Bách Hợp lộ ra dáng vẻ mờ mịt, lúng túng, gật đầu một cái: “Vâng, trước đây sư huynh cũng như vậy. Nương, nhưng mà lần này mặt của con bị thương, sau này mặt của con có lưu lại vết sẹo hay không? Có thể giống như đại sư huynh nói là con trở thành người quái dị, đã không còn tư cách làm chưởng môn phu nhân tương lai của hắn hay không?” Hôn sự giữa Đào Bách Hợp và Mạc Thiếu Kỳ sau khi hắn lên núi là chuyện trong lòng mọi người đều rõ. Đào Bách Hợp còn nhỏ nhưng Đào Nhiên Hưng rất sợ sau này con gái không đồng ý nên từ nhỏ đến lớn đều truyền cho nàng suy nghĩ sau này khi nàng trưởng thành sẽ trở thành thê tử của Mạc Thiếu Kỳ. Lúc này nghe xong Bách Hợp nói vậy, sắc mặt Đào Nhiên Hưng liền thay đổi:
“Hắn thật sự nói như vậy?” Trong lòng ông còn có chút không tin. Dù sao thường ngày Mạc Thiếu Kỳ biểu hiện có vẻ rất yêu mến Đào Bách Hợp. Đào Nhiên Hưng cũng nhìn ra được là đồ đệ này có dã tâm, có thể trước đây cảm thấy việc hắn có dã tâm có gì không đúng, dù sao ông cũng muốn đem huyết mạch duy nhất của Đào gia giao cho Mạc Thiếu Kỳ, sau này hắn có dã tâm thì mới có thể thật sự làm rạng rỡ Đào gia. Mặc dù Đào Nhiên Hưng tính toán như vậy nhưng khi nghe thấy Mạc Thiếu Kỳ muốn đem tất cả của Đào gia trở thành của hắn thì Đào Nhiên Hưng liền có chút không thoải mái.
Ông dự định để Mạc Thiếu Kỳ ở rể Đào gia, sau này nữ nhi của mình sinh hài tử thì cũng sẽ mang họ Đào. Thế nhưng hôm nay nghe ý tứ trong lời nói của Bách Hợp thì giống như ngược lại, Mạc Thiếu Kỳ đem Đào gia của mình trở thành của hắn, sắc mặt Đào Nhiên Hưng cũng có chút khó coi.
“Có phải có hiểu lầm gì hay không?” Ninh thị cẩn thận hỏi một câu, Bách Hợp liền cố ý giả vờ như không nghe rõ, lắc đầu nói:
“Đại sư huynh nói ta đã bị hủy dung rồi, không còn xứng làm phu nhân của huynh ấy nữa, nói muốn cưới Mạn Nhi tỷ tỷ, sau này sinh hài tử cũng sẽ mang họ Mạc, không phải họ Đào. Nương, những lời này là có ý gì?” Lúc này nàng mới chỉ là một đứa bé chín tuổi lại luôn có một bộ dạng nhát gan, quen hướng nội, nhất là sau khi Mạn Nhi lên núi thì trước mặt sư tỷ xinh đẹp này nàng có vẻ có chút tự ti, lại càng ít nói hơn. Vì vậy Ninh thị cũng không nghĩ được rằng nữ nhi nói dối, trong lúc nhất thời sắc mặt xanh mét!
“Nó dám!” Đào Nhiên Hưng giận đến ria mép đều lay động, đứng dậy đi lại trong phòng vài bước, vừa định mở miệng thì bên ngoài truyền đến tiếng của Hoàng Mạn Nhi có chút hốt hoảng: “Sư phụ, sư nương…”
“Trước tiên con cứ tránh đi đã.” Đào Nhiên Hưng mặt xanh mét hướng con gái căn dặn một câu. Trong lòng ông còn có chút không thể tin rằng đồ đệ do mình cứu về lại là loại đồ đệ vong ân phụ nghĩa do đó sau khi căn dặn con gái xong, thấy nàng trả lời, thân thể gầy nhỏ như khỉ con chạy vào phía trong, bên khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Bách Hợp vừa mới trốn xong, hai người Hoàng Mạn Nhi và Mạc Thiếu Kỳ liền xông ào vào trong nhà. Trước giờ Đào Nhiên Hưng coi Mạc Thiếu Kỳ chắc chắn là con rể của mình nên trong lòng đã coi hắn là người một nhà, Hoàng Mạn Nhi lại là bà con xa của Ninh thị cho nên cũng không coi nàng như người ngoài, phòng của mình đương nhiên cũng để chúng tùy ý ra vào. Nhưng lần này trong lòng Đào Nhiên Hưng đã sinh ra sự ngăn cách, việc hai người Mạc Thiếu Kỳ chạy vào cũng không thông báo một tiếng khiến cho Đào Nhiên Hưng thoáng cái liền trở nên khó chịu, cho rằng hai người này thật sự không có quy củ, nhìn rộng ra mà nói thì chính là Mạc Thiếu Kỳ căn bản không để người sư phụ như ông vào trong mắt.
“Sư phụ, A Hợp đi ra ngoài nghịch ngợm. Con khuyên muội ấy mấy câu mà không nghe, giờ bị ngã trên mặt có một vết thương lớn.” Mạc Thiếu Kỳ luôn được Đào Nhiên Hưng cưng chiều vì vậy hắn vốn tưởng rằng nếu mình nói trước thì Đào Nhiên Hưng nhất định sẽ tin tưởng. Hoàng Mạn Nhi bên cạnh rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn lộ ra vài phần khẩn trương cùng chột dạ.
Nội dung trong vở kịch là Bách Hợp bởi vì quá u mê nên khi Đào Nhiên Hưng hỏi về chuyện này, nàng bởi vì đã được Mạc Thiếu Kỳ dặn trước nên lựa chọn thừa nhận khiến cho Đào Nhiên Hưng đối với nàng hết sức thất vọng. Nhưng lần này nàng lựa chọn việc tố cáo trước, cho dù Đào Nhiên Hưng vốn trong lòng có khúc mắc thì nhìn tới vẻ mặt chột dạ của Hoàng Mạn Nhi, mặc dù Mạc Thiếu Kỳ biểu hiện hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng Đào Nhiên Hưng cũng lạnh lẽo.
Nếu như ông còn chưa nhìn ra nữ nhi của mình đang nói thật thì chỉ cần nhìn từ biểu hiện của Hoàng Mạn Nhi cũng có thể nhận ra. Nhưng khiến cho ông thấy thất vọng và sợ hãi là cái tên ăn mày được mình cứu về làm đồ đệ vậy mà hôm nay lại nhòm ngó cơ nghiệp Đào gia không nói lại còn vong ân phụ nghĩa, lúc này xem chừng đã cấu kết với tiểu tiện nhân họ Hoàng kia rồi.
Nếu là sau này vợ chồng ông trăm tuổi quy tiên thì Mạc Thiếu Kỳ chẳng phải sẽ chiếm đoạt Đào gia, con gái mình sẽ bị bỏ rơi, không có kết cục gì tốt đẹp sao?
Càng làm cho Đào Nhiên Hưng tức giận là Mạc Thiếu Kỳ ngay cả ông cũng đã lừa gạt rồi. Lúc này lời nói dối nói ra thật trơn tru như thật, có thể thấy tâm cơ người này thâm trầm ra sao.
“A Hợp tự mình bị ngã? Còn ngã bị thương ở mặt?” Đào Nhiên Hưng cố nén oán khí lại, một mặt bình tĩnh hỏi một câu. Mạc Thiếu Kỳ liền gật đầu: “Vâng, muội ấy bị ngã rồi, còn tưởng là Mạn Nhi đẩy ngã muội ấy…” hắn vốn còn muốn nói thêm mấy câu nhưng Đào Nhiên Hưng đã không muốn nghe nữa. Lúc này ông đối với tên đồ đệ này sinh ra vài phần sát ý, bàn tay khẽ động, phải cố nén mới không đánh thẳng vào đầu Mạc Thiếu Kỳ, đâu còn tâm trí nào nghe hắn nói thêm gì nữa nên phất tay rồi nói:
“Được rồi, nếu là như vậy thì ngươi không cần nói nữa.”
Trên mặt Hoàng Mạn Nhi lộ ra vài phần bất mãn, nhìn Mạc Thiếu Kỳ một cái rồi cúi đầu mân mê vạt áo của mình. Mạc Thiếu Kỳ ngạc nhiên, nhướng mày hỏi:
“Chẳng lẽ sư phụ không phạt A Hợp?”
Đào Nhiên Hưng ăn muối còn nhiều hơn Mạc Thiếu Kỳ ăn cơm, lúc này sao có thể còn không nhìn ra Mạc Thiếu Kỳ lòng muông dạ thú, trong lòng càng thêm chắc chắn, đối với việc trước kia mình hết sức vừa ý với đồ đệ kiêm con rể này không khỏi lại càng oán trách mấy phần, nghe nói như vậy liền cười lạnh:
“Bị thương là nữ nhi của ta, Hoàng Mạn Nhi lại không bị thương, ngươi muốn ta làm gì A Hợp?” Con gái của mình, Bách Hợp ngã bị thương như vậy mà Mạc Thiếu Kỳ, người con rể mà trước kia ở trước mặt mình luôn biểu hiện rằng hết sức yêu mến Bách Hợp lại vì nữ nhân khác ra mặt. Chỉ riêng điều này khiến trong lòng Đào Nhiên Hưng hết sức oán hận. Ông mặc dù coi trọng đồ đệ Mạc Thiếu Kỳ này nhưng đầu tiên chính là bởi vì hắn là con rể tương lai của mình, nhìn từ góc độ của Đào Bách Hợp mới nhìn trúng hắn. Tư chất của Mạc Thiếu Kỳ cũng không phải rất tốt nhưng bởi hắn luôn cố gắng hết sức lại đối xử với nữ nhi của ông không tồi nên ban đầu Đào Nhiên Hưng mới nhìn trúng hắn. Thế nhưng lúc này gặp chuyện như vậy hắn lại ở trước mặt mình muốn cho nữ nhi một bài học, Đào Nhiên Hưng lộ ra vài phần sát ý nói:
“Thiểu Kỳ, ngươi chớ quên ai mới là vị hôn thê của ngươi!” Dù sao cũng là đồ đệ mà mình đã bỏ ra nhiều tâm huyết, Đào Nhiên Hưng cũng muốn cho hắn thêm một cơ hội. Dù sao nếu chọn một đồ đệ có phẩm chất tốt cũng không phải hai ba ngày là có được. Nếu Mạc Thiếu Kỳ còn có thể sửa đổi, Đào Nhiên Hưng không ngần ngại cho hắn thêm một lần cơ hội, chỉ cần hắn chớ quên nguồn cội của mình.
Lúc này Mạc Thiếu Kỳ làm trò trước mặt Hoàng Mạn Nhi bị Đào Nhiên Hưng dạy dỗ thì trong lòng liền không thoải mái. Hai năm qua từng ngày trôi qua rất tốt, Đào Nhiên Hưng đối với hắn hết sức coi trọng khiến cho hắn có chút dương dương tự đắc. Nếu như bình thường Đào Nhiên Hưng đối với hắn không tốt, hơi chút là mắng mỏ thì chỉ sợ hôm nay bị mắng như vậy hắn ngược lại sẽ không thấy khó chịu. Nhưng chính vì thường ngày hắn trôi qua tốt quá, lúc này một khi bị mắng liền sinh lòng oán hận, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Sư phụ dạy rất đúng”
Một câu nói vốn là để cho hắn một cơ hội nữa nhưng lại như vậy khiến Đào Nhiên Hưng giận quá hóa cười, chút nổi lên đầu tới: “Tốt, tốt, quả nhiên không hổ là đồ đệ ngoan của ta. Chuyện này ta biết rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!”
Hoàng Mạn Nhi tuổi còn nhỏ, ngoài việc cảm thấy Đào Nhiên Hưng dường như có chút mất hứng ra thì không nghĩ đến gì khác, chỉ vui vẻ hướng Ninh thị vẫy vẫy tay: “ Biểu di mẫu, hai ngày trước con nghe A Hợp nói muội ấy muốn ăn đùi gà.”
Đào gia ở trên Mao Sơn măc dù không cấm ăn thức ăn mặn nhưng Đào Nhiên Hưng thường ngày tu tập đạo thuật nên tự nhiên một số thứ hạn chế thì tốt. Ngũ cốc hoa màu cùng thịt nếu ăn nhiều thì đối với thân thể sẽ sinh ra nhiều tạp chất. Cuộc sống trên núi đương nhiên không được sang trọng như ở Hoàng gia, lại càng không thể giống như cách Hoàng gia đem Hoàng Mạn Nhi như bảo bối mà chăm sóc.Chẳng qua là xuống núi không dễ dàng, nàng vẫn còn nhỏ tuổi nên bình thường khi muốn ăn cái gì không dám trực tiếp nói với Ninh thị mà chẳng thể làm gì khác nên lấy danh nghĩa của Bách Hợp để yêu cầu. Cũng bởi vì vậy mà Đào Nhiên Hưng cho rằng nữ nhi đã không chịu tu luyện đạo thuật lại thường xuyên đòi hỏi nên trong lòng đối với nữ nhi càng thêm không thích.
Ninh thị cũng không phải người ngốc, lúc này trong lòng đã sinh ra hoài nghi, đối với Hoàng Mạn Nhi cũng không yêu thương bằng lúc trước, dù sao nàng với Hoàng gia là họ hàng xa ba nghìn dặm, trước kia mặc dù yêu mến Hoàng Mạn Nhi thông minh, hiểu chuyện, có thể so sánh cùng với nữ nhi của mình nhưng nữ nhi nhà mình dù có không tốt thì so với Hoàng Mạn Nhi vẫn thân thiết hơn một chút. Bà lạnh nhạt nhìn Mạn Nhi nói: “Để ta hỏi lại Bách Hợp xem nó có muốn ăn hay không đã.”
Trước kia Hoàng Mạn Nhi nói gì Ninh thị đều đáp ứng, chưa từng hoài nghi thật giả. Lúc này trong lòng Ninh thị có gút mắc, vừa nói như vậy sắc mặt Hoàng Mạn Nhi liền thay đổi, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Ninh thị làm sao lại không nhìn ra, trong lòng lại càng thêm tức giận.
“Biểu di mẫu, A Hợp da mặt mỏng, người vừa định hỏi thì muội ấy lại ngại ngùng không dám nói thật. Muội ấy đã nói với cháu như vậy thật mà.” Hoàng Mạn Nhi nhấn mạnh một lần nữa. Ninh thị trong lòng không khỏi càng thêm phiền chán, không nghĩ tới ban đầu Hoàng gia dựa vào việc có quan hệ thân thích với mình, bởi vì nữ nhi này thân thể yếu đuối mới đưa nàng lên núi, một mặt để mình nuôi nữ nhi lại thuận tiện sẽ dạy nữ nhi này một chút công phu, hy vọng sau một thời gian thân thể sẽ khỏe mạnh hơn. Ai ngờ lòng tốt của mình cuối cùng lại thành dẫn sói vào nhà.
May nhờ hôn nay nữ nhi ngốc nghếch nhà mình ào ào vạch trần mọi chuyện ra, còn không nếu thật sự chịu trách nhiệm thay cho Hoàng Mạn Nhi thì sau này không biết Đào Bách Hợp sẽ bị nàng ta ức hiếp đến như thế nào!
Nghĩ đến nữ nhi nhà mình đang êm đẹp, mặc dù tính cách cũng hướng nội nhưng khác với bộ dạng nhút nhát hiện giờ, không ngờ Mạc Thiếu Kỳ cũng không phải người tốt đẹp gì, may mà còn phát hiện sớm nếu không còn không biết sau này tên tiểu tiện nhân lòng lang dạ sói sẽ làm ra chuyện như thế nào.,
“Được rồi, không cần nói nữa. Hai người các ngươi cứ đi ra ngoài trước đi”. Sắc mặt Đào Nhiên Hưng xanh mét, không nhịn được hướng Mạc Thiếu Kỳ phất tay một cái. Lúc nhỏ Mạc Thiếu Kỳ đã phải chịu khổ không ít nên vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của người khác, lúc này hắn do dự một chút, cúi đầu, thầm nghĩ muốn dò tìm ý của Đào Nhiên Hưng nhưng hắn vừa mới bị Đào Nhiên Hưng mắng xong, trong lòng tự ái chịu không được nên do dự một chút rồi quả nhiên dắt tay Hoàng Mạn Nhi quay người đi ra ngoài.