Cao Ngạn đến ngoài cửa chính Thuyết Thư quán của Trác Cuồng Sinh cạnh con đường lớn ở Tây môn, đối diện chính là Lạc Dương lâu của Hồng Tử Xuân. Ngoại trừ Thuyết Thư quán ra, bảy, tám lâu phòng trong khu này đều là sản nghiệp của Hồng Tử Xuân, khiến y trở thành đại địa chủ của Dạ Oa Tử.
Thuyết Thư quán của Trác Cuồng Sinh giống như phần lớn các thanh lâu đổ trường trong Dạ Oa Tử vẫn chưa mở cửa làm ăn lại. Đạo lý cũng dễ hiểu, bởi vì Hoang nhân trong túi thiếu tiền, mở cửa làm ăn, sẽ chỉ rơi vào tình trạng loe hoe vài người khách. Bởi vậy Hoang nhân khôn ngoan đều án binh bất động, để tránh hao phí đèn dầu các thứ, lại còn phải trả chi phí nhân công.
Biên Hoang Tập thật sự cần gấp một đại kế chấn hưng kinh tế.
Bước chân vào sảnh đường của Thuyết Thư quán, trong không gian có thể chứa đến trăm người chỉ có một mình Trác Cuồng Sinh, đang cắm cúi viết lách trên án đối diện một dãy ghế trống không, cảm giác hết sức cổ quái.
Trác Cuồng Sinh dừng bút nhìn về hướng hắn, cười hà hà nói: "Cao tiểu tử ngươi đến thật đúng lúc, ta vừa mới viết xong tấm bảng tiêu đề cho chuyện của ngươi."
Cao Ngạn vội bước tới xem, nhìn thấy năm sáu tấm thẻ bài bằng gỗ hình dài nằm trên án. Trong số đó có một tấm dùng chu sa* viết lên năm chữ lớn màu đỏ "Mối tình Tiểu Bạch Nhạn". Những tấm thẻ bài này sẽ được treo ở cửa ra vào Thuyết Thư quán, để người đến nghe chuyện biết có những truyện nào mà chọn.
Cao Ngạn thất thanh nói: "Lão quỷ ngươi điếc rồi hả? Ta đã nói phải nghĩ lại cho kỹ đã mà. Con bà nó! Cái kế ngu xuẩn nhất trên đời của ngươi nhất định sẽ không làm được gì cả, chỉ hại chết ta thôi, càng làm Tiểu Bạch Nhạn tức giận cuối cùng lập mưu giết chồng."
Nói xong đưa tay ra giật lấy tấm thẻ bài "Mối tình Tiểu Bạch Nhạn".
Trác Cuồng Sinh không chút gì muốn cản trở hắn, vuốt râu cười: "Tiểu Ngạn ngươi bình tĩnh lại giùm ta, biện pháp ta nghĩ ra, chưa có thử qua sao biết không được. Cứ nghĩ đi! Lúc Tiểu Bạch Nhạn nộ khí dâng lên chẳng ngại đường xa lại kiếm người tính chuyện, mới phác giác chỉ là chuyện hiểu lầm, hóa giận dữ thành vui vẻ, ngươi nói có phải là cảm động không."
Cao Ngạn nhấc thẻ bài trong tay lên, cười khổ nói: "Chuyện này còn có hiểu lầm sao? Luôn cả vật chứng cũng có, nàng sẽ cho rằng ta là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, đem chuyện riêng tư của nàng ra bán kiếm tiền. Ta dám khẳng định, ngoài chuyện mưu sát chồng, nàng còn phá sụp luôn Thuyết Thư quán của ngươi. Ngươi hại ta, cũng là hại mình đó."
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: "Yên tâm đi! Kỹ xảo là ở đây, kế hoạch này của ta chia làm hai bước, trước tiên là làm sao cho Tiểu Bạch Nhạn giận đến phát điên lên, không đến Biên Hoang Tập tìm ngươi thì không hết giận, làm cho nàng ta không thể tự kiềm chế chính mình."
Cao Ngạn lùi lại, chán nản cầm tấm thẻ bài ở hàng ghế đầu, tới ngồi xuống ngay ở giữa, ai oán than thở: "Ngươi càng nói lão tử ta lại càng kinh tâm động phách, ngươi làm rối tung mọi chuyện lên như vậy, cuối cùng chỉ phá vỡ mối nhân duyên tuyệt đẹp của ta và Tiểu Bạch Nhạn thôi."
Trác Cuồng Sinh trừng mắt nói: "Nghe chuyện phải nghe cho đầy đủ, đừng có hạ quyết định nhanh như vậy. Con bà ngươi, đến Lưỡng Hồ là cách cuối cùng khi không còn đường lựa chọn. Nếu có thể chọn lựa, đương nhiên tốt nhất là dẫn dụ đại tiểu thư nàng ta đến Biên Hoang Tập. Chỉ có ở Biên Hoang Tập, ngươi mới có thể muốn làm gì thì làm, hí thiên lộng địa. Nếu như ở Lưỡng Hồ, bất luận Tiểu Bạch Nhạn thích ngươi ra sao, thế nào cũng phải coi chừng nét mặt của Nhiếp Thiên Hoàn, không dám quá phép, có hiểu không? Rất có khả năng là lão Nhiếp đã phong tỏa tin tức, căn bản không để nàng ta biết ngươi đến Lưỡng Hồ tìm nàng ta, dùng Vân Long đem nàng ta cách ly ngoài hoang đảo không người, để hai thằng ngốc bọn ta tốn công vô ích."
Cao Ngạn chán nản nói: "Nàng đến được đương nhiên là tốt nhất, ở Biên Hoang Tập ta càng có thêm tinh thần, lại thông thuộc khắp nơi. Nhưng nếu như dùng biện pháp ngu xuẩn của ngươi, nàng có thể vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta."
Trác Cuồng Sinh nói: "Nàng ta nổi giận, là vì ngươi đem bán mối tình bí mật của ngươi và nàng ta. Nhưng nếu như khi nàng ta tới Biên Hoang Tập tìm ngươi tính sổ, mới phát giác ngươi hoàn toàn không bán đứng nàng, lại hiểu rõ đây là thủ đoạn duy nhất khiến cho đôi tình nhân có thể gặp nhau, liền bị một khối tình si của ngươi làm cảm động. Má nó ơi! Không thể có cách nào tốt hơn được."
Cao Ngạn ngạc nhiên nói: "Ngươi lúc nãy nói muốn buôn bán cố sự của ta và nàng, bây giờ lại nói sẽ không bán đứng nàng, không phải trước sau bất nhất sao?"
Trác Cuồng Sinh cười nói: "Đó chính là chỗ tuyệt diệu, ta bán chính là bản do ta ráp nối mà ra, là lấy lập trường người ngoài cuộc để kể. Chỉ cần nàng ta nghe qua câu chuyện này, sẽ biết ngay, sự thật là ngươi đối với chuyện của nàng ta thủ khẩu như bình, căn bản chỉ là một trường ngộ nhận mà thôi."
Cao Ngạn ngây ra hỏi: "Chuyện này có được không?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Luôn cả Biên Hoang tập cũng bị bọn ta đoạt lại, còn có chuyện gì mà làm không được? Bản thảo mối tình Tiểu Bạch Nhạn sẽ do ta viết, xong rồi sẽ để ngươi xem qua, sau khi xem xong ngươi có thể yên tâm."
Cao Ngạn gãi đầu nói: "Nếu là như vậy, chỉ sợ không đủ uy lực khiến nàng đến đây."
Trác Cuồng Sinh chỉ chỉ vào đầu, kiêu ngạo nói: "Chuyện do ta nghĩ ra, ngươi chỉ có thể vỗ án khen hay. Xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút khiếu biểu diễn, hay ta để cho ngươi ra mặt đích thân kể lại câu chuyện hay ho này. Sao? Như vậy có đủ uy lực chưa?"
Cao Ngạn biến sắc nói: "Ngươi không phải là đang dọa ta chớ? Để ta đích thân bán đứng nàng, nàng lại chịu tha cho ta sao? Cho dù là dựng chuyện lên, vẫn không thể làm được."
Trác Cuồng Sinh nói: "Đó chính là chỗ tối tuyệt diệu, để xem tình cảm của Tiểu Bạch Nhạn đối với ngươi có đủ không. Để ta nói cho ngươi biết, mặt trái của ái tình là căm hận. Yêu thương càng nhiều, thì hận lại càng sâu. Dùng cái đầu nhỏ của ngươi mà suy nghĩ đi! Nếu như cùng với sự phát triển đại kế tham quan của bọn ta, tin tức được truyền đi khắp nơi, trong đó đứng đầu là chuyện Cao tiểu tử ngươi sẽ tự mình đến Thuyết Thư quán kể về "Mối tình Tiểu Bạch Nhạn". Tin tức truyền đến Lưỡng Hồ, nàng ta sẽ phản ứng ra sao?"
Cao Ngạn ôm đầu nói: "Đương nhiên là làm cho tiểu kiều thê tương lai của ta giận đến chết, hận không thể đem ta ra lột da xé xác, bằm nát như tương."
Trác Cuồng Sinh vỗ án nói: "Đó chính là phản ứng lý tưởng nhất. Lão Nhiếp và tiểu Hác khẳng định sẽ không bưng bít 'tin tức tốt lành' như vậy, để cho Tiểu Bạch Nhạn của ngươi biết ngay chuyện này. Khiến nàng ta hiểu rõ đã quen lầm kẻ tiểu nhân bỉ ổi như ngươi. Đúng không?"
Cao Ngạn buông tay nói: "Đó không phải là hại ta sao?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Với tính cách của Tiểu Bạch Nhạn, khẳng định sẽ bỏ hết mọi chuyện, lại kiếm gã phụ tình ngươi tính chuyện. Mà Nhiếp Thiên Hòan lại không sao phản đối, bởi vì hắn phải tuân theo lời hứa, không thể ra tay can thiệp chuyện giữa hai ngươi, cai quản chuyện tình chàng ý thiếp, hoặc là lập mưu giết chồng. Hiểu chưa?"
Cao Ngạn ủ rũ nói: "Đại khái chắc là như vậy!"
Trác Cuồng Sinh đã dự liệu hết mọi chuyện nói: "Cứ nghĩ lại đi, lúc nàng ta khí thế hung hăng lại phá quán, lại phát hiện ngươi căn bản không ngồi lê đôi mách chuyện nàng ta đến nữa câu, có chết cũng không chịu bán đứng nàng, cảm giác của nàng ta sẽ ra sao?"
Cao Ngạn rối loạn trong đầu, đứng dậy nói: "Khoan đã! Ngươi mới nói muốn ta kể chuyện chỉ là giả vờ phô trương thanh thế, căn bản không có kể lại?"
Trác Cuồng Sinh cười to nói: "Ngươi cuối cùng cũng hiểu rồi. Nhớ đó! Nói dối thì sau này phải biết giấu, mới có thể gạt nắm đầu Tiểu Bạch Nhạn được. Màn anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi chỉ là giả bộ, tuyệt đối không để nàng ta nhìn ra. Toàn bộ Hoang nhân huynh đệ đều vì ngươi mà giấu chuyện này. Mọi người giống nhau đều nói ngươi không muốn giang sơn, chỉ muốn mỹ nhân, vì Tiểu Bạch Nhạn mà phản bội lại Biên Hoang Tập. Câu hỏi sẽ là, phản bội Biên Hoang Tập là trọng tội, không thể không có trừng phạt. Tuy nhiên tại Chung Lâu hội nghị, mọi người cho rằng ngươi biết mình lầm đường quay lại, có thể đoái công chuộc tội, lại thêm Yến Phi đem mạng ra bảo đảm cho ngươi. Bởi vậy chỉ phạt ngươi đến tệ quán kể lại chuyện, để biểu lộ quyết tâm và thành ý của ngươi dứt khoát rõ ràng chuyện với Tiểu Bạch Nhạn, rút tuệ kiếm chặt đứt dây tơ tình, biểu thị lòng hối hận."
Cao Ngạn ngây người hồi lâu đoạn vỗ án nói: "Thật là hoang đường! Ngươi nghĩ ra cái cách ngu ngốc như vậy đó hả. Con bà nó, như vậy ta là hảo hán phú quý bất dời, uy vũ bất phục, kiếm bao nhiêu cách thoái thác, có chết cũng không chịu đứng lên biện bạch. A! Nhưng ngươi không phải mới nói là còn có bản khác nữa sao? Lại là chuyện gì nữa?"
Trác Cuồng Sinh nói: "Đây là bản đặc biệt dành cho Tiểu Bạch Nhạn và những người đồng lòng muốn phá hoại chuyện hai vợ chồng ngươi, là văn bản được phát tán ở biên hoang truyền đến các thành trấn ở phương nam. Mối tình Tiểu Bạch Nhạn của ngươi chỉ là tiêu đề chung cho các hồi chương, còn phải thêm mắm thêm muối, chẳng hạn như "Tiếng Sét Ái Tình", "Tình Chàng Ý Thiếp", "Bên Nhau Đêm Xuân" , tóm lại, không làm Tiểu Bạch Nhạn tức chết không thôi. Hà hà! Đương nhiên rồi! Những tiêu đề trên đâu có cái nào là thật, chỉ là người ngoài cuộc nghĩ vậy thôi."
Cao Ngạn suy nghĩ lại, nhíu mày cố nghĩ, lẩm bẩm: "Cái kế khích tướng này của ngươi thật ra có làm được không?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Tin ta đi! Chuyện này không mạo hiểm không được. Lại còn một chuyện nữa, ta không muốn dùng đến công khoản. Số tiền làm ăn tiệm đèn của tiểu Tra, ngươi phải trực tiếp mượn ngân lượng của Đại tiểu thư, chuyện này không thể thương lượng, hiểu chưa?"
Cao Ngạn không còn cách nào khác đành đáp: "Ngươi nói sao thì làm vậy! Ta dám không làm theo ý ngươi sao? Con bà nó! Chuyện này ta còn muốn suy nghĩ lại cho chắc chắn, lão tử ta gật đầu mới được làm."
:77:
Lưu Dụ đi lên ngọn đồi nhỏ, lửa hiệu vẫn còn hừng hừng cháy, bốc lên trời cao những cột khói dầy đặc.
Hốt nhiên trong lòng chấn động, trong đầu hiện lên hoa dung quyến rũ của Nhậm Thanh Thị.
Lưu Dụ trong lòng thắc mắc, có thể nào mình lại thừa kế linh giác của Yến Phi, có thể sinh ra cảm ứng thần diệu đối với người khác. Lại bỏ qua ý nghĩ đó, bởi vì gã thoáng ngửi được hương thơm thoang thoảng như có như không, mà lại là mùi hương trên thân thể động lòng người của Nhậm Thanh Thị. Gã dám khẳng định, nếu như không phải là nội công có đột phá, nhất định đã không để ý đến mùi hương này.
Mình có nên phơi bày trò quỷ của thị không, nhanh tay đánh một đòn phủ đầu? Ý nghĩ thoáng qua, lại quyết định bỏ đi ý tưởng hấp dẫn đó, bởi vì trong lòng gã đã hình thành một sách lược tuyệt hảo khác.
Mấy ngày qua, gã đặt toàn bộ tinh thần vào chuyện vận chuyển chân khí trong người, cũng như làm sao đem chân khí hoàn toàn khác trước, ứng dụng vào đao pháp. Lúc nghỉ ngơi lại suy tính con đường sinh tồn sau khi trở về Bắc Phủ binh.
Đồ Phụng Tam đã nói trúng tâm ý gã. Gã cần phải giả ngu nằm chờ, địch nhân càng coi thường gã càng tốt, bởi vậy gã quyết định đem thực lực hiện tại tận lực giấu đi, để địch nhân lầm tưởng rằng gã vẫn còn là Lưu Dụ lúc trước.
Gã là thám tử xuất sắc nhất của Bắc Phủ binh, rất giỏi truy lùng mục tiêu qua mùi vị. Từ mùi hương để lại của Nhậm Thanh Thị, gã có thể đoán được Nhậm Thanh Thị đã ly khai chỗ lửa hiệu khá lâu rồi, có thể được đến hai, ba canh giờ. Nếu đổi là gã trước đây, khẳng định sẽ không cách gì ngửi ra được mùi hương gì cả, bởi vậy gã quyết định giả khờ, khiến cho yêu nữ này không sao nắm được bản lĩnh hiện tại của gã.
Ánh mắt Lưu Dụ lướt qua khu rừng rậm rạp ở phía nam ngọn đồi, đó là chỗ duy nhất gần đó có thể ẩn thân, Lưu Dụ thầm cười trong lòng, quay đầu bỏ đi.
"Lưu Dụ!"
Lưu Dụ đã đến bìa sườn núi phía đông, nghe kêu dừng lại hỏi: "Nhậm hậu có gì chỉ giáo?"
Tiếng gió cất lên sau lưng.
Lưu Dụ xoay người lại, Nhậm Thanh Thị phong nhã đứng khoảng hai trượng trước mặt gã, có chút hốc hác, vẫn nét yêu kiều đến động lòng người đó, lặng lẽ nhìn gã.
Nhớ tới đã từng cùng với thị ***ng chạm thân xác, cùng giường chung chiếu, lại nói không ra được là loại tư vị gì.
Nhậm Thanh Thị u oán thở dài, nhãn thần vốn lạnh lùng đột nhiên thay đổi, hiện ra nét u oán thê lương, nhẹ nhàng nói: "Lưu Dụ, chàng hiện tại là người nổi danh! Trận chiến Hoài Thủy khiến tên chàng truyền khắp thiên hạ, hiện tại luôn cả Biên Hoang Tập cũng đã rơi vào tay chàng, đủ để chàng vẫy vùng, sao lại muốn trở về Quảng Lăng tìm chết?"
Lưu Dụ cười to: "Ta chết đi không phải là điều mong muốn của Nhậm hậu sao? Quan hệ bọn ta đã sớm kết thúc ở Kiến Khang, từ đó là địch không phải là bạn. Chớ có làm bộ quan tâm tới ta, ngươi cho ta là tên khờ kêu thì lại, đuổi thì đi sao?"
Nhậm Thanh Thị nhẹ rung bờ vai mềm, mỉm cười: "Ai dám coi chàng là tên khờ? Ta lại tìm chàng tính sổ, Tâm bội của ta đâu?"
Lưu Dụ lắc đầu thở dài: "Ngươi còn mặt mũi kiếm ta đòi này đòi nọ, ngươi hãy bỏ ý nghĩ đó đi! Cho dù Tâm bội ở trên người ta, ta cũng tuyệt đối không lấy ra giao cho ngươi. Ta không có thì giờ để lằng nhằng với ngươi, ngươi muốn gì, hãy hỏi đao của ta trước đã."
Ánh mắt Nhậm Thanh Thị sát cơ đại thịnh, trầm giọng: "Đừng có chọc giận ta, bản lĩnh mèo cào của ngươi ta biết rõ hơn bất cứ ai. Ta đặc biệt tới đây, lại để cho ngươi hư ngôn hăm dọa phải bỏ đi sao. Ta biết ngươi có công phu đào tẩu trong rừng núi hoang dã, bất quá trước khi ngươi đến được khu rừng gần đây nhất, chỉ sợ mệnh ngươi đã ô hô ai tai. Đừng trách ta không có cảnh cáo trước."
Lưu Dụ nghe nói nổi giận, nhưng vội đè nén tình cảm vì sợ ảnh hưởng đến chân khí . Trước đây mỗi lần gã tức giận trong lòng, chân khí trong người lại càng chạy nhộn nhạo, khí thế lại càng cường đại. Nhưng tiên thiên chân khí sau khi được cải tạo, lại trái ngược hẳn, có thể giữ cho linh đài càng được sáng suốt, trạng thái càng cao. Chỉ ở mặt này thôi, tình huống cũng đã khác hoàn toàn, làm cho lòng tin của Lưu Dụ đối với bản thân mình tăng lên rất nhiều.
Từ khi ly khai Biên Hoang tập, mục tiêu hàng đầu của gã là ráng giữ cái tiểu mạng của mình, dụng hết mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu đó, đương nhiên tuyệt đối không thể nóng nảy làm liều để phải vì chuyện nhỏ làm hư chuyện lớn.
Nhìn bề ngoài, Nhậm Thanh Thị tịnh không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào với gã. Nhưng Lưu Dụ hiểu rõ thị, so với bất cứ người nào khác, gã biết rõ sự nguy hiểm của thị. Trừ phi có thể giết chết thị, nếu không gã biết thị sẽ dùng bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào để đối phó với gã.
Gã có thể giết thị không? Ý nghĩ này đúng là hấp dẫn hết sức.
Gã đã sớm hạ quyết tâm, bất cứ người nào muốn cản trở, gã sẽ không do dự mà trừ đi.
Đột nhiên, một cỗ chân khí tà ác âm độc kích thẳng đến gã.
Lưu Dụ kinh sợ trong lòng, biết rằng Tiêu Dao ma công của thị lại có đột phá, còn cao hơn lần trước gặp tại Kiến Khang. Gã không giận lại ung dung cười nói: "Thì ra công phu của Nhậm hậu lại có thăng tiến, thành ra khẩu khí mới lớn như vậy. Xem ra sinh tử của ta đã nằm trong tay của ngươi rồi, mời Nhậm hậu xuất thủ, để ta xem ngươi có bản lĩnh giết chết Lưu Dụ ta không."
Khẩu khí của gã tuy vẫn còn cứng rắn, nhưng thật ra đã để lại chút dư địa, không đặt Nhậm Thanh Thị vào chỗ không lối thoát.
Nhậm Thanh Thị đột nhiên yêu kiều cười khúc khích, sát khí trong mắt lập tức biến mất, trở nên ôn nhu, dáng vẻ yêu mị phong tình dụ người, cắn môi: "Bọn ta giảng hòa được không?"
Lưu Dụ thất thanh hỏi: "Cái gì?"
Nhậm Thanh Thị đã khôi phục lại bộ dạng phong lưu đầy nét yêu mị, làm như không có chuyện gì, tươi cười: "Từ trước tới nay, phân phân hợp hợp là chuyện thường tình, đâu có gì lạ. Người ta nói thật với chàng đó! Người ta chưa từng để cho ai ***ng được đến nửa ngón tay, chàng là ngoại lệ duy nhất. Chàng là nam nhân có kinh nghiệm, tự có biện pháp biết được người ta có giữ được tấm thân xử nữ hay không. Chàng muốn chiếm đoạt người ta ở bất cứ nơi nào, người ta tuyệt không có nửa câu phản đối, nếu như vẫn chưa giải tỏa được nghi ngờ của chàng. Bất luận Thanh Thị tàn độc ra sao, cũng không thể hại chết nam nhân đầu tiên trong đời mình."
Cho dù Lưu Dụ biết rõ thị là loại yêu nữ nào, nhưng khi thị xinh đẹp tươi cười như tình huống trước mắt, nói đến hiến dâng nhục thể động lòng người có sức mị hoặc vô cùng, cũng làm cho nhịp tim đập loạn xạ, chịu không nổi, lại càng làm cho ấn tượng xấu xa thị để lại trong lòng gã mờ nhạt đi.
Lưu Dụ thầm kêu lợi hại, nhớ lại tư vị quấn quít động người ngày đó trong quân xá ở Quảng Lăng, thở dài: "Nhậm đại tỷ đừng có đùa giỡn với ta. Ngươi từ lúc đó đã bỏ ta chọn Hoàn Huyền, bây giờ sao lại phí công nói với ta những lời như vậy? Không phải ngươi nói ta trở về Quảng Lăng là đi tìm chết sao? Hiến thân cho một kẻ không giữ nổi cái mạng của mình, không phải là đã biết thua còn muốn đánh cá sao?”
Nhậm Thanh Thị hai mắt hiện ra thần sắc ôn nhu, nhẹ nhàng: "Tiểu nữ trước đây có chỗ đắc tội với Lưu gia, mong Lưu gia đại nhân đại lượng, bỏ qua không tính tội. Chàng à, cứ làm dữ như vậy Thanh Thị sợ rồi nè! Chàng có biết người ta vì sao đặc biệt lại đây kiếm chàng không?"
Lưu Dụ mỉa mai nói: "Không phải là muốn giết ta chứ?"
Nhậm Thanh Thị vui vẻ: "Oan gia chàng đoán đúng rồi! Người ta đúng là lại để giết chàng đó."
Lưu Dụ giật mình, trơ mắt nhìn thị.
Nhậm Thanh Thị bình tĩnh nói: "Đó gọi là nổi danh nên khổ thân. Lời đồn rằng 'Lưu Dụ một tiễn hạ Ẩn Long, đúng vào lúc hỏa thạch từ trên trời rơi xuống.' Ta lại không tin những thứ nhảm nhí. Mà muốn chứng minh chàng có phải là người được ơn trên ưu đãi hay không thì chỉ có một cách, phải xem có thể giết được chàng hay không. Nếu như chàng thật sự bị giết, đương nhiên không phải cái gì chân mệnh thiên tử. Phải không?"
Lưu Dụ lại cảm thấy áp lực của chân khí tà dị của thị, biết mình đã bị chân khí của thị vây chặt, muốn chạy cũng không được, chỉ còn cách liều mạng.
Gã đương nhiên không phải là sợ, chỉ là không nguyện để thị từ thủ pháp trực tiếp đó, nhìn ra thực lực thật sự của mình. Gã ung dung cười nói: "Khó mà được Nhậm đại tỷ coi trọng ta như vậy, thật là vinh hạnh cho ta. Bất quá, Nhậm đại tỷ mạo hiểm như vậy thật không đáng chút nào! Nếu như tỷ không giết được ta, thì phải ôm hận dưới đao của bổn nhân. Tỷ cho rằng còn có khả năng khác sao?"
Nhậm Thanh thị nhẹ nhàng đáp: "Chỉ có cách này mới có thể biết được chàng có thật là chân mệnh thiên tử quật khởi ứng với thiên mệnh hay không. Việc đó cũng đáng để mạo hiểm. Nếu như thật sự giết được chàng, có thể mang thủ cấp của chàng đi lĩnh thưởng. Còn giết không được chàng, Nhậm Thanh Thị ta sau này sẽ toàn tâm toàn ý đi theo chàng. Lưu lang à! Chàng chịu giết người ta sao? Người ta không những có thể giúp chàng hưởng thụ lạc thú trên giường, còn là con cờ bí mật lợi hại nhất trong tay chàng, sẽ giúp chàng lúc phải ứng phó với Hoàn Huyền. Ta có thể thề độc, vĩnh viễn không phản bội chàng, vĩnh viễn nghe lời chàng."
Lưu Dụ cảm thấy hết sức đau đầu, lạnh lùng quát: "Vô sỉ!", bối đao rời vỏ.
Gã bất luận tài trí võ công, không còn khờ khạo như ngày trước, trải qua sự rèn luyện trong những ngày qua, lòng tin với chính mình lại càng tăng thêm, có thể ứng phó với bất kỳ tình huống nào.
Gã quyết định phải tàn nhẫn, giết chết yêu nữ này, giải quyết hết mọi chuyện.
Nhậm Thanh Thị yêu kiều cười lên một tiếng, tay áo đong đưa, hai luồng sáng trên dưới công tới Lưu Dụ.
Hết chương 313
~~~~~~~~~
Chú thích:
- Chu sa: son, như trong “sơn son thiếp vàng”