Cùng đi với Hồ Bân chỉ có hai tuỳ tùng nên Lưu Dụ cũng yên tâm phần nào, nếu như hắn đến cùng số lớn nhân mã thì biện pháp duy nhất của gã chính là trốn cho thật nhanh.
Lưu Dụ từ ngọn cây nhảy xuống nghênh đón Hồ Bân.
Nơi đây là một khu rừng rậm ở phía nam Thọ Dương chừng hai dặm, Lưu Dụ để tránh liên lụy Hồ Bân vì vậy không dám nhập thành và Giang Văn Thanh ra mặt tìm một vị bằng hữu cũ của Giang Hải Lưu, nhờ người này làm trung gian hẹn ước Hồ Bân.
Hồ Bân chịu đến nơi này gặp gã cũng xem như là bằng hữu chí cốt.
Lưu Dụ phát ra tiếng quạ kêu, Hồ Bân cơ trí dặn hai thủ hạ lưu lại bên ngoài, một mình đi vào rừng.
Lưu Dụ đi nhanh tới nói:"Hồ đại nhân, ngài khỏe chứ?”
Hồ Bân lộ ra thần sắc mừng rỡ vội bước lên nắm chặt hai tay gã, vui vẻ nói:"Ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn, ta cứ tưởng ngươi chạy không thoát độc thủ của tên gian tặc Tư Mã Đạo Tử.”
Lưu Dụ cười khổ:"Lần này bọn ta thật sự thất bại thảm hại, thời gian sau này càng khó khăn hơn. Ta đến tìm ngài là muốn thám thính tình hình Kiến Khang và Bắc Phủ binh.”
Hô Bân ngạc nhiên nói:"Nghe giọng điệu của ngươi hình như không biết lần này Tư Mã Đạo Tử phái con hắn Tư Mã Nguyên Hiển và Vương Quốc Bảo tấn công Biên Hoang tập, bề ngoài thắng chứ thật ra thất bại, hơn nữa không biết làm sao thu dọn cái mớ bòng bong Biên Hoang tập này."
Lưu Dụ cũng ngạc nhiên hỏi lại:"Ta không hiểu ngài đang nói gì? Sau khi Biên Hoang tập thất thủ, ta ngày đêm đào vong chạy thẳng đến nơi này tìm ngài.”
Hồ Bân hưng phấn nói:" Năm ngày trước có người treo thủ cấp Trúc Pháp Khánh ở Đông môn, ngươi nói xem điều đó có ngoạn mục không?"
Lưu Dụ giật mình hiểu ra:"Tiểu tử giỏi.”
Hồ Bân gật đầu:" Ngươi đoán đúng rồi! Nhất định là Yến Phi làm. Di Lặc giáo đồ trong tập giống như phát điên, lùng bắt Yến Phi khắp nơi khiến cả Biên Hoang tập hiện tại đang rất loạn, không ai dám đến đó. Quân trú đóng trường kỳ ở đó cũng không thể làm gì được, hoang nhân trước khi đào vong ai ai cũng phóng hỏa đốt sạch toàn bộ kho lương, hiện thời việc cấp dưỡng cho số lớn quân trú đóng bất luận phe nào cũng không đảm đương nổi. Nghe nói Mộ Dung Thùy và Diêu Trường đã bắt đầu lui binh, chỉ lưu lại số ít nhân mã. Ngày nào Biên Hoang tập chưa khôi phục nguyên trạng, dù là ai cũng đừng hòng kiếm được bất kỳ lợi ích từ Biên Hoang tập.”
Lưu Dụ nghe vậy trong lòng rất phấn chấn, gã thầm nghĩ Yến Phi làm như thế không những xoay chuyển cả tình thế mà còn lập tức đưa chàng từ Biên Hoang tập đệ nhất cao thủ thăng cấp thành thiên hạ đệ nhất kiếm thủ.
Điều này vốn không có khả năng.
Nhưng Yến Phi đích xác đã làm được.
Yến Phi không những lấy lại thể diện cho hoang nhân còn giúp Tạ gia tránh được đại họa, Phật môn phương nam vượt qua kiếp nạn. Di Lặc giáo mất đi lãnh tụ tinh thần cũng không còn mặt mũi đến Kiến Khang, Di Lặc giáo không có giáo chủ khai sáng thì không thành Di Lặc giáo. Một kiếm của Yến Phi đã xuyên thủng lời bịa đặt gạt đời Trúc Pháp Khánh là Di Lặc phật giáng thế.
Muốn lấy lại Biên Hoang tập không phải là điều hão huyền, song con đường phía trước còn đầy gian nan.
Gã vội hỏi:"Tình hình hoang nhân như thế nào?”
Hồ Bân trả lời:"Hoang nhân trước khi địch nhân đến đã trốn đi tứ tán, đại bộ phận chạy về phương nam, một số khác thì chạy về phía biển cả. Hoang nhân quen thuộc biên hoang lại có ngựa thay chân, liên quân tấn công Biên Hoang tập tuy muốn đuổi tận sát tuyệt nhưng lực bất tòng tâm.”
Lưu Dụ nhẹ cả người, gã sợ nhất hoang nhân tập hợp lại liều chết cự địch, như thế có thể thấy Trác Cuồng Sinh là người ứng biến linh hoạt, khiến việc ngóc đầu trở lại không phải là lời nói suông. Vấn đề ở chỗ làm sao triệu tập lại hoang nhân, phản công Biên Hoang tập.
Gã hỏi tiếp:" Phía Kiến Khang có phản ứng ra sao?”
Hồ Bân đáp:"Ta sáng hôm nay mới nhận được tin tức Trúc Pháp Khánh bị Yến Phi cắt đầu nên vẫn chưa biết tình hình Kiến Khang. Bất luận ra như thế nào, điều này đối với cha con Tư Mã Đạo Tử là thất bại nghiêm trọng, công hạ mười Biên Hoang tập cũng không bù đắp nổi, cũng làm cho thanh uy ngươi tăng lên rất cao.”
Lưu Dụ giống như đi trong màn sương mù: "Có quan hệ gì đến ta?”
Hồ bân phân tích:"Trong Bắc Phủ binh lan truyền rộng rãi cuộc chiến lần này do ngươi làm chủ soái, cố ý để địch nhân chui đầu vào chỗ vườn không nhà trống, thực thi lại kế sách cho Phù Kiên lấy được Thọ Dương năm đó. Giờ đây Trúc Pháp Khánh xác thực bị hảo bằng hữu của ngươi chém đầu thị chúng, dĩ nhiên giúp đỡ rất lớn đối với tiếng tăm của ngươi, cho rằng ngươi không phụ ủy thác của Huyền soái tránh được tai kiếp lớn cho Tạ gia và Phật môn.”
Lưu Dụ nghe vậy ngẩn người, không biết nên đáp lời hắn như thế nào.
Hồ Bân đột nhiên đưa tay nắm chặt cánh tay hắn, bước thêm vài bước vao sâu trong rừng cây hạ thấp giọng nói: "Hiện thời Bắc Phủ binh cần chính là một Huyền soái khác, ngươi đúng lúc nổi lên thay thế, bây giờ điều kiện đầy đủ lại là người kế thừa Huyền soái đích thân lựa chọn, điều còn thiếu chỉ là một cơ hội."
Lưu Dụ cười khổ: "Đa tạ ngài đã coi trọng ta như thế.”
Hồ Bân nói: "Ta không phải vì ngươi từng cứu ta một mạng nên nhìn ngươi bằng con mắt khác, mà là không ai rõ hơn ta sự xem trọng và kỳ vọng của Huyền soái đối với ngươi. Bất luận ngươi thua như thế nào ở Biên Hoang tập vẫn là một điều mơ hồ, sự thật là ngươi bình yên thoát thân, Tư Mã Đạo Tử đã không thu được gì còn bị một tay ngươi hủy đi Di Lặc giáo. Huống hồ hoang nhân sớm có tiền lệ thu hồi lại Biên Hoang tập, trong lòng mọi người khẳng định việc này sẽ diễn ra lần nữa. Biên Hoang tập gắn liền với vinh nhục hoang nhân, không có hoang nhân Biên Hoang tập chỉ là một đống đổ nát.”
Lưu Dụ hít sâu một hơi, gật đầu: "Hoang nhân đúng là vĩnh viễn không chịu khuất phục dưới thế lực hung ác. Còn tình hình Lưu gia ra sao?”
Hồ Bân hừ lạnh: "Lưu Lao Chi mấy ngày trước phái người đưa tin cho ta, một mặt nói phải giúp đỡ Vương Cung đối phó Tư Mã Đạo Tử, mặt khác lại muốn ta án binh bất động thủ vững Thọ Dương, rõ ràng là do dự không quyết đoán. Ài! Nếu Huyền soái còn sống sao để tình hình này xảy ra chứ? Biên Hoang tập thất thủ khẳng định ảnh hưởng thái độ của Lưu Lao Chi với Vương Cung.”
Lưu Dụ hỏi: "Bên Hoàn Huyền có động tĩnh gì không?"
Hồ Bân trả lời: "Hoàn Huyền người này rất khó đoán, trong tình hình hiện giờ còn đưa ra điều kiện với Vương Cung, muốn Vương Cung gả nữ nhi bảo bối cho hắn làm thiếp, khiến Vương Cung vừa tức giận lại khó xử.”
Lưu Dụ chấn động nói:"Cái gì?”
Hồ Bân ngạc nhiên: "Có vấn đề gì à? Sắc mặt ngươi sao trở nên khó nhìn vậy?”
Lưu Dụ thở nhanh vài hơi: "Không có gì, Vương Cung không phải đã hứa gả con gái cho nhi tử Ân Trọng Kham rồi sao?"
Hồ Bân không nghi ngờ gì, hắn nói: "Thì ra ngươi cũng biết việc này. Ài! Chính vì như thế ta mới nói Hoàn Huyền khiến người khó xử, ngay thời điểm này lại đề xuất điều kiện ép người khó chấp nhận như thế, cùng lúc đắc tội với hai người Vương Cung và Ân Trọng Kham. Bất quá hiện thời quả là không ai làm gì được Hoàn Huyền, Lưu Lao Chi thật ra không phải đối thủ Hoàn Huyền. Nên ta nói Bắc Phủ binh cần một Huyền soái khác, người đó chính là ngươi. Tháng trước Chu Tự từng đến Thọ Dương cùng ta bàn luận, hắn và ta đều đồng ý ngươi là nhân tuyển tốt nhất thay thế Huyền soái."
Lưu Dụ trong lòng đang dâng lên ngọn thao thiên cự lãng.
Không! Ta tuyệt đối không cho phép Vương Đạm Chân rơi vào ma chưởng của Hoàn Huyền.
Thanh âm Hồ Bân truyền vào trong tai:"Ngươi bây giờ có dự định gì?”
Lưu Dụ trong lòng nghĩ đến Vương Đạm Chân buột miệng nói: "Ta có thể làm gì nào?”
Hồ Bân cất giọng thông cảm: "Ngươi hiện tại quả khó làm được gì, ngàn vạn lần đừng trở về Quảng Lăng, nếu không ngươi sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu giữa Lưu Lao Chi và Hà Khiêm. Ta và Chu Tự cũng nghiên cứu qua tình huống này, nhất trí cho rằng chỉ có khi Tôn Ân làm phản ngươi mới có thể công nhiên trở về.”
Hắn phân tích thêm: "Tình hình ngươi bây giờ hết sức vi diệu, Bắc Phủ binh phái ngươi ra ngoài đến Biên hoang thám thính tình thế, nên ngày nào ngươi chưa trở về Quảng Lăng trình diện thì ngày đó ngươi vẫn là người tự do. Có rất nhiều việc chỉ làm không thể nói, ta thấy nếu ngươi dùng thân phận chủ lãnh đạo hoang nhân đoạt lại Biên Hoang tập lần nữa, sẽ khiến tất cả tướng lĩnh trẻ tuổi Bắc Phủ binh nhận định ngươi có tư cách làm người thừa kế Huyền soái, khi đó ai muốn khiêu chiến ngươi đều phải suy nghĩ ba lượt mới làm.”
Lưu Dụ miễn cưỡng khôi phục lại từ trong nỗi ưu tư về Vương Đạm Chân, gã hỏi:" Tôn Ân vẫn chưa khởi sự à?”
Hồ Bân đáp: "Tôn Ân đã công chiếm đảo lớn Ông Châu thiết lập căn cứ, lại kêu gọi cường hào các quận huyện duyên hải phản Tấn. Sách lược cực kỳ cao minh, Kiến Khang quân vô lực phản kích chỉ có thể ngồi nhìn Thiên Sư quân ngày càng lớn mạnh. Hừ! Tình hình như vậy Tư Mã Đạo Tử vẫn động binh với Biên Hoang tập chứng tỏ đã mất hết nhân tâm, nhất là lần này chĩa mũi dùi vào Tạ gia và ngươi càng khiến Bắc Phủ binh người người nghiến răng thống hận. Lại thêm Lưu Lao Chi phản phúc khó lường, Hà Khiêm cam tâm làm chó theo đuôi Tư Mã Đạo Tử, nên Bắc Phủ binh ký thác hy vọng lên mình ngươi người kế thừa được Huyền soái chỉ định, kết quả đã như thế ngươi ngàn vạn lần đừng khiến họ thất vọng.”
Lưu Dụ đại khái đã hiểu rõ tình hình hiện tại của phương nam, gã hỏi thêm một vấn đề cuối cùng:" Nhiếp Thiên Hoàn có hành động gì không?”
Hồ Bân trả lời: "Đây là một việc khác khiến người ta lo lắng. Lưỡng Hồ bang từ sau cuộc chiến Biên Hoang khuếch trương nhanh chóng, được Hoàn Huyền ngầm cho phép như tằm ăn dâu thôn tính sạch sẽ địa bàn Đại Giang bang, dần khống chế thượng du Đại giang phía Tây Kiến Khang, khiến cho sự uy hiếp của Hoàn Huyền đối với Kiến Khang ngày càng tăng. Một khi Kiến Khang mất đi quyền khống chế thượng du Đại giang, Hoàn Huyền có thể tùy thời phong tỏa Đại giang, Đại Tấn ta kể như mất đi phân nửa giang sơn càng vô lực đối chọi Hoàn Huyền.”
Lưu Dụ than: "Ta cuối cùng minh bạch Tư Mã Đạo Tử vì sao không đếm xỉa Tôn Ân mà tấn công Biên Hoang tập, chính là muốn phá vỡ sự phong tỏa của Hoàn Huyền. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Di Lặc giáo mất đi Trúc Pháp Khánh khó trở lại làm nhân tố hòa hoãn giữa Tư Mã Đạo Tử và Mộ Dung Thùy. Diêu Trường, Biên Hoang tập cũng không cách nào phát huy tác dụng vốn có.”
Hồ Bân nói: "Cho nên ngươi cần nhanh chóng thu phục Biên Hoang tập, vì Biên Hoang tập cũng là mạch máu của Bắc Phủ binh, không có Biên Hoang tập Bắc Phủ binh đành cúi đầu dựa dẫm Kiến Khang quân.”
Lưu Dụ gật đầu:"Ta hiểu rồi. Hết sức đa tạ Hồ đại nhân về cuộc nói chuyện này, khiến ta hiểu rõ tình thế phương nam. Ta tuyệt đối không để Hồ đại nhân và Chu đại tướng thất vọng."
Hồ Bân vỗ vỗ bả vai gã: "Đi làm cho tốt vào, chúng ta rất tin tưởng ngươi. Đến bây giờ, ngươi vẫn làm rất xuất sắc."
Lưu Dụ bắt tay hắn nói lời từ biệt và lướt sâu vào trong khu rừng rậm.
Tiếng gió nổi lên, Giang Văn Thanh trên ngọn cây nhảy xuống nói: "Hỏi ra tình hình gì chưa?”
Lưu Dụ chỉnh đốn tâm tình tạm thời gạt bỏ suy nghĩ về Vương Đạm Chân, gã trả lời:" Sự tình biến chuyển rất lớn khiến người ta không ngờ tới, Yến Phi lại thành công tiêu diệt Trúc Pháp Khánh, còn treo thủ cấp hắn ở Đông môn Biên Hoang tập thị chúng. "
Giang Văn Thanh phản ứng giống như ban nãy Lưu Dụ nghe được, mở to mắt lộ ra thần sắc rất khó tin.
Lưu Dụ giải thích một lượt, lại nói: "Một tin tức khác cực kỳ tốt là hoang nhân trước khi địch nhân vây công bỏ tập đào tẩu, còn đốt sạch kho lương và tàu thuyền, địch nhân chỉ đoạt được một đống đổ nát.”
Giang Văn Thanh tinh thần chấn động, đôi mắt thanh tú sáng rực lấp lánh ánh lửa.
Lưu Dụ sau khi thuật lại thế cuộc biết được từ miệng Hồ Bân, nói:"Hiện tại việc duy nhất chúng ta nên làm là triệu tập huynh đệ chạy khỏi Biên Hoang tập, thừa lúc địch nhân vì cái chết của Trúc Pháp Khánh trận cước đại loạn phản công Biên Hoang tập.”
Giang Văn Thanh nhíu mày:" Tình thế quả có lợi với chúng ta, bất quá huynh đệ chúng ta tản mạn khắp nơi, muốn triệu tập họ không phải việc mười ngày nửa tháng làm xong. Huống chi Tư Mã Đạo Tử toàn lực tầm nã các huynh đệ trốn về phương nam, họ có thể bảo mệnh được đã là cực kỳ giỏi.”
Lưu Dụ nói: "Chỉ cần ta tìm được Yến Phi thì có biện pháp, Biên Hoang tập có tình thế đặc biệt nên chúng ta chỉ cần cắt đứt đường vận lương thủy lục nam bắc, có thể bức lui quân trú đóng của địch nhân. Chỉ cần huynh đệ hoang nhân nghe phong phanh chúng ta triển khai phản kích, tất hỏa tốc trở về có thể khiến thanh thế chúng ta trở nên mạnh mẽ.”
Giang Văn Thanh nói: "Địa thế biên hoang đối với địch nhân bất lợi, cũng bất lợi như vậy với chúng ta. Đối với việc cung ứng lương thực và binh khí cung tên chúng ta cũng nảy sinh vấn đề.”
Lưu Dụ trầm ngâm: "Điều này xác thực là vấn đề khó khăn, dù sao cũng không phải không có biện pháp giải quyết, có thể có một người giúp được việc này.”
Giang Văn Thanh nói: "Khổng Tịnh?"
Lưu Dụ thầm khen Giang Văn Thanh suy nghĩ mẫn tiệp, gã gật đầu: "Chính là hắn, chỉ mình hắn mới có năng lực giúp đỡ về mặt này, hơn nữa cũng quan hệ đến lợi ích của hắn. Nếu như Yến Phi không trảm sát Trúc Pháp Khánh dưới kiếm, hoặc hoang nhân bị địch nhân giết không còn manh giáp, ta cũng không còn mặt mũi thỉnh hắn giúp đỡ, bây giờ dĩ nhiên là một việc khác.”
Giang Văn Thanh nói: "Khổng Tịnh thủy chung là một người làm ăn, nếu ngầm giúp đỡ huynh như thế một khi bị Tư Mã Đạo Tử phát giác, Lưu lao Chi cũng không bảo vệ được hắn. Nên chúng ta cần dùng chút thủ đoạn, để hắn hiểu chúng ta không những đủ thực lực phản công Biên Hoang tập và có cách bảo mật việc này.”
Lưu Dụ cười khổ: " Về mặt này chúng ta có thể sử dụng thủ đoạn gì?”
Giang Văn Thanh đáp: "Việc Khổng Tịnh do ta phụ trách, đừng quên ta còn căn cứ bí mật ở Tân Nương Hà thuộc sông Dĩnh Thủy do nhị thúc ta Giang Hải Văn tạo lập, các huynh đệ chạy khỏi Biên Hoang tập sẽ trở về nơi đó. Ta vừa tìm cách liên lạc Khổng Tịnh vừa đợi tin tức tốt đẹp của huynh."
Lưu Dụ vui mừng:" Vậy ta đến Kiến Khang, nếu ta đoán không sai Yến Phi chắc đến Kiến Khang.”
Giang Văn Thanh nhắc: "Nhớ không thể trì hoãn quá lâu, cứ địa Tân Nương Hà toàn dựa vào sự viện trợ từ Biên Hoang tập, mất đi Biên Hoang tập khiến chúng ta rơi vào tình thế khó khăn. Chúng ta tuyệt đối không để Khổng Tịnh biết rõ tình hình thực tế, nếu biết thì hắn sẽ không giúp đỡ.”
Lưu Dụ hỏi: "Theo Văn Thanh ước đoán, cứ địa Tân Nương Hà có thể cầm cự được bao lâu?"
Giang Văn Thanh trả lời: "Nếu như tình hình không có gì thay đổi, nửa năm hay một năm không thành vấn đề. Bất quá nếu có số lượng lớn huynh đệ trở về, e rằng chỉ chống đỡ được ba tháng.”
Lưu Dụ nói: "Vậy lấy ba tháng làm kỳ hạn, chúng ta sẽ đến Tân Nương Hà hội hợp Văn Thanh.”
Giang Văn Thanh đột nhiên đưa tay đè lên mu bàn tay gã, gương mặt tươi cười ửng hồng dặn khe khẽ: "Cẩn thận nhé !”
Nói xong xoay người bước đi.
oOo
Yến Phi đi qua Chu Tước kiều, trong lòng gã có muôn vàn cảm khái.
Kiến Khang không còn là Kiến Khang ngày trước.
Thiên hạ đệ nhất danh sĩ Tạ An đã mất, chôn thân nơi tiểu Đông Sơn thành ngoại, phong lưu đã xa.
Tạ Huyền danh truyền thiên cổ vì trận chiến Phì Thủy, còn tráng niên đã sớm từ trần khiến Nam Tấn rơi vào cục diện tứ phân ngũ liệt, nội chiến nội loạn chỉ chạm nhẹ liền phát.
Sông Tần Hoài mất đi Kỷ Thiên Thiên càng không phải sông Tần Hoài ngày xưa, Kỷ Thiên Thiên giống như minh nguyệt phản chiếu Tần Hoài, chỉ mình nàng mang lại cho sông Tần Hoài phong thái khiến người ta rung động ngoài bầu không khí suy đồi của thế gia vọng tộc.
Kiến Khang vẫn phồn hoa như cũ, nhưng Yến Phi biết rõ những gì thấy trước mắt chỉ là cảnh giả tạo khó duy trì được lâu, một khi Tư Mã Diệu bị Man Diệu hại chết đại biến tức thì giáng lâm, không có bất kỳ sức người nào có thể kéo lại Nam Tấn đang bước trên con đường biến loạn và phân liệt.
Tất cả cửa khẩu Kiến Khang rõ ràng được tăng cường, đối với người ra vào kiểm tra nghiêm ngặt, may mắn ngày đó lúc chàng ở Kiến Khang, Tạ gia lo liệu ổn thỏa cho chàng giấy thông hành chính thức, lại thêm chàng giấu Điệp Luyến Hoa ngoài Chu Tước môn, cải trang thành thư sinh nho nhã nên qua cửa thuận lợi.
Chàng tịnh không phải nhập thành không có mục đích, ngoài Chu Tước môn chàng phát hiện ám ký hoang nhân lưu lại chỉ ra nơi hoang nhân ẩn náu, còn biểu thị rõ ràng người lưu ám ký chính là Đồ Phụng Tam.
Hoang nhân tịnh không thất bại thảm hại, chàng từ thủ pháp thông tin bí mật của hoang nhân tìm được Trác Cuồng Sinh, Mộ Dung Chiến, Hồng Tử Xuân, Âm Kỳ, Cơ Biệt, Diêu Mãnh và gần ba ngàn huynh đệ hoang nhân ẩn thân tại vùng đầm lầy Vu Nữ Khâu.
Nghe được chàng giết chết Trúc Pháp Khánh, người người sĩ khí phấn chấn quyết chí phản công. Chỉ hận thiếu lương thiếu cung tên, hữu tâm vô lực.
Chàng lần này đến Kiến Khang muốn triệu tập huynh đệ chạy về phương nam, đồng thời nghĩ biện pháp xoay sở lương thực và vật tư.
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn cũng rất có khả năng lánh đến Kiến Khang, bởi vì Cao Ngạn cũng có giấy thông hành qua cửa. Về mặt này, hắn càng có biện pháp hơn bất kỳ người nào.
Đi qua cầu chính là hẻm Ô Y, cổng vào nằm bên phải ngự đạo có thị vệ trấn giữ, bất quá dù có thể tự do xuất nhập Yến Phi cũng không có tâm tình nhàn rỗi quay về đất cũ.
Trảm sát Trúc Pháp Khánh, khiến chàng cảm thấy không phụ sự kỳ vọng của Tạ An và Tạ Huyền, bớt đi một phần tâm sự.
Có thể giết chết Trúc Pháp Khánh thật sự phần may mắn rất lớn, hoàn toàn dựa vào thành công của sách lược, nếu không người chết chính là chàng chứ không phải Trúc Pháp Khánh.
Mục tiêu chàng là Quy Thiện tự sau chợ phía Bắc.
Điều này khiến chàng nghĩ đến Đồ Phụng Tam chắc là cùng Tống Bi Phong chạy đến Kiến Khang, vì chỉ Tống Bi Phong mới có liên hệ với Phật môn. Phật tự càng là nơi ẩn thân tốt nhất.
Đột nhiên một loạt tiếng quát mắng từ phía sau truyền đến, người đi đường tới tấp nép sát hai bên đường.
Yến Phi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nhóm gần trăm lính Kiến Khang đang áp giải hơn mười phạm nhân đi qua Chu Tước kiều tiến vào ngự đạo, hướng về phía hoàng thành.
Yến Phi vừa thoáng nhìn đã biết bị áp giải đích thị huynh đệ hoang nhân, trong đó bất ngờ có hai người là Bàng Nghĩa và Phương Hồng Sinh.
Yến Phi suýt chút muốn lập tức xuất thủ cứu viện, nhưng lại biết như thế là hết sức lỗ mãng.
Chàng vội tránh vào bên đường, cố ý đứng ở chỗ ngoài cùng.
Đợi sau khi mười mấy kỵ binh khai lộ đi qua, Bàng Nghĩa chân bị cùm cúi đầu ủ rũ ngang qua trước mặt, Yến Phi thi triển công pháp truyền âm nhập mật truyền thanh âm trực tiếp vào tai Bàng Nghĩa: " Yên tâm! Tối nay ta đến cứu huynh."
Bàng Nghĩa chợt run người, nhìn về phía chàng.
Hai người trao đổi ánh mắt, Bàng Nghĩa vội cúi đầu, tránh bị người áp giải nhìn ra thần sắc có phần khác thường.
Yến Phi ngầm thở dài, đuổi theo bọn họ.