Yến Phi và Thôi Hoành đến doanh trại của Thác Bạt Khuê, lúc đó đã là gần sáng. Thác Bạt Khuê được tin vội cưỡi ngựa đến đón. Thân binh không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ còn cách hối hả đuổi theo phía sau.
Yến Phi ghìm cương dừng ngựa lại, nhìn chăm chú vào Thác Bạt Khuê tựa như quên hẳn những người đang phi nhanh đằng sau hắn bảy, tám trượng. Thác Bạt Khuê thoắt cái đã cho ngựa chạy chậm lại, thần thái bay bổng, song mục tinh quang sáng rực nhìn chằm chằm vào Yến Phi. Khi hắn đến gần mới thấy nét tiếu ý trên môi. Hắn quất ngựa đến trước mặt Yến Phi lắc đầu than thở: “Tiểu Phi bọn ngươi sao lại thành công vậy?”
Yến Phi cũng chằm chằm nhìn lại vào mục quang sắc bén của hắn, bình thản đáp: “Nhờ có được cả ba thứ thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Lý do này đã đủ chưa?”
Thác Bạt Khuê lại hỏi: “Bọn ngươi tổn thất bao nhiêu người?”
Yến Phi có chút xúc động trả lời: “Thật chỉ hy vọng là không có thương vong nào. Đáng tiếc là không thể. Bọn ta mất hơn một trăm huynh đệ.”
Thác Bạt Khuê hai mắt lại càng sáng hơn, cảm thán nói: “Khẳng định đó là một cuộc chiến rực rỡ phi thường. Ngươi phải kể cho ta nghe toàn bộ quá trình, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua. Huynh đệ của ta ơi, bọn ta lại được kề vai tác chiến. Lão thiên gia đối đãi với bọn ta không tệ a!”
Nói rồi mục quang hắn rời khỏi Yến Phi, chuyển sang Thôi Hoành rồi chiếu thẳng vào mắt Thôi Hoành.
Thôi Hoành cung tay thi lễ theo kiểu giang hồ của người Hán, rành rọt nói: “Kính chào Đại chủ.” Thần tình không sợ không kiêu giao kích thẳng với mục quang của Thác Bạt Khuê, khí độ làm người ta phải nể phục.
Thác Bạt Khuê nhìn hắn trên dưới một hồi, rồi liếc Yến Phi một cái, thấy chàng không có ý giới thiệu thì cất tiếng cười to nói: “Nguyên lai là Thập Lý Tam Bảo Thôi Hoành Thôi huynh, Thác Bạt Khuê ta sớm đã có ý muốn đến bái phỏng, chỉ là vì thấy cơ hội chưa tới, nên không dám mà thôi.”
Yến Phi và Thôi Hoành hai người đều cùng ngạc nhiên, không ngờ Thác Bạt Khuê một lời đã nói ra được danh tự của Thôi Hoành.
Thôi Hoành xúc động hỏi: “Đại chủ sao lại nhận biết ra Thôi mỗ vậy?”
Thác Bạt Khuê vui vẻ đáp: “Nhân phẩm và võ công của Thôi huynh như thế, vạn người mới có một, làm ta thu hẹp phạm vi đi rất nhiều. Lúc Thôi huynh cung tay thi lễ, bộc lộ rõ thần thái xuất thân thế gia đại tộc không thể giả mạo. Quan trọng là dáng vẻ Yến Phi muốn ta phải đoán cộng với việc Thôi huynh cố tình không nói ra tên, chứng tỏ Thôi huynh không phải là kẻ tầm thường mà là một nhân vật danh tiếng lừng lẫy. Lúc đó ta đã có thể đoán ra được. Lại thêm Thập Lý Tam Bảo nằm trên đường tiểu Phi có thể đến đây, nếu không nhận ra Thôi huynh, Thác Bạt Khuê ta chẳng phải là đồ vô dụng sao?”
Rồi hắn lại mừng rỡ hỏi: “Thôi huynh có phải đã nhìn trúng ta chăng?”
Lần này đến lượt hai mắt Thôi Hoành sáng rực, hiển nhiên trong lòng kích động do thấy được sự tinh minh của Thác Bạt Khuê. Hắn bèn đáp: “Chim khôn chọn cành mà đậu. Đại chủ quả nhiên danh bất hư truyền. Lần này Thôi Hoành đến là để hiến kế tất thắng Mộ Dung Bảo, hy vọng Đại chủ thu nhận.”
Hai mắt Thác Bạt Khuê thần quang lấp loé, từng từ từng chữ nói: “Nếu Thôi huynh có thể giúp ta thắng được trận này, Thác Bạt Khuê ta chẳng những để Thôi huynh là quốc sư mà còn vĩnh viễn để cho huynh đệ của Thôi huynh kế tục ngồi trên chiếc ghế địa vị của đại gia tộc đệ nhất ở Trung Nguyên.”
Sau đó hắn quay lại tả hữu quát lớn: “Các ngươi lưu lại ở đây.”
Rồi hướng sang Yến Phi và Thôi Hoành nói: “Mời tiểu Phi và Thôi huynh đi theo ta.”
Hắn cưỡi ngựa dẫn đầu hướng về phía doanh trại.
:77:
Lưu Dụ quay trở lại phòng. Đúng lúc định mở cửa đi vào, chưa kịp mở khoá, ở phòng bên cạnh bỗng có người bước ra gọi khẽ: “Lưu đại nhân! Có thể nói chuyện vài câu không?”
Lưu Dụ thấy phòng đó không hề thắp đèn, nhưng người này lại không mặc quần áo kiểu đi ngủ, chứng tỏ hắn đang nhất mực đợi gã quay về, như vậy không thể chỉ là để nói chuyện vài câu đơn giản được.
Gã nhíu mày hỏi: “Tên gọi của huynh đài là gì?”
Người đó niên kỷ tầm hai nhăm, hai sáu, thân hình cũng khá cao to và tráng kiện, có sức lực. Dáng vẻ căn bản là tốt, đáng tiếc hai mắt trên khuôn mặt hình chữ quốc của hắn hơi nhỏ, làm Lưu Dụ thấy hắn trong lòng có điều bất chính.
Đối phương trả lời: “Tại hạ tên là Trần Nghĩa Công, là một trong mười đội trưởng trong thân binh đoàn của Thống lĩnh đại nhân, rất ngưỡng mộ Lưu đại ca đây.”
Đến giờ Lưu Dụ có thể khẳng định sự nhận xét vừa xong của mình. Kẻ này chính là gian tế do Lưu Lao Chi sai đến. Bởi vì nếu bản thân gã là người có dã tâm, đương nhiên sẽ rất vui mừng thu nhận lấy người có thể thân cận với Lưu Lao Chi. Lưu Dụ không kìm được cười thầm, tự nghĩ xem xem bọn ngươi định giở trò gì đây? Đồng thời gã cũng lạnh người. Lưu Lao Chi quả thật cao minh hơn gã tưởng, không ngờ có thể thi triển được loại thủ đoạn như thế này.
Gã vừa nâng then cửa bước vào phòng vừa cất giọng như không có gì hỏi: “Trần huynh có gì cần nói vậy?”
Trần Nghĩa Công theo hắn đi vào trong phòng đáp: “Ta mạo hiểm tính mạng đến gặp Lưu đại ca bởi vì ta thật sự nhìn trúng đại ca. Ngày trước ta luôn ở bên cạnh Huyền soái lo việc, biết rõ Lưu đại ca chính là người mà Huyền soái coi trọng nhất.”
Lưu Dụ thầm kêu tới rồi. Hắn trước tiên muốn xây dựng lòng tin của mình với hắn, nên giả vờ nói ra tâm ý của bản thân.
Gã thoải mái ngồi xuống giường, chăm chú nhìn hắn nói: “Lưu gia đối với ta cũng không tồi! Có việc gì cũng dùng đến ta. Nếu quả để ta vô sự, ta sẽ buồn chết mất.”
Trần Nghĩa Công cúi người hạ giọng nói khẽ: “Lưu đại ca có điều không biết rõ. Hôm nay Thống lĩnh đại nhân không có ý tốt, rõ ràng muốn Lưu đại ca đi chịu chết. Trong hai năm nay, ai là thái thú của Diêm Thành cũng đều chết thảm cả, kể cả Vương Thức cũng vậy. Các vị thái thú cứ trước trước sau sau mà chết. Có người nói Tiêu Liệt Vũ chính là Nhiếp Thiên Hoàn trên biển. Đáng sợ nhất là quân sỹ Kiến Khang phụ trách diệt trừ hải tặc không có đấu chí, vừa gặp hải tặc trên biển tức thì ầm một tiếng chạy hết cả. Vương Thức cũng vì vậy mà mới bị chết.”
Lưu Dụ thầm nghĩ chỉ cần những lời người này nói đúng một nửa thì quả như Yến Phi đã từng nói, địch nhân sẽ dùng minh đao minh thương để giết gã. Kể cả có Yến Phi ở cạnh hộ tống, đối phó với hàng trăm hải tặc hung hãn như vậy, gã muốn thoát được cũng phải rất may mắn.
Trần Nghĩa Công lại nói: “Tiêu Liệt Vũ võ công cao cường không cần phải nói, thủ hạ dưới tay hắn cũng là loại đạo tặc hung hãn nhất các quận huyện duyên hải, thủ đoạn ác độc, giết người không chớp mắt. Vì vậy quan phủ và dân chúng duyên hải sợ mang hoạ vào người, không ai dám hợp tác với quân phái đến diệt trừ hải tặc. Nhiều người còn chịu bức ép phải báo tin cho chúng. Vì vậy Tiêu Liệt Vũ với các hành động của quan quân rõ như lòng bàn tay, làm hắn dễ dàng chỉ huy hãm toàn bộ quan quân vào thế bị động và chịu thiệt. Nếu Kiến Khang phát xuất đại quân đến, hải tặc lại rút lui về biển rộng. Triều đình không thể để trọng quân trường kỳ lưu lại duyên hải mãi. Lần này Thống lĩnh đại nhân giao cho Lưu đại ca nhiệm vụ này, bởi vì không ai muốn tiếp nhận cả, do đã cầm chắc là thất bại, không cẩn thận một chút thậm chí tính mạng cũng bị mất.”
Lưu Dụ nghe xong hít vào một hơi khí lạnh, cũng đồng thời tỉnh ngộ. Lưu Lao Chi chính là đang mượn mồm người này để làm làm gã sợ hãi mà trở thành đào binh. Nếu vậy thì hắn sẽ đạt được mục tiêu bỏ đi cái gai trong mắt, còn gã thì mất hoàn toàn ảnh hưởng tại Bắc Phủ binh.
Gã bèn cười khổ đáp: “Lưu Dụ ta không phải là người chưa lâm trận đã rút lui. Bất luận nhiệm vụ gian khổ khó khăn thế nào, ta sẽ gắng hết sức mình để báo đáp ân tri ngộ của Huyền soái với ta. Đại trượng phu có thể vì quốc gia chết trên chiến trường, chết vậy cũng đáng. Đúng không?”
Trong lòng gã cười thầm, tình huống tựa như đã biến đổi ngược lại. Gã ở vào địa vị của người chiếm hữu Biên Hoang tập, còn quân địch thì lại thành Hoang nhân, điều khác biệt là trên tay gã chẳng có binh lính gì cả.
Hai mắt Trần Nghĩa Công phát ra thần sắc tôn kính và nhiệt tình, trầm giọng nói: “Lưu đại ca không phụ là đệ nhất hảo hán của Bắc Phủ binh. Trần Nghĩa Công ta có chết cũng quyết ý đi theo Lưu đại ca. Lưu đại ca có phân phó gì cứ nói ra, ta có chết cũng phải hoàn thành, có chết cũng không để lộ ra.”
Lưu Dụ chưa thể khẳng định chắc chắn hắn là người do Lưu Lao Chi phái đến để thăm dò mình hay không, bèn thăm dò ngược lại: “Vạn lần không được nói như vậy, ta hiện thời đến tự bảo vệ bản thân cũng khó. Ài! Ta còn có thể làm gì nữa chứ?”
Trần Công Nghĩa hạ giọng thầm thì hết mức có thể nói: “Thống lĩnh đại nhân không cho phép Lưu đại ca gặp ai trước khi khởi hành cả. Lưu đại ca có lời nào cần chuyển, ta có thể thay Lưu đại ca truyền đạt lại.”
Lưu Dụ trong lòng cười rộ. Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng lòi đuôi chồn ra rồi, muốn tìm hiểu về đồng đảng của ta ở Bắc Phủ binh rồi sau này một mẻ cất sạch hả?
Gã tỏ vẻ chán nản nói: “Không cần phải lo. Hiện tại ta đã biến thành ôn thần* của Bắc Phủ binh. Ai dám ủng hộ ta chứ? Ngươi tốt nhất hãy làm như chưa bao giờ gặp ta nói chuyện, đợi khi nào ta còn mạng trở về hãy nói. Mẹ nó chứ! Không biết kiếp trước ta tạo ra oan nghiệt gì mà kiếp này rơi vào hoàn cảnh này. Đi đi! Nếu không để người ta phát giác ngươi ở trong phòng ta, có nhảy xuống Trường Giang cũng không rửa hết hiềm nghi đâu.”
Trần Nghĩa Công cuối cùng hiện ra thần sắc thất vọng, y lời bỏ đi.
:77:
Yến Phi, Thác Bạt Khuê và Thôi Hoành đến một chỗ cao gần đó nhìn xuống. Nước Hoàng Hà cuồn cuộn chảy ở trước mặt tầm năm dặm.
Thác Bạt Khuê đưa roi ngựa chỉ dòng sông lớn nói: “Ba ngày trước, thuyền đội tiên phong đầu tiên của Yên quân đã đi qua đây, đến Ngũ Nguyên thì lên bờ, rồi lập tức thiết lập bến thuyền và mộc trại liên tục không ngừng nghỉ. Thật muốn thiêu sạch chiến thuyền và mộc trại của chúng hạ đi để hạ bớt uy phong của Mộ Dung Bảo.”
Thôi Hoành ra dáng vẻ quan tâm hỏi: “Tại sao Đại chủ lại không làm điều đó?”
Thác Bạt Khuê cười khẽ: “Bởi vì ta biết rõ Hoàng Hà là con sông như thế nào. Bây giờ chính là sắp đến mùa mưa, nên để cho Mộ Dung Bảo phải chịu đựng. Ngoài ra Yên quân không giỏi thuỷ chiến. Trên tay có một số gọi là chiến thuyền, thật ra chỉ là thương thuyền bắt được rồi cải biến thành chiến thuyền mà thôi, tính năng và chiến lực đều không đáng sợ. Ta để Mộ Dung Bảo tiếp tục nắm đội thuyền này trong tay, là để hắn có thể chuyển nhiều quân hơn đến chịu chết, còn hao phí nhân lực vật lực để bảo vệ và duy trì. Điều đó với bọn ta chỉ có lợi mà vô hại.”
Sau đó hắn quay sang Yến Phi hỏi: “Tiểu Phi sao lại gặp được Thôi huynh? Tính cách của tiểu Phi vẫn là độc lai độc vãng, sao bây giờ lại chiêu hiền đãi sỹ hộ ta vậy?”
Yến Phi mang chuyện đã qua kể lại, cuối cùng cười nói: “Nói thật là khi nhận biết được Thôi huynh, trong lòng ta run sợ, hiểu rằng nếu để Thôi huynh vào tay đối phương, bọn ta chết cũng không có đất chôn. Vì vậy ta chỉ còn cách áp tải Thôi huynh đến cho lão ca ngươi thôi.”
Thôi Hoành cười lớn: “Yến huynh không hề tiến cử ta. Sự thật là Yến huynh chịu để cho ta đi theo đến gặp Đại chủ chính là phúc phận của Thôi hoành này. Chỉ cần nghe lời Đại chủ nói vừa rồi là biết Đại chủ đã có kế hoạch, sớm đã nghĩ ra toàn bộ sách lược tác chiến cả rồi.”
Thác Bạt Khuê vui mừng nói: “Hiện giờ phương Bắc đại loạn, quần hùng cát cứ khắp nơi. Nếu luận thực lực, Thác Bạt Tộc ta tuy cũng khá nhiều, nhưng cũng chỉ ở tầm giữa, Thôi huynh sao lại lựa chọn ta?”
Thôi Hoành đáp: “Sớm từ lúc Phù Tần hùng bá làm chủ phương Bắc, tại hạ đã để ý đến Đại chủ. Khi Đại chủ họp bộ tộc ở Ngưu Xuyên đại hội rồi thiên đô về Thịnh Nhạc, tại hạ đã nhận ra Đại chủ chẳng những tâm hoài đại chí mà còn có tầm nhìn và sự quyết đoán. Việc Đại chủ nhẹ nhàng đoạt lấy hai thành Bình Thành và Nhạn Môn rồi sau đó lại dễ dàng bỏ đi để dẫn dắt Mộ Dung Bảo tiến tới Thịnh Nhạc, đã làm tại hạ thật sự kinh động. Ngay sau đó, không ngờ tại hạ lại được gặp người tại hạ vô cùng ngưỡng mộ là Yến huynh đây, trong lòng tự nghĩ, đây chẳng phải là ý trời sao? Vì vậy tại hạ lập tức hạ quyết tâm, bỏ qua những lo nghĩ về sinh tử của bản thân hay sự tồn vong của gia tộc, thề sẽ theo làm tả hữu của Đại chủ. Lòng này không bao giờ thay đổi.”
Yến Phi tĩnh lặng quan sát trận đấu của hai cao thủ trước mặt. Bọn họ đang cùng tìm hiểu tâm ý của đối phương, đồng thời xem xét cân lượng của đối phương, chỉ cần một câu không hợp, chuyện tốt lập tức biến thành chuyện xấu. Sự việc có tính nguy hiểm rất cao, bởi vì hai người xuất chiêu, hoàn chiêu hay giải chiêu đều liên quan đến các bí mật quân sự, không thể để tiết lộ ra ngoài.
Thôi Hoành là một trí sĩ, vì vậy nói thẳng ngay vào vấn đề chính là muốn đi theo Thác Bạt Khuê. Còn nếu hắn cứ nói dông dài vòng vèo sẽ làm Thác Bạt Khuê chán ghét.
Yến Phi có một cảm giác. Thôi Hoành tuy là lần đầu gặp Thác Bạt Khuê, nhưng đã sớm biết rõ tác phong của hắn. Thôi Hoành chính là đang đi tìm một ‘Phù Kiên’ cho mình. Còn Thác Bạt Khuê cũng đang đi tìm ‘Vương Mãnh’. Hai người vừa gặp đã hận là biết nhau quá muộn. Sau đó họ có phát sinh quan hệ gắn bó như Vương Mãnh và Phù Kiên không đây?
Thác Bạt Khuê nghiêm túc nói: “Đúng là thiên ý. Không hiểu Thôi khanh có kế phá địch nào không?”
Chỉ một câu ‘Thôi khanh’ đã xác định xong quan hệ chủ tớ giữa bọn họ.
Thôi Hoành cười nhẹ: “Sách lược của chúa công chính là ở ở tám từ ‘Cư như xử tử, xuất như giảo thỏ’**. Người nhìn rõ thấy Mộ Dung Bảo kiêu ngạo ngang ngược, lúc nào cũng muốn ăn sống nuốt tươi bọn ta, nên áp dụng sách lược tránh đi, làm cho chúng kiêu căng không phòng bị, sau đó sẽ phát binh đột tập. Hạ thần muốn hiến một kế, như trên gấm thêm hoa, làm chiến thắng càng rực rỡ hơn, chín phần mười thành công, gây ra huỷ hoại lớn nhất cho Yên quân, xoay chuyển tình thế binh lực Yên quân luôn vượt trội so với chúng ta, rất có lợi cho việc đấu tranh giữa ta và chúng sau này.
Lời gọi ‘Chúa công’ của hắn, đáp lại tiếng gọi ‘Thôi khanh’ của Thác Bạt Khuê, xác nhận quan hệ quân thần giữa hai người.
Thác Bạt Khuê biến sắc nói: “Mong được nghe kỹ.”
Yến Phi trong lòng thầm tán thưởng Thôi Hoành hết lời. Hắn vừa mới nói đã thể hiện hiểu rõ kế sách của Thác Bạt Khuê, hơn nữa ngôn ngữ khúc chiết uyển chuyển, không hề làm cho Thác Bạt Khuê tự ái, thể hiện rõ đạo “bạn quân như bạn hổ”***. Hơn nữa, hắn còn thể hiện tầm nhìn xa trông rộng, không chỉ hạn chế trong trường tranh hùng đấu thắng của riêng trận đánh này. Tinh tế nhất là hắn đã động đến tâm sự của Thác Bạt Khuê làm sao biến trận đánh này thành mở đầu cho sự bại vong của Mộ Dung Thuỳ. Đó chính là tâm niệm quan trọng nhất của Thác Bạt Khuê.
Thôi Hoành nói tiếp: “Tình thế hiện tại rất rõ ràng. Đại quân của Mộ Dung Bảo tập kết ở Ngũ Nguyên, dựa vào Đại Hà thiết lập doanh trại, lấy Đại Hà làm chiến tuyến. Nếu phòng thủ thì không có gì có thể chọc thủng. Chỉ cần một ngày hắn không thiếu lương, bọn ta khó làm gì được.”
Hắn ngừng chút lại tiếp: “Bất quá, nhân tâm tịnh không phải bằng thép. Khi người Yên phát giác Thịch Nhạc chỉ là một toà thành trống, không thấy bóng dáng địch nhân, tức thì bị hãm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lúc đó chỉ cần chúng ta chọn lúc thích hợp, làm một việc thật chính xác là có thể giành chiến thắng.”
Thác Bạt Khuê và Yến Phi nhìn nhau một cái, lúc này đều cảm nhận rõ được Thôi Hoành này, dùng từ sinh động, rất có sức thuyết phục làm người nghe hắn nói ra diệu kế không dám khinh tâm chút nào.
Thác Bạt Khuê gật đầu: “Nói rất đúng! Ta hiện giờ đã hiểu tâm tình của tiểu Phi lúc mới gặp Thôi khanh. Đổi lại là ta, nếu quả không có được khanh làm thủ hạ, ta sẽ không do dự giết chết khanh ngay. Ha ha! Lúc thích hợp đấy là lúc nào?”
Thôi Hoành vui vẻ đáp: “Về chuyện đó chúa công rõ hơn hạ thần rất nhiều. Đó chính là lúc nước sông dâng cao làm việc đi lại bằng đường thuỷ trở nên khó khăn. Hạ thần có thể điều tám chiến thuyền của Thập Lý Tam Bảo ra, tuy không thể chặn đứt hoàn toàn giao thông thuỷ lộ của Yên nhân, nhưng cũng đủ để chúng không dám rút quân theo đường thuỷ. ”
Hai mắt Thác Bạt Khuê sáng rực, thở dài: “Thôi khanh quả là hiểu rõ tâm ý của quả nhân.”
Sau đó hắn hướng Yến Phi cười nói: “Tiểu Phi đã mang đến cho ta một đại lễ cả đời không dùng hết này rồi, giờ muốn mắng chửi ta thế nào cũng đáng.”
Yến Phi biết hắn ám chỉ đến việc ám sát Lưu Dụ, bèn cười lớn: “Ngươi đúng là tiên phát chế nhân, làm ta khó có thể phát tác ra với ngươi được.”
Thác Bạt Khuê giang tay ra điệu bộ đầu hàng nói: “Nói gì cũng được, là lỗi của ta. Ta không phải anh hùng. Ta không từ thủ đoạn nào. Ta ngu xuẩn. Ngươi muốn chửi ta thế nào ta cũng nghe. Liệu khí tức của ngươi có thoát hết ra không? Ta xin lỗi có được không?”
Với trí tuệ của Thôi Hoành cũng thấy đầu ong ong không hiểu.
Yến Phi cười khổ: “Ta có thể làm vậy với ngươi sao? Sau này không nói đến chuyện này nữa được không?”
Thác Bạt Khuê chuyển hướng sang Thôi Hoành hỏi: “Làm một việc thật chính xác, đó là việc gì?”
Thôi Hoành đáp: “Chúng ta sẽ gửi một tin đồn tới Mộ Dung Bảo. Khi tin đồn đó tới tai Mộ Dung Bảo, tuy biết cực nhiều có khả năng là giả, nhưng thà tin còn hơn là không tin, lập tức rút quân triệt thoái. Do đường thuỷ khó đi, lại không có thuyền đội có thể cùng lúc chuyển được tám vạn người, lại sợ gặp phải phục kích trên đường thuỷ vì vậy hắn chỉ còn cách theo đường bộ triệt thoái vào trong Trường Thành. Đó chính là địa phương tốt nhất mà Mộ Dung Bảo dù phải bỏ đường thuỷ đi bằng đường bộ cũng phải tới. Bởi vì hắn cần phải vội vã trở về Yên Đô Trung Sơn thật nhanh.”
Thác Bạt Khuê bỗng nhiên giật mình nói: “Ta đã hiểu rồi.”
Yến Phi nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi cũng gật đầu nói: “Quả nhiên là tuyệt diệu.”
Thôi Hoành nói tiếp: “Việc truyền tin đồn này ta cứ để người của Thập Lý Tam Bảo hạ thần phụ trách. Chỉ cần chúng ta có thể cắt đứt được liên hệ giữa Mộ Dung Bảo và Mộ Dung Thuỳ, lời đồn sẽ biến thành càng giống thật, rất khó bị phá. Lời đồn phát ra từ các thương lữ người Hán, càng làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ gì.”
Thác Bạt Khuê ngửa mặt cười lớn: “Có Thôi khanh giúp sức, còn có việc gì mà Thác Bạt Khuê ta không làm được chứ? Lời Thác Bạt Khuê ta đã nói, tuyệt không thu lại. Từ hôm nay trở đi, Thôi huynh là Quốc Sư của ta, dưới thời của ta sẽ đối đãi hết lòng với Thôi khanh và các tộc nhân.”
Thôi Hoành đáp: “Trước khi chúa công đăng ngôi đế vị, hạ thần sẽ lấy danh nghĩa là khách khanh để giúp sức cho chúa công thì tốt hơn. Mong chúa công minh xét.”
Thác Bạt Khuê vui vẻ: “Vậy cứ như Thôi khanh nói đi.”
Thôi Hoành lại nói: “Trong cả sách lược này, còn một kế lừa địch vô cùng trọng yếu, đó là cứ để Mộ Dung Bảo tưởng rút về đến nơi tuyệt đối an toàn. Như vậy chúng ta có thể đánh lúc chúng không phòng bị, gây ra thiệt hại lớn nhất cho bọn chúng.”
Cả Yến Phi cũng phải thấy rõ là kỳ mưu diệu kế của Thôi Hoành dùng mãi không hết. Có hắn giúp Thác Bạt Khuê, tương lai sẽ là tình cảnh thế nào đây?
Thác Bạt Khuê cười nói: “Chúng ta về doanh trại đàm luận cả đêm có được không? Ta cũng muốn để mọi người được nghe ý kiến của khanh.”
Cả hai đương nhiên cười lớn đáp ứng, vung roi thúc ngựa trở về doanh trại.
Hết chương 321
~~~~~~~~~
Chú thích:
- Ôn Thần là những vị Thần làm ra bệnh ôn dịch. Theo truyện Phong Thần, Ôn Bộ gồm 7 vị Ôn Thần:
1. Lữ Nhạc: Chưởng Ôn Hoàng Hạo Nhiên Đại Đế.
2. Châu Tín: Đông phương Hành Ôn Sứ giả.
3. Lý Kỳ: Nam phương Hành Ôn Sứ Giả.
4. Châu Thiên Lân: Tây phương Hành Ôn Sứ Giả.
5. Dương Văn Huy: Bắc phương Hành Ôn Sứ Giả.
6. Trần Canh: Khuyến Thiên Đại Sứ.
7. Lý Bình: Hòa Ôn Đạo Sĩ.
** “Cư như xử tử, xuất như giảo thỏ”: Lúc ở thì rụt rè như xử nữ nhưng khi xuất ra giảo quyệt như thỏ rừng. Ở đây ý nói lúc đầu Thác Bạt Khuê nên nhịn, thậm chí tỏ ra yếu đuối sợ sệt, nhưng khi cơ hội đến thì phải nhanh chóng giảo quyệt mà chộp lấy.
*** “Bạn quân như bạn hổ”: Làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Ý nói dễ chết như chơi.