Lưu Dụ đứng trên đầu tường, trông thấy thuyền giặc tiến đến gần, trong lòng nghĩ tới lúc cùng Nhậm Thanh Thị chia tay, thị đã có nói qua mấy câu.
Nhậm Thanh Thị có ý giải thích vì sao thị lại cần phải hạ thủ giết y ở Kiến Khang. Dù với sự tinh minh của y, cũng nhất thời không thể phân biệt thật giả trong lời nói của thị.
Không biết có phải vì Phương Linh bị giam trên lầu thành rồi từ trên người của nữ nhân ấy mà nhận ra hình ảnh của Nhậm Thanh Thị hay không, mà khiến y cứ muốn nghĩ tới hai người con gái có sắc đẹp động lòng người tương tự như nhau ấy. Nếu ngoại trừ vũ công cao cường thì so sánh bản lĩnh vững vàng ứng phó sự việc, Phương Linh còn có phần kém hơn Nhậm Thanh Thị một bực.
Giống như Phương Linh lúc này vậy, hai mắt thị xạ ra những tia nhìn oán độc và cừu hận sâu sắc, chứ nếu đổi lại là Nhậm Thanh Thị trong tình huống như thế, chắc chắn vẫn không thay đổi sắc mặt mà còn đổi qua dáng vẻ đầu hàng động lòng người, lại liên tục lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ, khiến không một nam nhân nào có thể nhẫn tâm làm thương hại đến thị.
"Đến rồi!"
Lưu Dụ giật mình tỉnh lại từ trong cơn trầm tư, quay qua xem cuộc nói chuyện của Lý Hưng Quốc, thấy hắn lúc ấy trong mắt hiện lên thần sắc lo sợ, rõ ràng là bị thế giặc làm kinh hoàng đến mất cả hồn vía.
Hà Nhuệ so với Lý Hưng Quốc còn khá hơn một chút, hít mạnh một hơi nói: "Tiêu Liệt Vũ có nhiều chiến thuyền hùng mạnh như vậy, nhân số chắc cũng không dưới ba ngàn."
Lão Thủ cười nói: "Đến càng nhiều càng tốt, ta có thể quăng lưới một mẻ là bắt trọn ổ. Lưu gia tính toán rất chính xác, đã đoán được Tiêu tặc ỷ có căn cứ địa mà có tâm tranh hùng, do đó nay hắn đem thực lực chân chính đã ẩn giấu ra lại trúng vào một chiêu dụ rắn rời hang của Lưu gia, khiến toàn bộ nội tình của Tiêu tặc phơi bày ra ngoài ánh sáng."
Lưu Dụ trong lòng thầm khen ngợi, quả thật Lão Thủ không thẹn là cao thủ lái thuyền của Bắc Phủ binh, quen trải qua thử thách sóng to gió lớn.
Vương Hoằng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tổng cộng là ba mươi hai chiếc Khai Lãng hải thuyền, nếu tính mỗi thuyền một trăm người thì binh lực của địch nhân đến cỡ ba ngàn."
Ba mươi hai chiếc Khai Lãng thuyền đều không có treo đèn bão, tựa như thủy quái rời hang vào ban đêm, vượt biển đến tìm người mà cắn xé. Hơn hai trăm người đứng trên cổng thành biết rõ Tiêu Liệt Vũ cùng thủ hạ của hắn, thật ra bọn chúng còn hung tàn đáng sợ hơn bất kỳ loại mãnh thú nào.
Chiếc thuyền của lũ giặc đến gần bến tàu nhất chỉ cách bờ chưa đến ba mươi trượng.
Chiếc sa thuyền neo ở bến tàu, so với lũ giặc thì thấy nó thật cô khổ lênh đênh giống như một cái đùi dê béo tơ đang đợi lũ thú hoang tranh nhau cấu xé.
Đây hoàn toàn chỉ là ảo giác gây ra từ việc thấy được ở những cảnh xung quanh, chứ sự thật thì trên sa thuyền mới đúng là cạm bẫy chết người. Hơn nữa vì sa thuyền lại còn có liên hệ quen thuộc với Đại Hải Minh, làm đối phương sinh ra có cảm tưởng an toàn, không có lòng đề phòng. Nếu như chiếc thuyền ấy không phải đưa theo Phương Linh bị quay đầu trở lại mà là cố ý đậu tại bến tàu, địch nhân khẳng định đã sanh ra cảnh giác, trước hết sẽ dùng tên lửa hủy diệt nó rồi mới lên bờ tấn công thành.
Đây đúng là tâm lý vi diệu phi thường.
Lưu Dụ thầm kêu nguy hiểm, nếu chính y không nghĩ ra chiêu này thì dù cho có giết được Tiêu Liệt Vũ, nhưng chỉ bằng hơn hai trăm người mà chống lại hơn ba ngàn hải tặc hung hãn, ắt cuối cùng chỉ có nhận được kết quả thành tan người mất. Huống chi trong hơn hai trăm người ấy, ngọai trừ Lão Thủ là huynh đệ của y, mọi người đều mất đấu chí, e rằng chưa đợi địch nhân công thành đã đào vong tứ tán rồi.
Lưu Dụ nâng Liệt Thạch cung lên, lấy tay phải đặt hỏa tiễn lên trên dây bắn ổn định xong rồi cười nói: "Châm lửa!"
"Bùng!"
Lão Thủ đốt đuốc lên, đợi thêm lệnh tiếp theo của y mà tay cầm đuốc không lay động một chút nào.
Chỉ có tại thời khắc đối diện với sinh tử mới thực sự nhận thức được tài năng chân chính của một con người.
Lưu Dụ có cảm giác buồn cười, chiêu "Cạm Bẫy Chết Người" này là đột nhiên nảy ra từ một chủ ý khác. Y bỏ sa thuyền lại bến tàu, vốn chỉ là có tính chất thị uy để chọc giận Tiêu Liệt Vũ, khiến hắn phải nóng nảy phục thù.
Chiến thuyền gần bến tàu nhất chưa đến năm trượng, chiếc chiến thuyền xa nhất cũng chỉ hơn kém trong khoảng ba mươi trượng, làm cho họ có cảm giác địch nhân hoàn toàn chẳng có gì cố kỵ, đang cố tranh cập bến lên bờ trước.
Cách cửa đông Diêm thành chỉ có chừng hơn tám trăm bộ là khu vực bến tàu, lớn nhỏ có hơn mười cái bãi, dư sức cho hơn nửa số thuyền giặc đồng thời dừng lại cập bến.
Sa thuyền chiếm vị trí ở giữa khu bến tàu.
Lưu Dụ đang nhớ lại lúc tại phủ Thái Thú thương lượng hội nghị chống giặc, lúc đó y nghĩ nếu như có Cơ Biệt, vẫn khó lòng diễn lại cái uy phong "Nhất tiễn trầm Ẩn Long" như lần trước. Không những chỉ vì hình thế không giống nhau, mà còn khó lòng dựa theo đám thuyền giặc để phân biệt ra chiếc có Tiêu Liệt Vũ ở trên.
Thế nhưng lúc này, y lại nghĩ ra chiêu số dùng sa thuyền để phá chiến thuyền của địch.
Lưu Dụ quát lớn: "Châm lửa!"
Lão Thủ giơ cao ngọn đuốc châm vào miếng vải tẩm dầu trên đầu mũi tên.
Kình tiễn lập tức biến thành hỏa tiễn.
Bảy tám chiếc thuyền địch ầm ầm tranh nhau đậu hai bên chiếc sa thuyền ở bến tàu, phía sau thuyền giặc chen chúc nhau đến. Trong nhất thời, bến tàu và mặt biển đều ùn ép sắp lớp đầy những chiến thuyền và bóng buồm.
Bỗng dưng từ đám tặc thuyền có tiếng kêu kinh sợ ầm ĩ hỗn lọan truyền lại, có thuyền vội vã gõ tiếng chuông cảnh báo.
Lý Hưng Quốc hốt hoảng nói: "Bọn giặc phát giác rồi!"
Hà Nhuệ lo lắng tiếp: "Bọn chúng chắc đã đánh hơi được mùi dầu hỏa trên sa thuyền."
Lưu Dụ cười: "Muộn rồi!"
Hữu thủ vận kình kéo "Liệt Thạch Cung" căng như trăng tròn, tiếng dây cung bật ra, hỏa tiễn lập tức bay đi, vẽ lên trong không trung một vòng cung mỹ lệ, vượt lên trên cao nhằm hướng đầu chiếc sa thuyền nằm ngoài tám trăm bộ mà bắn tới. Hỏa tiễn mang ánh lửa, làm cho những thủ vệ trên tường thành chăm chú dõi theo mũi tên có liên hệ đến sinh tử tồn vong của họ, hồi hộp hy vọng nó hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ.
"Vút!".
Hỏa tiễn cắm vào khoang tàu ngay giữa thân chiếc sa thuyền.
Mới đầu thì vẫn chỉ là một đốm lửa nhỏ cháy bập bùng, tiếp đó ngọn lửa phát triển nhanh chóng với tốc độ kinh người lan tràn ra khắp thuyền. Lúc đó toàn bộ chiếc thuyền bị phủ trùm trong lửa đỏ, chiếu sáng cả khu bến tàu, làm toàn bộ thuyền địch bị hãm vô vòng lửa sáng rực rỡ.
Đám cháy lớn bốc lên tận trời không gì kềm chế được, hơn nữa ngọn lửa còn táp lan qua những thuyền bên cạnh.
Trên đầu tường thành, chúng nhân thở phào nhẹ nhõm. "Oành!" Toàn bộ đỉnh khoang thuyền bắn tung lên không trung hóa thành một trời đầy tàn lửa cháy sáng, thanh thế kinh người đến cực điểm, giống như chiếc dù lửa phủ xuống thuyền giặc, tạo nên quang cảnh sáng lạn kỳ diệu.
Kế đó lại có những tiếng nổ kịch liệt liên tiếp nhau biến sa thuyền thành một đám lửa cháy phừng phừng, tựa như những viên đạn nhảy múa chấn động không ngừng trên mặt biển. Mỗi tiếng nổ phát ra đều gây nên những quả cầu lửa khổng lồ cháy sáng bắn tung tóe khắp nơi, hơn ba chục chiếc thuyền không chiếc nào may mắn tránh khỏi, bị dính hỏa tai không nhiều thì ít.
Ba chiếc thuyền gần nhất gánh chịu thiệt hại nặng nề, đều lần lượt bị cháy nổ văng cả mạn trái, phải và đầu thuyền. Thật là một trận hỏa thiêu không gì có thể cứu vãn kịp.
Chúng nhân trố mắt mà coi sự tình phát sinh do hơn một trăm chiếc yên hoa hỏa tiễn (pháo hoa) từ trung tâm đám cháy bừng bừng ở trên sa thuyền liên tiếp phun ra. Trong nhất thời những lớp khói dày đặc hoàn toàn tản lọan tứ tung bên phía trên và chung quanh thuyền địch. Khắp nơi đầy ắp những ngọn lửa khói yên hoa đủ màu sắc. Khi sự "diễm lệ" và hủy diệt ấy kết hợp lại, liền tạo thành một thứ hình tượng vừa quỷ dị lại vừa kinh tâm động phách.
Những cánh buồm bốc cháy ào ào. Chỉ sau chừng vài hơi hít thở từ lúc Lưu Dụ bắn chiếc hỏa tiễn đến, quang cảnh mặt nước ở khu bến tàu đã biến thành một vùng biển lửa.
Chỉ nghe thấy những tiếng kêu bi thảm kinh hoàng vang khắp nơi. Lũ giặc vốn đến với khí thế hung hăng, giờ lại tan rã chẳng thành hàng lối. Giả sử Lưu Dụ có trong tay cỡ năm trăm Bắc Phủ binh hoặc hoang nhân tinh nhuệ, thì hiện tại đã có thể bắt đầu tấn công, chém giết đối phương một trận không kịp trở tay. Tiếc là chỉ có hơn hai trăm người, miễn cưỡng giữ thành thì còn có thể được, chứ nếu cùng địch nhân chính diện giao phong thì cũng giống như là đi tìm chết vậy.
Trên tường thành dậy lên tiếng la hét vui mừng rung trời chuyển đất, sĩ khí trào dâng.
Lão Thủ ha hả cười nói: "Công cụ công thành của lão Tiêu thế là xong rồi!"
Hà Nhuệ gật đầu: "Địch nhân lại không còn đường thối lui, chỉ còn cách nghịch chuyển bại cục đó là công hạ Diêm thành, nếu không thì sau này không cần phải lăn lộn trong giang hồ nữa."
Lưu Dụ nhìn đám địch nhân đang ba chân bốn cẳng bò lên bến tàu, trầm tĩnh nói: "Địch nhân phải có dây móc câu hay công cụ tùy thân giống như vậy mới có thể ỷ đông hiếp ít leo tường tấn công chúng ta."
Tiếng nước ì oạp vang lên.
Đột nhiên vài đạo nhân ảnh vọt lên khỏi mặt nước, nhảy lên bến tàu. Trong ánh lửa rực rỡ chiếu lên làm bọn chúng biến thành tám đạo hắc ảnh, tựa như thủy ma thủy quái từ dưới nước xông lên đòi mạng người ta.
Dẫn đầu là một người cầm trọng thiết côn dài một trượng năm thước, vóc người to lớn vạm vỡ, tóc dài xõa vai. Tuy rằng dáng vẻ ướt sũng nước có chút không tự nhiên, song vẫn không đánh mất cái khí phách bá đạo trấn nhiếp người ta của y, khiến người khác vừa gặp là có ấn tượng sâu sắc trong đầu vĩnh viễn không thể nào quên được.
Lưu Dụ ngầm nén nỗi kinh sợ xuống. Chỉ nhìn qua uy thế của kẻ ấy liền biết là cao thủ có đẳng cấp cỡ Đồ Phụng Tam, Mộ Dung chiến. Chính y có khả năng thắng hắn hay không vẫn còn chưa biết thì Vương Hoằng rúng động mãnh liệt kêu lên: "Tiêu Liệt Vũ!"
Lưu Dụ quát lớn: "Chuẩn bị cung tên!"
Thủ binh đứng trên tường thành cùng lúc rút trường cung kình tiễn ra sắp đặt sẵn sàng trên dây cung, có thể xạ tiễn bất cứ lúc nào, nên cũng gây ra khí thế bức người. Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Bọn giặc vẫn còn chưa ngừng từ trong biển lửa bò lên bến tàu, một số người thất lạc cả binh khí cung tên chỉ còn tay không trèo lên bờ.
Lưu Dụ phất tay ra hiệu, thủ hạ nghe lệnh kéo Phương Linh đến cạnh bên y để Tiêu Liệt Vũ có thể nhìn thấy thị.
Trong giữa đám hải tặc vây quanh, Tiêu Liệt Vũ cất bước đi đến chỗ bên ngoài tường thành có ánh sáng đèn chiếu xuống, hiện rõ toàn bộ hình dáng uy mãnh.
Vị đầu lĩnh hải đạo ác danh truyền xa khắp chốn với ngọai hiệu hung thần "Ác Long Vương" ấy có một bộ tóc đen dầy rậm, vai hùm lưng gấu, thân hình thẳng tắp giống như bá vương côn của hắn. Gương mặt vuông chữ nhật, bên dưới đôi mày rậm là cặp mắt lạnh lùng tạo thành hai vệt nối sắc nhọn như đao kiếm, gây cho người ta cảm giác lãnh khốc vô tình.
Mũi miệng như chim ưng và cằm thì có râu ngắn nên tăng thêm những đường nét khô khan lạnh lẽo, làm hắn càng trở nên uy vũ dũng mãnh. Niên kỷ ước chừng chưa quá ba mươi vậy mà sau khi gặp kịch biến như vừa rồi vẫn trầm tĩnh như thường, khiến cho người khác biết hắn có khả năng vượt qua bất kỳ sự trở ngại khó khăn nào.
Lưu Dụ nói lớn: "Bổn nhân là Lưu Dụ của Bắc Phủ binh, xin cung nghênh đại giá của Tiêu huynh. Nói ngắn gọn, Tiêu huynh có dám đơn đả độc đấu với ta một trận lấy sinh tử làm quyết định thắng bại chăng? Nếu như Tiêu huynh có khả năng giết được Lưu Dụ ta thì bên ta không những sẽ thả Phương Linh ra còn nguyên vẹn không tổn hại đến một sợi tóc, mà người của ta còn lập tức rút lui khỏi Diêm thành. Mong Tiêu huynh chấp thuận!"
Tiêu Liệt Vũ ngạc nhiên dừng bước, ngó lên chỗ Lưu Dụ đang đứng ở trên đầu thành.
Bọn cướp cũng cùng dừng lại.
Lúc này lũ hải tặc đã lên bờ đến gần chỗ ấy được hơn hai ngàn, rải ra đầy khắp khu bến tàu. Nếu như có đầy đủ dụng cụ công thành thì lực lượng ấy dư sức để đập nát Diêm Thành thành bình địa.
Lưu Dụ trong lòng lại rất bình tĩnh, bởi vì Tiêu Liệt Vũ khó mà từ chối được lời đề nghị ấy.
Do Tiêu Liệt Vũ vốn ngang tàng một phương, sau khi nhận thất bại nặng nề vừa rồi, làm sao mà chịu bỏ lỡ cơ hội vãn hồi thể diện trước mặt thủ hạ như vậy?
Vả lại căn bản là Tiêu Liệt Vũ vốn chẳng để Lưu Dụ vào trong mắt. Nếu chiến thắng, không những hắn có thể đoạt lại mỹ nhân còn được tặng thêm một tòa thành trì, hơn nữa có thể dương danh thiên hạ. Giết được Lưu Dụ, kẻ có thần thọai "Nhất Tiễn trầm Ẩn Long", việc tiện nghi như vậy sao lại không làm? Quả nhiên Tiêu Liệt Vũ ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó thần quang trong mắt bắn ra cùng với thần thái ngông cuồng tự đại và ngữ điệu cười cợt nói: "Lưu Dụ ngươi đã muốn chết, Tiêu mỗ đương nhiên sẵn lòng thành toàn cho ngươi."
Kế đó quay đầu nói với thủ hạ: "Ta và Lưu Dụ công bình quyết chiến, các ngươi không được nhúng tay vào. Mau theo ta lùi lại!"
Bọn cướp như thủy triều rút lại phía sau, gần hai ngàn người chen chúc xô đẩy nhau trên bờ bến tàu.
Lưu Dụ phân phó thủ hạ thả dây chão xuống, đồng thời thấp giọng xuống dặn dò: "Nếu ta bất hạnh tử trận, các ngươi để lại Phương Linh, lập tức từ Tây môn dùng dây thừng dự bị cấp tốc chạy đi, tuyệt đối không được làm chuyện phản kháng vô ích."
Mọi người nghe thấy vậy đều rất cảm động trong lòng. Chủ soái chịu bỏ mình vì người khác như thế, họ quả thật mới gặp lần đầu.
Lão Thủ cổ võ: "Lưu gia nhất định có khả năng chặt cái thủ cấp của Tiêu Liệt Vũ xuống."
Lưu Dụ cười dài rồi nhảy lên gờ tường, với khí thế của tráng sĩ một đi không hẹn ngày về, theo dây trèo xuống.
:77:
Nhiếp Thiên Hoàn đứng trên bến tàu nhìn cánh buồm của Nhậm Thanh Thị dần dần đến gần.
Chiến hạm Vân Long cùng ba chiến thuyền Xích Long đậu gần cửa bến tàu, với ngọn cờ tung bay trong đêm đầy sao càng làm tăng thêm uy thế như mặt trời giữa trưa của Lưỡng Hồ bang.
Kẻ nào có khả năng khống chế Đại Giang, kẻ ấy có thể xưng bá ở nam phương.
Hoàn Huyền sau trận chiến Phì Thủy đã chiếm lĩnh Ba Thục, chẳng khác nào đã khống chế được đầu nguồn Đại Giang, từ đó không còn lo ngại gì nữa. Cộng thêm y cùng Nhiếp Thiên Hoàn kết thành liên minh nên vùng trung du Đại Giang càng thêm không có địch thủ.
Khu vực Lưỡng Hồ chính là vùng đất béo bở, mà Nhiếp Thiên Hoàn lại là kẻ giúp đỡ Hoàn Huyền, khiến thực lực của Hoàn Huyền lập tức vượt trội hơn quân Kiến Khang.
Về mặt cá nhân thì Nhiếp Thiên Hoàn chẳng thích gì Hoàn Huyền. Trong mắt y Hoàn Huyền chính là sói lang khoác cái vẻ ngoài đẹp đẽ mà thôi, căn bản không có chút tính người. Bọn y hợp tác, chỉ thuần về lợi ích, ngươi lừa ta gạt, chẳng có nói chút đạo nghĩa nào.
Nhưng tình thế phát triển lại bất ngờ ngoài ý liệu của cả hai bên. Nhất là thủ hạ lại liên tiếp thất bại trước Hoang nhân, đến lúc Lưu Dụ đột nhiên quật khởi bức bách bọn chúng càng về sau lại càng phải nhờ cậy vào đối phương.
Có thể nói rằng ngày nào Biên Hoang tập vẫn còn nằm trong tay Hoang nhân, ngày nào Lưu Dụ còn tác yêu tác quái thì bọn chúng chỉ còn nước bắt tay hợp tác để ứng phó với nguy cơ.
Chính việc Biên Hoang tập cùng Đại Giang bang kết hợp làm một đã hình thành mối uy hiếp trực tiếp đối với Lưỡng Hồ bang. Tại trường tranh đấu ấy thì không được phép nhường đối thủ dù chỉ nửa bước.
Hiện thời quân của y và Hoàn Huyền cùng quân Kiến Khang trở thành cục diện kiềm chế lẫn nhau, điều then chốt là ở việc xử trí con hổ Bắc Phủ binh rình rập bên cạnh.
Tình hình Kinh Châu quân có chút bất minh, do chướng ngại lại là hai người Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ.
Bất quá ngày tháng của hai kẻ ấy cũng không còn nhiều, y và Hoàn Huyền đã có kế hoạch đối phó bọn chúng, chỉ đợi thời cơ đến mà thôi.
Hiện tại có phải Nhậm Thanh Thị mang lại tin tức mà y mong đợi đã lâu chăng?
Cánh buồm từ từ cập bến.
Sau khi mang Doãn Thanh Nhã đến cô đảo Ứng Thiên nằm ở trung tâm Động Đình Hồ, thỉnh thoảng trong lòng y hiện lên bóng dáng xinh đẹp của Nhậm Thanh Thị, quả thật là dấu hiệu vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì đối với sự xuất hiện của nữ tử ấy thì y buộc phải cẩn trọng, nếu không đề phòng ắt sẽ bị thị dùng mị thuật thừa cơ lợi dụng thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Có điều y tự biết mình đang ở thế yếu, vì bất luận y tâm ngoan thủ lạt đến thế nào thì cũng vẫn chưa thể hạ độc thủ với thị. Trong lòng y cố gắng tìm cớ để giết thị, ví như thị chẳng còn giá trị để lợi dụng.
Tiếng cười quyến rũ từ trên thuyền truyền đến. Nhiếp Thiên Hoàn trở lại bình tĩnh nghênh đón thị.
:77:
Trên lưng ngựa, Hoàn Huyền quay mặt nhìn cánh buồm đang rời bến tàu Giang Lăng thuận dòng xuôi xuống hướng đông.
Chiếc thuyền ấy chở Can Quy và năm mươi hảo thủ được tuyển chọn kỹ càng để phụ trách nhiệm vụ tiến hành thích sát Lưu Dụ. Đây xứng đáng là đoàn thích khách nguy hiểm nhất của nam phương, thiện nghệ đủ mọi phương diện bao gồm dùng độc, dịch dung, cơ quan, công phu dưới nước, vân vân...; có thể nói đó là một tập hợp đoàn toàn là kỳ nhân dị sĩ của Kinh Châu. Dưới sự lãnh đạo của Can Quy thì mặc cho Lưu Dụ có ba đầu sáu tay thì cũng khó lòng mà thoát khỏi tử kiếp.
Nếu như để đối phó Cao Ngạn thì chỉ cần phái một tên trong đám ấy do chính Can Quy đề cử. Người khắt khe đến đâu mà gặp kẻ ấy thì cũng sẽ tin là Cao Ngạn chắc chết chẳng sai.
Hết thảy mọi việc đều nằm trong tính toán của y.
Hầu Lượng Sinh vừa đến bên cạnh y liền nói: "Xin Nam quận công tha thứ cho tội Lượng Sinh đã đến muộn. Lượng Sinh mới vừa thu lượm được một tin tức là Tạ Diễm đã chạy về Kiến Khang báo cáo lên với triều đình, xin Tư Mã Đức Tông bổ nhiệm y làm tướng soái xuất binh thảo phạt Thiên Sư quân."
Hoàn Huyền lộ thần sắc khinh thường nhạt nhẽo nói: "Tạ Diễm vì sao lại đột nhiên biến thành dũng cảm như vậy?"
Hầu Lượng Sinh cung kính đáp: "Căn cứ theo lời truyền lại thì Vương Ngưng Chi và con trai đã thảm tử tại Cối Kê dưới loạn đao của Thiên Sư quân, còn có nhiều con em khác của Tạ gia hy sinh nữa. Tạ Đạo Uẩn thì thân mang trọng thương được cứu mang về hẻm Ô Y, nghe nói cũng còn đang trong giai đọan tranh đấu với sinh tử kề bên, tình huống cũng chẳng có lạc quan gì."
Hoàn Huyền khoái trá cười vang: "Chẳng trách gì Tạ Diễm chẳng kềm nổi cái tức ấy, muốn chạy đi tìm chết. Tư Mã Đạo Tử đương nhiên lập tức chấp thuận, đúng không?"
Hầu Lượng Sinh đáp: "Tư Mã Đạo Tử đang chơi trò mèo vờn chuột, mục đích không ngoài việc bức Lưu Lao Chi bày tỏ thái độ, dưới áp lực của Tạ gia tham gia vào hành động thảo phạt Thiên Sư quân."
Hoàn Huyền nhíu mày nói: "Lưu Lao Chi phản ứng thế nào?"
Hầu Lượng Sinh trả lời: "Lưu Lao Chi không còn đường lựa chọn, nếu quả thật hắn không chịu xuất binh sẽ trở thành kẻ vô tình vô nghĩa. Hà huống phần lớn tướng lĩnh Bắc Phủ binh đều chủ trương xuất binh, Lưu Lao chi cuối cùng cũng đành phải khuất phục."
Hoàn Huyền lộ rõ thần sắc suy tư: "Hiện tại Lưu Lao Chi chắc hẳn phải biết rõ tâm ý của Tư Mã Đạo Tử đối với y. Hừ! Ta đoán chắc Lưu Lao Chi bây giờ có lẽ hối hận vì đã làm sai từ đầu. Nếu như y không phản bội ta, thì làm sao lại rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan đến mức như bây giờ?"
Hầu Lượng Sinh cố nén nỗi lo sợ xuống, chẳng dám nói gì thêm.
Hoàn Huyền dường như quên mất sự tồn tại của y, ngước mặt nhìn bầu trời đêm, sau một lúc mới thức tỉnh lại, nói: "Quay về thôi!"
Trong lòng Hầu Lượng Sinh dậy lên dấu hiệu cảnh báo, hiểu rõ rằng Hoàn Huyền đã có chủ ý mới. Mà chủ ý mới của y chính là nguyên nhân tai vạ cho phương nam.
Hết chương 334
~~~~~~~~~