Lưu Dụ từ trên ngọn cây lao xuống, Hậu Bối đao chớp nhoáng quét ra, kỵ sĩ trên ngựa lập tức ô hô ai tai còn gã an nhiên ngồi xuống lưng ngựa.
Cho dù là kẻ nhát gan nhất nhưng sau khi trải qua một trường đồ sát kịch liệt đêm qua cũng phải trở thành kẻ tâm ngoan thủ lạt, coi mạng người như cỏ rác nếu không tuyệt không có khả năng toàn mạng.
Giang Văn Thanh hiện đang bị hơn ba mươi quân Kiến Khang truy sát, sở dĩ nàng duy trì được đến phút này không phải vì công lực cao cường mà bởi vì nàng đã làm rơi mũ, lộ ra thân phận nữ nhi khiến cho tặc binh nổi thú tính, chúng muốn bắt sống nàng để thỏa mãn.
Hiện thời, chúng hét vang vây quanh bốn phía truy đuổi Giang Văn Thanh đào tẩu, chờ đến khi nàng kiệt lực.
Chiến lược của Lưu Dụ được quyết định khi quan sát xong địch tình, bởi vì với tình trạng thể lực của gã hiện nay tuyệt không có khả năng đối phó với hơn ba mươi địch nhân, nên gã phải dụng kế.
Gã chém chết kỵ sĩ đi cuối, nhân lúc địch nhân đang chú ý vào Giang Văn Thanh đang chạy cuồng trong rừng rậm bèn thúc ngựa tiến lên.
Hậu bối đao liên tiếp vung lên, hai kỵ sĩ sau cùng bị gã tấn công bất ngờ cùng không kịp kêu trước khi chết đã rơi xuống ngựa mất mạng.
Lưu Dụ nắm lấy dây cương của thớt ngựa vô chủ tăng tốc lao lên, một kỵ sĩ quay đầu lại định nói gì với đồng bọn, thấy người lạ định lớn tiếng hô hoán báo động thì trường đao của Lưu Dụ đã đưa đến chém ngang yết hầu không kịp kêu một tiếng, hắn rơi khỏi lưng ngựa xuống đất phát ra một âm thanh lớn.
Hai kỵ sĩ phía trước chung quy cũng cảnh giác quay đầu lại, Lưu Dụ không còn cố kỵ gì nữa giật cương lao vào giữa hai người, đao quang như điện chớp xuất ra, hai kỵ mã chưa kịp xuất binh khí đã bị chém ngã.
Địch nhân phát giác có biến lập tức rút binh khí lao đến vây giết Lưu Dụ.
Lưu Dụ chỉ cần có thế, từ gã đến chỗ Giang Văn Thanh chỉ còn bốn kỵ sĩ, còn lại thì đều đang ở hai bên tả hữu không thể ngăn kịp được gã.
Đương nhiên nếu bốn tên kỵ sĩ phía trước có thể kìm giữ gã một thời gian thì địch nhân sẽ trùng trùng vây khốn gã, nhưng gã tuyệt không cho bọn chúng cơ hội.
Lưu Dụ cười lớn, thét: ”Yến Phi tới đây.”
Phía trước, Giang Văn Thanh chạy càng lúc càng chậm, xem tình huống sắp quỵ vì kiệt lực, nghe vậy thì tấm thân yêu kiều chấn động mạnh liền ngã lăn ra đất.
Bốn kỵ sĩ phía trước quả nhiên vừa nghe danh Yến Phi đã biến sắc, khí thế giảm đi phần nào, cũng chẳng còn tinh thần mà phân biệt vì sao Yến Phi lại dùng đao chứ không dùng kiếm, đủ biết Yến Phi thịnh danh đến mức nào.
Lưu Dụ giả danh Yến Phi cũng là có nỗi khổ không nói được, giả như gã mà dùng tên thật thì khi bọn kỵ sĩ này về hồi báo Tư Mã Đạo Tử thì gian tặc này có thể công nhiên khép gã vào tội phản quốc.
"Keng! Keng! Keng"
Ba tiếng binh khí giao nhau vang lên kèm theo đó là một tiếng la thảm, Lưu Dụ đánh tan địch nhân cản đường lao thẳng về phía Giang Văn Thanh đang nằm quay đầu lại nhìn.
Bốn kỵ mã phóng tới không hãm được nên lọt ra phía sau Lưu Dụ.
Trong đó có một kỵ sĩ từ từ rơi khỏi lưng ngựa, từ trên ngựa lăn xuống đất liền bị Lưu Dụ nghênh đón chém cho một đao.
“Văn Thanh dậy đi” Lưu Dụ hét lớn, đồng thời tra đao vào vỏ.
Giang Văn Thanh biết đây là lúc sinh tử cố miễn cưỡng ngồi dậy, tức khắc Lưu Dụ nắm lấy lưng nàng kéo lên, đặt ngồi vào lòng mình.
Lưu Dụ một tay thúc ngựa, tay kia vẫn dắt theo thớt ngựa không.
Sau lưng ba mươi trượng tiếng vó ngựa dồn dập, hai chục kỵ sĩ còn lại đang rượt tới.
Lưu Dụ phát sinh cảm giác đồng sinh cộng tử cùng Giang Văn Thanh, gã ghé vào tai nàng hỏi: ”Văn Thanh còn cưỡi ngựa được không?”
Giang Văn Thanh gật đầu, tiếp lấy dây cương.
Địch nhân đã tới gần.
Lưu Dụ đợi đến khi khẳng định Giang Văn Thanh không vấn đề gì mới nói: ”Văn Thanh ngồi yên” song thủ gã ấn lên lưng ngựa, thân hình bay lên đáp xuống lưng con ngựa kia.
Lưu Dụ hiểu rằng đại kế cứu người mới thành công một nửa, còn lại một nửa thành công bằng vào hiểu biết về địa hình biên hoang mà bỏ rơi địch nhân.
Đoạn hét lớn: ”Văn Thanh theo ta.”
Rồi rẽ sang bên trái vòng qua một cây cổ thụ, chạy về phía rừng rậm.
Giang Văn Thanh nghiến răng ruổi ngựa bám sát đằng sau.
oOo
Yến Phi chạy theo sơn khu phía tây nam Biên Hoang nơi toàn những vách đá ít người lui tới nhằm tránh đông người và khoái mã của địch nhân bao vây, sau đó chàng mới có điều kiện để quyết chiến với Trúc Pháp Khánh.
Sau mấy lượt phi thân Yến Phi lên đến đỉnh núi, chàng ngồi xếp bằng điều tức.
Hàn phong từng trận, y sam phất phới nhưng người chàng vững như bàn thạch không hề dao động một phân.
Tâm bội trước ngực ấm lên biểu hiện Trúc Pháp Khánh đang tới gần.
Yến Phi hướng về phía đông bắc nhìn thấy rừng hoang vô tận, tuy ở trên đỉnh núi nhưng cũng không thể nhìn thấy Biên Hoang tập cách đó trăm dặm.
Ôi! Biên Hoang tập! Thành tập kỳ dị đã cho chàng sự yên lành, sinh khí và cuộc đời mới, cũng làm cho chàng tan nát tâm hồn, mất đi nơi chốn yêu quý nhất.
Chàng đối với Biên Hoang tập là yêu hay là hận?
Mấy trăm quân kỵ xuất hiện ở bìa khu rừng thưa cách chàng hơn mười dặm.
Yến Phi truyền chân khí vào Tâm bội, cắt đứt liên hệ với Thiên Địa bội.
Địch tiếp tục cưỡi ngựa chạy thêm hai mươi trượng rồi dừng lại.
Tâm bội từ nóng chuyển sang lạnh, rốt cuộc Trúc Pháp Khánh cũng nhận được tín hiệu của chàng.
Chàng hiểu không thể không làm Trúc Pháp Khánh phải chịu khuất phục, vì hắn nếu không có Tâm bội chỉ dẫn thì muốn bắt chàng giao cho Mộ Dung Thùy chỉ là kẻ ngu nằm mộng, dù có mạnh như Trúc Pháp Khánh cũng lực bất tòng tâm.
Muốn có cơ hội quyết chiến với Yến Phi thì Trúc Pháp Khánh phải bỏ lại hết tùy tùng bao gồm cả Ni Huệ Huy, lên đỉnh núi cùng chàng đơn đả độc đấu để phân thắng bại.
Mặt trời mùa đông đã sớm lặn về rặng núi phía tả, ánh tà huy nhẹ nhàng êm ả nhuộm hồng một góc trời, gió lạnh thổi ***g lộng.
Không khí u ám tràn ngập trên sự tiêu điều của Biên Hoang sau cơn kiếp nạn.
Nếu Yến Phi là kẻ ích kỷ thì tuyệt không cho Trúc Pháp Khánh cơ hội này để giết mình.
Nhưng chàng thấy mình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước sự bại vong của Biên Hoang tập. Bên cạnh đó vì vinh nhục của một kiếm thủ cùng với vinh nhục của Biên Hoang tập, nên chàng đã gạt sang một bên mọi thứ khác cùng với kẻ đứng đầu tội ác làm Biên Hoang tập thất thủ, quyết một cuộc tử chiến.
Quả nhiên trong đám địch kỵ có một kẻ lao ra nhằm hướng sơn khu lao tới.
Từ độ cao và khoảng cách này nhìn xuống thì nhân mã đối phương chỉ là những điểm nhỏ, nhưng Yến Phi theo màu vàng của cà sa thì nhận thấy đó chính là Trúc Pháp Khánh.
Yến Phi thu hồi huyền công phong tỏa Tâm bội đồng thời vận khí điều tức để tiến vào trạng thái tốt nhất để nghênh tiếp kình địch đáng sợ này.
Tâm bội nhanh chóng ấm lên.
Trong tim chàng không còn khổ não, bất an, bi thống, chỉ còn duy nhất sự an tĩnh sau khi mọi hy vọng đã tiêu tan.
Tâm cảnh như gương sáng, chàng hiểu rõ mình đối diện với thất bại sâu xa, kế hoạch cứu chủ tỳ Thiên Thiên chỉ còn là ảo ảnh,
Trước mắt chỉ còn trận quyết chiến sắp tới và cái chết của chàng.
Chính vào lúc tâm ý nguội lạnh như tro tàn, sinh thú tiêu thất thì từ nơi sâu thẳm trong Khí Hải huyệt nơi đan điền một luồng nhiệt lực nóng như thiêu đốt phát sinh, yếu huyệt toàn thân rung động nhưng không có hiện tượng kinh mạch loạn động của tẩu hỏa nhập ma. Một cỗ hàn băng từ vị trí Tâm bội khuếch tán ra.
Chỉ cảm thấy toàn thân như lọt vào thủa hỗn mang, cảnh giới thiên địa sơ sinh, thủy hỏa tương giao, vừa hỗn độn vừa nghiêm trang làm cho chàng không thể diễn tả được cảm giác đang hưởng thụ.
Yến Phi phúc chí tâm linh, tuy không rõ nguyên nhân nhưng tự hiểu huyền công đang tiến vào giai đoạn tối khẩn yếu, chỉ cần vượt qua được lần may mắn này thì huyền công phát xuất từ Đan kiếp, thành từ Đan độc sẽ có thể đạt tới cảnh giới đại thành. Cũng biết vì mình lấy đức báo oán, giúp Giang Thế Thanh trị Thủy độc, đã trung hòa được dư hại của hỏa kiếp một cách xảo diệu, nếu không thì lần “Hỏa phát” này sẽ đốt cháy kinh mạch của mình rồi chết.
Uy lực của Thủy độc tuy không sánh được Hỏa kiếp nhưng do Tâm bội đã phát xuất công năng kỳ dị, ngưng tụ Thủy độc trong kinh mạch nên lưỡng hại tương giao giúp Yến Phi đắc thành chính đạo.
Tâm bội đáng ra phải tăng nhiệt độ khi Trúc Pháp Khánh tiếp cận thì lại lạnh dần, hiện chỉ còn hơi ấm.
“Bồng!”
Yến Phi cảm thấy toàn thân hóa thành một điểm nguyên tinh nhỏ bay lên kết tụ trên đỉnh đầu, không còn cảm giác thấy nhục thân nhưng lại không bỏ sót bất cứ âm thanh nào.
Trúc Pháp Khánh đã tiến nhập sơn khu đang tiến về phía chàng, chàng không biết Thiên Địa bội có biến hóa gì không?
Mọi thứ phát sinh và diễn ra tự nhiên đúng vào lúc Yến Phi thất ý nhất.
oOo
Lưu Dụ tạt nước lạnh vào mặt Giang Văn Thanh, vị bang chủ mỹ lệ rên lên một tiếng và tỉnh lại.
Xung quanh tối om.
Lưu Dụ đỡ nàng ngồi dậy.
Giang Văn Thanh hỏi: ”giờ gì rồi nhỉ? A! Đau quá!”
Lưu Dụ nói: ”Mặt trời mới vừa lặn xuống núi, ta đã tẩy rửa vết thương và băng bó cho nàng rồi, không còn đáng ngại nữa. Văn Thanh ngất đi vì dụng lực quá độ lại thêm mất máu và hao tổn chân nguyên.”
Giang Văn Thanh cảm thấy vết thương dã được băng bó, ngửi thấy vị sang dược rất nồng, mặt thoáng hồng nhưng nói như không có chuyện gì: ”Đa tạ huynh.”
Lưu Dụ trong tâm khởi lên cảm giác lạ, hai vết thương một tại ngực, một tại đùi đều là những nơi bí ẩn của nữ nhân không thể để lộ thế mà nàng có vẻ cho là chuyện đương nhiên.
Giang Văn Thanh đưa mắt nhìn qua thân gã, nhíu mày hỏi: ”Huynh vẫn chưa băng bó vết thương của mình?”
Lưu Dụ nói:” Chút thương tổn nhỏ nhặt không đáng kể, để nó tự khỏi thôi. Trước mắt chúng ta phải thoát khỏi hiểm cảnh, Văn Thanh phải khôi phục càng sớm càng tốt.”
Giang Văn Thanh than: ”Khôi phục để làm gì? Không ngờ cơ nghiệp của cha lại bị hủy trong tay bất hiếu nữ này.”
Trong tâm Lưu Dụ hoàn toàn đồng ý vói nàng, cuộc đời mọi người đều đã kết liễu, tất cả mọi con người của Biên Hoang tập đều đã kết liễu. Mất đi Biên Hoang tập thì Hoang nhân trở thành những kẻ không nhà như cánh bèo lênh đênh, lưu lãng tứ xứ còn gã thì trở thành kẻ phản bội bị truy nã.
Bất quá khi gã nói ra miệng thì không thể như vậy được, lại làm ra vẻ sung mãn, tràn đầy đấu chí, ngang nghiên nói: ”Trước tiên chúng ta phải giữ lại tính mệnh, tương lai ắt có cơ hội sẽ quật khởi.”
Giang Văn Thanh nhẹ giọng: ”Huynh còn dám về Quảng Lăng?”
Lưu Dụ ngậm miệng không nói được câu nào, may sao lại nhớ ra Nhậm Thanh Thị và Mạn Diệu, nói: ”Hiện tại mà về thì đương nhiên là đi vào chỗ chết, nhưng khi Tư Mã Diệu ngộ hại tình thế sẽ cải biến, khi ấy ta hoặc giả lại có cơ hội.”
Giang Văn Thanh phấn khởi tinh thần, hỏi: ”Ngựa đâu rồi?”
Lưu Dụ cười khổ: ”Ngựa kiệt sức mà chết rồi, chính vì thế mà nàng bị nó hất xuống đất hôn mê đến giờ, chúng ta phải đi bộ thôi, vì thế mà Văn Thanh phải nhanh chóng hồi phục để còn tranh thủ khi tối trời mà chạy trốn.”
Giang Văn Thanh lại thở dài nói:” Không biết huynh an ủi ta hay trong tâm huynh nghĩ như vậy, bất quá hiện tại không cho ta cao vọng quá. Lần thất bại này khiến chúng ta khó mà hồi phục. Nhìn cảnh Kiến Khang quân truy tìm chúng ta trong tư thế cản tận sát tuyệt thì biết là Biên Hoang tập đã rơi vào tay chúng, vậy chúng ta sai ở đâu nhỉ?”
Lưu Dụ nói: ”Chúng ta không tính tới bộ đội cuả Mộ Dung Thùy lại thêm trúng gian kế của Trúc Pháp Khánh, khi Yến Phi nghe hắn nói chuyện cùng Ni Huệ Huy, Trúc Pháp Khánh đã biết có kẻ nghe trộm nên đã cung ra tin tức tình báo sai. Còn có khả năng trong lãnh tụ của Biên Hoang tập có nội gian của Di Lặc giáo, nên hắn biết tình huống của chúng ta rõ như lòng bàn tay, chúng ta mới bị thất bại nhanh chóng và thảm khốc như thế này.”
Giang Văn Thanh nói: ”Chúng ta thật đã đánh giá thấp Trúc Pháp Khánh, chỗ tối lợi hại của hắn là để mặc chúng ta vây công tiệm vải Hưng Thái Long, khiến chúng ta tin tưởng đích xác vào tin tức tình báo của Yến Phi nghe được.”
Thấy Giang Văn Thanh ngây dại nhìn mình, gã ngạc nhiên hỏi: “Những lời ta nói đều xuất phát tự đáy lòng, Văn Thanh hà cớ gì mà nhìn ta với con mắt như vậy?”
Đôi mắt đẹp của Giang Văn Thanh vẫn nhìn gã không chớp, nàng thở ra một hơi: “Huynh có biết lúc rồi khi huynh nói tựa như biến thành một người khác vậy, khí độ uy vũ ngạo nghễ thiên hạ, ta chưa từng thấy qua bộ dạng của huynh như thế nào bao giờ.”
Lưu Dụ thoáng chút ngượng ngùng nói: “Ta đúng là ngông cuồng một chút, bất quá cảm thấy hoàn toàn tự nhiên khi nói ra những lời như vậy. Ta tuyệt không thể phụ lòng kỳ vọng của Huyền soái được, càng không thể để Văn Thanh thất vọng. Bất luận là khó khăn gian khổ thế nào, chúng ta đều phải hướng về mục tiêu phía trước mà vượt qua. Thu phục Biên Hoang tập chỉ là sự kiện trung gian, mục tiêu tối hậu của ta chính là trở thành đại thống lĩnh của Bắc Phủ binh, Biên Hoang tập lúc đó mới có ngày vui an lạc, Đại Giang bang mới có thể phùng chấn thanh uy, khôi phục lại những phong quang vốn có của Đại Giang bang trước kia.”
Giang Văn Thanh u oán nói: “Lời huynh nói tựa như một giấc mộng đẹp xa vời. Nếu ta không phải là bang chủ Đại Giang bang, lại thêm thâm mang huyết thù, tất sẽ khuyên huynh tìm trốn non xanh nước biếc mà quy ẩn, không cần lý tới việc tranh đấu chém giết của thế gian. Đáng tiếc rằng ta không thể làm như vậy, cho nên chỉ trông chờ vào vận khí của huynh thôi.”
Lưu Dụ trong tâm rất muốn hỏi nàng rằng có muốn cùng gã quy ẩn hay không? Chỉ hận tưởng nhớ đến Vương Đạm Chân, mang điều muốn nói nuốt vào trong lòng. Đoạn nói: “Văn Thanh tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, một canh giờ sau chúng ta sẽ lên đường đi Kiến Khang.”
Gã đang định đứng dậy, lập tức bị Giang Văn Thanh túm lấy tay áo.
Lưu Dụ lại ngồi xuống nói: “Còn vấn đề gì nữa chăng?”
Giang Văn Thanh buông tay, thần sắc bình tĩnh nói: “Tư Mã Đạo Tử tất sẽ phái người phòng tỏa biên giới giữa Kiến Khang và Biên Hoang, chúng ta cứ vội vã chạy thẳng trong Biên Hoang chỉ là tìm đường chết. Chưa kể trên mình ta mùi thuốc nồng nặc, chắc chắn không thể qua mắt địch nhân,hay huynh hãy tìm phương thức khác?”
Hào khí và đấu chí của Lưu Dụ có thể nói là do Giang Văn Thanh khuyến khích mà thành, sự thật thì không có bất kỳ điều kiện khách quan nào hỗ trợ gã, gã cũng chưa từng động não suy nghĩ đến tương lai. Được Giang Văn Thanh điểm chỉ tình huống và hiểm nguy trước mắt, gã không thể không tính toán tử tế được.
Giang Văn Thanh nói rất đúng, bản thân mình và nàng đều là người bị truy nã hàng đầu của Tư Mã Đạo Tử, cứ thế này mà tới Kiến Khang chẳng khác xua dê vào miệng cọp, vạn lần không thể.
Lưu Dụ ở Kiến Khang không thân không thích, lại không thể nhờ vả Tạ gia, đến Kiến Khang tìm quán trọ chả khác nào tìm đường chết, cuối cùng phải cần biện pháp nào mà thần không biết quỷ không hay mà tiềm nhập Kiến Khang không?
Có nên chuyển hướng về Quảng Lăng không? Tôn Vô Chung hoặc giả sẽ chiếu cố đến. Nghĩ đến khả năng này, trừ khi bản thân có thể đường đường chính chính trở về, bằng không việc ẩn trong nội phủ của Tôn Vô Chung chỉ là việc làm ngu ngốc chẳng có ý nghĩa gì cả.
Muốn hoàn thành mộng tưởng của mình tất phải nhìn xa trông rộng, phải làm náo trời động đất hắn mới có thể có cơ hội được.
Nghĩ đến đó, trong tâm chấn động nói: “Chúng ta đầu tiên đến Thọ Dương, tới đó rồi sẽ tính các biện pháp tiếp theo.”
Giang Văn Thanh ngây người nói: “Thọ Dương là trấn quan trọng của Bắc Phủ binh, chàng không sợ bị người ta vì lĩnh thưởng mà bán đứng sao?”
Lưu Dụ trả lời: “Thọ Dương là địa phương mà Tư Mã Đạo Tử không quản đến được, người của Tư Mã Đạo Tử càng không thể tại đó mà làm náo động, người phụ trách nơi đó là Hồ Bân vốn có giao tình với ta, bởi vì ta từng cứu mạng ông ta một lần.”
Giang Văn Thanh do dự: “Lòng người khó đoán, với tình huống như hiện tại chàng vẫn còn tín nhiệm ông ta sao?”
Lưu Dụ cười nói: “Chỗ vi diệu chính là ở đây. Trở ngại chính là mối quan hệ với Lưu Lao Chi, hơn nữa ta lại thuộc hệ phái của Tạ Huyền, Tư Mã Đạo Tử bất luận căm hận ta thế nào cũng không thể ngang nhiên công bố ta là khâm phạm. Chỉ cần không có lệnh bắt giữ chính thức nào, ta vẫn đương nhiên là Phó tướng đại nhân của Bắc Phủ binh, Hồ Bân đương nhiên theo lý là quan tâm đến ta, chuyện có truyền ra cũng chẳng sợ ai làm gì đến Hồ Bân cả.”
Giang Văn Thanh ngưng thần nhìn gã, hân hoan nói: “Lòng tin của huynh cuối cùng đã thật sự khôi phục trở lại.”
Lưu Dụ ngượng ngùng: “Ta có thế nào cũng không thể qua mắt nàng được. Cùng thì tất biến, biến thì tất thông. Ta chỉ đặt giả thiết tưởng tượng Huyền soái trong tình huống này sẽ xoay sở như thế nào thôi?”
Giang Văn Thanh điềm nhiên nói: “Ông ấy chỉ e là không thể vượt qua thất bại nặng nề như huynh được, sớm đã tự tận cho xong.”
Lưu Dụ lại ngơ ngác.
Đó phải chăng là một trong những nguyên nhân mà Tạ Huyền tuyển chọn mình bởi vì mình là kẻ tứ cố vô thân, mất sạch mọi thứ vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, không giống như Tạ Huyền còn có gánh nặng thế gia đại tộc.
Bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên má hắn, nhẹ nhàng nói: “Nếu có cơ hội ta sẽ cạo râu cho huynh.”
Lưu Dụ đột nhiên cảm thấy cho dù có lâm vào thời khắc đen tối nhất của đời người, nhưng vẫn luôn có sinh cơ ở mọi chốn, chỉ là phải tranh thủ phấn đấu như thế nào thôi.
Trải qua thảm bại lần này, Lưu Dụ không còn là Lưu Dụ của ngày xưa nữa, đương nhiên sẽ không nảy sinh ý niệm tự tử nữa.