Chương 8: Câu chuyện thế giới cha con (end)

Lương Bình vừa vội vừa sợ, lúc này hai người đã không có tâm tư nào để nói chuyện yêu đương nữa, bọn hắn tập chung tinh thần tránh né Bách Hợp, khi nghe thấy hai tiếng ông xã mà gã tha thiết trước kia từ miệng Bách Hợp thì run rẩy cả người, như là tiếng gọi hồn khiến hai người mệt mỏi không chịu nổi.

Hết lần này tới lần khác bởi vì Lương Bình lớn tuổi, kinh nghiệm nhiều hơn nữa gã lại là người mạnh mẽ, cho dù bị đả kích nhưng cũng bắt đầu có dấu hiệu tâm thần rồi, mà Lương Tình lúc trước bị Bách Hợp cho người dạy bảo qua cho nên ả cho rằng dưới tình huống như thế sẽ nổi điên nhưng ả lại không điên còn tỉnh táo hơn cả Lương Bình, gần đây Lương Bình đã bắt đầu mê sảng, gã đã trốn đủ rồi giống như tội phạm trốn tù, đối với cuộc sống này gã cũng có ngày mệt mỏi.

Hơn nữa hiện tại hai người sống rất khó khắn, lúc trước Lương Tình trộm bốn vạn của Bách Hợp, đã qua một năm cho dù hai người có tiết kiệm đi chăng nữa thì cũng đã hết rồi, lại còn bị Bách Hợp đuổi theo nên Lương Bình không có thời gian đi làm kiếm tiền, bởi vậy hai người sống càng khó hơn, hai năm trôi qua, Lương Bình sống càng chán nản, tình yêu đẹp của hai người đương nhiên không thể tiếp tục được, một khi gã đã không còn quần sáng trên người nữa lại như chuột chạy qua đường, nói cái tình yêu gì thì quá giả dối.

Chuyện của hai cha con đã bị cả nước biết rồi, không thể trốn được nữa, tình yêu cũng không còn thuần túy giống như trước nữa. Lương tâm khiển trách và áy náy, như tòa núi lớn đặt ở trong lòng bọn hắn, hơn nữa Bách Hợp lại thỉnh thoảng nhảy ra nhắc nhở bọn hắn, Lương Tình đau khổ càng về sau càng không chịu được mà phát điên.

Đạt được kết quả như thế, Bách Hợp rất hài lòng, tuy nói cô không thể như tình tiết trước kia nhằm vào Lương Tình mà báo thù, có thể không ảnh hưởng tới mình còn thấy Lương Tình hiện tại rối bù, chưa tới hai mươi tuổi mà trông như bà già ba mươi, còn thảm hại hơn cả Bách Hợp sau khi đổi lại cách ăn mặc. Cô chuẩn bị thu tay lại rồi nhưng cuối cùng Lương Tình lại vẫn như cũ bị cưỡng hiếp tập thể, ả không chịu được đả kích như thế nhiều lần muốn cắt cổ tay tự sát lại được Bách Hợp cứu được, nếu chết thì lợi cho Lương Tình quá, ả đã không hiểu được nỗi đau khổ năm đó bị Lương Bình cưỡng hiếp, hôm nay ả đã hiểu lại muốn tự sát thì đã chậm.

Càng thê thảm hơn là Lương Tình đã có bầu, nhiều lần cố ý muốn sảy thai nhưng lại bị Bách Hợp sai người ngăn chặn không cho ả làm.

Trong bệnh viện, mặt mũi Lương Tình tràn đầy oán hận và đau khổ, đôi mắt đã sớm mất đi sự tinh thiết tươi đẹp lúc trước ngược lại vô cùng tối tăm phiền muội, nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nói: “Tại sao bà lại cứu tôi, có phải bà muốn cười tôi.”

Người mẹ này biển hiện vô cùng rộng lượng, sau khi người trong bệnh viện biết rõ ả thì không thèm khách sáo nữa, hết lần này tới lần khác người mẹ này mang thân phận người bị hại mà còn thường xuyên tới chăm sóc khiến cho người khác cảm thấy cô vô cùng yêu thương con gái mình, cũng chính vì thế mà người ta càng xem Lương Tình không vừa mắt, khiến cho ả ở bệnh viện một ngày mà dài như một năm.

“ Đúng vậy.” ngoài Lương Tình dự đoán, Bách Hợp thế mà thừa nhận, cô vừa gọt quả táo vừa mỉm cười. “Hồi trước tao có bạn trai lại bị Lương Bình súc sinh kia cưỡng hiếp phá hỏng cả đời, lại sinh ra thứ không biết xấu hổ như mày, mày đã không thông cảm cho nỗi khổ của mẹ, tao càng muốn cho mày tự nếm trải nỗi hận năm đó, khiến cho mày biết rõ đời tao sống như thế nào.” Cô vừa nói, trong phòng cũng vang lên tiếng gọt táo, Lương Tình trợn mắt lên, Bách Hợp lại nói tiếp.

“ hiện tại mày đã có thai, mày sẽ biết cảm giác sinh ra đứa bé này, đáng tiếc không tìm được người cưỡng hiếp mày, nếu không tao rất muốn gả mày cho gã đó, cho mày hàng ngày đối mặt với gương mặt mày oán hận, cuối cùng tao rất hy vọng mày sinh con gái, lại lần nữa giống như câu chuyện của tao.”

Lương Tình hét lên, ả suy nghĩ vẩn vỡ cuối cùng không chịu được mà đập đầu vào tường: “Bà đừng nói nữa, bọn súc sinh thả tao ra” Ả khóc điên cuồng và sợ hãi, hiển nhiên nhớ tới lần bị cưỡng hiếp kia. Thấy cô ta như thế thì Bách Hợp nở nụ cười.

Bên ngoài phòng bệnh, một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi cũng cười theo, ông ta vẫy mấy người thanh niên trước mặt mình, một trong số người đó liếc mắt đưa ý qua một cái.

Đợi đến lúc Bách Hợp đi thì tiếng hét chói tai của Lương Tình trong phòng bệnh vang lên.

Nửa năm sau, Lương Tình đờ đẫn gả cho một gã đàn ông xa lạ, sau đó ả sinh ra đứa trẻ mà ả oán hận nhất trên đời này mà lúc đó Bách Hợp đón Lương Bình đã phát điên trở về bên người con gái, một mặt là người cha mình yêu, một mặt là người đã cưỡng hiếp mình, Lương Tình bị tra tấn sống không bằng chết.

Mà khi đó Bách Hợp đã gặp mối tình đầu của nguyên chủ, biết rõ ông thay nguyên chủ báo thù, cũng tìm người cưỡng hiếp Lương Tình thì Bách Hợp thở dài, cùng lúc đó trong lúc cô ngủ mơ khi tỉnh lại đã trở về trong không gian đen kịt kia.

“Nhiệm vụ lần này cô đã hoàn thành khá tốt.” Âm thanh kia lại vang lên, ánh sáng trên đỉnh đầu lóe lên, trong bóng tối hiện lên mấy dòng chữ.

Giới tính: Nữ (có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 47 (max 100 điểm)

Tướng mạo: 58 (max 100 điểm)

Thể lực: 56 (max 100 điểm)

Võ lực: 8 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Không

Năng khiếu: Không

Mị lực: 18 (max 100 điểm)

Nhìn đến đây thì Bách Hợp nghĩ tới đánh giá lần trước, so sánh với nhau thì ngoài trí lực tăng thêm 1 điểm thì gần như không có gì thay đổi, mặt cô đen lại vừa muốn mở miệng nói chuyện thì cái âm thanh cổ quái kia lại vang lên.

“ Bởi cô hoàn thành nhiệm vụ khá tốt, hơn nữa lại rất thức thời cho nên về sau tôi ban thưởng cho cô, nghĩa là mỗi lần cô hoàn thành nhiệm vụ thì trừ cô cố gắng lấy điểm ra thì tôi sẽ cho cô thêm một điểm.

Bách Hợp đồng ý, cũng không cảm thấy cho thêm một điểm có gì khác nhau, dù sao bây giờ mình còn sống đã vô cùng vui mừng rồi, anh ta nói những điểm này có thể duy trì mình còn sống thì cô cũng đã thỏa mãn rồi.

“Như vậy một điểm này là cái gì?”

“ Cô thấy số liệu của cô rồi đấy, điểm này có thể tăng thêm ở tướng mạo của cô, trí lực hoặc thể lực, mấy thứ này càng cao thì về sau cô tiến vào nhiệm vụ sẽ càng dễ dàng hoàn thành hơn.