Chương 198: Hữu Ích Hoang Ngôn

Lưu Dụ thầm nghĩ người có ảnh hưởng nhất với Biên Hoang Tập trước mắt không phải Trác Cuồng Sinh, cũng không phải Giang Văn Thanh, mà là Đồ Phụng Tam.

Việc y không giúp Hoàn Huyền làm điều tàn bạo đã lấy được sự tôn kính của toàn bộ hoang nhân, cộng thêm tác phong hành sự độc ác tàn nhẫn khiến người người đối với y vừa "kính ái" bề ngoài lại vừa có phần sợ sệt. Nhiều yếu tố kết hợp lại, vừa vặn hình thành phân lượng của Đồ Phụng Tam tại Biên Hoang Tập.

Nếu có thể thuyết phục được Đồ Phụng Tam thì Tống Bi Phong, Giang Văn Thanh và gã sẽ không phải tác chiến một mình. Bọn Trúc Pháp Khánh cũng như một Tôn Ân khác, muốn đánh bại chúng thì chỉ có một cách là cả Biên Hoang Tập phải đoàn kết lại.

Thanh âm của Âm Kỳ vang lên: “Lão đại muốn gặp một mình Lưu huynh”.

Lưu Dụ quay qua Tống Bi Phong áy náy cười khổ. Tống Bi Phong hoàn toàn không để tâm nói: “Có một số việc không thích hợp để người thứ ba nghe được, Lưu huynh xin đừng ngại”.

Lưu Dụ vỗ vỗ vai Tống Bi Phong, theo Âm Kỳ mà đi.

Âm Kỳ đưa Lưu Dụ thẳng vào nội đường, vừa hay thấy Đồ Phụng Tam tại cửa vào liền thi lễ cáo lui.

Đồ Phụng Tam mỉm cười mời gã đến ngồi tại một góc của nội đường, đoạn y chuyển nét mặt sang vẻ ngưng trọng rồi hỏi: “Lưu huynh vì sao trở lại Biên Hoang Tập?”

Lưu Dụ cười khổ hỏi lại: “Nếu ta nói là tránh họa mà tới, Đồ huynh trong lòng sẽ nghĩ gì?”

Đồ Phụng Tam cười ha hả trả lời: “Ta sẽ nhớ tới câu ‘Là phúc thì không phải họa, là họa thì trốn cũng không được’. Nói thật, nếu ta có tình nguyện đối mặt với sự bức hại của Tư Mã Đạo Tử thì cũng phải không muốn đương đầu với sự uy hiếp của yêu nhân Di Lặc giáo”.

Lưu Dụ thản nhiên nói: “Vậy Đồ huynh sẽ minh bạch được cảm giác của ta bây giờ, chính là thiên hạ tuy rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho ta dung thân”.

Đồ Phụng Tam thong dong nhận xét: “Không nên bi quan như vậy, phàm mọi việc đều nên nhìn từ mặt tích cực, kể cả uy hiếp của Di Lặc giáo đối với Biên Hoang Tập. Xin hỏi Lưu huynh và Phụng Thiện thật ra có quan hệ gì?”

Lưu Dụ gật đầu đáp: “Tai mắt của Đồ huynh quả thật cực kỳ linh thông. Ta và Phụng Thiện mới gặp mặt hai lần, lần đầu là trong tình huống đối địch. Lần còn lại vào khoảng bảy, tám ngày trước. Hắn lặn lội đến Quảng Lăng, hy vọng cùng ta hợp tác chặn đánh Trúc Pháp Khánh tại Biên Hoang Tập”.

Đồ Phụng Tam lại hỏi: “Phụng Thiện dựa vào cái gì để thuyết phục Lưu huynh hợp tác vậy?”

Lưu Dụ trong lòng nghĩ “cùng ngươi nói chuyện đúng là thoải mái tinh thần, nghe một biết mười, mỗi câu hỏi đều trúng điểm cốt lõi”, đoạn đáp: “Hắn nói cho ta biết Vương Quốc Bảo đến phương bắc gặp Ni Huệ Huy, mời được "Thiên kiều mỹ nhân" Sở Vô Hạ đến Kiến Khang mê hoặc gã hôn quân Tư Mã Diệu, đồng thời tiết lộ Trúc Pháp Khánh đã bế quan tu luyện Thập trụ đại thừa công pháp tầng cao nhất, sau khi xuất quan sẽ đến Kiến Khang khai đàn làm phép”.

Đồ Phụng Tam nghe xong thở ra một hơi khí lạnh nói: “Trúc Pháp Khánh thời gian qua được xưng là Hán tộc đệ nhất cao thủ của võ lâm phương bắc, cùng Hồ tộc đệ nhất nhân Mộ Dung Thùy cùng nhau tỏa sáng. Bây giờ nếu tà công ma pháp lại tăng thêm một tầng, trong thiên hạ còn ai có thể một mình đả bại được y nữa?”

Lưu Dụ thở dài: “Nếu để y tới Kiến Khang, có trời mới biết sẽ xảy ra đại họa gì. Cho dù biết rõ là bị Phụng Thiên lợi dụng, ta cũng không thể không ưng thuận cùng hắn hợp tác, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể nắm bắt được hành tung của Trúc Pháp Khánh”.

Đồ Phụng Tam cười khổ hỏi: “Bây giờ tựa hồ điểm có thể lợi dụng duy nhất kia cũng đã biến mất rồi phải không?”

Lưu Dụ chán nản đáp: “Cho nên ta từ thế chủ động rơi vào bị động, sa vào cục diện phải chống đỡ, chẳng những không có cách nắm bắt được đường đi nước bước của Di Lặc giáo, ngược lại có thể bị đánh bại khi vẫn còn mơ hồ, hoàn toàn không có năng lực phản kích. Dưới tình thế xấu như vậy, ta làm sao có thể nhìn ra mặt nào tốt đẹp chứ?”

Đồ Phụng Tam gật gù đáp: “Tình hình đúng là khó khăn hơn so với tưởng tượng của ta, bất quá vẫn có thể nhìn ra một phương diện tốt để xem xét việc này. Ít nhất Di Lặc giáo đã cung cấp một động lực làm cho Biên Hoang Tập đoàn kết trở lại. Ta nghĩ nguyên nhân Lưu huynh tìm đến ta cũng không ngoài việc này”.

Lưu Dụ nói: “Tựa hồ ta không cần phải đau đầu phân trần lợi hại, đã có thể làm cho Đồ huynh đứng về phía mình. Như vậy cũng tốt, có thể tiết kiệm cho ta không ít nước bọt”.

Hai mắt Đồ Phụng Tam sáng rực nghênh đón ánh mắt của gã, y khẽ mỉm cười nói: “Huynh đích xác không nên bỏ thời gian để thuyết phục ta. Nếu là chi chủ của Biên Hoang Tập, ta sẽ lập tức đem Trúc Pháp Khánh ra làm công địch, toàn lực cùng y quần nhau đến cùng. Nhưng trên thực tế mọi việc ở Biên Hoang Tập lại phải thông qua hội nghị để quyết định, chiếu theo thông lệ phải được toàn thể (hay đa số???) đồng ý, như thế sẽ có khó khăn nhất định”.

Lưu Dụ trầm giọng nói: “Ta nghĩ trước tiên nên hỏi Đồ huynh một chuyện, vì sao...”

Đồ Phụng Tam đưa tay ngăn lời gã, nói giọng lãnh đạm: “Chiếu theo đạo lý, người Trúc Pháp Khánh muốn chĩa vào phải là Lưu huynh chứ không phải Đồ Phụng Tam ta. Lưu huynh phải chăng muốn hỏi vì sao ta lại tích cực đối phó với Trúc Pháp Khánh như thế phải không?”.

Lưu Dụ gật đầu đáp: “Kỳ thật ta sớm đã có một đáp án trong lòng, chỉ là muốn nghe Đồ huynh tự miệng nói ra. Phải chăng là vì Đồ huynh lo nghĩ cho đại cục của Biên Hoang Tập, không muốn có ngoại lực gì chia rẽ chúng ta, đồng thời đã có sách lược đánh cho địch không còn manh giáp?”. (Mẩu này binhbt sửa liều theo ý kiến cá nhân, mọi người xem lại hộ)

Đồ Phụng Tam bật cười trả lời: “Suy đoán của huynh rất chung chung, nhưng thông minh phi thường, làm ta khó có thể phủ nhận. Quả thật ta có suy nghĩ cho đại cục, bởi vì đã nhìn ra ý đồ phía sau của Trúc Pháp Khánh. Bọn chúng không phải chỉ muốn giết một vài người, mà là muốn từng bước xâm chiếm cả cái Biên Hoang Tập này”.

Lưu Dụ chấn động nói: “Đồ huynh suy nghĩ còn thấu triệt hơn cả ta, Tư Mã Đạo Tử đối với Biên Hoang Tập luôn luôn có dã tâm, nhưng lại không thể nhúng tay. Nếu như hắn có thể mượn sự giúp đỡ của lực lượng Di Lặc giáo, đương nhiên sẽ là việc khác”.

Đồ Phụng Tam nói: “Chúng ta sẽ nghiên cứu lại động cơ và thủ đoạn của Trúc Pháp Khánh sau. Việc cấp bách trước mắt là thuyết phục hội nghị tuyên bố Trúc Pháp Khánh là công địch của Biên Hoang Tập. Như vậy chúng ta liền có thể sử dụng nhân lực và tài nguyên của Biên Hoang Tập cho cuộc đấu tranh với y”.

Lưu Dụ chợt hỏi: “Nếu đưa phân tích chi tiết của huynh về Trúc Pháp Khánh cáo tri cho hội nghị, như vậy vẫn chưa đủ sức thuyết phục sao?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Vẫn thiếu một lời nói dối”.

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Lời nói dối?”

Đồ Phụng Tam gật đầu đáp: “Lời nói dối do Lưu huynh phụ trách, ta chỉ có thể cam đoan sẽ không tiết lộ, bởi vì nguồn gốc đã bị hủy diệt, chết rồi không thể đối chứng”.

Lưu Dụ tỉnh ngộ nói: “Nguồn gốc của lời nói dối là Phụng Thiện”.

Đồ Phụng Tam từ tốn nói: “Lưu huynh sẽ thông báo với hội nghị là từ nơi Phụng Thiện tìm được tin tức bí mật, rằng ‘Trúc Pháp Khánh đã cùng Mộ Dung Thùy âm thầm cấu kết, Di Lặc giáo lần này thay thế Đại Giang bang đến làm quân tiên phong cho Mộ Dung Thùy, âm mưu làm tan rã sức phòng ngự của Biên Hoang Tập từ bên trong’. Như vậy thì mọi người đều cùng có chung một kẻ thù, khẳng định sẽ đoàn kết nhất trí trở lại”.

Lưu Dụ lại một lần nữa lĩnh giáo tác phong và thủ đoạn không từ việc gì của Đồ Phụng Tam, trong lòng không thể không thừa nhận sự cao minh của y. Gã đồng ý đáp: “Đó là một lời nói dối hữu ích, so với việc Biên Hoang Tập bị Di Lặc yêu nhân công hãm cũng đáng giá mà, phải không?”

Hai người nhìn nhau mà cười. Đôi bên cùng nhận thấy quan hệ song phương lại tiến gần thêm một chút nữa, đồng thời hưởng thụ cảm giác thống khoái khi được kề vai sát cánh chống lại kẻ thù.

o0o

Mưa tuyết không ngớt đổ xuống càng làm cho màn đêm lạnh lẽo thêm phần ý vị.

Bến sông ở mặt bắc Huỳnh Dương nằm đúng nơi giao nhau của ba con sông Hoàng Hà, Thấm Thủy và Lạc Thủy. Tại đây đang neo đậu hơn trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, đại bộ phận là thương thuyền và thuyền đánh cá, chỉ có lác đác một vài chiến thuyền loại nhỏ. Cộng thêm việc chiến thuyền của Hoàng Hà bang tựa hồ bị tuyệt diệt trong cuộc chiến Biên Hoang Tập, có thể thấy được thủy quân vẫn là một lực lượng bạc nhược nhất của Mộ Dung Thùy. Đây là một đả kích trầm trọng và sâu sắc đối với hắn.

Đương nhiên, chỉ cần Mộ Dung Thùy đoạt được Biên Hoang Tập, điểm yếu về thủy vận và thủy chiến sẽ dần dần được thay đổi. Thông qua Biên Hoang Tập, hắn chẳng những có thể tiếp cận để mua sắm một lượng lớn thương thuyền và chiến thuyền từ vùng sản xuất buôn bán tàu thuyền phát đạt ở Giang Nam, mà còn có thể lợi dụng tài nguyên thiên nhiên và nhân lực của Biên Hoang Tập cho việc phát triển thủy nghiệp.

Vì vậy lấy Biên Hoang Tập làm khởi điểm cho cuộc chiến tranh bá là một sách lược đúng đắn, chỉ là Mộ Dung Thùy không tưởng nổi đám hoang nhân như từ một đống cát rời rạc bỗng đoàn kết lại, phản kích thành công chiếm được Biên Hoang Tập, làm kế hoạch của hắn sắp thành lại hỏng, mộng đẹp tan như mây khói.

Đối với cuộc chiến giải cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên trong tương lai, Biên Hoang Tập nên tận sức lợi dụng nhược điểm về thủy chiến của Mộ Dung Thùy, dùng sách lược thủy vận và thủy chiến thần tốc, làm cho đội kỵ binh khổng lồ của hắn có lực mà khó dùng, chỉ vậy mới có hy vọng thành công.

Yến Phi sau khi hiểu rõ hình thế của bến sông liền lặng lẽ rời đi. Trước đây phương pháp dễ thực hiện nhất để tiềm nhập Huỳnh Dương là trốn trong một lô hàng hóa đang vận chuyển rồi lẻn vào, hiện tại Yến Phi lại hiểu được đó là cách bất khả thi. Đơn giản là bởi vì hai cửa thành đối diện bến sông đang được canh phòng nghiêm cẩn, lại có lệnh toàn bộ hàng hóa đều phải tháo dỡ ở khu bến sông, sau khi kiểm tra mới được vận chuyển vào trong thành. Với thân thủ tài trí của mình, Yến Phi cũng cảm thấy không thể dùng phương pháp này được.

Chàng bèn toàn lực phóng về hướng tây của thành.

Giao thông từ Huỳnh Dương tới Lạc Dương, thủy lục hai đường đều thuận lợi như nhau. Từ Huỳnh Dương đến Lạc Dương, theo ngược dòng Lạc Thủy chỉ mất nửa ngày thủy trình. Giữa hai thành còn có quan đạo liên thông, khoái mã đi một ngày có thể tới nơi.

Yến Phi tiến về phía này, chính là muốn từ quan đạo giữa Huỳnh, Lạc tìm cơ hội vào thành.

Lúc này toàn bộ cửa thành đều đã đóng, trừ phi có việc quân sự cấp bách, nếu không tuyệt đối cấm tùy tiện mở ra.

Thực tế, Yến Phi đã sớm mất hy vọng vào được thành trong đêm nay. Bất quá dù sao nhàn rỗi cũng buồn chán, lợi dụng sự yểm hộ của màn đêm và gió tuyết, chàng quyết định trinh sát hình thế giao thông xung quanh toàn bộ thành trì.

Nhảy lên một cành ngang trên ngọn một cây đại thụ mọc bên Huỳnh, Lạc quan đạo, đưa mắt quan sát toàn bộ tình hình cửa phía tây, Yến Phi không khỏi nảy sinh cảm giác lực bất tòng tâm, tinh thần sa sút.

Trên tường thành đăng hỏa chiếu sáng khắp nơi, trạm gác được bố trí san sát, cảnh vật bên ngoài hiện ra rõ ràng như ban ngày. Càng tồi tệ hơn là cây cối xung quanh đã bị chặt bằng sạch, để lộ ra một dải đất trống không trơ trụi. Chỉ cần chàng xuất hiện bên hộ thành hà, khẳng định không thoát khỏi nhãn tình của địch nhân trên cao nhìn xuống.

Mộ Dung Thùy nếu đã nhận được tin tức giả là Yến Phi đã trở về Biên Hoang Tập, liệu hắn có giảm đi nhân lực phòng thủ và sự cảnh giác hay không? Đáp án chắc chắn là trái ngược với nguyện vọng của chàng, bởi vì Mộ Dung Thùy sẽ không cho phép bất cứ một sơ suất nào xảy ra, nếu không sẽ để cho địch nhân bất cứ phe nào trà trộn vào Huỳnh Dương phá hoại, ví như thiêu rụi lương thảo hay tung tin thất thiệt chẳng hạn, đều sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng đối với hắn. Trong thời khắc mấu chốt có thể ổn định được thiên hạ phương bắc này, Mộ Dung Thùy nhất định phải đặc biệt chú tâm cẩn thận.

Yến Phi thầm thở dài một hơi.

Bất luận khó khăn như thế nào, chàng cũng muốn vào Huỳnh Dương gặp mặt Kỷ Thiên Thiên một lần, không chỉ là muốn làm dịu đi nỗi khổ tương tư, mà còn vì trong thiên hạ chỉ có một mình chàng có thể liệu trị cho di chứng của việc tổn hao tâm lực quá độ của nàng. Đan pháp chàng học được trước đó không lâu từ An Thế Thanh sẽ giúp nàng tăng cường thể lực, từ đó có thể đảm trách nhiệm vụ thám tử tối thần kỳ, may ra có thể đả bại được một Mộ Dung Thùy luận về binh pháp là thiên hạ vô địch. Chí ít thì chàng cũng có thể nắm được rõ ràng tình cảnh hiện tại của chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, dựa vào đó mà định ra kế hoạch cứu viện cho chu toàn.

Đang khi tâm tư nổi sóng như vậy, từ phía xa đột nhiên truyền lại tiếng vó ngựa. Yến Phi phấn khởi tinh thần, vận công vào đôi tai chăm chú lắng nghe.

Tiếng vó ngựa còn cách nơi này khoảng tám dặm, trong lúc gió tuyết đầy trời vẫn không qua nổi thính giác tinh duệ gấp mười lần thường nhân của Yến Phi. Tốc độ đoàn người đang khá nhanh đột nhiên trở nên thong thả, lúc này chàng nghe thấy cả thanh âm kỳ dị của kim loại quét xuống mặt đất.

Yến Phi có cảm giác nhìn thấy chút ánh sáng trong đêm đen, vội từ trên cây nhảy xuống, hướng về phía đoàn nhân mã toàn lực chạy tới.

o0o

Đang lúc Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ bàn bạc chi tiết về “lời nói dối hữu ích”, Trác Cuồng Sinh và Mộ Dung Chiến cùng nhau đến, mang theo tin tức tốt lành là Chung Lâu hội nghị sẽ được tổ chức vào sáng mai.

Chờ cho mọi người ổn định xong chỗ ngồi, Đồ Phụng Tam liền nói: “Ta và Lưu huynh đã nghĩ ra một lời nói dối để thuyết phục các thành viên hội nghị đồng tâm hiệp lực, đối kháng toàn bộ địch nhân bao gồm cả Di Lặc giáo. Bọn ta hãy cùng nghiên cứu kỹ xem có chỗ sơ hở hay không”.

Lưu Dụ cảm thấy kinh ngạc, vốn tưởng chuyện này chỉ hai người bọn họ biết với nhau, ngờ đâu Đồ Phụng Tam đem ra nói khơi khơi như thế, không hề có chút ý định che dấu.

Phản ứng của hai người mới tới cũng hoàn toàn bất đồng.

Mộ Dung Chiến ngẩn người hỏi: “Vì sao cần bịa chuyện tại hội nghị?”

Trác Cuồng Sinh thì hứng thú nói một mạch: “Có lời nói dối tốt như vậy sao, mau nói cho ta nghe. Ta đang sợ Biên Hoang Tập lại đi vào con đường cũ vì tư lợi như trước kia. Hồng Tử Xuân, Cơ Biệt và Hô Lôi Phương ba người đều không đồng ý tổ chức hội nghị, cho rằng mục đích chỉ là tư oán cá nhân. May mắn là với ba tấc lưỡi chưa rách của ta, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý mở hội nghị. Mẹ ơi! Tất cả đều là bọn có tầm nhìn hạn hẹp”.

Đồ Phụng Tam hướng về phía Lưu Dụ nói: “Mời Lưu huynh nói cho hai vị đại ca tin tức nghe được từ nơi Phụng Thiện”.

Lưu Dụ trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái, bèn đem tin tức thật giả lẫn lộn toàn bộ nói ra.

Mộ Dung Chiến và Trác Cuồng Sinh sau khi nghe xong đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi trong lòng đối phương.

Mộ Dung Chiến ấp úng nói: “Cái này không giống là nói dối”.

Đồ Phụng Tam cười nói: “Ngoại trừ đoạn về Di Lặc giáo cấu kết với Mộ Dung Thùy, việc khác đúng là nghe được từ nơi Phụng Thiện. Có chân có giả mới làm cho một lời nói dối trở lên hoàn mỹ như vậy”.

Trác Cuồng Sinh đắn đo nói: “Mộ Dung Thùy mà cấu kết với Trúc Pháp Khánh, tin tức này có phải là đến quá đột ngột hay không? Ở phương bắc, Mộ Dung Thùy và Trúc Pháp Khánh tuy không đến mức là tử địch, nhưng ít ra là cũng cố kỵ lẫn nhau”.

Lưu Dụ trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp.

Biên Hoang Tập thật sự là địa phương khác thường. Cuộc chiến Biên Hoang đã làm quan hệ long trời lở đất của chư hùng trong tập cải biến đáng kể, mọi người cùng một chí hướng tập hợp lại bên nhau, vì Biên Hoang Tập trù mưu định kế, biểu hiện là lúc này tất cả đều cùng nhau động não để nghĩ ra một lời nói dối hoàn hảo nhất.

Lo ngại trong lòng Lưu Dụ đối với Trác Cuồng Sinh và Mộ Dung Chiến đã sớm tan biến, gã mỉm cười nói: “Điều này không phải nói dối mà lại là sự thật, bởi vì Trúc Pháp Khánh thần công đại thành, y cũng hiểu rõ bên mình đấu không lại Mộ Dung Thùy, đồng thời nhận thấy Mộ Dung Thùy tạm thời không rảnh rỗi nhòm ngó đến Di Lặc giáo. Vì vậy Trúc Pháp Khánh chủ động thân thiện với Mộ Dung Thùy, trước là giúp hắn thu hồi Biên Hoang Tập, sau đó hai bên sẽ phân chia lợi ích của nơi này”.

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: “Tin tức này từ đâu mà có, vì sao vừa rồi Lưu huynh không nói tới?”

Lưu Dụ trầm giọng đáp: “Bắc phủ binh chúng ta một mực lưu ý động tĩnh của Di Lặc giáo, điều e ngại chính là Di Lặc giáo đến phương nam làm loạn, cho nên mới có việc Huyền soái thụ thương nhưng vẫn cố giết chết Trúc Bất Quy. Hiện tại Huyền soái đã mất, Trúc Pháp Khánh bèn nắm thời cơ, dưới sự châm lửa thêm dầu của bọn Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo, đem người đến Kiến Khang lập giáo”.

Mộ Dung Chiến khó hiểu nói: “Trúc Pháp Khánh thiên tân vạn khổ kiến lập Di Lặc giáo tại phương bắc, với sự cuồng vọng tự đại trong mắt không người của y, sao lại vì sợ Mộ Dung Thùy mà dời đến phương nam phát triển? Thiên Sư đạo phương nam chính là tử địch của Di Lặc giáo, thắng bại còn chưa biết, hành động mạo hiểm này thật không sáng suốt”.

Lưu Dụ vui vẻ giải thích: “Chính vì y trong mắt không người, mới nghĩ ra hồng đồ??? đại kế đó. Tại phương bắc, hành động không sáng suốt nhất là chính diện đương đầu với Mộ Dung Thùy đang cực kỳ hưng thịnh. Nếu như có thể tránh được mũi nhọn ấy, tạm thời tháo cờ cất trống, Di Lặc giáo với căn cơ thâm hậu sẽ có thể ung dung làm ngư nhân thu lợi. Lúc Trúc Pháp Khánh thành công trở thành quốc sư của chính quyền phương nam, Di Lặc giáo liền có thể trở thành quốc giáo, khi đó Trúc Pháp Khánh có thể chiếm cứ phương nam rồi tấn công phương bắc, Di Lặc giáo đồ tại phương bắc liền có thể nổi lên hưởng ứng, như thế nghiệp lớn thống nhất thiên hạ của Di Lặc giáo ai dám nói không thể không đại thành trong tay Trúc Pháp Khánh nào?”

Trác Cuồng Sinh thở ra một hơi khí lạnh nói: “Người này suy nghĩ rất sâu xa, lại cũng phù hợp với hình thế trước mắt”.

Đồ Phụng Tam nhíu mày nói với khẩu khí có điểm không hài lòng: “Lưu huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta”.

Lưu Dụ xuôi tay cười khổ nói: “Ta cũng vừa mới nghĩ ra, như thế làm sao có thể nói sớm cho huynh được?”

Đồ Phụng Tam, Trác Cuồng Sinh và Mộ Dung Chiến nghe được nhìn nhau, tiếp theo phát ra tràng cười vang dội, cùng hiểu được là Lưu Dụ vẫn đang nói dối.

Trác Cuồng Sinh ôm bụng nén cười nói: “Thành công rồi. Thành công rồi. Lời nói dối này làm chúng ta biết rõ sự tình mà còn bị gạt, khẳng định có thể xỏ mũi bất cứ kẻ nào”.

Mộ Dung Chiến vừa lau nước mắt chảy ra, vừa cười vừa nói: “Như vậy tin tức không phải từ nơi Phụng Thiện nghe được, mà là từ mạng lưới tình báo bí mật chắc chắn của Bắc phủ binh”.

Đồ Phụng Tam nói tiếp: “Thứ cho ta trách oan Lưu huynh. Lưu huynh lần này trở lại Biên Hoang Tập chính là muốn phá vỡ âm mưu nam hạ của Trúc Pháp Khánh. Ha ha. Thật buồn cười. Bây giờ thậm chí ta cũng có điểm tin tưởng với lời nói dối gạt người vô căn cứ đó, có lẽ vì nó thích hợp với tình hình thực tế, nó quá hợp tình hợp lý”.

Trác Cuồng Sinh nói: “Nói không chừng chúng ta thực sự đã đoán đúng”.

Mộ Dung Chiến lắc đầu nói: “Làm sao mà lại xảo hợp như vậy được. Bất quá chúng ta định cường điệu về điểm lão Trúc muốn cùng Mộ Dung Thùy phân chia Biên Hoang Tập, nếu không thì có ai nhàn rỗi quan tâm đến việc bọn chúng đến phương nam làm xằng làm bậy chứ?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Phương diện này lại không cần phải lo lắng, ta không tin Trúc Pháp Khánh đối với Biên Hoang Tập không có dã tâm. Y đem thi thể Phụng Thiện treo tại cửa đông thị chúng, chính là thủ pháp ném đá dò đường trên giang hồ để kiểm tra xem chúng ta trở thành một đám cát rời hay vẫn bảo trì sự đoàn kết”.

Trác Cuồng Sinh song mục thần quang bắn ra, lãnh đạm nói: “Chúng ta sẽ làm y thất vọng tràn trề”.

Mộ Dung Chiến nói: “Người khác thì ta chẳng biết bọn họ có ý nghĩ gì, nhưng nhân mã từ phía bốn người chúng ta, khẳng định đã đoàn kết với nhau. Lưu huynh có thể đại diện cho Đại Giang bang nói chuyện không?”.

Ánh mắt ba người đồng thời dừng trên người Lưu Dụ.

Gã đáp: “Lập trường của Đại Giang bang với ta là một”.

Trác Cuồng Sinh cao giọng: “Tốt lắm. Nghĩa khí hào tình của chúng ta nay đã trở lại. Tại hội nghị ngày mai, ai phản đối việc đem Trúc Pháp Khánh làm công địch thì nhiều khả năng là người có quan hệ với y, cũng chẳng khác nào là địch nhân của chúng ta. Không có quyết tâm như vậy, chúng ta sao có tư cách cùng Trúc Pháp Khánh đọ sức đến cùng chứ?”

Trên miệng Đồ Phụng Tam hiện ra nụ cười lãnh khốc, y lạnh lùng nói: “Lời này của Quán chủ thật hợp với tính cách của ta”.

Tiếp đó y hướng ra bên ngoài quát lớn: “Nhân lang môn đưa rượu lại, mỗi người hãy uống cạn một ly để kết minh!”.

Ba người lập tức phụ họa vỗ tay tán thưởng vang dội.