Yến Phi chặt chặt chém chém, quét ngang đâm thẳng đều chân thật không chút
hoa dạng, kiếm chiêu thậm chí làm người ta cảm thấy bình thường không có gì
đặc biệt, nhìn có vẻ rất dễ dàng tránh đỡ, không ngờ bảy tám tên lính người Hồ
truy sát lao lên đều không kẻ nào có thể đỡ được một chiêu nữa thức của chàng,
lần lượt máu phun đầy đất.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa đang một phải một trái đỡ gã người Tiên Ti cả người
đầy máu vừa trốn chạy tới nơi kia, cũng phải ngẩn người giương mắt nhìn. Bọn
họ trước đây đã nhiều lần thấy Yến Phi xuất thủ nhưng đều chưa từng chấn
động như bây giờ. Yến Phi thật sự đã đạt đến trình độ thần kỳ, nhìn như vô tình
mà thực ra là hoàn toàn theo ý muốn, không cần suy nghĩ chút nào mà các chiêu
thức toàn bộ đều biến hóa liền mạch như nước chảy mây trôi.
Yến Phi không hề dừng lại, tiến lên nghênh đón khiến bọn chúng khiếp sợ tới
mức không biết phải tiến lên hay lùi lại, rồi chặn thế công của bốn tên địch nhân
còn lại, quát lớn: ʺGiúp Tiểu Biều lên ngựa!ʺ
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa bây giờ mới biết kẻ bị đuổi giết là người quen của Yến
Phi. Vừa định đỡ y lên, thì đột nhiên Tiểu Biều vùng mạnh tránh ra, nói: ʺTa vẫn
còn cưỡi ngựa được!ʺ rồi lảo đảo đến sau lưng Yến Phi.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa tuy cảm thấy không vừa ý nhưng không thể không
thầm tán thưởng hán tử cứng cỏi. Vừa rồi lúc đỡ y thấy cả người yếu ớt phát
run, vậy mà chỉ mới hít thở khoảng vài hơi đã hồi phục lại được.
Trong tiếng kêu thảm, Yến Phi đã ra đến ngoài đường, mấy kẻ chặn cửa đều đã
bị thương gục xuống.
Ở giữa đường có hơn mười đại hán mang theo vũ khí đứng đó, dáng vẻ người
nào cũng mạnh mẽ, sát khí đằng đằng, kẻ cầm đầu người thấp, rắn chắc, tay
cầm búa, từ xa dùng búa chỉ tới quát: ʺNgươi là ai? Lại dám can thiệp đến
chuyện của Hậu Yến Minh ta?ʺ
Yến Phi tung mình lao tới, nhảy vọt qua con chiến mã hướng về phía địch nhân,
cười dài nói: ʺThì ra là Mộ Dung Dũng đến tìm chết.ʺ
Thân đang trong vùng phạm vi thế lực của địch nhân, chỉ có cách tốc chiến tốc
thắng một phen, nếu để quân tiếp viện của địch kéo đến, bản thân chàng còn có
thể trốn thoát nhưng ba người Cao Ngạn khẳng định sẽ mất mạng nơi này.
Người được gọi là Tiểu Biều đó dẫn đầu nhảy lên ngựa, sau đó Cao Ngạn và
Bàng Nghĩa nhanh trí trước sau cùng rút binh khí chặt đứt dây cột, cưỡi ngựa
bỏ chạy về hướng Bắc môn.
Bọn họ đều biết ngày này sang năm chắc chắn sẽ là ngày giỗ của Mộ Dung
Dũng, bởi vì kẻ Mộ Dung Dũng đối diện là Yến Phi, không chỉ là đệ nhất cao
thủ của Biên Hoang, mà còn có thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.
oOo
Đại vương giá lâm !
Tiểu Thi đang săn sóc Kỷ Thiên Thiên vội vã quỳ xuống một bên, chờ đại giá
của Mộ Dung Thùy.
Kỷ Thiên Thiên kéo chăn ngồi dậy, đượm chút buồn rầu, nhìn thấy mặt hoa tiều
tụy thật khiến người khác thấy mà thương tâm.
Hình dáng hùng vĩ uy mãnh của Mộ Dung Thùy xuất hiện nơi cửa ra vào, bộ
nho phục làm phong thái nhiếp người của y tăng thêm không ít phần nhàn nhã
phong lưu, chắp tay sau lưng bước qua cửa, hai mắt hơi sáng lên nhìn chăm
chăm vào Kỷ Thiên Thiên, tựa như trên thế gian ngoại trừ mỹ nữ động lòng
người này ra thì không còn gì khác.
Tiểu Thi thấy vậy lẳng lặng tránh ra ngoài.
Mộ Dung Thùy đi thẳng đến đầu giường của Kỷ Thiên Thiên, mỉm cười nói:
ʺThiên Thiên cuối cùng đã thắng được ma bệnh, có thể tham dự đại điển đăng
cơ của Mộ Dung Thùy ta rồi, sự vui mừng trong lòng ta làm sao mới có thể biểu
lộ cho Thiên Thiên thấy đây?ʺ
Nghe thấy những lời tràn đầy tình ý của Mộ Dung Thùy, Kỷ Thiên Thiên trong
lòng có chút cảm động, lời nói hữu tình, xuất ra từ miệng một kẻ vốn là ma
quân lãnh khốc vô tình, thật sự khiến người ta cảm thấy hiếm hoi. Lại cảm thấy
rõ trong lòng có chút thương hại, bao nhiêu nỗ lực của y cuối cùng đều vô ích,
trong lòng cũng không thể không nảy sinh ý tội nghiệp, không muốn nói lời tàn
nhẫn đả kích tổn thương y nữa.
Né tránh ánh mắt nóng bỏng cháy người của y, Kỷ Thiên Thiên lãnh đạm hỏi:
ʺTôi lại tưởng ông đã sớm xưng đế rồi !ʺ
Mộ Dung Thùy ngồi xuống cạnh giường, dịu giọng nói: ʺĐó chỉ là do đám thuộc
hạ đưa ra tin đồn để tạo thêm thanh thế, sự thật thì thời cơ vẫn chưa tới, ta chỉ là
lập quốc xưng vương.ʺ
Ngồi đó là bá chủ siêu quần tung hoành thiên hạ, ngồi gần đến mức có thể nghe
được hơi thở của nhau, với nhân tài và võ công của y thì mỹ nữ trong thiên hạ
còn ai mà y không nắm được trong lòng bàn tay.
Kỷ Thiên Thiên trong lòng cảm động, hỏi: ʺHiện tại thời cơ đã tới rồi ư?ʺ
Mộ Dung Thùy nhẹ nhàng nói: ʺNăm ngày trước Phù Kiên đã bị tướng lĩnh tạo
phản giết chết.ʺ
Kỷ Thiên Thiên kêu lên ʺaʺ một tiếng thất thanh, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Mộ
Dung Thùy.
Mộ Dung Thùy đưa tay vuốt nhẹ lên má Kỷ Thiên Thiên, thân hình hùng mạnh
chấn động, thấy được thần sắc Kỷ Thiên Thiên lộ vẻ không bằng lòng đành khó
khăn lắm mới rút tay lại được dù không muốn, nói: ʺSau khi nghe được tin
Thiên Vương mất, ta đã vì y thủ tang ba ngày. Đối với y, đến hôm nay Mộ Dung
Thùy ta vẫn còn cảm kích trong lòng, năm xưa ta bị tộc nhân đố kỵ đuổi đi,
cùng đường bế tắc, nếu không phải y bất chấp sự phản đối của Vương Mãnh mà
thu dụng ta thì làm sao ta có được hôm nay. Chỉ hận quốc gia là trọng, cá nhân
là nhẹ, chỉ có thể ghi khắc sự cảm kích đối với y trong tim, vĩnh viễn chôn chặt
tận đáy lòng.ʺ
Kỷ Thiên Thiên cảm nhận được tâm tình nặng nề của y, không tưởng được đằng
sau biểu hiện kiên cường bên ngoài của y lại ẩn tàng mâu thuẫn thâm sâu như
vậy, nhất thời không nói ra lời nào châm chọc y.
Mộ Dung Thùy như kiếm được đối tượng duy nhất để dốc hết tâm sự, thở dài
nói: ʺMỗi cá nhân đều có những dĩ vãng mà chỉ một mình biết, có ai tránh được?
Phù Kiên lần này bị ép vào mạt lộ mấu chốt nằm ở Mộ Dung Xung, Thiên Thiên
có muốn biết Phù Kiên và Mộ Dung Xung quan hệ ra sao không?ʺ
Kỷ Thiên Thiên đang quan tâm đến tình thế hiện thời, nghe vậy không khỏi
động lòng, nói: ʺTôi đang nghe đây !ʺ
Mộ Dung Thùy thấy Kỷ Thiên Thiên có hứng thú với câu chuyện của y liền
phấn chấn tinh thần, mạnh giọng nói: ʺMộ Dung Xung là con trai của Mộ Dung
Tuyển nhà tiền Yên, năm đó khi ta giúp Phù Kiên tiêu giệt tiền Yên, Mộ Dung
Xung và chị y là Thanh Hà công chúa bị áp giải về kinh đô của Đại Tần là
Trường An. Thanh Hà công chúa là mỹ nữ nổi tiếng của nhà tiền Yên, năm đó
mới mười bốn tuổi nhưng đã xinh đẹp vô cùng, bị Phù Kiên thu vào hậu cung.
Mộ Dung Xung lúc đó được mười hai tuổi, cũng đã my thanh mục tú, Phù Kiên
đã không nhịn được mà xâm phạm y. Chuyện đó truyền khắp Trường An, từ
thành thị đến thôn quê đều thấy lưu truyền câu vè miêu tả Phù Kiên và hai chị
em y ʹNhất thư phục nhất hùng, song phi nhập tử cungʹ (tạm dịch ý: ʹMỹ tỷ
vướng gian hùng. Kiều đệ cũng vào cungʹ). Có thể thấy lúc đó náo động ra sao.ʺ
Thần sắc Kỷ Thiên Thiên thấy rõ nghe mà đau lòng.
Mộ Dung Thùy nói tiếp: ʺVương Mãnh nghe được chuyện này, cố khuyên Phù
Kiên, Phù Kiên không còn cách khác đành cho Mộ Dung Xung xuất cung, để y
về Hồ Dương làm thái thú. Mộ Dung Xung luôn coi đó là đại sỉ nhục trong đời,
tâm niệm trong lòng không quên, chỉ là không làm gì được Phù Kiên. Hiện giờ
dẫn quân công đánh Trường An chính là Mộ Dung Xung, không những chỉ liên
quan đến quốc cừu gia hận, lại còn ân oán riêng tư, nhân quả tuần hoàn báo
ứng, đúng là không sai tí nào.ʺ
Kỷ Thiên Thiên trầm giọng hỏi: ʺNgười giết Phù Kiên phải chăng là Mộ Dung
Xung?ʺ
Mộ Dung Thùy đáp: ʺNgười giết Phù Kiên tuy không phải là Mộ Dung Xung
nhưng không khác biệt bao nhiêu, vì bởi y tự mình đốc quân, công hãm căn cứ
địa cuối cùng của Phù Kiên là đô thành Trường An, Phù Kiên phải bỏ trốn đến
Ngũ Tương Sơn ở vùng phụ cận. Diêu Trường thừa cơ cháy nhà vào hôi của,
bao vây Ngũ Tương Sơn bắt được Phù Kiên, trước tiên lấy ngọc tỷ, tiếp đó ép y
nhường ngôi, sau khi bị cự tuyệt thì phái người đến Phật tự nơi giam giữ Phù
Kiên bóp cổ y đến chết. Đại Tần đến đây coi như chấm dứt, chỉ lưu lại mấy câu
chuyện phong lưu, mấy câu chuyện thương tâm.ʺ
Kỷ Thiên Thiên nghe giọng y tràn đầy cảm khái, nỗi thương cảm người xưa
không thể nói hết, hiểu sâu sắc được rằng người ở vị trí như y cho dù bên ngoài
uy phong ra sao thì bên trong quả thật có những chuyện khó nói ra như lời y lúc
nãy.
Bất giác ác cảm với y giảm đi một chút.
Mộ Dung Thùy cười khổ nói: ʺDiêu Trường là chiến hữu mà ta tôn kính, nghĩ
rằng trong tương lai có thể sẽ phải quyết tử chiến nơi sa trường, loại tư vị này
đúng là làm người ta khó mà ngủ yên.ʺ
Kỷ Thiên Thiên lãnh đạm nói: ʺVậy Đại Vương tính lập tức tiến quân đến
Quang Trung?ʺ
Mộ Dung Thùy ngồi thẳng dậy, thần thái lập tức biến thành uy mãnh nhiếp
người, nỗi thương cảm hoài niệm chợt biến mất sạch, hai mắt sáng rực lên, trầm
giọng nói: ʺBây giờ còn chưa phải là lúc. Nếu bây giờ ta tiến về hướng Tây thì
chỉ ép Diêu Trường và Mộ Dung Xung liên thủ chống lại, ta là thúc phụ của Mộ
Dung Xung, hiểu rất rõ con người y, y luôn luôn kìm chế lòng cừu hận đối với
Đại Tần, hiện tại cừu hận như nước lũ mất đi đê ngăn chặn tràn ra, tất nhiên sẽ
tận tình giết hết người Tần, biến Trường An thành địa ngục nhân gian đẫm
máu, như vậy nước Yên làm sao giữ được Trường An? Tồn vong của một tòa
thành, nằm ở quan hệ giữa người cai quản và dân chúng, Biên Hoang Tập chính
là ví dụ tốt nhất. Ta đã chờ đợi được bao nhiêu năm nay, sao lại nóng nảy nhất
thời.ʺ
Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi: ʺBiên Hoang Tập đã phát sinh chuyện gì?ʺ
Mộ Dung Thủy biết mỹ nữ thông minh nhạy bén này, đã nghe ra được chút đầu
mối dựa trên lời y nói, cười khổ nói: ʺSĩ Tâm bị bằng hữu tốt của nàng là Yến
Phi giết chết, Hoang nhân đã đoạt lại được Biên Hoang Tập.ʺ
Kỷ Thiên Thiên ʺaʺ lên một tiếng, tấm thân mềm mại ngồi thẳng dậy, ánh mắt
long lanh niềm vui khó dấu.
Mộ Dung Thùy trong lòng đau đớn, đứng dậy nói: ʺThân thể Thiên Thiên là
quan trọng, nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có nhiều chuyện cần phải xử lý.ʺ
Nói xong thất vọng đi ra.
oOo
Sau khi gặp Lưu Lao Chi, Tôn Vô Chung lại tìm Lưu Dụ nói chuyện riêng, sẵn
tiện ăn sáng luôn.
Trong tiệm mì, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tôn Vô Chung nói: ʺHuyền Soái mất rồi, mọi chuyện đều không còn như trước.
Ngươi sau này hành sự chớ có độc đoán độc hành nữa, Huyền Soái có thể tha
thứ cho ngươi, thậm chí thưởng thức tác phong ấy của ngươi nhưng người khác
lại thấy không vừa mắt. Hiện giờ Lưu gia vừa mới lên, cần phải lập uy, ngươi
vạn lần chớ làm y nổi giận.ʺ
Lưu Dụ chỉ còn cách dạ dạ vâng vâng đáp lời.
Tôn Vô Chung nói: ʺLưu gia phân phó xuống, tạm thời bãi bỏ chức vụ trong
quân của ngươi, để ngươi có thể chuyên tâm xử lý chuyện Biên Hoang Tập, cho
tới lúc có nhiệm vụ mới.ʺ
Lưu Dụ trong lòng suy nghĩ có lẽ đây là tin tốt duy nhất, y sớm đã mất đi hứng
thú trong công việc.
Bắc Phủ binh quen gọi thượng cấp là ʺgiaʺ, bởi vậy Lưu Dụ trong chỗ quan quân
thì gọi Tôn Vô Chung là Tôn gia, Lưu Lao Chi lại là Lưu gia trong miệng Tôn Vô
Chung.
Tôn Vô Chung trầm ngâm giây lát, nói: ʺKhổng lão đại có thể coi một nửa là
người của Bắc Phủ binh bọn ta, y phát tài cũng như bọn ta phát tài, bởi vậy Lưu
gia đối với đề nghị của ngươi hết sức coi trọng, chuyện này tuyệt đối không
được sơ xuất. Trước khi ngươi gặp Khổng lão đại, ta đã nói tốt cho ngươi trước
mặt Lưu gia. Cái hấp dẫn nhất của Biên Hoang Tập chính là địa phương này có
thể cung cấp quân bị, không cần phải xin xỏ gian tặc Tư Mã Đạo Tử.ʺ
Lưu Dụ khẳng định nói: ʺTôn gia yên tâm, chuyện này thuộc hạ sẽ an bài ổn
thỏa.ʺ
Tôn Vô Chung thở dài nói: ʺThế lực của cha con Tư Mã Đạo Tử không ngừng
bành trướng, hy vọng Lưu gia có thể chống chọi được với bọn y, tuy nhiên cần
nhất là phải giữ được chức vụ của ngươi. Huyền Soái mất rồi, mọi thăng tiến
trong quân đều phải trình báo lên triều đình, phê chuẩn lại không phải là Tư Mã
Đạo Tử, bởi vậy cách thông minh nhất cho ngươi là tạm thời ẩn nhẫn, đừng cầu
có công lao, chỉ cầu không phạm lỗi.ʺ
Lưu Dụ rất muốn nói vậy ta lưu lại Bắc Phủ binh làm gì? Cuối cùng lại không
dám nói ra.
Tôn Vô Chung thấy y có vẻ bất phục muốn nói lại thôi, cười nói: ʺNgười trẻ tuổi,
quan trọng nhất là chớ có nóng nảy. Bắc Phủ binh hiện tại là chỗ duy nhất có thể
giữ mạng cho ngươi. Với bản lãnh của ngươi, đương nhiên có thể trốn tới Biên
Hoang Tập, nhưng người nhà của ngươi ở Kinh Khẩu thì sao? Bọn họ đều sẽ bị
liên lụy, tin ta đi, thế sự thường thường thay đổi khác với người ta dự liệu,
Huyền Soái coi trọng ngươi là một loại duyên phận, lúc đó ngươi có hiểu điều
đó không? Hiện tại ở hạ lưu Trường Giang có ba nhóm thế lực, chia ra là Kiến
Khang quân, Kinh Khẩu quân của Vương Cung và Bắc Phủ binh của bọn ta.
Thượng du cũng có ba nhóm thế lực, đứng đầu là Kinh Châu quân của Hoàn
Huyền, nhóm khác là Giang Lăng quân của Ân Trọng Kham và quân trú thủ
Tương Dương của Dương Toàn Kỳ, đám còn lại không đáng nói tới.ʺ
Lưu Dụ nhíu mày nói: ʺDương Toàn Kỳ không phải người của Hoàn Huyền
sao? Hắn đã giúp Hoàn Huyền đánh hạ Ba Thục, mở đường tiến quân đến
Quang Trung mà.ʺ
Tôn Vô Chung nói: ʺXem ngoài mặt thì đúng là như vậy, nếu Hoàn Xung vẫn
còn, Dương Toàn Kỳ khẳng định không có dị tâm. Chỉ là Hoàn Huyền không
phải là Hoàn Xung. Hoàn Huyền trước giờ khinh người, tự ỷ gia thế cao quý,
tính tình kiêu căng hung dữ. Dương Toàn Kỳ tuy là hậu duệ của danh thần
Dương Chấn nhà Đông Mạc nhưng Hoàn Huyền lại vì Dương Toàn Kỳ là người
tham gia muộn mà coi thường y, chỉ coi y như chó săn hay công cụ lợi dụng, bởi
vậy Dương Toàn Kỳ luôn luôn vì chuyện đó mà phẫn hận bất bình, nên bí mật
qua lại với Ân Trọng Kham. Ân Trọng Kham đương nhiên vui vẻ qua lại với
Dương Toàn Kỳ, nhưng hắn cũng biết Dương Toàn Kỳ giỏi binh pháp, dũng
mãnh can đảm, đối với y cũng chẳng phải là không có cố kỵ.ʺ
Lưu Dụ nghe xong mà nhức đầu, nói: ʺThì ra là vậy.ʺ
Tôn Vô Chung cười nói: ʺĐại Tấn bọn ta hiện đang chia năm xẻ bảy, mọi người
đều có tham vọng riêng mình, bọn Hồ ở Bắc phương cũng rối loạn cả lên, không
có thì giờ để trông về Nam, trong tình huống như vậy, tương lai biến hóa ra sao
ai mà biết được? Lại còn có Tôn Ân thanh thế ngày càng tăng, loạn lạc sắp đến,
chỉ cần Tiểu Dụ ngươi giữ được bình tĩnh, tương lai ắt hẳn phải có một ngày
nhấc đầu lên được.ʺ
Lưu Dụ trong lòng cảm động, Tôn Vô Chung đi vòng vèo một vòng lớn, cũng
chỉ là muốn khích lệ gã. Trong lòng nghĩ, cho dù tình thế trong tương lai phát
triển ra sao, thế nào mình cũng phải bảo vệ Tôn Vô Chung, để báo đáp lại ân
tình của y.
Gật đầu nói: ʺTiểu Dụ hiểu rồi! Đa tạ Tôn gia.ʺ
Tôn Vô Chung thấy đấu chí của y phấn chấn lên, vỗ vỗ lên vai y vui vẻ nói: ʺTa
cần phải đi trước một bước, nếu ngươi và Khổng lão đại thấy có phát triển gì
mới, nhớ báo cho ta trước, ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt Lưu gia. Cẩn thận
nhé.ʺ
Nói xong rời đi.
Lưu Dụ ngây người hồi lâu, vừa chuẩn bị trả tiền rời đi thì chỗ Tôn Vô Chung
ngồi lúc trước đã có mấy người.
Lưu Dụ ngạc nhiên nhìn qua, gặp một đôi mắt lớn sáng như sao trên trời đêm,
cũng thần bí mà mỹ lệ như sao trên trời, khuôn mặt đã được che đi hơn nửa nhờ
chiếc áo choàng và khăn soa mỏng.
Lưu Dụ nhớ đến một mỹ nữ có lần Yến Phi từng đề cập đến, nhịp tim bất ngờ
đập loạn lên.
oOo
Bốn người ba ngựa sau khi chạy điên cuồng gần hai canh giờ đã rời xa Nhạn
Môn thành.
Bọn họ xuống ngựa nghỉ ngơi trong một khu rừng rậm, Yến Phi bây giờ mới có
giờ để giới thiệu với Cao Ngạn và Bàng Nghĩa gã người Hồ tên Tiểu Biều, vốn
chính là Thác Bạt Biều, thân đệ của Thác Bạt Khuê.
Cao Ngạn nói: ʺCái gói của ta có thuốc trị đao thương…ʺ
Thác Bạt Biều cười nói: ʺChỉ bị thương ngoài da, kiếm suối nước rửa sạch là
được rồi.ʺ
Quay qua Yến Phi nói: ʺĐại huynh không có phóng đại, kiếm pháp của Yến Phi
ngươi quả nhiên tuyệt diệu, chỉ vài chiêu sơ sài đã giết được Mộ Dung Dũng.ʺ
Yến Phi đang vận công lắng nghe, cười nói: ʺKhông xa phía trước có một suối
nhỏ, vừa kịp để ngươi tẩy rửa vết thương. Đừng có ỷ mạnh, bôi thêm tí thuốc trị
thương thì tốt hơn.ʺ
Thác Bạt Biều không cố chấp nữa, bốn người kéo ngựa, xuyên rừng vượt rẫy,
phía trước quả nhiên có một dòng suối, người ngựa đều cảm thấy hưng phấn,
đám ngựa chạy lại uống nước, Thác Bạt Biều cởi hết y phục, chỉ còn đoản khố,
đứng sâu đến eo, ngay giữa giòng suối, thống khoái tẩy rửa những vết thương
lớn nhỏ trên người.
Yến Phi ngồi trên tảng đá cạnh suối, hai chân ngâm trong nước suối lạnh ngắt,
nhàn nhã mãn nguyện.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa quỳ xuống bờ suối, cúi đầu uống nước, hết sức thống
khoái.
Thác Bạt Biều nói: ʺKhông nghĩ là Tiểu Phi của bọn ta lại trở về thảo nguyên, đại
huynh chắc chắn sẽ ngạc nhiên vui mừng lắm. Đại huynh hằng ngày vẫn nhắc
tới ngươi, thường nói nếu như có Yến Phi bên cạnh kề vai tác chiến thì lo gì đại
nghiệp không thành.ʺ
Yến Phi không đáp, hỏi ngược lại: ʺSao ngươi lại lạc lõng đến chỗ này?ʺ
Thác Bạt Biều lộ ra nét phẫn hận, hung dữ nói: ʺTa phụng mệnh của đại huynh,
đến làm sứ ở Trung Sơn Yến quốc, vốn là muốn cùng Mộ Dung Thùy tu bổ
quan hệ sắp đổ vỡ, ai biết là không thể gặp Mộ Dung Thùy, lại để con trai y là
Mộ Dung Tường bắt giữ làm con tin, uy hiếp đại huynh cung ứng năm ngàn
chiến mã, nếu không sẽ đem ta đi giết. May mắn ta kiếm được cơ hội, nhờ Sóc
Phương bang an bài để trốn ra ngoài, lại bị Mộ Dung Tường phái người truy sát,
càng may mắn là bất ngờ gặp được ngươi.ʺ
Cao Ngạn rút đầu ra khỏi mặt nước, để mặc nước suối từ trên đầu tóc chảy
xuống, cười nói: ʺCái bọn ngươi cần chính là một cao thủ săn tin như ta, nếu
như mù mờ không biết chuyện gì xảy ra ở Biên Hoang Tập, mà các ngươi lại
dám đấu với Mộ Dung Thùy, thì chẳng phải là đến Trung Sơn tìm cái chết ư.ʺ
Thác Bạt Biều cười khổ nói: ʺĐối với chuyện ở Biên Hoang Tập, bọn ta không
phải không biết gì, nhưng đại huynh vì phải tập trung lực lượng đối phó Hách
Liên Bột Bột nên mới nghĩ là trước tiên phải ổn thỏa với Mộ Dung Thùy. Bây giờ
chứng minh cách đó không được, đại huynh vì chuyện này mà hết sức đau
đầu.ʺ
Bàng Nghĩa ngồi bên bờ suối nói: ʺBọn ta lần này không ngại đường sá xa xôi tới
đây, chính là muốn giúp bọn ngươi đối phó Mộ Dung Thùy.ʺ
Thác Bạt Biều lộ thần sắc giận dữ, trừng mắt nhìn Bàng Nghĩa một cái, quay
sang Yến Phi nói: ʺVới lực lượng trước mắt của bọn ta, tấn công Mộ Dung Thùy
chỉ là lấy trứng chọi đá. Một khi đại quân của y kéo về, chỉ sợ bọn ta luôn Liên
Thịnh Nhạc cũng giữ không nổiʺ
Yến Phi lãnh đạm nói: ʺĐợi ta gặp Tiểu Khuê rồi bàn lại!ʺ
Đột nhiên lộ thần sắt chăm chú lắng nghe.
Ba người ngây ra nhìn y.
Yến Phi nhảy lên nói: ʺCó truy binh tới!ʺ
Thác Bạt Biều vội nhảy lên khỏi dòng nước, chạy tới bờ suối.
Lúc này bọn Cao Ngạn phảng phất nghe được tiếng vó ngựa dồn lại.
Thác Bạt Biều nhanh chóng mặc đồ, kêu lên: ʺKỵ binh bên địch hơn một ngàn
người, chắc là người của Mộ Dung Tường.ʺ
Nghe là kỵ binh tinh nhuệ của Mộ Dung tiên ti, Cao Ngạn và Bàng Nghĩa đều vì
vậy mà biến sắc. Ngựa của bọn y đều mệt nhọc hết chịu nổi, thật khó mà đem
mã lực ra so với địch nhân.
Yến Phi nói: ʺĐi theo ta!ʺ
Trước tiên kéo ngựa, vội đi ven theo dòng suối. Vừa đi vừa nói: ʺChỉ cần có thể
chống cự đến khi mặt trời lặn, bọn ta sẽ có cơ hội trốn qua Trường Thành.ʺ
Ba người vội vã đi theo chàng.