Thác Bạt Khuê ngồi một mình bên trong soái trướng, trong lòng có điểm nghi hoặc bất định. Từ lúc biết việc đến nay, y hành sự luôn chóng vánh khoáng đạt, việc đã quyết định sẽ không hề hối hận, nhưng vì sự việc lần này lại có liên quan đến Yến Phi huynh đệ tốt nhất của y, khiến trong y lần đầu trào lên cảm giác buồn phiền khổ não.
Sớm trước đó nhiều năm, y đã rất vừa ý với địa lợi ưu việt của Biên Hoang tập vì vậy đã tận lực tổ chức, cuối cùng cũng đạt được một vị trí nhất định tại Biên Hoang tập. Không những thông qua Biên Hoang tập thực hiện buôn bán mậu dịch giữa hai vùng nam bắc, mà Biên Hoang tập còn trở thành tai mắt để y có thể nắm vững tình thế biến hóa của thiên hạ trong lòng bàn tay.
Tin tức tuyệt không chỉ đến từ Phi Mã hội, y còn có một mạng lưới tình báo riêng, mạng lưới đó có thể dùng để giám sát sự trung thành của Phi Mã hội với y. Trước đây lúc chưa giành được địa vị và quyền lực nhất tộc chi chủ như hiện nay, y đã luôn luôn bị nội tộc và các tộc lân cận gạt bỏ và bức hại, làm y trở nên không thể dễ dàng tín nhiệm người nào cả.
Trừ Yến Phi là người huynh đệ tốt nhất của y từ thời thơ ấu đến nay, không có một người nào là ngoại lệ. Yến Phi vĩnh viễn sẽ không bao giờ bội phản y, chỉ hận trong mạch máu Yến Phi lại còn có một nửa dòng máu Hán nhân, điều đó sẽ khiến Yến Phi có thái độ thân cận đối với Hán nhân.
Tại Bắc phương, kẻ duy nhất khiến y úy kỵ chỉ có Mộ Dung Thùy. Mặc dù y là người tự phụ, nhưng trong tình thế hiện nay nếu Mộ Dung Thùy toàn lực đối phó với y, Thác Bạt Khuê chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi.
Mộ Dung Thùy không hổ là binh pháp đại gia đệ nhất Bắc phương, chỉ cần nhìn thủ đoạn của hắn hai lần công hãm Biên Hoang tập cho thấy sự cao minh của hắn, căn bản không một ai có khả năng trực diện tranh phong với hắn.
Thế nhưng Yến Phi lại có thể làm đảo lộn tất cả, một tay giết chết Trúc Pháp Khánh làm cho Di Lặc giáo chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tan rã, khiến Mộ Dung Thùy trận cước trở nên đại loạn. Chỉ cần người tấn công hắn là Mộ Dung Bảo, kẻ tham lợi lớn hám công to thì Thác Bạt Khuê y coi như đã đi được một bước quan trọng nhất trong đại kế thống nhất thiên hạ.
Nam phương sau khi Tạ An, Tạ Huyền qua đời, những kẻ còn lại đều không được y để mắt tới. Bọn Hoàn Huyền, Tư Mã Đạo Tử cùng với Tôn Ân, bất luận là kẻ nào trở thành người giành được thắng lợi cuối cùng tại Nam phương, cũng đều khó có thể cùng y tranh hùng. Nam phương chỉ có duy nhất một người, có thể khiến y phải lo lắng.
Trước mắt, chướng ngại vật lớn nhất của y là Mộ Dung Thùy, nhưng Mộ Dung Thùy lại có một nhược điểm trí mạng đó chính là Kỷ mỹ nhân.
Thác Bạt Nghi vén trướng bước vào.
Qua một đêm nghỉ ngơi, tình trạng mỏi mệt của Thác Bạt Nghi đã hoàn toàn biến mất, tinh thần phấn chấn hẳn, hắn đang chuẩn bị động thân quay lại Biên Hoang tập.
Thác Bạt Khuê không hề ngẩng đầu lên nhìn hắn, trước sau vẫn giữ một vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, y nói lạnh nhạt: “Ngồi đi!”. Thác Bạt Nghi ngồi xuống cách đó nửa trượng, lặng lẽ đợi Thác Bạt Khuê phân phó, đến tận thời khắc này hắn vẫn không hiểu được vì sao Thác Bạt Khuê lại cho triệu hồi mã đội đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát của hắn lại.
Thác Bạt Khuê cuối cùng cũng đưa mắt nhìn hắn hắn, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết: “Lần này ngươi quay lại Biên Hoang tập, ta muốn ngươi đi giết một người.”
Thác Bạt Nghi ngạc nhiên hỏi lại: “Giết ai?”
Thác Bạt Khuê điềm nhiên như không đáp: “Lưu Dụ!”
Thác Bạt Nghi thân hổ rung động không nói nên lời, trong lòng hắn dậy sóng. Tâm tình của hắn thật khó mà giải thích đối với những người sinh hoạt bên ngoài Biên Hoang tập, bao gồm cả Thác Bạt Khuê. Thông thường giết một người đối với Thác Bạt Nghi chỉ là một việc dễ dàng, tuy nhiên trong tình hình đoàn kết chưa từng có từ trước đến giờ của hoang nhân Biên Hoang, người người đều chân thành chiếu cố lẫn nhau, bất kỳ hành động nào phá hoại sự đoàn kết của hoang nhân đều là hành động tàn ác bội phản.
Hắn tiếp quản Phi Mã hội chỉ từ sau chiến dịch Phì Thủy. Tuy nhiên khi hắn đã hòa nhập vào cuộc sống của Biên Hoang tập, không những có được cảm giác Biên Hoang tập và hắn cùng sẻ chia vinh nhục mà còn như huyết nhục tương liên.
Hiện giờ hắn cảm thấy không hiểu nổi Thác Bạt Khuê, thậm chí có chút phản cảm, hắn biết rõ bản thân khó có thể chấp hành nhiệm vụ đặc biệt do Thác Bạt Khuê sai phái xuống lần này.
Thác Bạt Khuê nói: “Chúng ta đều là huynh đệ, trước mắt chính là thời khắc quan trọng ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của bộ tộc chúng ta, trong lòng người có gì muốn nói thì cứ nói thoải mái, không có gì phải ngại.”
Thác Bạt Nghi thở dài: “Nếu sát tử Lưu Dụ, chúng ta biết ăn nói sao với tiểu Phi?”
Thác Bạt Khuê mặt thoáng hiện một nụ cười lạnh lùng tàn khốc, khẽ nói: “Có rất nhiều người muốn đưa Lưu Dụ vào tử địa, chỉ cần ngươi ra tay gọn gàng chút, thì có kẻ nào hoài nghi được đến ngươi?”
Thác Bạt Nghi cười khổ: “Lưu Dụ bây giờ đã là chủ soái của Biên Hoang tập, lại được Giang Văn Thanh và Đồ Phụng Tam trợ giúp, nếu như sự tình bại lộ chúng ta sẽ trở thành công địch của hoang nhân. Và vấn đề lớn nhất chính là Lưu Dụ tuyệt không dễ đối phó, bằng vào thực lực của Tôn Ân và Tư Mã Đạo Tử đến nay vẫn chưa thể có được biện pháp gì. Mạo hiểm như vậy liệu có đáng để chúng ta hấp tấp tiến hành không?”
Hai mắt Thác Bạt Khuê lấp lánh thần quang, ngữ điệu vẫn ôn hòa, lạnh lùng nói: “Ta biết nhờ ngươi thực hiện nhiệm vụ này, quả thật là trái với tác phong hành sự từ trước tới nay của ngươi, nhưng vì đại nghiệp thống nhất thiên hạ, ta thật không còn đường lựa chọn nào khác. Từ góc độ cá nhân mà nói, ta hiểu con người Lưu Dụ, khi đã cùng hắn chung vai tác chiến ta cũng có chút yêu thích hắn. Tuy nhiên vấn đề thiết yếu là đừng thấy hắn hiện thời đối với cục diện tại Nam phương không quan trọng gì, nhưng sự thực phải thấy ảnh hưởng của hắn đang ngày một tăng lên. Tiểu Phi của chúng ta phá tan đại kế nam hạ để gây loạn của Di Lặc giáo, cũng đồng thời thành toàn cho hắn, đưa hắn vào vị trí rất đặc biệt, nếu tại một thời kỳ phi thường, hắn có thể phát sinh ra sức mạnh khó mà dự đoán được.”
Thác Bạt Nghi cau mày nói: “Có lẽ đó là chuyện của rất nhiều năm sau nữa, sự việc cấp bách hiện nay của chúng ta không phải là ứng phó với phản kích của Mộ Dung Thùy sao? Thu phục Biên Hoang tập, cầm giữ Mộ Dung Thùy tại Huỳnh Dương là việc quan trọng hàng đầu, nếu chúng ta sát tử Lưu Dụ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến toàn cục đại kế phản công của hoang nhân.”
Thác Bạt Khuê mỉm cười: “Muốn giết Lưu Dụ duy nhất chỉ có cơ hội này, trong lúc phản công thu hồi Biên Hoang tập thời cơ sẽ nằm trong lòng bàn tay ngươi, bỏ qua cơ hội thì vĩnh viễn không có lần sau đâu. Hiện tại hắn đối với ngươi vẫn không hề cảnh giác, bằng vào tài trí của ngươi, khẳng định có thể thành công mỹ mãn.”
Thác Bạt Nghi khẽ giọng: “Thuộc hạ vẫn có thể được thoải mái đề đạt ý kiến chứ?”
Thác Bạt Khuê nhún vai nói: “Điều này thì đương nhiên! Ngươi và tiểu Phi đều là người được Thác Bạt Khuê ta tín nhiệm và yêu thích nhất.”
Thác Bạt Nghi cười khổ: “Đến thời điểm này, thuộc hạ vẫn không minh bạch được đạo lý không giết Lưu Dụ không được. Kể cả có giết chết hắn, Yến Phi vẫn sẽ đi theo lối sinh hoạt mà gã vẫn truy cầu, sau khi cứu được Kỷ Thiên Thiên gã sẽ không quay trở lại cạnh bên người.”
Thác Bạt Khuê ung dung đáp: “Căn bản không tồn tại vấn đề Yến Phi liệu có quay trở về bên cạnh ta hay không, ta và tiểu Phi vĩnh viễn là chiến hữu là những người bạn tốt nhất của nhau. Ít nhất trong cuộc đấu tranh sinh tử với Mộ Dung Thùy, ta và tiểu Phi sẽ cùng chung một trận tuyến, cùng chung vinh nhục.”
Thác Bạt Nghi cuối cùng không thể nhẫn nại, trực tiếp chất vấn: “Tại sao lại phải giết Lưu Dụ bằng được? Vả lại làm như thế rất phiêu lưu và mạo hiểm, dễ gây bất hòa, xích mích với tiểu Phi?”
Song mục Thác Bạt Khuê loé lên ánh sắc nhọn, thoáng chốc lại vụt tắt. Y trầm giọng nói: “Luận anh hùng phương Nam, đương nhiên thanh thế của Hoàn Huyền là lớn nhất, chiếm được vị trí địa lý ưu việt nhất, hiện tại lại có Nhiếp Thiên Hoàn làm chó săn cho hắn giống như hổ thêm cánh, nhưng kẻ này bản tính ngang ngược cao ngạo, cuối cùng cũng không thể thành đại sự. Tiếp theo đến Thiên Sư quân, Tôn Ân không những huyền công cái thế, mà còn có tài trí sánh tận trời cao, chỉ mỗi tội Thiên Sư đạo luôn bị Giang Tả thế gia coi là tà đạo, nếu Tôn Ân định nắm trọn Nam phương tất sẽ khiến Kiến Khang vì cùng chung cừu địch, mà trên dưới đồng lòng liều chết phản kháng. Có tư tưởng chống đối như vậy, tuyệt đối không có khả năng nào để hóa giải.”
Thác Bạt Nghi nghe được trong lòng bội phục, Thác Bạt Khuê tuy thân ở bên ngoài Trường Thành, mà vẫn có thể đối với tình thế nam bắc vẫn nắm rõ như trong lòng bàn tay, quan sát thấu đáo tỉ mỉ và tinh tế, có tầm nhìn xa trông rộng vô cùng.
Thác Bạt Khuê tiếp tục: “Tư Mã Đạo Tử tuy nắm trong tay quân quyền của Kiến Khang, bản thân hắn cũng là kẻ vừa có dũng vừa có mưu, nhưng là kẻ đối địch với Tạ An người được Nam nhân sùng bái nhất, lại thêm dung túng cho bọn Vương Quốc Bảo làm, cấu kết với Di Lặc giáo vì vậy mà không có được nhân tâm, rốt cục cũng không thể thành người cho chúng nhân hướng tới. Còn như Bắc Phủ Binh tuy thắng lợi một thời, thực chất lại là quần long vô chủ, hai đại đầu lĩnh là Lưu Lao Chi và Hà Khiêm tại bất kỳ một phương diện nào cũng còn xa mới bằng được Tạ Huyền, phải luôn tương hỗ dựa vào lẫn nhau, có vẻ mạnh nhưng thực ra lại yếu nhược. Bốn đại thế lực Nam phương đấu đá một mất một còn, ngươi cho là sẽ xuất hiện tình huống như thế nào?”
Thác Bạt Nghi đáp: “Đương nhiên là chiến họa liên miên, Nam phương đại loạn.”
Thác Bạt Khuê than: “Chính tại tình huống như thế, Lưu Dụ trở thành kẻ có cơ hội vùng lên nhất, bởi vì bất luận quân dân trên dưới, không người nào không hoài niệm những ngày phồn vinh an lạc thời Tạ An. Khi Tạ Huyền còn tại thế, mà không cần nói ai cũng rõ Lưu Dụ chính là người kế thừa của Tạ Huyền, thêm vào có Biên Hoang tập chi viện cho hắn, chỉ cần hắn biết thuận theo lòng dân chúng thì Nam phương rốt cục sẽ có một ngày rơi vào trong tay của hắn.”
Thác Bạt Nghi nghe xong nghẹn lời không nói được gì. Những gì Thác Bạt Khuê nói đích thị là tình huống sâu xa mà hắn chưa từng nghĩ tới, hiển thị toàn bộ sức tưởng tương khác thường nhân cùng tầm nhìn xa trông rộng hơn người của Thác Bạt Khuê.
Đồng thời hắn hiểu được Thác Bạt Khuê đối với Mộ Dung Thùy đã nắm chắc phần thắng trong tay, bằng không Thác Bạt Khuê sao có thể có được sự tự tin đến vậy?
Song mục Thác Bạt Khuê sát cơ chợt thịnh, lạnh lùng nói: “Giả như không có Lưu Dụ, Nam phương sẽ hãm vào nội loạn và đấu tranh trường kỳ, lúc đó chỉ cần ta trở thành một Phù Kiên khác, ta sẽ có thể dễ dàng thu thập tàn cục của Nam phương, hoàn thành mộng tưởng nhiều năm của tộc chúng ta. Hừm! Ta tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm của Phù Kiên, hiện tại ngươi đã minh bạch ra chưa? Nếu như ta có được sự lựa chọn khác, ta sẽ không động đến dù nửa sợi lông chân của Lưu Dụ. Nhưng hiện giờ Trúc Pháp Khánh đã đền tội, tức là đã hoàn toàn xoay chuyển vận mệnh của Lưu Dụ. Để hắn thu phục Biên Hoang tập là tình huống ta sợ gặp phải nhất sẽ xuất hiện. Nếu để cho Lưu Dụ lớn mạnh dần lên, một ngày nào đấy hắn huy động binh lực Bắc thượng công kích chúng ta, làm sao bằng triệt hạ hắn ngay khi có cơ hội và dập tắt ngay ngọn lửa vừa nhen nhóm, bằng không để hắn khơi thành lửa lớn, như thế như lửa cháy đồng hoang, thiêu đốt Bắc phương.”
Thác Bạt Nghi nặng nề thở ra hít vào mấy hơi, cuối cùng cũng đồng ý, gật đầu nói: “Thuộc hạ sẽ xem xét giải quyết!”
Thác Bạt Khuê giọng lạnh lẽo: “Lần này cùng đi bên cạnh ngươi còn có ba vị cao thủ xuất sắc của tộc chúng ta, là những dũng sĩ dũng mãnh không hề sợ chết, ngươi xem xét mà hành động nhé!”
Thác Bạt Nghi tức thì lặp lại những lời chứng thực lòng trung thành sẵn sàng quên mình phục vụ, sau đó mang tâm trạng nặng nề, thi lễ cáo lui.
Mộ Dung Bảo tiến vào trị sự đường của Mộ Dung Thùy, Mộ Dung Thùy đang cúi đầu xử lý những văn kiện trên bàn.
Mộ Dung Thùy vẫn mái mê làm việc, không hề ngẩng đầu nói: “Ngồi đi!”
Sau khi Mộ Dung Bảo đã yên ổn ngồi xuống một bên , Mộ Dung Thùy hỏi qua loa: “Vương nhi xem Thác Bạt Khuê là hạng người thế nào?”
Hai mắt Mộ Dung Bảo lập tức hiện sát khí, hằn học nói: “Con thường luôn không ưa thích con người Thác Bạt Khuê, tóm lại dã tính của hắn khó thuần phục, tâm ngoan thủ độc.”
Mộ Dung Thùy vẫn không nhìn thẳng vào mắt gã, hỏi: “Con dựa vào đâu mà lại có ấn tượng như vậy với hắn?”
Mộ Dung Bảo khẽ giật mình kinh ngạc, suy nghĩ hồi lâu, đáp: “Có lẽ là từ nhãn thần của hắn, phụ vương có thể từ ánh mắt của hắn mà thấy được ý nghĩ trong lòng hắn, cùng với lời nói chính là hai việc khác nhau. Con người này bẩm sinh ích kỷ ác độc, vì mục đích truy cầu mà bất chấp thủ đoạn, không tự biết mình biết người, không tự lượng sức.”
Mộ Dung Thùy cuối cùng cũng nhìn về phía gã, hai mắt lấp lánh tinh quang, trầm giọng nói: “Vương nhi nếu quả thực chỉ thấy được những biểu hiện này, thử hỏi trẫm làm sao có thể an tâm để con đi đối phó Thác Bạt Khuê!”
Mộ Dung Bảo tức thì chấn động: “Phụ hoàng!”
Mộ Dung Thùy rốt cục cũng ngừng tay làm việc, tựa mình vào long kỷ, khoan thai nói: “Mộ Dung Xung bị người ta giết chết rồi!”
Mộ Dung Bảo thất thanh: “Cái gì?”
Mộ Dung Thùy nói: “Tin tức vừa truyền đến được gần một canh giờ, tả tướng quân dưới trướng Mộ Dung Xung là Hàn Diên đã phát động binh biến, tấn công giết chết Mộ Dung Xung, lập tướng quân Đoạn Tùy lên làm Yên vương.”
Mộ Dung Bảo vẫn chưa ngừng chấn kinh, thở dốc: “Thế nào lại phát sinh ra sự việc lần này?”
Mộ Dung Thùy đáp: “Việc này mới đột nhiên xảy ra thôi, thực chất vẫn có dấu vết để có thể truy lần ra nguyên nhân, bởi vì Phù Kiên bị giết nên Mộ Dung Xung trở thành thủ lĩnh của người Tiên Ti. Bọn chúng chiếm lĩnh Trường An đoạt được lượng lớn hàng hóa, tài vật cùng nữ nhân, người người đều canh cánh trong lòng nỗi nhớ nhà, yêu cầu bức thiết được trở về quê cũ phía Đông. Nhưng Mộ Dung Xung vẫn lưu luyến Trường An, không tình nguyện quay về chốn cũ, vì lẽ đó mà Mộ Dung Xung nảy sinh bất đồng nghiêm trọng với thủ hạ tướng sĩ. Trước lúc chúng ta công hãm Biên Hoang tập, Mộ Dung Xung có thể lấy việc chúng ta đồn trú trọng binh tại Quan Đông mà viện cớ, trì hoãn đại kế rút về phía Đông. Hiện tại binh lực chúng ta đã phân tán, lại không ngừng điều binh tập kết đến bắc Huỳnh Dương, chuẩn bị phản công Bình Thành và Nhạn Môn, Mộ Dung Xung không thể lại viện cớ được nữa nhưng vẫn lưu lại Trường An, do đó bị thủ hạ khám phá ra dụng tâm của hắn, không sinh biến mới là chuyện lạ.”
Mộ Dung Bảo nói: “Như vậy chẳng lẽ không phải Tây Yên binh sẽ lập tức xuất quân tiến về Đông sao?”
Mộ Dung Thùy trầm ngâm giây lát, đáp: “Đoạn Tùy thủy chung vẫn không phải là tông thất họ Mộ Dung, cả uy vọng lẫn thực lực quân đội đều không đủ để thu phục chúng nhân, chỉ bởi sự việc đột ngột xảy ra Mộ Dung Xung lại không có phòng bị vì vậy mới bị thất cơ. Ngay khi thế lực tông thất do Mộ Dung Vĩnh cầm đầu phản công tới, Đoạn Tùy và Hàn Diên khẳng định không có sức mà hoàn thủ. Chỉ có điều là bất kỳ kẻ nào làm chủ Tây Yên, cũng không thể không xuất quan tiến lại, kỳ vọng sẽ có thể từ trong tay chúng ta mà đoạt hồi lại đất cũ của cựu Yên. Do đó chỉ cần chúng ta tạo ra một tình thế xuất quan có lợi cho bọn chúng, Tây Yên binh sẽ dốc toàn lực mà xuất quân, lúc đó sẽ là thời khắc diệt vong của bọn chúng. Trên trời không thể có hai mặt trời, Tây Yên là một chi cành của chúng ta, chỉ có thể thống nhất dưới một người là Mộ Dung Thùy ta.”
Mộ Dung Bảo cung kính nói: “Vương nhi đã hiểu rồi!”
Mộ Dung Thùy ngưng thần quan sát gã hồi lâu, rồi trầm giọng nói: “Mộ Dung Vĩnh là người biết dùng binh, thủ hạ toàn binh mạnh tướng tốt, từ trong tay Phù Kiên mà đoạt được lượng lớn lương thực, vũ khí nên tuyệt đối không dễ đối phó, lại thêm chúng ta còn phải chú ý tới Biên Hoang tập. Vì vậy, ta phải thay đổi kế hoạch lưu lại trấn này cùng Mộ Dung Vĩnh đấu trí không đấu lực, nhằm tiếp thu thực lực trong tay hắn. Việc đối phó Thác Bạt Khuê sẽ giao cho con toàn quyền phụ trách.”
Mộ Dung Bảo hưng phấn lớn giọng đáp ứng: “Vương nhi tuyệt sẽ không phụ sự ủy thác của phụ hoàng, không biết phụ hoàng có chỉ dẫn gì không ạ?”
Mộ Dung Thùy nói: “Thác Bạt Khuê là một người không phải hạng người tầm thường, tuyệt không thể hạ thấp. May mà hiện tại hắn còn chưa đủ lông đủ cánh, thủ hạ không quá ba vạn, binh lực bạc nhược, căn bản không có năng lực kháng cự. Vì vậy chỉ cần con có thể kiên trì thêm nữa để tiến công thẳng tới Thịnh Nhạc, đoạt lấy chiến mã và nữ nhân của hắn, cuối cùng khiến cho Thác Bạt Khuê nước mất nhà tan, tuyệt không có khả năng phát sinh tình huống khác được. Ta sẽ cấp cho con tám vạn kỵ binh tinh nhuệ, trước tiên thu phục Nhạn Môn và Bình Thành, thiết lập lại dinh lũy kiên cố trong ngoài Trường Thành bảo đảm cho việc cung ứng lương thực được liên tục không ngừng, cùng Thác Bạt Khuê chiến đấu trường kỳ, đánh chắc tiến chắc, sẽ làm cho Thác Bạt Khuê bị bại vong là điều không thể nghi ngờ”.
Mộ Dung Bảo đứng lên rồi quỳ xuống nói: “Mộ Dung Bảo lĩnh mệnh!”
Mộ Dung Thùy thở ra một hơi dài, trong lòng suy tính Bắc phương đã có một nửa rơi vào tay, đồng thời tưởng nhớ đến Kỷ Thiên Thiên, nếu để nàng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hắn tiêu diệt Tây Yên, liệu nàng có thay đổi cách nhìn đối với hắn hay không?
Tôn Ân trên một khối đá lớn gần bờ biển, bắt chéo chân đang ngồi tĩnh tọa.
Từ sau khi từ Biên Hoang tập trở về, sự vụ của Thiên Sư đạo đã được phân ra giao cho hai đồ đệ Từ Đạo Phúc và Lư Tuần xử lý, còn bản thân toàn tâm toàn ý tu luyện “Hoàng thiên đại pháp”, nhằm ứng phó với kình địch “Đại Hoạt Di Lặc” Trúc Pháp Khánh.
Đạo đức tam kiền lục bách môn
Nhân nhân các chấp nhất miêu căn
Thùy tri ta tử huyền khai thiếu
Bất tại tam thiên lục bách môn*
Tôn Ân tự sáng tạo “Hoàng Thiên Đại Pháp”, kế thừa một nhánh chính thống bậc cao của bậc tổ sư Đạo giáo Lão Tử chính là "Đạo Đức Kinh", lại kết hợp đạo pháp lưỡng Hán xuất xứ từ Hoàng Lão đã đạt đến mức đại thành, đạo pháp đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, hạng người luyện võ thông thường khó mà vọng tưởng.
Trúc Pháp Khánh tuy là ngoại đạo Phật môn, thậm chí bị xem như tà ma yêu nghiệt, nhưng nguồn gốc “Thập Trụ Đại Thừa Công” vẫn là Phật môn chính tông, lại thêm thuật thái bổ kết hợp âm dương nam nữ, quả là một loại Phật môn tâm pháp dị thường.
Cuộc tranh đấu giữa Đạo và Phật, từ triều đại nhà Hán tới nay vẫn chưa hề chấm dứt, lão và Trúc Pháp Khánh chính là những nhân vật hàng đầu đại biểu của Đạo môn và Phật môn, trận quyết chiến giữa bọn họ là vận mệnh đã được sắp đặt sẵn rồi.
“Hoàng Thiên Đại Pháp” của Tôn Ân nói đến cùng vẫn là phép luyện tâm. Tầng đầu luyện tâm, là luyện cho tâm được tinh thuần bình tĩnh không xao động, giữ vững trong tâm một chữ không. Tầng thứ hai luyện tâm nhập định, luyện tâm hợp khí, thiên địa khí hòa hợp, thần công sơ định. Tầng thứ ba luyện tâm, được gọi là thiên địa tâm, dương khí hình thành, luyện tâm dẫn khí, huyền quan khiếu sơ thành. Tầng thứ tư luyện ẩn tâm, huyền quan chợt hiện đạt thành khí công. Tầng thứ năm luyện tâm cơ, giữ Khảm trấn Ly, tích Kim nhập phúc, kết đan trữ khí . Tầng thứ sáu luyện tâm tính, đem ngọc dịch chuyển hóa thành kim đan, từ hậu thiên trở thành tiên thiên, máu huyết hóa trong sạch, ý tự ngưng luyện cứng rắn như đất nung. Tầng thứ bảy tâm tính linh mẫn, lấy hữu hợp vô, lấy thật nhập hư . Hổ từ trong nước mà sinh, rồng từ trong lửa mà xuất, rồng hổ hợp giao, mãnh liệt nung luyện đến cực điểm, linh khiếu toàn thân khai mở *. Lấy tiên thiên chế ngự hậu thiên, tính và mệnh hợp lại làm một, luyện thành Đại Hoàn Đan công pháp, thất phản cửu hoàn sẽ có được tâm tính linh mẫn, đạo tâm vĩnh viễn bất động. Tầng thứ tám luyện lại bản thân chân tâm, tâm định thần tinh minh rạng rỡ, chủ yếu dùng Tiên thiên chân khí chuyển hóa hết thành thần, thần trong người, có thể xuất ra ngao du bên ngoài, linh tất động, động tất biến, biến tất hóa, xuất thần nhập định, không vì ngoại cảnh mà mê muội, luyện tâm thành thần.
Tôn Ân nhiều năm trước đã luyện công pháp đến bát tầng, nhưng đạt đến đó rồi không sao tiến thêm được bước nào nữa. May mà sau khi quay lại từ Biên Hoang tập, Tinh khí thần của lão đều ở vào trạng thái cao nhất, do đó lão bèn nắm lấy thời cơ, tiềm tu luyện công đệ cửu tầng tối cao. Hiện tại tại đại đảo Ông Châu vùng Đông Hải, bản thân đã cảm thấy sắp có sự đột phá.
Tầng luyện tâm thứ chín, chính là luyện đại pháp hoàn hư. Khi lão đạt được công pháp tầng thứ tám, sớm đã đến cảnh giới tùy tâm sở dục, nhưng linh bất hư nên không thể bao hàm vạn vật, vì vậy phải tu luyện tới cảnh giới có cũng như không, thiên địa giai không, là ta mà không phải ta, là không mà không phải không, thiên địa có hủy, hư không vẫn không hủy. Trời đất có trở ngại, chỉ có không là không gì ngăn trở, do đó mà thần đầy hư không, pháp khắp sa giới. “Hoàng Thiên Đại Pháp” tối cao như vậy, không còn có thể hơn được nữa.
“Ầm!”
Tôn Ân từ trên đỉnh khối đá bay lên, cất tay cười lớn.
Mộng ước của lão mong cầu là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư chính là "Hoàng Thiên Đại Pháp" cuối cùng cũng đã có được đột phá lớn thành tựu tâm pháp chí cao vô thượng
Chỉ cần tương lai có thể “Luyện hư hợp đạo” lão sẽ có thể phi thăng lên trời, phá không mà đi.
Chính tại lúc này lão cảm nhận được Lư Tuần đang hết tốc lực chạy đến chỗ lão, biểu hiện có tin tức rất quan trọng.
Khi Thiên Sư đạo đức trùm khắp thiên hạ thì lão cũng công thành danh toại, thoái thân lui khỏi giang hồ.
Hết chương 235
~~~~~~~*~