Chương 223: Đại giang phong vân

Phản ứng của chiến thuyền “Ẩn Long” rất linh hoạt và mẫn tiệp, làm bọn Yến Phi dù đã chuẩn bị tâm lý cũng phải kinh khiếp.

Chỉ trong nháy mắt hai cánh buồm đã được kéo lên cao, sau đó ở hai mạn thuyền chỗ cách mặt nước tầm ba xích mỗi bên xuất ra mười hai mái chèo dài hơn trượng. Cứ sáu mái chèo hợp thành một tổ, mỗi tổ cách nhau một trượng tạo thành hai tổ ở trái phải phía đuôi thuyền và hai tổ ở giữa thuyền.

Tiếng trống vang lên, đầu tiên là bốn tiếng liên tiếp, sau đó cứ từng tiếng từng tiếng vang lên đều đều.

Sáu mái chèo ở mạn đuôi bên trái thuyền hạ xuống nước, số còn lại vẫn án binh bất động. “Ẩn Long” rùng mình, đầu thuyền chúi nhẹ xuống, cùng lúc đó cánh buồm đã được căng lên. Tiếp đó một cơn gió dài thổi tới, chiến thuyền nhanh nhẹn lướt ngược dòng ra giữa lòng sông như có quỷ thần trợ giúp.

“Ẩn Long” khi nằm phục trên sông thì nhàn nhã trầm tĩnh, khi chuyển động thì uy mãnh linh hoạt. Quả giống hệt như lời ca tụng “tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy”.

Cùng lúc ấy tấm ván che tên hai bên thuyền được kéo lên cao nhằm chống lại hoả tiễn bắn ra từ các khoái thuyền của địch nhân.

“Ẩn Long” bất ngờ tăng tốc.

Nhịp trống dồn dập đã thay thế nhịp trống thong thả lúc trước. Bốn tổ tổng cộng hai mươi tư chiếc mái chèo tuỳ theo tiết tấu của trống thúc mà đều đặn hạ xuống nước làm tốc độ thuyền vụt tăng, lao thẳng vào hơn mười chiếc khoái thuyền từ bờ bên kia đang công tới, làm chúng không thể tụ lại phối hợp với nhau được. Ngoài ra còn làm cho bốn năm chiếc tránh không kịp lập tức bị lật úp.

Đồ Phụng Tam chăm chú nhìn vào chiếc buồm rồi trầm trồ nói: “Thuyền quay đầu rồi!”

Quả như y dự tính, “Ẩn Long” bỗng nhiên nghiêng về bên trái, nhanh chóng quay đầu trên dòng sông rộng, tạo lên một cơn sóng lớn làm nghiêng ngả ba mươi chiếc khoái thuyền đang từ thượng lưu lao xuống. Đừng nói tới việc có thể phóng hoả tiễn, chỉ giữ cho thuyền không tròng trành đã khó nhọc phi thường. Lại có thêm hai chiếc khoái thuyền bị con sóng đó lật úp.

“Ẩn Long” lượn một vòng rộng quay đầu xong thì hướng về phía thuyền lố nhố đầy bên bờ nam. Cánh buồm thay đổi góc đón gió làm cho con thuyền mượn gió tăng tốc nhanh hơn, trực tiếp xông vào nơi khoái thuyền dầy đặc của Kiến Khang quân. Ỷ vào thân thuyền cứng rắn và tốc độ cao, nó đâm thẳng vào các khoái thuyền đang bủa vây, giống hệt như một mãnh hổ lập uy tiến vào làm thịt bầy dê.

Hoả tiễn từ “Ẩn Long” bắn ra như mưa, mục tiêu không phải là các khoái thuyền không còn cách hoàn thủ kia mà là các thuyền dân lớn nhỏ vô can đang đỗ ở cạnh bờ.

Sáu, bảy chiếc thuyền trúng hỏa tiễn lập tức bốc cháy làm cho thuyền bè trên sông rơi vào tình trạng hỗn loạn. Những người coi thuyền bị tiếng la thét làm cho thức giấc, tức thì mải miết cứu hoả, hoặc là vội vã giương buồm chạy trốn lánh đi. Tình huống hỗn loạn đến cực điểm.

Bọn Yến Phi nhìn thấy vậy tặc lưỡi liên hồi, chẳng những minh bạch phán đoán của Đồ Phụng Tam với “Ẩn Long” và Hác Trường Hanh, mà chàng còn cảm nhận được tại sao Lưỡng Hồ Bang lại duy trì được uy phong của mình trên hai hồ Động Đình và Bà Dương lâu dài như vậy.

Trên thượng du và dưới hạ du cùng lúc xuất hiện hơn mười chiến thuyền của thuỷ sư Kiến Khang, thanh thế cực lớn thừa sức nghiền nát một chiếc thuyền “Ẩn Long” đơn độc. Tuy nhiên do tình thế chuyển động hỗn loạn của hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ hai bên bờ sông, khiến người ta có cảm giác hữu tâm vô lực.

Lưu Dụ hỏi: "Ở trên thuyền nào?"

Đồ Phụng Tam ngưng thần quan sát, hừm lạnh đáp: "Tiểu quỷ chết nhát! Là ở trên đại chiến thuyền sau cùng ở hạ du ấy."

“Tiểu quỷ chết nhát” mà Đồ Phụng Tam nói là chỉ Tư Mã Nguyên Hiển, y cười chuyện hắn không dám tự mình dẫn đầu tướng sỹ, lại cũng không dám chặn ở thượng du là hướng chạy về Kinh Châu mà Hác Trường Hanh khả năng lớn sẽ đi.

Lưu Dụ cười: "là công tử thân thể cao quý mà lại! Các huynh đệ, trùm mũ vào thôi."

Trên các thuyền hàng ở hai bên bờ truyền lại tiếng kêu khóc thảm thiết. Nơi nào “Ẩn Long” đi qua là nơi đó có thuyền bốc cháy. Sự hoảng loạn giống như bệnh ôn dịch bị truyền bá. Người người đang trong giấc mộng hoặc đang nghỉ ngơi bị đánh thức dậy cứ nghĩ là đại quân của Hoàn Huyền hoặc Tôn Ân đã tới chém giết.

Trên sông dày đặc thuyền bè chạy trốn, che lấp hết thuyền bè của thuỷ sư Kiến Khang. Không một ai có thể khống chế nổi cục diện này.

Yến Phi nhìn chòng chọc vào “Ẩn Long” đang linh hoạt như cá, xuyên trái né phải trong đám thuyền bè hỗn loạn, hai mắt sát cơ thoáng hiện, chàng trầm giọng nói: "Hác Trường Hanh hại người vô can, không tuân theo quy củ giang hồ, rõ ràng lộ rõ thiên tính trời sinh chỉ vì bản thân mình."

Nói xong chàng trùm chiếc mũ đen mà Đồ Phụng Tam vừa đưa cho, che kín hết mặt chỉ để lộ ra mắt, tai, mũi và mồm.

Mái chèo hai bên hạ xuống nước, khoái thuyền bọn họ lướt về phía hạ du.

Thuận dòng thắng ngược dòng là yếu quyết của thuỷ chiến. Hác Trường Hanh quả như Đồ Phụng Tam tính toán, không ngược dòng đột vây mà ngược lại lại thuận dòng công đến chỗ mười thuỷ sư chiến thuyền do đích thân Tư Mã Nguyên Hiển chỉ huy, lợi dụng tình huống hỗn loạn trên sông lúc đó để phát huy linh hoạt sự lấy ít địch nhiều.

“Ẩn Long” nhanh chóng lướt tới giữa dòng sông, một hơi húc đổ hai thuyền dân vô can. Các khoái thuyền của thuỷ sư Kiến Khang không tụ lại phối hợp với nhau được nên chẳng tạo nên sự uy hiếp gì đến “Ẩn Long”.

Hơn mười chiếc chiến thuyền trên thượng du bị cản trở bởi những thuyền do “Ẩn Long” làm lật úp và các thuyền dân đang bỏ chạy tán loạn, không cách nào khác đành phải giảm bớt tốc độ, không thể đến kịp hạ du để hợp với chiến thuyền ở đó tạo nên thế tiền hậu giáp công đối với “Ẩn Long”.

Thuyền đội của Tư Mã Nguyên Hiển lập tức tản ra thành hình rẻ quạt, bao vây lấy “Ẩn Long” ở cách hơn trăm trượng kia. Chiến thuật áp dụng rất chính xác, có điều “Ẩn Long” có lợi thế thuận dòng, tính năng lại hơn hẳn so với các chiến thuyền vây công, lại thêm trên sông đầy rẫy thuyền dân chạy loạn nên Tư Mã Nguyên Hiển không cách nào phát huy được ưu thế hơn về số lượng của mình.

Đám người Yến Phi chầm chậm tăng tốc, ở phía sau đuổi theo “Ẩn Long”.

Nếu như Đồ Phụng Tam tính toán đúng, thời khắc Hác Trường Hanh công kích soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển cũng là thời khắc cơ hội của bọn họ đến.

Cao Ngạn nói: "Hác Trường Hanh sao lại chọn lấy việc khó thế nhỉ? Mục đích của hắn chỉ là đột vây thôi mà!"

Soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển đương nhiên là chiến thuyền kiên cố nhất, do chiến sỹ và thuỷ quân tối tinh nhuệ của Kiến Khang quân điều khiển, cho nên Can Ngạn mới nói vậy. Nói cho cùng hắn vẫn lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bạch Nhạn trên “Ẩn Long”.

Đồ Phụng Tam cười lạnh: "Nếu như chỉ huy soái thuyền là Tư Mã Đạo Tử chứ không phải con trai lão, Hác Trường Hanh khẳng định sẽ không dám mạo hiểm. Hoặc nếu cục diện giữa Đại Giang bang và Lưỡng Hồ bang vẫn như trước kia, Hác Trường Hanh cũng sẽ không dám làm vậy. Nhưng bây giờ đã khác ngày xưa, Lưỡng Hồ bang là kẻ đang muốn khuếch trương lập uy, nên tất nhiên phải hiển thị thủ đoạn rồi mới ung dung bỏ đi, chứ không việc gì phải vội vã chạy trốn như chó hoang. Ta quá hiểu cái tên Hác Trường Hanh này."

Yến Phi nhíu mày hỏi: "Hác Trường Hanh sao lại biết chỉ huy soái thuyền là Tư Mã Nguyên Hiển chứ không phải Tư Mã Đạo Tử?"

Đồ Phụng Tam trước tiên quát khẽ “tăng tốc”. Khoái thuyền vượt qua tránh khỏi một chiếc thương thuyền đang từ bên trái lao tới, sau đó mới trả lời: "Hác Trường Hanh từ bé đã đi theo Nhiếp Thiên Hoàn trên mặt nước, chỉ cần căn cứ vào chiến thuật của đối phương và cờ xí là đủ đoán ra chỉ huy không phải Tư Mã Đạo Tử. Nếu không phải là Tư Mã Đạo Tử, hắn còn phải sợ gì nữa?"

Lưu Dụ gật đầu: "Tối nay nếu quả thật Tư Mã Đạo Tử đến đây, lão khẳng định sẽ không sử dụng chiến lược ngu xuẩn như thế này. Chỉ cần nhìn “Ẩn Long” không bị tổn hại gì là biết Tư Mã Nguyên Hiển đang ở thế hạ phong, hoàn toàn bị Hắc Trường Hanh dắt mũi kéo đi."

Việc phong toả trên thượng du và dưới hạ du của Thuỷ sư Kiến Khang toàn bộ bị tê liệt. Với các thuyền dân chạy tán loạn ra thượng và hạ du, bọn họ cản cũng không cản được mà đánh cũng không đánh được.

Cao Ngạn kêu to: "’Ẩn Long’ chuyển hướng rồi."

“Ẩn Long” xuyên qua hai chiếc thuyền dân, hai mươi tư mái chèo cùng vạch xuống nước thay đổi hướng buồm, lấy thêm gió lại thuận dòng, với một tốc độ kinh người đâm sang chiếc chiến thuyền gần nhất của đối phương đang di chuyển bên phía bờ nam. Hàng chục mũi hoả tiễn trước tiên từ “Ẩn Long” phá không bay lên bắn vào địch nhân. Các chiến thuyền khác muốn cứu cũng không kịp, chỉ giương mắt nhìn chiến thuyền đó gặp phải kiếp nạn.

Đồ Phụng Tam cười: "Hắc Trường Hanh sắp giở tuyệt kỹ ra rồi. Các huynh đệ, chuẩn bị xem kìa."

“Ầm.”

Đuôi thuyền gỗ của chiến thuyền thuỷ sư Kiến Khang bị đâm mạnh, chiếc thuyền lắc mạnh trên sông làm vô số người bị ngã xuống nước, đồng thời cũng bốc cháy. Đồ Phụng Tam nói tuyệt kỹ của Hắc Trường Hanh không phải là nói đến chuyện đó, mà là nói tới lúc sau khi “Ẩn Long” làm trọng thương chiếc thuỷ sư chiến thuyền, bèn mượn lực va chạm đột nhiên đổi hướng, chẳng những chuyển đầu quay ngược lại mà còn tăng tốc một cách kỳ lạ, nhằm thẳng tới một chiếc chiến thuyền khác của địch nhân. Cách dụng kình xảo diệu, góc độ đâm chuẩn xác khiến cho người khác phải thán phục.

Chiến thuyền của thuỷ sư Kiến Khang phát xạ cung tên, nếu không bắn trượt thì cũng bắn vào hai tấm ván cản tên của “Ẩn Long”, không gây ra một chút uy hiếp gì.

Lúc này chỉ cần mắt không bị mù là biết phần đầu của “Ẩn Long” được bọc sắt, rồi được ngụy trang bọc gỗ ở bên ngoài.

Khoảng cách mười trượng nháy mắt đã bị “Ẩn Long” vượt qua. Chiếc chiến thuyền bị nó chọn đánh tuy đã vội đổi hướng tránh đi, nhưng khó thoát khỏi kiếp nạn.

Đằng sau chiến thuyền này tầm năm mươi trượng chính là soái thuyền nấp ở hậu phương do Tư Mã Nguyên Hiển chỉ huy. Lúc này các chiến thuyền của hắn tuy ở bốn phía, nhưng trong tình thế tiến ngược dòng nên không kịp kéo đến để bảo vệ chủ soái.

Hơn ba mươi hoả tiễn từ “Ẩn Long” bắn ra, nhằm vào mục tiêu trông giống như là phù chú đòi mạng.

Chiếc thuyền nhỏ của mấy người Yến Phi dưới sự chỉ huy của Đồ Phụng Tam tăng tốc vượt lên, trong khung cảnh hỗn loạn giống như u linh di chuyển trong bóng tối, giữa lúc mọi người không để ý nó lượn một vòng hướng tới soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển, vượt qua những con sóng lớn do các chiến thuyền tạo nên, an nhiên bình ổn vững vàng lướt trên sóng nước. Đúng thật là bọ ngựa bắt ve sầu, nào hay chim sẻ đằng sau.

“Ầm, ầm!”

Chiếc chiến thuyền bị đâm mạnh vào mạn đầu bên trái tức thì bị vỡ ra một mảng lớn, xoay nửa vòng rồi đổ nghiêng ra, chẳng những bắt lửa nhiều chỗ mà một chiếc buồm còn bị đốt cháy, gãy gục xuống. Tình cảnh so với chiếc chiến thuyền bị đâm lúc trước còn tồi tệ hơn.

“Ẩn Long” cũng có ba chỗ bắt lửa nhưng nhanh chóng được dập tắt. Thân thuyền tuy trúng hai tảng đá lớn do thuyền địch bắn ra tổn hại không đáng kể, không ảnh hưởng đến tính cơ động cùng sức mạnh của nó.

Cao Ngạn nhìn thấy vậy hít vào một hơi lạnh, trầm trồ: "Lợi hại thật!"

Lưu Dụ ở bên lướt mái chèo như bay nói: "Tư Mã Nguyên Huyển không còn lựa chọn nữa rồi!"

“Ẩn Long” lại mượn lực va chạm để đổi hướng, biến thành trực tiếp hướng tới đối đầu với soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển.

Soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển trở thành chốt chặn cuối cùng, không thể né tránh chỉ còn cách nỗ lực hết sức chính diện nghênh kích địch nhân.

Soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển là loại hỗn hợp giữa “Khai Lãng thuyền” và “Quảng thuyền” cải biến thành, có uy thế tối cao trong đội hình chiến thuyền của thuỷ sư Kiến Khang. Thuyền có tên “Điểu Tào”, là một loại hải thuyền đáy nhọn cỡ lớn, đóng bằng gỗ bọc sắt và gỗ long não, đầu và đuôi thuyền được trang bị thiết chuỳ, hai bên mạn thuyền được che bằng màn trúc, trên có lỗ bắn tên và chỗ ngắm dùng để bắn tên và phóng lửa, rất tiện dụng cho việc phá vây, không ngại chuyện bị va chạm. Hai bên mạn thuyền có giá treo mái chèo loại lớn để tăng thêm tốc độ và sự linh hoạt.

Luận thể tích và trọng lượng nó gấp rưỡi “Ẩn Long”. Nếu như hai thuyền trực tiếp đâm vào nhau, dù “Ẩn Long” có lợi thế thuận dòng nhưng hươu chết vào tay ai cũng không thể biết trước được.

Hai thuyền nhanh chóng tiếp cận nhau, từ hơn năm mươi trượng còn ba mươi trượng. Cung tên và máy bắn đá trên soái thuyền toàn bộ đã sẵn sàng chờ lệnh.

Đồ Phụng Tam nắm chặt tay lại nói: "Thành hay bại tối nay phụ thuộc vào đòn đánh này."

Dưới sự lãnh đạo của y, khoái thuyền cấp tốc quay lại vòng tới soái thuyền. Do soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển và “Ẩn Long” toàn tốc tiến lên theo lộ tuyến trước mắt, khoái thuyền sẽ vòng đến phía sau của soái thuyền.

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Bọn ta sao lại không lợi dụng cơ hội lúc hai thuyền đâm thẳng vào nhau?"

Đồ Phụng Tam liếc “Ẩn Long” một cái, tự tin nói: "Nhìn xem!"

Mọi người vội vã nhìn, bỗng trợn trừng cả mắt.

Cánh buồm của “Ẩn Long” đang chuyển động, nó chẳng những tốc độ chậm lại mà còn vòng sang phía bờ nam. Lúc này “Ẩn Long” đã rời khỏi phạm vi bắn hoả tiễn của soái thuyền Tư Mã Nguyên Hiển. Hoả tiễn phát ra vì vậy hầu hết đều bắn trượt, chỉ có ba mũi tên bắn vào tấm da trâu sống trên ván chống tên của “Ẩn Long”, đương nhiên không làm được gì.

Cao Ngạn buột miệng: "Hắc Trường Hanh chạy trốn rồi!"

Đồ Phụng Tam cải chính: "Không phải hắn đang chạy trốn, mà là đang triển khai “Chính diện loan chàng pháp” do đích thân Nhiếp Thiên Hoàn truyền thụ, trong nháy mắt sẽ thấy thôi."

Lúc này tất cả mọi người trên soái thuyền đều toàn lực chú ý vào “Ẩn Long”. Khoái thuyền bọn họ lướt đến phía sau vấp phải sóng lớn soái thuyền tạo ra, làm khoái thuyền bị nghiêng sang bên trái, nước bắn toé lên làm ướt hết mọi người trên thuyền. Sau đó khoái thuyền hướng đến mạn bên phải soái thuyền đang ở cách mười trượng, toàn tốc lao vào.

“Ẩn Long” quả giống như Đồ Phụng Tam dự đoán, vòng từ ngoài vòng lại, hơn nữa tốc độ đột nhiên tăng mạnh.

Hai thuyền không còn là chính diện đâm nhau nữa mà biến thành mũi thuyền bọc sắt của “Ẩn Long” từ từ hướng đến soái thuyền đang đi ngược dòng kia mà đâm tới. Theo lộ tuyến trước mắt, nếu tốc độ và phương hướng cả hai không thay đổi, soái thuyền sẽ bị “Ẩn Long” đâm vào mạng sườn.

Cự ly hai thuyền chưa đến hai mươi trượng, không đủ thời gian cho Tư Mã Nguyên Hiển ứng phó.

Máy bắn đá trên soái thuyền cũng không kịp đổi hướng, toàn bộ không sử dụng được, chỉ còn hoả tiễn do cung thủ phát ra cấp tốc bắn về phía “Ẩn Long”.

Hoả tiễn của “Ẩn Long” cũng bắn tới như mưa, hàng chục mũi hoả tiễn bắn vào đầu soái thuyền.

Thoáng chốc khoảng không trên hai thuyền tràn ngập các đạo hoả tiễn vô cùng đẹp mắt. Ánh lửa cháy kịch liệt.

Cả hai thuyền đồng thời bắt lửa, cánh buồm cũng không thoát. Bất quá nếu như soái thuyền bị đâm vào mạng sườn như vậy sẽ mất đi năng lực chiến đấu, còn Hác Trường Hanh lại có thể bỏ đi, sau đó sẽ dập lửa sau.

Khoái thuyền đã tiến đến mạn phải của soái thuyền, còn “Ẩn Long” đang toàn tốc đâm vào mạn trái. Thời điểm tính toán thật không chút sai trật, điều đó thể hiện rõ nhãn quang và thủ đoạn thuỷ chiến của Đồ Phụng Tam.

Yến Phi và Lưu Dụ thầm kêu may mắn. Nếu như không có Đồ Phụng Tam hiểu sâu biết rộng về Hác Trường Hanh chủ trì hành động bắt người. Có cơ hội tốt thế này bọn họ cũng đành phải giương mắt nhìn nó tuột mất.

Đồ Phụng Tam nói lớn: "Ngạn thiếu gia, toàn bộ giao lại cho ngươi. Ngàn vạn lần không được để thuyền bị đắm."

Cao Ngạn hét lớn đáp lời. Ba người Yến Phi thu lại mái chèo, đồng thời nhảy vọt người lên trên soái thuyền.

" Ầm!"

Soái thuyền nghiêng chúi xuống bên trái, bị đâm mạnh quá nên dịch sang ngang hơn trượng hướng về phía khoái thuyền nhỏ ở bên mạn bên kia.

Cao Ngạn vừa may lái được thuyền lách ra. Chỉ sai một ly thôi là đã bị soái thuyền đang như kẻ uống rượu say cước bộ loạng choạng kia ***ng chìm, nguy hiểm không sao tả xiết.

Khi soái thuyền bị Ẩn Long đâm phải, ba người Yến Phi đã nhảy lên tấm ván trúc ở bên mạn soái thuyền, chứng kiến đầu thuyền bọc sắt của “Ẩn Long” phá vỡ một mảng lớn bên mạn trái soái thuyền phát ra âm thanh gỗ gãy sắc nhọn, đẩy soái thuyền lắc lư dạt sang phía bờ bắc, cho người ta thấy rõ được uy lực vô tình và đáng sợ của cú đâm.

Bên soái thuyền có hơn mười bóng nhân ảnh nhảy lên bay sang “Ẩn Long” mạo hiểm công tới.

Người làm cho bọn Yến Phi chú ý nhất là một nữ lang áo vàng. Trường kiếm trong tay nàng ta vọt ra, so với mọi người cùng nhẩy sang “Ẩn Long” thì nhanh hơn một bước. Thân pháp và kiếm thế này đã đạt đến cảnh giới cao thủ đệ nhất lưu.

Ba người Yến Phi không ngờ bên Tư Mã Nguyên Hiển lại có một nhân vật cao minh như vậy, trong lòng đều thầm kêu may mắn. Nếu nàng ta ở đây kế hoạch bắt sống Tư Mã Nguyên Hiển của bọn họ nói không chừng sẽ thất bại.

Lưu Dụ hô: "Sở Vô Hạ!"

Yến Phi và Đồ Phụng Tam trong lòng cùng đồng ý. Chỉ có Sở Vô Hạ mới lợi hại như thế này.

Soái thuyền lửa cháy khắp nơi, trên thuyền chiến sỹ ngã lăn lộn, người trên đài chỉ huy đứng cũng không vững. Tư Mã Nguyên Hiển với hơn mười tướng sỹ vây quanh vốn rất uy phong lẫm liệt, lúc này cũng hỗn loạn, túm tụm dựa vào nhau thành một đống, không ai để ý đến bọn Yến Phi ở bên cạnh.

Trên đài chỉ huy của “Ẩn Long”, đứng ở hai bên tả hữu của Hác Trường Hanh chính là Nhậm Thanh Thị và Mạn Diệu, vây quanh là hơn mười cao thủ của Lưỡng Hồ Bang, nhác thấy địch nhân nhẩy tới thuyền mình liền lập tức nghênh chiến.

Yến Phi thấy cơ hội đến không thể để mất, hét lớn: "Động thủ."

Ba người cứ như đã thoả thuận trước, trên tay lập tức xuất hiện yên vụ đạn hướng về phía Tư Mã Nguyên Hiển trên đài chỉ huy ném tới.

"Bụp! Bụp! Bụp!"

Yên vụ đạn nổ tung lên hoá thành từng đám khói màu tím, nhanh chóng khuếch tán bao bọc lấy toàn bộ đài chỉ huy.

Lúc này “Ẩn Long” đã rút khỏi soái thuyền rồi chỉnh đuôi di chuyển về phía hạ lưu. Hai thuyền phân khai, soái thuyền dần dần lấy lại thăng bằng. Bất quá tình huống hỗn loạn chỉ có tăng mà không giảm.

Trong âm thanh la hét kinh hoàng, ba người Yến Phi từ mạn thuyền nhảy vào đài chỉ huy mù mịt khói, âm thanh kêu thảm liên tiếp vang lên. Ba người toàn lực công kích, chốc lát Yến Phi đã phát ra âm thanh rút lui. Tay chàng ôm chặt lấy Tư Mã Nguyên Hiển đã bị điểm huyệt ngất xỉu từ trong đám khói bay ngút trời nhảy ra, nói vọng lại: "Ta là Yến Phi! Tư Mã Đạo Tử nếu muốn con lão quay về thì phải ngoan ngoãn nghe theo lời ta phân phó."

Nói rồi Yến Phi như một con chim lớn lướt tới ván trúc bên mạn soái thuyền. Khi mũi chân chàng điểm vào ván trúc cũng là lúc Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đồng thời đến nơi. Ba người mượn lực từ ván trúc lại bay vút lên cao hướng về chiếc khoái thuyền do Cao Ngạn đang lái vòng lại.

“Ẩn Long” lúc này đã đi xa. Tuy nhiên cuộc hỗn chiến trên “Ẩn Long” vẫn đang diễn ra kịch liệt, muốn ngừng cũng không được.

Hết chương 223