm từ phía sau tràn tới, chui tọt vào lòng hắn.

Lập tức, mọi cảm khái của Hoàn Huyền đều biến mất, hai tay ôm chặt người ngọc trong lòng, cất giọng thương yêu: “Nàng nghe thấy hết rồi đó! Ta và thị không hề có quan hệ gì.”

Tiều Nộn Ngọc nằm trong lòng hắn như một con mèo nhỏ hoàn toàn thần phục, yêu kiều thỏ thẻ: “Nộn Ngọc hiểu rồi! kể cả phải chết cho Nam Quận công, Nộn Ngọc cũng cam tâm tình nguyện.”

Hoàn Huyền cười nhẹ: “Không cho phép nàng nói đến chữ ‘chết’ đó. Nàng khẳng khái theo ta thì Hoàn Huyền ta sẽ làm Nộn Ngọc hưởng không hết phú quý vinh hoa, an khang thịnh vượng.”

Tiều Nộn Ngọc áp chặt khuôn mặt tươi cười vào ngực hắn, dịu dàng: “Thiếp phải làm một việc cho Nam Quận công.”

Hoàn Huyền ngạc nhiên: “Ta chỉ cần Nộn Ngọc ngoan ngoãn theo ta là được rồi. Nàng đâu cần phải đi làm việc gì?”

Tiều Nộn Ngọc nũng nịu: “Trong lòng Nộn Ngọc không phục.”

Hoàn Huyền quên cả Nhậm Thanh Thị, bật cười: “Thì ra vì vẫn chưa diệt trừ được tên tiểu tử Cao Ngạn đó nên nàng vẫn bận lòng. Để ta cho nàng biết, sinh tử của Cao tiểu tử căn bản không có liên quan trọng yếu gì. Ta đã suy nghĩ định ra kế hoạch tổng thể để đối phó với Hoang nhân rồi. Những ngày tháng phong quang của Hoang nhân chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi.”

Tiều Nộn Ngọc yêu kiều giận dỗi: “Cao Ngạn làm sao có tư cách khiến thiếp để ở trong lòng? Người thiếp muốn đối phó chính là Lưu Dụ. Lưu Dụ sở dĩ có thể hô phong hoán vũ toàn là do được Hoang nhân ủng hộ. Chỉ cần hủy đi Biên Hoang tập thì Lưu Dụ sẽ trở lại nguyên hình, không thể làm một tướng lĩnh có sức hiệu triệu lớn trong Bắc Phủ binh nữa. Nộn Ngọc từng có tiếp xúc với Hoang nhân, hiểu rõ thủ đoạn của họ. Để Nộn Ngọc làm tiên phong của Nam Quận công. Chỉ cần Nam Quận công gật đầu, Nộn Ngọc sẽ làm cho Biên Hoang tập loạn đến nghiêng trời lệch đất. Ngày sau, Nam Quận công dẫn quân đánh Biên Hoang thì Hoang nhân cũng không có sức phản kháng.”

Hoàn Huyền nhíu mày: “Hoang nhân có thể công khai nêu tên nàng cho thấy trong bọn chúng có người hiểu rõ nguồn gốc của nàng. Nàng cứ thế này mà đến Biên Hoang tập thì quá mạo hiểm. Ta làm sao yên tâm được?”

Tiều Nộn Ngọc càng ôm hắn chặt hơn, nhẹ giọng: “Nam Quận công có thể yên tâm. Nộn Ngọc đã có thể khuấy đảo Hoang nhân một trận thì đương nhiên có thể khuấy đảo thêm lần nữa. Biên Hoang tập hoàn toàn không từ chối đối với những người đến làm ăn. Nộn Ngọc sẽ triệu tập cao thủ gia tộc trợ trận, không cần đến một binh một tốt của Nam Quận công. Mất sự ủng hộ của Biên Hoang tập thì Lưu Dụ tuyệt không phải là đối thủ của Nam Quận công.”

Hoàn Huyền cuối cùng cũng động tâm, hỏi: “Trong lòng Nộn Ngọc có nhân tuyển nào chưa?”

Tiều Nộn Ngọc nói: “Đương nhiên là chú của Nộn Ngọc là Tiều Phụng Tiên. Công phu dùng độc của ông ta không hề dưới cha thiếp, hơn nữa mưu trí lại tuyệt luân, võ công cao cường. Chỉ cần bọn ta có thể trà trộn vào Biên Hoang tập, nắm rõ hư thực của Biên Hoang tập thì có thể làm thám tử cho của Nam Quận công. Khi Nam Quận công đánh Biên Hoang tập thì bọn ta có thể phá tan đấu chí của Hoang nhân, nội ứng ngoại hợp. Khi đó còn lo gì Hoang nhân không ngoan ngoãn khuất phục?”

Hoàn Huyền ngạc nhiên: “Làm sao mà phá tan được đấu chí của Hoang nhân đây? Hoang nhân toàn là bọn liều lĩnh, hung hãn không sợ chết, càng bại càng đánh. Hai lần mất Biên Hoang tập rồi cũng lấy lại được.”

Tiều Nộn Ngọc vui vẻ nói: “Dù Hoang nhân có là sắt đi nữa cũng không chịu được độc dược làm đứt ruột. Chỉ cần bọn ta nắm được nguồn nước mà Hoang nhân sử dụng là có thể làm số lớn Hoang nhân trúng độc mất mạng. Nói cho cùng thì Hoang nhân chỉ là một đám ô hợp kết hợp lại vì lợi ích. Một khi khủng hoảng xảy ra, lại thêm đại binh của Nam Quận công uy hiếp, Hoang nhân sẽ không đánh mà tan, làm sao chống lại được cuộc tấn công mãnh liệt Biên Hoang tập?”

Hoàn Huyền nhíu mày: “Nghe nói Hoang nhân dùng nguồn nước từ Dĩnh Thủy là chính, nước giếng chỉ là phụ. Phương pháp hạ độc chỉ sợ không dùng được.”

Tiều Nộn Ngọc ung dung đáp:

”Phép dùng độc thiên biến vạn hóa, dùng mãi cũng không hết. Nhưng bọn ta cần đến quan sát thực địa Biên Hoang tập mới có thể đối chứng tình hình để sử dụng độc. Nộn Ngọc muốn làm chút việc cho Nam Quận công mà! Đảm bảo sẽ không làm Nam Quận công thất vọng.”

Hoàn Huyền cười nói: “Ta làm sao thất vọng đối với Nộn Ngọc được? Đơn giản là mừng rỡ ngoài ý liệu.”

Tiều Nộn Ngọc trong lòng hắn ngọ ngoạy tấm thân, hờn dỗi: “Nam Quận công xấu lắm nhé!”

Hoàn Huyền bỏ hết ưu tư cười lớn, hai tay bắt đầu hoạt động không theo quy củ gì nữa.

Tiều Nộn Ngọc rên rỉ: “Giờ là lúc nói chuyện chính sự. Ôi!”

Hoàn Huyền vui vẻ: “Thì ta đang làm việc chính đáng nhất đây mà.”

Hai tay Tiều Nộn Ngọc đang ôm eo hắn chuyển thành ôm cổ hắn, hổn hển: “Nam Quận công đáp ứng muội chứ?”

Hoàn Huyền do dự: “Nàng đi rồi, ai sẽ bồi tiếp ta qua những đêm dài sắp tới đây?”

Tiều Nộn Ngọc đáp: “khi Quận công trở thành chủ nhân triều đại mới thì Nộn Ngọc chẳng phải có thể luôn ở bên mình thánh thượng, thị hầu thánh thượng sao?”

Hai mắt Hoàn Huyền sáng lên, tưởng tượng đến sự phong quang khi trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, hoàn thành đại chí chưa xong của phụ thân Hoàn Ôn, lập nên đế hoàng bá nghiệp cho Hoàn gia.

Tiều Nộn Ngọc hỏi: “Thế nào?”

Hoàn Huyền cúi xuống nhìn thị, trầm giọng: “Được rồi! Nhưng nếu như tình hình không thuận lợi thì Nộn Ngọc ngàn vạn lần không nên mạo hiểm. Quan trọng nhất là có thể an nhiên trở về, ngoài ra tất cả đều là thứ yếu.”

Tiều Nộn Ngọc hoan hô một tiếng, chủ động dâng hiến môi thơm.

Hết chương 407

~~~~~~~~~

----- Bài viết này được gatre thêm vào sau 3 phút và 47 giây -----