Chương 295: Tập Để Ngọa Long

Yến Phi tỉnh lại trong địa đạo hắc ám, trong lòng có phần bình tĩnh.

Địa đạo không khí dơ bẩn, vách tường ẩm ướt, đầy cảm giác meo mốc. Ngoại trừ nhịp tim đập của chàng, địa đạo hoàn toàn chìm trong sự yên tĩnh. Yến Phi thử dùng Thai Tức chuyển thành hô hấp bên ngoài, nhưng lập tức đi đến thất vọng không khí mốc meo trong địa đạo, có thể gây tử vong cho những ai ngửi phải nó. Yến Phi không chút hoang mang, chàng dĩ nhiên hiểu giữa ban ngày mà ra khỏi địa đạo, nguy hiểm bị người khác phát giác sẽ gia tăng, nhưng chàng có thể nhân lúc Thịnh Phong Hải Vị không có quân địch lưu lại canh giữ lẻn ra, hít một hơi không khí trong lành.

Yến Phi cũng không chút lo lắng về việc sẽ làm sao báo tin khẩn này cho đồng bạn biết, bởi vì tối hôm qua dựa theo việc phát sinh, nhất định đã lọt vào mắt của thám tử Hoang nhân, và được báo lại cho Lưu Dụ. Với tài trí của Lưu Dụ, sẽ mười phần đoán ra được hoàn cảnh hiện nay của chàng, lại có thể phối hợp liền lạc với mình. Đây là thỏa thuận ngầm có được bởi bao lần vào sinh ra tử, kề vai tác chiến.

Nếu ở dưới tình huống bình thường, cho dù binh lực Hoang nhân có hơn gấp đôi địch nhân trong Tập, cũng vô phương công hãm Biên Hoang tập, huống chi hiện nay thực lực quân đội Hoang nhân không đạt tới một nửa của quân địch?

Nhưng Yến Phi hiểu thắng lợi đang ở trong tầm tay, điểm mấu chốt là ở chỗ tiếp tục sử dụng một bộ phận nhỏ Hoang nhân như quân đội tiến đánh tập và kỵ binh tấn công chiếm lĩnh Chung lâu, vấn đề nan giải và đau đầu là làm sao phối hợp hai toán này với nhau.

Kế hoạch hành động ban đầu là sau khi Hoang nhân cao thủ tiềm nhập chiếm lĩnh thành công Cổ Chung Lâu, quân đội bên ngoài tập đánh mạnh vào trong, nhưng nếu bị lực lượng quân địch chặn lại ngoài Dạ Oa, đoàn cao thủ sẽ trở thành cô lập, sau khi dùng hết hỏa khí cung tên, thì chỉ còn nằm chờ chết.

Hiện nay do tình hình đã đảo ngược, đại quân công tập có thể thong thả tấn công tập, chỉ cần có thể khống chế những con đường chính, thì có thể từ bí đạo Thịnh Phong Hải Vị trực chỉ khu trung tâm của Dạ Oa Tử, thêm vào uy lực kinh người của những bình ‘Đạo Nhật Phong’ , bất luận binh lực của quân địch có hùng mạnh ra sao đi nữa, chưa tiêu diệt xong đã phải cuốn gói bỏ chạy.

Yến Phi chầm chậm đứng dậy, hướng về phía Thịnh Phong Hải Vị đi tới, lúc này cần phải ra ngoài nơi thoáng khí, bằng không chàng có thể bị chết ngạt. Hiện tại, chắc phải là ban đêm! Cũng có lẽ đang lúc mặt trời lặn.

:77:

Trời vừa mới sập tối, chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên đã nhận được thông báo của Phong Nương, cần phải khởi hành ngay lập tức.

Tiểu Thi lo lắng hỏi: “Có phải quân địch đã đến không? Cưỡi ngựa buổi tối nguy hiểm lắm đấy.”

Kỷ Thiên Thiên mỉm cười đáp: “Em chỉ cần đi theo ta là được, ta sẽ chiếu cố cho em mà! Bất kỳ việc gì cũng nên nhìn từ một khía cạnh khác, trái lại ta cảm thấy hành quân vào ban đêm, vừa phiêu lưu lại vừa thần bí, rất là thú vị.”

Lại cười nói: “Em khỏi phải lo lắng thêm về chuyện an toàn, nếu có lo thì phải là người mà Mộ Dung Thùy muốn đối phó! Quyền chủ động toàn bộ đều nằm trong tay của y, đối phương đang bị y dắt mủi.”

Nét mặt Tiểu Thi càng lo lắng hơn, khẽ nói: “Tiểu thư rất coi trọng Mộ Dung Thùy, chao ôi! Y đáng sợ như thế, ai có thể đánh bại y nhỉ?”

Kỷ Thiên Thiên nhún vai hờ hững đáp: ”Tiếc là y có một khắc tinh thiên định, mà người đó lại chính là tiểu thư ta đây. Cuối cùng có một ngày em sẽ hiểu hai câu nói này của ta, đó tuyệt không phải chỉ là những lời nói để trút căm phẫn ngoài miệng.”

Tiểu Thi ngạc nhiên nói: “Thì ra Tiểu thư rất căm thù Mộ Dung Thùy.”

Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Nếu như không phải vì hắn, thì Tiểu Thi của ta không phải chịu khổ, ta không tìm hắn tính sổ thì phải tìm ai đây?”

Tiểu Thi nói một cách cảm động: “Tiểu thư đối với em thật tốt.”

Kỷ Thiên Thiên nói: “Hiện tại chúng ta sẽ đi đến Đài Bích, bởi vì Mộ Dung Vĩnh đã trúng kế, lầm tưởng chúng ta phải qua đại đạo Thái Hành tiến đánh Trường Quảng. Hừm! Mộ Dung Thùy, lần này ngươi đã bị ta nhìn thấu rồi.”

:77:

Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến ngồi xuống bên bờ hồ, không hẹn mà cùng kêu lên: “Không khí có độ ẩm cao quá!”

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Mộ Dung Chiến cười phá lên nói: “Trên thực tế mỗi cá nhân đều thầm lo ngại, không biết sương mù sẽ buông xuống đúng như dự đoán của lão Hồng hay không, đáng sợ hơn là xuống sớm hơn khiến chúng ta lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.”

Đồ Phụng Tam nói: “Nếu như Lưu Dụ xác thực là chân mệnh thiên tử ở phương nam, thì sương mù dày sẽ xuất hiện đúng lúc.”

Mộ Dung Chiến ngạc nhiên hỏi: “Sự tin tưởng này rốt cuộc là tốt hay xấu vậy? Nếu sai không phải là đã hại chính mình sao?”

Đồ Phụng Tam mỉm cười đáp: “Thiên mệnh tuy khó đoán, nhưng không phải là không vết để tìm, ta càng lúc càng tin Tạ An không nhìn lầm người, đến thiên tai hỏa thạch vừa qua, càng khiến ta tin tưởng tuyệt đối. Đáp án sắp được công bố, ta đang chờ xem sao.”

Mộ Dung Chiến nói: “Lưu Dụ ở Tân Lang hà, tuyệt chiêu một tiễn phá vỡ ‘Ẩn Long’ xác thực rất ngoạn mục, điều khiến người khác cảm động nhất là hắn đã chu toàn hảo sự của Cao Ngạn, có phải ngươi đã quyết định toàn lực giúp hắn tranh thiên hạ ở phương nam không?”

Đồ Phụng Tam trả lời: “Hắn là hy vọng duy nhất của ta để trả thù Hoàn Huyền, ta còn có sự lựa chọn nào khác sao?”

Mộ Dung Chiến hỏi: “’Đoạn Ngọc Hàn’ của Hoàn Huyền có thực lợi hại như lời kể lại không?”

Đồ Phụng Tam trầm giọng đáp: “Hoàn Huyền từ thời thơ ấu đã bộc lộ tài năng luyện võ thiên phú, đao pháp của hắn chuyên về khí thế, quả thật cực kỳ bá đạo và ác độc, nếu đơn đả độc đấu với hắn, ta tuyệt không chắc chắn thắng.”

Mộ Dung Chiến nói: “Nghe ngươi nói như thế, Hoàn Huyền quả thực có chân tài đúng như dự đoán.”

Đồ Phụng Tam khẳng định: “Cao thủ cửu phẩm không phải dùng để dọa người, cứ xem Tạ Huyền có thể cùng Mộ Dung Thùy đồng cân đồng lượng, lại dễ dàng chém chết Trúc Bất Quy, có thể tưởng tượng Huyền kia chỉ xếp thứ hai dưới Tạ Huyền, đao pháp chắc không chênh lệch bao nhiêu.”

Mộ Dung Chiến trầm ngâm một lúc hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề cá nhân, có được không?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Từ lâu ta đã coi ngươi là tri kỷ của mình, có vấn đề gì muốn hỏi, cứ nói thẳng ra đi!”

Mộ Dung Chiến tâm sự: “Ta và ngươi trên tác phong làm việc gần giống nhau, cũng không có mâu thuẫn quyền lợi, cho nên ngay từ đầu đã nói chuyện hợp ý nhau, Ôi! Trên thực tế chúng ta hiện nay trên rất nhiều phương diện là hai kẻ đồng bệnh tương lân.”

Đồ Phụng Tam gật đầu: “Ta chỉ nghĩ mỗi người đều có một nhóm binh sĩ đi theo, lại phải lấy Hoang tập làm nơi an cư lập nghiệp, vậy là hai phương diện.”

Mộ Dung Chiến hỏi: “Còn Thiên Thiên như thế nào vậy?”

Đồ Phụng Tam hỏi lại: “Ngươi lại muốn hỏi đến vấn đề này?”

Trầm ngâm chốc lát, Đồ Phụng Tam nói: “Ta thật sự không đố kỵ Yến Phi, tại sao ta có thể rộng lượng như vậy? Có lẽ ta đã bị tinh thần quên mình vì người khác của Kỷ Thiên Thiên cảm động, hoặc là chút tình cảm ẩn giấu bấy lâu trong lòng ta đã bị khuấy động. Biên Hoang tập là nơi của tự do, không cường quyền nào có thể độc chiếm, không có sự phân biệt huyết thống, Kỷ Thiên Thiên có sự tự do tuyển chọn của nàng, có quyền kén chọn đối tượng, mà Yến Phi xác thực là người được khâm phục hiện nay, kết hợp tất cả những nguyên nhân này lại, ta dễ dàng chấp nhận sự thật đã thành này.”

Mộ Dung Chiến vui vẻ thốt: “Nói hay lắm! Cái gì đã trở thành hiện thực, đành phải chấp nhận thôi. Chân tình bất chấp sinh tử của Yến Phi đối với Thiên Thiên khiến người cảm động, làm cho người khác vứt bỏ tư tâm, chỉ cần Thiên Thiên được hạnh phúc, những việc khác đều không có gì quan trọng.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Tộc nhân của ngươi đã rời Trường An ra quan ngoại chính diện giao chiến cùng với Mộ Dung Thùy, ngươi có tính toán gì chưa?”

Mộ Dung Chiến than: “Kết quả sẽ như thế nào? Không cần đoán cũng biết được, Mộ Dung Thùy sẽ trở thành Hoàn Huyền của ta, mà Thác Bạt Khuê chính là Lưu Dụ, tình huống tuy không hoàn toàn giống nhau, tình hình cơ bản lại không có khác biệt. Hãy xem! Cái này không phải đồng bệnh tương lân à.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Thác Bạt Khuê là một người như thế nào?”

Mộ Dung Chiến đáp: “Theo như bọn ta biết, Thác Bạt Khuê là người Mộ Dung Thùy kiêng dè nhất, luôn muốn thu nhận y cho riêng mình. Thời còn làm mã tặc trước đây, Thác Bạt Khuê đã sớm lộ rõ hào quang của hắn, Phù Kiên đã phái người thảo phạt y, nhưng không lần nào chiếm được tiện nghi. Kỵ chiến của hắn ở phương bắc rất có tiếng, cứ xem Thác Bạt Nghi thì có thể biết được một ít bản lĩnh của hắn. Nếu để cho hắn ổn định thế trận, e rằng phương bắc chỉ có Mộ Dung Thùy mới có tư cách làm đối thủ của hắn.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Hắn là người có thể hợp tác không?”

Mộ Dung Chiến đáp: “Cái đó phải xem giao tình của hắn với Yến Phi. Người này khá tàn nhẫn, quyết chí khôi phục Đại quốc, là một người lấy dân tộc làm trọng.”

Đồ Phụng Tam mỉm cười: “Nói như vậy, đến lúc trước khi tấn công Mộ Dung Thùy, hắn sẽ đồng tâm hiệp lực với chúng ta, về sau này thì rất khó đoán trước được.”

Mộ Dung Chiến kiên quyết nói: “Chỉ cần có thể đánh bại Mộ Dung Thùy, cứu về chủ tỳ Thiên Thiên, những việc khác ta không để ở trong lòng.”

Đồ Phụng Tam nói: “Chính vì nguyên nhân này mà Lưu Dụ đã lập sẵn một đội quân tinh nhuệ Biên Hoang Dạ Oa tộc, chỉ cần Biên Hoang tập khôi phục lại sự hưng thịnh trước đây, sức ảnh hưởng của chúng ta sẽ vượt qua Biên Hoang, đồng thời chi phối sự phồn vinh nam bắc, chỉ như thế chúng ta sống mới có ý nghĩa, sống mới oanh liệt. Tình huống này lại chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử, lịch sử Biên Hoang của lão Trác sẽ đúng như lão đã nói, càng miêu tả càng tuyệt. Đúng không?”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng cảm thấy thống khoái.

Thác Bạt Nghi vén màn trướng bước vào, Lưu Dụ đang để tâm nghiên cứu tấm địa đồ Biên Hoang trải ra trên thảm do Trác Cuồng Sinh chế tạo, Biên Hoang tập là một điểm hồng ở trung tâm địa đồ.

Lưu Dụ sau khi ngẩng đầu liếc Thác Bạt Nghi một cái, ánh mắt trở về trên địa đồ, cất giọng nhẹ nhàng: “Ta không quan tâm ngươi dùng phương pháp gì, miễn phải kềm chế quân địch ở sát Hoang tập, bọn chúng hiện nay không dám mạo hiểm xuất tập chặn đánh chúng ta.”

Thác Bạt Nghi ngồi xổm ở bên kia địa đồ đối diện Lưu Dụ, đôi mắt phát sáng lấp loáng hỏi: “Ngươi cho ta bao nhiêu người?”

Lưu Dụ nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười đáp: “Ba ngàn kỵ binh thế nào? Lấy tộc nhân của ngươi làm chủ chốt, phó soái tùy ý ngươi chọn, nhưng tốt nhất là không phải thành viên của Chung Lâu hội nghị.”

Thác Bạt Nghi chợt nhớ đến Thác Bạt Khuê, Lưu Dụ giống hệt với Thác Bạt Khuê ở phương diện này, một thần thái định liệu trước mọi việc, khiến người vô phương hoài nghi gã có lòng tin tất thắng hay không. Loại thần thái này hình thành một phong cách quyến rũ khiến người khác khó mà chống lại. Bọn họ đều là những lĩnh tụ trời sinh, có tài tranh bá thiên hạ trời ban. Giả sử có một ngày đúng như Thác Bạt Khuê đã dự đoán, hai người giao phong trên chiến trường, rốt cuộc sẽ là loại tình cảnh ngoạn mục như thế nào nhỉ?

Thác Bạt Nghi điềm tĩnh đáp: “Nếu chúng ta từ nơi này gấp rút lên đường ngày đêm không dừng, hai ngày sau đến được Biên Hoang tập, đội ngũ sẽ mỏi mệt, làm sao thực hiện chiến thuật du kích để so tài với địch quân?”

Lưu Dụ đáp: “Ngươi đã quên thủy lộ từ đây đến Hoang tập hoàn toàn bị chúng ta khống chế trong tay sao? Sự an toàn của thủy đạo do đại tiểu thư phụ trách, nên ngươi có thể yên tâm. Chúng ta sẽ đưa ngươi đi một đoạn đường, ở chỗ gần Biên Hoang tập nhất sẽ để ba ngàn tinh kỵ các ngươi lên bờ.”

Thác Bạt Nghi hỏi: “Bờ đông hay là bờ tây?”

Lưu Dụ đáp: “Lúc này năm ngàn khoái kỵ của Mộ Dung Chiến, chắc đã xuất phát theo đường bộ đến trấn Hoang cương, ngươi từ bờ đông đổ bộ, toàn tốc tiến nhanh về phía thượng du Dĩnh thủy, cần phải gợi sự chú ý của quân địch, khiến chúng nghi thần nghi quỷ, không dám đánh đòn phủ đầu khi thế trận Mộ Dung Chiến chưa được ổn định.”

Thác Bạt Nghi chau mày nói: “Quân địch có thể lấy được tình báo chính xác từ nơi nội gián, đối với binh lực của chúng ta rõ như lòng bàn tay, dùng phương pháp của ngươi được ư! Giả như ta là Diêu Hưng và Mộ Dung Lân, chỉ cần phái một đội quân vạn người, chọn kẻ yếu mà đánh, ở tình huống ấy khẳng định sẽ lập tức qua sông truy kích tàn quân, đến lúc chúng ta bị tiêu diệt. Với quân đội bọn chúng đóng giữ, không những vẫn có đầy đủ binh lực thủ vững Biên Hoang tập, còn có thể chia binh xuất tập đột kích Mộ Dung Chiến.”

Lưu Dụ không đáp hỏi lại: “Mộ Dung Lân là người như thế nào?”

Thác Bạt Nghi đáp: “Mộ Dung Lân là con trai nhỏ nhất của ái cơ Mộ Dung Thùy, từ nhỏ đã xảo trá hay thay đổi, Mộ Dung Thùy không hề ưa thích gã, vả lại một vài việc gã làm toàn khiến Mộ Dung Thùy rất tức giận, vì lẽ đó đối với gã luôn xa lánh, hiếm khi thấy hắn đi chung, vì vậy Mộ Dung Lân lúc nào cũng cư xử thận trọng trông trước coi sau. Sau cuộc chiến Phì Thủy, Mộ Dung Thùy phản Tần lập quốc, Mộ Dung Lân trong chiến tranh phản Tần lập được đại công, mới dần dần được sự tín nhiệm của Mộ Dung Thùy, được bổ nhiệm quân hiệu đại tướng quân. Sau khi Mộ Dung Thùy xưng đế, được phong thêm tước Triệu vương, danh vọng đột ngột tăng lên. Hiện tại xem gã được phái đến Biên Hoang tập, có thể hiểu Mộ Dung Thùy đang dùng lại gã.”

Lưu Dụ hỏi: “Bản lãnh dùng binh của gã ra sao?”

Thác Bạt Nghi đáp: “Mộ Dung Lân dụng binh hơi có tác phong của phụ thân hắn, không dưới Mộ Dung Bảo, khẳng định hơn Mộ Dung Tường, thích tìm thắng lợi trong nguy hiểm, thiện dùng kỵ binh. Chính bởi ta rất biết tác phong hành sự của gã, cho nên ta biết gã sẽ không làm ngơ bỏ qua đối với con số ba ngàn người nhỏ nhoi của ta, mặc chúng ta phong tỏa thượng du, tiền hậu giáp công Biên Hoang tập.”

Lưu Dụ nói: “Ta chính là sợ hắn không ra khỏi tập truy kích các ngươi. Mà mục tiêu của ngươi là phải khiến quân địch tốn công vô ích, hiện nay bọn chúng không thể nhìn thấy bóng dáng các ngươi đâu, thậm chí các ngươi có thể trốn vào vùng đầm lầy Vu Nữ Khâu, khiến truy binh tiến thối lưỡng nan. Chỉ cần cầm cự tới lúc sương mù dày buông xuống, thì ngươi có thể tùy cơ ứng biến, hoặc phản kích truy binh, hoặc bỏ mặc quân địch vượt qua Dĩnh Thủy, từ hướng bắc kéo binh tới Biên Hoang tập.”

Mắt Thác Bạt Nghi lóe ánh sáng kỳ lạ, chăm chú nhìn Lưu Dụ một lúc lâu, gật đầu thốt: “Hiểu rồi!”

Lưu Dụ mỉm cười hỏi: “Trước khi đánh bại Mộ Dung Thùy cứu về chủ tỳ Thiên Thiên, chúng ta nên hợp tác chặt chẽ đúng như hai chiến hữu, được chứ?”

Thác Bạt Nghi hiểu ngụ ý trong lời nói của gã, thầm thở dài một hơi, gật đầu ưng thuận.

Sau khi hai người thương lượng xong chi tiết các mặt giáp công Biên Hoang tập, Thác Bạt Nghi lãnh mệnh ly khai, đi chuẩn bị mọi việc. Lần này Đồ Phụng Tam, Giang Văn Thanh, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Âm Kỳ, Hô Lôi Phương và Cao Ngạn cùng đến một lượt, bắt đầu một hội nghị quân sự khác.

:77:

Yến Phi hít mãi không khí trong lành trên mặt đất, lĩnh hội mùi vị “làm người.”

Ở khoảnh khắc này dù có tồn tại tiên môn hay không, căn bản không đáng để chàng hao tâm tốn sức suy nghĩ đến.

Một đội kỵ binh lướt qua con đường chính phía đông ở bên ngoài, từ khe cửa Thịnh Phong Hải Vị nhìn ra, dù không thể thấy được quân địch thế nào, nhưng chàng vẫn cảm nhận được bầu không khí khẩn trương trước khi cơn giông bão sắp sửa ập đến Biên Hoang tập.

Đối với Diêu Hưng và Mộ Dung Lân mà nói, lần này tuyệt không được bại, thứ nhất rất khó mà giải thích với cha già của mình, hai là liên quan đến thể diện, quan trọng hơn nữa là mất Biên Hoang tập ngang như mất Biên Hoang, sẽ để mất mối liên hệ nam bắc.

Sức phản kích cùng quyết tâm của Hoang nhân đều vượt ngoài sự dự tính của các đại bá chủ nam bắc, nếu có thể đảo ngược lịch sử, có lẽ không ai muốn thay đổi Biên Hoang tập.

Hoang tập lúc này mặc sức cho các đại thế lực đối đầu kiềm chế, bất luận là Mộ Dung Thùy hoặc Diêu Trường, đều có thể thu lợi thông qua giao dịch công bằng. Thế nhưng, nếu lần này phản công Biên Hoang tập thành công, Mộ Dung Thùy và Diêu Trường không những khó mà thu được lợi ích từ Biên Hoang tập, lại còn mất thêm một căn cứ dừng chân ở vùng biên hoang, để một đội quân hùng mạnh có thể tùy thời đánh ra từ Biên Hoang tập.

Binh lực Biên Hoang còn kém xa so với đại quân của Mộ Dung Thùy hay Diệu Trường, nhưng lại có nền kinh tế mạnh mẽ cùng nhân tài xuất sắc nhất làm hậu thuẫn, uy lực có thể phát huy thật không thể lường được.

Yến Phi bị dũng khí kích thích, muốn nhân lúc địch nhân không phòng bị, phá vây ra khỏi Biên Hoang tập hội hợp với nhân mã bên mình. Nhưng lại từ bỏ ngay ý nghĩ ấy, không phải chàng không chắc chắn có thể xuất tập thành công, chỉ là sợ địch nhân sinh nghi, soát khắp khu vực chàng hiện thân, phát hiện nơi cất giấu ‘Đạo Nhật Phong,’ lúc đó lại lợi bất cập hại.

Vì thế chàng chỉ có thể kiên nhẫn yên lặng chờ đợi, đợi cho sương mù dày buông xuống, đó là tín hiệu “Động thủ” tốt nhất đã ước định.

Lúc sương mù kéo đến, hành động phản công của Biên Hoang tập sẽ triển khai toàn diện, mà bản thân ở trong tình huống này, lại có ‘Đạo Nhật Phong’ trong tay, có thể phát huy sức mạnh kinh người, xoay chuyển toàn bộ tình hình chiến lược công thủ.

Lại một đội nhân mã phi đến từ phía Đông môn, văng vẳng nghe được tiếng hai người đối thoại.

Yến Phi vận công vào đôi tai, toàn thần lén nghe.

Cảm giác bí hơi trước đây đã không còn, ở dưới tình huống địch nhân tưởng rằng chàng đã rời khỏi tập trước giờ Tị, chàng có thể bằng thân pháp linh giác tuyệt thế, làm một thám tử thần kỳ, nắm bắt toàn bộ kế hoạch tác chiến và tình huống của địch nhân hay không?

Chàng càng biết nhiều, càng hiểu rõ thêm về sự bố trí phòng ngự bên trong tập, thì lúc phản công sẽ chắc ăn hơn.

Hết chương 295

~~~~~~~~~