Chương 225: Tử Vong Hương Vẫn

Lương Định Đô từ Phượng Minh các ở Nam Viện đi ra, y nhìn Lưu Dụ nói: "Đại tiểu thư mời Lưu huynh vào trong nói chuyện. Thật kỳ quái! Đại tiểu thư tựa hồ vô cùng cao hứng vì Lưu huynh đến gặp cô ấy, ta sẽ đợi huynh ở đây. Bọn ta làm ít kinh động đên người khác càng tốt, nếu để người khác nói đến tai Diễm thiếu gia thì có thể thiếu gia sẽ không vui đâu. Ài! Ở Tạ phủ không ai là không sợ thiếu gia."

Lưu Dụ vỗ vỗ vai Lương Định Đô: "Ta hiểu rồi! Ta sẽ xin đại tiểu thư bí mật cho người đi mời Chung Tú tiểu thư tới, gặp nàng rồi ta sẽ lập tức ly khai. Diễm thiếu gia từ hoàng cung đã về tới chưa?"

Lương Định Đô chán nản nói: "Thiếu gia vẫn chưa về. Ài! Nhưng nếu sau này thiếu gia mà biết thì bọn ta không có gì tốt đâu, hiện tại thiếu gia quản giáo tôn tiểu thư rất nghiêm khắc, không giống như khi An công còn sống, khi đó cô ấy rất thoải mái an nhàn. Vì thế ta không dám trực tiếp truyền tin cho huynh vì thực sự ta không đảm đương nổi. Trong phủ hiện nay chỉ có đại tiểu thư là không cần nhìn sắc mặt thiếu gia mà thôi.

Trong lòng Lưu Dụ cảm thấy vô cùng khó chịu, Tạ An, Tạ Huyền, Tạ Thạch ba người trước sau đã giã từ thế giới này mà đi làm Tạ gia mất đi người chủ tể, có thể ảnh hưởng tới sự hưng suy của phương Nam. Theo đó là những ngày tháng phong lưu với thơ, rượu của Tạ gia ở hẻm Ô Y cũng chấm dứt mà không quay lại, những ngày sắp tới cũng không khá hơn được.

Gã có thể làm gì cho Tạ gia đây?

Gã tiến vào tiền đường của Phượng Minh các với tâm tình trầm trọng. Một ả tiểu tỳ xinh xắn đang đợi ở cửa liền dẫn gã vào thẳng nội đường.

Tạ Đạo Uẩn ngồi trên một chiếc chiếu ở giữa nhà. Dưới ánh đèn sáng, phong thái bà vẫn ung dung, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dụ tới đây, để ta xem ngươi dạo này thế nào."

Trong lòng Lưu Dụ vô cùng cảm động, gã thầm nghĩ nếu như Tạ gia không có Tạ Đạo Uẩn làm chủ thì không biết sẽ biến thành thế nào nữa. Gã vội vàng cung kính thi lễ thỉnh an rồi đến ngồi bên cạnh bà.

Tiểu tỳ thắp một tuần hương rồi lui ra ngoài.

Tạ Đạo Uẩn đưa ánh mắt đầy vẻ quan tâm ngắm nhìn gã, vui mừng nói: “Khí độ tiểu Dụ đã tăng tiến rất nhiều. Ta cũng hiểu những ngày qua không hề dễ dàng đối với ngươi, nhưng thân nam nhi cần phải trải qua ma luyện, có vậy mới qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.”

Lưu Dụ cảm động đến muốn khóc, cúi đầu nói: "Hoàng thượng tối qua đã băng hà rồi!"

Tạ Đạo Uẩn thất thanh hỏi: "Cái gì?"

Lưu Dụ vốn nghĩ Tống Bi Phong đã sớm báo cáo với bà, đến bây giờ bà mới biết, về chuyện này Tống Bi Phong thủ khẩu như bình, gã nói: "Vì thế nên Tư Mã Đạo Tử mới triệu Diễm thiếu gia vào cung thương nghị."

Tạ Đạo Uẩn hồi phục vẻ bình tĩnh, điềm đạm hỏi: "Tư Mã Đạo Tử có định sẽ ngồi lên Đế vị không?"

Lưu Dụ lắc đầu nói: "Cái chết của Hoàng Thượng hoàn toàn không quan hệ trực tiếp tới Tư Mã Đạo Tử. Nội tình phức tạp dị thường."

Tạ Đạo Uẩn khẽ thở dài, mục quang nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài song cửa, bà nhẹ nhàng hỏi: "Lúc nãy bến cảng phía tây thành lửa cháy rực trời, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì vậy?"

Lưu Dụ đáp: "Là do Tư Mã Nguyên Hiển suất lĩnh thủy sư, tiễu trừ chiến thuyền ngụy trang của Lưỡng Hồ bang tiềm nhập vào Kiến Khang nhưng không thành công, bị địch nhân đột vây chạy thoát."

Tạ Đạo Uẩn quay lại nhìn gã, cười nhẹ: "Tiểu Dụ quả thật thần thông quảng đại làm người ta kinh dị. Trong cung, ngoài thành Kiến Khang phát sinh bất cứ sự tình gì đều không thể giấu được ngươi, có thể thấy nhị đệ đã không chọn nhầm người. Tống thúc đi đâu rồi, sao chỉ có mình ngươi tới đây?"

Lưu Dụ sợ bà lo lắng quá nên không dám nói hết sự thực, chỉ đáp: "Tống thúc có việc gấp, đã ly khai Kiến Khang rồi."

Tạ Đạo Uẩn không hề truy vấn ngọn ngành, người giỏi tâm lý người khác như bà đương nhiên hiểu rõ gã còn giấu những chuyện khó nói, bèn hừ một tiếng hỏi: "Yến Phi tại sao không cùng ngươi tới đây? Ta đang muốn cảm ơn hắn!"

Lưu Dụ thành thật nói: "Hắn đang vô cùng bận rộn để tìm cách cứu những Hoang nhân bị giam trong lao ngục của Kiến Khang."

Ánh mắt Tạ Đạo Uẩn hơi sẫm lại, không cần bà nói ra Lưu Dụ cũng hiểu tâm sự của bà. Nếu như An công hoặc Tạ Huyền còn sống thì sẽ không có tình hình như thế này xảy ra.

Lưu Dụ vội nói: "Xin đại tiểu thư yên tâm! Tư Mã Nguyên Hiển hiện tại đã rơi vào tay bọn ta, không có lý do gì mà Tư Mã Đạo Tử lại không thả người."

Tạ Đạo Uẩn khẽ rùng mình, đôi mắt xạ xuất thần sắc khó tin ngẩn người nhìn Lưu Dụ.

Lưu Dụ cung kính nói tiếp: "Bọn ta lợi dụng lúc Tư Mã Nguyên Hiển tiễu trừ tặc thuyền của Lưỡng Hồ bang, nhân khi hắn không phòng bị đã đột kích soái thuyền, Yến Phi xuất thủ bắt sống Tư Mã Nguyên Hiển. Lúc này, Yến Phi đang tìm người truyền tin cho Tư Mã Đạo Tử, sẽ sớm có kết quả thôi."

Tạ Đạo Uẩn hỏi: " Ngươi làm vậy không sợ Tư Mã Nguyên Hiển coi là khâm phạm sao?"

Lưu Dụ thản nhiên đáp lại: "Tất cả đều do Yến Phi ra mặt xử lý, tại hạ và những người khác chỉ hành động ngấm ngầm. Tư Mã Đạo Tử lúc này lo cho mình còn chưa xong, không có thời gian nói chuyện lằng nhằng với Hoang nhân đâu."

Tạ Đạo Uẩn than: "An công nói rất đúng, khinh thị Hoang nhân đều sẽ không có kết quả tốt. Biên Hoang tập sản sinh được một Yến Phi, Bắc Phủ binh xuất hiện một Lưu Dụ đều là những việc mà không ai có thể dự đoán được."

Lưu Dụ sợ hãi nói: "Tại hạ ở Bắc Phủ binh vẫn chưa là gì cả."

Tạ Đạo Uẩn trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi có biết Tư Mã Đạo Tử đã từng nhiều lần đến đây thuyết phục tiểu Diễm, mời nó đứng ra làm thống lĩnh của Bắc Phủ binh không."

Lưu Dụ biến sắc: "Giỏi cho tên thập vật này!"

Tạ Đạo Uẩn gật đầu nói: "Tiểu Dụ quả là tài trí hơn người, lập tức nghĩ ra đó là Tư Mã Đạo Tử có lòng gây họa, ý đồ phân hóa Bắc Phủ binh. Tiểu Diễm lại không nghĩ vậy, ngược lại còn cho rằng đó là cơ hội duy nhất để hắn trùng chấn gia uy, nếu như không có ta phân trần lợi hại hắn đã sớm đáp ứng rồi. Ài! Nhận một việc mà sức mình không thể kham nổi làm sao mà có kết quả tốt được? Chỉ hận là ta không thể nói ra cái câu nghịch nhĩ trung ngôn có thể đả kích nặng nề lòng tự tôn của hắn đó. Theo như ta thấy thì hắn sớm muộn cũng sẽ đáp ứng thôi."

Trong lòng Lưu Dụ tâm tình nổi lên cuồn cuộn như sóng dồn.

Một chiêu đó của Tư Mã Đạo Tử quả thực lợi hại phi thường, đánh trúng vào chỗ yếu hại của Bắc Phủ binh. Nên biết Bắc Phủ binh do một tay Tạ gia lập nên, tướng lĩnh trong quân toàn bộ do Tạ Huyền đề bạt. Nếu bây giờ Tạ gia phái một người ra giữ chức thống lĩnh đốc quân là việc thuận lý thành chương, trong Bắc Phủ binh còn ai dám nói nửa câu?

Vấn đề ở chỗ Tạ Diễm bất luận nhân phẩm, uy vọng và bản lĩnh cơ bản không đáp ứng được chức vụ đó, Lưu Lao Chi và Hà Khiêm đang tranh đoạt chức đó sẽ không tâm phục. Như vậy Tư Mã Đạo Tử sẽ đạt được mục đích phân hóa Bắc Phủ binh, lại làm hai người Lưu, Hà hiểu vinh nhục của bọn họ thực chất nằm trong tay Tư Mã Đạo Tử. Việc này sẽ mang đến hậu quả gì?

Tư Mã Đạo Tử định sẽ lợi dụng việc này để uy hiếp Lưu Lao Chi và Hà Khiêm. Hiện tại đang là trong thời gian cực kỳ khó khăn, Biên Hoang tập rơi vào tay quân địch, toàn bộ Bắc Phủ binh phải dựa vào sự duy trì của Kiến Khang quân về quân phí, lương thảo…. Tình hình này rõ ràng làm người ta không thể lạc quan.

Thông qua Tạ Diễm, Tư Mã Đạo Tử có thể làm được việc mà bản thân lão không có cách gì làm được.

Tạ Đạo Uẩn cười khổ nói: "Bây giờ Hoàng thượng đã băng hà. Ta sợ rằng sẽ không có cách gì cản trở tiểu Diễm đi nhận chức Đại thống lĩnh Bắc Phủ binh."

Lưu Dụ trong lòng thầm than, đây là hậu quả không tưởng nổi khi Mạn Diệu hại chết Tư Mã Diệu. Không cần nói cũng biết, nếu như bây giờ mà Tạ Đạo Uẩn vẫn cố gắng cản trở Tạ Diễm tiếp nhận chức vụ quan trọng nặng nề quá sức đó, chỉ sợ sẽ làm Tạ Diễm không thể không rơi vào vòng đấu tranh giữa Tư Mã Diệu và Tư Mã Đạo Tử.

Tư Mã Đạo Tử đến thuyết phục Tạ Diễm vì nếu không trực tiếp tự mình lo liệu nhiệm vụ đó, chỉ sợ một khi Tạ Diễm từ chối thì Tư Mã Diệu sẽ thuận gió đẩy thuyền thu hồi mệnh lệnh. Mặt khác, với thân phận và địa vị của Tạ Diễm và với đại công lao lập được trong trận chiến Phì Thủy, chỉ cần có người đề xuất là Tư Mã Diệu không thể cự tuyệt, những đại thần khác cũng không ai dám phản đối.

Tình thế trước mắt đương nhiên đã khác hẳn, Tư Mã Đạo Tử chỉ cần thông qua tư cách người kế vị ban ra lệnh vua, mọi chuyện sẽ trở thành định cục.

Lưu Dụ trầm giọng nói: "Tư Mã Đạo Tử là muốn bức Lưu Lao Chi mưu phản, làm lão không thể không đứng về phía Vương Cung và Ân Trọng Kham. Nhưng Vương Cung và Ân Trọng Kham lại không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách liên kết với Hoàn Huyền để thảo phạt Tư Mã Đạo Tử. Đó là phương pháp giữ mạng duy nhất của họ."

Song mục Tạ Đạo Uẩn lộ thần sắc thất vọng không biết làm sao, khẽ nói: "Tôn Ân sẽ lợi dụng cơ hội này tạo phản."

Lưu Dụ hiểu bà lo lắng cho phu quân Vương Ngưng Chi đang bị phái đi Tiền Lăng ở phía Nam để chống Thiên Sư quân. Gã chỉ còn cách an ủi: "Tôn Ân là người hiểu rõ thời cuộc. Trừ khi Kinh Châu quân và Bắc Phủ binh chính diện xung đột, Kiến Khang rơi vào tình thế nguy hiểm không có viện trợ, còn không lão sẽ không dám mạo hiểm xuất quân đến công đả Kiến Khang đâu."

Tạ Đạo Uẩn lại không nhịn được, than: "Các thúc bá, huynh đệ trong nhà đều là người quen phong lưu tiêu sái. Bây giờ sống trong tình cảnh không vừa ý, lại có những nhân vật như Vương lang nữa. Ài! Ta sợ nhất là chàng khi đối diện với đại địch lại chỉ làm thơ viết chữ, vẽ tranh mà bỏ bê quân vụ. Vì thế ta quyết định nếu tiểu Diễm đáp ứng nhậm chức đại thống lĩnh Bắc Phủ binh thì ta sẽ tới Hội Kê để gặp chàng."

Lưu Dụ kinh hãi nói: "Ngàn vạn lần xin đừng tới Hội Kê."

Lợi hại của Tôn Ân, đến giờ hắn vẫn còn cảm giác sợ hãi.

Hiển nhiên Tạ Đạo Uẩn không hề tiếp thụ khuyến cáo của gã, bà bình tĩnh nói: "Việc này ta tự biết lo liệu."

Lại nói: "Tiểu Dụ nên biết nhi tử của ta cũng cùng cha nó theo quân đến đó, đồng hành còn có hai người con cháu Tạ gia nữa."

Lưu Dụ phát sinh cảm giác Tạ gia đang phải đối mặt với nguy cơ tan vỡ, nhưng lại không có biện pháp nào cứu vãn được. Nếu như Tạ Đạo Uẩn đi Hội Kê, Tạ gia dưới sự lãnh đạo của Tạ Diễm thì sẽ trở thành công cụ khống chế Bắc Phủ binh của Tư Mã Đạo Tử.

Lúc này, gã không thể không bội phục thiên kiến sáng suốt của Tạ Huyền. Đó là gã tuyệt không thể lo liệu công việc của Tạ gia, trừ khi gã đã trở thành thống soái tối cao của Bắc Phủ binh.

Gã bàng hoàng không nói nên lời.

Tạ Đạo Uẩn khẽ ngâm nga: "Triêu nhạc lãng nhật, khiếu ca khâu lâm. Tịch ngoạn vọng thư, nhập thất minh cầm. Ngũ huyền thanh kích, nam phong phi khâm. Thuần dao thối lự, vi ngôn tẩy tâm.* Ta đã đặt nhiều hy vọng vào quá khứ, nào hay có thể vĩnh viễn kế tục không?"

Lưu Dụ cúi gằm đầu, chỉ muốn khóc lớn một trận để phát tiết nỗi phẫn hận và bất lực trong lòng. Không! Ta Lưu Dụ sẽ không bao giờ khuất phục, cuối cùng sẽ có một ngày ta hoàn thành mộng tưởng của Tạ Huyền, đồng thời trong lòng nỗi nhớ Vương Đạm Chân dâng lên mãnh liệt. Nếu như mình không can thiệp, việc Vương Đạm Chân trở thành thiếp của Hoàn Huyền sẽ thành định cục.

Gã cố gắng chấn khởi tinh thần nói: "Đạm Chân tiểu thư …"

Tạ Đạo Uẩn hỏi: "Ngươi còn có thể làm gì đây?"

Lưu Dụ kiên quyết nói: "Hôm nay tại hạ đến đây, ngoài việc để chào hỏi thỉnh an đại tiểu thư, còn định sẽ gặp gỡ Chung Tú tiểu thư một lần."

Tạ Đạo Uẩn lắc đầu: "Trong tình thế hiện nay ngươi không nên gặp Chung Tú, ta đã ra lệnh cho Định Đô đợi ngươi ở bến thuyền là vì không muốn người khác biết ngươi tới đây."

Lưu Dụ thất vọng, phản đối: "Đại tiểu thư!"

Tạ Đạo Uẩn lộ vẻ hiểu rõ tâm sự gã: "Chung Tú biết rồi, ta cũng hiểu rõ. Đạm Chân hiện đang ở Dự Châu, nam ngạn Hoài Thủy, tới đó chỉ mất ba ngày đi thuyền."

Lưu Dụ nói: "Nàng…"

Tạ Đạo Uẩn nói: "Trong lòng nàng vẫn chỉ có mình ngươi thôi, ngươi đã trở thành hy vọng cuối cùng của nàng. Nhưng dưới tình thế này, ngươi liệu có thể làm được gì? Ta dám nói trong việc này ta hoàn toàn đứng về phía tiểu Dụ ngươi, lại hy vọng ngươi có biện pháp thay đổi vận mệnh thê thảm của nàng."

Từ tận đáy lòng, Lưu Dụ cảm kích Tạ Đạo Uẩn. Gã trầm giọng nói: "Trong việc Đạm Chân tiểu thư, Yến Phi sẽ toàn lực giúp tại hạ. Đại tiểu thư có biện pháp nào có thể thông tri trước cho Đạm Chân một tiếng để nàng an tâm không? Sau khi xong việc ở đây, tại hạ lập tức đến Dự Châu gặp nàng."

Tạ Đạo Uẩn gật đầu nói: "Không thành vấn đề, ta có phương pháp để chỉ một mình nàng hiểu được tâm ý đó của ngươi."

Lưu Dụ sau khi hỏi rõ tình hình Đạm Chân ở Dự Châu, cảm tạ Tạ Đạo Uẩn rồi lập tức ly khai. Rất nhiều việc phải làm đang chờ gã.

Lưu Dụ phóng mình lên mái ngói đến bên Yến Phi, gã nhìn chằm chằm xuống ngõ nhỏ bên đường. Đó chính là sào huyệt bí mật của Nhậm Thanh Thị.

Lưu Dụ hỏi: "Lưu ám ký lại chưa?"

Yến Phi nói: "Ngươi hãy thay ta lưu lại ám ký rồi ly khai, không biết khi nào thị mới về đây? Nếu thị về sẽ nhìn thấy ám ký của ngươi, có thể xuất hiện gặp bọn ta bất cứ lúc nào, thời gian không còn nhiều nữa."

Hiện tại là giờ Tý, đúng là giờ mà ám ký chỉ định Lưu Dụ đến gặp Nhậm thanh Thị.

Lưu Dụ lạnh lùng nói: "Ta rất muốn xem xem nàng ta sẽ giải thích thế nào về sự thật trên thuyền của Hác Trường Hanh đây."

Yến Phi đáp lại: "Tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, khi bọn ta động thủ thuyền của Hác Trường Hanh và thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển phân khai. Bọn họ lại phải ứng phó với công kích mạnh mẽ không ngừng, chỉ sợ hoàn toàn không biết bên phía bọn ta phát sinh chuyện gì. Cũng có thể họ không nghe thấy bọn ta nói gì vì khi đó ta chỉ tận lực đưa âm thanh hướng đến đài chỉ huy trên soái thuyền mà thôi. Lúc đó gió rất lớn, bọn họ chưa chắc đã biết việc chúng ta động thủ bắt người."

Lưu Dụ nói: "Như thế lại càng tinh tế. Xem xem vẻ mặt nàng khi ta khám phá chân tướng sẽ thế nào, thật làm người ta thống khoái."

Yến Phi thoải mái nói: "Chút nữa thì quên không nói cho ngươi biết, Mạn Diệu đã bị Sở Vô Hạ sát nhân diệt khẩu rồi."

Lưu Dụ ngẩn người hỏi: "Lại có việc này sao?"

Yến Phi giải thích một hồi, thuận miệng liền kể chàng đã cùng Cô Thiên Thu thỏa thuận điều kiện. Cuối cùng nói: "Cao Ngạn đã đi gặp Chi Độn rồi, theo ta thấy Tư Mã Đạo Tử tuyệt không dám làm gì khác đâu. Mà dù lão có muốn cũng chẳng biết làm gì cả."

Lưu Dụ vẫn không dám tin: "Sở Vô Hạ lợi hại tới mức làm người ta lạnh buốt cả tâm can. Dưới thế yếu như vậy mà vẫn có thể giết chết một cao thủ như Mạn Diệu ư?"

Lại nói: "Nếu hắn đã quy phục Tư Mã Đạo Tử, lúc trao đổi tù binh bọn ta cần phải cẩn thận với hắn."

Yến Phi điềm đạm nói: "Thêm một việc không bằng bớt một việc, Tư Mã Đạo Tử nghĩ vì đại cục tất sẽ không giở trò gì đâu. Đương nhiên cẩn thận bao giờ cũng tốt hơn!"

Tiếng mõ báo canh từ phía đường cái truyền lại. Giờ tý đã điểm.

Yến Phi dặn dò: "Ta ở đây thủ trận cho ngươi. Cẩn thận đấy."

Lưu Dụ nói: "Nàng ta đến rồi!"

Một đạo nhân ảnh từ phía xa dùng khinh công tuyệt đỉnh lướt trên nóc nhà chạy đến như điện chớp.

Yến Phi nói: "Nếu thị có đồng đảng đến cùng thì ngươi phải dùng ám hiệu thông báo cho ta biết."

Lưu Dụ cười: "Ta cho rằng nàng ta không đến nỗi ngu xuẩn như thế đâu."

Lúc hai người nói chuyện, Nhậm Thanh Thị đã lọt vào trong phòng.

Lưu Dụ tung mình phóng lên, chạy thẳng về phía hậu viện ngôi nhà đó.

Tiếng Nhậm Thanh Thị từ trong phòng ngủ vọng ra, đầy vẻ vui mừng: "Oan gia đến thật đúng giờ!"

Lưu Dụ chuồn qua song cửa vào phòng, Nhậm Thanh Thị thần sắc y nhiên ngồi trên mép giường, bề ngoài không hề lộ vẻ khác lạ.

Lưu Dụ biết thị đúng như Yến Phi đã dự đoán, tuyệt không biết việc bọn gã đã bắt sống Tư Mã Nguyên Hiển. Trong lòng vô cùng vui mừng, gã vừa cười hì hì vừa ngồi xuống một góc xoè tay ra nói: "Thiên Địa bội vẫn nằm trong tay ni Huệ Huy, thứ cho ta không thể làm gì được."

Khi gã đề cập đến ni Huệ Huy, đôi mày xinh đẹp của Nhậm Thanh Thị thoáng qua thần sắc cừu hận. Tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng cũng không qua được mắt Lưu Dụ.

Nhậm Thanh Thị nhíu mày hỏi: "Ngươi xem liệu ta tin được không?"

Lưu Dụ ung dung đáp: "Nàng ngoài tin ta ra thì chẳng còn cách nào. Yến Phi sao lại có thể lừa gạt ta?"

Nhậm Thanh Thị ngưng thần nhìn gã muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi: "Tâm bội đâu?"

Lưu Dụ biết thị hoài nghi gã đã từng theo dõi thị, làm sào huyệt bí mật của Lưỡng Hồ bang là cửa hiệu tạp hoá bị đốt cháy, dẫn dụ Tư Mã Nguyên Hiển suất lĩnh thuỷ sư đến tiêu diệt thuyền của bọn thị ở Đại giang. Nhưng nếu chất vấn gã như thế thì chẳng khác gì nàng tự tố cáo mình bí mật câu kết với Lưỡng Hồ bang. Vì thế thị mới có miệng mà không nói được, cuối cùng đành im lặng.

Lưu Dụ ngấm ngầm khoan khoái.

Gã từng nhất tâm hợp tác với thị, luôn nghĩ sẽ vì thị mà giết Tôn Ân để báo huyết hải thâm cừu cho Nhậm Dao. Bây giờ mới biết nữ lang này độc như rắn rết, phản phúc vô thường. Thị lại còn định ám sát gã nữa, gã đối với Nhậm Thanh Thị thập phần thất vọng.

Lưu Dụ điềm đạm nói: "Tâm bội thì đợi một thời gian nữa ta sẽ trả lại nàng, vì ni Huệ Huy dùng Thiên Địa bội truy đuổi thẳng đến Kiến Khang. Để dẫn dụ mụ ta, một người của bọn ta đã cùng Tâm bội chạy về Biên Hoang rồi. Mỗi lời ta nói đều là sự thật, nếu như có câu nào dối nàng ta chết cũng không được yên ổn. "

Nhậm Thanh Thị ngẩn người nhìn gã, mục quang lấp loáng nhưng không nói gì.

Lưu Dụ biết trong lòng thị đang do dự có nên giết gã ngay hay là đợi khi thu hồi Tâm bội rồi mới hạ thủ. Cần phải xem Hoàn Huyền có vị trí thế nào, trong lòng thị mới quyết định.

Gã lại xoè tay ra nói: "Bọn ta không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải làm thế."

Nhậm Thanh Thị u oán thở dài, thị nhẹ nhàng đứng dậy điềm đạm nói: "Ta còn biết nói gì nữa đây?"

Vừa nói vừa đi tới trước mặt gã, đến khi cặp đùi ngọc chạm vào đầu gối gã thì quỳ xuống, yêu kiều nói: "Ngươi là bạn tốt của ta mà, đương nhiên không gạt ta. Nghe khẩu khí của ngươi thì người mang Tâm bội dẫn dụ ni Huệ Huy đi không phải là Yến Phi, rốt cuộc người đó là ai đây?"

Lưu Dụ biết thị định dùng biện pháp nguy hiểm nhất là ôn nhu, gã bèn giả vờ tỏ ra thâm tình vô hạn, lại nắm chặt hai bàn tay ngọc nhẹ giọng nói: "Ta căn bản không cần dối gạt nàng, đó chính là Tống Bi Phong. Tối nay ta không có thời gian bầu bạn với nàng vì ta còn rất nhiều việc phải làm."

Nhậm Thanh Thị giả vờ run rẩy dùng tay phải lấy chiếc lược xinh xắn ra cài lên tóc, đồng thời khẽ ngửa khuôn mặt xinh đẹp tươi cười như hoa hàm tiếu, hai mắt nhắm chặt nũng nịu nói: "Chàng muốn đi thì cứ đi đi, hôn người ta một cái có được không? Lần sau chàng phải dành thời gian nhiều hơn để bầu bạn với Thanh Thị nhé."

Lưu Dụ biết thị sẽ dùng chiếc lược xinh xắn đó để xuất phát độc châm đưa gã vào tử địa. Yêu cầu hôn thị chính là để làm gã phân tán tâm thần.

Gã ngấm ngầm cười lạnh, đề tụ công lực sẵn sàng, đoạn cúi xuống đưa môi tìm đến làn môi thơm của thị.

Đúng vào lúc hai đôi môi nóng bỏng tiếp xúc, mũi độc châm từ hữu thủ nàng đã vô thanh vô tức đâm thẳng vào tâm tạng gã.

Hết chương 225

~~~~~~~

Chú thích:

  • Thơ dịch bởi tamvatam và herobk13:

Sáng sớm vui ngày mới

Hát ca vang núi rừng

Tối thưởng hoa giỡn nguyệt

Tiếng đàn dạo không trung

Năm dây đàn nhẹ gảy

Thanh âm thật mà trong

Như rượu trôi sầu hận

Như lời thẳng rửa lòng.