Chương 300: Khuynh Thổ Trung Khúc

Khi Mộ Dung Thùy tới, Phong Nương đang chỉ huy các nữ binh dựng doanh trướng để chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên vào nghỉ ngơi.

Kỷ Thiên Thiên mặt không chút biểu tình, nhìn Mộ Dung Thùy đi đến bên cạnh, chẳng nói một lời.

Tiểu Thi thi lễ thoái lui đến bên Phong Nương.

Mộ Dung Thùy cười:“Thiên Thiên vẫn chưa hết giận sao?”

Kỷ Thiên Thiên lãnh đạm đáp: “Giận chuyện gì cơ chứ? Hoàng thượng không mệt ư?”

Mộ Dung Thùy dùng mắt ra hiệu cho Phong Nương, đợi sau khi bà ta dẫn Tiểu Thi ra xa mới cười khổ: “Ta đến để tặng Thiên Thiên một món quà đền tội đây.”

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Thùy, nhẹ cau đôi mày xinh hỏi lại: “Tặng quà ư?”

Mộ Dung Thùy lộ vẻ thành khẩn, thở dài: “Món quà đền tội của ta rất khác biệt, chính là thông tin mới nhất về Biên Hoang tập.”

Kỷ Thiên Thiên yêu kiều kêu “A” lên một tiếng.

Mộ Dung Thùy hô lớn: “Dẫn ngựa vào!”

Bọn cận vệ nhanh chóng dẫn hai con chiến mã đến trước mặt họ. Kỷ Thiên Thiên lên ngựa theo Mộ Dung Thùy rời khỏi doanh trại, băng qua con đường cạnh con sông nhỏ gần đó, rồi theo bờ sông chạy dọc lên thượng du. Sau khi xuyên qua một khoảng rừng, phía trước đột nhiên hiện ra một cái hồ nhỏ, vừa đúng thời khắc tia nắng đầu tiên ló dạng. Cây cối rậm rạp xanh tươi bên bờ soi bóng xuống mặt hồ. Cảnh sắc đặc biệt yên tĩnh và thanh tịnh.

Sau một đêm bôn ba, bất ngờ trước mặt nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cảnh sắc thật rung động lòng người, làm cho tinh thần sảng khoái, quên đi mệt nhọc.

Mộ Dung Thùy để ngựa thong thả bước, ra hiệu cho cận vệ ở phía sau tản ra bốn phía bảo vệ. Sau đó cùng Kỷ Thiên Thiên xuống ngựa đến bên bờ hồ.

Gió nhè nhè thổi qua hồ nhỏ, làm lay động y phục hai người.

Mộ Dung Thuy thở dài một hơi.

Kỷ Thiên Thiên đến bên một tảng đá bằng phẳng nhô lên khỏi mặt hồ ngồi xuống, vươn vai nói: “Hoàng thượng dường như đang nặng trĩu tâm sự.”

Mộ Dung Thùy đến ngồi xuống bên trái nàng, cười khổ đáp: “Nếu ta có khả năng phân thân làm hai, thì sẽ không có bất cứ phiền não nào.”

Kỷ Thiên Thiên nhìn xuống hồ nước, một đàn cá tung tăng đùa giỡn, vô lo vô nghĩ, khiến nàng không khỏi nhớ đến câu “Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc”*. Trong lòng tuy không biết cá có vui thực sự hay không, nhưng sự tự do tự tại của chúng chính là thứ mà bản thân nàng mong muốn nhất.

Nàng lên tiếng hỏi: “Trận chiến Biên Hoang tập đã có kết quả hay chưa?”

Mộ Dung Thùy lắc đầu đáp: “Chiến sự tuy chưa bắt đầu, nhưng đã có những biến hóa mới.”

Kỷ Thiên Thiên hỏi lại: “Biến hóa mới ư?”

Mộ Dung Thùy hướng về phía hồ trầm mặc không nói. Kỷ Thiên Thiên có thể khẳng định y không phải đang nhìn các vật phù du trong nước, mà là đang chìm vào suy nghĩ.

Nàng có thể tưởng tưởng ra nội tâm Mộ Dung Thùy mâu thuẫn và khó xử như thế nào. Bởi vì bọn họ đang ở thế đối lập nhau hoàn toàn. Thông tin tốt đối với nàng cũng là tin tức xấu đối với Mộ Dung Thùy. Tuy vậy nàng hiểu rõ tâm ý của Mộ Dung Thùy, nếu không hoàn toàn dối gạt nàng, thì hắn sẽ thành khẩn nói ra. Đồng thời trong lòng thấy kỳ quái, thiên hạ có việc gì mà Mộ Dung Thùy không giải quyết được. Hoang nhân sau kiếp nạn thứ hai vẫn có đủ lực phản kích làm Mộ Dung Thùy phải lo lắng ư?

Mô Dung Thùy tâm tình nặng trĩu đáp: “Gần đây ở Biên Hoang tập đã phát sinh một sự kiện làm chấn động Nam Bắc.”

Kỷ Thiên Thiên quay đầu lại nhìn y. Mộ Dung Thùy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời quang đãng. Dưới ánh bình minh, gương mặt hắn đặc biệt hiện rõ, đường nét như núi non trùng điệp. Trông hắn như ngọn núi cao tồn tại qua thời gian, đã nếm trải và chịu đựng nhiều cơn phong ba bão táp.

Mộ Dung Thùy đón ánh mắt nàng, bộc lộ thâm tình khiến người khác phải động tâm.

Kỷ Thiên Thiên thầm thở dài một hơi, tránh ánh mắt say đắm của Mộ Dung Thùy, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì mà có thể làm Hoàng thượng lo âu?”

Mộ Dung Thùy đáp: “Tại mặt đông nam Biên Hoang tập, trong khu núi phía đông Dĩnh Thủy, có khối hỏa thạch từ trên trời rơi xuống một ngôi chùa hoang phế, làm nó hóa thành tro bụi, tạo nên một hố to rộng hơn mười trượng. Điều này làm cả Biên Hoang chấn động. Ánh lửa dâng lên thấu trời, uy thế kinh nhân đến cực độ.”

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên nói: “Có chuyện như vậy xảy ra sao? Trời sập là điềm xấu, nhân gian có tai kiếp, thật không phải là một dấu hiệu tốt.”

Mộ Dung Thùy lại nói: “Hoàng đế mới nhà Tấn nhân chuyện này mà hạ chiếu nhận trách nhiệm.”

Kỷ Thiên Thiên cau mày hỏi: “Hoàng thượng vì việc này mà lo lắng ư?”

Mộ Dung Thùy thở dài nói: “Thời gian và địa điểm phát sinh chuyện này đều khiến người ta phải suy nghĩ. Lúc đó Hoang nhân dưới sự chỉ huy của Lưu Dụ, đang cùng Kinh Châu và Lưỡng Hồ liên quân giao tranh toàn diện trên hai mặt thủy bộ tại Hoài Thủy và bờ Bắc của nó. Cuối cùng kết quả là Hoang nhân đại thắng. Thiên Thiên đối với việc này có liên tưởng gì không?”

Kỷ Thiên Thiên nghe vậy trong lòng không yên, không đáp một lời.

Mộ Dung Thùy giục: “Thiên Thiên?”

Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng đáp: “Thiên Thiên nên trả lời Hoàng thượng như thế nào đây? Thiên ý khó dò, bất cứ ai cũng không thể nói rõ đây là chuyện gì được.”

Mộ Dung Thùy hiện xuất tiếu ý: “Thiên Thiên là con gái nuôi của đệ nhất danh sĩ phương Nam, có đủ tư cách hơn bất cứ ai để đàm luận về việc này. Lưu Dụ không phải là người mà Tạ An nhìn trúng ư?”

Kỷ Thiên Thiên dõi mắt nhìn phía bên kia hồ. Ven bờ sừng sững một cây cổ thụ già cao lớn khác thường hòa lẫn với đám cỏ thơm hoa dại. Trong tiết chớm xuân, mặt hồ phản chiếu cỏ cây hoa lá, trông như chúng đang duyên dáng khoe sắc giữa hồ. Sắc núi, bóng cây, mây trắng, trời xanh phản chiếu trên mặt nước thật là một cảnh đẹp thiên đường.

Kỷ Thiên Thiên quay đầu, đôi mắt đẹp nghênh đón nhãn thần chói lọi bức nhân của Mộ Dung Thùy, không chút sợ hãi, thong thả hỏi: “Hoàng thượng tin có thiên ý trong việc này sao?”

Mộ Dung Thùy hai mắt tinh quang chớp lên, hừ lạnh đáp: “Lịch sử là do con người tạo nên. Còn việc có hay không ý trời trong bóng tối chi phối việc thay đổi triều đại nằm ngoài kế hoạch của ta, cũng không làm ta lo lắng. Tuy nhiên, việc này có ảnh hưởng mang tính quyết định đối với trận chiến Biên Hoang tập. Ta giờ đây không dám lơ là cảnh giác.”

Kỷ Thiên Thiên lắc đầu: “Thiên Thiên không hiểu rõ lắm.”

Mộ Dung Thùy ngắm nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành, như hoa như ngọc của nàng, đột nhiên lại thở dài: “Có một điều rất lạ. Thời khắc khi hỏa thạch rơi xuống, cũng chính là sát na Lưu Dụ ‘nhất tiễn trầm Ẩn Long’**. Điều này ứng với truyền thuyết khi trời sập tai kiếp chính là lúc một triều đại mới quật khởi. Sự kiện ấy như tấm áo choàng ma quái được Lưu Dụ khoác lên mình hắn. Lại thêm thuật ‘Cửu phẩm quan nhân’ của cha nuôi nàng, nhận định hắn là người kế thừa Tạ Huyền. Việc này giúp thanh thế của Lưu Dụ tăng vô cùng, thực sự không thể đong đếm.”

Kỷ Thiên Thiên nhịn không được, trong lòng cảm thấy vui sướng, tràn ngập phấn khích hỏi: “Cái gì mà ‘nhất tiễn trầm Ẩn Long’? Hoàng thượng có thể giải thích rõ điểm này không?”

Mộ Dung Thùy đáp: “Đó là từ của bọn Hoang nhân tự nghĩ ra. Do dễ nhớ dễ đọc cho nên đã truyền miệng đi khắp nơi. “Ẩn Long” là tên con thuyền của nhân vật số một Lưỡng Hồ bang Hác Trường Hanh. Bề ngoài nhìn không có gì khác biệt so với các thuyền buôn khác, nhưng tính năng trinh thám rất tốt. Nó cùng với soái hạm “Vân Long” của bang chủ Lưỡng Hồ bang Nhiếp Thiên Hoàn đều là những chiến thuyền siêu cấp xưng bá trên mặt nước. Lúc trước “Ẩn Long” đã đại hiển thần uy trên Đại Giang ở Kiến Khang. Dưới trùng trùng vây bọc của thủy sư Kiến Khang, vẫn dễ dàng tẩu thoát, chấn động cả phương Nam. Hiện tại đã bị hỏa tiễn đặc chế của Lưu Dụ một phát bắn chìm, nhất cử làm loạn động quân viễn chinh Lưỡng Hồ bang. Thêm vào đó, chuyện tai kiếp bất thường được đồn thổi khắp nơi, làm cho bây giờ Lưu Dụ đột nhiên trở thành anh hùng trong lòng Hoang nhân. Việc này có ảnh hưởng rất lớn và sâu sắc, trong tương lai dần dần sẽ rõ. Ta dám khẳng định bây giờ ở phương Nam không một ai không hiểu ý đồ của Lưu Dụ.”

Kỷ Thiên Thiên cố đè nén niềm hưng phấn trong lòng, giả vờ không quan tâm hỏi: “Hoang nhân làm thế nào giao chiến với quân Kinh Châu và quân Lưỡng Hồ tại Hoài Thủy?”

Mộ Dung Thùy nói rõ nguồn cơn, rồi tiếp lời: “Hiện giờ Hoang nhân đang tập kết tại hai bờ phía nam Dĩnh Thủy, chuẩn bị tấn công Biên Hoang tập. Thứ cho ta nói thẳng, hiện tại qua phân tích tình huống bên ngoài, Hoang nhân trận này tất bại chẳng nghi. Bởi vì bất luận về thực lực hay địa thế, Hoang nhân đều ở thế hạ phong.”

Kỷ Thiên Thiên nói: “Hoàng thượng nói đến tình huống bên ngoài, ý là so sánh về binh lực và ưu thế có Biên Hoang tập để thủ thế của bên các người. Tuy nhiên Hoàng thượng trong lòng lại lo lắng Lưu Dụ chính là chân mệnh thiên tử, cho nên vì chuyện thành bại mà trong lòng cảm thấy không yên, có đúng vậy không?”

Mộ Dung Thùy bật cười: “Thiên ý thật giả khó dò, ai dám khẳng định? Huống chi đó chỉ là câu chuyện do Hoang nhân thêu dệt, mà ta căn bản không tin vào chuyện đó. Tuy nhiên ta không thể đánh giá thấp ảnh hưởng của nó đối với các chiến sĩ Hoang nhân. Giống như Di Lặc giáo đồ mù quáng tin rằng Trúc Pháp Khánh là Hoạt Phật tái thế, Hoang nhân hiện tại cũng hoàn toàn tuyệt đối tin tưởng Lưu Dụ, cho rằng hắn có thể lãnh đạo bọn họ giành lại Biên Hoang tập. Loại niềm tin này không có chút gì dựa vào lý trí. Hiện nay đấu chí của Hoang nhân đang ở trạng thái cực điểm, nếu Lưu Dụ biết tranh thủ lợi dụng, sẽ phát huy được chiến lực kinh người của Hoang nhân. Đó mới là vấn đề mà ta quan tâm.”

Kỷ Thiên Thiên ra sức đè nén sự kinh hãi trong lòng. Mộ Dung Thùy một lần nữa bày tỏ nhận thức của y về con người, thể hiện năng lực siêu phàm nắm rõ trạng thái tâm lý của đối thủ. Dưới chỉ thị của y, liên quân thủ vệ Biên Hoang tập sẽ nhằm vào việc này mà bố trí. Trừ phi Lưu Dụ đúng là chân mệnh thiên tử theo ý trời, nếu không Hoang nhân thật sự rủi nhiều lành ít.

Mộ Dung Thùy khẳng khái nói: ”Việc này đối với Hoang nhân lợi bất cập hại. Nó làm cho Hoang nhân bất kể sống chết, toàn lực phản kích Biên Hoang tập. Chỉ cần chúng ta trụ lại được đợt tấn công mãnh liệt thứ nhất của bọn họ, Hoang nhân sẽ không có cách nào vượt qua được sự chênh lệch quá lớn về binh lực. Trong quân sự, đó là hành vi đánh cược mạo hiểm, một thắng một thua.”

Kỷ Thiên Thiên trong lòng chùng xuống. Hoang nhân có thể lập kì tích một lần nữa không? Kỷ Thiên Thiên ngàn lời không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ im lặng.

Mộ Dung Thùy đăm đăm nhìn phía trước, đột nhiên như nén lại một hơi thở dài, trầm giọng nói: “Còn một tin tức nữa, Thiên Thiên có muốn nghe không?”

Kỷ Thiên Thiên liếc y một cái: “Hoàng thượng đã biết câu trả lời của Thiên Thiên rồi, sao còn hỏi nhiều?”

Với công phu tu dưỡng và sự lão luyện của Mộ Dung Thùy mà cũng gần như bị ánh mắt kiều mị của Kỷ Thiên Thiên câu mất hồn phách, y cũng không muốn tranh luận với nàng, lúc này chỉ có nói về chủ đề Hoang nhân y mới khôi phục lại “trạng thái bình thường” được, tim y đập mạnh như muốn thoát khỏi ***g ngực: “Là chuyện liên quan đến Yến Phi.”

Thân thể mềm mại của Kỷ Thiên Thiên không cách gì khống chế run lên, lòng không nhịn được kêu lên: “Yến Phi?”

Mộ Dung Thùy thần sắc không đổi: “Yến Phi đã hai lần quyết chiến Tôn Ân, từ phương Nam đánh về Biên Hoang. Kết quả cuối cùng là bất phân thắng bại. Trận chiến đó không những giúp Yến Phi rửa mối nhục trước kia, mà còn làm cho hắn ngồi yên ở ghế Biên Hoang đệ nhất cao thủ. Trừ phi cuối cùng Tôn Ân có thể đánh bại hắn, nếu không thiên hạ cao thủ không một ai có thể làm lu mờ hào quang của hắn. Mộ Dung Thùy ta cũng rất lấy làm vinh hạnh có một đối thủ siêu việt như vậy.”

Kỷ Thiên Thiên hai mắt ánh lên niềm hân hoan rực rỡ, không nói nên lời. Nhưng bất kỳ ai cũng có thể thấy rõ tâm tình đang trào dâng như sóng trong lòng nàng.

Mộ Dung Thùy chuyển ánh mắt, nhìn lên bầu trời quang đãng, từ từ nói: “Kết quả trận chiến Biên Hoang sẽ sớm được thông báo. Ta sẽ cho nàng biết kết quả thật sự, tuyệt không che giấu. “

:77:

Lang Nha Vương Phủ tại Kiến Khang.

Tư Mã Nguyên Hiển bước vào sảnh đường. Tư Mã Đạo Tử đang đứng chắp tay trước cửa sổ, ngưng thần nhìn cảnh xuân trong khu vườn bên cạnh, trầm mặc suy nghĩ. Nghe tiếng bước chân mà y cũng không có phản ứng gì.

Tư Mã Nguyên Hiển bước tới sau lưng Tư Mã Đạo Tử, cung kính hỏi: “Cha triệu hài nhi đến có chuyện gì phân phó không ạ?”

Tư Mã Đạo Tử lạnh lùng hỏi: “Ngươi ngày ngày trời chưa sáng đã ra khỏi cổng, thực chất là đi đâu?”

Tư Mã Nguyên Hiển đáp: “Hài nhi bắt đầu huấn luyện đợt tân binh thứ nhất! Do đó dậy sớm hơn bình thường.”

Tư Mã Đạo Tử gật đầu biểu lộ sự tán thưởng hỏi tiếp: “Tố chất thế nào?”

Tư Mã Nguyên Hiển đáp: “Tố chất không tệ, nhưng sĩ khí xuống thấp. Đến khi hài nhi tuyên bố tăng bổng lộc, bọn họ mới phấn khởi lên một chút. Cái thứ sĩ khí ấy rất khó có thể cải thiện trong một thời gian ngắn, hài nhi sẽ dồn sức lực và thời gian về phương diện này.”

Tư Mã Đạo Tử xoay người lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết chú ý đến sĩ khí quân đội sao?”

Tư Mã Nguyên Hiển đỏ mặt, cúi đầu đáp: “Con học được từ Hoang nhân điều này. Đấu chí của bọn họ cứng như sắt đá. Trong tình huống ác liệt như thế nào, bọn họ cũng không nhụt chí. Đó mới chính là sĩ khí.”

Tư Mã Đạo Tử cười khổ nói: “Hoang nhân đúng là thầy giỏi bạn tốt của ngươi. Đã bao lâu rồi ngươi không đến thanh lâu. Con người đôi khi cũng nên thoải mái một chút.”

Nói đến đây, trong lòng lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy dụ hoặc và động lòng người của Sở Vô Hạ. Từ sau khi thị bỏ đi, hắn cũng có qua lại với vài nữ nhân, nhưng chẳng đâu vào đâu cả.

Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Cũng đã có lúc hài nhi định đến sông Tần Hoài giải sầu. Ài! Không biết tại sao? Không còn Kỷ Thiên Thiên, lại nghĩ đến tình huống trước mắt, cuối cùng mất hết cả hứng thú.”

Tư Mã Đạo Tử gật đầu: “Nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt. Ta lần này triệu ngươi tới là muốn báo cho ngươi hai tin tốt, nhưng cũng có thể là tin xấu.”

Tư Mã Nguyên Hiển ngạc nhiên: “Cha làm hài nhi tò mò quá! Cuối cùng thì nó là tin tức loại nào?”

Tư Mã Đạo Tử mỉm cuời nói: “Có chút mơ hồ, đúng không? Nhưng ngươi nghe rồi sẽ hiểu. Tin thứ nhất là ta vừa nhận được tấu chương của Ân Trọng Kham, yêu cầu khôi phục lại chức thứ sử Kinh Châu. Hoàn Huyền, Hoàn Tu và Dương Toàn Kỳ đều ký tên vào tấu chương.”

Tư Mã Nguyên Hiển chấn động: “Bọn chúng lại liên kết với nhau! Kế sách phân hóa của cha xem ra đối với tình đoàn kết của chúng không ảnh hưởng chút nào.”

Tư Mã Đạo Tử thong thả: “Đó xem ra chỉ là biểu hiện bề ngoài. Hoàn Huyền tuy thể hiện rõ ràng ủng hộ yêu cầu của Ân Trọng Kham, sự thật là không có cách nào khác. Đó chỉ là kế tạm thời trong tình thế bức bách. Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ quả là những nhân vật có thực lực, tuy nhiên bất luận là binh pháp hay võ công đều thua xa Hoàn Huyền. Một chọi một tất nhiên không phải là đối thủ của Hoàn Huyền. Liên thủ lại thì cũng có khả năng nhưng vẫn là bại nhiều thắng ít. Tuy nhiên, Hoàn Huyền vẫn phải cố ky lực lượng liên thủ của chúng ta và Bắc Phủ binh. Một ngày hắn cùng với Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ quyết liệt khai chiến, nếu chúng ta đứng về phía Ân, Dương hai người, Hoàn Huyền sẽ nguy to. Cho nên hiện tại là lúc Hoàn Huyền kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chín muồi để lại thu thập Ân, Dương hai người.”

Tư Mã Nguyên Hiển đã minh bạch, đồng ý nói: “Cha phân tích rất thấu triệt, chuyện này đúng là lợi hại bất phân.”

Hắn lại nói thêm: “Như vậy đối với chúng ta lợi nhiều hơn hại. Ba người Hoàn, Ân, Dương không có khả năng tái hợp tác nào.”

Tư Mã Đạo Tử nói: “Ngươi cần phải biết thêm tin tức thứ hai nữa để xem xét. Thiên Sư quân đã tập kết hoàn toàn. Tổng binh lực đạt mười vạn quân, chiến thuyền lớn nhỏ gần một ngàn chiếc. Theo báo cáo là sẽ sắp vượt biển tiến vào Cối Kê. Đây chính là thời cơ mà Hoàn Huyền đang chờ đợi. Chỉ cần Thiên Sư quân kìm hãm được chúng ta, hắn sẽ chuyển mũi dùi vào Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ.”

Tư Mã Nguyên Hiển chung quy cũng không lão luyện bằng cha hắn, biến sắc hỏi: “Chúng ta không phải là hai mặt thụ địch sao?”

Tư Mã Đạo Tử nở một nụ cười đầy âm hiểm đáp: “Cha nếu không sớm tính sẽ có tình huống như ngày hôm nay, làm sao đủ tư cách quản lý Tư Mã hoàng triều? Thủ Cối Kê chính là Vương Ngưng Chi. Năm ngày trước, Vương phu nhân Đạo Uẩn vừa mới khởi trình đi Cối Kê gặp chồng. Nếu cả nhà họ Vương gặp bất trắc gì, ngươi nói xem sẽ dẫn tới hậu quả ra sao?”

Tư Mã Nguyên Hiển ngây người đáp: “Cái này! Ôi! Ngăn chặn bằng cách như vậy ư?”

Tư Mã Đạo Tử thở dài nói: “Ngươi nghĩ chúng ta còn có sự lựa chọn khác sao? Kẻ làm đại sự há còn suy nghĩ theo kiểu đàn bà. Chỉ có cách đó mới có thể kéo Tạ Diễm cùng Lưu Lao Chi vào vũng bùn này. Mà chúng ta cũng có khả năng bảo trì thực lực để còn đối phó với lũ chó săn Lưỡng Hồ bang của Hoàn Huyền. Việc đó còn liên quan đến sự tồn vong của nhà Đại Tấn ta, Hiển nhi phải hiểu rõ điểm này.”

Tư Mã Nguyên Hiển xanh mặt, vội vàng hít vào một hơi, gật đầu đáp: “Hài nhi minh bạch rồi.”

Tư Mã Đạo Tử chắp tay sau lưng, thong thả đi tới đi lui, biểu lộ thần tình suy nghĩ sâu xa.

Tư Mã Nguyên Hiển không dám quấy rầy, thõng tay đứng im.

Tư Mã Đạo Tử đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn nhi tử hỏi: “Ngươi có hảo cảm với Lưu Dụ, đúng không?”

Tư Mã Nguyên Hiển thản nhiên đáp: “Con dù sao cũng đã từng kề vai tác chiến với hắn. A! Chỉ tiếc...”

Tư Mã Đạo Tử trầm giọng: “Bất luận ngươi đối với hắn có ấn tượng thế nào, Lưu Dụ đã trở thành một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, cần phải trừ khử. Gần đây, trong dân gian đồn đại khắp nơi, lời nào cũng liên quan đến hắn, rất lố bịch, cái gì mà 'Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn Long', chính là 'sấm ngôn' lúc hỏa thạch trên trời rơi xuống.”

Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Đó chỉ là lời đồn thổi của đám loạn dân, sau một thời gian lại phai nhạt đi thôi.”

Tư Mã Đạo Tử hỏi: “Giả sử sau này Lưu Dụ thường lập đại công, tại Bắc Phủ binh sẽ thăng tiến đều đặn như thế nào?”

Tư Mã Nguyên Hiển không thể không thừa nhận: “Như vậy hắn sẽ trở thành mối uy hiếp nghiêm trọng đối với hoàng triều."

Tư Mã Đạo Tử dõi mắt ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Chúng ta tuyệt không thể để Lưu Dụ có một ngày như vậy. Nhưng việc này cũng không thể hấp tấp được. Cần phải thi kế mượn dao giết người. Tốt nhất là làm cho hắn vong mạng ở Biên Hoang tập. Như vậy là gọn gàng và sạch sẽ nhất. Nếu không cứ giao cho Lưu Lao Chi. Vào lúc chiến tranh loạn lạc này, giết một vài người cũng không phải là quá khó. Chỉ cần cho Tôn Ân một cơ hội, đảm bảo hắn sẽ giải quyết thỏa đáng.”

Tư Mã Nguyên Hiển đáp: “Hài nhi rõ rồi! Lưu Dụ nếu còn sống sót từ Biên Hoang tập trở về, cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn được bao lâu.”

Tư Ma Đạo Tử cười đầy tự tin, tựa hồ như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hết chương 300

~~~~~~~~~

Chú thích:

  • “Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc”: Nghĩa là “Không phải cá, làm sao biết cá vui.” Xin kể lại xuất xứ câu nói cho các bạn hiểu thêm, câu chuyện rất vui, trích trong "Trang tử thu thủy".

Huệ Tử là một người bạn thân của Trang Tử. Một hôm họ cùng nhau đi du ngoạn trên cầu mương. Bỗng nhiên Trang Tử chỉ xuống mương bảo: "Đàn cá tự nhiên bơi lội thảnh thơi, như vậy cá sung sướng lắm thay." Huệ Tử hỏi: "Ngươi chẳng là cá sao biết được cá nó sung sướng?" Trang Tử hỏi ngược lại: "Ngươi chẳng là ta, sao biết ta không hiểu được cá đang sung sướng?" Huệ Tử đáp: "Ta không là ngươi, cố nhiên chẳng hiểu nổi ngươi, nhưng ngươi vốn không là cá, chắc chắn là chẳng hiểu được cá rồi." Cuối cùng Trang Tử bảo: "Thôi, chúng ta nên trở lại với câu đầu tiên lúc nãy đi. Ngươi hỏi ta làm sao ta biết cá sung sướng, vậy là ngươi đã khẳng định là ta biết cá sung sướng rồi còn gì?"

Để hiểu thêm tư tưởng Trang Tử xin tìm đọc các sách viết về ông.

** ‘nhất tiễn trầm Ẩn Long’: Một mũi tên hạ chìm Ẩn Long.