Chương 176: Mật Mưu Tạo Phản

Thành Giang Lăng, Phủ Đại Tư Mã.

Ba ngày trước, Hoàn Huyền từ Nghi Đô về lại, lập tức giải tán tì bộc trong phủ,

thay người của y vào. Y biết chắc không một ai dám nửa lời than vãn, bởi vì

binh quyền ở Kinh Châu đã nằm hết trong tay y, luôn Tư Mã hoàng triều cũng

phải coi nét mặt của y mà hành sự, huống chi vài kẻ hạ nhân. Không phải là y

không tính giết hết người trong phủ, chỉ là như vậy mọi người sẽ biết rõ tâm địa

của y, lại sẽ làm cho thanh danh của y bị ảnh hưởng, bất lợi cho hành động sắp

làm là ép Tư Mã Diệu thoái vị.

Y hiện đang đứng ở nơi đã từng tranh cãi với Hoàn Xung trước đây, ôn lại tình

cảnh hôm đó.

Lúc đó y chỉ cảm thấy phẫn nộ, chứ chưa động sát cơ.

Thân binh lại báo, Dương Toàn Kỳ đến.

Hoàn Huyền nói: ʺĐưa y vào đây.ʺ

Đối Tư Mã hoàng triều, y tuyệt đối coi như thù địch, cũng biết rằng năm đó

Hoàn Ôn xin được nhận lễ ʺcửu tíchʺ, là vinh hiển mà quyền thần các triều trước

đây từng được hưởng, đã phạm tới đại kỵ của Tư Mã hoàng triều, tuy rằng

Hoàn Ôn chết trước khi việc thành, lại làm cho Tư Mã thị có ác cảm với Hoàn

gia.

Nhớ lại năm y lên mười sáu, theo huynh là Hoàn Xung đến Kiến Khang, một

hôm đến Lang Nha Vương phủ của Tư Mã Đạo Tử tham gia yến hội, gặp lúc Tư

Mã Đạo Tử đang say, trước mặt bao nhiêu tân khách hỏi y: ʺHoàn Ôn lúc tuổi

già tính làm loạn, là lý do tại sao?” Một câu đùa nhưng làm cho kẻ chưa trải sự

đời như y bối rối không chịu nổi.

Là bởi câu nói đó, làm y hạ quyết tâm, quyết định giết hết người của Tư Mã thị,

chiếm lấy tất cả, hoàn thành di nguyện chưa thành của phụ thân.

Từ đó trở đi, y hết mực tôn trọng huynh trưởng Hoàn Xung người đã bồi dưỡng

y thành tài, cố kỵ nhất chính là chú cháu Tạ An, Tạ Huyền, hiện tại Hoàn Xung

và Tạ An đã qua đời, bốn ngày trước nhận được tin do Đồ Phụng Tam từ Biên

Hoang Tập truyền về, từ chỗ Lưu Dụ biết được tin tức chính xác là mạng Tạ

Huyền chỉ còn khoảng mười ngày, khiến y cảm thấy thời cơ để đoạt hoàng vị

cuối cùng đã đến, nên trở về Giang Lăng.

Kinh Châu thứ sử phủ đặt tại Giang Lăng, chính là địa bàn bao đời của giòng họ

Hoàn thị y, nơi thế lực của Hoàn gia đã ăn sâu bám rễ, ngay cả thứ sử cai quản

Kinh Châu trên danh nghĩa là Ân Trọng Kham cũng phải nhìn nét mặt y mà

hành xử.

Dương Toàn Kỳ sau lưng hướng y thỉnh an.

Hoàn Huyền nói: ʺNgồi đi!ʺ

Dương Toàn Kỳ thấy y đứng, nào dám ngồi xuống, vội nói: ʺTi chức đứng được

rồi.ʺ

Hoàn Huyền tịnh không quay đầu lại nhìn y, chỉ là đối với thái độ cao ngạo của

Hoàn Huyền, y đã quá quen rồi. Dương Toàn Kỳ cũng là người xuất thân cao

môn vọng tộc, chỉ là gia tộc y phất lên trễ hơn, vẫn còn thấp hơn nhiều so với

hiển hách của Hoàn gia. Cứ nhìn gia thế của Hoàn Huyền, đương nhiên không

coi thân phận sĩ tộc của y ra gì.

Một tháng trước, y dẫn binh từ Biên Hoang Tập trở về Kinh Châu, viết tờ báo

cáo cho Hoàn Huyền, cùng với mật hàm của Đồ Phụng Tam, dâng lên Hoàn

Huyền ở Nghi Đô, lại hoàn toàn không được triệu kiến. Cho tới hôm nay, Hoàn

Huyền về lại Giang Lăng đã được ba ngày, mới được tiếp kiến. Có thể thấy

được tâm tình Dương Toàn Kỳ kinh sợ bất an đến dường nào.

Hoàn Huyền cuối cùng cũng quay thân hình hùng vĩ lại, lạnh lùng nhìn y hỏi:

ʺToàn Kỳ ngươi hãy nói cho ta biết, hôm Phụng Tam gặp lại ngươi, ngươi có

cảm giác ra sao?ʺ

Dương Toàn Kỳ ngây người đáp: ʺThuộc hạ không rõ ý của Nam Quận Công.ʺ

ʺNam Quận Côngʺ chính là tước vị tôn quý, vốn thuộc về Hoàn Ôn.

Lúc Hoàn Huyền lên năm, trưởng tử của Hoàn Ôn là Hoàn Hi cùng thứ tử

Hoàn Tể, tận hết khả năng và tín sủng của Hoàn Ôn hầu đoạt quyền trên tay

Hoàn Xung. Hoàn Xung kiên nhẫn đợi đến ngày Hoàn Ôn mất, liền ra tay đối

phó đám huynh đệ thù địch, lại nói rằng Hoàn Ôn truyền mệnh cho con trẻ

Hoàn Huyền kế thừa tước vị, bởi vậy Hoàn Huyền mới năm tuổi đã trở thành

Nam Quận Công. Từ đó Hoàn Huyền gọi Hoàn Xung là đại huynh, tựa như các

huynh đệ khác chưa hề tồn tại.

Hoàn Huyền bước qua trước mặt y, chắp hai tay sau lưng, thần thái an nhàn

nói: ʺCó nhiều chuyện, bề ngoài chúng ta không chút nào nhìn ra có chỗ nào

không thỏa đáng, nhưng lại có một cảm giác không thể giải thích, lờ mờ cảm

nhận được sự tình không đơn giản như biểu hiện trên mặt. Ta cần hỏi chính là

cảm giác lúc đó của ngươi, có cảm thấy tuy Phụng Tam nói ngon ngọt, sự thật

lại oán hận trong lòng, cố che giấu lòng phản bội lại ta?ʺ

Dương Toàn Kỳ tự nhiên cảm thấy toàn thân từ từ lạnh ngắt, phát sinh cảm giác

không lạnh mà run, một phần là vì Hoàn Huyền thuộc loại người không nói đến

lý lẽ, chỉ bằng cảm giác chủ quan và thái độ ưa ghét mà đưa ra phán đoán về

người khác, khiến y cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Nghĩ người mà ngẫm tới ta,

đến một lúc nào đó trong hiện tại hoặc tương lai, Hoàn Huyền lại dùng phương

thức này để phán đoán lòng trung thành của y, nói y làm sao thoải mái được.

Một phần nữa chính là từ người Hoàn Huyền, lúc y nhấc chân bước lại, từ trên

người y phát ra một loại hàn khí kì dị như có như không, không ngừng tăng

trưởng. Hiển thị Hoàn Huyền đã luyện thành tiên thiên chân khí kỳ công, trong

khoảng thời gian vừa qua đã có đột phá tiến dài, bởi vì y trước đây chưa từng có

cảm giác như vậy trên người Hoàn Huyền.

Cho dù nhìn từ phương diện nào, Hoàn Huyền đúng là một người đáng sợ.

Dương Toàn Kỳ làm ra vẻ suy tư, sự thật trong đầu y trống rỗng, đáp: ʺToàn Kỳ

lúc đó không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy lời của Đồ đại nhân là hợp tình

hợp lý, mà lúc đó quân ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, sự tình

biến hóa thật sự quá đột nhiên.ʺ

Hoàn Huyền đứng lại cách khoảng năm bước sau lưng y, không một tiếng

động.

Dương Toàn Kỳ không dám quay đầu lại, không thấy tiên thiên dị khí từ người

y phát ra, lại cảm giác rất rõ ràng vị trí của Hoàn Huyền, biết chắc Hoàn Huyền

đang trong trạng thái tuyệt đối tỉnh táo. Đúng là một cảnh giới của đặc cấp cao

thủ.

Hoàn Huyền đột nhiên cười hỏi: ʺNgươi nói Phụng Tam đã viết gì trong thư?ʺ

Dương Toàn Kỳ vội đáp: ʺThuộc hạ không biết chút gì trong thư của Đồ đại

nhân.ʺ

Hoàn Huyền nhẹ giọng nói: ʺMật hàm của Phụng Tam biểu hiện đầy đủ tài trí

của y, y tịnh không một lời trần tình với ta về việc y làm, lại chỉ miêu tả với ta

sách lược quân sự tốt nhất dưới tình thế hiện nay. Phụng Tam đúng là tài ba,

làm ta không thể bất nhẫn trách phạt y, lại cũng không thể không ủng hộ y, để y

tiếp tục trong vai trò một nửa phản loạn.ʺ

Dương Toàn Kỳ ngạc nhiên hỏi: ʺMột nửa phản loạn?ʺ

Hoàn Huyền không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, nói: ʺLập luận của Phụng

Tam là ngày nào Nam Bắc còn chưa thống nhất, thì ngày đó Biên Hoang tiếp tục

tồn tại, sẽ không có một thế lực nào có thể độc chiếm cái địa phương vô pháp vô

thiên này. Mà giá trị cho sự tồn tại của Biên Hoang Tập, chính là vì nó khác biệt

với tất cả các thành thị khác trong thiên hạ. Bởi vậy bọn ta cần phải tham dự vào

Biên Hoang Tập, từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện một trò chơi nguy hiểm

như vậy, phải y theo quy luật trò chơi của Biên Hoang Tập mà hành sự, như vậy

thì mới có thể trở thành người được hưởng lợi. Toàn Kỳ nhận thấy những lời

này của Phụng Tam ra sao?ʺ

Dương Toàn Kỳ vẫn chưa đoán ra được ʺtâm ýʺ của Hoàn Huyền đối với Đồ

Phụng Tam, tránh né câu hỏi đáp: ʺHoang nhân hung mãnh có tiếng, lại xuất

hiện sự đoàn kết chưa từng có không ai có thể tưởng tượng được, hơn nữa biết

rõ về Biên Hoang, bởi vậy tuy Yên Quốc Thiên Sư lưỡng quân đã dốc hết sức

bình sinh, miễn cưỡng chiếm được Biên Hoang Tập, nhưng khi Mộ Dung Thùy

và Tôn Ân rời khỏi, Biên Hoang Tập liền bị Hoang nhân chiếm lại. Từ đó có thể

thấy được, muốn chiếm Biên Hoang Tập không phải dễ dàng, giữ được Biên

Hoang Tập so ra lại khó như lên trời.ʺ

Hoàn Huyền lại đi ngang qua bên người y, đắm mình trong suy tư, tới trước

một cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài, gật đầu nói: ʺNếu không có Phụng Tam, hành

động viễn chinh Biên Hoang Tập của bọn ta hôm nay đã thất bại hoàn toàn.

Nhưng ta có thể tín nhiệm Phụng Tam không? Y ở xa nơi Biên Hoang Tập, ta

làm sao có thể khống chế y đây?ʺ

Dương Toàn Kỳ nghe được trong lòng sinh ra ớn lạnh, Đồ Phụng Tam là bạn

lớn lên cùng Hoàn Huyền cũng là chiến hữu thân như huynh đệ, vẫn bị Hoàn

Huyền hoài nghi như vậy, những người khác lại càng không tránh khỏi.

Y biết rõ Đồ Phụng Tam trong lòng luôn luôn tận trung với Hoàn Huyền, cho

tới khi Hoàn Huyền kết minh với tử địch của Đồ Phụng Tam là Nhiếp Thiên

Hoàn.

Hoàn Huyền thở dài nói: ʺPhụng Tam trong thư biểu thị minh bạch nguyên

nhân tại sao ta lôi kéo Nhiếp Thiên Hoàn, là bởi vì thực lực Bắc Phủ Binh thủy

sư và bọn ta ngang nhau. Nếu bọn ta lại bị Nhiếp Thiên Hoàn kềm chế, sẽ

không cách chi khống chế đại giang, cùng Nhiếp Thiên Hoàn kết minh là chọn

lựa duy nhất. Ngươi xem ! Phụng Tam đúng là khéo hiểu ý người.ʺ

Dương Toàn Kỳ đến giờ phút này, vẫn chưa đoán được thái độ của Hoàn

Huyền đối với Đồ Phụng Tam, không dám trả lời. Hoàn Huyền không bao giờ

dùng đức phục người, chỉ là uy vũ của y cũng không kém phần hiệu quả.

Hoàn Huyền quay người lại, cười nói: ʺLần này Toàn Kỳ làm rất hợp với ý ta,

bởi vì nếu ngươi không quyết định nhanh chóng rút binh, ta dám khẳng định

tao ngộ của ngươi còn khó chịu hơn so với Nhiếp Thiên Hoàn, lại làm chuyện

Phụng Tam nửa giả nửa thật phản bội lại trở thành sự thật, mà trong tình huống

lúc đó, bọn ngươi căn bản không có khả năng hoàn thủ.ʺ

Dương Toàn Kỳ giảm bớt lo lắng trong lòng, sau khi về lại Kinh Châu luôn luôn

sống trong lo lắng, đương nhiên là sợ Hoàn Huyền vì y không xong việc mà lại

giáng tội xuống y.

Chỉ là ở một phương diện khác lại bất phục trong lòng, nghe giọng Hoàn

Huyền, như là coi Đồ Phụng Tam so với mình cao hơn không chỉ một bực.

Hạ giọng nói: ʺThuộc hạ lúc đó đã chuẩn bị kỹ cho tình huống xấu nhất.ʺ

Hoàn Huyền lắc đầu nói: ʺPhụng Tam tuyệt đối không ngu đến mức cùng

ngươi ngạnh chiến, mà sẽ kéo dài cuộc chiến bằng cách cô lập và cắt đường

lương thực, đến lúc bọn ngươi chịu không nổi phải rút quân thì sẽ truy đuổi

theo sau. Biên Hoang là địa bàn của Hoang nhân, ưu thế thấy rõ, bọn ngươi

tuyệt không có cơ hội. Khôn ngoan như Nhiếp Thiên Hoàn, cũng phải hao binh

tổn tướng mà rút lui, nếu không nhờ trận mưa lũ, bọn ta chắc cũng đã mất đi

đồng minh.ʺ

Lời y nói toàn là sự thật lúc đó, Dương Toàn Kỳ nhất thời á khẩu.

Hoàn Huyền đến đứng bên cạnh cửa sổ, như hơi sợ bị ánh tịch dương chiếu vào

thấy, hai mắt sáng rực lên, tự hỏi chính mình: ʺTa có thể tín nhiệm Phụng Tam

không?ʺ

Dương Toàn Kỳ đáp: ʺChỉ cần coi biểu hiện về sau của y, không phải là sẽ rõ

sao?ʺ

Hoàn Huyền đáp: ʺBốn ngày trước y vừa cho người mang lại một đoàn ngựa Hồ

loại nhất phẩm, lại truyền về một tin tối quan trọng có thể ảnh hưởng đến toàn

bộ kế hoạch của ta. Không cần phải đoán cũng thấy y có những biểu hiện hết

sức xuất sắc.ʺ

Dương Toàn Kỳ lấy làm lạ hỏi: ʺVậy chủ công còn lo lắng chuyện gì?ʺ

Hoàn Huyền cười nói: ʺNhư vậy vẫn chưa đủ.ʺ

Rồi nhìn Dương Toàn Kỳ, chậm rãi từng chữ nói: ʺCách duy nhất y có thể xóa

giải nghi ngờ của ta đối với y, là phải trảm thảo trừ căn đám dư nghiệt của Đại

Giang bang. Giờ phút y mang thủ cấp của Giang Văn Thanh vể để trên án của

ta, ta mới có thể tin Đồ Phụng Tam vẫn còn là Đồ Phụng Tam trước kia.ʺ

Dương Toàn Kỳ nghe được người như đông cứng lại, không biết nói sao.

oOo

Hải Nam đảo. Mỏm Cô Nguyệt.

Tôn Ân rất thích ngắm biển, nước thủy triều lên xuống, giống như hô hấp của

trời đất, tiết tấu sung mãn của biển nước mênh mông làm rung động lòng

người.

Y vắt chân ngồi xuống bên mỏm núi, suy tư trong lòng cũng giống như sóng dữ

của biển cả, lên xuống đập vào bờ đá.

Y sở dĩ có được thành tựu ngày hôm nay, toàn nhờ thúc phụ Tôn Thái ban cho.

Tôn Thái từng làm quan đến chức thái thú, sáng lập đạo đường, chính là tiền

thân của Thiên Sư đạo, bỏ hết trí lực tài bồi cho Tôn Ân.

Tôn Thái vốn không có ý phản loạn, chỉ chuyên đạo thuật, lại bị Tư Mã Đạo Tử

tạo ra tội danh là dùng đạo thuật huyễn hoặc binh sĩ, tự mình dẫn cấm vệ cao

thủ đang đêm tấn công đạo trường, giết hết gia tộc Tôn Thái. Võ công Tôn Ân

lúc đó đã hơn Tôn Thái, vượt thoát vòng vây, trốn tới Hải Nam. Từ đó sáng lập

Thiên Sư đạo, dựa vào Ngũ Đẩu Mễ tín đồ và hào tộc địa phương đi theo, kiến

lập nên một Thiên Sư quân lớn mạnh, vượt biển công hãm Hội Kê.

Y và Tư Mã hoàng triều không những có công oán, lại thêm tư cừu sâu như biển

cả.

Hiện tại cường hào tám quận Hội Kê, Ngô Quận, Ngô Hưng, Nghĩa Hưng, Lâm

Hải, Thủy Gia, Tân An, Hải Nam đều tụ tập dưới cờ Thiên Sư quân của y, chỉ

còn đợi đúng thời cơ.

Cơ hội cuối cùng đã đến.

Tạ Huyền có thể dấu bất cứ người nào, lại tuyệt đối không thể dấu y. Mạnh

chân đến Kiến Khang để uy hiếp triều đình và Hoàn Huyền ở Kinh Châu, chỉ

làm ông ta chết nhanh hơn thôi.

Chỉ là y nhẫn nại chờ đợi tin tử của Tạ Huyền.

Ngày nào Tạ Huyền còn đó, Tấn thất vẫn còn vững như Thái Sơn, lòng người

vẫn chưa loạn.

Binh lính của Từ Đạo Phúc đã về lại Hội Kê, Thiên Sư quân lại cần một ít thời

gian, sau hành động quân sự phí công vô ích ở Biên Hoang Tập để nghỉ ngơi,

cho đến khi hồi phục lại nguyên khí.

Y phảng phất cảm được thất bại đến ở Biên Hoang Tập, vẫn là bại ở dưới tay Tạ

An. Nếu như Yến Phi, Kỷ Thiên Thiên và Lưu Dụ không kịp thời đến Biên

Hoang Tập, lịch sử đã được viết khác rồi.

Nhưng mọi việc đã được định đoạt, hành động Biên Hoang Tập đã thành bại

cuộc không thể vãn hồi.

Trong vòng xoáy cuộc chiến thống nhất thiên hạ, Biên Hoang Tập chỉ là một

trong những bãi chiến trường, hoàn toàn không có khả năng ảnh hưởng đến

thành bại của Thiên Sư quân y. Hiện tại y chỉ cần thay đổi kế hoạch, thay vì chủ

động tiến quân đến Kiến Khang, đổi thành từng bước phát triển phạm vi thế

lực, dụ quân Kiến Khang lại đánh, cũng vẫn là toàn thắng.

Sau khi cha con Tư Mã Đạo Tử lên ngôi, làm nhiều điều ngang ngược, khiến

thành quả ổn định thiên hạ do Tạ An khổ cực dựng nên, một tay phá hết, lại chỉ

có lợi đối với y.

Thêm vào chuyện Tư Mã Đạo Tử lo sợ đến uy hiếp từ Kinh Châu, lại sợ Bắc Phủ

Binh ngựa giỏi khó kềm, nên phải hết sức tăng cường quân lực, lại tính cho hào

gia Chiết Mân bắt nông dân vào lính, cưỡng bách nhập ngũ, nếu chuyện này

được thực thi, sẽ lấy đi thế lực của cường hào địa phương, khiến lòng dân náo

loạn, hết sức có lợi cho Thiên Sư quân chiêu mộ binh mã.

Hiện tại điều kiện để tổng khởi nghĩa đã chín mùi, thiên hạ không một ai có thể

cản trở Tôn Ân y.

Lư Tuần lúc này tới sau lưng y, quỳ bẩm: ʺThuyền đội đã tới bến tàu đợi lệnh,

chỉ đợi Thiên Sư đại giá, lập tức khởi hành tiến tới Lâm Hải.ʺ

Tôn Ân vươn mình đứng dậy, mặt nhìn đồ đệ, nói: ʺĐứng lên!ʺ

Lư Tuần đứng thẳng dậy khoanh tay cung kính.

Tôn Ân lãnh đạm hỏi: ʺỞ Kiến Khang có tin tức gì không?ʺ

Lư Tuần đáp: ʺTạ Huyền ở tại hẻm Ô Y gần nửa tháng, suốt thời gian đó không

ngừng tiếp kiến nhân vật quyền quý ở các nơi lại, bao gồm cả Vương Cung và

Ân Trọng Kham, lại ba lần nhập cung gặp Tư Mã Diệu, theo tin báo Tư Mã Diệu

mỗi lần gặp Tạ Huyền đều không có Tư Mã Đạo Tử bên cạnh.ʺ

Tôn Ân nhìn lên trời đêm, nhíu mày nói: ʺKỳ quái !ʺ

Lư Tuần nói: ʺTình huống đó đúng là bất bình thường, mười ngày trước Tạ

Huyền về lại Quảng Lăng, từ đó sống kín ít khi ra ngoài, mọi công chuyện, đều

do Lưu Lao Chi giải quyết. Tạ Huyền đúng như Thiên Sư liệu đoán, bởi vì đè

nén thương thế khiến bệnh tình gia tăng, không còn được bao nhiêu ngày.ʺ

Tôn Ân than nói: ʺNếu y chết sớm được thì chết đi cho rồi, bây giờ đã có đủ thời

gian an bày hậu sự. Chỉ là những việc y an bày chắc là nhắm vào cha con Tư Mã

Đạo Tử và Vương Quốc Bảo, hoặc là Hoàn Huyền ở Kinh Châu và Nhiếp Thiên

Hoàn, không còn sức đâu để lo đến Thiên Sư Đạo của bọn ta.ʺ

Lư Tuần nói: ʺThiên Sư minh xét, Vương Cung hiện tại đã trở thành người Tư

Mã Diệu tin sủng nhất, theo thuộc hạ thấy Tư Mã Diệu đề bạt Vương Cung,

hàm ý để chống lại với Tư Mã Đạo Tử, bởi vậy Tạ Huyền cố sức lung lạc. Mà

Vương Cung lại có quan hệ mật thiết với Ân Trọng Kham. Ít nhất trên danh

nghĩa, là Vương Cung cai quản Dương Châu, Ân Trọng Kham cai quản Kinh

Châu, hai người liên kết làm một, thật không thể xem thường.ʺ

Tôn Ân nói: ʺNghe nói Vương, Ân hai người sẽ trở thành thông gia, không biết

có phải không?ʺ

Lư Tuần đáp: ʺĐúng là có chuyện đó, chỉ là không biết tại sao, hôn sự tạm thời

gác qua một bên.ʺ

Tôn Ân lộ thần sắc suy tư, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên lại hỏi: ʺÂn Trọng

Kham và Hoàn Huyền quan hệ ra sao?ʺ

Lư Tuần đáp: ʺỞ ngoài mặt thì hai người có quan hệ không xấu, sự thật Ân

Trọng Kham hết sức úy kị Hoàn Huyền, mọi chuyện đều nhường y ba phần,

gần đây bộ tướng của Ân Trọng Kham nói năng bất kính với Hoàn Huyền, động

nộ đến Hoàn Huyền, Ân Trọng Kham hoảng sợ lập tức sai bộ tướng trở về Kiến

Khang, tạm tránh đại họa.ʺ

Tôn Ân không cầm được cười nói: ʺThì ra là loại quan hệ tốt đó !ʺ

Đoạn trầm giọng nói: ʺCòn tình hình bên Tư Mã Đạo Tử thì sao?ʺ

Lư Tuần đáp: ʺTư Mã Đạo Tử đang toàn lực tài bồi cho con trai Nguyên Hiển,

lại thăng cấp cho em của Vương Quốc Bảo là Vương Du và cháu là Tư Mã

Thượng Chi, cho đi cầm quân, toàn dùng người thân, khiến đại thần trong triều

bất mãn. Vương Quốc Bảo lại còn hơn nữa, phát triển chuyện làm ăn cho vay

nặng lãi, lại giúp cho đám cường hào kinh doanh đổ trường, làm Kiến Khang

nằm trong màn không khí nặng nề nghẹt thở. Nguy hiểm nhất là y lại sùng bái

Di Lặc giáo, lại còn kêu gọi nghênh tiếp Trúc Pháp Khánh đến Kiến Khang đăng

đàn làm pháp, xúc phạm đến cả Phật môn.ʺ

Tôn Ân nhìn lên trời cười lớn nói: ʺĐó kêu là trời giúp ta. Nếu ta không đoán

sai, một khi Tạ Huyền chết đi, lập tức đại loạn. Vương Cung được trợ lực của

Bắc Phủ binh sẽ thảo phạt Tư Mã Đạo Tử, bọn ta có thể ngồi làm ngư ông thu

lợi.ʺ

Lư Tuần vui mừng nói: ʺCách nhìn của Thiên Sư tuyệt đối không sai.ʺ

Tôn Ân nhìn ngắm Lư Tuần, cười nói: ʺTình hình luyện công của Tuần nhi gần

đây ra sao?ʺ

Lư Tuần khiêm tốn đáp: ʺDưới sự chỉ dạy của Thiên Sư, công lực của đồ đệ đã

có đại tiến.ʺ

Tôn Ân đáp: ʺMọi chuyện là nhờ ở con tự mình nỗ lực, ta chỉ là phụ trách chỉ

dẫn.ʺ

Lại hỏi: ʺTâm tình của Đạo Phúc có tốt lên chút nào không?ʺ

Lư Tuần cười khổ nói: ʺBề ngoài thì không thấy có gì khác, chỉ là con hoài nghi

vết thương của y vẫn chưa hồi phục. Thật nghĩ không ra, Đạo Phúc trước giờ

luôn có khả năng đùa chơi với nữ nhân trong tay, lại vì một nữ tử mà thần hồn

điên đảo.ʺ

Tôn Ân lắc đầu than: ʺBơi hay cũng có lúc chết đuối, loại chuyện này không ai

có thể giúp được.ʺ

Lại thở dài, rồi cất bước đi xuống núi.