Chương 2 Bàn tay của Quân Thiên!
"Trên người huynh đệ chúng ta... thật sự chỉ có như vậy..."
Hai huynh đệ Từ lão tam lật tung toàn thân một lần, mới moi ra hai trăm năm mươi lượng bạc.
Trong túi sạch sẽ trơn tru, quả nhiên ngay cả một đồng thừa cũng không có.
Mà một trong những kết quả mà dốc sạch túi chính là, hai huynh đệ nằm ì ở phòng bệnh, cọ cơm cho bệnh nhận, dựa vào y quán không đi.
Cái gọi là: lương tâm bị kẹt lại, không có tiền nửa bước khó đi.
Không có khách sặn ở, không có đồ để ăn, không mặt dày dựa vào y quán, đôi huynh đệ tiêu chuẩn nghèo rớt mồng tơi thương tàn này, đi ra ngoài ngoại trừ cướp nhà cũng chỉ còn lại có một con đường là chết lạnh chết đói.
"Bọn ta dưỡng thương xong... Phàm là có chút khởi sắc bọn ta liền đi, đi nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ liền có tiền... "
"Bọn ta còn có thể làm việc..."
"Bọn ta cái gì cũng có thể làm..."
"Dù sao bọn ta một đồng tiền cũng không có, diệu thủ tâm cứng lòng mềm như ngài, sẽ không trắng trợn nhìn huynh đệ bọn ta nằm phơi thây trước y quán chứ..."
Từ lão tam trơ mặt ra nói như vậy.
Từ lão tứ ở bên cạnh mặt ửng hồng.
Ca ca có thể nói như vậy, hắn thật sự bệnh nhân.
Nhưng mình rõ ràng không bị thương, thân thể cường tráng... Sao lại xấu hổ nằm ăn vạ?
Ấp úng hồi lâu mới nói: "Ta... Ta chăm sóc ca ca..."
Dừng một chút lại bổ sung: "Đợi đến ban ngày ta liền đi tìm việc làm kiếm tiền, còn có tiếp nhận nhiệm vụ gì đó... Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, bán đan dược kiếm được, rất nhanh có thể có tiền.”
"Cái gì? Bán đan dược kiếm được?!”
Phong Ấn thần y vốn đang muốn mỉa mai hai câu nhất thời trừng mắt, bên trong tràn đầy vẻ hoang đường không thể tưởng tượng nổi.
Thứ tốt như vậy còn có thể bán đi?
Ta đều là tự mình ăn sạch...
“Chữa bệnh người sống ngài là người trong nghề, nói đến sát thủ mua bán, nhiệm vụ ban thưởng, huynh đệ bọn ta lại là càng có quyền lên tiếng, Quân Thiên Thủ bọn ta đêu có ban thưởng nhiệm vụ là đan dược, đây chính là tinh phẩm toàn đại lục đều công nhận, cho dù là Nguyên Lực đan bình thường nhất thì cũng rất có giá nhé!" Từ lão tứ lộ vẻ tự hào, ngực đều ưỡn lên.
"Ta chính là sát thủ thiết bài của Quân Thiên Thủ! Thiết sắc thiết bài, cấp bậc rất cao!”
"Chậc... Thật trâu bò, năm trăm lượng cũng không có... Đích xác trâu bò... Chỉ là thiết bài, thật sự quá trâu bò!”
Phong Ấn chậc chậc chậc hai tiếng, lắc đầu chắp tay đi ra ngoài.
Rất có loại phong khinh vân đạm, cốt cách mười phần.
Bà nội ngươi, bây giờ mới biết sát thủ thiết bài trâu bò à?
Hai thằng nhóc, đại thần đang ở ngay trước mặt các ngươi đây này!
Đáng tiếc hai người các ngươi có mắt không biết Thái Sơn!
......
Mưa phùn liên miên ước chừng ba ngày, tuy rằng không lớn, nhưng cũng tí tách tí tách không ngừng.
Nhưng cũng dẫn đến, hai huynh đệ Từ lão tam liên tiếp ngồi bó gối u sầu, vẻ mặt đầy sầu khổ.
Trong Quân Thiên Giám, nhiệm vụ không ngừng đổi mới.
Nhiệm vụ thiết bài mộc bài, xuất hiện liên tục, nối liền không dứt, để cho ngươi nhận nhiệm vụ nhận đến mỏi tay, cũng không phải là một câu nói đùa.
Nhưng đại đa số trong đó, đơn giản một chút, dễ dàng hơn một chút, khoảng cách gần một chút, chờ Từ lão tứ chạy tới thì đã sớm bị những người khác hoàn thành...
Rất ứng nghiệm một câu nói: Đớp shit cũng không đuổi kịp nóng hổi!
Sát thủ Quân Thiên Thủ làm ăn rất nóng sốt, cạnh tranh kịch liệt... Có thể thấy được chút ít.
Trong đó mấy lần đã đi được nửa đường lại không thể không trở về, không còn cách nào, mục tiêu được hoàn thành rồi.
Hơn nữa còn là do vị thiết bài Ôn Nhu kia hoàn thành...
Từ lão tứ chạy đến chân cũng sắp long ra mà cũng không vớt được cọng lông gì.
Trong lòng trực tiếp mắng tên Ôn Nhu kia vạn kiếp không thể siêu sinh!
Cái tên Ôn Nhu chết tiệt này, chẳng lẽ là khắc tinh của lão tử sao!
Ta đi đến đâu, ngươi liền theo tới đó.
Có còn chừa chút mặt mũi không hả.
......
Cũng là trong ba ngày này, Phong Ấn phát hiện mình thế nhưng lỗ vốn thật to, tự dưng lại bao hai huynh đệ này ba ngày ăn ở,
Còn thêm cả thảo dược chữa thương, lại không thu được một đồng nào, trong lòng sao có thể không tức giận.
Mặc dù việc làm ăn là ta đoạt, nhưng ... ngươi không thể ở chùa nhà ta chứ?
Lại nhìn hai tên vô dụng kia dần dần yên tâm thoải mái sống ở y quán của mình, nghiễm nhiên rất có ý tứ an cư lạc nghiệp, cái này mẹ nó sao được?
Sắc mặt Phong tổng tự nhiên trở nên rất khó coi mà mắt thường có thể thấy được.
Hết lần này tới lần khác hai huynh đệ Từ lão tam cũng là hạng dẻo dai kinh người, khẳng định cắn chặt Thanh Sơn không buông lòng, ngoại trừ tích cực ân cần tranh thủ nấu cơm rửa chén quét dọn vệ sinh, làm xong hết việc ra, còn có mang vẻ mặt thuận theo, đánh không hoàn thủ mắng không nói lại...
Về phần làm sắc mặt cái gì... Sắc mặt là cái gì?
Quan trọng hơn việc ăn đói mặc rách không có nơi ngủ à?
Dù sao Phong Ấn muốn dựa theo thủ đoạn bình thường, đuổi hai khối thịt lưu manh này ra ngoài là tuyệt đối không có khả năng!
Có một lần Phong Ấn đều hạ quyết tâm, trực tiếp kéo Từ lão tam ném đến cửa, kết quả đến bữa ăn Từ lão tứ lén lút tiến vào nấu cơm, hơn nữa còn ân cần nhắc nhở: "Tiên sinh, cơm nấu xong rồi, ngài ăn là được, không cần quản huynh đệ chúng ta, một bữa hai bữa đói không chết người được.”
Sau đó còn ân cần hầu hạ bát đũa, sau đó đứng ở bên bàn cơm, một bên xem Phong Ấn ăn cơm một bên chảy nước miếng.
Từ lão tam thì nửa nằm bên cửa, nghiêng cổ mắt trông mong vừa nhìn Phong Ấn ăn cơm vừa chảy nước miếng...
Cái này mẹ nó...
Bảo lão tử ăn như thế nào?
Làm sao nuốt xuống?
Phong Ấn mặt như than đen lấy ra một tờ giấy một cây bút.
"Dụng tâm ma thề, trời xanh chính đạo, nhân quả lý luật, viết ra giấy nợ, ấn xuống dấu tay; tiền thuốc men nợ hai trăm năm mươi lượng, lại thêm chi phí ăn ở đến khi khỏi hẳn, đại khái bốn trăm năm mươi lượng, làm tròn năm trăm lượng. Cho huynh đệ các ngươi ba tháng trả nợ, cả gốc lẫn lãi một ngàn hai trăm lượng, ký tên lưu lại, không ký rời đi, quyền lựa chọn tại hai ngươi!”
Cơ bắp trên mặt hai huynh đệ Từ lão tam co giật nửa ngày, cũng là mặt đen chấp nhận.
Điều kiện của Phong lang trung tất nhiên là hà khắc, còn có hạn chế vĩnh viễn vĩnh viễn không thể đổi ý, lãi suất kia lại càng cao đến phát điên...
Nhưng, hai huynh đệ đường cùng bây giờ chỉ có thể chấp nhận.
Hai người đều là người từng trải nên rất hiểu rõ, cách làm của Phong Ấn đã là phát thiện tâm, cho hai huynh đệ một con đường sống!
Hai huynh đệ trên người rỗng tuếch, cũng không có nghiệp nghệ, ném ra ngoài tùy ý hai người tự sinh tự diệt mới là cách hợp ích nhất.
Mà cả hai, một người mang trọng thương, một người tu vi nông cạn như giấy, dưới tình huống không có mưu sinh tiến ích, nhiều nhất mười ngày sẽ phải chết lạnh, thi cốt vô tồn.
Hiện tại thế đạo này, năng lực tầm thường là không đáng giá nhất!
Hai huynh đệ trên mặt ảo uất lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghẹn khuất cộng thêm mừng thầm nhanh chóng ký tên, ấn dấu tay, phát lời thề...
Sau đó liền yên tâm thoải mái sống ở hậu viện y quán.
Sau đó, hai người ngoài ý muốn phát hiện có chăn bông, nằm lên giường, không khỏi may mắn thở dài thoải mái.
"Thật sự là lòng dạ hiểm độc..."
Hai huynh đệ như trút được gánh nặng, trước sau thổn thức một tiếng.
......