“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Xảo Tầm thấy hành động của Bách Hợp thì quá sợ hãi, nhanh chóng thò tay ra đẩy nàng, Bách Hợp trừng mắt mà nghiêm nghị nói: “Cút ngay, nếu không muốn bà ta chết thì đừng có qua đây.” Đào Hồng đang vui vẻ bê đĩa thức ăn vào thì thấy tình cảnh này, sợ hãi kêu lên một tiếng, chén đĩa trên tay rơi xuống đất vỡ toang.
“Ô” Lâm mẫu bị móc cổ họng thì rất khó chịu, há miệng ra nhổ tất cả thức ăn đồ uống ra, Bách Hợp xông ra ngoài phân phó nha hoàn tùy thân của mình:”Tranh thủ thời gian đi lấy nước uống tới.” Lúc này Bách Hợp cũng không biết có tác dụng hay không nhưng hai người Lâm gia đã uống rượu có độc rồi, nàng chỉ mong rượu độc ở cổ đại không có nhanh phát tác, hỵ vọng cho nàng thời gian cứu người.
Thả Lâm mẫu đã nôn ra xuống, Bách Hợp cố nhịn cơn buồn nôn trong lòng, lại thò hai ngón tay dính đầy nước bọt thọc vào cổ họng Lâm phụ khiến cho Lâm phụ nôn ra, đến lúc này Đào Hồng mới kịp thời phản ứng rất tức giận mà nói: “Các ngươi muốn làm gì? Bách tiểu thư, nể tình quan hệ giữa ngài và tiểu thư, sao ngài có thể đối với lão gia phu nhân của chúng ta như thế?” Hai bà tử phía sau kéo Đào Hồng lại, Lâm Xảo Tầm khóc như mưa không ngừng gọi cha mẹ khiến cho Bách Hợp càng chóng mặt hơn.
May mà lúc nay nha hoàn bên người Bách Hợp đã xách thùng nước tới, Bách Hợp không hề do dự múc nước đổ vào miệng Lâm phụ Lâm mẫu, sau một phen giày vò rồi nghĩ tới nhiệm vụ này của mình thì Bách Hợp không nhịn được thầm gọi tên nam nhân không gian.
Không biết tại sao nàng có dự cảm nếu mình gọi hắn thì hắn tùy thời sẽ xuất hiện bên mình, quả nhiên Bách Hợp gọi thầm một lúc lâu, người nam nhân kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cảnh vật bốn phía thoáng cái biến thành cảnh vẽ, bất kể Lâm Xảo Tầm đang khóc khàn giọng mắng chửi Bách Hợp hay Đào Hồng như bị người điểm huyệt.
“Tôi cầu xin anh hãy bảo vệ tính mạng hai vợ chồng họ.” Bách Hợp đưa ra yêu cầu, cho dù biết rõ hậu quả chính là tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn hơn, nhưng có thể vì tính mạng hai người trước mắt này thì nàng vẫn phải nói ra.
Nam nhân tuấn mỹ kia nhìn nàng một cái cho đến lúc biến mất, trong tay Bách Hợp cầm một viên con nhộng, nàng phát hiện ra người nam nhân này không có cự tuyệt yêu cầu của nàng thì trong lòng liền thả lỏng, cắn nát viên nhộng đổ chất lỏng vào trong nước. Đợi đến lúc người nam nhân biến mất hoàn toàn thì lại khôi phục lại nguyên trạng, Lâm Xảo Tầm còn đang khóc lóc, Đào Hồng vẫn mắng chửi người.
Bách Hợp mệt mỏi đổ nước vào miệng hai người Lâm phụ Lâm mẫu, cảm thấy hai người họ hô hấp dần dần vững vàng, may mà đã bảo vệ được tính mạng hai người họ.
“Nhanh đi mời đại phu về thay họ chuẩn đoán bệnh, rồi thanh lý độc tố còn dư.” Bách Hợp lau mồ hôi trên trán rồi nhung tay vào chậu nước nha hoàn bê để rửa sạch, lúc này mới cầm khăn tay nha hoàn đưa cho.
“Bách tiểu thư! Ngài có ý gì? Sau khi giày vò lão gia phu nhân chúng ta xong thì ngài cứ thế sao?” tính tình Đào Hồng bướng bỉnh lại cố chấp, không khuất phục quyền quý mặc dù nàng biết thân phận Bách Hợp cao quý nhưng lại không quen nhìn nàng ta giày vò lão gia phu nhân nhà mình, nên mở miệng gây khó dễ.
Lâm Xảo Tầm khóc đến mức cả người run rẩy, cái đầu không ngừng đong đưa, cầm khăn che miệng giống như là đau lòng không thốt lên lời. Không biết Bách Hợp bị ảnh hưởng bởi trí nhớ nguyên chủ, lúc này thấy Lâm Xảo Tầm giả vờ giả vịt thì trong lòng phiền chán vô cùng, trong tình tiết truyện cha mẹ Lâm Xảo Tầm trúng độc mà chết, khi nàng từ trong phủ chạy ra cấp cứu Lâm phụ Lâm mẫu. Nàng dùng phương pháp đơn giản để cấp cứu thì chứng minh nàng hạ độc cũng không nặng, hơn nữa nếu Lâm Xảo Tầm nguyện ý cứu thì Lâm phụ Lâm mẫu cũng không chết, nếu Lâm Xảo Tầm đừng lãng phí thời gian vào việc khóc lóc thì nói không chứng tính mạng hai người họ cũng giữ được.
Nhưng lúc nàng đang cứu người thì Lâm Xảo Tầm lại khóc nỉ non, coi như do nguyên chủ tàn khốc hung ác, chẳng lẽ Lâm phụ Lâm mẫu chết không phải là do một phần Lâm Xảo Tầm nhu nhược vô dụng?
“Lâm cô nương, ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?” Bách Hợp cố nhịn phiền chán trong lòng mà hỏi Lâm Xảo Tầm một câu, lúc này nàng không hề bởi vì đệ đệ Bách Vân thích Lâm Xảo Tầm mà yêu ai yêu cả đường, ngược lại trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.
“Ta ta…. Tỷ tỷ…” Lâm Xảo Tầm thấy cha mẹ không sao nữa, tuy vừa nãy khiến nàng rất sợ nhưng nàng luôn luôn là người không có chủ kiến hơn nữa bởi vì Tống Tuấn mà khi nhìn thấy Bách Hợp thì cảm thấy chột dạ, không nói ra lời.
“Ai là tỷ tỷ của ngươi, còn chưa có về nhà chồng đâu mà đã gọi tỷ tỷ muội muội rồi.” Bách Hợp nhớ tới tính cách cởi mở của nguyên chủ, quát tháo Lâm Xảo Tầm một câu khiến nàng ta như sắp khóc, Đào Hồng sốt ruột hộ chủ không nhịn được mà nói Bách Hợp.” Bách tiểu thư, tiểu thư nhà ta nhát gan, sao ngài lại dọa nàng làm gì? Huống chi tiểu thư nhà ta cũng nên gọi ngài là tỷ tỷ dù sao sau này có khả năng hai người trở thành người một nhà đấy.”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Xảo Tầm nghe nói như thế liền đỏ mặt, thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
“Nói cũng phải, phu quân ta đã có quan hệ với ngươi, chuyện nạp thiếp này cũng nên nhắc tới.” ánh mắt Bách Hợp lóe sáng, Lâm Xảo Tầm nghe xong lời này thì sắc mặt thay đổi mờ môi run rẩy nói:” Bách tỷ tỷ, ta không làm thiếp…”
Đào Hồng cũng không vui liên lớn tiếng nói: “Tiểu thư chúng ta tri thư đạt lễ sao có thể làm thiếp chứ, nàng cũng là con gái đứng đắn trong sạch?”
“Không làm thiếp, thế Lâm cô nương muốn ta tặng vị trí phu nhân cho ngươi ngồi? Sao ngươi không nhìn lại ngươi dựa vào cái gì?” lúc này Bách Hợp không hề khách khí với Lâm Xảo Tầm, nói đến mức Lâm Xảo Tầm phát khóc, Đào Hồng nhanh mồn nhanh miệng nói.
“Tiểu thư nhà chúng ta không làm thiếp, nàng đã nghĩ thông suốt rồi, Tống công tử không phải là lương xưng, nàng cũng không muốn xen vào giữa hai vợ chồng Bách tiểu thư, cho nên tiểu thư nhà ta tiếp nhận ý tốt của Bách công tử, sau này….” Đào Hồng còn chưa nói xong thì sắc mặt Bách Hợp trầm xuống, nghiêm nghị quát:”Ngươi câm miệng cho ta.”