Yến Phi kinh hãi nói: “Nóng tay quá!”
Ni Huệ Huy cũng đưa tay khẽ đặt lên Tâm Bội rồi kinh ngạc gật đầu nói: “Đúng là khác thường. Trước đây mỗi lần cha thử nghiệm thì tuy cũng phát nhiệt, nhưng người không biết võ công cũng có thể chịu được, không giống như lúc này nhiệt độ nóng như lửa mạnh. Chàng chịu được không?”
Yến Phi đã sớm vận chân khí chí hàn của Thủy Độc bằng công pháp tiến dương hoả vào tay phải, đáp lời: “Không có vấn đề gì.”
Ni Huệ Huy lại sờ Thiên Địa Bội đang gắn liền với nhau, hưng phấn: “Tình hình này chưa từng xuất hiện từ khi cha lấy được Động Thiên Bội. Thiên Địa Bội lạnh như băng tuyết, nói không chừng lần này có thể làm tam bội hợp nhất.”
Yến Phi định thần, từ từ đặt chưởng tâm lên miếng Tâm Bội đang phát tán ánh sáng đỏ rực, nóng bỏng. Trong lòng thầm nghĩ cho dù có thể mở được tiên môn hay không thì Động Thiên Bội chắc chắn vẫn là miếng ngọc kỳ dị nhất trên thế gian này.
Chàng trầm giọng hỏi: “Mặt nào là mặt dưới đây?”
Ni Huệ Huy cười khổ: “Ai có thể biết được?”
Yến Phi thay đổi cách thức, dùng đầu ngón tay cầm cạnh Tâm Bội rồi đẩy dần về phía trên Thiên Địa Bội, đối diện với chỗ khuyết hình tròn trên Thiên Địa Bội. Chỉ còn cách nửa xích, chàng bật cười nói: “Câu hỏi của ta thật ngu ngốc. Từ trước tới giờ chưa từng có ai làm tam bội hợp nhất được thì đương nhiên không ai biết phương pháp nào là chính xác. Mặt nào cũng có thể là trên, cũng có thể là dưới. Ồ!”
Ni Huệ Huy kinh hãi vội hỏi: “Phát sinh việc gì thế?”
Yến Phi lộ vẻ nghi hoặc, dùng tay kia lật mặt dưới Tâm Bội lên, cho mặt vừa ở trên úp xuống Thiên Địa Bội. Chàng lại thử với góc độ và cao độ khác. Nhưng rồi nhíu mày, trầm giọng: “Ta thấy sự tình có điểm không đúng. Bất luận là cao thấp, xa gần ra sao, mặt này hay mặt kia ở dưới thì Thiên Địa Bội đều phát sinh lực phản kháng vô cùng thần bí khó lường, dường như cự tuyệt không cho Tâm Bội trở lại vị trí hợp nhất với Thiên Địa Bội để mở tiên môn.”
Ni Huệ Huy lộ thần sắc thất vọng: “Tình hình chàng nói so với tình hình cha ta gặp phải trước đây hoàn toàn giống nhau. Điểm khác biệt duy nhất là Thiên Địa Bội lúc đó biến thành lạnh giá chứ không chuyển thành nóng rực như bây giờ. Nhưng bất luận nóng hay lạnh đều vô cùng lợi hại.”
Yến Phi thở nhẹ. Nói chàng không sợ đối diện với hậu quả bất trắc khó lường sau khi tam bội hợp nhất chỉ là dối người mà thôi! Hiện tại bản thân đã không làm tốt hơn cha nàng trước đây bao nhiêu, nên cũng có thể kết thúc ở đây.
Yến Phi nói: “Thật là cổ quái. Cha nàng trước đây dưới tình hình đó thì làm gì?”
Ni Huệ Huy than: “Cha có công lực tuyệt thế nên đã cố gắng ép Tâm Bội vào chỗ khuyết trên Thiên Địa Bội nhưng mỗi lần như thế đều gặp phải kết quả giống nhau là bị sức phản chấn kinh nhân làm trọng thương, phải mất vài tháng mới có thể phục nguyên. Vì thế nên cha mỗi năm chỉ có thể thử một lần, nhưng mỗi lần đều thất bại. Ôi! Nếu đã biết trước như thế thì không cần thử nữa!”
Yến Phi thất thanh hỏi: “Tại sao nàng không sớm nói cho ta biết điểm này?”
Ni Huệ Huy cười khổ: “Ta lại nghĩ tình hình khi chàng làm sẽ khác vì chàng là người có duyên, được Tâm Bội kêu gọi.”
Yến Phi biết tại sao vừa rồi nàng lại kinh hãi như vậy, Thì ra là vì nàng thấy mình là người có duyên nhưng vẫn chỉ lặp lại tình hình trước đây giống như cha nàng đã gặp phải.
Chàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cha nàng đã từng thử qua lúc ngọc bội chưa biến thành nóng rực lên đã ép Tâm Bội vào chưa?”
Ni Huệ Huy trả lời: “Chả lẽ còn chưa thử ư? Mấy chục năm liền, cha đã thi thố đủ mọi phương pháp. Trước khi phát sinh biến hoá thì đúng là không có lực phản kháng, nhưng Tâm Bội lại lớn hơn một chút, không thể hoàn toàn khớp vào Thiên Địa Bội.”
Yến Phi ngạc nhiên: “Vậy thì làm sao tam bội có thể hợp nhất thành một đây?”
Ni Huệ Huy nói: “Cha từng nói qua khi tam bội chuyển thành nóng rực thì sẽ nở ra, Thiên Địa Bội sẽ nở ra nhiều hơn Tâm Bội một chút. Có lẽ lúc đó có thể vừa chỗ để dung nạp Tâm Bội vào chăng?”
Yến Phi có vẻ không hiểu: “Sức nóng có thể làm thiên địa bội nở ra. Nhưng lúc này Thiên Địa Bội lại chuyển thành lạnh giá, nói không chừng nó sẽ co lại, càng không thể cho Tâm Bội vốn đang nở ra khớp vào được. Xem chừng ta gặp tình hình không giống như lệnh tôn.”
Ni Huệ Huy lộ thần sắc vô cùng ai oán dường như trong tâm đã chết, tâm tàn ý lạnh: “Ta không biết. Thôi bỏ đi! Dù sao ta vẫn vô cùng cảm kích chàng.”
Yến Phi thầm nghĩ không lạ tại sao Tôn Ân hoàn toàn không động thủ can thiệp, chỉ vì tam bội không hợp nhất được lại còn gây trọng thương cho người muốn làm tam bội hợp nhất. Sự việc kỳ dị này quả là chưa từng nghe nói đến.
Yến Phi quả quyết nói: “Ta vẫn muốn thử một lần nữa.”
Ni Huệ Huy ngạc nhiên: “Thế thì mạo hiểm quá! Nếu chàng thụ thương, Tôn Ân liệu có tha cho chàng không? Một mình ta tuyệt đối không thể ứng phó được lão. Ngoài ra lại còn phải chiếu cố cho chàng!”
Tiếp đó lại than: “Nhiều năm nay, Tôn Ân đều không dám tới làm phiền Pháp Khánh vì sợ bọn ta hai người liên thủ. Pháp Khánh thần công đại thành, vốn phải đi khiêu chiến Tôn Ân, nhưng mà …. Ài! tất cả đã thành quá khứ! Ta nói lại chuyện đó tuyệt không có ý gì đâu.”
Yến Phi nói: “Ta không phải vì muốn sính cường làm anh hùng. Không dám giấu nàng, trong mình ta có hai loại tiên thiên chân khí chí hàn và chí nhiệt. Khi ta dùng chân khí chí dương dồn vào trong Tâm Bội thì Tâm Bội lập tức nóng rực lên, ta có cảm giác cổ quái trong đó có hàm chứa một loại năng lượng có tính bùng nổ ghê gớm. Lực phản kháng của Thiên Địa Bội tuy vẫn còn nhưng lại giảm thiểu rất nhiều. Ta từ chân khí bản thân lĩnh ngộ được rằng chí hàn và chí nhiệt hấp dẫn lẫn nhau. Nhưng tình hình Thiên Địa Bội lạnh, Tâm Bội lại như chín muồi này đã chưa từng xảy ra, cứ thử thêm lần nữa, có lẽ ta sẽ không bị thương đâu.
Ni Huệ Huy như người chết đuối thấy được đất liền, song mục lại hiện lên thần sắc hy vọng hỏi: “Chàng quả thực phải thử sao?”
Yến Phi kiên định gật đầu.
Ni Huệ Huy nói: “Chàng cẩn thận đó! Nhớ kỹ không nên miễn cưỡng.”
Yến Phi nghiến chặt răng, tụ tập chân khí của Đan Kiếp, chống lại lực phản kháng của Thiên Địa Bội cố gắng ép Tâm Bội vào chỗ khuyết.
Nhanh thư thiểm điện.
:77:
Lưu Dụ nhìn theo hướng Cao Ngạn chạy đi, thoả mãn nói: “Cuối cùng đã hoàn thành đại nghiệp ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ của bọn ta rồi.”
Các chiến sỹ từ khắp nơi tụ tập quay về. Người nào mặt cũng hồ hởi, vừa vui mừng vì lần này thu được toàn thắng, lại mừng cho Cao Ngạn.
Chỉ có Trác Cuồng Sinh vẫn ngơ ngẩn đứng nguyên chỗ cũ, thần sắc cổ quái.
Lưu Dụ cũng phát giác thần sắc lão có chút quái dị, ngạc nhiên hỏi: “Sao mặt ngươi lại cổ quái vậy?”
Trác Cuồng Sinh cười khổ nói: “Ta đã chưa cấm chế được huyệt mạch Tiểu Bạch Nhạn.”
Lưu Dụ thất thanh hỏi: “Cái gì? Ngươi nói đùa đấy à?”
Ai nầy đều ngơ ngác nhìn Trác Cuồng Sinh.
Trác Cuồng Sinh nói: “Ta chỉ làm nàng ta tạm thời mất năng lực phản kháng thôi. Nàng ta sẽ chóng phục nguyên, lại biến thành một con chim nhạn linh hoạt. Cao tiểu tử muốn làm anh hùng nhưng không được lâu đâu.”
Nhất thời Lưu Dụ nói không nên lời.
:77:
Một tiếng nổ như sấm rền, sự việc xảy ra quá lẹ làm người xem là Ni Huệ Huy và đương sự là Yến Phi đều không hiểu phát sinh chuyện gì. Cả người Yến Phi mang theo ngọc bội bị chấn bay tung về phía cửa điện.
Khi chàng còn đang quay mòng mòng trong không trung thì nghe thấy tiếng Ni Huệ Huy tức giận quát lớn. Trong lúc Yến Phi vẫn nổ đom đóm mắt chưa hồi phục thần trí thì bỗng cảm thấy một luồng kình khí kinh nhân đánh thẳng vào lưng, cuồng mãnh tới mức chàng cảm thấy nếu để bị đánh trúng thì gân cốt toàn thân, lục phủ ngũ tạng sẽ nát bét, mạng nhỏ của chàng đương nhiên cũng không còn.
Choang! Điệp Luyến Hoa phát ra tiếng kêu cảnh báo.
Khi chàng cố gắng ép Tâm Bội vào chỗ khuyết thì vẫn lưu lại một nửa công lực. Vào thời khắc quan yếu sinh tử này, chàng không dám chậm trễ liền cong lưng, toàn lực triển khai Nhật nguyệt Lệ thiên Đại pháp, thầm nghĩ lần này không phải là bị thiên địa bội đánh trọng thương mà là bị lão Tôn đánh trọng thương.
Ngay lúc đó, kỳ sự đã phát sinh.
Vì chàng đã cố gắng ép Tâm Bội vào chỗ khuyết giữa Thiên Địa bội, khi hai bên còn cách nhau khoảng ba thốn thì hàn khí trong Thiên Địa Bội phát xạ mạnh mẽ ra ngoài, chú nhập vào trong Tâm Bội. Tâm Bội nóng bỏng vốn chứa cả chân khí Đan kiếp của chàng, như ngựa mất cương lao vào chỗ khuyết trên Thiên Địa Bội.
Năng lượng giao hoán, Tâm Bội biến thành lạnh thấu xương, Thiên Địa Bội thì lại đỏ rực lên như lửa.
Hàn nhiệt giao kích, giữa hai khối ngọc xuất hiện một luồng điện chớp loé lên chói mắt, phát ra tiếng nổ như sấm rền, Yến Phi toàn thân chấn động tê rần, nhưng vẫn nắm chặt Tâm Bội bắn ngược ra sau. Tuy đau khổ khó mà chịu nổi, nhưng sau khi Yến Phi phục hồi thần trí thì mới biết mình không thụ thương.
Khi Yến Phi vận công bảo vệ lưng để chống đỡ một kích toàn lực của Tôn Ân thì khí chí hàn vốn từ Thiên Địa Bội truyền vào Tâm Bội ào ào truyền vào thể nội chàng thông qua các kinh mạch lớn nhỏ, dung hợp với chân khí Thủy Độc trong mình chàng, làm tăng cường Thủy Độc chân khí lên rất nhiều mới chống đỡ nổi một kích có thể tiêu hồn đoạt phách của Tôn Ân.
Bùng!
Nội kình của Tôn Ân đánh mạnh vào lưng Yến Phi. Yến Phi thổ ra một búng máu, thân hình không tự chủ được, đang từ bắn ra sau thành bắn ngược ra trước, kinh mạch toàn thân tưởng chừng đứt hết, nhưng đã thoát khỏi tử kiếp.
‘Uỳnh’ một tiếng. Yến Phi va vào bức tường phía trước rồi tuột xuống. Tai lại nghe thấy tiếng Ni Huệ Huy tức giận quát tháo và tiếng phất trần phá không rít lên, rồi tiếng kình khí giao kích.
Yến Phi ngầm vận huyền công cho tinh thần hoàn toàn tỉnh lại, chân khí trong người dần dần ngưng tụ. Kỳ quái là Tâm Bội lại từ lạnh chuyển thành nóng.
Đột nhiên tiếng cười của Tôn Ân vang ***g lộng khắp điện đường, tràn đầy vẻ đắc ý.
Yến Phi vội đứng lên, thấy Tôn Ân đánh một chưởng vào vai ni Huệ Huy làm nàng như chiếc lá bị cuồng phong thổi tới, văng sang một bên. Tôn Ân tiêu sái tự nhiên phóng đến giữa điện, dùng Không Hư Trảo hút Thiên Địa Bội lên cầm vào tay. Lão lại đưa mắt nhìn Yến Phi.
Bùng!
Ni Huệ Huy nặng nề rơi xuống đất, không rõ sống chết thế nào.
Yến Phi biết lão chưa tấn công ngay vì vừa cùng ni Huệ Huy kịch chiến, chân nguyên đã bị hao tổn rất lớn, tất sẽ phải ngưng tụ chân khí để phát động một kích như lôi đình vạn quân đánh mình. Chàng tự thấy kinh mạch trong người bị thương không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể động thủ ra chiêu, nhưng đối thủ lại là bậc tông sư Tôn Ân.
Thương thế làm chàng ở thế hạ phong, không thể giữ thế quân bình với Tôn Ân. Hơn nữa sau lưng lại đau đớn khó chịu nổi, ảnh hưởng tới độ linh hoạt của tứ chi.
Tử thần dường như đang đến thật gần.
Ni Huệ Huy đang nằm bất động bỗng ngồi dậy thét: “Yến Phi! Đưa Tâm Bội cho lão đi! Tôn Ân, ngươi lại tái phạm tội lỗi ngày xưa, sao vẫn còn chưa chịu buông tay?”
Tôn Ân lộ nụ cười lãnh khốc, không thèm nhìn Ni Huệ Huy, chỉ trừng trừng nhìn Yến Phi nói: “Ngươi vẫn nghĩ mình là tiểu Huy của ngày trước sao? Hôm nay ta không giết ngươi là đã nể tình ngày xưa lắm rồi.”
Mấy câu này lão nói với Ni Huệ Huy, nhưng khí trường của lão không ngừng tăng cường, khóa chặt Yến Phi đang đứng dựa lưng vào tường cách lão hơn hai trượng. Khi nghe câu ‘đưa Tâm Bội cho lão’, trong lòng Yến Phi chợt động.
Ni Huệ Huy kêu: “Yến Phi chạy mau!”
Đạo bào toàn thân Tôn Ân bay phấp phới, cười dài nói: “Chạy được ư?”
Yến Phi khổ sở chống cự khí trường ngày càng gia tăng của lão, cười nhẹ nói: “Lúc này Thiên sư phải chăng cũng giống như ta lấy giả làm thật ư? Nếu không tại sao trong lòng lại tràn đầy sát cơ?”
Tôn Ân ngạc nhiên.
Yến Phi biết thời cơ đã đến, quát lớn: “Cho ngươi Tâm Bội, ta không cần nữa!”
Tâm Bội thoát tay bay vù ra.
Liền đó phát sinh một việc làm Yến Phi thất kinh. Sau khi rời tay khoảng sáu xích thì Tâm Bội vẫn là Tâm Bội, nhưng sau đó đang từ trong suốt biến thành hồng rực, phát xạ hồng quang rực rỡ. Khi tới giữa hai người, thực thể Tâm Bội bỗng nhiên biến mất, hoá thành một đạo ánh sáng từ hồng chuyển sang xanh lam, từ xanh lam chuyền thành đỏ tía, rồi lại từ tía biến thành trắng, vọt thẳng về phía Tôn Ân. Luồng ánh sáng tạo thành một chiếc đuôi ánh sáng rực rỡ, phát xuất âm thanh phá không như tiếng rồng gầm phá nát không gian.
Nhất thời cả toà đại điện bị luồng ánh sáng trắng do Tâm Bội chiếu sáng rực như chớp loé, chói mắt như mù, không thể nhìn rõ. Nơi luồng ánh sáng đi qua còn lưu lại dư ảnh, quỷ dị đến cực điểm.
Yến Phi tụ công vào song mục, miễn cưỡng nhìn thấy Tôn Ân lộ thần sắc kinh hãi tột cùng. Ni Huệ Huy bên cạnh ngẩn người như gà gỗ, trong lòng hiểu rõ chiêu “tụ công ném ra” này đã có công hiệu.
Vừa rồi chàng được một câu của Ni Huệ Huy đề tỉnh nên nghĩ ra phương pháp duy nhất có thể đối phó với Tôn Ân là dồn hết Đan kiếp chân khí vào trong Tâm Bội rồi phóng sang Tôn Ân.
Tôn Ân không thể không đối mặt với kỳ chiêu này, lại không thể tránh né hoặc toàn lực đánh vào, nếu không sẽ huỷ mất Tâm Bội. Nếu như lão muốn bắt lấy Tâm Bội thì phải chịu một chiêu tụ tập toàn thân Đan kiếp chân khí của Yến Phi, không bị trọng thương mới là lạ. Vậy thì Yến Phi có thể chiếm hết thượng phong, nói không chừng còn có thể giết chết Tôn Ân.
Chỉ có điều ngay cả Yến Phi cũng không nghĩ tơi việc Tâm Bội lại biến thành tình trạng như vậy, đã tạo ra uy lực không ai có thể dùng sức người để kháng cự, thậm chí không một lực lượng cuồng bạo nào trên trái đất này có thể so sánh được.
Cả một toà đại điện bắt đầu chấn động, gạch rơi ngói vỡ ào ào trút xuống. Tôn Ân tưởng chừng sắp bị luồng bạch quang biến thành tro than đến nơi, nhưng lão lâm nguy bất loạn, lộ vẻ kiên quyết vững vàng như núi. Đột nhiên lão giơ cao Thiên Địa Bội, tay kia cũng nhanh chóng nắm chắc cạnh Thiên Địa Bội, dùng Thiên Địa Bội như cái khiên hướng về phía luồng bạch quang đang vọt tới với tốc độ kinh nhân, toàn lực đẩy ra.
Thiên Địa Bội rời khỏi song thủ Tôn Ân bay đến đón Tâm Bội.
Trong lòng Yến Phi lập tức thầm kêu nguy hiểm, nếu như tam bội lại xuất hiện tình trạng như lúc đầu, lực phản kháng của Thiên Địa Bội đẩy Tâm Bội bắn ngược trở lại thì người phải biến thành tro lại là Yến Phi chứ không phải Tôn Ân.
Sự việc xảy ra nhanh như chớp không ai có thì giờ để suy nghĩ. Trước mắt ba người, sự việc rất rõ ràng nhưng lại chừng như vô cùng mơ hồ, bạch quang đã chiếu trúng chỗ khuyết hình tròn ở giữa Thiên Địa Bội.
Thời gian như ngừng hẳn lại.
Thiên Địa Bội và Tâm Bội gặp nhau ở khoảng không gian giữa hai người, không hề phát xuất một âm thanh va chạm nào, đang dừng lại trên không cách mặt đất năm xích, dính vào nhau thành một khối, hỗ tương triệt tiêu lực đạo xung kích.
Tâm Bội khảm hẳn vào giữa Thiên Địa Bội. Từ trước tới nay, chưa một ai có thể làm Thiên, Địa Tâm tam bội hợp nhất, cuối cùng đã thành một khối.
Yến Phi nhìn mà rợn tóc gáy, không thể động đậy nổi một ngón tay. Trong nháy mắt cả toàn đại điện chìm trong một màn đen tối tuyệt đối không nhìn rõ năm đầu ngón tay. Kể cả người có dạ nhãn cũng không hề có tác dụng.
Và trong màn tối đen đó, Động Thiên Bội sau khi hợp bích đã lại xuất hiện. Nhưng Động Thiên Bội không còn là Động Thiên Bội lúc trước nữa, mà biến thành hai cỗ năng lượng một trắng một hồng vận chuyển không ngừng. Từ trong ánh hồng quang đó, muôn vạn ánh chớp từ trung tâm loé lên.
Ánh chớp chiếu đại điện sáng như ban ngày, nhưng bốn xung quanh vẫn chìm trong màn hắc ám vô cùng tận.
Yến Phi nhìn không thấy ni Huệ Huy và Tôn Ân, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa. Thời gian và không gian chừng như bị lực lượng thần bí của Động Thiên Bội sau khi hợp bích khống chế hoàn toàn, không còn vận hành theo phương thức bình thường nữa.
Tất cả đều ngừng lại.
Trong thiên địa chỉ còn lại quang cảnh kỳ dị không thể giải thích, vô cùng thần kỳ đến mức tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn không thể tin nổi trước mắt.
Ánh hồng quang bên ngoài dần dần mở rộng, bạch quang lại thu vào bên trong.
Ầm!
Yến Phi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên Động Thiên Bội biến mất, đại điện trở lại màn đen tối tuyệt đối. Chàng đã hồi phục lại năng lực hoạt động.
Trong một sát na đó, linh giác của chàng cho chàng biết rõ ràng tại chỗ Động Thiên Bội biến mất đó xuất hiện một không gian kỳ dị tới mức làm người ta kinh hãi.
Toàn thân Yến Phi chấn động. Phải chăng đó chính là tiên môn dẫn tới Động Thiên Phúc Địa? Chỉ cần tiến vào không gian đó là có thể thoát ly nhân thế, siêu thoát sinh tử, thành tiên thành thánh? Tiên duyên ở ngay trước mắt, nhiều khả năng chỉ chợt hiện rồi biến mất, chàng nên lựa chọn như nào đây? Trong lòng Yến Phi bỗng nổi lên ngọc dung của Kỷ Thiên Thiên.
Không!
Ý nghĩ này vừa mới loé lên thì tại chỗ Động Thiên Bội biến mất bỗng xuất hiện một điểm sáng, tiếp đó ánh sáng khuyếch đại trong chớp mắt đã tràn đầy không gian và ánh sáng cường liệt kích xạ tứ tung.
Uỳnh!
Một sức mạnh không thể kháng cự bắn ra bốn phía. Yến Phi như chiếc lá cây bị một cơn gió siêu cấp cuồng bạo hất văng về đằng sau. Đúng ra thì chàng sẽ va mạnh vào bức tường đại điện phía sau, nhưng sự thật là không gian phía sau chàng lại hư hư đãng đãng như không hề có biên giới, thân thể bị hất văng lên cao.
Bùng!
Yến Phi hoàn toàn mất khả năng phán đoán về thời gian và khoảng cách. Không biết trải qua thời gian bao lâu, cũng không biết chàng đã bị hất văng bao xa, chỉ biết cuối cùng thân mình nặng nề rơi xuống một bãi cỏ dày. Kinh mạch toàn thân như bị đứt đoạn, da thịt gân cốt bị thiêu đốt đau đớn không chịu nổi, chỉ lờ mờ biết mình vẫn còn sống. Choáng váng một lúc, Yến Phi mở mắt ra nhìn thấy bầu trời đang hửng sáng và gượng ngồi dậy rồi ngẩn người nhìn tình hình trước mắt.
Ba toà điện đường hoang phế, sân vườn và tượng Ngoạ Phật hoàn toàn biến mất. Tại chỗ vốn là chủ điện xuất hiện một hố sâu hun hút chu vi tới vài chục trượng. Cây cối nơi đó không còn sót lại một dấu tích và cây cối xung quanh thì bật gốc lật đổ ngổn ngang. Cỏ dại xung quanh hố sâu phủ đầy tro bụi của gạch ngói bị phá nát vụn như phấn, quang cảnh giống như vừa trải qua một cơn đại kiếp.
Oẹ!
Yến Phi há miệng phun ra một búng máu, ngũ tạng lục phủ tưởng chừng đảo lộn hết cả. Tôn Ân đâu? Còn Ni Huệ Huy ở đâu? Bỗng chàng có cảm giác, nhìn về phía trái xa xa thấy bóng dáng sau lưng Tôn Ân đang loạng choạng chạy đi. Rồi thân ảnh lão biến mất vào rừng. Yến Phi đoán chắc đối phương bị thương còn nghiêm trọng hơn mình vì Tôn Ân là người đứng gần Động Thiên Bội nhất. Tiếc là mình lại không còn sức đuổi giết lão.
Có tiếng rên vọng tới. Yến Phi vội vàng đứng dậy theo âm thanh tìm đến.
Hết chương 255
~~~~~~~*~