Lưu Dụ tại bờ Bắc sông Hoài Thủy đứng dậy từ trong đống loạn thạch, ngây dại nhìn nước sông cuồn cuộn chảy về phía đông không ngừng. Quan thuyền chở Vương Đạm Chân chắc đã đến Sào Hồ, mỗi khắc trôi qua, nàng đến gần Giang Lăng thêm một chút. Ôi! Gã có thể tưởng tượng ra gương mặt dữ tợn của Hoàn Huyền, còn Vương Đạm Chân nhận đủ lăng nhục, trở thành vật giải trí trong tư phòng y, cũng là đối tượng cho Hoàn Huyền phát tiết oán khí khi y bị cao môn vọng tộc Kiến Khang coi như cừu địch.
Nghĩ đến đây, tim gã như mũi dao đâm vào, phẫn hận như điên cuồng.
Nhưng gã phải khắc chế bản thân, gã kiên trì hành động một mình vì lúc này gã không muốn có ai bên cạnh, để cho bản thân có không gian và thời gian hồi phục trở lại, ít nhất ngoài cũng được mặt bình tĩnh, mặc dù trong sâu thẳm gã biết bản thân từ đả kích này không thể hồi phục nguyên trạng.
Mọi chuyện phải tiếp tục, gã cũng cần kiên trì đi tiếp, tiến từng bước, từng bước đến mục tiêu cuối cùng, cho đến khi đánh bại từng địch nhân. Nếu không có chuyện gì làm, gã khẳng định bản thân sẽ nổi điên. Bây giờ chuyện càng nguy hiểm gã càng muốn làm, chỉ có quanh quẩn tại lằn ranh sống chết mới có thể khiến gã tập trung hết tinh thần, quên đi nỗi đau đớn tuyệt vọng trong lòng.
Kinh Châu quân đến nơi liền kiến lập doanh lũy mộc trại, gần như có thể suy đoán được chúng không có ý định qua sông để tổng tấn công Tân Nương Hà, vì chúng đã giấu hơn bảy mươi chiếc máy bắn đá trong rừng rậm. Tại khu vực này chỉ Lưu Lao Chi và Hà Khiêm là có thể cung ứng vũ khí hạng nặng cho bọn họ. Đương nhiên không phải Hà Khiêm, đáng ngờ nhất là Lưu Lao Chi. Nếu như Tân Nương Hà là mục tiêu của Kinh Châu quân, máy bắn đá sẽ được giấu ở bờ đối diện, tránh phải khổ cực vận chuyển sang bờ nam.
Lưu Dụ phóng xuống sông lặn sang bên bờ đối diện, vẫn chưa đến lúc trở lại Tân Nương Hà, bởi vì gã còn muốn điều tra hành tung đội thuyền Lưỡng Hồ bang, gã cũng đại khái suy đoán ra chỗ ẩn nấp của chúng, không ai có thể hiểu rõ tình thế giải đất này hơn gã người cầm đầu thám tử Bắc Phủ Binh.
Vương Quốc Bảo mang tâm tình lo lắng bất an, vỗ ngựa tiến vào Lang Nha vương phủ, chưa lần nào đến Vương phủ tâm tình lại kém như lần này, tựa hồ y hơi sợ gặp mặt Tư Mã Đạo Tử. Lần đi này y trở về hao binh tổn tướng, lại bị Di Lặc giáo đồ phát điên, vì cái chết của Trúc Pháp Khánh, mà đốt trụi hơn mười chiếc chiến thuyền quý giá, thật không biết trả lời như thế nào với Tư Mã Đạo Tử?
Cuộc chiến Biên Hoang Tập lần này đáng ra cơ hội thắng của Vương Quốc Bảo nổi trội vượt xa Lưu Dụ, ai ngờ cuối cùng việc sắp thành lại hỏng, một chuyến buôn mất cả vốn lẫn lãi, còn sứt đầu mẻ trán trở về với diện mạo ảm đạm vô quang.
Cả đời y ấm ức nhất chính là Tạ An trọng dụng Tạ Huyền mà không thèm để ý đến gã con rể y. Bất luận xuất thân, tài cán, hắn có mặt nào không bằng Tạ Huyền? Ít nhất có thể làm trợ thủ cho Tạ Huyền, như thế Bắc Phủ Binh bây giờ đã rơi vào tay y rồi.
Trước kia y chỉ oán khí đầy bụng, nhưng lúc Tạ An chọn Lưu Dụ làm người kế thừa Tạ Huyền, oán giận hóa thành nỗi hận bởi vậy hắn trăm phương ngàn kế dồn Lưu Dụ vào chỗ chết, đáng hận tạo hóa trêu ngươi đẩy y rơi vào hoàn cảnh thế này.
"Vương Quốc Bảo đại nhân đến!"
Quan coi cửa báo lên trên y đến.
Thanh âm Tư Mã Đạo Tử từ thư phòng truyền ra nói: "Thỉnh Vương đại nhân vào đây."
Vương Quốc Bảo cảm thấy ngạc nhiên, ngữ điệu ôn hòa của Tư Mã Đạo Tử không giống lúc bình thường, chẳng lẽ y không có chút ý trách mắng mình? Việc đến lúc này, còn nghĩ ngợi gì nữa, buộc lòng bất chấp tất cả tiến vào.
Tư Mã Đạo Tử ngồi ở sau trường kỷ, đang vùi đầu phê duyệt công văn từ các bộ trình lên, không ngẩng đầu nói: "Quốc Bảo ngồi đi!"
Vương Quốc Bảo sau khi thi lễ đi đến bên cạnh quỳ xuống, cúi đầu lo lắng bất an chờ phát lạc.
Hắn hiểu rõ Tư Mã Đạo Tử là người không dễ ứng phó, xem ra lần này hắn chẳng những phải bồi thường số lớn của cải, ngay cả chức quan cũng giữ không nổi.
"Tiếp lấy!"
Vương Quốc Bảo đưa hai tay ra, đón lấy tấu chương Tư Mã Đạo Tử tiện tay ném qua, ngỡ ngàng không biết đối đáp ra sao.
Tư Mã Đạo Tử vẫn bận bịu phê duyệt, không nhìn y nửa con mắt, lạnh nhạt nói: "Xem đi!"
Vương Quốc Bảo mở tấu chương ra đọc, không ngờ lại là tấu chương do Vương Cung đứng đầu, bao gồm Hoàn Huyền, Ân Trọng Kham, Lưu Lao Chi hơn mười vị đại thần trấn thủ bên ngoài dâng lên tân hoàng đế, trong đó liệt kê mấy tội trạng của mình, cái gì cấu kết yêu nhân Tiêu Dao giáo và Di Lặc giáo, nhiễu loạn triều cương đại loại như thế, còn nói rõ phát binh thảo phạt mình, không ghi một chữ phản đối Tư Mã Đạo Tử. Có thể thấy y mồ hôi thấm đầy lưng suýt chút run bắn lên, vội vàng khấu đầu nói: "Vương gia nên biết Quốc Bảo đối với Vương gia trung tâm cẩn cẩn, mọi chuyện đều làm vì Vương gia ."
Rốt cuộc Tư Mã Đạo Tử cùng nhìn hắn ôn nhu nói: "Quốc Bảo không cần hoảng sợ, bổn vương nếu để ngươi bị người ta làm thịt, còn có thể đứng vững tại Kiến Khang sao? Ngồi xuống mau! Ta còn có việc quan trọng cùng ngươi thương nghị."
Vương Quốc Bảo trong lòng rất kinh ngạc, trong tình thế lúc này Tư Mã Đạo Tử cũng không bỏ xe giữ tướng, chẳng lẽ thật như lời y vừa nói, bản tấu chương này ngược lại làm thành bùa hộ mạng của Vương Quốc Bảo, Tư Mã Đạo Tử vì thể diện của mình nên toàn lực bảo vệ y?
Vừa mừng vừa sợ, Vương Quốc Bảo ngồi thẳng người lên đáp lời: "Có việc gì chỉ cần Vương gia giao phó, Vương Quốc Bảo ta dù nước sôi lửa bỏng, chết vạn lần cũng không từ."
Tư Mã Đạo Tử đang ngưng thần nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên hơi tươi cười nói: "Ta muốn ngươi nắm lấy Bắc Phủ Binh, đảm nhiệm Đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh."
Toàn thân Vương Quốc Bảo chấn động mạnh, không thể tin thất thanh nói: "Cái gì?"
Vẻ mỉm cười của Tư Mã Đạo Tử mở rộng ra biến thành nụ cười xán lạn, thong dong nói: "Quốc Bảo ngươi thân là rể quý của Tạ An, lại là người bổn vương tin cậy, ai đủ tư cách hơn ngươi làm Đại thống lĩnh Bắc phủ binh do Tạ An và Tạ Huyền lập nên ?"
Vương Quốc Bảo vẫn không dám tin vào may mắn của mình, việc y luôn ao ước lại xảy ra đúng vào lúc bản thân thất vọng nhất, đây chẳng phải gọi là bỉ cực thái lai hay sao? Y ngập ngừng: "Nhưng mà..."
Tư Mã Đạo Tử ngắt lời hắn : "Còn do dự gì nữa ? Trước mắt là cơ hội thu phục Bắc Phủ Binh ngàn năm khó gặp."
Vương Quốc Bảo rất muốn hỏi y cơ hội nằm ở đâu, bất quá nỗi sợ hãi sớm bị cuồng hỷ lấp mất, nói: "Tất cả nghe Vương gia chỉ bảo."
Tư Mã Đạo Tử thản nhiên nói tiếp: "Bây giờ Bắc Phủ Binh đã phân thành hai đại phái hệ, một hệ do Lưu Lao Chi cầm đầu đi theo phe Vương Cung chọn làm địch nhân với chúng ta. Một hệ do Hà Khiêm cầm đầu, bề ngoài quy thuận ta, sự thật dựa vào chúng ta đối đầu Lưu Lao Chi, một khi để Hà Khiêm ngồi lên vị trí Đại thống lĩnh, sẽ giống như Tạ Huyền có binh lực đề cao địa vị, uy hiếp triều đình. Cho nên chúng ta phải tìm cách khống chế tuyệt đối Bắc Phủ Binh, mới có thể trừ tận gốc mối họa tâm phúc này."
Vương Quốc Bảo như bị che bởi màn sương mù, nói: "Vậy ta....."
Tư Mã Đạo Tử lại ngắt lời hắn: " Hà Khiêm đang vâng lệnh ta đến hộ giá, đêm nay chắc đến Kiến Khang. Do việc gấp rút, Hà Khiêm sẽ dẫn thân binh đi trước, đại quân chia đường theo sau, chỉ cần trước khi Hà Khiêm tới ngươi phục kích giết hắn ở Đại Giang, vậy chúng ta chẳng những tiếp thu quân Hà Khiêm, còn có thể giá họa cho Lưu Lao Chi, khiến Bắc Phủ Binh tiến thêm một bước phân liệt. Đợi sau khi thu thập Lưu Lao Chi, ngươi có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí Đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh."
Vương Quốc Bảo mừng rỡ nói: "Vương gia yên tâm, Quốc Bảo tất làm việc này hết sức hoàn hảo, sẽ không để cho Vương gia thất vọng."
Tư Mã Đạo Tử dù bận rộn vẫn nói ung dung : "Lần này theo Hà Khiêm chỉ có ba chiến thuyền Bắc Phủ Binh, binh lính khoảng một ngàn, tuy toàn là dũng sĩ kiêu dũng thiện chiến, nhưng chỉ cần ngươi công kỳ bất bị, chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ. Việc này ta không tiện nhúng tay vào, ngươi càng không thể trước mặt người khác đề cập đến ta, cho nên ngươi phải dùng toàn người của mình. Sau khi ngươi điều động nhân thủ và chiến thuyền, ta tiếp tục cho ngươi biết tình hình chuyến đi của Hà Khiêm. Nhớ ! Ta muốn Hà Khiêm toàn thây, việc này không cho phép sai sót, bằng không ngươi đem đầu đến gặp bổn vương. Đi đi!"
Vương quốc Bảo trong lòng thoáng qua cảm giác hưng phấn khó tả, tự nhủ cơ hội Vương quốc Bảo ta mong chờ cả đời cuối cùng cũng đến.
Yến Phi cùng Đồ phụng Tam sánh vai bước đi trên con đường lầy lội giữa các ngôi nhà sơ sài, trong hơn mười ngôi nhà chung quanh toàn là thương binh Hoang nhân, mặc dù tình thế ác liệt nhưng bọn họ đều được chiếu cố đầy đủ.
Đồ phụng Tam hỏi: " Ngươi không phải cùng Lưu soái đi đến Quảng Lăng sao ? Vì sao phát hiện Kinh Châu quân ở phụ cận Dự Châu ?"
Yến Phi biết rất khó giấu được hắn, thản nhiên nói: "Là vì chuyện riêng của Lưu Dụ, nhưng ta không tiện thay gã nói ra, Đồ huynh có thể trực tiếp hỏi gã."
Đồ phụng Tam vui vẻ cười nói: "Hiểu rồi! vậy xem như ta chưa từng hỏi qua nhé, ta đương nhiên không làm khó Lưu soái."
Yến Phi thấy hắn biết điều nên hảo cảm đối với hắn tăng lên nhiều, nói: "Thật ra ngươi dẫn ta đi gặp ai?"
Đồ phụng Tam dừng lại trước trước một ngôi nhà nhỏ đang đóng chặt cửa chính, ngoài của có hai chiến sĩ Khương tộc canh gác, tình hình có điểm khác thường.
Đồ phụng Tam truy hỏi hai người gác cửa: "Hắn như thế nào rồi?"
Hai Khương nhân hấp tấp thi lễ, một người trong đó buồn bã đáp : “ Vẫn không có chút cải thiện."
Đồ phụng Tam thở dài một hơi trầm trọng, tỏ ý bảo hai người mở cửa.
Yến Phi trong lòng biết không phải chuyện tốt, theo cửa mở ra nhìn vào trong nhà, vừa nhìn đã hơi biến sắc.
Trong nhà chỉ có một cái bàn và một chiếc giường, vài chiếc ghế, một người đang ngồi một mình kế bên bàn, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra cửa chính cười ngây ngô, lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ.
Không ngờ là Hô Lôi Phương.
Với võ công của hắn, sao lại biến thành hình dạng như vậy?
Đồ phụng Tam dẫn đầu tiến vào nhà chào : "Hô Lôi đương gia mạnh khỏe !"
Hô Lôi Phương hoàn toàn không có phản ứng.
Yến Phi theo Đồ phụng Tam ngồi đối diện với hắn, trong lòng chợt đau nhói nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đồ phụng Tam lắc đầu nói: "Không ai biết, người của Mộ Dung Chiến trên đường đến phương Nam gặp được hắn, đã thành người như thế, cái gì cũng không biết, cái gì cũng cần người làm giúp. A!"
Yến Phi nhìn chăm chú đôi mắt lạc thần, mục quang tán loạn của Hô Lôi Phương, nhíu mày nói: "Đây phải chăng là thủ pháp cấm chế huyệt đạo lợi hại nào đó ?"
Đồ phụng Tam cười khổ : "Xem ra không giống, Trình công là đại sư phụ điểm huyệt và y đạo, vẫn không có cách nào khả thi, ta cho rằng dựa vào sự linh thông của ngươi, có thể có chút biện pháp."
Yến Phi đột nhiên nói: "Nhiều khi ta thật sự hy vọng mình có thể biến thành thần tiên, đáng tiếc sự thật không phải như thế. Ồi !
Đồ phụng Tam nhìn qua hướng chàng, chỉ thấy Yến Phi đột nhiên nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, lộ ra ánh mắt sung mãn dị quang, sau đó di chuyển vòng ra sau lưng Hô Lôi Phương, đưa tay án tại hai bên Nhĩ cổ huyệt.
Đồ phụng Tam đón lấy ánh mắt lấp loáng dị quang của Yến Phi, vui mừng nói: "Có phát hiện mới sao?"
Yến Phi lại nhắm hai mắt, một hồi lâu mới mở mắt ra nói: "Hắn bị ni Huệ Huy và Trúc Pháp Khánh liên thủ thi triển tà thuật Di Lặc giáo."
Đồ phụng Tam ngạc nhiên nói: "Không thể nào! Bọn chúng đâu có thời gian thi thuật đối với hắn, Diêu Hưng sao cho phép chúng đối đãi như thế với tộc nhân của mình. Đã bất mãn Hô Lôi đương gia, dứt khoát giết y cho xong, cần chi vẽ vời thêm chuyện?"
Yến Phi nói: " Đương nhiên trong đó có chỗ chúng ta không minh bạch, vừa rồi ta nhìn Hô Lôi đương gia, trong đầu đột nhiên xuất hiện dị tượng, nhìn thấy hai đôi mắt và một khuyên tai ngọc quay tròn, đôi mắt Trúc Pháp Khánh ta không nhận lầm, riêng đôi mắt kia chắc của ni Huệ Huy, hơn nữa ả thích dùng khuyên tai ngọc thi triển tà pháp, nên không nghi ngờ là ả."
Đồ phụng Tam định thần quan sát chàng, thở ra một hơi nói: "Ít nhất ngươi cũng xem như một nửa thần tiên, có phương pháp nào giải khai tà thuật Hô Lôi đương gia trúng không ? Nói không chừng có thể ở trên người hắn khám phá được một số bí mật. Chúng liên thủ thi triển tà thuật đối với hắn, rõ ràng muốn tìm ra vài chuyện nào đó chúng họ muốn biết."
Lại chán nản nói tiếp : "Bất quá dù biết cũng là chuyện đã rồi, bởi vì bọn họ đã sớm hỏi ra điều muốn biết."
Yến Phi nói: "Điều này rất khó nói, tính theo thời gian, sau khi Trúc Pháp Khánh từ miệng Hô Lôi đương gia hỏi ra chuyện muốn biết, có thể không có thời gian thông báo cho Diêu Hưng, hoặc căn bản không muốn Diêu Hưng biết được, mới vội vã đuổi theo giết ta. Ta đoán cái chết của Trúc Pháp Khánh tự động giải trừ một phần cấm chế tinh thần, khiến cho hắn hồi phục chút thần trí thừa cơ đào tẩu, ai ngờ chạy đến nửa đường không thể gắng gượng được nữa, may mà được chúng ta cứu."
Đồ phụng Tam hít sâu một hơi khí mát nói: "Thế gian thật sự có thứ dị thuật này ư ?"
Yến Phi nói: "Trong thiên hạ không gì không có, ta tự mình lĩnh hội được. Từ xa xưa truyền lại có mê tâm thuật quỷ quái gì đó, xem ra chính là tà thuật Hô Lôi đương gia trúng phải."
Đồ phụng Tam nhíu mày nói: "Ngươi có biện pháp hóa giải tà thuật không ?"
Yến Phi cười khổ lắc đầu nói: "Ta căn bản chẳng biết bắt đầu như thế nào, có lẽ phải tìm cao nhân Phật, Đạo lưỡng môn mới có biện pháp."
Đồ phụng Tam than : "Nước xa không cứu được lửa gần, chúng ta bây giờ lo cho mình chưa xong, làm sao phân thân tìm người giúp đỡ ? Sợ nhất tìm được cũng vô dụng."
Yến Phi ngạc nhiên nói: "Ngươi không phải đã tính trước trong lòng ư ? Vì sao bộ dạng ngươi bây giờ giống như không nắm chắc nửa phần vậy?"
Đồ phụng Tam cười khổ nói: "Nếu như làm chủ soái mà bộ dạng mất tinh thần, gục đầu ủ rũ làm sao kích động nhân tâm. Trận chiến với Kinh Châu và Lưỡng Hồ bang, chúng ta có bảy tám phần thắng lợi, nhưng đối với phản công Biên Hoang Tập ta lại không nắm chắc nửa phần. Vấn đề ở chỗ địch nhân được cung ứng liên miên bất tuyệt, chúng ta lại phải dựa vào Khổng Tĩnh và Phật môn tiếp tế, một khi bị Lưu Lao Chi phong tỏa Hoài Thủy, chúng ta bị cắt đứt cung ứng, trận này làm sao đánh đây?"
Yến Phi nói: "Chúng ta cũng có thể chặn đường vận lương của địch nhân từ phương bắc, cướp binh khí, lương thảo của chúng."
Đồ phụng Tam nói: "Đối thủ chúng ta là Mộ Dung Thùy và Diêu Trường, chúng sao lại không đề phòng chúng ta ra tay ở mặt này, chỉ cần bọn chúng thiết lập đồn trại khắp khu vực Dĩnh Thủy ở Biên Hoang Tập, dùng kỵ binh trinh sát tứ phía thì có thể thừa dịp chúng ta tấn công thuyền lương mà đánh ngược lại. Muốn bảo vệ đoạn đường vận lương dài hơn trăm dặm, dựa vào lực lượng của chúng có thể dễ dàng làm được."
Yến Phi buông đôi tay đang áp trên huyệt Nhĩ Cổ Hô Lôi Phương ra, nói: "Xem ra phải giết chết ni Huệ Huy mới có thể giải được yêu thuật cho Hô Lôi đương gia."
Đồ phụng Tam nói: "Ngược lại bây giờ ta có chút hâm mộ hắn, cái gì đều không biết."
Yến Phi thất thanh nói : "Ngươi không phải bi quan như vậy chứ?"
Đồ phụng Tam thản nhiên : " Từ khi biết Lưu Lao Chi là địch nhân của bọn ta, ta theo đó mất đi hy vọng cuối cùng. Bất quá ngươi đừng lo, vì Thiên Thiên tiểu thư, dù Đồ Phụng Tam ta dù chết tại Biên Hoang Tập, cũng vĩnh viễn không nuối tiếc."
Yến Phi giật mình: "Đồ huynh!"
Đồ phụng Tam nhìn đôi mắt ngây ngô của Hô Lôi Phương, song mục lộ ra thần sắc kiên quyết, nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu như chúng ta không thể không dùng Bí Hồ làm căn cứ, sẽ lộ hình tích từ tối chuyển thành sáng, còn phải ứng phó địch nhân đến từ Biên Hoang Tập, Lưỡng Hồ hoặc Kinh Châu, cơ hội thắng càng thấp. Nhưng không giữ được Bí Hồ, bảo người ta làm sao cung ứng lương thực được cho chúng ta đây?"
Yến Phi ngồi xuống bên cạnh y, gật đầu nói: "Ta xác thực không nghĩ sâu xa giống như Đồ huynh, tình thế quả là hết sức bất lợi đối với chúng ta."
Đồ phụng Tam tiếp tục: "Cung ứng lương thực và vật dụng hàng ngày hoặc thuốc men có lẽ không phải quá lo lắng, thế lực Phật môn tại phương Nam lớn mạnh như thế, Phật tự nơi nơi đều có đất đai, lại thêm Khổng Tĩnh phụ trách gom góp và vận chuyển, có thể đảm bảo lương thảo không thiếu. Vấn đề lớn nhất ở phương diện chiến mã, vũ khí và cung tên. Chỉ cần Lưu Lao Chi nói một câu, xưởng binh khí quan quân không cần nói, ngay cả xưởng binh khí tư nhân cũng không dám bán hàng hóa cho chúng ta. Không có chiến mã, chúng ta mất đi tính linh hoạt lai khứ như gió tại Biên Hoang, binh khí cung tên thiếu thốn thì không có cách kéo dài tác chiến, đây là nút thắt.
Yến Phi nói: "Sao không thỉnh Tư Mã Đạo Tử hỗ trợ ?"
Đồ phụng Tam lắc đầu nói: "Với tính cách như Tư Mã Đạo Tử sao có tâm địa tốt đến thế ? Hắn chỉ muốn chúng ta cầm chân thủy quân Lưỡng Hồ bang một khoảng thời gian, vả lại hắn đang bảo vệ Kiến Khang đến lúc khẩn yếu, cấp cho chúng ta năm chiến thuyền và một số lớn cung tiễn lương thực đã là cực hạn của hắn, nếu lại cầu viện chỉ bại lộ hư thực của chúng ta."
Yến Phi cười khổ nói: "Đợi Lưu Dụ trở về lại nghĩ biện pháp tiếp!"
Đồ phụng Tam nói: "Gã có thể có biện pháp gì? Chiến mã chúng ta còn lại không đủ hai ngàn con, binh khí cung tên gom hết chỉ miễn cưỡng ứng phó một trận đại chiến. Trừ phi có thể cướp sạch chiến mã và vũ khí trong tay Kinh Châu quân, bất quá tình hình hiện thời có lẽ hết sức khó khăn, nếu có thể dụ chúng qua sông lại là một việc khác."
Yến Phi hỏi: "Có thể làm được không ?"
Đồ phụng Tam đáp: " Muốn vậy phải xem Hoàn Huyền phái người nào dẫn quân tiến đánh, nếu là thứ vô dụng chắc chúng ta có cơ hội. A! Ngươi tin không ?"
Yến Phi không hiểu : "Tin cái gì ?"
Đồ phụng Tam cười khổ nói: "Tin rằng Hoàn Huyền sẽ phái một phế vật đến đối phó Đồ Phụng Tam ta?"
Yến Phi chỉ có thể gượng cười đáp lại.
Đột nhiên, chiến tích huy hoàng giết chết Trúc pháp Khánh đã tan thành mây khói, chỉ còn lại mạt lộ đi tới bại vong, điểm mấu chốt nằm ở Lưu Lao Chi tên phản phúc khó lường đáng hận.
Đồ phụng Tam đưa tay nắm lấy đầu vai Yến Phi, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Hoang nhân sẽ vĩnh viễn không khuất phục, đúng không?"
Hết chương 242