Chương 286: Tân Cừu Cựu Hận

Lưu Dụ cuối cùng cũng không thể kìm chế được nên sáng hôm sau kiếm cớ cưỡi Tật Phong ly khai Phượng Hoàng hồ, men theo bờ Tây dòng Dĩnh Thủy đến Thọ Dương. Chỉ cần tìm được Hồ Bân, cõ lẽ biết được tình trạng hiện nay của Vương Đạm Chân.

Căn cứ chính của Bắc Phủ Binh đặt tại Quảng Lăng, ở mặt gần biển của Kiến Khang. Thế lực uy hiếp Đại Giang, bao trùm cả khu vực sông Hoài Hà. Thọ Dương nằm ở khu vực giao các con sông lớn, chẹn Dĩnh Khẩu, là địa điểm chiến lược hàng đầu phía Tây của Bắc Phủ Binh, nghiêm mật giám sát tình hình hai mặt Biên Hoang và Kinh Châu. Chỉ cần có động tĩnh nhỏ cũng không qua khỏi tai mắt Hồ Bân.

Mặc dù gã đã từng cứu mạng Hồ Bân, hơn nữa Hồ Bân, ngoại trừ Hà Vô Kỵ, là tướng lãnh ở Bắc Phủ Binh hiểu rõ tâm ý Tạ Huyền nhất. Nhưng muốn Hồ Bân, trọng tướng của Bắc Phủ Binh, coi Lưu Dụ hắn là lãnh tụ thì không phải dễ. May thay, dị biến phát sinh tại khu Bạch Vân Sơn vô hình chung đã giúp cho Lưu Dụ rất nhiều. Nó làm cho Hồ Bân lầm tưởng rằng đó là điềm trời, làm hắn tin Lưu Dụ y là chân mệnh thiên tử sinh ra là để ứng phó với tai kiếp, thay mệnh trời cải biến triều đại.

Lưu Dụ trong lòng cười khổ. Gã thà không nghe theo lời Yến Phi mà cứ mù quáng tin rằng mình chính do thiên mệnh chỉ định thì điều này sẽ làm gia tăng lòng tự tin mãnh liệt của gã. Chỉ tiếc gã đã hiểu rõ sự thật hoàn toàn không như Hồ Bân hay mọi người khác đã nghĩ.

Hắn tịnh không phải là chân mệnh thiên tử, chỉ là một sự hiểu lầm tuyệt diệu. Hắn cũng không có khả năng giải thích với người khác. Ngay cả khi nói sự thật cũng chưa chắc có người tin, chỉ có cách để mọi việc tiếp diễn. Trong lòng Lưu Dụ không kìm được nổi lên cảm giác hoang đường.

Hiện tại Vương Cung đã chết. Với tác phong hành sự đuổi tận giết tuyệt, Tư Mã Đạo Tử sẽ trăm phương ngàn kế bức hại cả nhà họ Vương. Vương Đạm Chân có thể trở nên một mình lẻ loi, không ai giúp đỡ, nhưng cũng không còn gánh nặng gia đình. Nếu như mình không nhân cơ hội này cứu nàng ra khỏi ma trảo của Hoàn Huyền, thì còn mặt mũi nào mà gặp nàng nữa? Đó chính là nguyên nhân sâu xa đã khiến gã phải hết sức cố gắng kềm chế dục niệm đối với Giang Văn Thanh.

Hiện tại Hoàn Huyền đang bận bịu đối phó với Kiến Khang. Hắn chỉ cần tìm Hồ Bân hỏi rõ tình hình Giang Lăng, thì có khả năng rất lớn trước khi phản công Biên Hoang Tập, cứu Vương Đạm Chân ra khỏi vực thẳm của đau thương. Hắn không kể đến quá khứ của Vương Đạm Chân, tình yêu đối với nàng vượt lên tất cả. Hắn sẽ tận tâm tận lực yêu thương nàng, làm nàng nguôi đi nỗi đau nhà cửa tan tác, làm cho nàng hạnh phúc, vui sướng và tự do.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Dụ như có ngọn lửa thiêu đốt tâm can, hận mình không có hai cánh, bay thẳng đến Hoàn phủ ở Quảng Lăng, ôm lấy người ngọc bay về Biên Hoang.

Mọi khổ đau rồi sẽ chóng qua.

Khoái mã cuả Lưu Dụ phi nhanh, có cảm giác như đằng vân giá vũ. Bất ngờ một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện tại hạ du. Lưu Dụ nhận ra đó là thuyền của Yến Phi và Cao Ngạn, liền ghìm cương ngựa lại, vẫy tay hô to.

Chiếc chuyền nhỏ đến gần bờ. Có thể nhìn rõ đó chính là Yến Phi và Cao Ngạn từ Lưỡng Hồ trở về.

Yến Phi sớm nhìn thấy Lưu Dụ, cười hỏi: “Lưu gia phải đi đâu thế?”

Lưu Dụ vui vẻ đáp: “Ta đến Thọ Dương gặp Hồ Bân. Các ngươi về sớm hơn những ba ngày so với dự định?”

Dứt lời liền nhảy xuống ngựa, tiếp lấy dây neo thuyền do Cao Ngạn ném tới, cột vào tảng đá gần bờ neo thuyền lại.

Cao Ngạn nhảy lên bờ, đi vòng quanh ngắm nghía Tật Phong, tán thưởng: “Ngựa tốt! Tại Biên Hoang Tập trị giá cũng phải hai mươi lượng hoàng kim, ở Kiến Khang càng đắt hơn.”

Lưu Dụ nhảy lên đầu thuyền hỏi: “Có hứng mượn cước lực của nó chạy về Phượng Hoàng hồ không?”

Cao Ngạn biết ý bèn nhổ neo cho bọn họ vừa nói: “Đi nhanh về nhanh. Lão tử cũng tưởng chỉ một mình ta nghĩ đến chuyện này.”

Yến Phi cười:“Không phải ngươi còn có chuyện khác để nghĩ sao? Cẩn thận bệnh tương tư đấy.”

Chiếc thuyền nhỏ lập tức quay đầu, thuận dòng mà đi, trong chớp mắt bỏ Cao Ngạn và tuấn mã lại phía sau.

Yến Phi ánh mắt khác lạ nhìn Lưu Dụ nói: “Có chuyện gì mà phải tìm Hồ Bân gấp vậy? Bất quá ngươi cũng không cần phải đến Thọ Dương. Hắn tự mình tuần tra tại Dĩnh Khẩu, đã cùng chúng ta chào hỏi qua, nói khách khí vài câu rồi cho đi qua thôi.”

Lưu Dụ gật đầu đáp: “Hồ Bân đích xác là người có tinh thần trách nhiệm, không có gì đáng ngạc nhiên khi Huyền soái giao cho gã thụ lý Thọ Dương.

Yến Phi đồng ý: “Bắc Phủ Binh mãnh tướng như mây, như ngươi và Hồ Bân đều là điển hình tốt. Chiến thắng trận Phì Thủy tịnh không phải là may mắn. Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Lưu Dụ thấp giọng: “Lưu Lao Chi đúng là đã giết cha Đạm Chân.”

Yến Phi ngây người: “Lưu Lao Chi sao lại bất trí như vậy? Hắn có thể bắt sống rồi cầm tù Vương Cung. Giết Vương Cung đối với hắn có lợi gì? Vương Cung thủy chung cũng là danh sĩ đương triều. Hành động này của Lưu Lao Chi sẽ làm các thế tộc tại Kiến Khang bất mãn với hắn.”

Lưu Dụ thở hít mấy hơi khẩu khí vẻ khẩn trương: “Theo ta đoán là do Tư Mã Đạo Tử ép hắn làm như vậy. Đó là thủ đoạn chính trị mà Tư Mã Đạo Tử yêu thích nhất, cắt mất con đường sống của Lưu Lao Chi, làm hắn không thể không phụ thuộc vào Tư Mã Đạo Tử. Cứ theo dõi tiếp xem! Thủ pháp Tư Mã Đạo Tử đối phó với hắn từng bước liên hoàn, tên ngốc này sẽ bị hắn tung hứng trong lòng bàn tay.”

Yến Phi trong lòng chấn động, hỏi tiếp: “Ngươi có phải là tìm Hồ Bân hỏi thăm tình hình Đạm Chân tiểu thư?”

Lưu Dụ trầm giọng nói: “Ta cần phải đi Giang Lăng.”

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Dưới tình huống hiện nay, ngươi làm sao bỏ đó mà đi Giang Lăng được? Cả đi cả về sớm nhất cũng mất năm ngày.”

Lưu Dụ thở dài đáp: “Ngươi phải rõ tâm tình ta chứ.”

Yến Phi thông cảm nói: “Gặp Hồ Bân rồi nói sau! Cứu giúp cần phải gấp, ta nhất định không đứng ngoài. Còn tình hình đại kế phản công thì sao?”

Lưu Dụ đáp: “Một vài tình huống không ngờ xuất hiện, cần phải thay đổi sách lược. Bất quá mọi việc vẫn nằm trong tầm tay. Tình thế đối với chúng ta vẫn có lợi.”

Yến Phi vừa định hỏi tình hình cụ thể, Lưu Dụ đã tiếp lời: “Tống Bi Phong không việc gì và đã trở về mang theo tin tức tình báo quý báu có thể quyết định sự thành bại của chiến sự. An cô nương cũng không việc gì, đã về nhà gặp cha mẹ nàng rồi.”

Sau khi giải thích rõ việc chính, lại hỏi: “Chuyến này đi có kết quả gì không? Nhìn bộ dạng hưng phấn của Cao tiểu tử, chắc không phải tay không trở về rồi.”

Yến Phi thư thái đáp: “Ta đã giao thủ với lão Nhiếp.”

Lưu Dụ kinh ngạc hỏi: “Làm thế nào mà ***ng độ lão Nhiếp thế?

Yến Phi kể lại tình hình: “Sau khi đến Lưỡng Hồ ta mới minh bạch thực lực của Hoàn gia, và nguyên nhân tại sao với sự tinh minh lão luyện của Đồ Phụng Tam vẫn không cách gì đối đầu với Lưỡng Hồ Bang. Lão Nhiếp không ở một chỗ cố định nào, khi cần có thể điều chỉnh sách lược từng phần, đúng là làm người ta có cảm giác không thể nắm bắt được.”

Lưu Dụ nói: “Miễn là chúng ta có đầy đủ lực lượng, căn bản không cần ***ng độ với hắn. Chỉ cần chặt đứt sinh kế làm ăn của hắn, là có thể ép hắn xuất thủ phản kích, sau đó từng bước làm cho hắn yếu dần.”

Yến Phi bội phục: “Lão huynh ngươi trong đầu toàn là diệu kế, tiểu đệ không dám so bì.”

Lưu Dụ trả lời: “Do ngươi quang minh chính đại, là người tâm hoài lỗi lạc nên không giống như ta vốn bất chấp thủ đoạn, chỉ cần đả kích được địch nhân. Bất quá ta nói thì dễ, làm mới khó. Thế lực lão Nhiếp ở Lưỡng Hồ đã ăn sâu mới duy trì được cái tên “Dân oán” của hắn, không dễ gì lay chuyển được. Muốn trừ khử họa hoạn như Lưỡng Hồ Bang hoặc Thiên Sư đạo, phải từ người làm chính trị khiến cho bách tính quy tâm, nếu không mọi chuyện chỉ là không tưởng. Nếu thiên hạ chỉ toàn la lũ quạ đen thì làm sao bình định được loạn sự?”

Yến Phi gật đầu: “Một người như lão ca ngươi chính là khát vọng của Nam phương. Ngươi thấu hiểu nỗi khổ của nhân dân, không bị ràng buộc bởi các thói xấu của cao môn đại tộc, có thể thoải mái truy cầu lý tưởng trong tim. Đó có thể cũng chính là nguyên nhân An Công và Huyền soái nhìn trúng ngươi.”

Lưu Dụ cười khổ: “Ta xem ngươi là tri kỉ mới dám nói! Cái gọi là theo tiên tổ đem quân Bắc phạt chỉ là chuyện đầu môi chóp lưỡi nhắc lại như vẹt. Ngươi bắt một tên lính của Bắc Phủ Binh mà hỏi thử xem, trong mười người thì có đến tám người có câu trả lời giống nhau. Ta luôn là kẻ không có đại chí, cho đến khi gặp được Huyền soái, suy nghĩ của ta mới cải biến dần dần.”

Yến Phi nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ thì sao?

Lưu Dụ hai mắt phát sáng, nhìn Yến Phi một lúc lâu, trầm giọng đáp: “Tại Biên Hoang Tập, ta học được thế nào là tự do, bình đẳng và công nghĩa, làm thế nào để người ta đồng tâm nhất trí. Nếu như có một ngày Nam phương do ta thống trị, ta sẽ làm cải biến hết thảy mọi bất công. Có thể đó chỉ là điều không thể, nhưng ta sẽ cố hết sức mình.”

Yến Phi gật đầu không nói gì.

Cảnh quan xung quanh đột nhiên mở ra, nguyên lai là đã đến Dĩnh Khẩu.

Ba chiến thuyền của thủy sư Bắc Phủ Binh theo thượng du Hoài Thủy phóng nhanh đến chỗ bọn họ. Lưu Dụ đứng dậy hướng về chiến hạm của Hồ Bân, vẫy tay làm dấu theo cách thủy sư Bắc Phủ Binh thường làm.

Song phương nhanh chóng tiếp cận. Hồ Bân xuất hiện đầu mũi thuyền, tỏ ý muốn họ tới sát. Yến Phi ghìm chiếc thuyền nhỏ lại. Khi cập thuyền đến sát bên soái thuyền, Hồ Bân phi người đáp xuống mũi thuyền.

Lưu Dụ cười nói: “Lại gặp nhau rồi!”

Yến Phi điều khiển chiếc thuyền nhỏ rời xa soái thuyền, cho hai người có không gian nói chuyện.

Hồ Bân chào hỏi Yến Phi trước rồi mới ngồi xuống nói: “Ta đang muốn đi tìm ngươi đây, gặp Vịnh Chi chưa?”

Lưu Dụ cũng ngồi xuống theo y, gật đầu tỏ ý đã gặp, thuận miệng hỏi luôn: “Tình hình chiến sự ở Kiến Khang như thế nào?”

Hồ Bân đáp: “Thông tin mới nhất là Hoàn Huyền biết khó mà lùi, tình huống thật sự phải qua hai, ba ngày nữa mới rõ được. Ôi! Lưu Lao Chi bây giờ làm Bắc Phủ Binh chúng ta mang ô danh thích sát danh sĩ đại thần, thật không có tư vị ngọt ngào gì. “

Lưu Dụ hít sâu một hơi, nói ra vấn đề muốn hỏi nhất: “Có tin tức gì của Vương Đạm Chân, con gái Vương Cung không?”

Hồ Bân ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ lời đồn lại là sự thật? Trong Bắc Phủ Binh lan truyền chuyện ngươi và Vương Đạm Chân có một đoạn tình ái!”

Lưu Dụ nói: “Vương tiểu thư đối với Lưu Dụ ta có cái ơn cứu mạng, cho nên ta mới quan tâm tới nàng. A! Nàng nếu biết cha ruột mình bị hại, nhất định sẽ rất đau lòng.”

Hồ Bân hiện xuất thần sắc thương xót: “Mỹ nhân yếu đuối như vậy, trước đã bị Hoàn Huyền bức làm thiếp, tiếp phải đối diện với nỗi đau tan nhà mất cha, làm thế nào mà chịu đựng được đây? Trước đây một ngày, ta vừa nhận được tin từ Giang Lăng. Vương Đạm Chân sau khi nghe tin dữ của cha nàng, đã lén dùng thuốc độc tự tận.”

Lưu Dụ toàn thân co thắt, hai mắt nhiệt lệ tuôn trào, đau khổ hét lớn: “Không!

Yến Phi nghe được toàn thân tê liệt, ngây ngốc tại đương trường.

Hồ Bân hoàn toàn không thể tin trước mắt hắn là Lưu Dụ.

Lưu Dụ ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, thực sự không nhìn thấy gì. Nỗi đau khổ tích tụ trong lòng bạo phát như lũ, nhấn chìm gã trong tuyệt vọng. Gã lại một lần nữa bấn loạn, tự trách, hối hận. Nỗi bi thương như nước triều dâng cuồn cuộn phủ trùm lấy gã. Mọi sự đã chấm dứt, có một tia hy vọng cũng hóa thành tro bụi. Gã nghe thấy nhịp tim mình như tiếng trống trận gầm thét, dồn dập, toàn thân cảm thấy vô lực, trời đất đảo lộn. Hồ Bân dường như đang nói với gã, nhưng gã hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì. Gã phảng phất nghe thấy tiếng gào thét của bản thân, lại giống như trời đất im ắng. Cừu hận tự đáy lòng trào ra như thác lũ, không cách gì khống chế.

Hiện tại gã chỉ muốn giết người. Kẻ gã muốn giết nhất chính là Lưu Lao Chi, sau đó là đến Hoàn Huyền. Thiên hạ này không có ai có thể ngăn cản gã làm điều đó. Gã thề sẽ lấy máu của hai kẻ đó rửa mối nhục và nỗi đau khổ mà người gã yêu thương nhất đã chịu đựng.

Hết chương 286

~~~~~~~~~