ʺKeng! Keng! Kengʺ
Tiếng chuông vang khắp Biên Hoang Tập, từ Cổ Chung Lâu truyền tới biên
hoang, truyền tới bờ kia Dĩnh Thủy.
Biên hoang chiến sĩ chiếm cứ Cổ Chung Lâu, ở trên đài quan viễn đài đồng
thanh hô: “Thiết Sĩ Tâm đã chết rồi! Thiết Sĩ Tâm đã chết rồi!”
Huynh đệ Tiểu Kiến Khang bắt đầu phát động tấn công, tên bắn mạnh mẽ
phóng ra từ lâu phòng, đầu tiên giải quyết cung thủ địch trên Cao Cư tiểu lâu,
sau đó đối phó với Yến binh không có yểm trợ trên đường phố.
Yến binh chợt nghe thấy tiếng chuông, lại kinh hoàng nghe tin Thiết Sĩ Tâm đã
chết, không khỏi nghi hoặc, đang lúc quân tâm dao động, đột nhiên hàng ngàn
tù binh biến thành chiến sĩ vũ trang, theo lâu phòng lớn xông ra chém giết, do bị
bất ngờ nên căn bản không có năng lực phản kháng, không khỏi bị bức bách
biến loạn từ giữa tỏa ra bốn phương tám hướng.
Mộ Dung Chiến dẫn đầu khoảng ngàn huynh đệ, có tổ chức phân chia thành đội
theo Tiểu Kiến Khang xuất ra đánh giết tới khu bến tàu, lúc này Yến binh đã
sớm vỡ quân, chỉ biết tứ tán đào mệnh. Hơn ba mươi chiếc chiến thuyền đã căng
buồm đậu tại bến tàu, chưa kịp tháo neo khởi hành, đã rơi vào tay bọn họ. Yến
binh trên thuyền tranh nhau nhảy xuống nước để giữ mạng.
Thác Bạt Nghi ở bờ bên kia thấy pháo hiệu trên tòa Cổ Chung Lâu, lập tức hạ
lệnh vượt sông. Lần này sau khi lên bờ, sẽ cùng huynh đệ của mình hội họp,
Yến binh đại thế đã mất, sẽ không còn lực để phản kích trở lại.
Biên hoang liên quân y theo kế hoạch, trước tiên tập trung lực lượng công kích
con đường chính phía bắc và con đường chính phía tây, thế như chẻ tre đuổi
địch nhân ra khỏi tập, chạy vội đến mức chỉ sợ chậm chân một chút là sẽ phải
biến thành oan hồn, khí thế liên quân ʺBiên hoang hành độngʺ lên như cầu
vồng, Yến binh toàn bộ bị đảo lộn rơi vào thế trận một chiều.
Sau khi bọn Đồ Phụng Tam tấn công vào Cổ Chung Lâu, binh phân hai lộ, một
lộ do Đồ Phụng Tam suất lĩnh, đánh giết lên quan viễn đài cứu viện Yến Phi và
Bàng Nghĩa, để lại bảy, tám người tử thủ cửa vào tầng dưới cùng, không để
Tông Chánh Lương dẫn Yến binh tấn công vào Chung Lâu. May có Trác Cuồng
Sinh, Trình Thương Cổ và Phí Nhị Phiết tam đại cao thủ áp trận, phòng thủ lối
vào ổn như bàn thạch chống đỡ đến khi huynh đệ tiểu Kiến Khang đánh giết tới
quảng trường Chung Lâu, làm bọn Tông Chánh Lương vội vã rút lui.
Cổ Chung Lâu ở phía bắc Biên Hoang Tập đã biến thành một trường chém giết,
hoang nhân ngậm hận nên đại khai sát giới, thấy Yến binh là giết, nhất thời la
hét rầm trời, Yến binh tan vỡ toàn diện.
Yến Phi nhanh chóng hồi phục trở lại, cùng với Đồ Phụng Tam và Bàng Nghĩa
tại quan viễn đài giám thị động tĩnh của Thiên sư quân, phát giác quân tải lương
của đối phương theo cửa nam li khai, di chuyển dọc theo Dĩnh Thủy, thì lập tức
vui mừng ra mặt, có phần không dám tin vào mắt mình.
Nếu Thiên sư quân hướng về phía bọn họ phản kích, thì nhất định không dễ đối
phó, hiện tại đột nhiên lại dâng nhượng quảng trường Chung Lâu cùng với khu
chiếm đóng phía nam, liên quân đương nhiên tiết kiệm được công sức và giảm
được một lượng lớn thương vong.
Bàng Nghĩa cười lớn: “Tiểu tử Từ Đạo Phúc này thật thức thời.”
Đồ Phụng Tam hân hoan thốt lên: “Hắn không phải thức thời, mà là không thể
không rút, thực lực bọn ta ở đây chiếm ưu thế áp đảo, Dĩnh Thủy đã rơi vào
trong khống chế của bọn ta, mà Dương Toàn Kì và Nhiếp Thiên Hoàn đều là
địch nhân của hắn, giả sử có khả năng đánh bại bọn ta, rốt cuộc cũng để kẻ khác
chiếm tiện nghi.”
Bàng Nghĩa nói: “Chúng ta có cần phải truy kích lão Từ không?”
Yến Phi hướng mục quang tới trận địa của Kinh Châu quân ở mặt tây ngoài tập,
lắc đầu: “Thiên sư quân rút lui nhưng không loạn, bên trái lại dựa vào Dĩnh
Thủy hiểm yếu, sợ rằng không dễ dàng để thu thập bọn chúng, đáng ngại nhất
là Dương Toàn Kì thừa cơ hội tấn công, thành quả bọn ta đã phải trăm đắng
ngàn cay tranh thủ đoạt được, sẽ lại đem dâng nhượng cho người.”
Đồ Phụng Tam nhìn theo phần cuối của đội quân đối phương đang li khai cửa
nam môn, phát xuất một tín hiệu hỏa tiễn lục sắc, chỉ cho nhân mã bên mình
tiến chiếm địa bàn Thiên sư quân vừa bỏ đi. Thở dài một hơi nói: “Thế sự kì lạ,
thường thường là ngoài ý liệu của người ta, phản công thành công như thế, cực
kì có lợi cho sự thuyết phục của ta với Dương Toàn Kì.”
Tiếng vó ngựa vang lên, một đội vài trăm biên hoang chiến sĩ phi qua quảng
trường Cổ Chung Lâu, chạy tới khu chiếm đóng mà Thiên sư quân vừa rút khỏi,
biểu thị rõ Biên Hoang Tập bắc khu đã tuyệt đối nằm trong khống chế của biên
hoang liên quân.
Đương lúc bọn họ chạy qua tòa Cổ Chung Lâu, đều ngẩng đầu nhìn lên, hét lên
chào hỏi, các chiến sĩ đang nghỉ ngơi trên Chung lâu liền hoan hô đáp trả, lấy lại
bầu không khí chiến thắng, làm cho mọi người sôi sục nhiệt huyết.
Bọn Trác Cuồng Sinh đã sớm ra ngoài theo hỗ trợ, tới tấp nhảy lên lưng ngựa
của bọn huynh đệ này, quay về hướng nam chạy đi.
Bàng Nghĩa và những huynh đệ khác cũng la hét không ngớt, chen nhau ra
ngoài.
Còn lại Đồ Phụng Tam và Yến Phi hai người, Đồ Phụng Tam cười nói: “Yến
huynh có biết trong lòng ta đang hối hận không?”
Yến Phi đang nhìn biên hoang liên quân theo đông môn tiến nhập địa bàn Thiên
sư quân bỏ lại, kinh ngạc thốt: “Hối hận điều gì?”
Đồ Phụng Tam thở dài: “Ta hiện tại nghĩ giả thiết rằng hành động của ta chậm
lại một chút, đến quan viễn đài chậm một chút, Yến huynh khẳng định đã
xuống hoàng tuyền. Khi đó Đồ Phụng Tam ta không chỉ có thể loại bớt một kình
địch cản trở sự phát triển trong tương lai của ta tại Biên Hoang Tập, mà còn có
thể loại bớt một tình địch, lại không có ai biết được việc Yến huynh ngộ hại với
ta có quan hệ gì.”
Yến Phi hứng thú hỏi: “Chuyện này đối với Đồ huynh đúng là có trăm điều lợi
mà không có điều hại nào, Đồ huynh vì sao lại bỏ lỡ?”
Đồ Phụng Tam khổ não đáp: “Bởi vì ta đến thời khắc này mới nghĩ ra được độc
kế đó, thì đã khó mà quay lại được.”
Hai người nhìn nhau giây lát, đột nhiên đồng thời cười lớn, chứa chan tình tri
kỉ, cảm thấy có thể chết mà không hối tiếc.
oOo
Lưu Dụ nhảy trên các ngọn cây như viên hầu, toàn lực phóng về hướng Biên
Hoang Tập, đột nhiên dừng lại tại một cây đại thụ cành lá rậm rạp, dừng chân
tại một cành cây nằm ngang trên cao, mục quang hướng về hướng của Dĩnh
Thủy.
Biên Hoang Tập ở bên bờ sông cách nơi này hai dặm, phía trên Cổ Chung
Lâuchỉ duy nhất một lá đại kì, tuy nhìn không rõ hình dạng hoa văn của lá cờ
đó, nhưng lại ẩn ước nhận ra là phi điểu kì do tự tay Kỉ Thiên Thiên thiết kế.
Biên hoang liên quân cuối cùng có quang phục được Biên Hoang Tập không?
Điều này làm người ta khó mà tin được, sự tình đích thực đến quá đột nhiên.
Bất quá lại chẳng phải do gã không tin, một đội Thiên sư quân không nhanh
không chậm đang men theo Dĩnh Thủy đi xuống phương nam, đội hình chỉnh
tề, cờ xí không loạn, rõ ràng là thong dong rút lui có trật tự, như chẳng phải bị
đuổi khỏi Biên Hoang Tập.
Đại thể ước lượng, đội Thiên sư quân này có hơn hai ngàn người, xe ngựa, la có
hơn ba trăm, giả như lộ tuyến hành quân không đổi, thì sau một hai canh giờ sẽ
tới được mộc trại của Nhiếp Thiên Hoàn.
Lưu Dụ trong lòng thấy kì quái, dựa vào thực lực đội nhân mã này, tuy có thể
đối với Lưỡng hồ quân tạo thành uy hiếp, nhưng không đủ để công trại, như
vậy chẳng lẽ không phải đi tìm đường chết sao?
Gã trong lòng chợt động, mục quang hướng nhìn về phía mặt tây, lập tức liền có
phát hiện, nhận ra ở ngoài một dặm về phía nam có chim kinh động bay lên.
Trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ.
Huynh đệ Biên Hoang Tập đang tập trung lực lượng đối phó Thiết Sĩ Tâm và
Tông Chánh Lương, trong ngoài công kích làm Yến binh nhanh chóng tan vỡ.
Từ Đạo Phúc thấy sự việc không thể giúp được, liền lập tức lui quân, thừa cơ
hội chia quân làm hai lộ, đột kích Nhiếp Thiên Hoàn.
Nghĩ tới đây, trong lòng liền có tính toán, vội vã quay lại.
oOo
Biên Hoang Tập tràn ngập không khí vui mừng, lại không có một ai rảnh rỗi
uống rượu chúc mừng, bởi vì Kinh Châu quân đã kịp tiến đến bên ngoài tập
ngoài một dặm phía tây, biểu lộ tư thế sẵn sàng có thể tấn công toàn diện bất cứ
lúc nào.
Chúng nhân một mặt bận rộn thu dọn các quầy hàng địch nhân bỏ lại, một mặt
thiết lập công sự phòng ngự, để ứng phó với Kinh Châu quân bất cứ lúc nào
cũng có thể phát động tiến công.
Yến Phi, Đồ Phụng Tam, Trác Cuồng Sinh, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi,
Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết, Cơ Biệt, Hô Lôi Phương, cùng nhiều lĩnh tụ
khác, cưỡi ngựa chạy ra tây môn, nhìn ra xa quan sát tình hình của địch.
Mộ Dung Chiến nói: “Dương Toàn Kì phải chăng là kẻ dũng cảm đánh nhau với
sói? Nếu không khi khí thế của chúng ta lên như cầu vồng, thì nên nằm yên
quan sát biến hóa, mà sẽ không xuất hiện bộ dạng muốn khiêu chiến như vậy.”
Chúng nhân biết y muốn thấy quan điểm của Đồ Phụng Tam, lời nói uyển
chuyển, nhưng sự thật Mộ Dung Chiến chân chính muốn nói đó là: “Dương
Toàn Kì phải chăng đã ăn phải mật báo? Dám đến chọc giận bọn ta.”
Nhiều người trong chúng nhân có cùng ý kiến với Mộ Dung Chiến, thực lực của
biên hoang liên quân hiện tại nằm trên Kinh Châu quân, Biên Hoang Tập lại là
địa bàn của bọn họ, mọi người đều không để vẻn vẹn một vạn Kinh Châu quân
trong lòng. Nếu không phải vì quan hệ của Đồ Phụng Tam với Hoàn Huyền, thì
có thể đã đối đầu ra sức đánh với Kinh Châu quân.
Đồ Phụng Tam cười nhẹ nói: “Ngược lại mới đúng, Dương Toàn Kì dùng chiêu
này cao minh phi thường, giam chặt chân chúng ta, khiến chúng ta không thể
điều động huynh đệ theo thủy lục hai lộ đối phó Nhiếp Thiên Hoàn. Chỉ cần
Nhiếp Thiên Hoàn có thể giữ ổn trận địa, Dương Toàn Kì lúc đó sẽ có điều kiện
để đàm phán với chúng ta.”
Thác Bạt Nghi vui mừng thốt lên: “Không ngờ Đồ huynh lại hiểu rõ lão Dương
này như vậy. Vậy chúng ta có nên trước tiên đánh bại Nhiếp Thiên Hoàn, chặt
đứt si tâm vọng tưởng của lão Dương, ở đây do lão ca người xuất mã, đem
những lời này nói lại cho lão Dương không?”
Đồ Phụng Tam điềm nhiên nói: “Dưới tình huống bây giờ, Nhiếp Thiên Hoàn
khó mà tạo ra lại bất cứ ảnh hưởng gì, có thể toàn thân thối lui đã là vạn hạnh
rồi. Lão Dương là kẻ sáng suốt, đến lúc này còn làm được gì nữa? Ta sẽ một
mình một ngựa đến gặp lão Dương, bảo đảm hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lập
tức thối binh.”
Mộ Dung Chiến trầm giọng: “Nhân tâm khó dò, ngươi chớ nên đánh giá quá
cao quan hệ với Hoàn Huyền, cho Dương Toàn Kì có khả năng thừa cơ hội để
tiền trảm hậu tấu. Tốt nhất là nên đợi cho đến khi Nhiếp Thiên Hoàn thua lui về
Lưỡng hồ, khi đó sẽ bức Dương Toàn Kì thối binh.”
Yến Phi cười nhẹ nói: “Đồ huynh là sợ Dương Toàn Kì thật sự phát động tấn
công, nếu vậy y và Hoàn Huyền sẽ không có thể vãn hồi được, vì thế trước khi
mối hận này kết thành, phải ngăn chặn Dương Toàn Kì. Nhưng ta dám khẳng
định Đồ huynh sẽ thành công, Dương Toàn Kì vẫn chưa dũng cảm đến mức
không cần tính mạng. Bởi vì hắn hiểu rõ nếu giết Đồ huynh, thì sẽ bức chúng ta
quyết một trận tử chiến với hắn.”
Trác Cuồng Sinh hân hoan thốt: “Lời nói của Yến huynh thật phù hợp với lòng
ta, chúng ta thu phục dũng sĩ của Thiết Sĩ Tâm, chắc chắc hắn thấy rõ. Đây là
biên hoang, chẳng phải là Kinh Châu, đắc tội với hoang nhân chúng ta khẳng
định sẽ không có kết quả tốt, chúng ta phải đạt được thắng lợi, để cho thiên hạ
chứng thật rằng hoang nhân chúng ta tuyệt không dễ chêu trọc. Biên hoang nếu
như là một cái đầm sâu, thì chúng ta là những con cá sấu hung dữ hiểu rõ cái
đạo sinh tồn ở trong đầm.”
Những lời này biểu lộ rõ ràng cuồng khí của ʺBiên hoang danh sĩʺ Trác Cuồng
Sinh, như đại biểu cho việc quang phục Biên Hoang Tập có một ý nghĩa sâu sắc
đối với mỗi một hoang nhân vậy.
Đồ Phụng Tam phá lên cười nói: “Đa ta sự quan tâm và khích lệ của các vị, bọn
ta hôm nay quang phục Biên Hoang Tập, thủ tiêu Thiết Sĩ Tâm, chẳng khác nào
nhổ một cái nanh hổ của Mộ Dung Thùy, phá hỏng thành quả của bước đầu tiên
chinh phục thiên hạ của hắn. Ta từ trước tới nay chưa có lúc nào đối với bản
thân có tự tin như lúc này. Mộ Dung đương gia có thể an tâm, Nam quận công
đối với biên hoang thì quyết đoạt bằng được, liên thủ với Nhiếp Thiên Hoàn
không có nghĩa là từ bỏ người bạn cũ là ta, chỉ là biểu thị tâm ý không được mất
Biên Hoang Tập của y, vì vậy Dương Toàn Kì hiện tại biết rõ tình huống không
thể làm nhưng vẫn mạo hiểm đưa quân tiến tới. Ta sẽ để lão Dương minh bạch
rằng ta là hi vọng cuối cùng của Nam quận công tại Biên Hoang Tập, Nam quận
công nếu muốn chia bát canh tại Biên Hoang Tập, thì phải tiếp tục tín nhiệm và
hỗ trợ ta, vì không còn cách nào khác.”
Lại nghiêm mặt nói: “Hoang nhân chúng ta đương nhiên không có nửa người
tham sanh úy tử, bất quá để từ trên tay của Mộ Dung Thùy cứu được Kỉ Thiên
Thiên và Tiểu Thi, chúng ta tất phải bảo tồn thực lực, không nên xung đột mạnh
với Dương Toàn Kì.”
Nghe nhắc đến tên Thiên Thiên, tâm tình mọi người lập tức trở nên trầm trọng.
Tuy thu phục Biên Hoang Tập là một khởi đầu tốt, nhưng con đường tương lai
vẫn còn dằng dặc và gian khổ.
Trác Cuồng Sinh đột nhiên giơ tay hô lớn: “Hoang quân tất thắng! Mộ Dung
Thùy tất bại!”
Các chiến sĩ ở phụ cận nghe thấy lập tức cùng hét to: “Hoang quân tất thắng!
Mộ Dung Thùy tất bại!”
Âm thanh tiếng hét như thủy triều lan ra, vang dội khắp Biên Hoang Tập,
truyền xa tới tận trận địch.
Trong tiếng cười lớn, Đồ Phụng Tam cưỡi ngựa chạy ra, không chút sợ hãi phi
tới nơi đại quân của Dương Toàn Kì đóng bên ngoài tập.
oOo
Lưu Dụ chạy trở lại khúc sông Dĩnh Thủy nơi đội chiến thuyền của Đại giang
bang đang đậu, Giang Văn Thanh đang bố trí thuyền trận, chuẩn bị nghênh
chiến Lưỡng hồ bang.
Bảy chiếc lương thuyền chiếm được bị xích sắt ghép liền với nhau, nằm ngang
trên sông, chỉ để một chỗ hở ở nơi tây ngạn vừa đủ cho phép một thuyền đi qua,
lương thực được dỡ xuống, thay thế bằng củi khô tẩm dầu hỏa.
Lưỡng ngạn (hai bờ) có đắp các tiễn lâu, vừa có tác dụng quan sát, vừa có thể từ
trên cao bắn tên lửa xuống phong tỏa đoạn sông chật hẹp này.
Giang Văn Thanh thấy Lưu Dụ trở lại quá nhanh, thì cảm thấy kì quái.
Lưu Dụ đi lên soái thuyền, lúc này mặt trời chiều đã lùi sau Tây Sơn, trời đất
liền chìm trong âm u.
Giang Văn Thanh kinh ngạc thốt: “Xem thần sắc hưng phấn của Lưu huynh,
phải chăng đã thu phục được Biên Hoang Tập rồi?”
Lưu Dụ đi lên đài chỉ huy của soái thuyền, Giang Văn Thanh và bọn Tịch Kính
bảy, tám tướng lĩnh Đại giang bang, mục quang toàn bộ tập trung lên người gã.
Lưu Dụ thở hổn hển nói: “Đích xác đã thu phục được Biên Hoang Tập.”
Chúng nhân trên đài chỉ huy và phụ cận cùng lúc chìm trong im lặng, người
người lộ ra thần sắc bán tín bán nghi, tình trạng im lặng này kéo dài một lúc, thì
liền bị tiếng hoan hô chấn động thuyền phá vỡ.
Đại giang bang người người trên các chiến thuyền khác và công tác trên bờ đều
ngừng lại, hướng nhìn về phía bọn họ.
Giang Văn Thanh bình tĩnh hỏi: “Lưu huynh là trở về từ Biên Hoang Tập?”
Lưu Dụ đáp: “Ta vẫn chưa tới được tập, nhưng đã thấy được trên Cổ Chung
Lâu đã được thay bằng phi điểu kì của bọn ta, và Thiên sư quân đã phân binh
thành hai lộ rời khỏi Biên Hoang Tập, nếu như ta đoán không lầm, theo hướng
rời đi của Từ Đạo Phúc, là muốn đột kích mộc trại của Nhiếp Thiên Hoàn, vì
vậy phải vội vã trở về báo tin vui cho tiểu thư.”
Đôi mắt đẹp của Giang Văn Thanh sáng lên, lóng lánh quan sát Lưu Dụ hồi lâu,
đột nhiên la lên: “Người của Đại giang bang ta nghe rõ đây, Biên Hoang Tập đã
được quang phục rồi.”
Bốn phía lập tức nổi lên tiếng la hét vui mừng vang vọng khắp hai bờ, mọi
người kích động nhiệt lệ đầy mi.
Lưu Dụ trong lòng yên vui.
Gã chung qui không phụ sự kì vọng của Tạ Huyền, giúp Giang Văn Thanh
trùng chấn uy danh Đại giang bang thành căn cứ địa duy nhất cho việc tranh
đoạt thiên hạ. Giả như gã và Vương Đạm Chân bỏ trốn, thì bây giờ cảnh kích
động trước mắt này hoặc sẽ không thể xuất hiện, được mất của cá nhân trong kế
sách thống nhất thiên hạ, tất cả có là gì?
Lưu Dụ nói: “Từ Đạo Phúc chắc sau khi đêm xuống sẽ tấn công tây ngạn mộc
trại của Nhiếp Thiên Hoàn, nếu chúng ta bây giờ theo đường thủy tiến tới,
khẳng định có thể lợi dụng nhiệt náo.”
Giang Văn Thanh dứt khoát nói: “Cơ hội một đi không trở lại, Tịch lão sư xin
lĩnh suất bốn chiếc chiến thuyền lưu lại để chặn đường lui của Nhiếp Thiên
Hoàn, kì dư những chiến thuyền khác theo ta tiến về phía bắc. Nhiếp Thiên
Hoàn, bọn ta đến đòi nợ đây.”
Chúng tướng sĩ đồng thanh đáp ứng, sĩ khí dâng cao sôi sục.
oOo
Vương Quốc Bảo và hơn ba mươi hảo thủ thân tín, đến nơi hạ du Hoài Thủy
cách Dĩnh Khẩu hai dặm.
Một chiếc chiến thuyền tiến tới từ nơi ẩn nấp, Vương Quốc Bảo vội vã dắt thủ
hạ lên thuyền.
Vương Quốc Bảo một mình tiến vào sảnh phòng, trông thấy kẻ luôn có quan hệ
tốt với hắn Tư Mã Nguyên Hiển đi tới, kẻ tới sau đi thẳng vào vấn đề: “Có gặp
được Đại Hoạt Di Lặc không?”
Vương Quốc Bảo ngồi xuống bên cạnh y, cười khổ đáp: “Sư tôn lão nhân gia
người bế quan trăm ngày, tu luyện Thập vãng đại thừa pháp đệ thập nhị trọng
công pháp, theo Huệ Huy sư mẫu nói lại, nếu như sư tôn qua được ải này,
thành tựu của người sẽ tới mức xưa nay chưa từng có, độc bộ võ lâm, thậm chí
là bọn Mộ Dung Thùy, Tôn Ân cũng không là địch thủ của người.”
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi dồn: “Đại Hoạt Di Lặc còn bao nhiêu này nữa thì xuất
quan?”
Vương Quốc Bảo đáp: “Vẫn còn năm mươi bảy ngày. Ây da, ngày người xuất
quan thì số ngày Tạ Huyền còn tại thế sẽ chỉ tính trên đốt ngón tay.”
Tư Mã Nguyên Hiển nhăn nhở cười nói: “Vương đại nhân cần phải làm tốt việc
chuẩn bị tiếp thu gia sản của Tạ gia.”
Vương Quốc Bảo hân hoan nói: “Điều đó là đương nhiên. Lúc đó nếu công tử
ngươi muốn cùng Tạ Chung Tú vui đùa vài ngày, hoàn toàn có thể dựa vào ta.”
Hai người nhìn nhau cười lớn, tựa hồ Tạ Chung Tú đã rơi vào trong ma chưởng
của bọn chúng, mặc cho bọn chúng khinh nhờn.
Tư Mã Nguyên Hiển hạ giọng đáp: “Vương đại nhân cũng nên tại nơi cha thể
hiện chút bản lãnh, ông ta đối với Đại Hoạt Di Lặc Phật luôn có đề phòng, sợ
sau khi thế lực của người lớn lên thì sẽ khó chế phục.”
Vương Quốc Bảo ung dung đáp: “Phương diện này do ta phụ trách, chỉ cần cha
ngươi sẵn lòng nhường cho sư tôn làm quốc sư, thay thế phật môn bằng Di Lặc
giáo, mọi người nhất định có thể hợp tác vui vẻ.”
Lại tiếp: “Ta trên đường về đã gặp Lưu Dụ, nhưng lại bị y dùng giảo kế thoát
thân, nếu không chúng ta đã có thể trừ khử y.”
Tư Mã Nguyên Hiển mỉm cười nói: “Lưu Dụ là cái thứ gì? Bất quá chỉ là một tên
tiểu tướng hèn mọn của Bắc phủ binh, nếu không phải Tạ Huyền bảo hộ hắn, ta
muốn hắn sống thì sống, muốn chết là chết. Ấy dà, mối thù một mũi tên đó, Tư
Mã Nguyên Hiển ta sẽ kiếm y trả lại gấp trăm lần.”
Vương Quốc Bảo nói: “Chính bởi địa vị thấp hèn của y, bọn ta sẽ không đối phó
với y. Kế duy nhất là thông qua người của Bắc phủ trừng trị y.”
Tư Mã Nguyên Hiển nghiến răng nói: “Ta có một kế hoạch toàn diện để đối phó
hắn, cha đang cố mua sự ủng hộ của các tướng lĩnh có thực quyền ở Bắc phủ,
trở ngại duy nhất vẫn là Tạ Huyền.”
Đôi mắt Vương Quốc Bảo xạ ra sự cừu hận sâu sắc, trầm giọng nói: “Ta có quá
nhiều năm đợi chờ rồi, hà huống chỉ ở tình cảnh này vài chục ngày nữa. Yên
tâm đi, thậm chí nếu Tạ Huyền không phải bị trọng thương gần chết như lời
đồn, cũng không thể trốn thoát khỏi đôi phật thủ thiên hạ vô địch của sư tôn. Sư
tôn tuyệt sẽ không bỏ qua cho kẻ đã giết chết nhị di lặc.”
Tư Mã Nguyên Hiển song mục lóe sáng nói: “Tạ An đã từ trần, thiên hạ sẽ là
thiên hạ của cha, để chúng ta trước ổn định bên trong sau phạt bên ngoài, thống
nhất phía Nam, khi đó sẽ là thời điểm bọn ta bắc phạt. Vinh quang của Đại Tấn
sẽ do tay chúng ta khôi phục trở lại.”
Lưỡng nhân trao đổi ánh mắt, đồng thời phá lên cười lớn.