Lưu Dụ hiểu rõ lần này không còn có thể tránh khỏi một trận quyết chiến với Trần công công.
Nếu so cao thấp, thân thủ của Tiêu Liệt Vũ và Trần công công ngang ngửa như nhau. Trong trận đấu với Tiêu Liệt Vũ, gã cũng phải khó khăn lắm mới giành chiến thắng. Nhưng khi bắt đầu cuộc chiến đó, gã đã cảm thấy đối phương có yếu điểm, có thể dựa vào chiến thuật ưu việt, lợi dụng những sơ hở về tinh thần của Tiêu Liệt Vũ để đánh thắng hắn.
Nhưng lần này đánh nhau với Trần công công, Lưu Dụ lại biết rất rõ, tinh thần của Trần công công không có chỗ sơ hở, giống như ngọn núi lớn đứng vững sừng sững từ trước tới nay, mặc cho cuồng phong vùi dập, cũng không lay chuyển nổi.
Tại sao mình lại có cảm giác này? Liệu có phải là do cảm nhận bản thân tinh tế hơn hay là do đối phương tinh thần sung túc, không còn chủ quan coi nhẹ như lần trước. Bất luận thế nào, nói về mặt khí thế Lưu Dụ gã đã rơi vào thế hạ phong, vì vậy cảm thấy suy sụp tinh thần, không có cách nào đánh bại đối phương.
Lưu Dụ trong lòng dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh, hiểu rõ nếu như khổ công chiến đấu không thành, cảm giác thất bại này sẽ trở thành một nhân tố chí mạng.
Chỉ hận rõ ràng là biết như vậy nhưng cũng không có cách nào thay đổi được sự thực.
Khí kình của Trần công công hoàn toàn áp đảo gã. Dưới ánh mắt sắc bén như thiểm điện của y, Lưu Dụ cảm thấy như bị địch nhân đáng sợ trước mắt nhìn thấu rõ mọi chuyện. Cảm giác thật khó chịu như khi bị lột trần truồng.
Song mục Trần công công mang sắc tím cực thịnh, hiển thị y đang không ngừng đề tụ công lực.
Lưu Dụ ngầm thở dài, cố gắng phục hồi đấu chí.
“Keng!”
Hậu bối đao xuất ra khỏi bao.
Trần công công nở một nụ cười sắc bén, bỗng nhiên cả người bay lên cách đất vài tấc, một quyền cách không đánh tới.
Vào thời khắc đối diện với sinh tử, tinh thần của Lưu Dụ thăng tiến đến trạng thái không người không ta, hậu bối đao giơ cao lên trên đầu, sau đó chém mạnh xuống.
”Bùng!”
Đao phong quyền kình giao nhau, phát ra tiếng kình khí kịch chấn như tiếng sấm vang dội.
Lưu Dụ rên nhẹ một tiếng, lùi ra sau ba bước.
Trần công công rơi xuống dưới đất, hai tay chắp sau lưng, điềm nhiên nói: “Quả nhiên có tiến bộ, chả trách có thể thắng được Tiêu Liệt Vũ, nhưng so với ta vẫn còn khoảng cách xa. Lưu Dụ ngươi có tin chỉ trong mười chiêu ta có thể lấy được mạng nhỏ của ngươi không?”
Lưu Dụ nghe thấy tinh thần chấn động, tuy hết sức khó khăn mới đỡ được, nhưng suýt nữa cũng bị thọ thương thổ huyết. Lại cũng biết mình có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của hắn đã làm đối phương thầm kinh ngạc, không dám thừa thế truy kích, để tránh mình liều mạng phản kích. Hắn cố dùng lời nói muốn đoạt đi đấu chí của gã, hi vọng có thể khiến cho gã sinh ra ý đào tẩu, không còn cố gắng chống lại.
Trần công công đương nhiên không phải là vì sợ gã sẽ giết chết y, chỉ là phản xạ bản năng, sợ sự phản kháng khi gần kề với cái chết của gã sẽ làm y thọ thương, như vậy thật không đáng chút nào.
Nghĩ đến đây Lưu Dụ liền lùi ra đằng sau.
Trần công công cười lạnh: “Kẻ ngu xuẩn ngươi muốn bỏ chạy sao?”
Trong chớp mắt, chân không chạm đất vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, hai tay từ trong tay áo đưa ra trước, hóa thành ngàn vạn chưởng ảnh, che phủ cả bầu trời hướng về phía Lưu Dụ công tới.
Lưu Dụ cười to đắc chí: “Ai mới là kẻ ngu xuẩn đây?”
Lập tức đổi rút về sau thành tiến tới trước, hậu bối đao biến thành mũi nhọn, chọc thẳng vào chưởng ảnh lăng lệ của đối phương, lấy đơn giản để đối phó phức tạp, tràn đầy tâm tình tráng sĩ ra đi không trở về, hoàn toàn là “có đi không lại”, là tư thế đồng quy vu tận.
Ngay cả với tu vi của Trần công công, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ đối với đao này của gã. Đầu tiên tay phải rút vào trong, khua tay áo đánh vào đao phong, tay còn lại hóa chưởng thành trảo, không đưa hẳn ra, làm cho đối phương không thể nắm bắt được ý đồ.
Lưu Dụ quát lớn một tiếng, trầm đao xuống dưới, làm cho ống tay áo căng đầy kình khí của Trần công công phất vào khoảng không. Sau đó hướng về trảo trái của y, động tác liền lạc không chút gián đoạn, tuyệt diệu không thể tả, chính là biến chiêu của “Cửu tinh liên châu”, là kiệt tác xuất thần, tinh vi nhất từ khi hắn xuất đạo đến nay.
Nếu như không phải dưới tình hình cực đoan tranh đấu để sinh tồn như bây giờ, cộng thêm mấy ngày đêm vừa rồi khổ luyện, sẽ không thể tạo ra đao pháp tuyệt diệu như thế này.
Trần công công hét lớn: “Muốn chết!”
Trảo bên tay trái biến thành đao, chém mạnh vào đao phong của Lưu Dụ.
”Đoàng!” Kình khí nổ tung.
Chiêu này của Lưu Dụ chiếm được ưu thế chủ động, ép đối phương phải ứng chiêu. Tuy bị chấn động, huyết khí nhộn nhạo, nhưng biết đây là thời khắc giữa cái sống và cái chết, gã liền mựợn phản lực của đối phương, rời đến chỗ phía trước bên trái của Trần công công, không chỉ tránh được đòn phản lại từ tay áo của y, mà còn chém một đao tới vai phải của y. Trong lòng có cảm giác mãnh liệt như đang xung sát đột vây giữa thiên binh vạn mã trên sa trường, hơn nữa không giữ lại chiêu số lăng lệ, quyết chết cùng địch nhân.
Trần công công cười nói: “Chiêu này không tệ!”
Tay trái rút lại vào trong ống tay áo, dùng hai tay áo lần lượt đánh vào đao phong của Lưu Dụ, sau đó lùi về phía sau.
Chân khí của Lưu Dụ đã bị ống tay áo đầu tiên của y hóa giải hết, nên không dám tiếp tục đỡ ống tay áo thứ nhì. Chuyện thừa thắng truy kích lại càng không thể nhắc đến, chuyện duy nhất có thể làm là tá kình bay ngược trở lại.
Vụt dừng người lại, hậu bối đao chỉ về phía đối thủ.
Trần công công thần khí vẫn tràn đầy, đứng thẳng ngoài ba trượng.
Lưu Dụ sinh ra cảm giác của kẻ thất bại, cho dù gã không chịu thừa nhận, nhưng biết rõ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mình.
Cái gì “Nhất tiễn trầm Ẩn Long”, trong tình cảnh này đó chỉ là châm biếm hay truỵện cười, gã trước giờ đâu phải là chân mệnh thiên tử.
Trần công công thật ra không phải chỉ hơn gã một chút.
Đổi lại là Yến Phi ở đây, muốn đánh bại lão thái giám này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trần công công mỉm cười: “Lưu huynh tựa như khả năng chỉ tới đây thôi, đúng không?”
Cả cánh tay cầm đao của Lưu Dụ bắt đầu đau ê ẩm, tự biết mình sức đã tận. Tuy nhiên chỉ cần còn một hơi thở, thì sẽ không cam tâm chịu chết. Đổi lại hai tay cầm đao, giơ cao qua đầu, gã ung dung nói: “Đợi ngươi thực sự giết được ta rồi đắc ý cũng chưa muộn.”
Trần công công cười nói: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng? Để ta chém ngươi trước, sau đó phế đi võ công, móc mù cả hai mắt, xem ngươi còn cứng miệng được nữa không!”
Đang nói đột nhiên dừng lại, lộ ra thần sắc cảnh giác.
Lưu Dụ trong lòng nghĩ lão già này lại lừa mình. Phải chăng những kẻ biến thành thái giám đều khác người, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, vẫn muốn hành hạ đối thủ, lại còn muốn giở thủ đoạn âm hiểm gạt người nữa sao?
Hai người lúc đó đứng trên bãi đá cách bờ khoảng bốn, năm chục bước, ngoài mớ đá to nhỏ lẫn lộn, đến một cái cây cũng không có. Rừng cây gần nhất cách đằng sau Lưu Dụ cả nghìn bước. Lưu Dụ cho dù có lòng cũng không có cách nào thi triển bản lĩnh thoát thân độc môn của gã.
Khí kình của Trần công công vây chặt lấy gã, trong chốc lát đã tăng vọt lên, tựa như sắp đánh tới.
Lưu Dụ trong lòng chấn động, biết hắn bắt đầu muốn toàn lực xuất thủ tấn công, lại không giống như vừa mới đây, xem gã như đồ trong túi, không thể chạy thoát được, nửa đánh nửa nói thử chiêu, cố gắng từng bước làm tan rã chiến lực và đấu chí của gã. Uy lực tựa như sấm sét khó có thể tưởng tượng sắp như cuồng phong bạo vũ cường bạo công tới, cho đến khi phân rõ thắng bại sinh tử mới chịu thôi.
Dùng phương thức lấy cứng chọi cứng, đối với Trần công công đang ở trong thế thượng phong thật không đáng chút nào. Thật ra là vì nguyên nhân gì làm đối phương bỏ thượng sách để dùng hạ sách? Quả nhiên Trần công công quát lên một tiếng, song thủ dương ra, trang phục trên người căng lên phần phật, hai tay rút vào trong tay áo, kết hợp với thân hình cao lớn của y, trông giống một quái vật hình chữ thập. Chân y dường như không chạm đất, hướng thẳng về phía gã, tốc độ đạt đến mức kinh người.
Y càng tiến gần thêm chút nào thì chân khí đè nặng trên người gã lại tăng thêm chút đó. Lưu Dụ có thể ước lượng được lúc cường địch đánh tới, thì những đòn công kích sẽ lăng lệ đến mức nào, khó kháng cự ra làm sao.
Cũng biết rõ khả năng cảm ứng kình khí của bản thân thật đã có tiến bộ lớn. Đối phương tuy có thể nhìn thấu mình nhưng Lưu Dụ gã lại có thể đi trước một bước từ biến hóa của kình khí, nắm bắt được ý đồ của đối thủ, nên trên phương diện đoạt tiên cơ sát địch, hai bên ngang nhau. Tuy nhiên ưu thế vẫn nghiêng về phía Trần công công, bởi vì chiêu số của gã hoàn toàn nằm trong dự đoán của y, còn gã lại không thể đoán biết được chiêu số trong tay áo của đối phương. Khi hai tay thu vào trong ống tay áo, chỉ dựa vào cảm giác tất nhiên sẽ rất khó chống lại.
Lúc này sau khi tay phải của gã không ngừng vận công đã phục hồi lại được trạng thái bình thường. Trong lúc nguy hiểm bỗng nhiên một ý niệm hiện ra trong đầu, chỗ kỳ diệu trong đao chiêu “Cửu tinh liên châu” là ở chỗ mượn lực đạo của đối phương để thay đổi vị trí. Cùng một phương pháp như vậy, không biết có thể dùng cho “Thiên Địa nhất đao” không? Nghĩ đến đây, Trần công công đã tới gần ngoài nửa trượng, hai tay chập sát vào nhau, kình khí gia tăng.
Lưu Dụ quát to lên một tiếng, hậu bối đao như thiểm điện chém xuống.
Đao phong đao khí ré lên, đâm mạnh vào chân khí kinh người của đối phương đang như tường vách đè nặng xuống.
”Bùng” một tiếng, đao khí chém mạnh vào chân khí của Trần công công, Lưu Dụ như chiếc lá rụng bị gió thổi, bay ra phía sau, đột nhiên khoảng cách giữa hai người từ nửa trượng tăng lên gần bốn trượng.
Lưu Dụ ho lên một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi, nhưng toàn thân lại cảm thấy nhẹ nhõm, biết đã thoát khỏi sự ràng buộc với kình khí của Trần công công, bởi vậy có hy sinh một chút là hoàn toàn xứng đáng.
Trần công công không hề nghĩ tới gã có kì chiêu thoát thân mà không sợ bị thương, giận dữ quát lên một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Lưu Dụ còn cách khu rừng phía sau chưa đến sáu trượng, trước tiên vận chuyển chân khí, làm chỗ bị thương đỡ đau. Gã thầm nghĩ nếu như có thể dùng lại chiêu này, nhất định có thể thoát thân bằng cách trốn trong rừng. Còn chuyện sau khi bị thương có thể thoát được sự truy sát của lão thái giám già này hay không là chuyện thứ yếu, tạm thời không suy nghĩ đến. Chỉ hận lão thái giám già gian ác như quỷ, nếu như dùng kình lực giữ lại, gã sẽ bị trói trong lưới khí vô hình.
Vào lúc này, chỉ thấy phía sau Trần công công nơi bến thuyền cạnh bờ đá, một chiếc thuyền có hai cánh buồm lớn xuất hiện trên mặt biển đen kịt, cách bờ không đến mười trượng.
Lưu Dụ đột nhiên hiểu ra. Trần công công bất ngờ dùng chiến thuật cường mãnh tấn công toàn diện, đó là vì y nghe thấy tiếng thuyền đang ghé vào, sợ sinh thêm chuyện, nên không thể không toàn lực ra tay, nhân lúc trước khi có người can thiệp tới, quyết dồn gã vào chỗ chết.
Người đang đến là thần thánh phương nào, gã hoàn toàn không có chút manh mối, vốn không thể đoán được.
Nhưng gã đã cảm thấy có một cơ hội sống sót, vội chấn chỉnh lại đấu chí, chân đạp lên một tảng đá ở phía sau, đổi thối lui về sau thành tiến về trước, nhảy về phía Trần công công.
Trần công công cười nói: “Như vậy mới giống là anh hùng chứ!”
Hai tay từ trong tay áo vươn ra, hoá thành ngàn vạn chưởng ảnh, nghênh đón Lưu Dụ đang lăng không bay lại.
Chưởng ảnh hư hư thực thực của Trần công công làm cho Lưu Dụ hoa cả mắt. Gã liền nhắm luôn cả mắt lại, hậu bối đao thay đổi, nhắm vào chỗ kình khí dữ dội nhất của Trần công công chém mạnh vào.
Nhắm mắt ra đao như thế, là có được gợi ý từ Tiêu Liệt Vũ, lại cũng vì lòng tin đối với cảm ứng khí công kỳ diệu đã tăng lên gấp bội.
Cảm giác bên ngoài tuy vẫn không thể phân biệt được hư thật của đối thủ, nhưng lại có thể dùng “Thần tư”* để phá đi chiêu số của đối phương.
“Bùng!”
Hậu bối đao chém chéo vào hữu thủ của Trần công công.
Ngay cả với bản lĩnh của Trần công công cũng bị chiêu phản kích này chém phải hạ thấp người xuống, để hóa giải đao kình của gã, không cách nào đánh tiếp, nên lùi về phía sau.
Nhưng Lưu Dụ lại mượn thế bắn lên, lộn hai vòng trên không, rơi xuống tầm ngoài ba trượng, cách gốc cây đại thụ gần nhất chưa đến bốn trượng.
Trong lúc Lưu Dụ đang lộn vòng thứ nhì trên không thì Trần công công đã sớm chấn chỉnh lại trận cước, lướt trên mặt đất đuổi theo.
Lúc đang lơ lửng trên không, Lưu Dụ đã kịp nhìn thấy có tới mấy chục bóng người phóng từ trên thuyền lên bờ, sau đó lại tản ra, tiến tới xung quanh bọn họ, rõ ràng là chiến thuật bao vây. Từ những động tác nhanh nhẹn gọn gàng, có thể thấy đám người này không những võ công cao cường, mà còn được rèn luyện rất bài bản. Lập tức làm gã bỏ đi ý nghĩ rằng những người tới là viện binh của Đông Hải bang.
Thủ hạ của Hà Nhuệ khẳng định không có được thân thủ như vậy.
Hai chân vừa tiếp đất, Lưu Dụ đã xoay người, hậu bối đao quét ngang về phía Trần công công.
”Bùng!”
Chiêu truy kích này của Trần công công đã bị Lưu Dụ sớm đoán ra, bởi vậy nên trong lúc lộn trên không, hậu bối đao đã được chuẩn bị sẵn. Chiêu phản công này có thể nói là được chuẩn bị sẵn sàng từ cú lộn đầu tiên trên không, vì vậy đao kình đầy đủ, không chỉ có thể bào toàn tính mạng mà còn đánh lui kẻ địch.
Trần công công rên lên một tiếng, bị một đao lăng lệ của gã chém đến lùi về sau ba bước.
Lưu Dụ lại bay ngược trở lại hơn một trượng, rồi ngừng một lần nữa, để giải trừ sức phản chấn của Trần công công.
Hai người lại trở về thế trận đối diện.
Hai kẻ đối địch bốn mắt giao nhau, hiểu rõ chỉ trong chốc lát sẽ lọt vào vòng vây. Lại vì kiềm chế lẫn nhau, không đánh thì không được, mà đánh cũng không được, tình hình cổ quái đến cực điểm.
Tiếng xé gió cất lên khắp bốn bên, những người đến đã tỏa ra tứ phía, vây chặt bọn họ.
Trần công công cười lớn, thâu triệt kình khí đang vây chặt Lưu Dụ, chắp hai tay sau lưng, nhìn quanh phút chốc, kiêu ngạo hỏi: “Người đến là ai? Mau báo tên cho ta?”
Lưu Dụ cũng đang chăm chú quan sát đám khách không mời mà đến đông đến năm mươi người này. Những kẻ này mang đủ loại vũ khí, dáng vẻ lạnh lùng ung dung, chỉ nhìn qua đã biết là loại thân kinh bách chiến. Tùy tiện chọn ra một người nào, cũng có thể dương danh lập nghiệp trên giang hồ, vậy mà giờ mấy chục người tập hợp lại cùng làm một việc. Người điều khiển sau lưng đương nhiên càng không phải là loại bình thường, mà phải là loại bá chủ một phương như Tôn Ân, Hoàn Huyền hay Nhiếp Thiên Hoàn. Chỉ nghĩ đến đây, lập tức trong lòng đã biết rồi.
Năm mươi người chia thành hai vòng, làm thành lưới bao quanh, vây chặt đến nỗi giọt nước cũng không lọt nổi. Nếu như có nghĩ đến phá vòng vây bỏ chạy, sợ rằng chỉ còn mỗi cách là dùng hết sức xông ra mà thôi.
Một người trong bọn đứng ra, thần sắc bất động, vai đeo trường kiếm, mỉm cười nói: “Bổn nhân chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, không đáng để nói đến! Mạo muội hỏi vị công công và huynh đài có ân oán gì mà phải quyết chiến sinh tử ở nơi này.”
Sau đó nhìn sang phía Lưu Dụ, cười nói: “Chào Lưu huynh!”
Do Lưu Dụ đoán được rất có khả năng người đến cùng phe với Hoàn Huyền, nhìn thấy người này, lập tức nhớ lại Đồ Phụng Tam từng đặc biệt nhắc đến một người, đút đao vào vỏ, cười lớn: “Nếu như Ba Thục đệ nhất cao thủ Can Quy cũng chỉ được tính là một kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ thì kẻ vô danh tiểu tốt thực sự thì phải tính như thế nào đây?”
Trần công công động dung hỏi: “Can Quy?”
Can Quy lạnh lùng đáp: “Chính là tại hạ.”
Trong chớp mắt, trong lòng Lưu Dụ đã nghĩ đến bao nhiêu chuyện.
Nếu như không có Trần công công ở đây, khẳng định Can Quy căn bản sẽ không cho mình cơ hội nói chuyện, lập tức toàn lực xuất thủ, gắng sức giết chết gã. Nhưng Trần công công lại làm Can Quy sinh ra cố kỵ, trước tiên muốn hiểu rõ ngọn nguồn, mới quyết định sách lược.
Nếu Trần công công chịu liên thủ với mình đột phá vòng vây, cơ hội sống sót sẽ tăng lên. Nếu không chỉ cần một mình Can Quy, bản thân cũng khó mà thắng được.
Đột nhiên, gã minh bạch đêm nay là sống hay là chết, còn phải coi gã làm sao lợi dụng tình thế nghi kỵ lẫn nhau giữa ba phe.
Điều mà gã có thể dựa vào lúc này nhất là rừng cây ở phía sau cách khoảng hai cái búng người. Chỉ cần chạy trốn vào được trong khu rừng cây đó, liền có thể tận dụng sở trường búng người như vượn của gã, như cá gặp nước. Vấn đề nằm ở khoảng cách ba, bốn trượng này, một tấc cũng khó đi.
Lưu Dụ bình thản đáp: “Can huynh không biết công công là người như thế nào, cũng là chuyện dễ hiểu. Bởi vì công công là cao thủ mật tàng trong phủ Lang Nha vương, sẵn tiện cơ hội, Can huynh có thể cùng công công làm quen với nhau.”
Tiếp theo không đợi Can Quy đáp lời, quay về phía Trần công công nói: “Trận này của bọn ta phải ngừng ở đây rồi, nếu như Trần công công muốn bỏ đi, ta xem Can huynh cũng sẽ vui vẻ, không có ý ngăn cản.”
Sau đó len lén liếc về phía cây gần nhất phía sau, từ vị trí của hắn đến cây đó có khoảng bảy, tám kẻ địch đang chặn, Lưu Dụ vẫn trong thần thái bình tĩnh không để ý.
Trong số những người có mặt, Trần công công là người đã lĩnh giáo qua bản lĩnh trốn chạy của Lưu Dụ mới là người thực sự hiểu chuyện gì, lập tức sắc mặt có hơi chút biến đổi. Chỉ là cho dù y hiểu rõ ý đồ của Lưu Dụ, nhưng khổ nỗi không thể lập tức ra tay, sợ dẫn đến hiểu lầm, làm cho địch nhân bao vây bốn bên công kích.
Trần công công nhìn về phía Can Quy.
Can Quy thần sắc cũng có chút thay đổi, tựa như muốn nói.
Lưu Dụ sao lại để cho bọn họ có cơ hội nói chuyện. Nếu như hai người họ tạm thời vứt bỏ lập trường đối địch nhau, liên thủ đối phó thì gã chắc chắn sẽ chết.
“Keng!”
Hậu bối đao rời bao.
Lưu Dụ lớn tiếng hét: “Công công động thủ!”
Nhún người bay lên chéo lên trên khoảng hai trượng, lộn một vòng, búng người nhằm chỗ ở giữa gốc cây và kẻ địch.
Can Quy bảo kiếm rời vỏ, hạ lệnh: ”Giết!”
Thủ hạ của hắn lập tức nghe lệnh, đao quang kiếm ảnh sáng lòa, sát khí đằng đằng.
Trần công công hận đến nỗi nghiến răng, bất chấp tất cả xông lên, đuổi theo Lưu Dụ đang ở trên không.
Đột nhiên kiếm khí cực thịnh, Can Quy lăng không đánh tới, hiển nhiên hắn đã hiểu lầm, hoặc là trong tâm trạng “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, lo sợ Trần công công muốn liên thủ với Lưu Dụ phá vây.
Đây thật ra là tình cảnh do Lưu Dụ một tay tạo ra, Trần công công lại không có ý muốn xen vào. Cách thông minh nhất là tọa thủ bàng quan, nhưng hiện tại lại làm Can Quy hiểu lầm, không hiểu được nỗi khổ không thể không xuất thủ của y.
Lưu Dụ thầm kêu may mắn, đồng thời dùng thiên cân trụy, nhanh chóng hạ xuống, tránh khỏi ám khí đủ hình đủ dạng từ bốn phương tám hướng bắn tới, chém xuống một đao.
“Keng!”
Đao phong đi trước một bước, chém trúng trường mâu đang đâm tới gã, Lưu Dụ thầm kêu “cảm ơn thiên địa”, mượn kình bắn đi, nhanh như sao băng lẩn vào trong khu rừng.
Chú thích
- Thần tư: Tư tưởng, ý niệm hay trạng thái của tinh thần.
Hết chương 344
~~~~~~~~~