Yến Phi ngồi trên một phiến đá vuông bên ngoài quân doanh trên sườn một gò đất, chàng ngửa mặt ngắm bầu trời đầy sao, những suy nghĩ trong lòng cứ trào dâng.
Sau một thoáng bất chợt cảm ứng được Kỷ Thiên Thiên vào tối hôm qua, rồi lại mất đi ngay không hề thu thập được một tin tức mới nào cả. Vì Kỷ Thiên Thiên, chàng đã cải biến cách sống của mình, đem toàn bộ tâm tình hướng vào cuộc chiến tranh Bắc phương tàn khốc.
Quay trở về bên Thác Bạt Khuê, chàng tựa như kẻ lãng tử ly hương biệt xứ, có cảm giác như chim mỏi cánh tìm về với tổ. Mặc dù trong tâm chàng không nguyện ý thừa nhận, song sự thật chính thị là người bạn thiếu thời thân thiết nhất này đã biến thành hy vọng duy nhất của chàng để hồi cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.
Thác Bạt Khuê là người Bắc phương duy nhất có khả năng đánh bại Mộ Dung Thùy, những kẻ khác đều không đủ năng lực.
Từ sớm khi hãy còn thiếu thời, Thác Bạt Khuê đã ngộ được ra đạo lý bảo tồn tông tộc nên đã toàn lực phát triển nghiệp dưỡng mã và sinh ý kiếm lời tốt nhất của y. Chính là thông qua Biên Hoang Tập bán ngựa cho phương Nam, rồi lại dùng tiền tài thu được để duy trì mã tặc đoàn hùng mạnh của bản thân.
Mã tặc đoàn của y quả thực là đội quân du mục tung hoành khắp Trung thổ, đến đi như gió, nhiều lần liên tiếp phải trốn tránh địch nhân bao vây. Qua bao năm kinh nghiệm đã hình thành nên phương thức tác chiến kiểu du mục độc nhất vô nhị này.
Sau khi hai ngàn quân tiên phong trực thuộc đại tướng Trưởng Tôn Tung, thủ hạ của Thác Bạt Khuê kéo đến tụ họp, binh lực của bọn họ đại tăng không còn sợ Mộ Dung Tường phản kích. Song làm thế nào để công hạ Bình Thành, Yến Phi tuyệt vẫn chưa rõ kế sách Thác Bạt Khuê sẽ sử dụng .
Thác Bạt Khuê đến bên cạnh chàng, vai kề vai ngồi xuống.
Yến Phi điềm đạm nói: “Tại sao ngươi lại phái Tiểu Biều tới Trung Sơn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cự tuyệt sắc phong của Mộ Dung Thùy, thêm vào thủ hạ của ngươi công nhiên phản kháng y tại Biên Hoang. Yên nhân vẫn phải khách khách khí khí đối với ngươi sao?”
Thác Bạt Khuê mỉm cười: “Hiện tại trong tộc chỉ có mình ngươi là có gan dám chất vấn trước mặt ta, bất quá cảm giác của ta hiện đang rất tốt. Ngươi biết không, ta càng ngày càng cảm thấy cô độc và tịch mịch, ai dám cùng tâm sự với ta? Ngươi quay trở về thật quả là quá tốt.”
Yến Phi nói: “Ngươi vẫn còn chưa trả lời ta!”
Thác Bạt Khuê ngửa mặt nhìn trời nặng nề thở một hơi dài, nói: “Ngươi đã quá rõ ta là hạng người nào, không mạo hiểm một chút làm sao có thể thành tựu đại nghiệp. Luận về binh lực, bọn ta chẳng những thua xa so với đại quân viễn chinh Lạc Dương của Mộ Dung Thùy, mà ngay cả quân lực hai vạn Yên binh lưu lại phòng thủ Trung Sơn bọn ta cũng chưa thể so bì được. Nhân mã bọn ta có thể điều động để công phá Bình Thành và Nhạn Môn tính ra không đến một vạn, nếu để Mộ Dung Tường nghe trước được một chút phong thanh điều quân lại thủ thành, bọn ta sẽ để trượt mất thời cơ thuận lợi nhất để tiến nhập Trường Thành. Trong tình huống như vậy sao không liều mạo hiểm dụng mưu để thành công?”
Yến Phi quay đầu lại nhìn y hỏi: “Ngươi từ sớm đã đoán trúng việc Mộ Dung Tường sẽ gây khó dễ Tiểu Biều, đúng không?”
Thác Bạt Khuê bình thản như không có chuyện gì đáp: “Khả dĩ có thể nói như vậy. Ta phái Tiểu Biều tới cùng Yên nhân hòa hảo, cố ý thể hiện yếu nhược khiến Mộ Dung Tường ngộ nhận ta vẫn chưa đủ lông đủ cánh, vẫn không dám khinh cử vọng động. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Mộ Dung Tường không sát hại Tiểu Biều chỉ bắt giữ y làm con tin, bức ta phải lập tức hiến lên năm ngàn chiến mã, như bọn ta mà thực sự khuất phục nội trong mấy năm bọn ta đừng hòng cựa mình. Yên nhân cũng sẽ trừ bỏ Thác Bạt tộc bọn ta loại đi mối uy hiếp ngay liền kề này.”
Yến Phi nói: “Ngươi cũng sớm đoán ra Yên nhân sẽ uy hiếp ngươi tiến cống một lượng lớn chiến mã.”
Thác Bạt Khuê vỗ vào vai Yến Phi, không ngừng cười sằng sặc: “Mộ Dung Tường còn xa mới bằng được phụ thân hắn, thậm chí còn chẳng thể so được với Mộ Dung Bảo thì làm sao có thể là đối thủ của ta? Ta giả vờ đáp ứng rồi nương theo việc áp tải chia ngựa thành từng đội tiến nhập Trường Thành, để đưa chiến sĩ ngầm xâm nhập Trường Thành. Đồng thời cử người giải cứu Tiểu Biều, Mộ Dung Tường vẫn chưa tỉnh giấc nên suất lĩnh thân vệ truy đuổi Tiểu Biều, nghĩ rằng chủ yếu bắt được Tiểu Biều sẽ có thể cùng bọn ta trao đổi chiến mã.” (Chú thích thêm: Chuyện này dựa trên chuyện có thật trong lịch sử, xảy ra tầm mùa thu năm 391 dẫn đến rạn nứt mối quan hệ giữa Hậu Yến và Bắc Ngụy)
Yến Phi cảm thấy thư thái hơn một chút, nhân vì Thác Bạt Khuê hoàn toàn không gác chuyện an nguy của thân đệ mà không đoái hoài tới, nói: “Ngươi có biết Tiểu Biều suýt chút nữa thì đã bị bắt lại chứ?”
Thác Bạt Khuê nói: “Bởi vì ta đã đánh giá thấp Mộ Dung Tường, không nghĩ hắn lại xúi giục Hậu Yến Minh, nương theo đó mà đối phó nhổ tận gốc Sóc Phương bang của bọn ta. Khiến Tiểu Biều sau khi tới được Nhạn Môn không có một người tiếp ứng y lại còn rơi vào vòng vây hãm của Hậu Yến Minh, khiến những cao thủ đi cùng với y tất cả đều trận vong và chỉ mỗi y một mình thoát thân được. Thật may lại gặp được cứu tinh là ngươi hôm đấy, bằng không vì cân nhắc đại cục chắc buộc phải hy sinh Tiểu Biều.”
Nghe được hai câu cuối, Yến Phi nhất thời trầm mặc không nói nên lời. Thác Bạt Khuê tựu trung vẫn là hạng người này, vì hoành đồ bá nghiệp bất kỳ ai cũng có thể hy sinh. Bất quá cũng không thể hoàn toàn trách Thác Bạt Khuê, nhân vì truyền thống Thác Bạt tộc luôn luôn như vậy, vì sinh tồn của bộ tộc, mỗi một chiến sĩ đều phải có tâm lý chuẩn bị vì bộ tộc mà đổ máu rơi đầu.
Thác Bạt Khuê vươn tay nắm chặt bờ vai rộng của Yến Phi, mỗi một lời nói đều xuất phát từ đáy lòng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Từ khi ta hiểu chuyện đến nay, người ta yêu thích và tín nhiệm nhất chính là Yến Phi ngươi, còn kẻ ta sùng bái nhất chính là Mộ Dung Thùy. Ta nhất nhất học tập thành công của y, vì thế không một ai hiểu y bằng ta. Người muốn cứu hồi mỹ nhân của ngươi, thiên hạ rộng lớn chỉ có ta có thể trợ giúp, chủ yếu phải theo phương thức và thủ đoạn của ta, bằng không chúng ta chỉ có tự đưa mình đến diệt vong.”
Yến Phi nói: “Giả như chúng ta công hạ Bình Thành cùng Nhạn Môn hai đại trọng trấn bên trong Trường Thành, liệu Mộ Dung Thùy sẽ có phản ứng như thế nào?”
Thác Bạt Khuê bình thản nói: “Chỉ cần Mộ Dung Thùy không tự thân suất lĩnh đại quân hồi sư ứng chiến thì mọi sự sẽ thành.”
Yến Phi trong lòng chấn động.
Chàng cuối cùng cũng minh bạch, lần này Thác Bạt Khuê tiến nhập Trường Thành, chính là đã đem toàn bộ vốn liếng mạo hiểm đặt vào một lần cá cược này. Cược rằng Mộ Dung Thùy vô pháp phân thân quay đầu thương đối phó với y, nếu mà không được như vậy thì Thác Bạt Khuê khó mà tránh khỏi hậu quả tộc diệt nhân vong. Nguyên nhân bởi y vẫn còn xa mới có thể là đối thủ của Mộ Dung Thùy, bất luận so binh pháp hay thực lực, nhưng nếu như là kẻ khác thì Thác Bạt Khuê vẫn còn lại một tia hy vọng.
Thác Bạt Khuê cười khổ: “Hiện tại ngươi đã minh bạch chuyến này công hạ Bình Thành đơn thuần là một ván cá cược mạo hiểm, nhưng lại cũng là cơ hội duy nhất của ta. Nhân lúc Mộ Dung Thùy đang huy động toàn lực tập trung vào Quan Trung, không thể phân thân chỉ huy quân đến ứng chiến tham dự cuộc long tranh hổ đấu thống nhất Bắc phương.”
Yến Phi trầm giọng nói: “Cho dù Mộ Dung Thùy có đến chúng ta cũng không sợ, bởi Mộ Dung Thùy có một nhược điểm trí mạng.”
Chàng trong lòng minh bạch, lý do tại sao Thác Bạt Khuê không thể không mạo hiểm. Nếu Thác Bạt Khuê không sắp đặt kế sách kiềm chế, đánh lạc hướng chú ý của Mộ Dung Thùy thì cứ theo tác phong không chịu thất bại của Mộ Dung Thùy, sẽ nhằm Biên Hoang Tập tiến hành cuộc báo phục đáng sợ ngọc đá cùng nát để rửa mối nhục sát tử huynh đệ kết bái Thiết Sĩ Tâm. Nhưng Biên Hoang Tập lại chính là mệnh mạch của chính sách khuếch trương của Thác Bạt Khuê, cùng y xa gần phối hợp vì thế tuyệt đối không thể để mất.
Thác Bạt Khuê chấn kinh nói: “Mộ Dung Thùy không ngờ cũng có nhược điểm trí mệnh, tiểu Phi chớ có lừa ta vui mừng đấy nhé.”
Yến Phi nói: “Ta việc gì phải lừa cho ngươi vui vẻ. Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng, thực quả ta có khả năng nắm rõ hành động của Mộ Dung Thùy cho phép ngươi thong dong bố trí. Vậy ngươi nhẩm tính xem có tự tin chiến thắng được không?”
Thác Bạt Khuê song mục tức thì xạ phát tinh quang, nói: “Mộ Dung Thùy vang danh đương thế thiện dụng kì binh, như y không dụng được kì binh, đương nhiên uy lực đại giảm, thậm chí không cần phải sợ, bất quá ngươi làm thế nào có được khả năng ấy?”
Yến Phi trầm giọng: “Tiểu Nghi không biết đã cáo tố với ngươi chưa, việc bọn ta làm thế nào thoát khỏi cạm bẫy vây hãm Mộ Dung Thùy bố trí ở Phong Minh Hạp và giữa đường đánh chặn thuyền đội của y?”
Thác Bạt Khuê gật đầu nói: “Tiểu Nghi đối với sự việc quả có báo cáo tường tận, toàn bộ sự kiện thật thần kỳ. Ngươi tựa như thần cơ diệu toán biết rõ Mộ Dung Thùy bố trí mai phục tại Phong Ô Hạp, cũng cảm ứng được nơi chốn của Kỷ Thiên Thiên khiến Mộ Dung Thùy sém chút nữa thì bị ngươi đoạt hồi mất Kỷ mỹ nhân.”
Yến Phi bình thản nói: “Ta chẳng thể có tài thần bốc tiên tri, mà là Thiên Thiên cáo tố cho ta.”
Thác Bạt Khuê ngây người hỏi: “Ta vẫn chưa minh bạch! Kỷ mỹ nhân làm thế nào có thể cáo tố cho ngươi?”
Yến Phi nói: “Ngươi có tin là có truyền tâm thuật không?”
Mục quang Thác Bạt Khuê như khóa chặt lấy chàng, hiện rõ thần sắc không thể tin nổi, nói: “Ngươi nói ngươi có khả năng cùng Kỷ mỹ nhân tâm linh đối thoại, không phải đùa đó chứ?”
Yến Phi lãnh đạm nói: “Từ nhỏ tới lớn, ta đã lần nào dối gạt ngươi chưa?”
Thác Bạt Khuê vọt đứng dậy rồi lại quỵ gối trước mặt Yến Phi, hai tay nắm chặt vai chàng, thần tình đại hỉ: “Nếu như ngươi có thể cùng Kỷ mỹ nhân dụng tâm truyền tin, quyền chủ động thời hoàn toàn nằm trong tay ta. Tiến công thối thủ, ta có thể thong dong triển khai, như thế tuyệt đối sẽ là một việc hoàn toàn khác. Ngươi quả thực có thể tùy thời từ Kỷ mỹ nhân mà lấy được tin tình báo hả?”
Yến Phi không hề giấu diếm, liền đem tình huống cùng Kỷ Thiên Thiên dĩ tâm truyền tâm mà nói ra, nghe rõ Thác Bạt Khuê vừa hỉ vừa kinh; hỉ đương nhiên vì dị năng của Yến Phi, kinh là vì truyền tâm chi pháp tuyệt không nhẹ nhàng dễ dàng như đối thoại thông thường giữa người với người, trong đó bao hàm rất nhiều biến hóa và bất trắc. Tỷ như Kỷ Thiên Thiên đổ bệnh, hoặc như Mộ Dung Thùy lại không đem theo nàng ở gần cạnh.
Thác Bạt Khuê vụt đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn trời rồi thở ra một hơi dài nói: “Những lời ngươi nói ta đương nhiên không hoài nghi một tý nào, nói như vậy Kỷ Thiên Thiên chính là nhược điểm trí mệnh duy nhất của Mộ Dung Thùy, ta sẽ lợi dụng yếu điểm này để khiến Mộ Dung y phải nếm mùi thất bại cay đắng. Mộ Dung Thùy à! Uổng cho ngươi anh hùng cái thế, chung quy cũng vẫn bị hãm thân bởi một chữ tình, đúng là khiến cho người ta phải bất ngờ mà.”
Yến Phi nói: “Chỉ cần ta có thể kiến lập đối thoại tâm linh với Thiên Thiên, thì chúng ta có thể biết trước liệu Mộ Dung có tự thân hồi sư hay không để còn có biện pháp khác đối phó bọn chúng.”
Thác Bạt Khuê cúi đầu ngắm nhìn chàng song mục lấp lánh tinh quang, trầm giọng nói: “Số mệnh ngươi phải cùng ta chung vai tác chiến, cho đến khi đả bại Mộ Dung Thùy đoạt hồi mỹ nhân, lúc đó thời thiên hạ chính thị là thiên hạ của Thác Bạt Khuê ta. Tiểu Phi à, quên cái thân phận nửa Hán nhân của ngươi đi! Trong thể nội của ngươi chính đang chảy dòng máu của Thác Bạt tộc ta, mệnh vận của ngươi là phải giúp ta chấn hưng Đại quốc của chúng ta, hoàn thành mục tiêu to lớn chinh phục Trung thổ của tộc Thác Bạt.”
Yến Phi cười khổ: “Cứ đả bại Mộ Dung Thùy rồi hãy nói.”
oOo
Sau khi Lưu Nghị rời đi Lưu Dụ không dám uống nữa, gã phải hết sức duy trì sự tỉnh táo nhằm đưa ra quyết định quan trọng khả dĩ có ảnh hưởng đến tiền đồ của gã.
Rốt cuộc thì đến gặp Hà Khiêm hay không đến gặp? Mặt khác có nên thông tri Lưu Lao Chi biết về vấn đề này không?
Nếu giấu Lưu Lao Chi việc bí mật gặp gỡ Hà Khiêm, một khi tin tức truyền ra đến tai Lưu Lao Chi gã lập tức sẽ bị Lưu Lao Chi coi như phản đồ, tình huống đương nhiên cực kỳ bất lợi.
Lưu Nghị tuy nói việc gặp mặt hoàn toàn bảo mật, song lòng người khó lường không nói chắc được, liệu Hà Khiêm có cố ý tiết lộ tin tức ra nhằm bức Lưu Dụ phải ngả hoàn toàn theo phe của y.
Nhưng nếu cự tuyệt lời mời của Hà Khiêm lập tức làm mất lòng y, y lại không như Tư Mã Đạo Tử, Vương Quốc Bảo xa mãi Kiến Khang. Mà y đích thực là một đại tướng có thực quyền tại Bắc Phủ Binh thế lực chỉ sau mỗi Lưu Lao Chi, thậm chí Lưu Lao Chi mỗi khi có quyết định trọng yếu cũng đều phải tìm Hà Khiêm để thương lượng. Lưu Dụ gã nếu quả không nể mặt y thì hậu quả khó lường.
Vài lời của Lưu Nghị khiến gã rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Tửu hứng tức thì hoàn toàn tan biến, lòng nghĩ sự việc loại này chỉ có thể trước hết tìm Tôn Vô Chung thương lượng lắng nghe ý kiến của y. Tôn Vô Chung thế nào cũng nắm vững mối quan hệ hiện tại giữa Lưu Lao Chi và Hà Khiêm hơn gã.
Đúng lúc định rời đi, một bóng người khác bước đến trước mặt gã, Lưu Dụ mắt trông thấy đã suýt rút đao khỏi vỏ.
Đối phương hiển lộ vẻ mặt tươi cười, giơ cả hai tay lên hướng về phía gã biểu thị không có ác ý. Y đặt mình ngồi xuống chỗ Lưu Nghi vừa ngồi lúc nãy, hi hi cười: “Lưu huynh xin đừng hiểu nhầm, ta đến đây chính để giảng hòa.”
Kẻ vừa đến chính là truyền nhân đắc ý của giáo chủ Thái Ất giáo Giang Lăng Hư, tên gọi Phụng Thiện. Lần này y đã thay đạo bào bằng trang phục lữ hành thông thường, cùng với thân thể to béo và khuôn mặt tươi cười. Trông thế nào cũng chỉ như một tiểu thương nhân thân thiện và phát tài, chứ không thể nào hình dung được y chính là kẻ cùng với “Yêu đạo” Lư Tuần là những cao thủ tà giáo đối kháng nhau.
Phụng Thiện cười hi hi nói: “Sau khi chia tay, tiểu đạo lúc nào cũng nhớ tới Lưu huynh cùng Yến huynh!”
Lưu Dụ nhớ lại tình huống đêm hôm đó, gã và Yến Phi ngay lúc Lư Tuần kích lui Phụng Thiện từ đằng sau xuất thủ đoạt lấy Thiên Địa bội, cùng với Phụng Thiện tuyệt chưa một lần thấy mặt nhau, bất quá nếu như Phụng Thiện lánh một bên dòm xem, đương nhiên có thể nhìn rõ diện mạo bọn gã.
Lưu Dụ lòng nghĩ đợt sóng trước chưa qua, lớp sóng sau đã đến, thực sự bản thân không biết đích thị vận mệnh gì đang đón đợi. Đoạn cười khổ nói: “Thiên Địa bội tịnh không có ở trên người ta. Bất quá ngươi nếu tìm ta để gây phiền toái, Lưu Dụ ta sẽ phụng bồi hết mình.”
Phụng Thiện vội nói: “Chính vậy nên ta mới nói Lưu huynh đừng hiểu nhầm. Thiên Địa bội lọt vào tay kẻ nào, bọn ta đã mắt thấy tai nghe điều tra rõ từ sớm.”
Lưu Dụ quá đỗi nghi ngờ hỏi: “Nếu không phải vì Thiên Địa bội tại sao ngươi lại tới tìm ta?”
Phụng Thiện hạ thấp giọng nói: “Việc ta tìm Lưu huynh với Thiên Địa bội không hề có nửa điểm quan hệ, mà là xem liệu có thể hòa thủ hợp tác đối phó với địch nhân chung của chúng ta không.”
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: “Địch nhân chung?”
Phụng Thiện tiến sát hơn chút, nói: “Trúc Pháp Khánh thì sao nhỉ?”
Lưu Dụ nhíu mày: “Tại sao lại tìm ta? Ngươi nghĩ ta có thể hợp tác với ngươi à?”
Phụng Thiện bình tĩnh phân bua: “Đương nhiên còn phải xem xét tính tới khả năng hợp tác của đôi bên, ta phụng mệnh sư tôn đến Quảng Lăng tìm ngươi. Lưu huynh chắc bất nguyện nhìn Dị Lặc giáo chiếm lấy Nam phương lộng hành tác yêu tác quái, nhằm vào Tạ gia hiện đã mất đi chỗ dựa Tạ An, Tạ Huyền để đối phó. Có đúng thế không?”
Lưu Dụ bị y kích trúng yếu điểm, rất muốn từ miệng y thu được tình huống có liên quan đến “Đại Hoạt Di Lặc” Trúc Pháp Khánh. Bất quá đừng nhìn diện mạo bên ngoài chân thật không điểm gian giảo của Phụng Thiện, y kỳ thực là một lão giang hồ lọc lõi xảo quyệt, trừ phi đáp ứng hợp tác với bọn y, bằng không đừng mong từ người y thu được bất kỳ tin tức hữu dụng nào. Phụng Thiện xuất hiện tại đây thời điểm này thực sự gióng lên tín hiệu báo động, biểu thị Trúc Pháp Khánh đã sắp xuống phương Nam, nhưng tự mình lại không hề thu được một chút phong thanh nào cả. Duy chỉ có điểm này cũng khiến gã không thể không cùng Phụng Thiện qua sông lụy đò.
Cau mày hỏi: “Quý giáo cùng Trúc Pháp Khánh đã qua kỳ trăng mật rồi ư?”
Phụng Thiện than: “Không chỉ đơn giản là đã qua thời kỳ trăng mật, Trúc Pháp Khánh đối với tệ giáo chính là tử địch, Thái Ất giáo cùng Dị Lặc giáo thế bất lưỡng lập, để đối phó lão bọn ta bất kể tất cả. Ai! Ta thường đối với người khác ít khi thành thực, trước khi đến đây cũng đã nghĩ một loạt lý lẽ văn hoa để thuyết phục Lưu huynh. Hiện tại gặp mặt Lưu huynh tốt nhất là đem lời thành thật mà nói ra, nếu như Lưu huynh mà không có hứng thú bọn ta chỉ còn cách dựa vào sức bản thân mà quyết đấu với Trúc Pháp Khánh cho đến cùng thôi.”
Tiếp lời, y hạ giọng nói: “Bọn ta hiện tại đã phân nhỏ ra, không để đôi gian phu dâm phụ Trúc Pháp Khánh có được một mục tiêu công kích. Sự việc này gây tổn hại khôn lường đối với thanh uy của tệ giáo, song chỉ cần có thể sát tử Trúc Pháp Khánh, bất kỳ hy sinh nào cũng đáng cả.”
Lưu Dụ nhất thời không thông hỏi: “Nghe như ngữ khí của ngươi, sự việc đối lập Di Lặc giáo thực sự không chỉ là vấn đề của ngày hôm nay. Tại sao ngày trước không cần ẩn núp, hiện tại thì lại sợ hãi kinh hoàng khủng khiếp đến vậy?”
Phụng Thiện thu lại nụ cười trên mặt, hiện xuất thần sắc ngưng trọng, nói: “Nhân vì theo tin tức tình báo của bọn ta, Trúc Pháp Khánh bế nhập tử quan tiềm tâm tu luyện công pháp tối cao Thập Trụ Đại Thừa Công, một khi lão thành công xuất quan, thời thiên hạ không người khống chế nổi. Đương nhiên! Ta chỉ đơn đả độc đấu phát ngôn.”
Lưu Dụ lòng nghĩ cùng đối phương hợp tác chưa chắc đã là không tốt, chí ít cũng nắm rõ trong lòng bàn tay tình huống giữa Thái Ất giáo với Di Lặc giáo, việc mà bản thân gã không biết một chút gì. Đối phó Di Lặc giáo chính nghĩa bất dung cũng là trách nhiệm của Lưu Dụ gã, hiện tại ở Nam phương ngoài gã ra thì còn có ai?
Đoạn nói: “Lệnh sư không ngờ lại coi trọng Lưu Dụ này đến vậy, ta thì có tư cách gì mà trợ giúp quý bang trong việc này?”
Phụng Thiện đáp: “Trước hết ngươi chính là người kế thừa được Tạ gia chỉ định, đương nhiên không cho phép bất kỳ kẻ nào hướng tới Tạ gia để báo phục. Hơn nữa ngươi cũng có ảnh hưởng tại Biên Hoang Tập, mà Biên Hoang lại chính là thông lộ Trúc Pháp Khánh tất phải qua nếu muốn tới Kiến Khang. Chỉ cần ngươi sách động lực lượng của Biên Hoang Tập đối phó với Trúc Pháp Khánh, phối hợp với đoàn cao thủ tinh nhuệ của bổn giáo bao gồm cả sư tôn thì sẽ hoàn toàn chắc chắn khiến Trúc Pháp Khánh vĩnh viễn không thể tới được Nam phương.”
Lưu Dụ lòng nghĩ nguyên lai là như vậy, trọng điểm vẫn là Biên Hoang Tập.
Đoạn hỏi: “Ngươi liệu có nắm được hành động của Trúc Pháp Khánh không?”
Phụng Thiện hân hoan nói: “Đối với địch nhân, bọn ta đương nhiên hoàn toàn thông tỏ. Gần đây đồ nhi của Trúc Pháp Khánh tới Di Lặc sơn tìm Trúc Pháp Khánh, nhưng bởi Trúc Pháp Khánh đang bế quan tu luyện nên không thể gặp mặt. Vương Quốc Bảo ly khai Di Lặc sơn được ba ngày, thì nữ đồ đệ đắc ý “Thiên kiều mỹ nữ” Sở Vô Hạ của Ni Huệ Huy cũng khởi trình tới Nam phương, bọn ta sợ đả thảo kinh xà nên không đối phó với ả. Ấy! Ả yêu nữ này đích thị là vưu vật trên giường của nam nhân, bất luận người nào đã thử qua với ả thì sẽ không còn hứng thú với nữ nhân khác nữa. Lưu huynh có minh bạch không?”
Lưu Dụ trong tim rúng động đã đoán trúng sự việc, quả nhiên ẩn ước có liên quan tới Vương Quốc Bảo, khả năng lớn là nhằm đối phó Mạn Diệu mà tới. Nhân vì Tư Mã Đạo Tử cùng Vương Quốc Bảo rốt cuộc đã phát giác, đoán ra Mạn Diệu có vấn đề. Như vậy yêu nữ này chính thị nhằm thay thế Mạn Diệu.
Sự việc như vậy tất phải lập tức thông tri cho Nhậm Thanh Thị. Ôi! Bất quá có khả năng y thị đã sớm rời khỏi Quảng Lăng. Bản thân chỉ còn một hy vọng duy nhất là tối nay khi quay lại quân xá y thị vẫn còn quấn lấy chăn mà ngủ trên giường, đi rồi về nhanh như hoàng hạc?
Lần này gã đối với tin tình báo chuẩn xác của Phụng Thiện tuyệt không còn ý hoài nghi, trầm giọng nói: “Theo như ngươi ước tính, khi nào thì Trúc Pháp Khánh sẽ khởi trình Nam hạ?”
Phụng Thiện đáp: “Khoảng tầm thời gian một tháng.”
Rồi hưng phấn nói tiếp: “Lưu huynh đã quyết định hợp tác với bọn ta rồi nhé!”
Lưu Dụ nghiêm mặt nói: “Làm sao ta có thể cự tuyêt? Bất quá hợp tác của bọn ta chỉ hạn chế trong vụ việc này thôi, bọn ta tuyệt không phải bằng hữu. Trong vòng một tháng nữa ta sẽ tới Biên Hoang Tập, đôi bên tốt nhất nên ước định thủ pháp liên lạc.”
Phụng Thiện đã sớm có chuẩn bị sẵn, y liền cẩn thận nói ra tín hiệu cùng thủ pháp liên lạc, lại ước định việc hội họp tại Biên Hoang Tập rồi mới cung cấp toàn bộ tin tức tình báo liên quan tới Di Lặc giáo.
Phụng Thiên sau cùng nói: “Bắc Phủ Binh đối với vụ việc này liệu có làm tăng thêm vướng bận gì không?”
Lưu Dụ trong lòng cười khổ, nhưng đương nhiên không để lộ con bài trên tay, nói: “Đợi ta nghĩ xem đã.”
Phụng Thiện vỗ vỗ vai y, rồi tư mình ly khai.
Lưu Dụ ngồi đó đầu nặng như chì, trong đầu nhất thời trống rỗng.