Chương 10: Tại Sao Lại Là Ta? (1)

Bây giờ là nửa đêm, đã giờ tý rồi, lại có người đến gõ cửa!

Sắc mặt Từ lão tam và Từ lão tứ căng thẳng, đồng thời nhắc nhở: "Tiên sinh, vào lúc đêm khuya như thế này, đột nhiên có người đến... Giang hồ hiểm ác, không thể không đề phòng nha!"

Nếu không phải cây đao nhỏ phát nhiệt, Phong Ân tuyệt đối sẽ bỏ mặc.

Việc không liên quan tới mình thì quăng sang một bên.

Thật coi y quán lương tâm thì nhất định có lương tâm sao?

Y quán của ta chỉ có lương tâm đối với chính ta, sau đó mới là người khác!

Nhưng bây giờ...

Phong Ấn đứng lên, nghiêm mặt nói: "Hai vị sai rồi, cái gọi là đại phu mang tấm lòng cha mẹ, đâu phải là để nói suông? Mà bây giờ đêm khuya cầu y, đa phần là phát bệnh nặng, sao có thể mặc kệ không hỏi? Chúng ta là người hành y, diệu thủ nhân tâm, hành y tế thế trị bệnh cứu người sao lại phân sớm muốn? Sao có thể vì chút nguy hiểm, liền từ chối bệnh nhân ngoài cửa? Cái này không phải là đạo hành y!"

Nói xong, quang minh lẫm liệt, khí thế hào hùng đứng lên, bước đi mạnh mẽ, thậm chí có chút không thể chờ đợi mà đi mở cửa.

Từ lão tam, Từ lão tứ: "..."

Hai khuôn mặt sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.

Nhất thời chỉ cảm thấy tâm tính của mình mơ hồ rơi vào bờ vực nổ tung.

Đây... Đây vẫn là tên lang trung bụng dạ độc ác đến chết vẫn đòi tiền vừa rồi sao?

Phong Ấn bước ra, nhanh tay nhanh chân mở cửa, chói mắt phút chốc lại chỉ cảm thấy trước mặt hoảng hốt, cứ như cảm giác bản thân thoáng cái đã rời khỏi thế giới này đi vào một nơi băng tuyết ngập trời.

"Huyễn cảnh? Hay là..."

Phong Ấn theo bản năng chau mày, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào thì đã kéo bản thân mình vào trong.

Đây là cái gì?

Ngay vào lúc này, chỉ thấy trên đỉnh núi tuyết ở phía xa, một bóng trắng lờ mờ đang bay tới.

Bạch y tung bay, yểu điệu thướt tha.

Người đến chính là một nữ tử bạch y, có điều vừa nhoáng cái đã bay đến trước mặt.

Phong Ấn phóng tầm mắt tới, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, đó là bản năng tán thưởng mãnh liệt khi nhìn thấy sự vật tốt đẹp.

Vẻ đẹp của nữ tử bạch y này đã đến cảnh giới xuất trần thoát tục; cho dù là ‘lão háo sắc’ đã được internet hun đút như Phong Ấn lúc nhìn thấy nữ tử này cũng không dâng lên dù là một chút tư tưởng hèn mọn nào.

Đều chỉ có thưởng thức, chỉ có chấn động.

Nữ tử bạch y đi đến trước mặt Phong Ấn, khẽ mỉm cười, nói: "Tiên sinh thứ lỗi, hoàn toàn bất đắc dĩ mới sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, tình thế bất đắc dĩ, vẫn mong tiên sinh thứ lỗi."

Nhìn thấy dáng vẻ như không chịu được lạnh của Phong Ấn, nữ tử bạch y khua tay, băng thiên tuyết địa lập tức liền hóa thành nắng ấm ngày hè.

Gió mát thổi nhẹ, Phong Ấn bỗng nhiên có một cảm giác mãn nguyện, thoải mái không nói ra được, nhưng mà rung động trong lòng cũng chỉ có càng sâu.

Trở tay liền thay trời đổi đất?

Đây là tu vi đẳng cấp nào?

Cái tầng thứ siêu cao này đã vượt qua khỏi nhận thức của Phong Ấn, ngay cả tưởng tượng cũng tưởng tượng nổi.

Nữ tử bạch y này, rõ ràng là một cao thủ siêu tuyệt, cường bạo đỉnh phong vượt qua khỏi cấp độ nhận thức của hắn.

Phong Ấn lập tức nhận thức được một chuyện: Tuyệt đối không thể đắc tội.

Nếu như hầu hạ tốt... Nói không chừng còn có lợi ích to lớn.

"Đừng khách sáo."

Phong Ấn theo bản năng lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, thể hiện ra mặt nhân từ hoàn mỹ nhất của mình.

Cử chỉ ôn tồn lễ độ nói: "Phong mỗ là người hành y, cái gọi là người hành y mang tấm lòng cha mẹ, cô nương đêm khuya tới thăm, chắc chắn có việc gấp; Phong mỗ hoàn toàn có thể hiểu được, có nhu cầu gì cứ việc nói thẳng. Phong mỗ sẽ tận lực mà làm."

Nữ tử bạch y cười tao nhã như hoa sen nở rộ: "Tiên sinh là một người tốt, đây là điều ta sớm biết, hơn nữa còn khẳng định."

Phong Ấn: ? ? ?

Ngươi biết ta? Đã sớm biết mà lại khẳng định?

Là ý gì đây?

Khách sáo đến có chút giả rồi?

"Lần này đến vốn không có chuyện gì khác, chỉ là muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ một chuyện.

Nữ tử bạch y thở dài, nói: "Vẫn mong tiên sinh đồng ý."

"Cô nương cứ việc nói, chỉ cần nằm trong phạm trù năng lực của Phong mỗ, ta tuyệt đối sẽ không do dự."

Phong Ấn phóng khoáng vỗ ngực, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nghĩa khí ngút trời.

Chủ yếu là người ta có tu vi quá cao, thổi một hơi là có thể thổi mình thành tro cốt, bản thân đó là tuyệt đối không thể không đông ý.

Phong Ấn làm người hai đời, ưu điểm lớn nhất chính là, trong lòng ít nhiều sẽ có chút hai mặt.

Gặp phải lúc bản thân mình yếu thế, cứ chịu thua, không mất mặt.

Càng huống hồ trước mặt là một vị đại năng kinh hãi thế tục như vậy, mà đại năng thông thường còn mang ý nghĩa, xuất thân không tầm thường, tuyệt sẽ không liêm khiết thanh bạch, hơn phân nửa là lưỡng tụ kim phong, thậm chí lưỡng tụ kim sơn...

Nếu như đã muốn cầu cạnh mình, vậy nói không chứng có thể ôm ôm đùi.

Đây chắc chắn là một cái đùi lớn.

Nhưng trong lúc nói ra lời oai phong lẫm liệt như vậy cũng không hoàn toàn không chừa đường lui, có thêm giới hạn trong phạm trù năng lực, lỡ như yêu cầu của đối phương vượt quá phạm trù năng lực của mình thì sao?

Thế nào cũng phải để lại một đường lui nhất định chứ.

"Đa tạ tiên sinh."

Bạch y nữ tử cúi đầu hành lễ, nói: "Thật ra ta không phải người, ta là Yêu tộc."

"Yêu tộc?"

Phong Ấn trừng lớn hai mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Mặc dù qua tràng giao lưu lúc trước với huynh đệ Từ lão tam, đã biết sự tồn tại của yêu thú và Yêu tộc, nhưng đây quả thật là lần đầu tiền hắn gặp được Yêu tộc.

Yêu thú thì có may mắn gặp được một hai lần.

Nhưng Yêu tộc… đều xinh đẹp như vậy sao?

"Đúng, ta là Yêu tộc, là tốc Thất Khiếu Linh Miêu."

Nữ tử bạch y nhẹ nhàng thở dài, nói: "Lần này mạo muội đến đây, quả thật là bất đắc dĩ..."

Nói rồi, nàng thoáng do dự đưa tay ra, trong tay xuất hiện một cái tã lót nhỏ.

Trong tã lót là một chú mèo con vẫn chưa mở mắt, chỉ cỡ bằng nửa bàn tay, không cử động, vẫn đang ngủ say. Cái bụng nhỏ hơi phập phồng.

"Đây là hài tử của ta, ta muốn tiên sinh, thay ta chăm nom mấy ngày." Vẻ mặt nữ tử bạch y đầy yêu thương không nỡ.