Chương 370: Tuyệt Cục Cầu Sinh

Lưu Dụ quay lại Quy Thiện tự, vui mừng không kể xiết khi nhìn thấy Đồ Phụng Tam. Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Tình huống của ngươi ta cũng nắm được đại khái. Thành thật mà nói, lão ca ngươi càng ngày càng có cốt cách chân mệnh thiên tử. Thủ đoạn trảm sát Tiêu Liệt Vũ đương nhiên là phi thường. Nhưng càng lợi hại hơn là lợi dụng mâu thuẫn giữa Tư Mã Đạo Tử, Lưu Lao Chi và Hoàn Huyền, một lần nữa thâm nhập vào chính trường Nam phương. Cho nên có thể gặp tai trừ tai, gặp khốn giải khốn.”

Tống Bi Phong đề nghị: “Chúng ta tới Quy Thiện viên, ở đó nói chuyện tiện hơn.”

Sau khi ngồi xuống tiểu đình trong Quy Thiện viên, Tống Bi Phong nói: “Vương Hoằng và Lưu Nghị đều riêng rẽ đến tìm ngươi. Lưu Nghị muốn gặp ngươi, hắn sáng mai sẽ đợi ngươi tại quán rượu ở hẻm Tu Đức.”

Lưu Du sắc mặt sa sầm xuống nói: “Về chuyện này mọi người có ý kiến gì không? Mẹ bà nó!”

Đồ Phụng Tam cười nói: “Đây gọi là ngươi dối ta trá. Lưu Nghị đại biểu cho phái hệ Hà Khiêm cũ trong Bắc Phủ binh, thật ra đã đủ thực lực để cùng Lưu Lao Chi tranh đua. Chỉ cần thời cơ đến, ngươi có thể tập hợp người của phái hệ đó dưới cờ, đối với thành bại của ngươi sẽ có tác dụng mang tính quyết định.”

Tống Bi Phong gật đầu: “Phụng Tam nói đúng, tiểu Dụ nên nhìn về mục tiêu chính.”

Lưu Dụ cười khổ nói: “Các vị là người ngoài cuộc nên rõ hơn. Ta thân trong cuộc, cho nên có thể xử sự theo cảm tính. Xin thụ giáo!”

Đồ Phụng Tam nói: “Mỗi người đều vì mình mà hành sự, đó là lẽ thường của con người. Lưu Nghị và Hà Vô Kỵ cũng vậy, những người khác cũng thế. Chỉ khi bọn chúng nhận ra rằng ngoại trừ đi theo ngươi, không còn lối thoát nào khác, sẽ ngoan ngoãn quy về dưới trướng của ngươi. Đó thủy chung vẫn là vấn đề thực lực. Bản thân ngươi có lẽ chưa nhận ra, nhưng trên thực tế, ngươi đã trở thành người có ảnh hưởng nhất ở Kiến Khang. Mà thực lực của ngươi lại vô hình, một khi xuất hiện, sẽ như thác lũ tuôn trào, không ai có thể ngăn cản được thanh thế của ngươi.”

Tống Bi Phong đồng ý: “Hôm nay Chi Độn đại sư cũng nói lại với ta, Phật môn Kiến Khang đã đạt được sự nhất trí, sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.”

Lưu Dụ nói: “Chớ nên đánh giá đệ cao quá, chỉ mỗi Tôn Ân cũng đã làm đệ đau đầu lắm rồi. Đệ vốn cũng có mười phần tin tưởng, hy vọng sau khi về Kiến Khang, có thể gia nhập dưới trướng của Tạ Diễm, lĩnh quân xuất chinh. Nhưng Tạ Diễm đã làm giấc mộng của đệ tan thành mây khói. Hiện tại chỉ có thể dựa vào các khe hở tại trung tâm đại quyền lực miễn cưỡng cầu tồn, bình tĩnh chờ cơ hội thu dọn mớ hỗn độn này. Nhưng khả năng thành công rất thấp.”

Đồ Phụng Tam nói: “Ta lại có cách nhìn khác. Quyết liệt với Tạ Diễm chưa chắc đã là việc xấu, trong cái rủi nhiều khi lại có cái may. Mục tiêu hiện tại của chúng ta là hùng cứ Nam phương, càng ít trói buộc về mặt tình cảm, càng có khả năng phóng tay mà làm. Nếu như ngươi thành công nhờ Tạ Diễm, trước sau gì cũng phải bị ép xuống thế dưới hắn. Nhưng nếu ngươi có thể trong tình thế ác liệt trước mắt, không ngừng cố gắng phấn đấu để tự khẳng định mình, thì Nam phương từ trên xuống dưới sẽ có cái nhìn khác về ngươi. Việc này đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại.”

Tống Bi Phong thần sắc ảm đạm, cúi đầu không nói.

Đồ Phụng Tam hai mắt lóe tinh quang, chăm chú nhìn Tống Bi Phong, nói: “Tạ gia đã không còn là Tạ gia khi Tạ An và Tạ Huyền còn tại thế, giống như thay triều đổi hệ, không đáng là nơi để Tống đại ca lưu luyến. Chúng ta hiện giờ cần tranh chiếm Nam phương, sau đó là Bắc phạt thu phục Trung Nguyên. Trong quá trình đó, chúng ta chỉ có thể làm những việc có lợi cho công cuộc tranh chiếm, không thể bị lòng yếu mềm đàn bà hay tình cảm riêng tư chi phối, dẫn đến bó chân bó tay.”

Tống Bi Phong chán nản đáp: “Minh bạch rồi.”

Đồ Phụng Tam nói tiếp: “Chúng ta cần phải tích cực chuẩn bị để ứng phó với tình huống nguy cấp một khi quân viễn chinh chiến bại, Thiên Sư quân sẽ ồ ạt Bắc thượng. Cuộc chiến giữa chúng ta và Thiên Sư quân, kỳ thật đã bắt đầu triển khai từ lúc bọn chúng công phá Biên Hoang tập. Hiện tại chỉ là dời chiến trường từ Biên Hoang tập đến Kiến Khang.”

Tống Bi Phong thắc mắc: “Nếu quân viễn chinh may mắn giành được thắng lợi thì như thế nào?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Nếu vậy chúng ta chỉ có thể quay lại những ngày khoái khoái lạc lạc ở Biên Hoang tập thôi. Nhưng để đệ nói cho Tống đại ca hay, chuyện đại ca nói đến sẽ vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. Ngay cả khi Tạ Diễm và Lưu Lao Chi hợp tác chân thành thì cũng không phải là đối thủ của Từ Đạo Phúc. Chỉ nhìn vào việc Từ Đạo Phúc sau khi công hãm Cối Kê, không vội vàng Bắc thượng, có thể thấy hắn đã có sách lược toàn diện. Đó là tận dụng triệt để lợi thế địa hình, nằm chờ quân viễn chinh mệt mỏi, sau đó nhất cử* đánh tan quân Tấn, rồi mới thừa thế Bắc tiến. Trong số những người ở phương Nam có đủ tư cách làm đối thủ của Từ Đạo Phúc, Hoàn Huyền cũng được tính do hắn có sự tương trợ của Nhiếp Thiên Hoàn, một người nữa là Lưu gia của chúng ta. Những người khác không đáng tính đến?”

Lại nói: “Muốn tiêu diệt Thiên Sư quân, tịnh không phải dựa vào các trận đại chiến có thể quyết định được, mà cần phải dùng nhân thủ ở các phương diện khác nhau làm yếu đi lực lượng của bọn chúng. Đây là cuộc chiến đấu mãnh liệt với sắc thái tôn giáo, thứ có thể làm con người ta mù quáng. Trận chiến giữa chúng ta và Thiên Sư quân có thể sẽ kéo dài từ năm này qua tháng khác, đấu trí đấu lực, chỉ khi nào một bên hoàn toàn sụp đổ, thắng bại mới có thể kết thúc.”

Tống Bi Phong sắc mặt biến đổi nói: “Phụng Tam thật sáng suốt. An công cũng đã từng nói như ngươi vừa nói.”

Lưu Dụ trong lòng nghĩ Đồ Phụng Tam vừa đến, toàn bộ tình huống đã khác đi, hắn lại vì bản thân gã mà trù liệu sách lược, mọi người cùng thương lượng, loại cảm giác chán nản một mình chiến đấu này lập tức bị quét sạch. Gã nói: “Ta phải lập tức đi làm một chuyện.”

Đồ Phụng Tam thấy lạ hỏi: “Việc gì mà quan trọng vậy?”

Lưu Dụ đáp: “Ta cần phải lập tức báo cho Tư Mã Nguyên Hiển, ước hẹn huynh và hắn gặp nhau, biểu thị lòng tôn trọng của chúng ta đối với hắn. Tốt nhất là thuyết phục được hắn cấp cho huynh một chức quan nhỏ để huynh có thể đàng hoàng hoạt động tại Kiến Khang. ”

Tống Bi Phong tán thành: “Tiểu Dụ tính thật chu đáo. Đồ Phụng Tam đến Kiến Khang nếu tới gặp Tư Mã Nguyên Hiển, sẽ làm cho hắn cảm thấy chúng ta có thành ý hợp tác với hắn.”

Đồ Phụng Tam nhíu mày: “Ngươi có thể công nhiên đến tìm Tư Mã Nguyên Hiển sao?”

Lưu Dụ cười nói: “Đương nhiên không phải hành động một cách phô trương như thế. Ta sẽ dùng thủ pháp giang hồ thông tri cho hắn, hẹn gặp hắn ở một nơi bí mật.”

Tống Bi Phong vui vẻ đề nghị: “Như vậy thì có thể để huynh thay đệ đi làm. Các ngươi vẫn còn có nhiều việc cần phải thương lượng cặn kẽ mà!”

Sau khi hỏi rõ phương pháp liên lạc với Tư Mã Nguyên Hiển, Tống Bi Phong bỏ đi.

Đồ Phụng Tam dõi theo bóng Tống Bi Phong khuất sau ngõ nhỏ, gật đầu nói: “Có Tống Bi Phong ở bên cạnh chúng ta đúng là như hổ thêm cánh. Huynh ấy không những là một cao thủ nhất đẳng, mà còn rất thông thuộc Kiến Khang. Huynh ấy tại đây không chỉ giao thiệp rộng, mà còn do quan hệ với Tạ An, nắm rõ tình hình của Kiến Khang cao môn quyền quý. Chỉ với việc huynh ấy hướng về ngươi cũng đủ phản ánh ngươi là người mà Tạ An nhắm trúng. Chỉ cần ngươi trong việc đối phó với Thiên Sư quân có đóng góp đáng kể, cao môn Kiến Khang sẽ xem ngươi như vị cứu tinh. Loại tâm lý này rất vi diệu, làm thế nào để dùng được cũng cần phải suy nghĩ nhiều. Nhưng việc ngươi đã lung lạc được Vương Hoằng, cháu của Vương Đạo, sẽ là một sự khởi đầu rất tốt đẹp.”

Lưu Dụ nói: “Ta tình cờ đã cùng Vương Hoằng trở thành chiến hữu sống chết có nhau. Hắn là một người có thể tuyệt đối tin tưởng được.”

Đồ Phụng Tam cười: “Đó là sự an bài của lão thiên gia. Đổi lại ở tình huống khác, con cháu nhà thế gia như Vương Hoằng căn bản sẽ không để người vào mắt. Nhưng ở trên mặt biển mênh mông, ngươi tình cờ gặp được hắn, còn cứu hắn một mạng, biểu hiện phong thái của đại tướng hàng đầu phương Nam. Ngươi trước mắt hắn dũng chiến Tiêu Liệt Vũ, lại thêm thân phận người kế thừa Tạ Huyền của ngươi, cái gì mà ‘Nhất tiễn trầm Ẩn Long’, hắn còn không xem ngươi là chân mệnh thiên tử sao? Cho nên Lưu Dụ ngươi không cần phải hoài nghi, ngươi phải tin rằng ngươi chính là chân mệnh thiên tử. Nghĩ xem cái ngày ngươi rời Biên Hoang tập tình huống như thế nào, hiện tại lại là tình huống như thế nào. Cơ hội đã đến trong tay chúng ta, chỉ xem chúng ta nắm lấy nó như thế nào thôi.”

Lưu Dụ cười khổ: “Chân mệnh thiên tử chỉ có thể đem ra nói chơi thôi, đối kháng với địch nhân thì phải dùng đao kiếm. Lúc ấy tên cha ta là gì ta cũng quên, chứ làm gì còn có thời gian nghĩ mình có phải là chân mệnh hay không?”

Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Đó chính là vận mệnh. Bàn tay vận mệnh trong bóng tối chi phối chúng ta mà ta không biết. Ngay cả Tạ An, người sở hữu thuật cửu phẩm quan nhân*** cũng đã nói ngươi sau này sẽ cất cánh bay xa, do đó ngươi có thể buông tay không nỗ lực được sao? Tất cả đều không thay đổi, ngươi vẫn sẽ theo tính cách và tài ba của bản thân nổ lực phấn đấu. Nếu như Tạ An nói ngươi có thể sống thọ, ngươi có đem thân mình thách thức số phận, từ vách núi cao nhảy xuống vực để xem xem có thành thịt nát xương tan không? Đương nhiên là không. Đó là vận mệnh. Chưa đến lúc ngươi leo lên ngồi ở ngai vua, ngươi vẫn cứ hoài nghi.”

Lưu Dụ thở dài: “Ngươi hình như thật sự nghĩ rằng có vận mệnh trong chuyện này.”

Đồ Phụng Tam nói: “Ta cần phải tăng cường niềm tin cho ngươi. Ngươi hiện tại không có sự lựa chọn nào khác, phải bất chấp tất cả, cho đến khi trở thành chủ của phương Nam. Vì đó là sinh lộ duy nhất, tại sao không nhận định bản thân chính là người mà thiên mệnh đã lựa chọn. Như vậy khi ngươi bắt đầu khởi sự, sẽ có một phong cách hoàn toàn khác.”

Lưu Dụ không muốn nói thêm về chuyện này nữa, chuyển chủ đề: “Ngươi lần này đi Kinh Châu có thu hoạch gì không?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Nói cho dễ nghe một chút là nửa thành nửa bại, trên thực tế là hoàn toàn thất bại. Vấn đề xuất phát từ Ân Trọng Kham. Cái loại được gọi là danh sĩ như hắn, khi đàm luận thì không xem thế nhân vào đâu, làm như cả đất trời đều nằm dưới chân hắn. Nhưng khi đối diện với hiện thực, lại cúp đầu cúp đuôi, làm lỡ mất cơ hội tốt.”

Tim Lưu Dụ trầm xuống: “Ngươi gặp qua Ân Trọng Kham rồi?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Ta chỉ gặp qua Dương Toàn Kỳ, hắn cũng từng là người chỉ huy trên chiến trường, tương đối hiểu chuyện ta nói. Tình hình của Ân Trọng Kham là do hắn nói cho ta biết. Dương Toàn Kỳ cũng cảm ứng được nguy cơ, nhiều lần thuyết phục Ân Trọng Kham liên thủ đối phó với Hoàn Huyền. Nhưng Ân Trọng Kham sợ Hoàn Huyền như sợ hổ, chỉ muốn kéo lê cuộc sống nhục nhã.”

Lưu Dụ ngạc nhiên: “Chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Hậu quả nghiêm trọng phi thường. Với tác phong của Hoàn Huyền, khẳng định sẽ tiên phát chế nhân**, đã không phát động thì thôi, một khi phát động tất sẽ có thế lôi đình vạn quân, trong thời gian ngắn sẽ tiêu diệt cả Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ. Đánh bọn chúng một đòn sấm sét không kịp bưng tai.”

Lưu Dụ nói: “Nếu vậy bọn Hoàn Huyện đã công nhiên đoạn tuyệt với nhà Tấn rồi.”

Đồ Phụng Tam nói tiếp: “Nhà Tấn sẽ như nhà dột gặp mưa đêm. Tư Mã Đạo Tử chính là nhìn thấy được tình hình đó nên mới cố ý tạm thời tha cho ngươi, dùng ngươi để áp chế Lưu Lao Chi. Bất quá Tư Mã Đạo Tử không nhìn ra được điểm quan trọng nhất. Đó là ngay cả khi Lưu Lao Chi phụng mệnh theo hắn, Bắc Phủ Binh thêm vào quân Kiến Khang vẫn không phải là đối thủ của Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn.”

Lưu Dụ biến sắc hỏi: “Thật sự nghiêm trọng vậy sao?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Không ai hiểu rõ thực lực Hoàn Huyền bằng ta. Hắn không những chiếm cái lợi thượng du, mà còn có Ba Thục phì nhiêu làm hậu thuẫn rất mạnh, lại thêm chiến thuyền đội của Nhiếp Thiên Hoàn. Còn quân Kiến Khang và Bắc Phủ binh lại vì chiến tranh với Thiên Sư quân nên tổn thất nghiêm trọng. Hoàn Huyền dựa vào ưu thế Đại Giang, thế như chẻ tre đông hạ công hãm Kiến Khang. Bởi bản thân Hoàn Huyền là cao môn vọng tộc nên có thể dễ dàng được cao môn Kiến Khang tiếp nhận. Một khi chiếm cứ Kiến Khang, hắn sẽ có thể muốn làm gì thì làm.”

Lưu Dụ kinh hãi: “Như vậy mọi nỗ lực của chúng ta không phải trôi theo dòng nước sao?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Cái ta nói là trong tình huống xấu nhất. Chẳng qua là chúng ta phải dựa theo tình huống tệ nhất mà trù liệu đối sách, không đến lúc đó trở tay không kịp.”

Lưu Dụ than: “Dự đoán của ngươi là chuyện rất có thể xảy ra. Xem tình huống hiện tại, càng thấy không thể tránh được.”

Đồ Phụng Tam mỉm cười: “Đó chỉ là tình huống Biên Hoang tập dời đến Kiến Khang, đương nhiên quy mô lớn gấp trăm lần, tình thế cũng khó khăn phức tạp hơn. Chưa đến phút chót, ai dám nói đến thắng lợi.”

Lưu Dụ nói: “Một khi Kiến Khang mất, Hoàn Huyền sẽ càn quét toàn bộ phương Nam. Chúng ta sau khi thoái lui về Biên Hoang tập, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu dậy.”

Đồ Phụng Tam nói: “Đó vừa đúng là điểm tinh tế nhất. Với tình huống trước mắt, dù ngươi có lạc quan thế nào đi nữa, vẫn chỉ là đường cùng. Chúng ta là tại đường cùng tìm sinh lộ, sau đó phản kích. Đó cũng là con đường duy nhất để ngươi leo lên cái ghế thống trị phương Nam.”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nhớ ‘nhất tiễn trầm Ẩn Long’ trước kia, nhờ vào một câu nói của Cao tiểu tử, ngươi đã nghĩ ra được toàn bộ kế phá địch? Khoảnh khắc đó làm ta cực kỳ chấn động. Đó cũng là trận chiến thiết lập vị trí của ngươi trong lòng Hoang nhân. Chỉ có chủ soái khác thường như thế mới có thể làm lãnh tụ Hoang nhân.”

Lưu Dụ nhớ lại: “Lúc đó ta thật sự có cảm giác cầm chắc chiến thắng trong tay. Nhưng Kiến Khang là thành lũy kiên cố nhất phương Nam. Cái kế phản kích Biên Hoang tập ấy không thể hoàn toàn áp dụng ở đây được.”

Đồ Phụng Tam nói: “Ta rất hiểu con người Hoàn Huyền. Hắn có tài năng quân sự nhưng chính trị là điểm yếu nhất của hắn. Cho hắn đoạt được Kiến Khang rồi thì sao, chỉ làm cho thiên nộ dân oán. Dưới tình huống đó, chúng ta càng có cơ hội.”

Lưu Dụ hoài nghi hỏi: “Cho đến lúc đó chúng ta có còn mạng không?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Đó chính là điểm mấu chốt. Chỉ cần chúng ta trong bước đường cùng có thể giữ được mạng, mà ngươi đã trở thành hy vọng duy nhất có thể tiêu diệt Hoàn Huyền, ngươi còn có sự ủng hộ của toàn bộ phương Nam, chính là giống như có sự ủng hộ của Hoang nhân, tạo ra kỳ tích.”

Lưu Dụ nói: “Hoàn Huyền tuyệt không bỏ qua cho ta. Thậm chí cả khi ta náu ở Biên Hoang tập, hắn vẫn có thể truy sát đến tận nơi, không cho ta cơ hội để thở.”

Đồ Phụng Tam nói: “Ai nói chúng ta phải thoái về Biên Hoang tập? Nếu chúng ta tránh về Biên Hoang tập thì trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị bá chủ phương Nam, chúng ta sẽ trở thành những kẻ chiến bại.”

Lưu Dụ không hiểu hỏi: “Nếu để Hoàn Huyền thành Hoàng đế, phương Nam há có chỗ để chúng ta dung thân sao?”

Đồ Phụng Tam trả lời: “Ta theo tình huống trước mắt bắt đầu nói, ngươi sẽ hiểu kế hoạch của ta.”

Lưu Dụ thư thái thở ra một hơi: “May mà có ngươi giúp ta, nếu không ta chỉ có thể thấy một bước đi một bước, dò dẫm từng chút một. Chỉ Tôn Ân cũng đã làm ta đau đầu lắm rồi, tâm tình đâu mà nghĩ cách làm sao đối phó với Hoàn Huyền.”

Đồ Phụng Tam nói: “Đầu tiên ngươi phải kiến lập ở Kiến Khang uy vọng như ở Biên Hoang tập. Hiện tại đang có cơ hội tốt, đó chính là trận chiến với Thiên Sư quân. Chúng ta cần phải nắm thế chủ động, không thể nằm đợi cho đến khi Thiên Sư quân đến dưới thành Kiến Khang rồi mới cuống cuồng nghĩ đến biện pháp.”

Lưu Dụ hỏi: “Chúng ta hiện tại có thể làm được gì?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Chuyện này cứ giao cho ta, nhưng cần phải hợp tác cùng Tư Mã Nguyên Hiển. Đầu tiên là kiến lập một mạng lưới tình báo khổng lồ do thủ hạ của ta làm cốt cán. Lớn bé không trừ nắm bắt thực hư và bố trí binh lực của Thiên Sư quân. Tiếp đến là thành lập một đội tinh binh, không cần nhiều, chỉ khoảng hai ngàn người là đủ. Bọn họ sẽ trở thành nòng cốt giúp ngươi trong cuộc chiến Nam phương.”

Lưu Dụ nói: “Tư mã Đạo Tử khẳng định không cho phép chúng ta làm như vậy.”

Đồ Phụng Tam nói: “Dưới tình huống bình thường, Tư Mã Đạo Tử đương nhiên sẽ không bất trí như vậy. Nhưng khi Thiên Sư quân ồ ạt xâm nhập, Hoàn Huyền lại sẵn sàng gây rối, Tư Mã Đạo Tử còn có đường lựa chọn sao?”

Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Đến lúc này mới vội vàng lập quân, không phải là quá trễ sao?”

Đồ Phụng Tam cười nói: “Người khác không biết thế nào, nhưng việc này không làm khó chúng ta được. Những người đó đều do người của ta và tiểu thư hợp thành, chỉ cần chỉnh sơ qua là có thể thành một đội quân được rồi. Lúc bình thường bọn họ sẽ ẩn hình tích, chỉ phụ trách công tác tình báo nhằm che tai mắt địch. Khi tình hình khẩn cấp, bọn họ có thể trở thành đội quân riêng của ngươi.”

Lưu Dụ đồng ý nói: “Đó đúng là một biện pháp.”

Đồ Phụng Tam nói: “Bởi vậy cần phải thuyết phục Tư Mã Nguyên Hiển, tại các mặt để tiện lợi cho chúng ta. Trong cuộc chiến với Thiên Sư Quân, bất cứ ai cũng có thể bại, nhưng ngươi thì tuyệt đối không được thất thủ. Như vậy ngươi mới có thể kiến lập uy danh thống soái vô địch được.”

Lưu Dụ hỏi: “Hoàn Huyền thì thế nào?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Chúng ta sẽ áp dụng biện pháp của chiến dịch Biên Hoang lần hai. Trước tiên tránh quân tinh nhuệ, tái tổ chức phản kích. Chỉ cần chúng ta có thể giữ được Quảng Lăng, Thọ Dương, Hoài Âm, và Cao Bưu toàn bộ những trọng trấn này của Bắc Phủ binh, đặt Hoài Thủy tuyệt đối dưới sự khống chế của chúng ta, khi đó chúng ta sẽ có đủ bản lĩnh để đánh tới cùng với Hoàn Huyền, lại có thể tạo nên một tình thế tốt để Lưu Dụ ngươi một bước trở thành vị cứu tính được chúng nhân tin tưởng.”

Lưu Dụ than: “Hoàn Huyền để mất ngươi là tổn thất lớn nhất của hắn.”

Đồ Phụng Tam hai mắt lóe lên tia thù hận sâu sắc: “Hoàn Huyền còn có một nhược điểm rất lớn, chính là quan hệ với Nhiếp Thiên Hoàn. Lão Nhiếp hiểu rõ Hoàn Huyền là người thế nào, trước mắt quan hệ của bọn họ sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đến lúc thế lực của Hoàn Huyền không còn bành trướng thì vấn đề sẽ xảy ra.”

Lưu Dụ gật đầu đồng ý.

Đồ Phụng Tam nói tiếp: “Cho nên tình hình là trong rủi có may. Chỉ cần sách lược tuyệt cục cầu sinh của chúng ta thành công, chúng ta vẫn còn có cơ hội.”

Lưu Dụ vui vẻ nói: “Nhờ Đồ huynh phân tích tình hình rõ ràng, ta có cảm giác như vén được mây mù thấy trăng rằm.”

Đồ Phụng Tam nói: “Sau khi có phương hướng, chúng ta sẽ biết được nên nỗ lực ở mặt nào. Sáng mai ngươi gặp Lưu Nghị, ngàn vạn lần không nên cư xử bốc đồng, cần phải vờ như hoàn toàn chân thành với hắn, sau này người của Hà Khiêm sẽ đầu nhập ngươi hết. Hắc! Bọn chúng còn có lựa chọn khác sao?”

Lưu Dụ cười: “Đã thụ giáo!”

Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Ngươi lấy lại được lòng tin rồi! Ta là người ngoài nên sáng suốt hơn, có thể thấy ngươi chưa nhìn thấu đáo mọi chuyện.”

Lưu Dụ đáp: “Đợi đêm nay chúng ta gặp Tư Mã Nguyên Hiển, mới biết được chuyện nào có thể tiến hành, chuyện nào không thể.”

Đồ Phụng tam mỉm cười nói: “Có một việc làm hắn tất phải toàn lực hợp tác, không thể cự tuyệt.”

Lưu Dụ lấy làm lạ hỏi: “Là việc gì mà ngươi có thể chắc chắn hắn không thể cự tuyệt?”

Đồ Phụng Tam hai mắt sáng rực, trầm giọng nói: “Chính là giết chết Can Quy.”

Chú thích:

  • Chỉ một lần hành động

** Hành động trước để kiềm chế đối phương

*** Cách xem người chia ra làm 9 bậc

Hết chương 370

~~~~~~~~~