Chương 238: Bất Hoan Nhi Tán

Màn đêm phủ một màu đen lên toàn bộ thượng du Hoài Thủy, tại đây khoảng bảy tám chiến thuyền cỡ trung đã chặn kín hoàn toàn thủy lộ. Đối phương lại chiếm được lợi thế thuận dòng nước, nếu phát động tấn công thì con thuyền một buồm vốn chỉ dùng cho việc vận chuyển hàng hóa trên sông, lại không hề được vũ trang của bọn họ chắc chắn không thể chịu nổi một kích. Muốn vượt qua cản trở này thì dù Giang Hải Lưu tái thế cũng không thể thực hiện nổi.

Lưu Dụ cùng Yến Phi giật mình tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu, hai gã bèn đến đầu thuyền quan sát tình thế.

Lưu Dụ hỏi Lý Thắng, thuộc hạ của Khổng Tĩnh: "Đủ thời gian quay đầu chạy không?"

Lý Thắng vẻ mặt tái xanh lắc đầu đáp: "Nếu bọn chúng một lòng muốn đối phó chúng ta, lợi dụng lúc chúng ta đang quay đầu mà thuận dòng xông đến tấn công, chắc chúng ta tất không có cửa thoát."

Lưu Dụ đột nhiên tưởng nhớ tới Song Đầu thuyền của Đại Giang bang, trước sau đều lắp đặt bánh lái, quay đầu chạy không cần phải quay một vòng lớn, thao tác thoải mái và linh hoạt hơn nhiều.

Yến Phi quan sát thấy bên ngoài nửa dặm không có đèn đuốc, cao thâm khôn lường, lại không biết là chiến thuyền của thần thánh phương nào, đoạn hỏi: "Là người phe nào vậy?"

Lưu Dụ hằn học nói: "Đây đúng là chiến thuyền của Bắc Phủ Binh. Con mẹ nó chứ! Sợ là Lưu Lao Chi định giết ta."

Yến Phi ngầm thở dài một hơi hiểu rõ chỗ khó xử của Lưu Dụ, bằng vào thân thủ của chàng và Lưu Dụ, mượn đường thủy để chạy trốn khẳng định có thể qua khỏi kiếp nạn này, chỉ hiềm một nỗi ba vị huynh đệ Khổng Tĩnh phái theo hộ tống bọn chàng tới Dự Châu khẳng định sẽ chết không nghi ngờ gì nữa, bọn chàng làm sao có thể không quan tâm đến họ?

Đột nhiên trong lòng máy động, lắc đầu nói: "Không thể là Lưu Lao Chi, hắn làm sao dám công khai giết ngươi?"

Lưu Dụ chấn động: "Hợp lý! Chao ôi! Hình như là đội thuyền của thủy quân trực thuộc Hà Khiêm."

Lý Thắng kêu lên: "Đã đánh tín hiệu đèn rồi!"

Đối phương thắp sáng ba ngọn phong đăng tạo thành hình chữ nhất, từ từ nâng lên.

Lưu Dụ hiện ra vẻ mặt kỳ quái, nói: "Tín hiệu đối phương phát ra chính là tín hiệu đèn liên lạc trong thủy quân Bắc Phủ Binh, bảo chúng ta lại gần là tín hiệu đèn biểu thị hòa bình."

Yến Phi nói: "Cứ y theo lời bọn họ mà làm, nếu bọn họ có đánh lừa chúng ta thì kết quả cũng không khác biệt."

Lưu Dụ hiểu rõ ý nghĩa lời Yến Phi nói, bất luận bọn họ có quay đầu trốn chạy hay tiến thẳng đến chỗ đối phương, nếu đối phương một lòng muốn tấn công họ kết quả cũng đều như nhau.

Lưu Dụ an ủi Lý Thắng: "Cứ thẳng mà tiến! Nếu tình huống có gì không bình thường, bọn ta cũng sẽ cùng sống chết với các vị."

Lý Thắng cảm động nói: "Khổng gia quả không nhìn lầm người, hai vị đại nhân đúng là người nghĩa khí ngút trời, ba huynh đệ bọn ta xin nguyện đem tính mệnh giao phó cho các vị."

Nói rồi y lời làm theo.

Con thuyền buồm lại giữ nguyên tốc độ cũ mà tiến lên phía trước, thẳng hướng đến chiến thuyền của thủy quân Hà Khiêm.

Lưu Dụ hướng về Yến Phi giải thích: "Bắc Phủ Binh tổng cộng có ba cánh thủy quân, phân ra trú đóng tại Quảng Lăng, Hoài Âm và Thọ Dương, trong đó đội thuyền thuộc thủy sư Hoài Âm do Hà Khiêm chỉ huy. Xem ra Hà Khiêm sau khi ly khai Quảng Lăng bèn men theo lạch Hàn Câu lên mạn Bắc đến Hoài Âm, đoán định chúng ta có thể theo đường này để tới Dĩnh Khẩu nên đón đợi chúng ta tại cửa sông Hoài Thủy, tình huống lành dữ thật khó định liệu."

Yến Phi nói: "Hà Khiêm đã quay đầu theo Tư Mã Đạo Tử, đúng lý phải có liên hệ chặt chẽ với hắn mà biết được chuyện giữa chúng ta và Tư Mã Đạo Tử."

Lưu Dụ nói: "Cũng khó nói! Tư Mã Đạo Tử là con người rất khó đoán biết, cho tới tận thời điểm này ta vẫn tin chắc rằng hắn lợi dụng Lưu Lao Chi để đối phó với ta, thực hiện độc kế mượn đao giết người."

Trên đầu các thuyền địch bỗng chốc đều thắp phong đăng, chiếu xuống mặt nước sáng rực như ban ngày, một chiếc khoái thuyền tách ra khỏi thuyền đội tiến về phía bọn họ.

Lưu Dụ và Yến Phi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, bởi đối phương đích thực là có thành ý, chí ít cũng sẽ không đột ngột công kích khi bọn họ tiến vào trong tầm bắn tên, vì có thể làm vạ lây tới chính khoái thuyền do bọn chúng phái lại. Còn có phải vì sợ hai người bọn chàng đào tẩu, nên trước tiên phải lừa bọn chàng lên thuyền rồi mới vây lại tấn công hay không, phải đợi thuyền tới gần mới có thể biết được.

Lưu Dụ nói: "Trên khoái thuyền có Lưu Nghị là tâm phúc của Hà Khiêm, cũng là đồng hương mà ta biết."

Khoái thuyền nhanh chóng tiếp cận, Lưu Nghị đứng tại mũi thuyền nâng tay biểu thị không có ác ý, nói: "Đại tướng quân muốn gặp mặt lão ca, tuyệt không hề có ác ý."

Lưu Dụ nghênh đón hàn phong cười nói: "Tin tức của đại tướng quân thật là mau lẹ!"

Khoái thuyền xoay vòng lại cùng chiếc thuyền buồm nhỏ song hành tiến về phía trước, Lưu Nghị tiếp lời: "Nếu việc Lưu gia đến Quảng Lăng mà bọn ta vẫn u mê không biết, bọn ta liệu còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa? Vị này là…"

Yến Phi từ tốn đáp: "Tiểu đệ Yến Phi, đã từng gặp qua Lưu Nghị huynh."

Lưu Nghị và sáu Bắc Phủ Binh điều khiển thuyền đồng thời lộ ra vẻ mặt chấn động, ngây ngốc nhìn Yến Phi.

Bên trong khoang chính của soái thuyền, Lưu Dụ và Yến Phi gặp mặt viên đại tướng có quyền thế cao nhất Bắc Phủ Binh chỉ sau mỗi Lưu Lao Chi, là Hà Khiêm.

Hà Khiêm thân hình cao lớn, tuổi tầm ba chục, mặt mày thông minh lanh lẹ, mỗi cử động nâng tay hạ chân đều lộ ra lòng tự tin đối với bản thân, một người như vậy thực không thể cam lòng mà chịu đứng dưới Lưu Lao Chi.

Hà Khiêm biểu hiện tương đối khách khí, đứng ngay tại cửa khoang thuyền nghênh tiếp bọn họ, đối với Lưu Dụ thái độ rất thân thiết, còn đối với Yến Phi càng đặc biệt tràn đầy lễ độ, lại lệnh cho thân vệ rời đi chỉ giữ mỗi mình Lưu Nghị ở lại cùng tham dự.

Sau khi đã ngồi yên ổn quanh chiếc bàn tròn lớn đặt trong khoang, Lưu Nghị dâng trà thơm lên mời tất cả mọi người rồi bản thân cũng ngồi xuống một bên.

Hà Khiêm quan sát kỹ hai người một lượt, đoạn mỉm cười nói: "Ta đã nhận được tin tức của Lang Nha Vương nên biết rõ tình huống hiện tại. Nói thật với các ngươi, ta vốn phụng theo mật lệnh của vương gia chuẩn bị tập kích sông Tân Nương, nhổ cỏ tận gốc toàn bộ thế lực tàn dư của Đại Giang Bang, song hiện tại đương nhiên không phải làm như thế, bản thân ta cũng cảm thấy vui mừng vì không phải can thiệp vào những chuyện như vậy. Ôi! Ta thật hy vọng là Huyền Soái có thể sống lâu trăm tuổi, chúng ta sẽ không bị sa vào cục diện khiến người ta không biết phải làm thế nào như hiện giờ."

Yến Phi và Lưu Dụ nghe được những lời này trong lòng không ngừng rét run, bởi bọn gã căn bản không hề nghĩ được, căn cứ bí mật của Đại Giang Bang tại sông Tân Nương lại là mục tiêu công kích của Tư Mã Đạo Tử. Hà Khiêm là một viên đại tướng rất giỏi về thủy chiến của Bắc Phủ Binh, lại thêm đội thuyền của thủy quân dưới trướng y cũng được huấn luyện rất kỹ càng, nếu đột nhiên tập kích Giang Văn Thanh khẳng định khó thoát khỏi đại họa.

Lưu Dụ hỏi: "Đại tướng quân làm sao biết được Đại Giang Bang có căn cứ tại sông Tân Nương?"

Hà Khiêm tuyệt không hề che giấu nói: "Tin tức là từ Vương Cung, sau lại được Lưu Lao Chi tiết lộ, ta thấy rõ là kế mượn đao giết người, tiểu Dụ ngươi hiện tại chắc đã minh bạch Lưu Lao Chi là hạng người như thế nào rồi chứ."

Lưu Dụ nghe xong trong lòng thầm oán hận, ngọn nguồn của tin tức đương nhiên là từ Nhiếp Thiên Hoàn, lại do Hoàn Huyền chỉ thị Vương Cung thông báo cho Lưu Lao Chi biết. Lưu Lao Chi trong lòng bất an không yên, biết rõ tâm ý của Tư Mã Đạo Tử muốn trừ tận gốc lực lượng phản kháng của hoang nhân vì vậy đã bán rẻ nhân tình, nói lại với Hà Khiêm hy vọng y sẽ ngu ngốc ra tay.

Làm như vậy đối với Lưu Lao Chi thì có điểm gì tốt chứ? Đương nhiên là hy vọng Đại Giang Bang và Hà Khiêm hai bên đều đi đến lưỡng bại câu thương một lượt, lúc đó hắn có thể ngồi không mà hưởng lợi. Mà Lưu Dụ thì cũng mất đi một nguồn trợ lực quan trọng.

Lưu Dụ càng ngày càng hận Lưu Lao Chi, tuy biết rõ Hà Khiêm đang gieo mầm ly gián song vẫn phải nhận lĩnh toàn bộ.

Bất luận là Lưu Lao Chi hay Hà Khiêm đều là phản đồ của Bắc Phủ Binh, một kẻ theo phe Hoàn Huyền, một kẻ cam lòng làm chó săn cho Tư Mã Đạo Tử, nếu Bắc Phủ Binh vì bọn chúng mà rơi vào tay Hoàn Huyền hay Tư Mã Đạo Tử, tôn chỉ đáng khâm phục của việc Tạ Huyền sáng lập nên Bắc Phủ Binh là khống chế họ Tư Mã sẽ có thể tan thành mây khói.

Hà Khiêm lại nói: "Lần trước ta đã phái tiểu Nghị truyền lời đến ngươi, muốn cùng ngươi gặp mặt hoàn toàn không hề có ý đồ bất lương, mà chỉ muốn cho ngươi biết Hà Khiêm ta là hạng người nào. Hà Khiêm ta tuyệt không như Lưu Lao Chi toàn đè nén hậu bối. Huyền Soái biệt đãi tiểu Dụ, khẳng định là tiểu Dụ cũng có ưu điểm khiến ngài hợp nhãn, sau lại coi ngươi như người kế thừa, quả là chuyện mừng chứ nào phải chuyện xấu. Đại trượng phu da ngựa bọc thây, ta và Lưu Lao Chi nói không chừng sẽ có một ngày như vậy, tự nhiên cũng cần thế hệ kế tục có được người ráng sức phấn đấu, vì vậy tiểu Dụ ngươi có thể xuất đầu lộ diện, bọn ta phải cao hứng chứ không nên tìm trăm phương ngàn kế để loại trừ ngươi."

Lưu Nghị tiếp lời: "Lần trước đại tướng quân chỉ muốn cảnh cáo tiểu Dụ ngươi, Lang Nha Vương đối với ngươi bất mãn phi thường, còn đại tướng quân thì thật sự luôn một lòng vì ngươi mà hết lời nói tốt trước mặt Lang Nha Vương, hiện tại Lang Nha Vương và tiểu Dụ đã xóa bỏ hiềm khích trước đây, đại tướng quân hiện tại có thể không còn phải cảm thấy khó xử nữa."

Hà Khiêm bình thản nói: "Ta trợ giúp Lang Nha Vương tuyệt không phải vì bội phục tác phong đối nhân xử thế của ông ta, mà là so với một Hoàn Huyền đầy dã tâm thì cái mà Lang Nha Vương bảo vệ trước sau vẫn là dòng dõi chính thống họ Tư Mã nhà Đại Tấn, chỉ cần chúng ta có thể phò tá một minh chủ đăng cơ, lúc đấy Bắc Phủ Binh chúng ta cũng có thể kế thừa di nguyện của Huyền Soái tiến hành Bắc phạt để khôi phục lại Trung Nguyên."

Lưu Nghị tiếp lời: "Lang Nha Vương đã có lời hứa với đại tướng quân, chỉ cần có thể trừ khử được uy hiếp từ phía Hoàn Huyền và Tôn Ân thì sẽ toàn lực trợ giúp đại tướng quân Bắc phạt. Đại tướng quân đặc biệt đánh giá cao tiểu Dụ, chỉ cần tiểu Dụ bằng lòng dốc sức lực phục vụ đại tướng quân, Lưu Lao Chi khẳng định không dám động đến nửa sợi lông tơ của tiểu Dụ ngươi."

Yến Phi trong lòng ngập tràn cảm xúc.

Mỗi một cá nhân đều không cách nào tránh khỏi biến mình thành trung tâm, từ một góc độ nào để quan sát từng sự kiện, bản thân cũng tự đưa ra được đủ loại lý do đều cho việc bản thân làm là đúng. Hà Khiêm đương nhiên cũng có lý tưởng của hắn, nhưng cũng vì lý tưởng này mà mù quáng tin vào lời hứa tuyệt không đáng tin cậy.

Quyền vị của bản thân Lưu Dụ tại Bắc Phủ Binh thì không đáng kể đến, chỉ có điều là trong tình huống đặc thù hiện tại gã đã trở thành nhân vật anh hùng có sức hiệu triệu cực kỳ to lớn tại Bắc Phủ Binh, vì vậy mà Lưu Lao Chi thì muốn giết gã, còn Hà Khiêm lại ra sức tranh thủ gã về theo phe cánh của hắn nhằm gia tăng thanh danh của bản thân y.

Chàng càng vì Lưu Dụ mà cảm thấy khó xử, đại trượng phu mỗi lời hứa đều đáng giá nghìn vàng, chỉ cần hiện tại gã đáp ứng theo phe Hà Khiêm thì vấn đề nan giải là phong tỏa Hoài Thủy cũng trở nên dễ dàng giải quyết. Còn nếu gã nói không, chỉ có trời mới biết được Hà Khiêm sẽ có những phản ứng như thế nào.

Lưu Dụ có thể nói gì đây?

Lúc này Lưu Dụ đang nghĩ tới bức mật hàm do Tư Mã Đạo Tử gửi tới cho Lưu Lao Chi.

Hà Khiêm và Lưu Nghị đều định thần chăm chú quan sát Lưu Dụ, chờ đợi quyết định của gã.

Lưu Dụ thở dài một tiếng, nói: "Đại tướng quân đừng trách thuộc hạ mạo phạm, không biết Lang Nha Vương có yêu cầu đại tướng quân điều quân về Kiến Khang, giúp y thủ vững Kiến Khang không?"

Yến Phi trong lòng máy động, hiểu rõ biện pháp của Lưu Dụ.

Hà Khiêm thoáng chút kinh ngạc, sau khi cùng Lưu Nghị hai bên trao đổi một tia nhìn đầy ẩn ý, đoạn nói: "Ta không hiểu Tiểu Dụ vì sao lại có câu hỏi này?"

Lưu Dụ nói: "Đại tướng quân liệu có thể chứng thực cho suy nghĩ của thuộc hạ hay không?"

Hà Khiêm cau mày bất bình: "Lang Nha Vương đã từng đề nghị ta phòng thủ Thạch Đầu thành cho ông ấy, song ta thực sự lại nghĩ rằng nên lưu lại Hoài Âm để khống chế Lưu Lao Chi, vừa bảo đảm an toàn cho đường thủy Hoài Thủy, vừa giảm bớt hậu quả không hay do việc Hoàn Huyền phong tỏa Đại Giang.

Lưu Dụ nói: "Nếu Lang Nha Vương vẫn khăng khăng muốn vậy, đại tướng quân liệu có đáp ứng theo yêu cầu của Lang Nha Vương hay không?"

Hà Khiêm sắc mặt càng thêm vẻ không hài lòng, trầm giọng nói: "Trong lòng ngươi rốt cục là đang nghĩ tới điều gì? Sao không thành thật mà nói luôn ra, không cần phải nói vòng nói vo như vậy."

Lưu Nghị bèn tiếp: "Đại tướng quân là người thẳng tính, nói chuyện với đại tướng quân không cần phải e dè gì cả."

Lưu Dụ cười gượng: "Thuộc hạ sợ là đại tướng quân khó mà nghe lọt tai những điều thuộc hạ sắp nói. Thuộc hạ cũng chỉ có thể nói thế này, nếu thuộc hạ là đại tướng quân tuyệt đối sẽ không bước vào Kiến Khang nửa bước."

Thần sắc trong hai mắt Hà Khiêm trở nên gay gắt, sau khi trừng trừng nhìn thẳng mặt Lưu Dụ hồi lâu mới bắt đầu dịu đi, nói: "Ngươi bằng vào cái gì mà có được nhận định như vậy?"

Lưu Dụ đáp: "Đại tướng quân có biết Lang Nha Vương đã viết một bức mật hàm gửi tới cho Lưu Lao Chi hay không?"

Yến Phi thầm nghĩ Lưu Dụ gọi thẳng tên Lưu Lao Chi, lại còn là gọi ở trước mặt Hà Khiêm và Lưu Nghị những tướng lĩnh Bắc Phủ Binh này, biểu thị gã đã không còn coi Lưu Lao Chi là người lãnh đạo tối cao của Bắc Phủ Binh nữa.

Hà Khiêm thư thái nói: "Khó trách ngươi lại sinh lòng ngờ vực, Lang Nha Vương đương nhiên đã đề cập chuyện này với ta, nội dung mật hàm ta cũng hoàn toàn nắm rõ. Tiểu Dụ chịu tiết lộ chuyện này ra có thể đã biểu thị thành ý của ngươi đối với ta, tất cả đều là người một nhà, có điều gì đều có thể nói ra cả. Yến huynh đệ cũng không phải người ngoài, tương lai chúng ta cũng sẽ có cơ hội hợp tác."

Lưu Nghị hướng về phía Hà Khiêm nói: "Thuộc hạ biết rõ tính tình của tiểu Dụ là người cực kỳ nghĩa khí, đại tướng quân sao không tiết lộ một chút kế hoạch của chúng ta để tiểu Dụ biết rõ được tình huống, giúp gã không còn phải lo lắng gì nữa."

Lưu Dụ và Yến Phi hai người nhìn nhau, trong lòng đều thầm hô hỏng bét. Bởi Tư Mã Đạo Tử đương nhiên có thể giở thủ đoạn bỡn cợt với cả Hà Khiễm lẫn Lưu Lao Chi, nói với người này thế này, mà nói với người kia thế khác thao túng cả hai bên.

Theo phán đoán của bọn họ, mục đích cuối cùng của Tư Mã Đạo Tử là hại chết cả hai người khiến Bắc Phủ Binh chia năm xẻ bảy thì Tư Mã Đạo Tử mới có thể khống chế được Bắc Phủ Binh ở trong tay hắn.

Chỉ đáng tiếc hiện tại bất luận có nói thế nào Hà Khiêm cũng đều không nghe lọt vào tai.

Hà Khiêm mười phần tự tin nói: "Ta đối với Lang Nha Vương không phải không có đề phòng, chỉ cần một ngày ta còn nắm được binh quyền trong tay, thì ông ta cũng sẽ không dám động tới nửa sợi lông tơ của ta. Các tướng lĩnh thủ hạ của ta đều một dạ trung thành, hiểu rõ ta cùng bọn họ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Hiện tại ta chính thực đang đợi một lời của tiểu Dụ, chỉ cần ngươi bằng lòng theo về bên ta thì ta cũng sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi khôi phục lại Biên Hoang Tập, bảo đảm ngươi có thể đạt được địa vị hàng đầu tại Bắc Phủ Binh."

Yến Phi không thể nhẫn nhịn được nữa, nói: "Đại tướng quân đã không coi Yến Phi ta là người ngoài, vậy có thể để ta hỏi ngài một vấn đề, đại tướng quân đã có lòng đề phòng với Tư Mã Đạo Tử thì có từng nghĩ qua việc Tư Mã Đạo Tử gửi mật hàm tới Lưu Lao Chi liệu có ẩn chứa điều gì không?"

Lưu Nghị đáp: "Yến huynh có suy nghĩ này là bởi không hiểu rõ quan hệ giữa Lang Nha Vương và đại tướng quân. Lần này Lang Nha Vương cho mời đại tướng quân đến Kiến Khang, không những đã nói rõ đem Thạch Đầu thành giao cho đại tướng quân toàn quyền điều khiển, lại cũng đáp ứng đem con gái gả cho đại tướng quân, hai bên kết thành thông gia."

Lưu Dụ và Yến Phi cuối cùng đã minh bạch, Tư Mã Đạo Tử quả thật thủ đoạn cao minh, hứa hẹn như vậy khiến Hà Khiêm không cách nào cự tuyệt. Hà Khiêm bất luận quyền cao chức trọng thế nào trong mắt thế gia đại tộc ở Kiến Khang tựu chung vẫn chỉ là thường dân, có địa vị nhưng không có thân phận thế gia vọng tộc. Nếu như Hà Khiêm mà có thể lấy con gái Tư Mã Đạo Tử làm vợ, lập tức có thể tiến thân vào tầng lớp vương thân quý tộc, bước chân được vào cấm địa danh gia vọng tộc

Điều này đối với bất kỳ thường dân nào tại Nam phương đều có sự dụ hoặc kinh người, một viên đại tướng giống như Hà Khiêm cũng không phải là ngoại lệ.

Lưu Dụ và Yến Phi lúc này càng củng cố hơn suy nghĩ trước đó, Tư Mã Đạo Tử dùng trăm phương ngàn kế dụ Hà Khiêm đến Kiến Khang chủ yếu là để giết y, tranh thủ Lưu Lao Chi phản bội lại liên minh giữa Vương Cung, Hoàn Huyền và Ân Trọng Kham.

Nhưng tại tình huống hiện thời, bọn chàng chỉ nói suông thì đối với Hà Khiêm có thể có được tác dụng gì?

Lưu Dụ thực không nhẫn tâm để ái tướng lúc Tạ Huyền còn sống bị Tư Mã Đạo Tử hại chết như vậy, vẻ mặt do dự không quyết của Lưu Lao Chi lại không ngừng hiện lên trong lòng gã. Dùng hết nỗ lực lần cuối cùng, đưa ra một chiêu sau chót: "Ở Kiến Khang thuộc hạ đã từng đến hẻm Ô Y gặp đại tiểu thư, được tiểu thư thông báo cho biết, Lang Nha Vương liên tục thuyết phục nhị thiếu gia trở thành đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh, đại tướng quân liệu có từng nghe qua chuyện này chưa?"

Hà Khiêm ung dung nói: "Đó là vấn đề trước kia, Lang Nha Vương chính là muốn dùng nhị thiếu gia để áp chế Lưu Lao Chi, hiện tại tình thế đã thay đổi rồi, Lang Nha Vương quyết định đem việc bổ nhiệm này gác lại, tiểu Dụ không cần phải vì vậy mà lo lắng. Tiểu Dụ quả thực đối với ta rất tốt, ta đặc biệt đánh giá cao thái độ này của tiểu Dụ, Lưu Lao Chi không trọng dụng ngươi đúng là tổn thất của hắn."

Yến Phi cùng Lưu Dụ nghe lời cụt hứng không thể nói thêm được gì nữa, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, bởi không còn phương pháp nào có thể thay đổi quyết định của Hà Khiêm. Tư Mã Đạo Tử ra thủ đoạn này thật quá cao tay, lừa Hà Khiêm phải dạ dạ thưa thưa ngoan ngoãn vâng lời

Sự thật đến thời khắc này, ngay cả đối với phán đoán của chính bản thân mình lòng tin của bọn chàng cũng đã có lay động. Khó nói Tư Mã Đạo Tử liệu có ý hợp tác trung thành với Hà Khiêm hay không?

Lưu Nghị dụ dỗ nói: "Tiểu Dụ ngươi nếu muốn có triển vọng ở Bắc Phủ Binh, hiện tại là cơ hội tốt nhất của ngươi đó, đại tướng quân cân nhắc tài năng mà dùng người đúng chỗ, toàn lực cất nhắc cho ngươi."

Lưu Dụ cũng đang đấu tranh nội tâm, nếu đơn thuần chỉ vì Biên Hoang Tập, gã sẽ phải nắm chắc trong tay cơ hội này mà biểu thị lòng trung thành đối với Hà Khiêm. Song đứng dưới lập trường của gã mà nói, muốn tiếp tục trở thành nhân vật được tầng lớp thanh niên của Bắc Phủ Binh mến phục, hâm mộ thì gã tuyệt đối không thể theo phe của Hà Khiêm, bởi theo phe Hà Khiêm cũng đồng nghĩa với việc thần phục Tư Mã Đạo Tử.

Nếu muốn thành hy vọng của Bắc Phủ Binh, gã chỉ có thể đơn độc một mình đi theo con đường riêng biệt Tạ Huyền đã vạch ra, không chịu mắc nợ ai cả.

Bất luận là Hoàn Huyền hay Tư Mã Đạo Tử gã đều không thể có qua lại thân thiết, bằng không sẽ khiến toàn bộ những người có kỳ vọng vào gã ở Bắc Phủ Binh phải thất vọng tràn trề.

Lưu Dụ hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ đã từng trước mặt Lưu Lao Chi tự thân đặt bút ký vào tờ quân lệnh, phải bằng vào sức lực bản thân để khôi phục lại Biên Hoang Tập, đây cũng là lời hứa với bản thân của thuộc hạ. Có lẽ thuộc hạ quả là kẻ ngu ngốc ngoan cố, song thuộc hạ tự thấy rằng mình phải làm như thế cũng coi là một lần cơ hội rèn luyện. Đại tướng quân xem trọng thuộc hạ Lưu Dụ sẽ khắc sâu ở trong lòng, tất cả hãy đợi khi bọn thuộc hạ thu phục lại Biên Hoang Tập rồi hãy nói?"

Hà Khiêm hai mắt lập tức ngập tràn sát cơ, ngưng thần nhìn Lưu Dụ.

Yến Phi biết rằng tuy lời Lưu Dụ nói khá mềm dẻo lễ độ, song vẫn đắc tội với Hà Khiêm, nhưng cũng biết Hà Khiêm sẽ chỉ ghi nhớ trong lòng chứ không lập tức ra tay, bởi Tư Mã Đạo Tử vẫn cần mượn đao giết người, lợi dụng bọn chàng để đối phó với Lưỡng Hồ bang.

Lưu Nghị thì lộ ra vẻ mặt thất vọng, biểu hiện rõ y có thiện cảm tốt với đồng hương của mình.

Hà Khiêm gật đầu nói: "Hảo hán! Tiểu Nghị giúp ta tiễn khách!"

Lưu Dụ đứng dậy thi lễ: "Kính xin đại tướng quân ngàn vạn lần chớ để mất tâm ý đề phòng người gia hại, tiểu Dụ xin cáo lui."

Hà Khiêm ngồi yên không động đậy chỉ hừ lạnh một tiếng, biểu thị sự bất bình trong lòng.

Hai người không biết làm sao đành phải rời đi, trong lòng nghĩ đến bốn chữ “bất hoan nhi tán”

Hết chương 238