Lư Tuần tiến vào nội đường thì Từ Đạo Phúc vẻ mặt ngưng trọng đang đợi hắn.
Hai người ngồi xuống xong, Lư Tuần cau mày hỏi: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì để sáng mai nói được không?”
Từ Đạo Phúc cười khổ: “Nếu không phải là việc khẩn cấp vô cùng thì sao dám quấy nhiễu sự tu hành của sư huynh?”
Lư Tuần gật đầu thông cảm: “Ta tuyệt không trách ngươi. Thật ra, trách nhiệm của ngươi nặng nề hơn ta nhiều. Những ngày này, ta tập trung tinh thần tu hành, bỏ hết mọi chuyện. Càng nói càng thấy ta mới là người đáng phải hổ thẹn.”
Từ Đạo Phúc định thần nhìn hắn một lát, kinh dị hỏi: “Rõ ràng sư huynh đã có đột phá và tinh tiến về đạo công, quả là hiếm thấy. Không uổng Thiên Sư chỉ định sư huynh là người thừa kế đạo ta.”
Lư Tuần gật đầu: “Từ khi được Thiên Sư truyền pháp, vài tháng vừa qua, công phu của ta đúng là tiến bộ ngày đi ngàn dặm. Được rồi! Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Phải chăng Tạ Diễm và Lưu Lao Chi đến tìm chết?”
Từ Đạo Phúc lạnh lùng nói: “Nếu là bọn chúng thì đệ mười phần có thể ứng phó được, cần gì phải phiền đến đại sư huynh? Lần này là vì chuyện của Lưu Dụ.”
Lư Tuần nghe đến tên Lưu Dụ, lập tức song mục sát cơ đại thịnh, hỏi: “Tên tiểu tử đó vẫn chưa chết ư?”
Từ Đạo Phúc than: “Không những chưa chết mà còn giết Tiêu Liệt Vũ, đánh cho Đại Hải minh của hắn thất điên bát đảo, phá hỏng kế hoạch đã định của chúng ta tiến lên phía bắc.”
Lư Tuần thất thanh: “Cái gì?”
Từ Đạo Phúc đem tình hình Lưu Dụ giết chết Tiêu Liệt Vũ kể lại rồi hằn học nói: “Tiêu Liệt Vũ luôn ngấm ngầm làm việc cho bọn ta, là một quân cờ quan trọng nhất mà chúng ta bố trí ở cửa biển Đại Hà. Giờ lại bị Lưu Dụ tiêu diệt làm trận cước chúng ta đại loạn. Việc này gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng, lại làm ngu dân càng tin tưởng hắn là chân mệnh thiên tử. Nếu như chúng ta không thể giết chết hắn trước khi hắn thành danh, thì đêm dài lắm mộng, tiến triển trong tương lai không ai có thể can thiệp được.”
Lư Tuần đồng ý: “Chúng ta không thể để hắn tiếp tục phong quang* như thế được.”
Từ Đạo Phúc nói: “Trước khi về Ông Châu, Thiên Sư từng nói nếu như tình thế phát triển cần ngài xuất thủ thì Thiên Sư sẽ thân chinh đi thu thập Lưu Dụ. Vì thế, đệ muốn xin Thiên Sư xuất thủ đối phó Lưu Dụ.”
Lư Tuần hỏi: “Đạo Phúc đã gửi phi cáp truyền thư chưa?”
Từ Đạo Phúc than: “Đệ đã tự tay truyền thư về Ông Châu tối qua bẩm cáo** với Thiên Sư việc này. Vừa rồi đã nhận được hồi thư của Thiên Sư.”
Lư Tuần ngẩn người hỏi: “Thiên Sư trả lời thế nào?”
Từ Đạo Phúc chán nản đáp: “Thiên Sư nói ngài đang tiềm tu vô thượng công pháp. Nếu như thành công thì Hoàng Thiên Đại Pháp sẽ đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Vì đang lúc luyện công khẩn trương quan trọng nên nói đệ đến thương lượng với sư huynh.”
Lư Tuần vui mừng nói: “Thì ra là thế. Không lạ sao ngươi lại đặc biệt lưu ý tình hình tu hành của ta.”
Từ Đạo Phúc hỏi: “Sư huynh có chắc sẽ giết được Lưu Dụ không?”
Lư Tuần cười nhẹ: “Sư phụ có việc thì đệ tử phải làm thay. Đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa***. Theo ta thấy, Thiên Sư mượn Lưu Dụ để khảo nghiệm ta. Không phải ta tự khoa trương nhưng bất kể Lưu Dụ tinh tiến thế nào lần này hắn cũng chết chắc rồi.”
:77:
“Ối! Nàng làm gì vậy?”
Sóc Thiên Đại sắp hoàn thành việc dâng hiến môi thơm thì bị đối phương dùng tay nhẹ nhàng giữ cằm, không thể tiến thêm được nữa.
Mặc dù đang cảm thụ cảm giác tiêu hồn ôm người ngọc thơm tho mềm mại trong lòng, nhưng Lưu Dụ vẫn giữ vững sự tỉnh táo như băng tuyết. Mục quang rời khỏi đôi mắt to tròn đang lộ thần sắc ngạc nhiên của mỹ nữ Nhu Nhiên, đồng thời xoay mặt nàng ra phía cửa vịnh thốt: “Nàng xem kìa!”
Sóc Thiên Đại lại trừng mắt nhìn gã, rồi đưa mắt nhìn ra phía mặt biển đang cuộn sóng dưới trời đêm trăng sao. Chỉ thấy một con thuyền ba buồm rất lớn đang đón gió, vượt sóng tiến lại rất nhanh.
Đôi mày xinh đẹp của nàng chau lại, tỏ vẻ không phục, giận dỗi: “Ngươi quả là người không biết ôn nhu. Thuyền địch vẫn còn cách hơn mười dặm, vẫn đủ thời gian hôn một cái mà! Đúng là mất hết cả hứng. A!”
Lưu Dụ chỉnh lại tư thế, bế nàng đứng lên, trước hết giơ cao nàng lên rồi nhẹ nhàng để hai chân nàng chạm đất, cười nói: “Ta sợ sẽ hôn đến mức quên cả thời gian. Thời gian lại đang cần phải tranh thủ từng giây phút một. Mau theo ta, nàng sẽ rất nhanh hiểu thôi. Việc có phân biệt khinh trọng hoãn cấp****, muốn hôn thì sắp tới còn nhiều thời gian mà!”
Gã bỏ tay ra khỏi thân thể yêu kiều nóng bỏng của nàng, dẫn nàng chạy sang khu rừng phía tây.
Sóc Thiên Đại hiếu kỳ đuổi theo gã rời khỏi bờ cát, xuyên rừng vượt qua một khe núi, rồi trèo lên gò đất cao nhất bên bờ biển phía đông nam. Từ đây có thể quan sát toàn bộ vùng vịnh.
Gió biển ào ạt thổi tới làm thuyền địch thế đến cực nhanh, chỉ hai dặm nữa là tiến vào vịnh.
Sóc Thiên Đại nhìn mấy cành cây mới chặt còn nguyên cả lá xum xuê che phủ kín mặt đất, ngạc nhiên hỏi: “Bên dưới giấu cái gì vậy?”
Lưu Dụ thoải mái cười trả lời: “Đương nhiên là một trợ thủ đắc lực rồi. Nàng mang mấy thứ che phủ bên trên đi, ngàn vạn lần đừng di động bảo bối bên dưới. Nếu không thì bao nhiêu công lao lúc trước sẽ mất hết đó.”
Sóc Thiên Đại còn định hỏi tiếp thì Lưu Dụ đã chạy sang sườn núi phía đông. Nàng chỉ còn cách theo lời gã, bỏ đám cành lá ra liền thấy huyền cơ lộ xuất, không ngờ là một chiếc máy bắn đá.
Lúc này, Lưu Dụ đã quay lại, bê đến một cái thùng rượu lớn. Miệng thùng có nhồi hỏa dược dẫn lửa. Gã đặt thùng vào chỗ vốn dùng để đặt đá tảng, cười nói: “Nàng hiểu chưa? Đây chính là hỏa du* đạn do ta tinh chế. Thuyền địch dám đến trong đêm tối, tuyến đường an toàn để vào vịnh lại chỉ có một nên chắc chắn có dư đảng của Tiêu Liệt Vũ đang chỉ huy trên thuyền mới có thể tránh được đá ngầm. Qua nhiều lần thí nghiệm, ta đã điều chỉnh góc độ bắn ra của chiếc máy bắn đá này, đảm bảo nhất kích thành công, bắn trúng thuyền địch.”
Sóc Thiên Đại trợn mắt nhìn chiếc máy bắn đá hỏi: “Một mình ngươi làm sao mang máy bắn đá từ dưới kia lên đây được?”
Lưu Dụ ngưng thần nhìn chiếc thuyền ba buồm lớn đang không ngừng tiến lại gần, đáp: “Máy bắn đá trên đảo phần lớn đã bị phá huỷ. Đây là một chiếc duy nhất may mắn còn lại. Làm sao mang lên đây ư? Đương nhiên là gian khổ như xây Trường Thành nhưng lại giá trị vô cùng. Đợi khi nàng nhìn thấy thảm trạng của địch sẽ hiểu công sức bỏ ra không uổng phí chút nào.”
Nói xong, gã lấy bộ đánh lửa từ trong bọc ra.
Sóc Thiên Đại nhìn sang thuyền địch, thấy trên thuyền không một ánh đèn lửa, ngầm chứa ý vị tà ác. Nàng hỏi: “Nếu như thuyền đến là bằng hữu thì sai lầm đó ngươi có chịu được không?”
Lưu Dụ ung dung trả lời: “Nếu là người có quan hệ với ta đến thì đã sớm dùng đèn báo hiệu cho ta biết rồi. Nàng nhìn con thuyền này mà xem, bộ dạng giả thần giả quỷ, có giống bằng hữu của ta không?”
Gã nói chưa dứt thì trên thuyền đã thắp đèn, từng chiếc từng chiếc phong đăng+ được thắp sáng, lập tức cả con thuyền sáng bừng lên. Dưới ánh đèn, trên đài chỉ huy và dưới sàn thuyền cách bọn họ không tới nửa dặm đứng đầy người. Tính sơ sơ cũng phải hơn trăm người.
Sóc Thiên Đại kinh hãi kêu a một tiếng, nhìn sang Lưu Dụ, thấy vẻ mặt gã biến thành khó coi vô cùng. Nàng ngạc nhiên hỏi: “Đó có phải là đèn báo hiệu không?”
Lưu Dụ trầm giọng: “Đây là chiến thuyền chính quy của thủy sư Kiến Khang có treo hoàng kỳ.”
Sóc Thiên Đại thở nhẹ một hơi, vui mừng nói: “Vậy có thể khẳng định là người đến để giết ngươi. Không do dự gì nữa, chuẩn bị động thủ đi! Để ta tận mắt chứng kiến ngươi tái diễn uy phong ‘Nhất tiễn chìm Ẩn Long’.”
Lưu Dụ chán nản nói: “Ta không thể tấn công thuyền này được.”
Sóc Thiên Đại không hiểu hỏi: “Vì sao thế?”
Lưu Dụ than: “Nếu ta bắn quả hỏa du đạn này đi thì ta sẽ trở thành loạn thần tặc tử phản quốc, từ nay về sau không còn chỗ dung thân ở phương Nam nữa. Ôi! Chiêu này của Tư Mã Đạo Tử quả vừa độc ác vừa tuyệt diệu.”
Sóc Thiên Đại thất thanh hỏi: “Chẳng phải ngươi nói đùa đấy chứ? Đã biết rõ chúng đến giết ngươi mà ngươi lại trơ mắt đứng nhìn chúng lên bờ sao? Đối phương có gần hai trăm người. Có thêm ta vào cũng chỉ bồi thêm một mạng. Không nên u mê như thế! Mau động thủ đi. Thời cơ chỉ đến một lần rồi mất ngay đó.”
Chiếc thuyền lớn ba buồm tiến vào trong vịnh. Đúng như Lưu Dụ dự đoán, con thuyền hướng về phía họ tiến lại. Tốc độ giảm dần, lại hạ hai chiếc buồm trước, sau xuống, có vẻ đề phòng cẩn thận.
Lưu Dụ thấy thuyền địch đã đến chỗ máy bắn đá nhắm trúng, nhưng gã lại không có động tác gì. Gã cầm hỏa du đạn tự chế đang sẵn sàng ở máy bắn đá lên lắc đầu nói: “Nàng không hiểu tình cảnh khó xử của ta hiện nay. Chỉ cần con thuyền đó bị công kích thì Tư Mã Đạo Tử có thể mượn cớ vu cho ta là phản tặc. Những nỗ lực từ trước đến nay của ta sẽ trôi theo dòng nước hết.”
Sóc Thiên Đại khẩn trương: “Ngươi có thể chối phăng đi được mà.”
Lưu Dụ cười khổ: “Đạo lý thì đứng về phía ta nhưng không đến lượt ta mở miệng đâu. Hơn nữa rõ ràng là việc ta làm mà. Cho ta biết, nếu như sau khi chúng lên bờ, lớn giọng nói 'Thánh chỉ đến' thì ta có thể làm gì?”
Sóc Thiên Đại giận dữ nói: “Ngươi cứ lăn xuống cho chúng chém đầu đi cũng được! Mau lên! Đây là cơ hội cuối cùng.”
Lưu Dụ bỗng nhiên bình tĩnh lại, lại nở nụ cười, nói: “Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì lấy đất ngăn. Nếu không có kế ứng biến, làm sao có tài làm đại tướng được? Nàng cứ ngoan ngoãn chờ ta ở đây, ngàn vạn lần đừng có đi đâu. Ta sẽ quay lại.”
Nói xong, gã ôm hỏa du đạn thi triển khinh công nhấp nhô chạy về phía bờ cát.
:77:
Tiểu Thi đang nằm ngủ bỗng kêu lên một tiếng, ngồi nhỏm dậy, không ngừng thở hổn hển.
Kỷ Thiên Thiên đến bên giường, ôm chặt lấy nàng an ủi: “Không cần khẩn trương, em chỉ ngủ mơ thôi mà!”
Tiểu Thi vẫn còn vẻ sợ hãi, hai mắt hoang mang nhìn quanh, không tin đó chỉ là giấc mộng.
Kỷ Thiên Thiên hiểu nàng tận mắt chứng kiến cuộc chiến Mộ Dung Thùy đại phá Mộ Dung Vĩnh nên trong lòng phát sinh nỗi sợ hãi. Ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, ngủ cũng không yên. Trong lòng nổi lên ý thương cảm, dịu dàng hỏi: “Em mơ thấy gì?”
Tiểu Thi hổn hển đáp: “Em mơ thấy Cao công tử dẫn theo một đội huynh đệ Hoang nhân đến cứu chúng ta, nhưng lại trúng mai phục của Hoàng thượng. em muốn cảnh cáo Cao công tử, nhưng lại kêu không ra tiếng. Sau đó….”
Nói đến đây, nước mắt đã chảy đầm đìa đầy mặt, khóc không thành tiếng.
Kỷ Thiên Thiên ôm nàng vào lòng, nhất thời không biết an ủi nàng thế nào. Thật ra, mấy hôm nay tâm tình nàng rất xấu, không thể tập trung tinh thần luyện ‘Trúc cơ công pháp’ do Yến Phi truyền cho. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì nỗi sợ hãi đối với Mộ Dung Thùy không ngừng tăng lên.
Mộ Dung Thùy trên chiến trường quả thực quá đáng sợ.
Nàng dịu dàng hỏi: “Thi Thi nhớ Cao công tử lắm đúng không?”
Tiểu Thi lắc đầu, thê thảm đáp: “Muội không biết.”
Kỷ Thiên Thiên cười khổ: “Ta còn nghĩ muội nhìn gã không thuận mắt chứ. Muội chẳng phải luôn không thích loại người không giữ quy củ như Cao công tử sao?”
Tiểu Thi đang nằm trong lòng nàng lí nhí nói: “Muội cũng không thích gã.”
Kỷ Thiên Thiên thương hại: “Không cần tự dối mình nữa! Nếu em không có hảo cảm đối với gã, sao lại mơ đến gã? Việc đó cho thấy trong lòng em đang nghĩ về gã, quan tâm đến sự an nguy của gã đó.”
Tiểu Thi thê thiết: “Muội không biết.”
Kỷ Thiên Thiên trong lòng vô cùng chua xót. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy Yến Phi rời xa nàng thật xa. Mọi việc phát sinh tại Biên Hoang tập chừng như là việc của kiếp trước, giống như là giấc mộng đã bị lãng quên.
Nhưng hiện thực trước mắt lại lãnh khốc vô tình. Mộ Dung Thùy vẫn nắm vững mọi chuyện, kể cả mệnh vận của chủ tỳ nàng. Nàng hiểu rõ, mình và Tiểu Thi rơi vào tâm tình chán nản thế này là do nhận thấy những thủ đoạn chiến tranh làm người ta sợ hãi của Mộ Dung Thuỳ. Khát vọng lớn nhất của bọn nàng là có thể kết hợp lực lượng của Hoang nhân và Thác Bạt Khuê để giải cứu bọn nàng từ trong ma chưởng của Mộ Dung Thùy về, hồi phục sự tự do cho họ.
Đối với nàng mà nói, bất kể Mộ Dung Thùy đối đãi với nàng tốt thế nào, cũng không phải là khát vọng của nàng. Ngoài Yến lang, nàng không cần người nào khác.
Cái mà nàng khát vọng chính là sinh hoạt không bị ước thúc của Hoang nhân, khát vọng được tự do tự tại hưởng thụ sinh mệnh, yêu người mình yêu, ngoài ra không có gì quan trọng nữa. Nhưng Mộ Dung Thùy lại tước đoạt hết sự tự do mà nàng khao khát, lại làm Tiểu Thi yếu đuối phải chịu bao nhiêu nỗi giày vò về tinh thần. Chỉ thế thì tội của Mộ Dung Thùy đã không thể tha thứ được rồi.
Mộ Dung Thùy biểu lộ uy phong trên chiến trường lại càng làm nàng thống hận hắn hơn.
Vì hắn càng có uy thế thì cơ hội để chủ tỳ nàng lấy lại sự tự do càng ít đi.
Khi khát vọng biến thành thất vọng, thất vọng biến thành tuyệt vọng, nàng biến thành một con người không thể kiên cường phấn đấu cho tương lai.
:77:
Khi ánh lửa bốc lên ở nhiều chỗ trên đảo, khói đen lan rộng thì Lưu Dụ quay trở lại bên Sóc Thiên Đại đang chờ.
Lưu Dụ nhìn chiếc chiến hạm đang đậu ở bến thuyền nơi bãi cát, vui vẻ nói: “Ta thành công rồi, không ai dám xuống khỏi thuyền đâu.”
Sóc Thiên Đại than: “Trận hỏa hoạn này chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng chưa tắt. Đến khi lửa thiêu rụi cây cỏ trên đảo thì chúng ta chỉ còn cách đâm đầu xuống biển.”
Thế lửa đang từ từ mở rộng, khói mù nhanh chóng lan ra bờ, bắt đầu tràn đến bãi cát.
Lưu Dụ ung dung nói: “Có gì mà phải lo lắng? Đây chính là tín hiệu phong hỏa dễ thấy nhất. Bằng hữu của ta nhìn thấy sẽ phái thuyền đến tiếp đón chúng ta. Đảm bảo cô nương sẽ không mất nửa cọng lông.”
Sóc Thiên Đại không hiểu hỏi: “Ta thật không hiểu, tránh được đêm nay nhưng không tránh được ngày mai. Nếu như triều đình một lòng muốn đưa ngươi vào tử địa thì ngươi khó mà thoát khỏi độc thủ. Chi bằng theo ta về đại thảo nguyên là xong.”
Lưu Dụ cười nói: “Chỗ vi diệu của tình hình thật khó nói hết cho nàng biết. Chỉ cần lần này người Tư Mã Đạo Tử phái đi giết ta không thành trở về là ta đã thoát rồi. Việc ngày mai, để mai tìm cách ứng phó đi. Tình cảnh khó xử của ta hiện nay là làm một hòa thượng ngồi gõ mõ. Chỉ cần chưa bị đuổi ra khỏi chùa thì vẫn tiếp tục gõ mõ được.”
Sóc Thiên Đại yêu kiều hô lớn: “Cút rồi!”
Lúc này, khói đã bao trùm toàn bộ bãi cát. Thủy sư thuyền Kiến Khang chừng như bỏ chạy khỏi sự bao vây của khói đen, theo đúng đường cũ rời khỏi eo biển.
Lưu Dụ nhìn chiến thuyền chạy qua mặt biển bên dưới, nói: “Ở lại cũng không có ý nghĩa gì.”
Sóc Thiên Đại nhíu mày hỏi: “Nếu chúng chờ ở chỗ nào gần đây thì sao?”
Lưu Dụ cười lạnh: “Bọn chúng ở lại thì làm được gì? Chẳng lẽ tiêu diệt những thuyền đến tiếp đón chúng ta sao? Tư Mã Đạo Tử không dám công nhiên giết ta vì lúc này lão đang cần dựa vào Bắc Phủ binh đối phó với Tôn Ân. Lão chỉ có thể dùng thủ đoạn hành thích để đối phó ta. Nếu ta đoán không sai thì Tư Mã Đạo Tử đã hạ nghiêm lệnh việc giết ta phải bí mật tiến hành.”
Sóc Thiên Đại nói: “Được rồi! Cứ cho là ngươi đoán đúng đi. Sau khi rời khỏi đây, ngươi về Diêm Thành thì chẳng phải cũng khó tránh bị ám sát sao?”
Lưu Dụ thản nhiên hỏi: “Ai nói ta cần trở lại Diêm Thành?”
Sóc Thiên Đại ngẩn người hỏi: “Vậy ngươi đi đâu?”
Lưu Dụ làm như không có chuyện gì nói: “Kiến Khang.”
Sóc Thiên Đại thất thanh hỏi: “Kiến Khang?”
Lưu Dụ đáp: “Thật khó giải thích cho nàng hiểu, nhưng nàng có thể yên tâm, ta cũng như người khác, cũng yêu quý cái mạng nhỏ của mình mà.”
Tiếp đó, song mục sáng quắc, trầm giọng nói: “Ta đã kết thúc những ngày tháng luôn phải trốn tránh bỏ chạy rồi. Bắt đầu từ hôm nay, ta phải làm một tướng lĩnh đường đường chính chính của Bắc Phủ binh, lĩnh quân nam chinh bắc thảo++. Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi muốn hại ta, nhưng lại giúp ta lúc ta cần cơ hội để thay đổi nhất. Bọn chúng có thể làm ngơ trước những nỗ lực của ta tại Biên Hoang tập, nhưng không thể mạt sát quân công tiêu diệt Tiêu Liệt Vũ tại Diêm Thành của ta. Bây giờ, biện pháp duy nhất của chúng là mượn tay Tôn Ân để diệt ta nhưng chúng không biết đó chính là việc ta chờ đợi và khát vọng nhất.”
Sóc Thiên Đại vui mừng nói: “Ngươi thật sự coi ta là bạn tốt nên mới nói cho ta biết chuyện đó.”
Lưu Dụ ngưng thần nhìn theo chiếc chiến thuyền đã đi xa, nói: “Không phải là bạn, mà là tình nhân. Chúng ta sẽ làm một đôi tình nhân thanh thanh bạch bạch, không hề có quan hệ nhục thể. Việc tương lai không ai có thể biết trước, nhưng nếu quả thực có ngày ta trở thành chủ nhân của phương Nam thì chúng ta có thể hợp tác trên cơ sở cùng có lợi. Nàng có chịu tiếp nhận liên minh tình nhân này không?”
Sóc Thiên Đại vô cùng vui mừng đáp: “Đó chính là việc mà ta cầu còn chưa được.”
Lưu Dụ nói: “Vậy cứ nhất ngôn vi định. Dường như địch nhân đến Diêm Thành. Chúng ta cũng hành động thôi. Nếu không, khi khói tràn đến đây, chúng ta sẽ bị chết ngạt đó.”
Sóc Thiên Đại ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta quay về được sao?”
Lưu Dụ cười: “Nếu không có đường lùi, ta dám phóng hỏa đốt đảo sao? Nàng hãy theo ta.”
Nói xong, gã chạy xuống sườn núi, xuống chỗ bờ biển đầy loạn thạch đá ngầm. Chưa đến bờ biển đã thấy một chiếc thuyền buồm nhỏ, giấu kín trong rừng sát bờ biển. Bên dưới được đỡ bằng một tấm gỗ lớn, dốc xuống biển. Thân thuyền cách mặt biển không tới nửa trượng, phía sau được cố định bằng một sợi dây dài. Chỉ cần chặt đứt sợi dây là thuyền có thể trượt theo tấm ván gỗ xuống nước. Sau đó là có thể khởi hành.
Hai người nhảy lên chiếc thuyền buồm nhỏ. Lưu Dụ cầm chiếc mái chèo dài hai trượng lên nói: “Yên tâm đi! Đá ngầm và dòng chảy của khu vực này ta hiểu rõ, đảm bảo không bị lật thuyền như nàng đâu.”
Sóc Thiên Đại tinh thần phấn khởi, rút bội đao ra, vui vẻ thốt: “Ta chặt dây đây! Chuẩn bị!”
Lưu Dụ cười to: “Động thủ đi!”
Sóc Thiên Đại chém một đao, chặt đứt sợi dây. Chiếc thuyền buồm nhỏ lập tức trượt theo ván gỗ xuống. Bùm một tiếng rơi xuống nước.
Chiếc thuyền buồm nhỏ đầu tiên trầm xuống, rồi lại nổi lên. Dòng nước chảy mạnh tới làm con thuyền nhỏ như món đồ chơi bị xoay ngang ra. Lưu Dụ liền điểm mái chèo trúng vào một khối đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước một chút, lập tức con thuyền nhỏ rời khỏi bờ đảo, tiến về phía cửa ra của vịnh.
Hai người vui vẻ cười vang. Chiếc thuyền buồm nhỏ ổn định thăng bằng lại, không hề nguy hiểm rời khỏi đảo.
Chú thích:
- Nở mày nở mặt
** Trình báo
*** Đạo lý hiển nhiên
**** Ý nói làm việc phải biết phân biệt nặng nhẹ, gấp hay không gấp
* Dầu hỏa
+ Đèn bão
++ Chinh phạt Nam Bắc
Hết chương 342
~~~~~~~~~