Lưu Dụ và Tống Bi Phong đột nhiên thấy thái độ thân thiết và nhiệt tình của Tạ Diễm, đúng là nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Hai người đứng ngây ra như tượng, không biết nên làm thế nào, thì Tạ Diễm đã đi tới, kéo tay hai người quay lại sảnh phụ, vui vẻ hỏi: “Hai người đã gặp Uẩn tỷ chưa?”
Lúc đó có tám thân vệ cũng lũ lượt kéo vào trong sảnh, phân ra đứng các nơi. Điều này cho thấy Tạ Diễm đã biết hai người ở trong phủ, liền tiến lên trước cản họ lại, còn những người khác chờ ở phía sau.
Tống Bi Phong lần đầu tiên thấy Tạ Diễm như vậy nên chằm chằm nhìn ông ta. Ở trong Tạ gia bao nhiêu năm mà đây là lần đầu Tạ Diễm đối xử tử tế với mình.
Lưu Dụ nhìn về phía Tạ Hỗn đang kinh ngạc. Xem ra ngay cả gã tiểu tử này cũng không thể hiểu tại sao Tạ Diễm lại coi trọng cả hai như vậy, vô cùng lúng túng. Lưu Dụ cảm thấy vô cùng khoan khoái, ánh mắt đưa sang Lưu Nghị, chỉ thấy gã đồng hương kiêm chiến hữu của mình đang cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của mình. Gã lập tức có cảm giác bất an, cảm giác được ngoài bản thân Tạ Diễm ra, tên tiểu tử này là người duy nhất trong sảnh biết được tại sao Tạ Diễm lại thay đổi thái độ như vậy.
Tống Bi Phong giương mắt nhìn Tạ Diễm nói: “Chúng tôi vẫn chưa thỉnh an đại tiểu thư.”
Tạ Diễm đến lúc đó mới buông tay hai người, đang định nói thì Tạ Hỗn xen vào: “Uẩn cô mẫu đã đi nghỉ rồi.”
Tạ Diễm lộ thần sắc bất ngờ, hiển nhiên là biết Tạ Hỗn đã nói dối nhưng không thể vạch tội. Y hướng Tống Bi Phong nói: “Để sáng mai đi gặp Uẩn tỉ! Ta có chút việc cần thương lượng với tiểu Dụ.”
Rồi nói với Tạ Hỗn: “Hỗn nhi mau thay ta tiếp đãi Tống thúc cho chu đáo.”
Nói rồi không thèm đợi Tống Bi Phong trả lời, quay sang Lưu Dụ nhẹ nhàng gật đầu, chẳng nói chẳng rằng hướng về phía cửa sau sảnh đi thẳng, tám tên thân vệ cao thủ liền vội vàng theo sau.
Lưu Dụ nhìn sang Tống Bi Phong tỏ vẻ không biết phải làm thế nào, lại quay sang chào Lưu Nghị, không để ý đến Tạ Hỗn đuổi theo sau Tạ Diễm.
Tạ Diễm đi qua hành lang, cứ phăng phăng đi vào Vong Quan hiên ở giữa vườn, dặn thủ hạ canh gác ở cửa, rồi kéo Lưu Dụ vào hiên ngồi cùng, còn tự mình pha trà đãi khách.
Tạ Diễm liên tiếp hỏi gã về các tình huống ở Diêm Thành. Lưu Dụ trả lời xong, trong lòng cứ cảm thấy chưa thoả đáng, chỉ ngầm hiểu mà đoán rằng Tạ Diễm có việc cần nhờ mình. Nếu không thì với tác phong của ông ta, tuyệt đối không thể có vẻ mặt tươi cười với gã như thế được.
Mời trà xong, Tạ Diễm từ từ bỏ chén trà xuống, sắc mặt chuyển sang nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Ta nhất định phải giết tên gian tặc Lưu Lao Chi.”
Lưu Dự vô cùng kinh hãi, thất thanh: “Cái gì?”
Dù gã có đoán thế nào cũng không thể nghĩ đến trong đầu Tạ Diễm lại có chủ ý như vậy, thầm kêu hỏng bét. Trong khoảnh khắc, gã đột nhiên tỉnh ngộ Lưu Nghị ở bên cạnh vì đã từng thêm dầu vào lửa, cho nên mới có biểu tình kỳ lạ như vậy. Tạ Diễm nhìn Lưu Dụ với ánh mắt đầy phẫn nộ, dữ tợn nói: “Không có sự cất nhắc của đại ca, tên gian tặc ấy làm sao có được ngày hôm nay? Không thể ngờ rằng hắn ta lại là kẻ lòng lang dạ sói, kẻ bề dưới lại dám phạm thượng, dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại Vương đại nhân, lại ngấm ngầm cấu kết với cha con Tư Mã Đạo Tử bức hại dân lành. Ta quyết không để hắn gây thêm tội ác như thế nữa.”
Lưu Dụ khẳng định lại chắc chắn Lưu Nghị đang ngấm ngầm giở trò. Ở một mức độ nào đó, gã hiểu được tâm trạng nóng lòng muốn báo thù của Lưu Nghị, về tình có thể bỏ qua nhưng về lý thì không thể.
Tạ Diễm không những không phải một quân sự gia mà còn tuyệt không phải là một chính trị gia. Sự hiểu biết của ông ta về hai lĩnh vực đó đều không rõ ràng, gặp phải Tư Mã Đạo Tử gian hùng quỷ quyệt, chịu sự thao túng của lão mà không mảy may hay biết, còn tự cho mình là người bảo vệ cho cao môn đại tộc Kiến Khang. Xuất phát điểm của ông ta không phải vì lợi ích của dân chúng mà là tiếp tục duy trì quyền lợi hiện có của cao môn.
Tạ Diễm có thể chấp nhận việc hại nước hại dân của Tư Mã hoàng triều là vì lợi ích và quyền lợi của cao môn đại tộc với Tư Mã hoàng triều đi liền với nhau, khó mà phân tách. Nhưng ông ta không chấp nhận kiểu xuất thân áo vải như Lưu Lao Chi lại cả gan dám giết trọng thần Vương Cung. Vì thế mà Tạ Diễm ngoảnh mặt làm ngơ với đất nước đang có chiều suy vong, chỉ làm sao có thể giải quyết chuyện Lưu Lao Chi thật nhanh. Như vậy vừa có thể trút được cơn phẫn nộ của cao môn Kiến Khang, lại có ý nghĩa thanh lý môn hộ. Ông ta càng hy vọng là sau khi loại bỏ được Lưu Lao Chi thì có thể hoàn toàn khống chế được Bắc Phủ binh, tiếp tục sự nghiệp của Tạ Huyền.
Trong một chốc, gã hoàn toàn nắm được tâm ý của Tạ Diễm, càng hiểu vì sao Tạ Diễm lại thay đổi thái độ với mình.
Tạ Diễm muốn lợi dụng gã, thậm chí có thể hy sinh cả bản thân gã.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu của Lưu Dụ thì tiếng nói của Tạ Diễm đã truyền đến bên tai: “Ta muốn ngươi vì ta giết Lưu Lao Chi. Trong chuyện này, ngoài tiểu Dụ ra thật sự không thể nghĩ ra người thứ hai. Ngươi không những có võ công cao cường mà còn là người có thể tiếp cận Lưu Lao Chi. Ta tin tưởng tiểu Dụ có thể giải quyết thỏa đáng việc này.”
Lưu Dụ đầu óc rối bời, vì sự thất vọng mà mất đi cảm giác, làm cho bản thân trí tàn lực kiệt. Những ý nghĩ đấu tranh, phấn đấu gian khổ, đều bay đi đâu hết. Gã chỉ đang hứng chịu hơi tàn của cuộc tranh chấp quyền lực giữa Lưu Lao Chi và Tạ Diễm. Đứng về phía nào thì gã cũng ngọc nát xương tan, Lưu Dụ mất hết đi ý chí chiến đấu chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Bất luận bản thân mình làm được bao nhiêu việc thì trong con mắt của Tạ Diễm, trước sau gì gã cũng chỉ là kẻ nô tài không hơn, hơn nữa còn là con cờ trong tay của ông ta.
Lưu Dụ nhớ rất rõ lời khuyên chân thành của Tạ Huyền là trước khi nắm được thực quyền, thì nhất định không được can thiệp vào công việc của Tạ gia. Thế nhưng đến bây giờ gã mới hiểu được thấu đáo lời khuyên từ đáy lòng đó của Tạ Huyền.
Lần này đến Kiến Khang, Lưu Dụ phải dựa vào Tạ Diễm, giúp ông ta bình định sự nổi loạn của Thiên Sư quân, nhưng kết quả chỉ nhận được sự đối đãi như thế này sao?
Gã cảm thấy giọng mình như nghẹn lại: “Lưu Lao Chi không cho tại hạ cơ hội nào để giết hắn. Do đó căn bản tại hạ không có cách nào để ra tay.”
Tạ Diễm trầm giọng nói: “Đương nhiên chỉ có ngươi mới có khả năng làm được việc này. Thật may là trong Bắc Phủ binh có không ít người cũng ủng hộ ngươi, giống như Hà Vô Kỵ là người được Lưu Lao Chi tin tưởng, lại đứng về phía tiểu Dụ. Vì thế chỉ có ngươi mới có thể làm được. Nếu không thì sẽ không bao giờ có cơ hội cả. Chỉ cần diệt trừ Lưu Lao Chi thì ngay lập tức quyền nắm giữ Bắc Phủ binh sẽ về tay chúng ta, lúc đó thì triều đình cũng phải xem thái độ của ta mà hành sự.”
Lưu Dụ suýt chút nữa định tìm Lưu Nghị cho một trận, tại sao hắn ta lại không biết xấu hổ khi tiết lộ cho Tạ Diễm biết những điều như vậy?
Ngay lập tức gã hồi tỉnh lại. Mặc dù biết rõ tính cách và con người của Tạ Diễm là chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên chân thành nhưng nghịch lỗ tai của một tên tướng áo vải như mình. Nhưng vì báo đáp đại ân của Tạ gia, vẫn phải ra sức phân trần lợi hại với ông ta.
Ngẩng đầu lên thấy Tạ Diễm đang chằm chằm nhìn mình, Lưu Dụ thấy được thần sắc không thể nhẫn nại của của ông ta. Gã thở dài, hỏi rất nghiêm túc và chân thành: “Thứ sử đại nhân đã nghĩ qua rằng nếu như Lưu Lao Chi bị ám sát ở Kiến Khang thì tình hình Bắc Phủ binh sẽ thế nào chưa?”
Tạ Diễm cuối cùng không thể nén nổi sự không vui trong lòng, nhíu mày nói: “Tất nhiên ta đã nghĩ đến tất cả những tình huống có thể xảy ra, ngươi không cần phải lo thay ta. Chỉ cần ngươi hành sự theo lời dặn của ta, còn lại tất cả những việc khác ta sẽ lo. Họ Tạ nhà chúng ta có đủ uy tín ở Bắc Phủ binh để coi sóc những kẻ muốn mượn cớ sinh sự.”
Lưu Dụ thầm nghĩ lão lúc nào cũng ở trên cao, làm sao có thể trông xuống để thấy được quân tình trong Bắc Phủ binh. Cái gọi là uy tín của nhà họ Tạ cũng chỉ là uy tín của Tạ An và Tạ Huyền mà thôi. Còn đối với Tạ Diễm chỉ là tôn kính bề ngoài, thực ra mọi người trong Bắc Phủ binh từ cao đến thấp không có ai coi Tạ Diễm là nhân vật quan trọng cả.
Những lời thực lòng này chắc chắn là không nên nói ra rồi.
Lưu Dụ lại hỏi: “Đương nhiên Thứ sử đã suy xét chu toàn nhưng ngài đã bao giờ nghĩ qua điều này chưa? Tại sao giữa Lưu Lao Chi và Hà Khiêm, Tư Mã Đạo Tử lại chọn Lưu Lao Chi mà không chọn Hà Khiêm, người có quan hệ thân thiết với lão ta?”
Sắc mặt của Tạ Diễm nặng chịch, thiếu chút nữa thì động nộ nhưng vẫn cố nén lại. Nhưng ông ta vẫn không nhịn được, ngữ điệu lên cao, chứng tỏ đã mất bình tĩnh, không vui nói: “Điều này không đơn giản, xét về thực lực thì Lưu Lao Chi mạnh hơn Hà Khiêm. Huống hồ chỉ cần lôi kéo được Lưu Lao Chi thì thế lực của Vương Cung và Hoàn Huyền sẽ giảm sút. Hơn nữa căn cứ vào tình hình thực tế lúc đó thì chọn lựa của Tư Mã Đạo Tử là hoàn toàn đúng.”
Lưu Dụ bình tĩnh hỏi: “Nếu như tại hạ thực sự giết được Lưu Lao Chi, vậy bước tiếp theo đại nhân định làm gì?”
Tạ Diễm trầm giọng: “Đương nhiên là chinh phạt Thiên Sư quân.”
Lưu Dụ trong bụng cười khổ, cách nghĩ của Tạ Diễm thật ngây thơ, gã hỏi tiếp: “Tư Mã Đạo Tử có để như vậy không? Đó có thể coi là cơ hội ngàn năm có một của lão để chỉnh đốn Bắc Phủ binh. Thứ nhất lão ta có thể buộc tại hạ tội chết, rồi nhổ cỏ tận gốc, triệt hại những người có liên quan. Thứ hai lão có thể tiến cử những người bên phía Lưu Lao Chi làm thống lĩnh Bắc Phủ binh, thậm chí còn trực tiếp giao cho nhi tử của lão tiếp quản Bắc Phủ binh. Như vậy chẳng phải có tác dụng ngược lại hay sao?”
Tạ Diễm đương nhiên không hề nghĩ đến sự sống chết của gã, ngây ra một lúc mới nói: “Khi đó quyền lực trong tay ta, lẽ nào Tư Mã Đạo Tử còn làm điều xằng bậy. Huống chi lão còn phải dựa vào ta để ứng phó với Thiên Sư quân.”
Lưu Dụ nói: “Trong Bắc Phủ binh, từ trước tới nay Lưu Lao Chi luôn là đệ nhị nhân vật, chỉ ở sau Huyền soái. Sau trận chiến Phì Thủy, quyền lực của hắn càng vững chắc, vì thế Huyền soái cũng phải dựa vào tình hình mà giao binh quyền cho hắn. Lưu Lao Chi giỏi về mưu kế hơn Hà Khiêm, lão tuyệt không phải loại hữu dũng vô mưu, đó chính là nguyên nhân mà Tư Mã Đạo Tử không chọn Hà Khiêm. Lần này hắn đến Kiến Khang, không thể không đề phòng Tư Mã Đạo Tử. Hơn nữa còn có tấm gương trước mắt là Hà Khiêm nên hắn đối với sự an toàn của bản thân luôn có sự sắp xếp ổn thỏa nhất. Chẳng may hắn có gặp họa ở Kiến Khang, thì tướng lĩnh trong phe hắn ta sẽ thao túng Quảng Lăng, nhất định sẽ khởi binh tạo phản để báo thù cho hắn. Lúc này Thiên Sư quân làm loạn, Đại Tấn chúng ta còn có sự tranh chấp nội bộ như vậy, thật không sáng suốt.”
Gã trong lòng thầm nghĩ đến tình thế hiện tại của mình giống như tình huống ngày đó, gã ở vị trí của Vương Quốc Bảo, Lưu Lao Chi biến thành Hà Khiêm, Tư Mã Đạo Tử đổi thành Tạ Diễm, chỉ là tình thế lại hoàn toàn khác, vì Tạ Diễm căn bản không thể khống chế Bắc Phủ binh.
Đôi mắt của Tạ Diễm chứa đầy sự phẫn nộ, gằn giọng hỏi: “Cuối cùng ngươi có đồng ý làm cho ta chuyện này không?”
Lưu Dụ cố gắng lần cuối đáp: “Đương nhiên tại hạ ủng hộ Thứ sử đại nhân, chỉ có điều không biết thời cơ lúc này đã phù hợp chưa. Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là phải đồng tâm hiệp lực để ứng phó với thế lực ngày càng lớn mạnh của Thiên Sư quân, càng nhanh dẹp được bạo loạn thì Hoàn Huyền sẽ càng không có cơ hội. Đợi cho đến khi mọi thứ ổn định, chúng ta mới tìm cách để lật đổ Lưu Lao Chi.”
Tạ Diễm cười nhạt nói: “Tôn Ân là cái thá gì, cũng chỉ là bọn giặc cỏ, lão có thể so với Phù Kiên sao? Đại quân trăm vạn của Phù Kiên không phải cũng đã ôm hận ở Phì Thủy sao? Tôn Ân chỉ có đường chết mà thôi.”
Lưu Dụ nghe xong vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ Tạ Diễm ngoài việc nói suông ra thì hiểu được cái quái gì? Chỉ nghe những lời xem thường Tôn Ân ấy cũng đủ biết rằng ông ta không những khinh địch mà còn đắm chìm trong ánh hào quang của Phì Thủy, không hiểu nguyên nhân đằng sau việc nổi dậy của Thiên Sư quân chính là thể hiện sự phẫn nộ căm hờn của dân chúng.
Gã hoàn toàn có thể lừa Tạ Diễm, giả vờ đồng ý với ông ta, chỉ cần làm chậm lại việc xuất chinh của Bắc Phủ binh là được. Thế nhưng gã lại không thể làm thế.
Gã đã từng che giấu chuyện của mình với Tạ Huyền, khiến gã đến bây giờ vẫn thấy day dứt. Vì thế gã không muốn phải lừa dối thêm một người nào trong Tạ gia nữa.
Lúc này gã còn lo lắng thêm một chuyện nữa, đó là Tạ Diễm quá khinh địch như vậy thì chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi.
Lưu Dụ chán nản nói: “Tiểu Dụ không phải là kẻ có chí lớn. Hoang nhân đã từng giao thủ với Thiên Sư quân ở Biên Hoang tập. Thiên Sư quân tuyệt không phải là lũ ô hợp, Từ Đạo Phúc còn là một thống soái giỏi, trí dũng song toàn. Có biết bao đội quân xâm lược chiếm lĩnh Biên Hoang tập, nhưng chỉ có bọn họ là có thể bảo toàn lực lượng rút lui.”
“Rầm!”
Tạ Diễm cuối cùng cũng mất hết bình tĩnh, một chưởng vỗ mạnh xuống chiếc bàn uống trà, vô cùng giận dữ hét lớn: “Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, không cần phải nói nhiều lời.”
Các chén trà bị chấn động lật tung lên, bay gần ra mép bàn, chỉ một chút nữa là rơi xuống đất, phần lớn nước trà trong cốc đã đổ lênh láng ra mặt bàn.
Thân binh bảo vệ bên ngoài hiên có vài người không nhịn được khi nghe thấy tiếng động, theo cửa sổ lao vào.
Lưu Dụ tâm tàn ý lạnh nói: “Hy vọng đại nhân hiểu cho. Nếu tại hạ nói những lời dễ nghe thì chỉ là những lời giả tạo bề ngoài, như thế lại chẳng có gì là khó cả. Nhưng đó chỉ là những lời khuyên sai lầm cho Thứ sử đại nhân mà thôi. Trước hết trong tình hình hiện nay, căn bản không thể giết được Lưu Lao Chi. Hà Vô Kỵ sẽ tuyệt không cấu kết với người ngoài mà nghĩ kế lấy mạng cậu hắn. Thứ hai nếu như chẳng may thất bại, sẽ càng thuận lợi cho Tư Mã Đạo Tử, hay cả Tôn Ân và Hoàn Huyền. Nếu không có Tạ gia, Lưu Dụ ta tuyệt không thể được như ngày nay. Tại hạ nguyện đi theo đại nhân bất chấp cả tính mạng. Khi dẹp được cái loạn Tôn Ân, lúc đó mọi thứ đều ổn định, làm chuyện gì cũng sẽ trôi chảy thuận lợi, mong đại nhân minh xét.”
Mặc dù biết là không có tác dụng, Lưu Dụ vẫn nói ra những điều trong lòng mình. Nhưng Tạ Diễm là kẻ cao ngạo tự phụ, làm sao có thể nghe những điều nghịch lỗ tai?
Quả nhiên, Tạ Diễm nổi giận đùng đùng, từng chữ từng chữ nói ra: “Cút ngay ra ngoài cho ta, từ nay về sau đừng có bước nửa bước vào Tạ gia nữa.”
:77:
Kỷ Thiên Thiên vừa tỉnh dậy vì mơ thấy ác mộng, toàn thân vã mồ hôi.
Trước mắt là một màu đen u ám. Trong một lúc nàng không biết tại sao mình lại ở đây, không phải là nàng đang ở Vũ Bình đài ở Kiến Khang, có Tần Hoài Hà nhẹ nhàng ru ngủ sao? Tại sao lúc tỉnh dậy, nàng lại giống như bị yêu thuật nào đó đưa qua vạn sông ngàn núi đến một chỗ xa lạ như thế này, không hề hay biết mình đang ở đâu.
Kỷ Thiên Thiên không ngừng thở dốc, tập trung và dần dần tỉnh lại, sau đó nàng nhớ đến Yến Phi. Mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu, bất luận nàng nghĩ đến chuyện gì. Chẳng hạn như việc còn vài ngày nữa là mãn hạn Bách nhật Trúc cơ, hoặc là Mộ Dung Thùy công phá Trường Tử, giết chết Mộ Dung Vĩnh. Hay là Mộ Dung Bảo viễn chinh Thịnh Nhạc. Bất luận ở phương diện nào, cũng không thể xua đi cảm giác thất bại đang dấy lên trong nàng.
Nàng cảm thấy có lỗi với Yến Phi. Mấy ngày qua, nàng căn bản không có cách gì tập trung tinh thần y theo cách mà Yến Phi chỉ dạy tu hành Trúc cơ, còn bị chi phối bởi cảm giác chán nản thất vọng, cảm thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa gì cả.
Bên ngoài không có ánh sáng trăng sao, bầu trời đêm đầy mây mù, tiếng quạ kêu thảm thiết bi ai vọng đến càng làm cho nàng thêm sầu não.
Một cơn gió lạnh mang theo hơi thở của mùa thu len lỏi qua song cửa. Trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của Tiểu Thi đang say ngủ trong góc khiến nàng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nếu như không có Mộ Dung Thùy, đáng ra bây giờ nàng đang ngủ ngon trong vòng tay của Yến Phi rồi. Ý nghĩ đó càng làm nàng cảm thấy cô đơn, khiến cả thể xác và tinh thần nàng chịu sự giày vò vô cùng khó chịu.
Không!
Mình không được buông xuôi như vây.
Bách nhật Trúc cơ chính là tia hy vọng duy nhất của nàng, bất luận có thành công hay không, nàng cũng nhất định phải chiến đấu đến cùng.
Kỷ Thiên Thiên xua đi vạn niệm trong tư duy, dần dần bình tĩnh lại, trấn áp tâm ma giống như liệt hỏa đang thiêu đốt tâm linh nàng.
Lúc này, nàng nhớ khi truyền Trúc cơ thuật, Yến Phi có nói: “Khí có trong ***c, ***c gây trở ngại, trong thì thông suốt. Nàng tự thấy tình huống hiện tại xem như thuộc khí ***c rồi.”
Ý nghĩ đó vừa lóe lên giống như có ngọn đèn chiếu sáng con đường gập ghềnh đen tối trước mắt của nàng. Kỷ Thiên Thiên tập trung tinh thần, làm theo cách của Yến Phi “Ngưng thần nhập khí huyệt”, từ từ thổ nạp hô hấp, tiến vào trạng thái “vật ngã lưỡng vong”* của đạo cảnh tu chân.
Đến ngay bản thân nàng cũng không biết rằng mình đã trải qua một tiểu Chu thiên của việc tu luyện Đạo gia, nếu không phải vậy những cố gắng trước đây cũng là công cốc.
:77:
“Rầm! Rầm!”
Cao Ngạn đang nằm nhớ đến tiểu Bạch Nhạn, bị đánh thức vội vàng nhảy ra khỏi giường, lấy áo khoác ngoài, theo cửa ngách đi qua phòng ngủ của Trác Cuồng Sinh, đến trước cửa hỏi: “Ai đấy?”
Người gõ cửa đáp: “Là ta! Mau mở cửa ra.”
Cao Ngạn nghe thấy tiếng của Bàng Nghĩa liền vội vã mở cửa. Gã mắng: “Có việc gì mà phải quấy rầy lão tử vậy?”
Bàng Nghĩa đưa tay túm lấy ngực áo của gã kéo ra ngoài, hét lên: “Đừng có nhiều lời, Tân đại hiệp của chúng ta muốn nhảy sông tự tử đó!”
Cao Ngạn thất thanh: “Cái gì? Ngươi đang đùa à? Ở đây lấy đâu ra biển cả mênh mông, làm sao có thể chết đuối được?”
Bàng Nghĩa buông tay, dẫn gã theo hành lang đi về phía đuôi thuyền, làu bàu: “Nói bớt đi vài ba câu được không? Đại hiệp của chúng ta sau khi tỉnh lại không nghe lời khuyên can nào cứ muốn đi về phía đuôi thuyền. Nhìn dáng say rượu rồi toàn thân run lẩy bẩy của lão, ai dám bảo đảm lão ta nhảy xuống sông rồi lại nổi lên được chứ?”
Cao Ngạn bực tức la: “Cứu người như cứu hỏa, bọn lão Trác là phường giá áo túi cơm à?”
Bàng Nghĩa nói: “Bọn họ vẫn đang mải đánh cờ, làm gì còn tâm trí quản chuyện khác nữa. Ngươi là người chủ sự cao nhất của chuyến tham quan Biên Hoang, khách xảy ra chuyện, không tìm ngươi thì tìm ai? Huống chi ngươi với đại hiệp có tấm giao tình, chí ít cũng từng uống rượu và tâm sự với nhau rồi.”
Hai người vội vã chạy trên những bậc thang gỗ ở phía dưới tiến đến khoang cuối.
Cao Ngạn vỗ trán cười khổ: “Ta giống như là kẻ bị lừa gạt thật rồi. Tất cả phiền phức đều đổ lên đầu ông chủ, khiến lão tử phải đi giải quyết. Ài! Ta không muốn vậy.”
Bàng Nghĩa nói: “Không phải ngươi làm thì ai làm? Đừng quên rằng ta muốn được sống thoải mái vui vẻ ở Biên Hoang tập, lại bị ngươi làm cho mệt chết, vì thế mới đến đây để nghe lời oán trách của ngươi.”
Hai người bước ra khỏi khoang thuyền lên sàn thuyền, nhìn về phía đuôi thuyền. Tình huống hiện ra trước mắt làm cho hai người không biết nên bực mình hay buồn cười.
Tân Hiệp Nghĩa đang uốn người ở đuôi thuyền, hai tay nắm lấy lan can của thuyền, không ngừng đung đưa.
Sáu, bảy Hoang nhân huynh đệ cầm đuốc, giữ lấy lão, đề phòng lão nhảy xuống sông.
Diêu Mãnh đứng bên cạnh cố gắng khuyên bảo mọi lẽ, nhưng dường như không có tác dụng gì cả. Tân Hiệp Nghĩa nhìn dòng sông với con mắt vô hồn, không nói câu nào.
Cao Ngạn khẽ thở dài, đi tới phía lão tặc Tân đại hiệp.
Chú thích:
*Vật ngã lương vong: Trạng thái phá tan ranh giới giữa bản ngã và thế giới sự vật. Xét về mặt ý niệm là sẽ không có ý thức về sự tồn tại của ranh giới này nữa
Hết chương 352
~~~~~~~~~