Chương 230: Ngộ Trung Phó Xa

Năm ngón tay bên tả của Yến Phi cắm vào thân thuyền, bám chặt lấy mạn thuyền chìm dưới dòng nước, theo chiếc "Ẩn Long" từ từ lần đến nam ngạn.

Đây đúng là góc tấn công thích hợp nhất, khi Hác Trường Hanh từ bến sông lên thuyền không có phòng bị, chàng có thể tặng cho hắn một kích trí mệnh. Thành công của việc giết chết Trúc Pháp Khánh làm cho chàng càng cảm nhận rõ ràng hơn về năng lực của mình. "Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp" do chàng tự sáng tạo cũng đã đạt được cảnh giới mới, Thủy Độc và Đan Kiếp hai thứ rõ ràng khác nhau lại trở thành một thứ công pháp tương hỗ làm ích lợi và hoàn thiện hơn bản lãnh của chàng.

Sự thật đã chứng minh kẻ mạnh như Trúc Pháp Khánh cũng đã phải ôm hận dưới Điệp Luyến Hoa của chàng.

Nếu có thể trừ khử được Hác Trường Hanh, đối với Lưỡng Hồ bang sẽ trở thành sự đả kích và vết thương không thể bù đắp được, ngang bằng với việc cắt mất một tay của Nhiếp Thiên Hoàn. Hác Trường Hanh không những văn võ song toàn, mà còn là một thuyết khách trời sinh đầy sức lôi cuốn, nhớ tới Tô Tần, Trương Nghi thời Xuân Thu Chiến Quốc cũng chẳng khác bao nhiêu.

Trước khi biết Kỷ Thiên Thiên, Yến Phi chàng chỉ quan tâm duy nhất tới việc báo thù rửa hận cho mẹ, đối với mọi sự việc khác chẳng bao giờ có thái độ tích cực. Hiện giờ chàng đã hoàn toàn thay đổi, bởi vì chỉ có như thế mới có hy vọng cứu lại được chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên. Thời gian đã trở thành yếu tố quyết định sự thành bại, do đó chàng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Giết được Hác Trường Hanh sẽ đập tan hành động tấn công Biên Hoang tập của Nhiếp Thiên Hoàn, và làm đại tăng cơ hội thành công trong việc phản công tái chiếm Biên Hoang tập. Chàng đã quyết tâm lần thích sát này phải hoàn thành.

Yến Phi đầu chìm dưới dòng sông, tiếp tục ẩn dưới mặt nước, nhiệt hỏa của Đan Kiếp chống cự lại dòng nước lạnh giá như muốn làm đông cứng người ta. Chàng vận công lên song mục, dùng nhãn lực sắc bén bất chấp ảnh hưởng của dòng nước dội vào mắt, nắm rõ mọi tình huống của mặt nước và trên bờ.

Điệp Luyến Hoa trên tay, tâm linh trong sáng thanh tĩnh, người và kiếm hợp nhất, kiếm là người, người là kiếm.

Sau khi huyền công đại thành, chàng mỗi ngày một tiến bộ, quá trình lĩnh hội chậm chạp khó nhìn ra, nhưng có những lúc thật phi thường, như mới trước đây trong phạm vi ba mươi trượng chàng có thể nghe và phân biệt được cuộc đối thọai của Lưu Dụ và Nhậm Thanh Thị, Từ Đạo Phúc cùng Cổ Thiên Thu, vì vậy mới phát giác ra mình đã tiến nhập tới cảnh giới võ đạo mà trước đây chưa từng dám mơ ước.

Thân hình khôi vĩ của Hác Trường Hanh xuất hiện chỗ tảng đá lớn bên bờ sông, theo sát bên mình là tiểu tinh linh mỹ lệ, tình nhân trong mộng của Cao Ngạn - "Bạch Nhạn" Doãn Thanh Nhã. Ngoài ra còn có vài chục hảo thủ tinh nhuệ của Lưỡng Hồ Bang phân tán bảo vệ các mặt tả hữu và phía sau, toàn bộ đều trong tư thế rút lui.

Yến Phi có thể tưởng tượng được tâm tình chán nản vì cái được không bằng cái mất của Hác Trường Hanh, Mạn Diệu bị giết, hắn khó lòng mà giải thích với Hoàn Huyền. Hắn mà mạo hiểm quay đầu đối phó với bọn họ có thể cũng vì tâm trạng muốn vớt vát chỗ này đập vào chỗ nọ, hy vọng trước lỗ sau lời, cố gắng bắt được Đồ Phụng Tam, Lưu Dụ hoặc bất kỳ người nào về, tóm lại là không thể quay về tay không.

Sự tình tất nhiên không phải như ý hắn muốn sao là được, do đó hiện tại hắn bị kẹt vào thế nước cạn, lạc lõng lại hoảng hốt, chính là thời cơ tối hảo để Yến Phi ám sát hắn.

Chiếc "Ẩn Long" lúc này cách chỗ bọn Hác Trường Hanh đứng không đến hai mươi trượng, không ngừng đến gần.

Tâm linh Yến Phi trói chặt thân hình Hác Trường Hanh, lập tức lại dùng "Bất Dụng Nhãn" quan sát, mọi cử động của Hác Trường Hanh đều không tránh được pháp nhãn của chàng . Cảm giác này chàng mới thấy lần đầu nên trong lòng lại dấy lên cảm giác mới mẻ.

Yến Phi chàng có phải là thiên hạ đệ nhị cao thủ chăng? Trước khi đánh bại được Hoàn Huyền, Ni Huệ Huy, Tôn Ân, Mộ Dung Thùy, hoặc Nhiếp Thiên Hoàn - những kẻ được liệt danh cao thủ tối cao của cả hai miền nam bắc, vẫn còn quá sớm để nói. Nhưng tối thiểu có một việc chàng khả dĩ có thể khẳng định, chàng đã trở thành mối lo sợ lớn nhất trong thiên hạ, có thể bằng cảm ứng huyền diệu thực hiện được những cuộc ám sát của một thích khách siêu cấp.

Mười trượng, chín trượng, tám trượng...

Hác Trường Hanh hú lên một tiếng, thân hình bốc lên cao, hướng về chiếc "Ẩn Long" bay đến.

Yến Phi dẫn khí công xuống, tả thủ rời bỏ thân thuyền, kế đó vận công đè mạnh, lập tức sinh ra lực phản chấn cường đại, xé nước bay lên không.

Hỏa nhiệt của Đan Kiếp thấu qua Điệp Luyến Hoa mà đến, vọt lên trên hoàn toàn bao phủ Hác Trường Hanh với sức mạnh có thể làm nát tim vỡ phổi, khiến đối thủ vô phương kháng cự lại kiếm khí kinh người ấy.

Hác Trường Hanh quả không uổng danh là cao thủ nhất đẳng. Lúc Yến Phi vừa vọt ra khỏi mặt nước, hắn nhận thấy được mối nguy hiểm, toàn thân chấn động, nhưng lâm nguy bất loạn, rút bội đao ra, lập tức vung mũi đao bao bọc thân thể nhưng vẫn giữ kình thế bay đến chiếc “Ẩn Long”.

Yến Phi thầm khen ngợi, có điều trong lòng đã hạ quyết tâm định án tử cho Hác Trường Hanh.

Do biến cố bất ngờ xảy ra, đám cao thủ Lưỡng Hồ bang ở khoang thuyền phía bờ sông, người người ai nấy đều không kịp ra tay cứu giúp, một phần cũng do Hác Trường Hanh phóng ngang trên không, muốn cứu cũng không được, đành giương mắt lên nhìn.

Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, Doãn Thanh Nhã hai tay nắm hai chuôi chủy thủ vung lên hàn quang chớp lòe, nhẹ nhàng như khói nương từ bờ sông vọt chéo lên. Yến Phi không tưởng được tốc độ kinh nhân ấy, xuất sau nhưng lại đến trước, chỉ trong nháy mắt đã đến bên dưới Hác Trường Hanh, một kích với khí thế lôi đình vạn quân của Yến Phi, đáng lẽ kẻ nhận lấy phải là Hác Trường Hanh lại hóa ra là Doãn Thanh Nhã.

Bất cứ người nào cũng không có cách gì đang giữa không trung mà có thể dùng lực đổi hướng, trừ khi Yến Phi có thể thật sự biến thành thần tiên biết bay, nếu không sẽ phải vượt qua được cái cửa ải Doãn Thanh Nhã ấy mới đối phó được với Hác Trường Hanh.

Lúc này tiếng kêu la quát mắng từ hai phía vang lên, bất quá là ai cũng khó lòng cải biến được sự việc phải xảy ra.

Nếu đổi lại là Đồ Phụng Tam hoặc Lưu Dụ, vì đạt được mục đích sẽ bất chấp tất cả toàn lực sát thương Doãn Thanh Nhã, rồi mượn lực kình khí giao kích, hoán khí tiếp tục tấn công Hác Trường Hanh, nhưng Yến Phi thì lại có lòng thương hại cho đối tượng tương tư của Cao Ngạn.

Ngay cả đến khả năng của Yến Phi cũng không có cách nào hành xử cho toàn vẹn mọi bề, tức thì biến chiêu, biến đổi chân khí sát thương của Đan Kiếp đã làm cho Trúc Pháp Khánh phải nuốt hận thành Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp lúc cương lúc nhu, lại biến cải kiếm khí công đến thành chân kình mang lực hút, nghênh tiếp mũi nhọn song chủy đầy biến hóa của tiểu Bạch Nhạn.

Đại kế ám sát Hác Trường Hanh giữa đường bất ngờ lại bị loại bỏ, chàng bất đắc dĩ phải cầu kế thoát thân. Bằng không để hơn mười cao thủ cộng với cung lớn nỏ mạnh, dưới nước lại không có gì che chở, chàng há lại chẳng thành con nhím đầy gai nhọn hay sao?

"Đang!", tiếng binh khí giao kích trao đổi vang lên, thân hình kiều diễm của Doãn Thanh Nhã run mạnh, kinh hoàng kêu lên một tiếng, bị kiếm kình sung mãn cường đại của Yến Phi hút dính vào, không thể cưỡng lại lực đạo kinh người đó kéo từ trên không hạ xuống, rơi sát theo phía sau Yến Phi.

"Bõm! Bõm!" hai tiếng nước động trước sau vang lên rồi chìm vào dòng sông.

Gần thuyền có hơn một chục hảo thủ Lưỡng Hồ bang đã nạp sẵn cung tên, nhưng không một kẻ nào dám bắn vì sợ trúng nhầm Doãn Thanh Nhã.

Hác Trường Hanh đáp tới chiếc Ẩn Long, quát lớn: "Hạ thủy!"

Rồi tự mình nhảy xuống dòng sông, những kẻ khác lần lượt bắt chước theo. Người của Lưỡng Hồ bang đảo lộn tới lui trong dòng nước, người nào đều tinh thông thủy chiến, xuống nước cũng giống như cá bơi về nhà, không ngán sợ bất kỳ kẻ nào.

Trong nước Yến Phi ngầm thở dài, vung tay điểm lên kẻ khí huyết vẫn còn nhộn nhạo đang chìm xuống ở phía trên, hạ ngay eo lưng tiểu Bạch Nhạn đang không thể lấy lại được sức lực để phản kháng, Doãn Thanh Nhã lập tức ngoan ngoãn chìm vào cơn mê, chủy thủ thoát thủ chìm xuống đáy sông. Yến Phi một tay nắm thắt lưng của thị, trồi lên mặt nước, hai chân vận kình đạp mạnh, hai người lập tức trượt trên mặt nước, trong thoáng chốc đã thuận dòng trôi đi xa hơn mười bộ, bỏ Hác Trường Hanh lại đằng sau.

Một chiếc khoái đĩnh chạy thẳng đến đón đầu.

Yến Phi nâng Doãn Thanh Nhã lên, suy nghĩ thật nhanh. Thật ra có nên ném Doãn Thanh Nhã lại cho Hác Trường Hanh chăng? Hay là đem tiểu mỹ nữ này về? Mang theo Doãn Thanh Nhã này chạy hoặc giả có thể làm chậm hành trình đến Biên Hoang tập của Hác Trường Hanh. Nghĩ đến đây, chàng vạch nước bơi đến gần chiếc khoái đĩnh.

Tiếng Đồ Phụng Tam kêu lớn nói: "Chúng đuổi đến kìa! Mau quay đầu lại!"

Yến Phi đặt tiểu mỹ nhân ướt đẫm xuống. Đồ Phụng Tam, Lưu Dụ và Tư Mã Nguyên Hiển ba người cùng lúc dụng lực quay chiếc khoái đĩnh vòng trở lại, thuận theo thế nước mà đi.

Yến Phi nhìn về phía "Ẩn Long". Chiếc thuyền của Lưỡng Hồ Bang đó quả thật là chiến thuyền siêu cấp linh hoạt, quay đầu như cá, một sợi thừng được ném ra kéo tất cả nhân mã đang ở dưới nước quay trở lên thuyền .

Đồ Phụng Tam hét lớn: "Bọn ta không nhanh bằng chúng, Yến Phi ngươi không giúp gì sao?"

Yến Phi cầm mái chèo còn lại lên, ngồi xuống trước mũi thuyền, chèo thuyền đi, nói: "Chúng có thể nhanh bằng bọn ta hay sao?"

Lưu Dụ nói: "Ngươi coi kìa!"

Chiếc "Ẩn Long" quả nhiên đã tiến đến gần trong một thời gian ngắn, thuyền buồm căng gió, bốn nhóm hai mươi tay chèo chỉnh tề đồng lòng chèo tới trên mặt nước, theo tiếng trống "Thùng! Thùng! Thùng!" không ngừng tăng tốc, rượt theo sát phía sau chừng hơn năm mươi trượng, khoảng cách càng lúc càng gần.

Tư Mã Nguyên Hiển hưng phấn ầm ĩ nói:"Bọn ta không cần phải cập vào bờ sao?"

Yến Phi, Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đều cùng lúc có cảm giác cổ quái, cộng tác với "tù binh" quả thật là tình cảnh đặc biệt.

Ở phía đuôi thuyền, sau lưng Tư Mã Nguyên Hiển là Đồ Phụng Tam. Họ Đồ thấy Tư Mã Nguyên Hiển đang cố chèo thuyền nhưng vẫn không quên đảo ánh mắt xem xét tới lui Doãn Thanh Nhã đang nằm trong thuyền, cười nói: "Cô bé này là ái đồ bảo bối của Nhiếp Thiên Hoàn, Hác Trường Hanh chắc chắn không khi nào dám phóng tiễn, bọn ta có thể chống đỡ được một lát, hơn là lên bờ sẽ bị sự truy sát của một đám địch nhân đông đảo."

Tư Mã Nguyên Hiển vẫn còn trong trạng huống hưng phấn, hiển nhiên hết sức hưởng thụ tính kích thích của sự khẩn trương trước mắt, ồn ào kêu lên: "Có Yến Phi ở đây! Bọn ta lại phải sợ kẻ nào sao?”

Lưu Dụ cười nói: "Tiểu Phi định làm sao đây? Nếu để Từ Đạo Phúc nhìn thấy bốn người chúng ta chèo thuyền chạy trốn thế này, chẳng biết sẽ nghĩ thế nào!"

Yến Phi nhận thấy thuyền địch đang đến gần cách chừng bốn mươi trượng, nếu tiếp tục như vậy khẳng định không tới hai dặm sẽ bị địch nhân bắt kịp. Trong lòng chàng vừa cảm thấy kỳ cục lại vừa có cảm giác vui vui, đáp: "Không cần phải quản đến Từ Đạo Phúc nhiều như vậy, Hác Trường Hanh người đông thế mạnh, nếu động thủ thì chắc chắn bọn ta sẽ là người bị thua thiệt. Trừ phi bọn ta chịu phóng thích tiểu Bạch Nhạn này bằng không sẽ chẳng chạy được xa. Hà huống còn phải tính đến thời gian trao đổi người đến rất nhanh nữa!"

Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Tại sao chúng ta không lấy dao kề cổ con nhóc xinh đẹp này, coi Hác Trường Hanh còn dám rượt theo không?"

Đồ Phụng Tam cười nói: "Còn thiếu một người chèo thuyền nữa, Hác Trường Hanh biết chắc bọn ta không dám giết người, vì nếu giết thị xong thì bọn chúng không còn gì cố kỵ nữa, bách tiễn cùng bắn, công tử liệu có chống đỡ được không? Vả lại bọn ta đang ở trong thế bị ép, hoàn toàn mất quyền chủ động, chèo lái thêm nữa được chăng?"

Tư Mã Nguyên Hiển lập tức cứng họng hết lời để đối đáp.

Yến Phi và Lưu Dụ đều hiểu Đồ Phụng Tam nói thế là khách sáo lắm rồi. Trong bốn người thì võ công Tư Mã Nguyên Hiển tệ nhất, trở thành gánh nặng cho bọn họ, bất luận là dưới nước hay trên bộ, nếu như động thủ, Tư Mã Nguyên Hiển khó lòng chạy thoát được.

Chiếc khoái đĩnh vèo vèo vượt sóng mà tiến làm tung bắn những bọt nước, trên mặt sông những đốm sáng chớp lòe, phản chiếu những ánh sao trên bầu trời đêm, ngọn gió sông quét thẳng đến trước mặt, quả thật mang đến một tư vị lạ thường.

Âm thanh của Hác Trường Hanh từ đằng sau vọng đến: "Xin Yến huynh phóng thích Thanh Nhã. Nó chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện, sau này tiểu đệ sẽ có hồi báo."

Đồ Phụng Tam cười dài đáp: "Giả sử Hác huynh có thể lập lời thề độc, trong vòng ba con trăng không được bước vào Biên Hoang nửa bước, bọn ta lập tức thả người ngay."

Yến Phi thầm phục biện pháp của Đồ Phụng Tam, bởi vì chỉ có như thế mới có khả năng làm trì hoãn hành trình đến Biên Hoang tập của Hác Trường Hanh.

Hác Trường Hanh vẫn không tỏ vẻ phật lòng, chỉ lên giọng nói: "Yêu cầu của Đồ huynh có chút thái quá chăng? Xin hỏi có phải bên cạnh Yến huynh là công tử Nguyên Hiển không?"

Tư Mã Nguyên Hiển biết y nhận ra hắn qua y phục của mình, cười nói: "Vậy thì làm sao? Sẽ có ngày ta bắt ngươi phải quỳ gối trước mặt ta mà cầu xin tha mạng."

"Vút!"

Tiếng dây cung bật ra, Đồ Phụng Tam nhanh như chớp xuất bội kiếm, chẳng cần quay đầu lại, trở tay bổ ra phía sau một nhát.

"Choang!"

Kình tiễn bị đánh bật sang bên rơi vào dòng sông.

Tư Mã Nguyên Hiển thầm lau mồ hôi, hiểu rằng mũi tên ấy chính là nhắm vào bối tâm của hắn mà bắn, nào tưởng nổi được sự cường mãnh và không kiêng kỵ gì của Hác Trường Hanh. Hắn cũng không thể không thừa nhận Đồ Phụng Tam đã không hề sai lầm khi nhận định bọn họ không dám giết Doãn Thanh Nhã.

Đồ Phụng Tam tra kiếm vào vỏ như không có gì xảy ra, một tay vẫn giữ vững động tác chèo lái chiếc khoái đĩnh, không quay đầu lại cười nói: "Cứ một mũi tên nữa bắn ra, ta sẽ rạch lên má phấn tiểu Bạch Nhạn đây một nhát kiếm, Hác huynh hãy nghĩ kỹ trước khi bắn nhé!"

Chiếc "Ẩn Long" giảm khoảng cách với chiếc khoái thuyền, chỉ rượt theo cách chừng hơn hai mươi trượng. Kẻ rượt người chạy, nhanh chóng xuôi theo hạ du đi về hướng Kiến Khang, cách chỗ ước định trao đổi người ở gần bến Hoành Phong không quá ba dặm.

Hác Trường Hanh cuối cùng cũng mất kiên nhẫn quát lớn: "Yến Phi ngươi bộ hóa thành câm rồi sao? Thanh Nhã chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi!"

Tư Mã Nguyên Hiển lấy làm ngạc nhiên, qua ngữ khí của Hác Trường Hanh, rõ ràng cả hắn cũng biết Yến Phi thuộc hạng quân tử lẽ ra không dùng một cô bé để uy hiếp kẻ địch.

Yến Phi điềm đạm đáp: "Thế này vậy! Ba ngày sau bọn ta sẽ ở tại Dĩnh Khẩu bàn chuyện giao dịch, chỉ cần Hác huynh đơn thân phó ước, bọn ta sẽ trả người cho ngươi, bảo đảm sẽ không làm tổn hại tiểu Bạch Nhạn dù chỉ một sợi tóc."

Hác Trường Hanh giận dữ nói: "Ta nhìn lầm ngươi rồi! Nguyên lai Yến Phi chỉ là một kẻ như thế."

Lưu Dụ cười ha hả nói: "Sao Hác huynh trông có vẻ bỡ ngỡ như là ngày đầu tiên bước chân vào chốn giang hồ vậy?"

Hác Trường Hanh quát to: "Được lắm! Để rồi xem!"

Vào lúc này chiếc "Ẩn Long" chỉ còn cách khoái thuyền khoảng mười lăm trượng, làm bọn họ cảm thấy sức uy hiếp càng tăng thêm.

Sự thật tình huống đối với bọn họ rất bất lợi, "Ẩn Long" có thể đánh lật khoái thuyền một cách dễ dàng. Đến lúc Hác Trường Hanh và đội quân tinh thông thủy tính của hắn xuống nước cứu người, khả năng bọn họ giữ lại Doãn Thanh Nhã quả thật không nhiều. Vấn đề quan trọng nữa là Doãn Thanh Nhã phải ở trên mặt nước để thở, lại còn Tư Mã Nguyên Hiển là mối lo lắng nhất của họ, nếu bị Hác Trường Hanh bắt được, hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Tư Mã Nguyên Hiển chân khí bắt đầu cạn kiệt , vì dùng hết sức để chèo lái chiếc khoái thuyền quả thật phí lực phi thường, thở gấp nói: "Làm sao ghé vào bờ đây?"

Đồ Phụng Tam nói: "Không kịp nữa rồi! Hãy nhớ rõ tuyệt kỹ "Bộ Thần Võng" (lưới bắt thần) của Lưỡng Hồ bang, thần ở đây không phải là thần tầm thường đâu, mà là thủy long thần đó."

Lời nói còn chưa xong, có tiếng gió bộc phát, cùng lúc một chiếc lưới lớn từ đầu chiếc "Ẩn Long" được ném tung ra, che trên phủ dưới nhằm về hướng bọn họ trùm đến, nếu chiếc khoái đĩnh cứ vẫn giữ tốc độ di động như trước, thì đúng là vừa vặn bao trọn bọn họ lại trong lưới.

Vẻ mặt tươi cười của Đồ Phụng Tam xuất hiện nét quỷ dị và đầy ý trào lộng, quát lớn: "Cập vào bờ phía nam ngay!"

Lưu Dụ tung chưởng vỗ thẳng vào mặt nước phía bên phải đuôi thuyền, tức thì vọt lên một cột nước lớn, khoái đĩnh đổi hướng, nhanh chóng quay xéo qua phía nam ngạn. Đồ Phụng Tam lại tặng thêm một cỗ chưởng kình nữa, chiếc khóai đĩnh của họ tốc độ tăng vọt, giống như cá bay lướt trên mặt nước, thật là cảm giác thống khoái như được đằng vân giá vũ.

"Bùng!"

Bộ Thần Võng nặng nề rơi lạc qua mé đuôi bên tả của chiếc khoái đĩnh, chỉ thiếu chút nữa là chạm được vào thân khoái thuyền. Vì cái lưới ấy bốn mặt treo vật nặng làm bằng chì pha sắt nên khi rơi xuống làm nước bắn tung tóe lên không ai tránh khỏi bị ướt.

Tư Mã Nguyên Hiển cười dài: "Sáng suốt! Sáng suốt! Cực kỳ sáng suốt!"

Bọn Yến Phi ba người đều không biết nên cười hay nên khóc, Tư Mã Nguyên Hiển vốn là tử địch của bọn họ, lúc này lại biến thành chiến hữu đồng hội đồng thuyền, nhưng chuyện oái oăm nhất là bọn họ giống như đang biến thành người hát tuồng kích thích giúp vui cho vị công tử này.

Mọi người quay đầu nhìn về phía chiếc "Ẩn Long", địch nhân đang rút Bộ Thần Võng từ dưới sông lên thuyền, phen này cái trò cũ coi bộ khó lòng mà làm lại được .

Đồ Phụng Tam cười lạt nói: "Hác Trường Hanh muốn chơi đùa với ta cũng chưa đủ tư cách, Nhiếp Thiên Hoàn có đến cũng thế thôi. Bọn ta cứ cập thuyền vào bờ chạy dọc theo chỗ nước cạn."

Tư Mã Nguyên Hiển phục quá kêu lên: "Kế hay lắm!”

Yến Phi và Lưu Dụ trong lòng đều khen tuyệt, thuyền đối phương vào chỗ nước cạn khó mà rượt theo đằng sau họ được. Chiếc khoái đĩnh vội khua chèo chạy như bay, chỉ có ở bên cạnh mới đuổi theo họ được.

Lúc này họ tiến thoái tùy ý, đến khi cần có thể mang khoái đĩnh lên ven bờ rồi bỏ thuyền mà chạy. Thuyền địch vì đang di chuyển hết tốc độ, tất phải vượt quá đến đằng trước, tạo ra khoảng cách sai biệt đủ để bọn họ tranh thủ đào tẩu theo khe hở đó.

Giờ mới rõ Đồ Phụng Tam cố ý để đối phương sử dụng Bộ Thần Võng, sau đó mới chọn sách lược này, vì cần phải kéo Bộ Thần Võng trở lên thuyền mới có thể tung lưới lại, ắt phải tốn thêm thời gian. Mà Bộ Thần Võng là vũ khí duy nhất của đối phương có thể uy hiếp trực tiếp đến khoái đĩnh, Đồ Phụng Tam thật ra đã dạy bảo địch nhân rằng trong thời gian ngắn không nên dùng nó trở lại .

Họ Đồ quả thật danh bất hư truyền. Thế chủ động đã nằm trong sự khống chế của họ.

Chiếc "Ẩn Long" vẫn còn đuổi theo sát bên cạnh, chỉ cách chừng bảy, tám trượng nữa là vượt qua được họ.

Trên thuyền Lưỡng Hồ bang, các chiến sĩ kéo căng hơn mười cung lớn, đầu mũi tên chỉa thẳng về phía họ. Dẫu biết rằng bọn chúng chỉ hư trương thanh thế nhưng đối với bọn họ vẫn tạo thành tâm lý uy hiếp to lớn, tối thiểu là làm cho họ không dám bỏ khoái thuyền để chạy lên bờ.

Đồ Phụng Tam thấp giọng hỏi: "Nguyên Hiển công tử còn đủ khí lực không?"

Tư Mã Nguyên Hiển nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Đồ Phụng Tam quát: "Hãy mau quay lại giữa sông mà đi! Nhanh lên!"

Bốn người đồng thanh kêu lớn lên, các mái chèo tức thì vung lên hạ xuống, ai nấy đều dùng hết sức mình.

Bọt sóng đập văng khắp nơi, ngồi ở phía sau do Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam điều khiển hướng đi của thuyền.

Chiếc khoái đĩnh lướt như bay trên mặt nước, tốc độ tăng vọt bất ngờ nên đã bỏ lại đầu thuyền "Ẩn Long" hơn mười trượng, nhắm thẳng đến giữa sông chạy đến.

Do sự việc ngoài sự liệu đoán của đối phương, chúng liền vội vàng đổi hướng rượt theo.

Khoái đĩnh sau một lát lướt chéo gần trăm trượng trên sông, rồi thuận theo con nước mà thoát đi.

Yến Phi nói: "Thành công rồi!"

Ba người nhìn về phía trước, một chiếc chiến thuyền khổng lồ của thủy sư Kiến Khang xuất hiện ở phía hạ du, đèn lửa sáng rực.

Chiếc "Ẩn Long" phía sau cuối cùng nhận thấy tình thế bất lợi, lập tức giảm tốc rồi vội vàng giục trống thu quân.

Hết chương 230