Lưu Dụ đến được bờ bắc của Đại Giang thì trời vừa hửng sáng.
Do chân khí bị hao tổn quá độ, thân tàn lực kiệt, lại thêm bị mất máu nhiều, Lưu Dụ tuy thể chất siêu phàm, nhưng cũng suýt đổ sập xuống. Gã tự nghĩ không còn sức để vượt sông liền ngồi nghỉ dưới một rừng cây bên bờ, ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp của dòng Đại Giang.
Gió trên sông hiu hiu thổi tới thật trong lành sảng khoái. Lưu Dụ sau khi quấy rối quân địch suốt một đêm, thấy giây phút có thể bình thản ngồi đây thật trân quý. Mọi việc trước mắt chắc sẽ không đến một cách dễ dàng.
Sau khi rời Biên Hoang tập, gã ngày nào cũng phải trải qua nguy nan sóng gió, từng bước trưởng thành, chỉ đến giờ khắc này gã mới thực sự cảm thấy thoải mái. Điều này không có nghĩa con đường phía trước sẽ trở nên bằng phẳng nhưng chí ít trong thời khắc này gã cũng có được những giây phút bình yên sau đại nạn.
Khả năng Trần công công và Can Quy đuổi đến nơi này rất ít, có thể vẫn đang lục soát vùng núi, chỉ có điều sẽ mở rộng phạm vi lục soát. Thậm chí nếu tỉnh ngộ biết đã trúng kế vẫn sẽ cho rằng gã chạy về Quảng Lăng, không thể nghĩ được đích đến của gã lại chính là Kiến Khang.
Theo quan điểm thì hành động ám sát sẽ triển khai nhiều đợt, không vì gã đến Kiến Khang mà ngừng lại, bất luận Tư Mã Đạo Tử hay Hoàn Huyền cũng không thể để gã sống trên thế gian được.
Tự thân gã phải tìm ra sách lược để ứng phó.
Từ một tiểu tướng ở Bắc Phủ binh trở thành một kẻ mà các nhân vật quyền quý tại phương Nam đều muốn trừ khử mà không được là một việc đáng tự hào. Đáng tiếc, điều này không biểu thị gã đáng mừng hơn so với người khác, bởi gã đã mất đi nữ tử mà gã yêu thương nhất.
Thời gian trôi đi thật nhanh từ lúc gã còn ở với Sóc Thiên Đại. Tâm trí gã đã bị ngọn lửa tình yêu cháy bỏng và chân thành của nàng cuốn hút làm gã không còn hồ tư loạn tưởng nữa. Tình cảnh đó đối với gã như một sự kích thích, như Yến Phi đã khuyến cáo, con người không thể vĩnh viễn sống với những điều đã qua không thể quay trở lại, không được để sự hối hận và bi thương ăn mòn linh hồn mình được.
Con người cần phải hướng về phía trước.
Lúc ở Dụ Châu, gã đã mơ hồ cảm thấy một sự bắt đầu mới đang nằm trong tầm tay. Cái cảm giác đó trong thời điểm này càng chân thực và mãnh liệt hơn. Gã nhất định phải phấn chấn lại sau những thất vọng và đau thương đã qua, điều này mới chính là sự chuyển biến toàn diện. Bởi gã đang có phần gánh vác không nổi.
Gã không thể chỉ vì muốn rửa mối nhục cho Đạm Chân mà phấn chấn chiến đấu mặc dù đây là một phần sinh mệnh gã cả đời không xóa được.
Gã thân là sự kì vọng của huynh đệ Biên Hoang tập và Bắc Phủ binh, còn là niềm hi vọng của người Hán ở phương Nam. Tuệ nhãn của Tạ Huyền đã chọn gã, không muốn thấy gã trong tư thế của một kẻ báo thù mà hi vọng gã sẽ hoàn thành được chí nguyện cuối cùng của mình là thống nhất Nam Bắc, đánh đuổi giặc Hồ, khôi phục thời kì huy hoàng của Đại Tấn.
Một chiếc chiến thuyền hiện ra ở phía thượng du.
Lưu Dụ đầu tiên thất kinh, tiếp đó vui mừng bật dậy. Chiến thuyền đang tiến tới không ngờ lại treo cờ hiệu của Bắc Phủ binh và Tạ Diễm. Gã không do dự đi đến bên bờ nhảy lên tảng đá to nhất gần đấy, giơ tay vẫy vẫy.
Nếu như địch nhân ngụy trang thì gã vẫn thừa thời gian để quay đầu chạy.
Chuông trên thuyền vang lên, thuyền giảm tốc độ, từ từ tiến vào bờ.
Đầu thuyền xuất hiện mấy người vẫy tay hồi đáp gã. Lưu Dụ định thần nhìn, lập tức khóe mắt hiện vẻ vui mừng.
Chính là Tống Bi Phong và Vương Hoằng đang đến.
:77:
Cao Ngạn kêu: “Mẹ ơi! Sao lắm người vậy?”
Trắc Cuồng Sinh, Diêu Mãnh, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi, Phương Hồng Sinh, Cao Ngạn cả bọn tụ tập đầu thuyền, nhìn cảnh náo nhiệt trên bến tàu ngoài thành Thọ Dương, có phần không dám tin vào mắt mình.
Trên bến tàu tụ tập đến hơn ngàn người, ai nấy tưng bừng hớn hở như lễ hội Tết vậy.
Đùng đùng đoàng đoàng!
Hai bánh pháo lớn treo trên một giá trúc cao khoảng hai trượng được châm ngòi, phát ra những tiếng nổ điếc tai, dưới sự hò reo của quần chúng, hai bánh pháo phát ra những ánh sáng chói mắt cùng với mùi thuốc pháo và mùi giấy cháy tỏa ra càng làm tăng không khí vui vẻ náo nhiệt.
Đồng thời tiếng chiêng trống rền vang, bốn đầu lân nhất tề nhào lộn, không ngừng hướng đến lâu thuyền đang tiến gần thể hiện tư thế hoan nghênh sinh động hoạt bát..
Giang Văn Thanh và Trình Thương Cổ chỉ huy hai chiếc Song Đầu thuyền không ngừng lượn đi lượn lại phía sau càng tăng thêm uy thế cho lâu thuyền.
Mọi người đều không ai nghĩ rằng Phượng lão đại có thể tổ chức hoan nghênh long trọng đến như vậy, nhất thời ai cũng nhìn đến si ngốc.
:77:
Trong thuyền sảnh, Lưu Dụ, Tống Bi Phong và Vương Hoằng ngồi quanh bàn kể chuyện từ lúc chia tay.
Chiến thuyền quay đầu đi về Kiến Khang.
Nghe tin phụ tử Vương Ngưng Chi bị chết thảm, Tạ Đạo Uẩn trúng thương quay về Kiến Khang, Lưu Dụ liền biến sắc hỏi: “Vương phu nhân đã thuyên giảm chưa?”
Tống Bi Phong trả lời: “Nội thương của đại tiểu thư rất nghiêm trọng, bọn ta đã tìm hết cách mới có thể giữ lại mạng sống, sợ là phải Yến Phi xuất thủ mới có thể giúp tiểu thư phục nguyên được."
Hai mắt Lưu Dụ lộ rõ sát cơ, thầm nghĩ nếu không thể diệt Tôn Ân và Thiên Sư quân thì làm sao có thể nhìn Tạ Huyền được.
Thanh âm Tống Bi Phong truyền tới tai gã: "Hiện tại nhị thiếu gia và Lưu Lao Chi liên danh bẩm lên triều đình, thỉnh mệnh xuất chiến dẹp loạn, chắc trong vài ngày tới sẽ nhận được hịch văn.”
Lưu Dụ hướng đến Vương Hoằng hỏi: “Ngươi làm thế nào mà có thể cùng Tống lão ca đến đây đón ta?"
Vương Hoằng đáp: “Chuyện này nói ra thì dài, lại còn li kỳ ngoắt nghéo lắm . Ta mang xác Tiêu Liệt Vũ về Kiến Khang, lập tức khuấy động triều đình, làm Tư Mã Đạo Tử trận cước đại loạn, không biết nên xử trí Lưu huynh thế nào. Ta đã báo cáo tường tận với gia phụ tất cả tình hình. Người sau khi hỏi rõ ràng sự tình đã cùng với nhiều vị lão thần vào bẩm với triều đình, xin hoàng thượng ban thưởng và trọng dụng Lưu huynh. Do chuyện của huynh cả triều đình đều biết nên Tư Mã Đạo Tử không có cách nào một tay che lấp bầu trời. Tuy nhiên, dù tên gian tặc này vô kế khả thi, song chuyện cũ của Lưu huynh lại bị bới ra, chỉ trích Lưu huynh kết bè đảng với Hoang nhân, tung ra câu dao ngôn “Nhất tiễn chìm Ẩn Long”, mê hoặc lòng người, mưu đồ phản trắc.”
Tống Bi Phong hừ lạnh: “Chỉ tiếc cho hắn trò này không linh nghiệm nữa. Quan trọng nhất là nếu tiểu Dụ có tâm làm phản thì sau khi từ Biên Hoàng về Quảng Lăng hắn phải xử trảm lập tức, đâu có thể giao phó nhiệm vụ trọng yếu, phái đến Diêm thành thảo phạt bọn cướp.”
Vương Hoằng gật đầu đáp: “Phụ thân của đệ chính là có ý kiến như vậy, thỉnh cầu hoàng thượng truyền triệu Lưu Lao Chi lúc này đang ở Kiến Khang để thương lương đối phó với Thiên Sư quân, vào triều để giải thích chuyện này. Lưu Lao Chi không có sự lựa chọn nào khác, phải toàn lực ủng hộ Lưu huynh, chỉ rõ là hắn phái Lưu huynh đến Biên Hoàng tập hành sự, lại lập quân lệnh trạng, tránh để giặc Hồ chiếm được cứ điểm để xuống phía nam, không có tội mà là có công. Còn “Nhất tiễn chìm Ẩn Long”chỉ là lời nói khoa trương của những Hoang nhân kể chuyện, bị dân chúng nghe được phụ họa vào, căn bản không quan hệ gì tới Lưu huynh.”
Tống Bi Phong vui vẻ nói: “Chuyện này khiến người ta phải cười ầm lên. Lưu Lao Chi là kẻ muốn sát hại ngươi nhất, song trong hoàn cảnh này hắn không thể không nâng đỡ ngươi, nếu không sẽ phạm tội khi quân, chuyện này quả thật vi diệu phi thường."
Lưu Dụ cười lạnh: “Đây cũng là cách hắn tỏ rõ với tướng sĩ Bắc Phủ binh, ngược lại há chẳng phải là nuốt lời sao, huống hồ hắn vẫn tin chắc rằng ta sẽ không còn giữ được mạng sống để quay về Quảng Lăng nữa. Nói như vậy cũng đâu có mất gì đâu.’
Vương Hoằng nói: “Sự việc sau khi phơi bày ra ánh sáng rồi Tư Mã Đạo Tử bị bức phải đưa Lưu huynh lên làm Kiến Vũ tướng quân nhưng lại tìm trăm phương ngàn kế muốn Lưu huynh lưu lại Diêm thành thu thập tàn cục.”
Lưu Dụ cười nói: “Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian để cho người của hắn có thời gian để thu thập ta thôi.”
Tống Bi Phong nói: “May mà Vương Tuần đại nhân phát hiện ra thủ đoạn của Tư Mã Đạo Tử, đến cửa cầu kiến nhị thiếu gia, thỉnh cầu nhị thiếu gia xuất đầu lộ diện đòi người. Trong lúc miền duyên hải phía đông đại loạn, thảo phạt Tôn Ân là đại sự hàng đầu, lại thêm áp lực từ phía Phật môn làm cho Tư Mã Đạo Tử dù cường hành đến đâu cũng không thể không khuất phục, chính thức hạ lệnh, cho tiểu Dụ ngươi danh chính ngôn thuận tham gia hành động thảo phạt giặc cướp.”
Vương Hoằng vui vẻ nói: “Ta theo cha đến bái phỏng Thứ sử đại nhân, nhờ đó mà quen được với Tống đại ca."
Sau khi Vương Cung chết, Tạ Diễm thăng chức Vệ tướng quân Thứ sử Từ Châu thay thế vị trí của Vương Cung. Do đó Vương Hoằng mới gọi là Thứ sử đại nhân.
Lưu Dụ thấy nhẹ cả người. Sau cái chết của Tạ Huyền gã luôn là đối tượng bị bài xích, các đại thế lực ở phương Nam đều muốn đẩy gã vào chỗ chết. Sau vài lần vượt qua gian khổ, gã cuối cùng cũng thành công lọt vào vòng quyền lực phương nam. Tuy nhiên số người muốn giết gã vẫn tăng lên không hề giảm đi, trong tình thế vi diệu này chỉ cần gã hiểu được cách chơi trò đấu tranh quyền lực, nhân lúc cơ hội đến, dựa vào sự ủng hộ của phái cải cách cao môn Kiến Khang, sự ảnh hưởng của gã tại Bắc Phủ binh cùng với sự nâng đỡ của Phật môn vốn đang có ảnh hưởng lớn trong quần chúng, gã sẽ như ngôi sao tỏa sáng phương Nam. Con đường này có thể còn rất dài và gian khổ nhưng gã vốn đã sống trong bóng tối lại thấy được một tia sáng.
Gã mỉm cười: “Tư Mã Đạo Tử cho rằng bất kể ban cho ta chức quan gì thì ta cũng không thể giữ mạng để đến nhận chức. Nào ngờ hắn đã sai một cách ghê gớm.”
Rồi lại hỏi: “Triều đình hiện tại đã bàn định sách lược thảo phạt Tôn Ân chưa?”
Tống Bi Phong hừ một tiếng nói: “Sự thât là từ khi Tư Mã Diệu bị yêu phụ hại chết, Tư Mã Đức Tông bị Tư Mã Đạo Tử đưa lên ngôi vị đế vương, mệnh lệnh triều đình đâu có thể truyền xuống đến vùng Tam Ngô, chân chính chủ sự không phải dòng dõi nhà Tấn đang lung lay sắp đổ mà là Tôn Ân. Nếu không thất bại ở Biên Hoang tập, Thiên Sư quân sớm đã công hạ thành Kiến Khang. Hiện tại tình huống đặc thù ai cũng muốn bảo toàn thực lực, Hoàn Huyền cũng vậy, Tư Mã Đạo Tử cũng thế, Tôn Ân và Lưu Lao Chi cũng cùng ý kiến. Ôi! Chỉ có nhị thiếu gia nhìn không thông tình hình lại còn tự thị từng đả bại trăm vạn đại quân của Phù Kiên, chỉ coi Tôn Ân là một tên cướp vặt, không coi Thiên Sư quân ra gì.”
Tam Ngô ở đây chính là Ngô Quân, Ngô Hưng và Cối Kê.
Vương Hoằng tiếp lời: “Hiện giờ trong ngoài triều đình đang giới nghiêm, bổ nhiệm Thứ sử đại nhân và Lưu thống lĩnh làm chánh phó thống soái bình loạn, tập hợp binh lực, chuẩn bị phân làm hai đường phản kích Thiên Sư quân, đại chiến sắp nổ ra."
Lưu Dụ thầm than Tạ Diễm so với đại huynh Tạ Huyền của hắn thật còn thua xa. Chiến thắng Phì Thuỷ với hắn căn bản chẳng có quan hệ nhưng hắn vẫn đắm chìm trong hào quang ngày trước vốn không thuộc về mình.
Nếu như Tạ Huyền còn tại thế, cho dù trí tuệ võ công như Tôn Ân, sợ cũng không dám vọng động, tự chuốc lấy diệt vong.
Lưu Dụ gã thân là người kế thừa Tạ Huyền, nhất định phải kế thừa uy phong của Tạ Huyền, không để gian tà đắc đạo.
Gã hỏi: "Về phía Tôn Ân tình hình thế nào?"
Vương Hoằng đáp: "Sau khi Vương Ngưng Chi bị giết, Tôn Ân thanh thế càng cường thịnh, dân chúng tám quận tụ tập nổi loạn hưởng ứng. Hiện thời Thiên Sư quân binh lực đạt ba mươi vạn, chiến thuyền hơn ngàn chiếc."
Lưu Dụ thất thanh: "Cái gì?"
Tống Bi Phong than: "Tôn Ân có sức hiệu triệu như vậy ai mà ngờ được. Sinh tiền An công đã lo lắng tình huống này xảy ra nên đã cố sức hoá giải, đáng tiếc là triều chính luôn do gian tặc Tư Mã Đạo Tử chủ trì. Sau khi An công tạ thế, triều đình lại càng theo lối cũ, dồn trí lực bảo vệ lợi ích của thế tộc phương nam ở Kiến Khang, không quản đến cao môn hào tộc ở Đông Tấn. Sự nổi loạn lần này của Tôn Ân là sự bạo phát của cao môn hào tộc địa phương, không thể coi là dân chúng nổi loạn. Trong số đi theo Tôn Ân thật không ít nhân sĩ trí thức. Do đó, Thiên Sư quân tuyệt không dễ đối phó."
Vương Hoằng gật đầu nói: "Hồi này Thiên Sư quân hai lần nổi loạn, thanh thế hung mãnh là do không thiếu chiến tướng tinh thông binh pháp. Trong đó có một tướng tên là Trương Mãnh đặc biệt xuất sắc. Người này xưng là "Đông Tấn đệ nhất quan đao", không những võ công siêu phàm trác việt mà còn dụng kỳ binh không dưới Từ Đạo Phúc, đã trở thành mãnh tướng đệ nhất của Thiên Sư quân."
Lưu Dụ trong lòng trầm xuống, không nghĩ được sau thất bại ở Biên Hoang tập, thế lực của Thiên Sư quân bành trướng đến mức lợi hại như vậy.
Tổng binh lực của Bắc Phủ binh không đến mười vạn, lấy mười vạn người đối phó với hơn ba mươi vạn loạn binh, giữa các tướng lĩnh triều đình lại còn có dị tâm, tình hình mạnh yếu thế nào hiển nhiên dễ thấy.
Vương Hoằng thở dài: "Sau khi Vương Cung bị giết, Tư Mã Đạo Tử đề bạt Tư Mã Nguyên Hiển con trai hắn lên làm Lục thượng thư sự. Mọi người gọi Tư Mã Đạo Tử là 'Đông Lục', Tư Mã Nguyên Hiển là 'Tây Lục'. Tư Mã Nguyên Hiển lại sáng lập ra 'Nhạc chúc quân', vung tiền vãi vàng làm quốc khố rỗng tuếch. Người ta lên án kịch liệt nhất là đám tướng lĩnh 'Nhạc chúc quân' mà Tư Mã Nguyên Hiển bổ dụng toàn là bọn Kiến Khang thất công tử. Ai nấy đều nghĩ chúng chỉ là bọn a dua, chỉ có hắn thấy chúng không là anh kiệt nhất thời thì cũng là phong lưu danh sĩ. Bọn gian đồ này không ngừng trục lợi bằng sưu cao thuế nặng, Tư Mã Nguyên Hiển lại tự ý bao che dung túng, làm triều chính không thể chịu đựng nổi. Bọn ta đối với phụ tử bọn hắn thất vọng triệt để."
Lưu Dụ thấy thật đau đầu. An công tạ thế, triều chính Kiến Khang càng tồi tệ hơn. Gã là người trong cuộc càng hiểu rõ về các thế lực của triều đình Kiến Khang tranh giành đấu đá hơn ai hết. Giang sơn Đại Tấn đúng là chỉ có thể hình dung là "lung lay sắp đổ".
Gã cười khổ: "Hoàn Huyền thì sao?"
Tống Bi Phong nói: "Thật kỳ quái! Hoàn Huyền gần đây rất giữ quy củ, không hề có hành vi gây hấn nào cả."
Lưu Dụ lạnh lùng: "Điều nàu chỉ biểu thị hắn đã có đại kế soán triều đoạt vị hoàn chỉnh, chỉ cần trừ khử Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham là hắn sẽ toàn diện phát động."
Vương Hoằng và Tống Bi Phong trầm mặc.
Lưu Dụ rất muốn hỏi về tình hình Tống Bi Phong và Yến Phi nhưng biết rõ không nên hỏi chuyện này trước mặt Vương Hoằng , đành dể lần sau tìm cơ hội khác vậy. Gã hướng đến Vương Hoằng nói: "Sau khi đến Kiến Khang ta rất hi vọng có thể bái kiến lệnh tôn."
Vương Hoằng vui vẻ trả lời: "Điều này để ta an bài ,gia phụ cũng rất muốn gặp Lưu huynh."
Lưu Dụ đứng dậy nói: "Tiên huyết của huynh đệ Tạ gia đã chiến tử không thể phí hoài vô ích được, chỉ cần Lưu Dụ này còn một hơi thở nhất định sẽ kiếm Tôn Ân đòi lại công đạo. Lưu Dụ ta xin thề ta sẽ nhổ bật gốc rễ xóa sạch Thiên Sư quân, khôi phục lại ánh hào quang của Bắc Phủ binh dưới cờ Huyền soái đả bại Phù Kiên tại Phì Thủy.”
:77:
Phượng Tường dẫn theo bọn Cao Ngạn vừa đặt chân lên bờ vào thành Thọ Dương, cảnh quần chúng bên đường hoan nghênh làm bọn họ có cảm giác không thật như trong mơ.
Bọn họ sao lại được đón tiếp long trọng như vậy? Trác Cuồng Sinh không kìm được hỏi: "Phượng lão đại từ đâu mà huy động được nhiều người như vậy?”
Phương lão đại thần khí hưng phấn trả lời: "Bọn họ toàn là tự nguyện mà đến."
Cao Ngạn thất thanh: "Tự nguyện mà đến ư? Ta cứ nghĩ là lão đại dùng tiền mua họ chứ.”
Phong lão đại cười lớn: "Cũng có thể nói là như vậy, nhưng ngân lượng không phải do ta bỏ ra mà do bang hội của họ cấp cho.”
Mộ Dung Chiến không hiểu bèn hỏi: “Vậy là chúng ta không phải trả dù chỉ nửa cắc, đúng không?” Câu cuối này là hỏi Cao Ngạn.
Phong lão đại hân hoan nói: "Ta cũng không ngờ rằng hiệu ứng của việc tham quan Biên Hoang lại lợi hại như vậy, từ sau khi các bang hội ở các địa phương mở rộng việc tuyên truyền, thì những người ưa náo nhiệt và muốn du ngoạn vùng Biên Hoang, từ các nơi ào đến như ong vỡ tổ, khiến cho Thọ Dương trở nên hưng thịnh, tất cả các khách sạn đều đông nghịt, sinh ý các tửu lâu quán ăn cũng không ngơi tay. Ngươi nói xem dân chúng thành Thọ Dương sao không thể cảm kích các ngươi chứ? Ngươi nói xem bọn họ có nên nhiệt liệt hoan nghênh các ngươi không.”
Cả bọn bỗng nhiên ngộ ra.
Phượng lão đại nói: “Thực tế là kể từ sau trận Phì Thuỷ có rất nhiều du khách muốn tới chiêm ngưỡng vùng đất diễn ra trận chiến Nam Bắc nổi danh này, chỉ vì thành Thọ Dương nằm gần Biên Hoang này, kẻ không biết chuyện sợ lắm đạo tặc nên không dám đến. Nhưng tin tức về chuyến tham quan Biên Hoang truyền ra nên mọi người đều hạ quyết tâm, đến đây để mở rộng tầm mắt."
Phượng lão đại lại cười: “Khu vực phụ cận Phì Thuỷ mấy hôm gần đây đã mọc lên hơn hai chục gian tửu điếm trà quán tạm thời, lúc nào cũng đầy ắp khách, bất luận tiền trà tiền rượu đắt như thế nào, du khách đều vui vẻ tiếp nhận. Hà! Trong đó có hơn chục gian là do bang Dĩnh Khẩu chúng ta dựng nên , lại còn mời thêm cả thuyết thư tiên sinh kể chuyện, thuật lại tình hình chiến sự trận Phì Thuỷ vô cùng đặc sắc. Bên uống rượu thưởng trà, bên người ngồi vọng tưởng lại uy thế Huyền soái năm đó đánh bại trăm vạn đại quân Hồ nhân, đắt như vậy cũng đáng thôi.”
Mọi người mới nghe được một phần, đã cảm thấy việc du ngoạn Biên Hoang không được sơ thất.
Thác Bạt Nghi hỏi: "Tình hình đoàn tham quan ra sao?"
Phượng lão đại than: "Sự phản ứng nhiệt liệt của quần chúng các nơi là chuyện trước đây chưa từng nghĩ qua. Sau tiếng pháo đầu tiên các khách điếm cả tháng thấy rất hoan hỉ.
Điều đáng sợ bây giờ không phải là không làm ăn được, mà sợ không tiếp đãi kịp. Ba chiếc lâu thuyền khẳng định không đủ dùng. Các ngươi có thể chế tạo thêm đại lâu thuyền được không?"
Cao Ngạn ưỡn ngực nói: "Điều này cần xem xét cẩn thận đã."
Trác Cuồng Sinh nói: "Đoàn khởi hành ngày mai hiện đang ở trong thành à?"
Phượng lão đại dẫn đoàn người tiến thẳng vào thành, vệ binh không hỏi lấy nửa câu mà còn nhất tề hành lễ. Gã cười: "Các vị yên tâm, nhiệm vụ đại tiểu thư giao phó Phượng Tường ta đưong nhiên sẽ xử lý ổn thỏa. Toàn thể bọn họ đang ở trong Biên Hoang đại khách sạn, được hưởng ân huệ miễn tiền phòng, đoàn đầu tiên phải có điểm đối xử đặc biệt chứ!”
Cao Ngạn nói: "Biên Hoang đại khách sạn? Sao lại xảo hợp vậy?"
Phượng lão đại nói: Không phải là xảo hợp. Khách sạn vốn tên là Dĩnh Xuyên khách sạn, ba ngày trước mới đổi thành Biên Hoang đại khách sạn, biểu thị sinh ý nhỏ bé của bang hội ta. Như vậy mới có thể phối hợp với uy thế của việc du ngoạn vùng Biên Hoang."
Lại hạ giọng nói: "Sau khi đổi tên, Biên Hoang đại khách sạn đã trở thành lựa chọn hàng đầu của du khách, bọn ta đang chuẩn bị dỡ bỏ hai nhà bên cạnh để mở rộng khách sạn."
Trác Cuồng Sinh cười lớn: “Đều là những tin tốt, chúng ta hiện tại có nên đi thăm đoàn khách thân ái khả kính của mình không?"
Phượng lão đại đáp: "Thái thú đại nhân muốn gặp các ngươi, sau khi diện kiến Thái thú đại nhân xong, các vị muốn làm gì Phượng Tường ta đều có thể thu xếp cả."
Hết chương 346
~~~~~~~~~