Chương 250: Tuyết Trung Tống Thán

Yến Phi lướt mình thật nhanh nơi sơn dã. Tinh thần thoải mái và hưng phấn, chàng hướng về Hoài Thủy mà thẳng tiến.

Chàng cảm nhận được Tôn Ân đang truy đuổi ở phía sau mười dặm, một cảm giác rất cụ thể chứ không phải là hàm hồ, nó rõ ràng hơn hẳn bất kỳ tình huống nào đã từng xảy ra trước đây. Điệp Luyến Hoa trong hỏa trường lên tiếng kêu cảnh báo cho chủ nhân, giống như trống đêm chuông sáng đánh thức một phần linh giác của Yến Phi, khiến chàng hướng về “Tiên Giới” tiến thêm một bước dài.

Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp ở bên trong cơ thể vận chuyển là phương pháp vận công do chàng tự sáng tạo vốn từ phức tạp trở về đơn giản, khẩu quyết là Thốí Âm Phù, nguyệt quyết làm dẫn lên dương hỏa, dương có chín âm có sáu, Đan Kiếp đạt đến cực dương, Thủy Độc là âm theo dương mà sanh, như sự lưu chuyển tuần hoàn của thời tiết và năm tháng. Chân khí bên trong cơ thể được tái tạo một cách tuần hoàn, dương đến điểm cực hạn thì sanh ra âm, âm đến chỗ cao nhất lại chuyển về dương, nhẹ nhàng như cánh chim chao lượn trên không trung, thư nhàn như ngư nhân đang vui với sông nước. Chàng chạy gấp rút gần năm mươi dặm đường thế mà không có một chút cảm giác mệt mỏi, thật vui sướng không thể nào tả được.

Yến Phi thật sự hiểu mình đã thành một nửa thần tiên, không còn chịu sự trói buộc của các giới hạn trong nhân gian nữa. Đối với Tôn Ân, chàng không còn có đến nửa điểm ngán sợ.

Nói vậy không phải là chàng có thể thắng Tôn Ân, sự thật nhiều khả năng là hoàn toàn trái ngược. Nếu như chàng bị Tôn Ân đuổi kịp, chỉ dùng võ công so sánh, khẳng định chàng lành ít dữ nhiều. Cho dù là mới đây chàng chiếm hết thượng phong, lại đang lúc dùng Đan Kiếp kiếm khí phát huy đến tuyệt đỉnh, vậy mà vẫn bị Tôn Ân đánh lui. Thế mới biết Tôn Ân với Hoàng Thiên đại pháp quả thật hơn chàng.

Bù lại, chàng đã nắm được nhược điểm của Tôn Ân, hiểu rõ hắn không phải không có kẽ hở. Mấu chốt là ở quân bài tấy “đạo tâm”, thành tựu của chàng là điều bí mật không ai có thể đo lường được, kể cả bản thân chàng cũng không biết rõ.

Đến giờ Yến Phi vẫn không hiểu vì sao mình chiếm thượng phong, nghĩ về điều đó cũng cảm thấy tức cười.

Hiện tại hình thế đối với chàng vô cùng có lợi. Tôn Ân bị chàng dắt mũi dẫn đi, không thể trong thời gian ngắn mà có thể truy đuổi kịp. “Đạo Công” của hắn trước đó đột phá tiến thêm một bước, nên muốn tiêu diệt chàng để loại bỏ đại địch có khả năng khiêu chiến và uy hiếp mình. Có điều hắn lại không có thời gian chú ý tới bất kỳ việc nào khác bên ngoài.

Chàng quyết định sẽ dẫn dụ Tôn Ân vào sâu trong Biên Hoang Tập, sau đó cùng hắn đấu pháp đến cùng, nhất quyết phân thắng bại.

Đúng vào lúc này, chàng cảm ứng được Ni Huệ Huy.

Tại một khu đất rộng mênh mông ở phía nam doanh trại, hai chiến binh tinh nhuệ nhất trong toàn bộ đội kỵ binh của hoang nhân đang tiếp thu sự chỉ dẫn của Lưu Dụ. Đội quân này sẽ do Mộ Dung Chiến chỉ huy, sức mạnh của họ chủ yếu nhờ thuật cưỡi ngựa cao siêu hợp thành từ dòng tộc Mộ Dung Tiên Ti và Thác Bạc tiên Ti, chỉ có một bộ phận nhỏ trộn lẫn cả những chiến sĩ người Hồ, Hán.

Những điều Lưu Dụ huấn luyện chủ yếu giống như phương pháp của Bắc Phủ binh. Cuối cùng gã chốt lại: “Bắc Phủ binh tiến công trong đêm tối thường áp dụng phương pháp dùng tiếng kèn lệnh và trống trận để chỉ huy như ta vừa mới nói, Phương pháp này chính là do Tạ Huyền sáng tạo, địch nhân nghe cũng rõ ràng. Có điều chỉ cần các ngươi xuất kỳ bất ý rồi phối hợp với bên ta, địch nhân căn bản không có thời gian phân biệt thật giả.”

Đồ Phụng Tam nói thêm vào: “Bắc Phủ binh giỏi nhất là chiến đấu trong rừng hoang, Phù Kiên vì thế thua không còn manh giáp. Họ tiến công thì vừa lạnh lùng vừa chính xác khiến địch nhân không có một cơ hội trở mình."

Các chiến sĩ không dám ồn ào, cùng lúc nhấc binh khí, thể hiện nhiệt huyết một đi không trở lại, sĩ khí dâng lên ngùn ngụt.

Lưu Dụ quay qua Mộ Dung Chiến nói: “Mọi việc xin nhờ Mộ Dung đương gia. Đại tiểu thư đã phái người dẫn đường, quan trọng nhất là biết né tránh các trạm gác của địch nhân, thần không hay quỷ không biết bất ngờ tiến vào vị trí tấn công, giết cho bọn chúng không kịp trở tay."

Mộ Dung Chiến nắm chặt tay gã, hai mắt lóe sáng: “Mưu kế này của Lưu soái thật tuyệt diệu, Mộ Dung Chiến ta sẽ không để cho Lưu soái phải thất vọng”.

Yến Phi trong tâm bỗng dưng hiện lên dung mạo xinh đẹp và tự đắc của Ni Huệ Huy, nhưng lại chẳng hề rõ nét, có chút giống như gợn sóng chập chờn của mặt nước phản ánh hình ảnh ngược lại, khiến Yến Phi hiểu thị còn ở cách chàng một khoảng rất xa, có thể chừng mười dặm hoặc cũng có khả năng ngoài trăm dặm.

Chàng cảm thấy được thị đang thi triển yêu thuật của Di Lặc giáo truy lùng hành tung của Tống Bi Phong. Chàng không thể nào nắm bắt được vị trí của thị, chỉ có thể cảm ứng được thị ở phương hướng nào mà thôi.

Đột nhiên chàng hiểu được cuộc quyết chiến với Tôn Ân một lần nữa cũng không giới hạn ở thế giới hai người, tối thiểu cũng có nhiều kẻ thực lực cường mãnh tham dự. Chàng phải ngay lập tức đuổi theo đối phó với Ni Huệ Huy, vì Tống Bi Phong đang hãm thân trong tình trạng chỉ sơ sót một chút là nguy hiểm đến tính mạng, An Ngọc Tình khả năng cũng ở vùng phụ cận.

Bất luận vì công hay tư, chàng đều phải trừ khử Ni Huệ Huy, giết thị hoặc bắt phải giải khai cấm chế tinh thần cho Hô Lôi Phương, để y hồi phục phong thái như trước kia.

Đang suy nghĩ thì Tôn Ân lại rút ngắn khoảng cách thêm một chút.

Chàng cố ý để Tôn Ân tìm đến gần hòng tạo cho đối phương có cảm giác chủ quan khi nghĩ rằng khinh công hơn được mình.

Sau khi Tôn Ân bị dẫn dụ vào biên hoang, hắn mới phát giác được mình phạm sai lầm rất tệ hại.

“Vì Kỷ Thiên Thiên, Yến Phi ta sẽ toàn lục cùng lão huynh ngươi chu toàn đến cùng.”

Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam cùng sánh vai quay ngựa đi về khu vực vừa tạm chiếm.

Đồ Phụng Tam nói: “Thủy lộ là bộ phận gặp nhiều khó khăn, địch nhân đã tính toán và tập kết được nhiều hơn số thuyền của ta một ít, lại thêm người của bọn Hác Trường Hanh ở trên sông nước nhiều năm, dù cho ở ban đêm, nhắm một mắt cũng vẫn có thể thấy rõ có phải thủy sư thuyền của Bắc Phủ Binh hay không."

Lưu Dụ hỏi: “Đồ Huynh không nhận mình là người giỏi đoán hoặc hay suy bụng ta ra bụng người, thế thì làm sao nhận định Hác Trường Hanh sẽ không bị mắc lừa?"

Đồ Phụng Tam lấy làm kỳ lạ: “Lưu Soái luôn biết cách ước đoán suy nghĩ trong nội tâm của người khác. Ta thật sự nghĩ như vậy.”

Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta dám khẳng định phương diện đường bộ ắt có hiệu quả, bởi vì Hoàn Huyền luôn cho rằng Bắc Phủ binh là kẻ địch của y. Sau khi y tự mình tiếp quản quân quyền liền cùng tướng lĩnh bên dưới nghiên cứu chiến thuật của Bắc Phủ binh. Chỉ cần Mộ Dung Chiến đối với Lưu soái đổi thù thành bạn ắt sẽ có thể trộn lẫn thật giả. Theo ta suy đoán, chỉ cần đánh tan quân Ly Châu, Hác Trường Hanh mất sự phối hợp với lục quân thì sẽ hoang mang mà triệt thoái."

Lưu Dụ nói: “Như thế thì mộng đẹp của Cao tiểu tử sẽ thành bong bóng. Ài! Ta cảm thấy đau đầu vì điều đó.”

Bến tàu đỏ rực ánh lửa chiếu rọi. Giang Văn Thanh, Âm Kỳ, Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết, Tịch Kính cùng những tướng lĩnh nhiều kinh nghiệm thủy chiến đang đợi hai người ở phía sau.

Giang Văn Thanh vẫn ăn mặc trong bộ y phục nam nhân, tràn đầy khí khái anh thư, rảo bước đến thấp giọng nói: “Lão Minh Nữ của Bắc Phủ binh cầu kiến Lưu soái, hắn muốn gặp Lưu soái rồi mới nói.”

Hai người kinh ngạc. Lưu Dụ hỏi: “Ai vậy?”

Giang Văn Thanh trầm giọng đáp: “Đó là Hà Vô Kỵ! Việc này không thể cho người khác biết, nếu bị lộ ra thì hắn ta sẽ mang họa sát thân”

Lưu Dụ gật đầu rồi hỏi tiếp: “Hắn đang ở đâu?”

Giang Văn Thanh nói: “Mời Lưu soái theo Văn Thanh.”

Lưu Dụ nhìn Đồ Phụng Tam ra lệnh: “Tạm ngừng mọi hành động thủy lộ. Tất cả hãy chờ ta nói chuyện với Hà Vô Kỵ rồi bàn tiếp.”

Đồ Phụng Tam gật đầu đáp ứng, nhắc nhở: “Lòng người khó đoán, chớ nên nhẹ dạ tin tưởng người có quan hệ mật thiết với Lưu Lao Chi.”

Trong đầu Lưu Dụ hiện lên hình ảnh Hà Vô Kị uy vũ chánh trực, gã nói: ”Ta biết rồi!”

Tống Bi Phong đang lâm vào hiểm cảnh, đó tuyệt không phải phỏng đoán bừa bãi của Yến Phi mà là sự phân tích có căn cứ.

Ni Huệ Huy đang giữ bộ kết hợp Thiên Địa Bội, nên dựa vào cảm ứng của Thiên Địa Bội để truy đuổi thẳng đến tận Biên Hoang, còn Tống Bi Phong cũng có thể dựa vào cảm ứng của Tâm Bội để nắm rõ vị trí của Ni Huệ Huy, cho nên có thể biết mà trốn đi nơi khác.

Hiện tại Ni Huệ Huy bỏ Thiên Địa Bội không dùng nữa, thị đổi qua dùng Sưu Hồn Dị Thuật đê truy tìm, bởi vì thị hiểu được Tống Bi Phong có nhiều khả năng không biết vấn đề này nên sẽ bị mắc bẫy.

Ni Huệ Huy không phải chỉ đi một mình. Cùng theo thị còn có Tứ Đại Kim Cương của Di Lặc Giáo, Trúc Lôi Âm và Diễm Ni Diệu Ậm của Minh Nhật Tự, toàn là những tên tuổi rất có thực lực. Chỉ cần vận dụng sách lược thích hợp, lại thêm hiệu dụng của Thiên Địa Bội và yêu thuật của Ni Huệ Huy để bày bố thiên la đại võng, đối phó Tống Bì Phong có khác gì ngư nhân bắt cá.

Vậy nên Yến Phi đã bất chấp tất cả, đuổi theo hiệp trợ Bi Phong thuần hậu chất phác, nhân dịp cùng dư nghiệt Di Lặc Giáo kết thúc ân oán.

Thực lực của Ni Huệ Huy không thể coi thường. Chàng có thể thắng Ni Huệ Huy kẻ xứng hợp với Trúc Pháp Khánh hay không, đấy còn là một câu hỏi chưa có đáp án. Giờ lại thêm phải ứng phó với các cao thủ đi theo thị, cuộc chiến này quả thật là vô cùng nguy hiểm. Giả sử cuối cùng để cho Ni Huệ Huy và Tôn Ân liên thủ, chàng và Tống Bi phong ắt chết chẳng sai, khả năng gặp may mắn quả thật vô cùng nhỏ bé.

Tôn Ân lúc này đang truy tìm ở phía sau khoảng bảy, tám dặm.

Từ trên cao nhìn xuống, Hoài Thủy đã xuất hiện ở phía trước, tiếp tục cuộc hành trình về phương Đông không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Mặt đất yên lặng thản nhiên không quan tâm đến ân oán của hai thế giới, chẳng kể đến thành thị biến thành hoang phế, ruộng tốt biến thành đất hoang, cánh đồng màu mỡ chuyển thành nơi khô cằn.

Tâm linh của Yến Phi vụt bình tĩnh trong khoảnh khắc, không lo không sợ, tăng tốc hướng về Hoài Thủy lướt tới.

Lưu Dụ gặp Hà Vô Kỵ bên trong doanh trướng tại căn cứ ở vùng ven bờ Tân Nương Hà.

Thần sắc Hà Vô Kỵ xuất hiện nét kích động, bổ nhào tới xiết chặt hai tay gã, miệng kêu lớn: “Lưu Dụ!”

Lưu Dụ nhìn Giang Văn Thanh ra hiệu, nàng biết ý lùi ra khỏi trướng, đồng thời sai người bảo vệ xung quanh, đề phòng người khác tiếp cận.

Hà Vô Kỵ mặc y phục dạ hành, lưng mang đại đao, hai mắt xuất ra những tia kiên định, thể hiện trong lòng đang nổi sóng, vẫn chưa buông hai tay Lưu Dụ.

Lưu Dụ hỏi nhanh: “Còn có người nào thấy mặt ngươi không?”

Hà Vô Kỵ đáp: “Chỉ có Văn Thanh tiểu thư, ta tin nàng sẽ giữ bí mật.”

Rồi y nói tiếp: “Nếu Huyền soái trước khi chết không nhiều lần đề tỉnh ta, ta chắc chắn sẽ cùng nhị cữu (dượng hai) tranh cãi một trận to.”

Lưu Dụ cảm kích gật đầu, kéo hắn ngồi xuống rồi hỏi: “Làm sao ngươi biết ta ở đây?”

Hà Vô Kỵ buông lỏng hai tay y ra, lạc cả giọng đi: “Nhị cữu muốn sai ta tập kết thủy sư đội tại Tân Nương hà phía hạ du Hoài Thủy, y lệnh chỉ trong ba ngày phải xong, rồi lập tức tiến công chiếm Tân Nương hà, đốt tan căn cứ của Đại Giang bang thành đất khô. Ta liền suy đoán Lưu huynh ở đây, nên mạo hiểm đến xem may ra có thể găp được huynh chăng.”

Lưu Dụ cảm thấy lo lắng cho hành vi không an toàn của hắn, liền nhíu mày hỏi: “Còn ai là người biết điều này?”

Hà Vô Kỵ vội trả lời: “Chỉ có một vài huynh đệ trung thành với ta biết mà thôi. Họ đều là hệ thống thân binh của Huyền soái, không bao giờ bán rẻ chúng ta.”

Lưu Dụ hỏi: “Huynh được thăng quan chưa?”

Hà Vô Kỵ liền đáp: “Ta hiện tại chính là tướng tiên phong. Ai dà! Ta thật sự không hiểu rõ nhị cữu, phải chăng y muốn đuổi tận giết tuyệt huynh? Việc huynh từng đến Quảng Lăng, ta sau này mới chuyện. Nhị cữu công bố quân lệnh trạng mà huynh và y cùng lập, khiến cho trong quân rất là bất bình, quả thật là bất trí. Y lại bí mật kêu ta loại bỏ một số người, muốn ta phụ trách cắt đứt con đường phía sau của hoang nhân. Hãy nói coi, ta có thể làm gì được chứ?”

Cặp mắt Lưu Dụ lập tức sáng lên: “Có phải đội quân thủy sư này do huynh toàn quyền chỉ huy?”

Hà Vô Kỵ nói: “Ta chính là phó tướng của Nhị cữu, có điều nếu ta có thể loại trừ y, ta dứt khoát làm điều đó ngay."

Lưu Dụ ngạc nhiên: “Sơ không bằng thân, huynh làm vậy chẳng khác nào phản bội lại Lưu gia ư?”

Hà Vô Kị hai mắt xuất hiện vẻ tôn sùng, kiên quyết nói: “Ta theo Huyền Soái nam chinh bắc thảo nhiều năm, từ ông ta đã học được nhiều đạo lý làm người. Ta chỉ có thể vì lẽ phải mà chọn một hướng đi cho mình, nơi nào tốt thì ta đi theo, làm hảo hán tử đội trời đạp đất vì nước vì dân. Bởi vậy mà ngày đó An Công bỏ con rể Vương Quốc Bảo mà không dùng, Huyền Soái không tuyển nhị cữu và Hà Khiêm mà chọn huynh. Sự thật trước đây Huyền soái đáng lẽ phải tài bồi cho Tạ Diễm, nhưng ông đã không làm thế. Vì đại nghĩa là việc trước tiên, việc gia tộc cần phải đặt hàng thứ yếu. Nhị cữu đích xác làm cho ta thất vọng, cùng một giuộc với loại như Hoàn Huyền. Huynh còn chưa có một sự uy hiếp nào đối với địa vị của y, vậy mà y không những không tỏ ra rộng lượng với lớp người đi sau, ngược lại còn ra sức chèn ép, vậy thì làm sao thu phục được lòng người? Huyền soái khi còn sống rất yêu thích hoang nhân, khen họ có tinh thần không biết sợ hãi khuất phục trước vận mệnh. Nhị cữu thì nhân lúc sau khi họ tứ bề khốn đốn lại ném đá xuống giếng (thừa cơ người khác gặp nguy), khiến người cười chê khinh bỉ.”

Lưu Dụ hiểu hắn đang nhớ tới Tạ huyền, vì thế trong mắt mới xuất hiện thần sắc như vậy, đồng cảm nhận được hắn ta đang bộc bạch cõilòng, từng lời đều chân thành. Nghĩ vậy gã gật đầu nói: “Huynh không cần trực tiếp tham gia vào việc này, nhưng có thể giúp ta một chuyện rất khẩn cấp, sau này cũng không bị người ta nhìn thấy mối quan hệ của ta và huynh."

Hà Vô Kỵ không hiểu liền hỏi: “Làm thế nào được vậy?”

Lưu Dụ hỏi: “Huynh phân tích xem tình huống hiện tại của bọn ta như thế nào?”

Hà Vô kị ngỡ ngàng nói: “Ta chỉ biết làm theo lệnh nhị cữu, mọi việc khác hoàn toàn không biết.”

Lưu Dụ đem phần chính yếu giải thích qua một lượt. Hà Vô Kỵ nghe qua mắt trợn tròn miệng há hốc cả ra, thật sự không tưởng đến Lưỡng Hồ Bang và Kinh Châu quân bên trong còn có liên quan rắc rối, càng không nghĩ là Lưu Lao Chi lại tàn nhẫn vô sỉ đến như vậy.

Lưu Dụ trong lòng đã suy tính cần phải đánh bạc con mẹ nó một cú, hi vọng rằng tuệ nhãn của Tạ Huyền không coi lầm con người Hà Vô Kỵ, bèn nói hết kế hoạch của mình: “Huynh chỉ cần hư trương thanh thế, khi thấy bọn ta ly khai Tân Nương Hà một lát, hãy đưa thuyền đội ngược dòng đi lên, qua Tân Nương Hà mà không vào, thẳng đến nơi tiếp giáp của Qua Thủy và Hoài Thủy. Cuộc chiến khi đó bọn ta sẽ có khả năng nắm chắc chiến thắng.”

Hà Vô Kỵ lộ vẻ vui mừng: “Không có vấn đề gì, ta có thể dàn quân phòng thủ Hoài Thủy, để giả vờ như chặn đường lui về của các người, như vậy không ai có thể nghĩ rằng ta ám trợ các người.”

Đoạn gã định thần nhìn Lưu Dụ nói tiếp: “Huyền Soái quả nhiên không chọn lầm người, thật sự sách lược hình thế hiện nay của huynh rất cao minh.”

Lưu Dụ khoác vai hắn: “Hà huynh! Được huynh giúp đỡ trong lúc khó khăn này, ta sẽ không bao giờ quên.”

Hà Vô Kỵ cười khổ: “Tâm tình của ta rất mâu thuẫn. Ài! Nói thế nào đây? Huynh đã tính toán kế hoạch sau này chưa? Lúc này rất nhiều người không mong chờ các ngươi có hành động phản công Biên Hoang Tập.”

Lưu Dụ cười hỏi: “Giả sử bọn ta thành công thì sẽ thế nào?”

Hà Vô Kỵ giật mình: “Vậy thì Nhị cữu sẽ càng thêm cố kỵ huynh."

Lưu Dụ liền nói: “Cố kỵ ta thì sao chứ? Không lẽ y ngăn được ta quay về Bắc Phủ Binh? Huynh hãy chuẩn bị tâm lý một chút, Nhị cữu của huynh có khả năng sẽ phản bội liên minh với Vương Cung, Hoàn Huyền, và Ân Trọng Kham, quay qua đầu hàng Tư Mã Đạo Tử.”

Hà Vô Kỵ sắc mặt biến đổi: “Không có khả năng! Nhị cữu hiện tại với Hà Khiêm thế như nước với lửa, làm thế nào có khả năng hợp tác với Tư Mã Đạo Tử chứ?”

Lưu Dụ trầm giọng hỏi: “Nếu Tư Mã Đạo Tử giết Hà Khiêm thì thế nào?”

Hà Vô Kỵ ngậm miệng không thể trả lời.

Lưu Dụ vỗ vỗ vào vai hắn: “Con người thường bị quyền lực và phú quý che mắt, nhị cữu của huynh không phải là Lưu Lao Chi trước đây nữa. Bất kỳ điều gì cản trở y đạt được mục đích thì sẽ bị y loại trừ, ta và huynh cũng không phải là ngoại lệ, do đó hãy cẩn thận một chút.”

Hà Vô Kỵ có một chút khó mở miệng: “Tương lai nếu có một ngày mà Lưu huynh quyết định được chuyện sinh tử của nhị cữu, Không biết Lưu huynh có vui lòng nhịn ta một phân, buông cho y một ngựa không?”

Lưu Dụ cười khổ: “Sao lại vội vàng nói xa thế? Nhưng ta có thể đáp ứng Hà huynh, nếu như thực sự có ngày đó, ta cũng tuyệt không ép y vào tuyệt lộ, còn lại vấn đề là ở y.”

Hà Vô Kỵ cảm kích nói: “Huyền soái nói không sai, Lưu huynh là người có tình có nghĩa, Bắc Phủ Binh của chúng ta lại có hy vọng rồi. Ban đầu ta nửa tin nửa ngờ, hôm nay mà còn hoài nghi bản lĩnh của huynh thì đúng là ngu ngốc.”

Lưu Dụ thầm cảm kích Tạ Huyền, trong lòng suy nghĩ có lẽ ông cũng không ngờ đến việc sau này Hà Vô Kỵ sẽ liên quan tới một thời khắc sinh tử của bao con người, hơn nữa lại còn phát huy hiệu quả to lớn thần kỳ đến như vậy.

Ngoài miệng gã nói: “Sau khi chúng tôi đi, Hà huynh xin hãy cố gắng hết lòng giữ chức, không được thể hiện thái độ bất mãn đối với Lưu gia, ngược lại còn cần tận tâm tận lực với y hơn bất cứ người nào. Hãy làm không phải vì y mà là vì Huyền Soái và Bắc Phủ binh, khiến Bắc Phủ binh có thể bảo trì tập trung lực lượng, nếu không dù ta có thu phục được Biên Hoang thì cũng chẳng có tác dụng.”

Hà Vô Kỵ đáp: “Ta hiểu rõ rồi!”

Y lại nói: “Hiện tại tướng lĩnh Bắc Phủ binh còn non trẻ, người người đều coi huynh là vị lãnh tụ có bản lĩnh có thể tiếp bước Huyền soái. Chỉ cần huynh phản công Biên Hoang Tập thành công, người nào muốn gây khó khăn cho huynh cũng xem như là đối địch với Bắc Phủ Binh vậy.”

Lưu Dụ trong tâm cảm thấy chua cay. Bề ngoài của gã có vẻ nở mày nở mặt, nhưng thực tế đó làm sao bù đắp nổi nỗi đau phải thiếu vắng Vương Đạm Chân? Không có nàng, sau này gã còn có thể hưởng thụ khoái lạc được sao?

Gã chợt hiểu mình không còn con đường đi nào khác, chỉ còn có duy nhất con đường này, đó là con đường tranh đấu làm bá chủ. Nhưng điều ấy liệu có thể chữa lành được vết thương trong lòng hay không, y quả thật không thể trả lời!

Hà Vô Kỵ đứng lên nói: “Ta phải nhanh chóng quay về để cùng phối hợp với các người.”

Lưu Dụ cũng đứng lên, nắm chặt hai tay hắn. Có điều gì đáng nói, hai người cơ bản là đã nói hết.

Hà Vô Kỵ đội nón lên đầu, hai mắt ánh lên thần sắc kiên định, sau khi nắm chặt tay Lưu Dụ liền rời khỏi trướng ra đi.

Lưu Dụ đứng ngơ ngẩn trong trướng, trong đầu chỉ toàn là khoảng trắng.

Giọng nói ôn nhu của Giang Văn Thanh chợt vang lên từ phía sau: “Có tin tức gì mới không?”

Lưu Dụ xoay người lại, tiếp xúc với tia nhìn trong sáng từ đôi mắt đẹp của nàng, trong lòng phát sinh cảm nhận không thể nói thành lời. Gã từ tốn đáp: “Mộng tưởng của Cao tiểu tử có thể thành sự thật!”