Chương 376: Thiên Lý Báo Tin

Chưởng kình của ai mà mãnh liệt bá đạo như vậy?

Kẻ nào lại dám giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên ở trước cửa Lang Nha Vương phủ công kích tọa giá của Tư Mã Nguyên Hiển?

Lưu Dụ ôm Tư Mã Nguyên Hiển lộn vòng ra đường, tình thế hỗn loạn đến cực điểm, cửa chính vừa mới mở được một nửa, đám ngựa kéo xe bị kinh sợ tung vó trước lên không, kéo theo chiếc xe rách nát tả tơi, cưỡng bức đám vệ binh canh cửa đang lũ lượt kéo ra phải quay trở lại trong phủ. Những thân vệ bên mình Tư Mã Nguyên Hiển, ai nấy đều rút binh khí ra, nhảy ngay xuống ngựa, hấp tấp vây quanh che chắn, gào thét quát mắng, càng làm tăng thêm sự hỗn loạn.

Lưu Dụ vừa mới chạm đất, đã lập tức nhìn thấy hai thân vệ nằm trên mặt đất. Một người nằm xa xa ngoài đường lớn, một người khác chết gần xe ngựa, đều là do đầu bị vỡ toác ra mà chết, máu tươi bắn ra nhuộm hồng cả đoạn đường dài. Ngựa cưỡi của họ kinh hãi tung vó dập liên hồi lên mặt đường, càng làm tăng thêm sự hỗn loạn, người và xe trên đường tranh nhau chạy loạn.

Trong đầu Lưu Dụ hiện lên tình cảnh vừa mới diễn ra: Thích khách từ một điểm cao trên lâu phòng đối diện đằng không đánh xuống, trước tiên dùng cước đạp vỡ đầu thân vệ đi cuối đội, rồi mượn lực bay lên dùng thủ pháp tương tự để sát hại một người khác, đến đây mới trực tiếp công kích xe ngựa.

Kẻ nào mà lợi hại như vậy, lẽ nào lại là Tôn Ân?

Phải biết rằng thân vệ của Tư Mã Nguyên Hiển đều thuộc hạng cao thủ, từ trong đám binh sĩ có võ nghệ cao cường nhất cứ trăm người mới chọn ra được một người, cho dù bị tấn công lúc không đề phòng, cũng khó mà trong thoáng chốc đã giết được cả hai người bọn họ. Lưu Dụ tự lượng sức mình không thể làm được điều này.

Kình khí ép người hướng đến.

Người ở xung quanh đó đều bị kình khí làm cho nghiêng ngả chếnh choáng.

Lưu Dụ hiểu rõ đạo lý không nên hoảng hốt, đẩy Tư Mã Nguyên Hiển sang một bên, quát lớn: “Bảo vệ công tử.”

Rút Hậu Bối đao ra khỏi vai, cố hết sức, dựa vào cảm ứng, vọt về phía trước khua đao chém lên trên không.

“Bồng!”

Kình khí giao kích, kẻ vừa mới đến một lần nữa vọt lên không.

Lưu Dụ thảm thiết rên lên một tiếng, chút nữa lại lộn vòng ra đất, toàn thân huyết khí nhộn nhạo, ngũ tạng lục phủ dường như đảo lộn, phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu như công lực mấy ngày gần đây không tiến triển vượt bậc, một chưởng vừa rồi có lẽ đã kết liễu tiểu mệnh của gã.

Lưu Dụ nhìn lên theo hướng của kẻ vừa mới chạy, khó tin thốt: “Lư Tuần!”

Lư Tuần hiểu rõ đã đánh mất thời cơ hạ sát đối thủ, cười dài: “Để xem ngươi còn có thể sống được đến lúc nào…”

Lộn mình một cái lăng không về phía đối diện, biến mất vào trong một ngõ tắt.

Tư Mã Nguyên Hiển lúc này mới lấy lại bình tĩnh, đi đến bên cạnh Lưu Dụ, trừng trừng nhìn theo hướng Lư Tuần vừa chạy đi: “May mà có huynh bên cạnh, không thì ta đã chết không nghi ngờ gì nữa, Lư Tuần không ngờ lại lợi hại như vậy. Huynh không sao chứ ?”

Đám thân vệ đứng vây xung quanh hai người.

Lưu Dụ lau vệt máu trên khóe miệng, trầm giọng đáp: “Ta không sao. Con bà nó chứ! Lư Tuần sắp biến thành một Tôn Ân thứ hai rồi.”

Trong lòng thực chất lại thầm nghĩ lần này đúng là ngẫu nhiên mà xảy ra sai lầm. Lư Tuần khẳng định là muốn giết bản thân gã chứ không phải là Tư Mã Nguyên Hiển, nhưng lại làm cho hắn hiểu lầm, cho rằng gã liều mạng cứu hắn. Cũng có thể thấy rằng Lư Tuần đến lúc này đã nắm rõ hành tung của gã, lần này chỉ là vừa khéo lại gặp Tư Mã Nguyên Hiển.

:77:

Biên Hoang tập. Biên thành khách sạn.

Ở trong phạn đường tiếng nói chuyện ồn ào, đoàn tham quan Biên Hoang đầu tiên phần lớn tụ tập tại đây ăn sáng. Mọi người ngồi lẫn cả vào với nhau như thể đã thân quen nhau lắm, những chuyện nói ra đều đặc biệt thú vị, vả lại tối qua tham quan Thiên huyệt và nghe qua câu chuyện ‘Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long’ của Trác Cuồng Sinh, càng khỏi lo không có chuyện để nói. Liên tục hai đêm đến náo loạn thanh lâu, giờ bận rộn trao đổi những điều đạt được, để còn quyết định xem đêm nay nên đến thanh lâu nào để ăn chơi nhảy múa, rượu chè bù khú.

Lão bản nương Nguyễn Nhị Nương tự mình chào hỏi mọi người, bỏ mặc Cao Ngạn phải đợi mất không ít thời gian.

Hôm nay tuyệt không có bố trí tiết mục sân khấu hay chương trình tham quan phong cảnh, bởi vì tại Biên Hoang tập mọi thứ đều có đủ cả, thức ăn ngon từ Hồ mạc, thanh lâu đổ trường, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng để khai mạc, lại trong hoàn cảnh tuyệt đối an toàn mà truy tìm vui thú, thế mới gọi là có được lạc thú thực sự. Dưới sự hợp tác chân thành của toàn bộ Hoang nhân tại Biên Hoang tập, phàm là người có mang ký hiệu tham quan Biên Hoang, thì đều nhận được sự đón tiếp chu đáo nồng hậu, mua sắm có chiết khấu*. Đương nhiên, khiến khách càng vui lòng, thoải mái như đang ở nhà vậy, tiêu tiền lại càng hào sảng phóng khoáng.

Đoàn tham quan Biên Hoang thứ hai sáng nay mới đến nơi, vào ở trong một lữ quán khác. Do số lượng thuyền lầu hạn chế, nên chỉ có thể hai ngày tiếp đãi và tiễn đi được một đoàn, nhưng Hoang nhân cũng đã mãn nguyện vô cùng rồi.

Cao Ngạn, Diêu Mãnh và Âm Kỳ ba người ngồi trong góc, nghĩ đến chuyện sau khi dẫn bọn họ cùng đi ăn sáng xong là sẽ có thể hồi phục được thân tự do, nên tâm tình ba người đều rất tốt.

Tên chết tiệt Đàm Bảo đáng ghét cũng vừa mới đến, ngồi xuống bàn của ba người cất giọng nịnh nọt: “Lần này việc tham quan Biên Hoang tạo được thành công chưa từng có, sau khi chúng ta quay trở về sẽ tuyên truyền rộng rãi hộ các huynh, khiến Biên Hoang du được khắp nơi ngợi ca, sẽ đoàn đến đoàn đi, khách nhiều như mây.”

Diêu Mãnh liếc nhìn gã nói: “Đoàn người thứ hai đến rồi, ngươi không phải chuồn đi sao ?”

Đàm Bảo lúng túng nói:“Ta vừa mới đến bến đò bên ngoài tiểu Kiến Khang để xem qua, bọn xấu truy đuổi theo ta đuổi không kịp được đoàn này.”

Cao Ngạn cười nói:“Ngươi thật là quái lạ, xem ra vừa mới thức dậy, còn chưa ra khỏi khách sạn nửa bước, đến đâu xem bọn người xấu thế? Lẽ nào nấp trong hòm quần áo ở phòng ngươi?”

Âm Kỳ cười nói: “Nghe nói ngươi tối hôm qua say rượu ở kỹ viện, phải có người khiêng ngươi về khách sạn. Tu dưỡng của Đàm huynh tốt thật đấy, có người từ đằng sau đuổi theo truy sát, vẫn có thể tiêu dao phóng khoáng như vậy, hôm nay có rượu hôm nay say.”

Đàm Bảo bị ba người thi nhau cứ ngươi một câu ta một câu mà mỉa mai trào phúng, nhưng mặt vẫn tươi cười hớn hở, không một chút lúng túng nào vì bị bóc trần lời nói dối, nói: “Thỉnh ba vị niệm tình ta từ nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa, hiện tại có chạy cũng không có đường thoát, nên hành động khác thường. Hắc! Ta lần này đến …”

Diêu Mãnh cắt ngang lời gã nói với Âm Kỳ: “Ta có một nghi ngờ, là Đàm phú hào của chúng ta tối qua có lẽ không phải say rượu thật mà là giả vờ say, thế mới không cần phải làm phiền ngài ta tìm túi rút tiền chi trả.”

Cao Ngạn gào lên một tiếng “Ối cha” ngạc nhiên hỏi: “Thế nào lại như vậy? Tiểu Đàm ngươi không phải có tiêu mãi cũng không hết tiền ư?”

Âm Kỳ cười khanh khách nói: “Nữ nhân muốn lừa tiền nam nhân, thủ đoạn cao minh nhất là giả vờ nghèo nàn, nam nhân muốn lừa tiền của nam nhân, ắt phải giả vờ giàu có. Các người có phải là lần đầu tiên hành tẩu giang hồ đâu! Thủ đoạn hạng chín này mà cũng không biết sao?”

Cao Ngạn và Diêu Mãnh nhịn không được ôm bụng cười lớn.

Đàm Bảo xun xoe cười phụ họa nói: “Thỉnh ba vị đại nhân đại lượng, thông cảm tiểu nhân từ nhỏ cha mẹ mất sớm. Hic! Ta lần này đến tìm ba vị, không phải là vì bản thân ta, mà là Trần lão bản muốn tìm đường làm ăn tại Biên Hoang tập.”

Ba người ngạc nhiên nhìn nhau, hiểu rõ tiểu tử này cuối cùng cũng được thỏa nguyện, tìm được oan gia chịu để cho gã lừa tiền.

Trần lão bản trong lời nói của Đàm Bảo đến từ Kiến Khang, ông ta sở hữu Đoàn Hữu Trung, là một đại thương gia tiêu tiền như nước, tối qua tại đổ trường thua hơn mười lượng vàng mà mặt vẫn không đổi sắc.

Bất quá giang hồ có quy củ của giang hồ, Biên Hoang tập có quy củ của Biên Hoang tập, tuy rằng biết rõ Đàm Bảo tên tiểu hoạt đầu này nói dối, bọn họ vẫn không thể phá hỏng chuyện của gã được.

Đàm Bảo lại dùng thái độ thành khẩn nhất nói : “Có thể thành thành thật thật mà làm kinh doanh, thì còn có ai nguyện lòng muốn trộm cắp cướp giật, làm những chuyện thương thiên hại lý? Ta lần này đến Biên Hoang tập, chính là muốn được chuyển sang làm ăn lương thiện, làm một con người mới. Thỉnh ba vị niệm tình ta ba năm…”

Bỗng nhiên một người của Chấn Kinh hội vội vàng tiến đến, ghé vào tai của Âm Kỳ nói nhỏ, Đàm Bảo đành phải im lặng.

Âm Kỳ nghe xong nhíu mày nói: “Người đó đang ở đâu thế?”

Tên thủ hạ nói: “Người đó đang ở bên ngoài cửa.”

Âm Kỳ khoát tay ra hiệu cho thủ hạ tiến lại, rồi nói với Đàm Bảo: “Tối nay tại Thuyết Thư quán, sẽ có tọa đàm liên quan đến chuyện làm ăn buôn bán tại Biên Hoang tập này, đến giờ cứ dẫn Trần lão bản của ngươi là xong việc. Hiện tại lão tử còn có việc, ngươi lập tức cuốn xéo đi cho ta.”

Đàm Bảo cảm tạ rối rít rồi bỏ đi.

Người của Chấn Kinh hội lúc này đã dẫn người kia vào. Người đó dáng vẻ phong trần, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, rõ ràng là vừa đi đường xa đến, nhưng hai mắt vẫn lấp lánh có thần, thân thể cường tráng thẳng thắn chính trực.

Ba người nhìn qua đều biết là cao thủ, không hẹn mà cùng ngầm giới bị. Một lần sai không thể lại sai thêm lần nữa, may mắn không phải lúc nào cũng đứng về phe bọn họ.

Âm Kỳ nói: “Mời ngồi!”

Người đó ngồi xuống đối diện ba người.

Âm Kỳ nói:“Xin hỏi cao tính đại danh của các hạ, có việc gì quan trọng cần gặp Đồ lão đại?”

Hán tử bình tĩnh quan sát Âm Kỳ rồi trầm giọng nói:“Bổn nhân là Khoái Ân, phụng mệnh chủ nhân đến gặp Đồ lão đại, còn chuyện đến vì việc gì, phải gặp Đồ lão đại thì ta mới có thể nói được.

Cao Ngạn nhìn sắc mặt hắn đầy chính khí, nhịn không nổi bèn nói:“Âm gia chính là huynh đệ của Đồ lão đại, là nhị đương gia của Chấn Kinh hội, Đồ lão gia không có mặt, Âm gia có thể thay thế Đồ gia, nói với Âm gia hay nói với Đồ gia cũng không có phân biệt gì.”

Khoái Ân lắc đầu nói:“Bởi vì lệnh của chủ nhân, ta chỉ có thể nói với Đồ lão đại mà thôi. Âm nhị đương gia nếu không phiền, có thể chỉ cho ta cách nào gặp được Đồ lão đại không?”

Âm Kỳ không vui trả lời:“Việc này không thể đem ra để bàn bạc được, hành tung của Đồ lão đại bọn ta là một bí mật, sẽ không thể bằng vào vài lời phiến diện của một người không quen biết mà tiết lộ ra được.”

Hắn nói một cách hoàn toàn cự tuyệt, Cao Ngạn và Diêu Mãnh đều không dám nói vào.

Khoái Âm ngây người trừng trừng nhìn Âm Kỳ, bỗng nhiên hai mắt chợt hoe đỏ, cúi đầu nói:“Ta cầu xin Âm gia được không? Nếu như ta có nửa lời nói sai, xin chịu trời tru đất diệt.”

Ba người đối với thần sắc của hắn nghi ngờ khó hiểu, muốn một nam tử hán cứng cỏi như vậy nói ra những lời cầu khẩn này, thực khiến người phải kinh ngạc hết sức.

Cao Ngạn không nhẫn nại được nói: “Chí ít cũng nên tiết lộ một chút tình huống, ví như chủ nhân của ngươi là ai, để cho Âm gia còn xem xét.”

Khoái Ân trầm ngâm chốc lát, hạ thấp giọng nói: “Ta đến từ Giang Lăng, là thủ hạ của Hầu gia.”

Âm Kỳ giật mình nói:“Hầu Lượng Sinh! Ông ta gặp phải chuyện gì ư?”

Khoái Ân trong mắt ngấn lệ, không thể kiềm chế nổi nước mắt đang chực chảy ra, bèn khóc rống lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

:77:

Trong sảnh đường của Lang Nha Vương phủ, Tư Mã Đạo Tử ngồi ở ghế chủ tọa, Trần công công ngồi ở bên tay phải, Tư Mã Nguyên Hiển và Lưu Dụ hai người ngồi ở phía đối diện. Gặp mặt dưới phương thức như thế này, có điểm giống như họp mặt gia đình, khiến cho Lưu Dụ nảy sinh cảm giác kỳ dị. Nếu như gã đoán không sai, việc gã cứu thoát Tư Mã Nguyên Hiển đã làm giảm thiểu địch ý của Tư Mã Đạo Tử, khiến quan hệ của bọn họ trở nên gần gũi hơn.

Dù cho Tư Mã Đạo Tử có đơn thuần cân nhắc tới quan hệ lợi hại chăng nữa, chỉ cần có thể chứng thực được ba điểm, thì lão khẳng định sẽ trong dụng gã.

Đầu tiên, phải chắc chắn Lưu Dụ không phải là người kế thừa mà Tạ Huyền đã chỉ định, điểm thứ hai là Lưu Dụ không có dã tâm, còn điểm cuối cùng cũng là quan trọng nhất chính là Lưu Dụ phải tuyệt đối trung thành với lão.

Lưu Dụ đã cố hết sức suy nghĩ biện pháp trên cả ba phương diện này, nhằm giảm bớt sự nghi ngờ của Tư Mã Đạo Tử đối với gã, chính là vì muốn tranh thủ được một cơ hội để lập đại công.

Đại phá Tiêu Liệt Vũ tịnh không thể tính toán vào đây được, bởi vì Tiêu Liệt Vũ chỉ gây họa ở thành trấn nơi vùng duyên hải, không uy hiếp trực tiếp đến sự an nguy của Kiến Khang nên giới quyền quý ở Kiến Khang căn bản không coi chuyện này vào đâu, nếu như đại phá được Thiên Sư quân, đương nhiên lại là một chuyện khác.

Kiến Khang từ trên xuống dưới, sẽ xem gã như là vị cứu tinh.

Cái gã cần chính là một cơ hội như thế, cũng chỉ có Tư Mã Đạo Tử mới có thể hoàn thành nguyện vọng của gã.

Tư Mã Đạo Tử không hỏi về việc vừa phát sinh bên ngoài cửa lớn, bởi vì lão đã biết tường tận toàn bộ quá trình từ miệng thủ lĩnh đám vệ binh gác cửa, lúc này đang hỏi về sự việc phát sinh tối hôm qua.

Lưu Dụ dưới sự tra hỏi liên tiếp gắt gao của lão, tường tận kể lại mọi chuyện.

Tư Mã Đạo Tử nghe xong trầm ngâm không nói, Trần công công thì bắt chéo chân im lặng ngồi, màn che trướng rủ, phảng phất lão tăng đã nhập định nhiều năm, đối với bất kỳ sự việc bên ngoài nào cũng không màng hỏi tới.

Sau một hổi lâu, Tư Mã Đạo Tử hướng đến Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: “Những lời mà Tiểu Dụ vừa mới nói cho ta biết, với những điều đã nói với Nguyên Hiển có sai khác gì không?”

Lưu Dụ tim đập thình thịch, thầm nghĩ chuyện như thế sao có thể hỏi Tư Mã Nguyên Hiển ngay trước mặt gã được, đáng lý chỉ nên hỏi y ở chỗ nào riêng tư thôi chứ, để hòng phán đoán xem Lưu Dụ gã có nói dối hay không.

Bất quá cũng lờ mờ cảm thấy Tư Mã Đạo Tử muốn ngay lập tức làm rõ thành ý của gã, không muốn lãng phí thời gian, để còn quyết định xem có nên tín nhiệm gã hay không.

Tư Mã Nguyên Hiển lúng túng liếc nhìn Lưu Dụ đáp: “Nhi tử không phải muốn nói giúp cho Lưu huynh, nhưng những lời huynh ấy đã nói với hài nhi giống y như vậy, chỉ có điều chi tiết hơn thôi."

Tư Mã Đạo Tử vui vẻ nói: “Tiểu Dụ chớ trách ta, con người vốn rất kỳ quái, nếu chưa suy nghĩ trước mà nói ra những lời dối trá, thì tất sẽ lộ ra kẽ hở, ví dụ như câu trước không khớp với câu sau. Hiện tại ta đã rõ rồi! Ta có thể nói chuyện không kiêng dè gì nữa, đối với ngươi cũng không cần phải đề phòng nữa. Ta từ trước đến nay vẫn là một người cẩn thận tỷ mỷ như vậy. Tiểu Dụ sẽ nhanh chóng quen thôi.”

Lưu Dụ thầm kêu lợi hại, những lời nói này cũng nhằm đề tỉnh gã chớ có hòng lừa dối lão. May mà gã có ý hợp tác chân thành với Tư Mã Nguyên Hiển, nên hiện tại mới không có sự cố gì đáng tiếc.

Tư Mã Đạo Tử lộ vẻ ngưng trọng, hạ thấp giọng như thể tự nói tự nghe: “Nhậm Thanh Thị đã bí mật đi gặp người nào?”

Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Lưu huynh chính đang lúc nói với hài nhi suy đoán của mình, thì ngờ đâu Lư Tuần lại đến.”

Tư Mã Đạo Tử hai mắt lấp lánh tinh quang, nhìn về phía Lưu Dụ.

Lưu Dụ nói: “Vương gia đã đoán ra được rồi.”

Hai mắt Tư Mã Đạo Tử sát cơ đại thịnh nói: “Hiện nay tại Kiến Khang, chỉ có một người đủ tư cách khiến Hoàn Huyền cử mật sứ đến gặp, còn những kẻ khác đều không đáng để vào trong mắt hắn. Nhưng vì sao lại là Nhậm Thanh Thị mà không phải là Can Quy?”

Trần Công công mở mắt ra nói: “Lưu Lao Chi quả là to gan lớn mật.”

Tư Mã Nguyên Hiển nghe thấy tên của Lưu Lao Chi, “A” lên một tiếng.

Trần Công Công nói: “Hoàn Huyền quyết định phái người liên lạc với Lưu Lao Chi, nếu là trước đây thì người tới Diêm Thành ắt sẽ phải là Can Quy. Còn như vì sao Nhậm Thanh Thị lại đến gặp Lưu Lao Chi, điều này là do Lưu Lao Chi đã từng bán đứng Hoàn Huyền, nếu muốn khôi phục lại quan hệ, dùng một người trung gian không có quan chức thì sẽ thích hợp hơn, tất cả đều theo quy củ của giang hồ để mà hành sự.”

Tư Mã Đạo Tử gật đầu nói: “Lư Tuần một lòng muốn đến Kiến Khang gây rối, mà mục tiêu của hắn là ta và Lưu Lao Chi, chính vì hắn âm thầm theo dõi Lưu Lao Chi, mới phát giác ra Lưu Lao Chi và Nhậm Thanh Thị bí mật gặp nhau, lại cho rằng ta ngồi trong xe ngựa của Nguyên Hiển, cho nên nắm lấy cơ hội ám sát. Hừ, Lư Tuần yêu đạo, dám đến Kiến Khang của ta giở trò.”

Lưu Dụ thở dài một tiếng.

Tư Mã Nguyên Hiển kinh ngạc hỏi: ”Lưu huynh vì sao thở dài?”

Lư Dụ đáp: “Lư Tuần đã không còn là Lư Tuần trước đây nữa rồi, trừ phi dụ được hắn vào bẫy, biến hắn thành thú bị dồn vào trong góc, bằng không chúng ta có phái ra bao nhiêu cao thủ đi nữa, sợ rằng vẫn chẳng có cách nào hạ sát được hắn.”

Trần Công Công gật đầu nói: “Ta đã kiểm tra vết thương trên đầu của từng người một, hắn có lẽ đã luyện thành ‘Hoàng Thiên Đại Pháp’ mà Tôn Ân đã dùng để hoành hành thiên hạ không địch thủ, muốn giết hắn quả thật không dễ dàng chút nào.”

Tư Mã Đạo Tử nói:“Giết Can Quy và Nhậm yêu nữ liệu có phải là chuyện dễ dàng không?”

Lưu Dụ nói: “Chỉ cần một người có thể tới kịp, thì tất cả mọi chuyện bấy giờ sẽ đều có thể dễ dàng giải quyết.”

Tư Mã Đạo Tử hai mắt sáng lên nói: “Yến Phi!”

Bèn đưa mắt nhìn về phía Trần công công.

Trần Công Công gật đầu hưởng ứng: “Nếu Yến Phi tham gia cùng với bọn ta, cho dù là Tôn Ân, cũng khó thoát chết.”

Sau đó hướng đến Lưu Dụ hỏi: “Yến Phi liệu có thể đến kịp được không?”

Lưu Dụ cười khổ nói: “Bọn ta đã đưa tin về Biên Hoang tập, còn như Yến Phi khi nào đến thì vẫn còn là một ẩn số.”

Tư Mã Đạo Tử nói: ”Chúng ta sao có thể ngồi chờ Yến Phi như vậy được chứ? Việc này cứ giao cho tiểu Dụ xử lý, bọn ta sẽ toàn lực phối hợp. Nguyên Hiển con cũng nên đi theo tiểu Dụ mà học tập.”

Tư Mã Nguyên Hiển nhận lệnh, hỏi lại: “Chúng ta nên ứng phó với Lưu Lao Chi như thế nào đây? Một khi để cho hắn lĩnh quân xuất chinh, thì chúng ta sẽ không có cách nào khống chế hắn được nữa.”

Tư Mã Đạo Tử mỉm cười nói: “Hiện tại chúng ta liệu có thể khống chế được hắn hay không?”

Tư Mã Nguyên Hiển nghẹn họng không nói được gì.

Tư Mã Đạo Tử hỏi Lưu Dụ: “Ngươi hiểu rõ tác phong hành sự của Lưu Lao Chi hơn bọn ta, đối với việc này có cách nhìn như thế nào?”

Lưu Dụ cung kính trả lời:“Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi không thể dễ dàng thương lượng với nhau như vậy được, chỉ có điều Lưu Lao Chi bằng lòng bí mật gặp Nhậm Thanh Thị, quả là một tín hiệu nguy hiểm. Ty chức cho rằng chúng ta nên làm như không có việc gì, bằng không sẽ dồn ép Lưu Lao Chi về với Hoàn Huyền, cứ để cho mọi việc đều suôn sẻ, mà ở giữa hưởng lợi.”

Trần công công gật đầu nói: “Có kiến giải.”

Tư Mã Đạo Tử kiên quyết nói:“Cứ quyết định như thế. Hiện tại chúng ta tập trung toàn lực đối phó với Can Quy và Lư Tuần, chỉ cần giết được một người trong đó, tiểu Dụ ngươi nhất định sẽ lập được đại công cho triều đình, bản vương tất nhiên sẽ luận công ban thưởng, tuyệt đối không nuốt lời.”

Lưu Dụ trong lòng kêu khổ, Tư Mã Đạo Tử nói như thế này, chẳng khác nào ép gã phải thể hiện, bằng không sẽ hoài nghi năng lực của gã, lúc đó thì đừng hòng mong tương lai lão lại trọng dụng.

Nhưng còn có lời gì để nói nữa.

Bốn người thương lượng thêm một lần nữa các cách phối hợp như thế nào, để Lưu Dụ bất cứ lúc nào cũng có thể tìm Trần công công nhờ giúp đỡ, rồi giải tán cuộc họp.

Chú thích:

  • Sa mạc nơi người Hồ Hột (còn gọi là Hồi Hồi) sinh sống.

** Giảm giá

Hết chương 376

~~~~~~~~~