Doãn Thanh Nhã ngồi trên một tảng đá lớn ở sườn núi nhìn đường chân trời phía Đông dần sáng, bĩu môi nói: “Đây là địa phương quỷ gì vậy, theo tên tiểu tử ngươi chạy bất kể Đông Tây suốt đêm mệt chết người ta!”
Cao Ngạn hầm hầm ngồi xuống kế bên khiến nàng không thể không nhích ra chút để giữ khoảng cách. Thấy hắn im lặng không lên tiếng, Doãn Thanh Nhã lấy làm lạ hỏi: “Ngươi biến thành người câm rồi à?”
Cao Ngạn nhướn mắt nói: “Ta đang đau lòng! Sao nói ra lời được?”
Doãn Thanh Nhã ngẩn người hồi lâu, chợt che miệng cười: “Ai đắc tội với ngươi thế?”
Cao Ngạn bực bội nói: “Đã biết rõ sao còn hỏi! Ta hỏi nàng, Cao Ngạn ta có chỗ nào khiến nàng chán ghét? Vì sao ta không phải lang quân như ý trong tim nàng?”
Doãn Thanh Nhã không nhịn được cười nghiêng ngã nói: “A! thì ra là việc này.”
Rồi thu lại nụ cười, hất gương mặt thanh tú lên: “Không phải là không phải! Chẳng có lý do gì có thể nói. Ngươi không có chỗ nào khiến ta chán ghét ư? Chỉ việc ngươi tự tác đa tình đủ khiến Doãn Thanh Nhã ta chịu không nổi.”
Nói xong còn làm ra vẻ kêu cứu mạng, bộ dạng tinh nghịch hấp dẫn đến cực điểm.
Cao Ngạn phất tay hỏi: “Được, vậy ta hỏi nàng lang quân như ý trong lòng nàng bộ dạng như thế nào?”
Doãn Thanh Nhã tức thì ngẹn lời, chống chế: “Ngươi là người gì của ta? Dám hỏi ta việc này à.”
Cao Ngạn trở nên đắc ý, nói thao thao bất tuyệt: “Cái gọi là nhất dạ phu thê bách nhật ân, sau đêm qua chúng ta tuy chưa thật sự là phu thê nhưng trên danh nghĩa có gọi chàng kêu thiếp nên … úi ! ”
Doãn Thanh Nhã thúc một cái vào sườn hắn, đau đến mức cả người hắn co rúm lại, bực tức nói: “Ta và ngươi làm gì có quan hệ, ngươi còn dám nói nửa câu như thế ta sẽ làm thịt ngươi liền.”
Cao Ngạn cố nhịn đau, thà chết không khuất phục: “Nàng không dám nói ra vì như ý lang quân trong lòng nàng chính là lão tử Cao Ngạn.”
Doãn Thanh Nhã vụt đứng dậy chống tay vào chiếc eo nhỏ xíu, giận dữ nói: “Ngươi đi chết đi, như ý lang quân trong lòng ta khi nào là tên lưu manh vô lại ngươi? Ta về sau không chú ý đến ngươi nữa! Ta phải lập tức về Lưỡng Hồ.”
Cao Ngạn một tay án ở chỗ đau, mặt nhăn nhó: “Ta là lưu manh vô lại, vậy đại anh hùng trong lòng nàng là ai? Hác đại ca của nàng ư?”
Doãn Thanh Nhã nổi cáu suýt chút bật khóc, dậm chân mắng: “Đừng đặt điều sai sự thật, ta và Hác đại ca thanh bạch không giống như ngươi nghĩ. ”
Cao Ngạn lập tức hồi phục sinh khí nói: “Tiểu Thanh Nhã nguôi giận, cho phép ta nói thật vài lời được không?”
Doãn Thanh Nhã vẫn tức giận lườm hắn, bĩu môi: “Ta và ngươi còn gì để nói nữa?”
Cao Ngạn cười làm lành: “Ta chỉ muốn thảo luận với nàng về vấn đề như ý lang quân ấy mà.”
Doãn Thanh Nhã vẫn chưa hết giận: “Còn gì để bàn? Tóm lại không mảy may quan hệ đến ngươi, không dính dáng chút nào.”
Cao Ngạn nhũn nhặn: “Tiểu Thanh Nhã nghe ta phân bua trước nhé, nàng có như ý lang quân của nàng, ta cũng có như ý kiều thê của ta. Trước khi chưa gặp tiểu Thanh Nhã của ta, như ý kiều thê trong lòng ta, e hèm! Như ý kiều thê trong lòng ta tịnh không giống như nàng.”
Thấy Doãn Thanh Nhã mỹ mục tròn xoe nhìn chằm chằm, gã vội vã đổi giọng không dám nói ra hình tượng kiều thê lý tưởng.
Doãn Thanh Nhã có chút lúng ta lúng túng nói: “Lời ngươi nói liên can gì đến ta?”
Cao Ngạn cười khổ: “Ta chỉ muốn nói nàng hay, con người thường yêu loạn xạ. Nhưng khi ta gặp nàng, mới biết được như ý kiều thê của ta chính là nàng, điều này không biết nói thế nào, là như thế thì là như thế.”
Doãn Thanh Nhã liếc hắn một cái, có chút khinh thị: “Ngươi cho rằng ta cũng giống ngươi à? Đừng tưởng bở. Nói chung, ngươi tịnh không phải như ý lang quân trong lòng ta, đừng tiếp tục si tâm vọng tưởng.”
Cao Ngạn vẫn ung dung mỉm cười: “Vậy như ý lang quân trong suy nghĩ nàng giống ai nào? Thí dụ Yến Phi, luận nhân tài võ công tìm khắp thiên hạ cũng không có người thứ hai.”
Doãn Thanh Nhã dè bỉu: “Yến Phi tính làm gì? Bổn cô nương chẳng xem vào đâu.”
Cao Ngạn nói: “Lưu Dụ thì như thế nào? Có khí khái nam tử lại đầy triển vọng quật khởi, các người lần này cũng nếm mùi thiệt thòi trong tay hắn.”
Doãn Thanh Nhã giận nói: “Đừng đề cập đến hắn, ta hận không thể đem hắn ngũ mã phanh thây, ăn tươi nuốt sống.”
Cao Ngạn cười lớn: “Nói cho cùng nàng vẫn thích Cao Ngạn ta.”
Kì lạ Doãn Thanh Nhã không tức giận, cười hì hì: “Đầu của ngươi, ngươi nghĩ bậy nghĩ bạ là quyền tự do của ngươi, thứ cho bổn cô nương không có thời gian phụng bồi, chúng ta bây giờ mỗi người một ngã, tốt nhất đừng để ta gặp lại tên xú tiểu tử ngươi.”
Cao Ngạn nói: “Nàng biết đường về nhà ư?”
Doãn Thanh Nhã mười phần tự tin nói: “Chỉ cần đi theo hướng Nam thì có thể trở lại Hoài Thủy, có gì khó khăn đâu?”
Cao Ngạn nói: “Nàng không sợ ban đêm uổng tử quỷ kéo bè kết đảng qua lại khắp nơi à?”
Doãn Thanh Nhã ngẩn người hồi lâu nhìn hắn nói: “Ngươi tên xấu xa, đừng hù dọa người ta như thế.”
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Để ta người tốt làm cho trót. Nàng chỉ biết đi về phía Nam như thế, dù không gặp Sở yêu nữ cũng ***ng mặt Bắc Phủ Binh hoặc Hoang nhân, khi đó chịu thiệt chỉ có mình nàng. Thôi thì để lão tử ta đưa nàng hồi gia!”
Doãn Thanh Nhã cắn môi nói khẽ: “Ngươi có lòng tốt vậy sao?”
Cao Ngạn nói: “Ta xưa nay là đại hảo nhân, vì nàng càng không sợ dầu sôi lửa bỏng, vạn tử bất từ.”
Doãn Thanh Nhã nói: “Ta để ngươi đi theo cũng được, nhưng không được tự tác đa tình cho rằng ta thích tiểu tử ngươi.”
Cao Ngạn cười: “Ít nhất có thích ta chút xíu thôi ! Bằng không sao mặc ta xoa bụng nàng?”
Doãn Thanh Nhã mắng lớn: “Ngươi tên đại ngốc không biết liêm sĩ, ta chỉ mượn kình khí của ngươi giải huyệt thoát thân và việc thích ngươi hay không chẳng có mảy may quan hệ. Ài ! Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tỉnh ngộ? Ngươi thử nói thêm một câu xem.”
Cao Ngạn chỉ chỉ má lại không nói gì. Doãn Thanh Nhã tát qua một cái. Cao Ngạn đổi thành chỉ vào miệng biểu thị mình không nói câu nào.
Doãn Thanh Nhã thu tay lại bực bội nói: “Ta không cần ngươi đưa về!”
Cao Ngãn thư giãn gân cốt, dương dương đắc ý đứng dậy, đổi chủ đề khác để phân tán sự chú ý của nàng, nói: “Giả như lão tử đoán không sai, Sở yêu nữ sớm muộn cũng đuổi đến sát nhân diệt khẩu. Chúng ta nếu không có diệu kế đào tẩu, phải xem chúng ta liên thủ có đấu thắng ả không.”
Doãn Thanh Nhã biến sắc nói: “Đừng hù dọa người ta, chúng ta đã bỏ rơi được ả.”
Cao Ngạn nói: “Sở Vô Hạ là cao thủ trình độ gần bằng Trúc Pháp Khánh và ni Huệ Huy, sao dễ dàng truy không được người ta? Nếu ở thành lớn phố xá sầm uất, chúng ta hoặc có thể cắt đuôi được ả, ở Biên Hoang khẳng định không thể, cần phải chạy khỏi Biên Hoang mới an toàn. Tiểu Thanh Nhã nghỉ ngơi đủ chưa?”
Doãn Thanh Nhã mắng: “Ngươi không thấy người ta đang đợi ngươi à?”
Cao Ngạn nhìn một vòng nói: “Ở Biên Hoang trốn tránh sự truy sát của địch nhân là một môn học vấn, may mà ta là cao thủ về mặt này, nếu ta nhận đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất.”
Doãn Thanh Nhã khí tức đầy bụng nói: “Khoác lác đệ nhất!”
Cao Ngạn ngạc nhiên: “Đổi thành đệ nhị, liệu có biết dẫn nàng đào tẩu từ sơn đạo bí mật như đêm qua không?”
Doãn Thanh Nhã bỉu môi rồi nhịn không được bật cười: “Đương nhiên không biết ! Được rồi! Cao đại gia Cao công tử của ta, bây giờ nên đi theo hướng nào đây?”
Cao Ngạn khoái chí nói: “Cao công tử của ta, ha ha! Gọi khiến xương cốt ta mềm nhũn. Để ta nghĩ xem, trước tiên đi về hướng Biên Hoang tập thì thế nào nhỉ? Dù là Sở yêu nữ cũng phải kiêng dè quân phòng thủ Biên Hoang tập!”
Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên nói: “Gặp phải tuần binh của Biên Hoang tập chúng ta cũng chẳng tốt đẹp gì!”
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Ta tự có diệu kế. Ủa! Đó là gì vậy?”
Doãn Thanh Nhã định thần nhìn về phía Nam, biến sắc: “Tiêu rồi ! Là yêu phụ đó đuổi đến.”
Ngoài bình nguyên mấy dặm, bóng dáng Sở Vô Hạ hiện ra đang toàn lực đuổi đến.
Cao Ngạn không ngờ vừa nói ra lại thành sự thật, dẫn đầu nhắm hướng Tây lướt tới, hô lớn: “Chạy mau !”
Doãn Thanh Nhã sớm đuổi theo sau lưng, nói to: “Tiểu tử ngươi quả nhiên thông minh. ”
Cao Ngạn trong lòng kêu khổ, ban nãy gã chỉ dọa Doãn Thanh Nhã, tuyệt không ngờ Sở Vô Hạ quyết không bỏ cuộc đuổi theo họ đến cùng.
Nếu bị ả đuổi kịp, gã và Doãn Thanh Nhã chỉ có thể làm một đôi khổ mệnh uyên ương chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
:77:
Yến Phi phi thiềm tẩu bích phía trên mái các tòa lầu Dạ Oa Tử, gặp nhà vượt nhà, ánh đèn chỉ chiếu sáng bên dưới không chiếu lên trên nên hết sức thuận lợi. Chàng kết hợp với thân thủ tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, tiến tựa quỷ mị và phương pháp đặc biệt dùng linh giác cảm ứng địch nhân, giống như đi vào chỗ không người.
Địch nhân thiết kế tuyến phòng ngự cẩn mật dọc theo ranh giới Dạ Oa Tử, vì thế cảnh giới trong Oa lỏng lẻo, được Hách Liên Bột Bột giúp chàng qua cửa đã khiến chàng như mãnh hổ xâm nhập vào vùng an toàn của địch nhân.
Yến Phi không cần dùng mắt để nhìn, tiếng vó ngựa của nhóm người Diêu Hưng là ngọn đèn dẫn lộ, giúp chàng truy tung chúng không chút khó khăn.Cuối cùng chàng đến mái ngói Lạc Dương lâu, cúi đầu nhìn bọn Diêu Hưng xuống ngựa trước cổng chính, được Khương binh gác cổng dắt ngựa đi, Diêu Hưng được thân vệ vây quanh tiến vào lâu.
Lạc Dương lâu là một trong những kiến trúc quy mô nhất Dạ Oa Tử, vốn dĩ là đại bản doanh của Hồng Tử Xuân tại Biên Hoang do năm tòa lầu hợp thành, lầu chính cao ba tầng, những lầu khác đều hai tầng. Dùng làm chổ ở rất thích hợp với thân phận địa vị của Diêu Hưng.
Từ thời khắc chặn đường Hách Liên Bột Bột, chàng luôn lặng lẽ vận huyền công chữa trị nội thương, đến hiện tại đã hồi phục được tám chín thành công lực so với bình thường, dư sức hành thích Ba Cáp Mã Tư.
Tuy vẫn chưa giao thủ với Ba Cáp Mã Tư nhưng cấp độ cao thủ như chàng, dùng nhãn lực cao minh toàn tâm quan sát, sớm đoán ra đại khái điểm mạnh yếu của võ công hắn, chỉ cần có thể xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, chàng nắm chắc trong vòng vài chiêu là lấy mạng hắn.
Yến Phi vận công dán sát tường, từ lầu chính men theo tường hạ xuống đất, đi đến bóng tối của khu vườn sân trong cạnh lầu chính. Khi chàng di chuyển đến một cửa sổ của đại sảnh dưới lầu, thanh âm Diêu Hưng nói chuyện truyền ra. Ngoại trừ đại sảnh lầu chính, các phòng khác trong lầu tắt đèn tối thui, biểu thị đại đa số Khương nhân vẫn còn ngủ say.
Diêu Hưng nói: “Đại pháp sư vẫn chưa về sao?”
Có người đáp: “Đại pháp sư rời tập lúc hoàng hôn, đến bây giờ vẫn chưa về.”
Yến Phi núp trong bóng tối bên ngoài ngầm kêu thôi rồi. Hóa ra Ba Mã Cáp Tư ra ngoài vẫn chưa về, mình chẳng lẽ đi một chuyến phí công, may mà không trở về tay không, chí ít cũng rõ bố trí của địch nhân ở Biên Hoang tập và quan hệ hai phe địch nhân bên nào cũng có ý đồ xấu.
Chiếu lý việc Ba Cáp Mã Tư không có trong tập Hách Liên Bột Bột khẳng định đã biết, nhưng hắn lại không nói sự thật với chàng. Như vậy có thể thấy Hách Liên Bột Bột đã có âm mưu đối với mình ngay từ đầu. Với Hách Liên Bột Bột lý tưởng nhất chính là Yến Phi thay hắn giết chết Ba Mã Cáp Tư, bản thân Yến Phi cũng khó thoát đại nạn, đó là mỹ sự nhất cử lưỡng đắc.
Yến Phi ngầm hô may mắn, lĩnh hội sâu sắc việc mạo hiểm thuyết phục hổ lột da.
Người kia tiếp tục nói: “Đại pháp sư đột nhiên rời tập, rốt cuộc vì chuyện gì? ”
Người phát ngôn đương nhiên là người tâm phúc mà Diêu Hưng tín nhiệm mới có thể hỏi hắn.
Diêu Hưng đáp: “Đại pháp sư học cứu thiên nhân, lại tinh thông tinh thần dị thuật, nên hành sự đều vượt quá lý giải của thường nhân, sau khi pháp sư trở về tự có giải thích hợp lý. Bá Hữu không cần lo lắng.”
Diêu Hưng hiển nhiên không biết vì sao Ba Cáp Mã Tư đột nhiên ly khai, bất quá hắn đối với Ba Cáp Mã Tư có sự tôn kính mù quáng không hề bàn đến hành vi quái dị của y, hơn nữa hắn nhận định đã là người phi thường tự có việc phi thường.
Đồng thời Yến Phi cũng rõ người đối thoại cùng Diêu Hưng là đại tướng nổi danh của Khương tộc Địch Bá Hữu, trong Hồ tộc Bắc phương, Địch Bá Hữu là nhân vật rất có danh vọng.
Địch Bá Hữu hừ lên, bực bội: “Tinh thần thuật của hắn xem ra không phải luôn đáng tin cậy, trong việc đối phó Hô Lôi Phương đã xảy ra sự cố, giả như Hô Lôi Phương rơi vào tay Hoang nhân, chúng ta phải đau đầu rồi.”
Yến Phi nghe hai người đề cập đến Hô Lôi Phương, tinh thần chấn động, theo lời Địch Bá Hữu, bí mật quan hệ đến Hô Lôi Phương tuyệt đối không để Hoang nhân biết.
Địch Bá Hữu hiển nhiên có phần đố kỵ Ba Cáp Mã Tư, trầm giọng: “Nếu giao Hô Lôi Phương qua tay thuộc hạ, thuộc hạ mới không tin hắn chịu đựng nổi cực hình.”
Diêu Hưng biểu hiện sư khoan dung của bậc lãnh tụ có thể dung nạp ý kiến bất đồng, tâm bình khí hòa nói: “Tinh thần thuật của pháp sư tịnh không có sai sót, chỉ là xảy ra điều bất trắc. Pháp sư bảo chứng nếu không được ông giải thuật, Hô Lôi Phương vĩnh viễn không hồi phục bình thường. Nếu như có lựa chọn, ta tuyệt không muốn dùng nghiêm hình khảo đả đối với Hô Lôi Phương, hắn thủy chung tận lực vì chúng ta, chỉ vì không gạt bỏ được thân phận Hoang nhân. Hắn cũng là một hán tử cứng cỏi, là người thà chết không phục.”
Yến Phi lại hiểu thêm một chút về con người Diêu Hưng, bất luận hắn nói chuyện với Hách Liên Bột Bột hay là đối đáp với đại tướng Địch Bá Hữu cùng là Khương nhân đều dùng Hán ngữ. Có thể thấy hắn cũng giống như Thác Bạc Nghi, cho rằng Hán hóa là thủ đoạn cần thiết để thống nhất thiên hạ.
Cuộc nói chuyện của hai người bị thủ hạ cắt ngang, thì ra Mộ Dung Lân đến viếng.
Yền Phi trong lòng hiểu rõ, biết Mộ Dung Lân đến hưng sư vấn tội. Lại có một đội Khương binh đi dọc theo tường để chấp hành nhiệm vụ tuần tra, Yến Phi vội tránh ra sau bụi cây, tiếp tục nghe trộm.
Thanh âm Mộ Dung Lân truyền vào trong tai, lạ thường tịnh không có chút động nộ hoặc bất mãn, ngược lại giống như lão bằng hữu tụ hội bàn chuyện phiếm nói: “À! Mọi người vất vả quá! Tối qua bị tiếng nổ lớn ở Bạch Vân Sơn làm giật mình tỉnh giấc, tối nay thì vì thu được tin tức Hoang nhân chiến thắng báo hại không ngủ ngon giấc. Bất quá dù thế nào, so với đợi chờ buồn chán lại thú vị hơn nhiều.”
Địch Bá Hữu không biết có phải được chỉ thị cáo thối đi khỏi hay không nhưng hắn cáo lui, chỉ còn lại hai người lãnh đạo tối cao bên địch.
Yến Phi trong lòng nảy sinh nghi hoặc, vì sao Mộ Dung Lân đã không phẫn nộ xông đến chất vấn về việc điều động đội quân Hách Liên Bột Bột, ngược lại bộ dạng giống như trong lòng có dự tính trước? Trong đó rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
Diêu Hưng cười: “Đối với Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn dĩ nhiên là tin xấu, đối với chúng ta thì xấu tốt lẫn lộn. Hoang nhân nói cho cùng vẫn là đám ô hợp, chỉ sở trường âm mưu quỷ kế, chính diện giao chiến tuyệt đối không phải đối thủ chúng ta, bây giờ chúng sơ chiến đắc lợi, tín tâm tăng vọt sẽ không tự lượng sức chuẩn bị phản công trên quy mô lớn. Nhìn hướng hành quân của chúng hiện thời, chắc muốn tiến vào trú quân tại căn cứ của nhánh sông Dĩnh Thủy, kêu gọi Hoang nhân lưu tán trở về một lần nữa. Chúng ta sẽ cho chúng một bất ngờ, dùng thế lôi đình vạn quân nhất cử nhổ tận gốc, triệt để giải quyết vấn đề Biên Hoang tập.”
Yến Phi ngầm kêu lợi hại, Diêu Hưng quả là lãnh tụ trí dũng song toàn, việc này xác thật vượt ngoài dự liệu Hoang nhân, nói không chừng thật sự sẽ bị hắn thừa cơ đánh bại không còn manh giáp. Hiện tại chàng do thám được tin tức đương nhiên là chuyện khác.
Chàng vốn dự định sớm rời khỏi trước khi trời sáng, lúc này lại không thể không tiếp tục nghe trộm.
Mộ Dung Lân vui mừng nói: “Hoang nhân có thể đại phá liên quân Kinh Châu và Lưỡng Hồ, điểm then chốt ở chỗ Lưu Lao Chi trở giáo chứ không phải Hoang nhân có bản lĩnh này. Chúng ta chỉ cần chiếu theo kế hoạch thì nhất định Hoang nhân vĩnh viễn không có cơ hội quật khởi. Hy vọng chúng ta có thể đuổi theo thu về chiến mã đổi lương với Lưỡng Hồ bang, bằng không phải cướp lại trên tay Hoang nhân. ”
Diêu Hưng nói: “Phương diện này ta lại không lo lắng, trừ phi Hoang nhân biết việc dùng ngựa đổi lương, không thì vụ giao dịch vẫn có thể tiến hành như cũ.”
Mộ Dung Lân hiển nhiên cũng không để tâm đến mặt này, cười nói: “Ái đồ của giả Di Lặc trúng kế rồi !”
Yến Phi giật mình, cảm thấy rất không ổn. Người Mộ Dung Lân nói đương nhiên là Hách Liên Bột Bột.
Chân trời phía Đông hiện lên ánh sáng ban mai.
Yến Phi dù ngàn vạn lần muốn tiếp tục nghe họ nói thêm mấy câu, cũng biết một khắc không thể lưu lại.
Diêu Hưng hừ lạnh: “Ta không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, tốt nhất là Di Lặc giáo đến phương Nam quậy rối mù lên, ai ngờ Trúc Pháp Khanh tự xưng Di Lặc phật giáng thế lại không kham nổi một đòn…”
Yến Phi không dám nghe tiếp, phóng người lên tức tốc li khai. Đồng thời hiểu nếu muốn bình yên rời đi thậm chí có thể sát tử Ba Mã Cáp Tư, chàng chỉ có một lựa chọn.
Hết chương 265
~~~~~~~*~