Đợi đến lúc trở lại trong không gian lần nữa, Bách Hợp choáng một trận mới phục hồi lại tinh thần, cô sờ sờ mặt mình, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì trong không gian đã lại một lần nữa cho thấy tư liệu của cô.
Giới tính: Nữ (có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 49 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 57 (max 100 điểm)
Võ lực: 10 (max 100 điểm)
Kỹ năng: không
Năng khiếu: không
Mị lực: 21 (max 100 điểm)
“ Lần này cô làm không tệ, bởi vì Vạn Chư đặc biệt mê luyến cô cho nên điểm mị lực tăng thêm một chút”. Giọng nam lạnh như băng kia vang lên. Bách Hợp lúc này mới nhìn đến tư liệu của mình, ngoại trừ điểm dung mạo thì mị lực quả thực có tăng lên một chút. Vạn Chư thực thích cô nhưng có lẽ yêu thích của anh ta cũng không giống như yêu thích của Lâm Bình Chi, cho nên số điểm mị lực thêm cũng không phải là hai điểm. Thêm điểm mị lực có bao nhiêu khó khăn, Bách Hợp đã làm vài lần nhiệm vụ coi như đã nhìn ra, nàng gật đầu, giọng nói lạnh lùng kia lại hỏi tiếp:
“ Thêm vào đó tôi sẽ cho cô thêm một điểm đặc biệt, cô muốn thêm ở đâu ?’’
“Trí lực.” Bách Hợp không chút do dự liền lựa chọn thêm điểm vào phần trí lực của mình. Cô vừa dứt lời, trên màn hình tựa như sóng nước lay động, tư liệu về cô lập tức trở thành :
Giới tính: Nữ (có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 50 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 57(max 100 điểm)
Võ lực: 10 (max 100 điểm)
Kỹ năng: không
Năng khiếu: không
Mị lực: 21 (max 100 điểm)
Bách Hợp nhìn tư liệu của mình, sau khi thấy điểm trí lực của mình đã đạt được tiêu chuẩn của người bình thường mới thở phào nhẹ nhõm. Dung mạo của cô bây giờ đã 60 điểm, mặc dù không phải là đại mỹ nhân gì, nhưng trong mắt người thường có thể xem như là thanh tú động lòng người. Lúc này trong lòng cô mới cảm thấy thoải mái, tự nhiên liền nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
“ Không khách khí.” Người đàn ông kia trầm mặc một hồi, hiển nhiên vừa lòng với lời này của nàng. Tiếp đến mới mở miệng: “Cô muốn tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo, hay là muốn nghỉ ngơi một chút?”
Một chuyến nhiệm vụ này, mặc dù Vạn Chư thích cô, nhưng thật ra thì cái loại thích này mang theo một tia tham muốn giữ lấy giống như là cảm giác độc chiếm, Bách Hợp cũng không thích. Tuy rằng Vạn Chư có tình cảm với cô, nhưng cô cũng không như vậy mà đi theo Vạn Chư cả đời, vì thế cô không đối đãi Vạn Chư như Lâm Bình Chi. Trong lòng tràn đầy phiền muộn, nghe thấy người đàn ông nói vậy Bách Hợp không chút do dự liền lựa chọn: “Tôi muốn lần nữa tiếp nhận nhiệm vụ.”
Người đàn ông kia không lên tiếng nữa, bóng dáng của anh cũng không xuất hiện. Mặc dù Bách Hợp cảm thấy cổ quái, nhưng cũng hiểu đây có thể là đang tiến vào nội dung vở kịch. Nên khi trong đầu truyền đến cảm giác hoa mắt, nàng như cũ tập chung tinh thần để toàn tâm tiếp nhận nhiệm vụ của mình lần này.
Lúc này, nội dung vở kịch mà nàng xuyên vào chính là một thần thoại cổ đại. So với mấy lần trước, chuyến đi này tình cảnh không nghi ngờ gì có rất nhiều nguy hiểm. Nàng tiến vào một thế giới yêu ma quỷ quái, mà cỗ thân thể này của nàng nhiều nhất cũng chỉ là nhân vật rất nhỏ xen lẫn giữa một đống nhân vật chính và phối hợp diễn, ngay cả nhân vật bia đỡ đạn cũng không phải.
Nhân vật lần này của nàng vẫn gọi là Bách Hợp, cũng đã lập gia đình hơn ba năm, là thiếu phụ có một nhi tử hai tuổi. Trượng phu của nàng chính là trưởng tử của đương kim Thái sư, tên Tống Tuấn. Mà cha chồng của nàng Thái sư Tống Chí, bên ngoài mặc dù là Thái sư nhưng thật ra sau lưng đang tu luyện yêu pháp, trở thành nửa người nửa yêu, rất có dã tâm.
Mà trong nội dung của vở kịch, trượng phu của nàng lớn lên mặc dù mặt người dạ thú, nhưng trong kinh cũng nổi danh là thiếu niên tuấn mỹ, xuất thân cực cao, phong lưu đầy bụng kinh luân, thật ra sau lưng cũng là một kẻ thích chiếm đoạt các loại mỹ nhân hơn cả sắc quỷ. Hắn thích mỹ nhân có phong thái, phải khác với những nữ nhân thông thường hắn mới để mắt đến. Cũng vì vậy dù tuy Tống Tuấn háo sắc nhưng nữ nhân trong kinh có thể trở thành mục tiêu của hắn cũng không nhiều, nên thanh danh của hắn cũng không truyền ra tiếng xấu gì.
Mặc dù nguyên bản Tống Tuấn là một tên quỷ háo sắc, nhưng thê tử Bách Hợp của hắn xuất thân không kém, cưới nàng sẽ có lợi cho địa vị của phụ thân. Bởi vậy hơn ba năm nay hắn cùng với Bách Hợp sống yên ổn với nhau, Bách Hợp vốn là một nữ nhân ôn nhu, hào phóng,luôn giúp chồng dạy con. Nếu hết thảy không có mọi tình huống phát sinh, sợ rằng nàng cũng có thể cùng Tống Tuấn làm phu thê bình an đến già.
Ai ngờ lúc này ở đế đô có một ngôi chùa nổi danh, trong miếu có một đại hòa thượng nói vô cùng linh nghiệm. Nghe nói là một trong mười tám vị La Hán của phật tổ chuyển thế, chuyên vì tế thế cứu người mà đến, bởi vậy lấy pháp hiệu là Tế Thế, nhân xưng Phật sống Có người nói người này pháp lực cao cường lại còn có thể cầu sao được vậy, thế nên ngôi chùa này ở trong thiên hạ hết sức nổi danh.
Lúc này cả đời Bách Hợp bị hủy cũng do sự cố từ ngôi chùa này mà ra. Đúng dịp này có một đôi phụ mẫu đều bị bệnh nặng, nên nữ nhi Xảo Tầm phải thay cha mẹ xin thuốc. Cho nên từ ngàn dặm xa xôi đi đến kinh thành để tới ngôi chùa này muốn thay phụ mẫu của mình cầu hòa thượng Tế Thế chút dược hoàn để cứu tính mệnh của họ. Hòa thượng Tế Thế cảm niệm trước thành tâm của nàng, bởi vậy cho nàng hai viên thuốc. Xảo Tầm ở trong chùa tình cờ gặp được Tống Tuấn đồng dạng theo lệnh phụ thân hắn đến đây để thám thính thực hư về hòa thượng Tế Thế.
Mặc dù Xảo Tầm chỉ xuất thân từ nhà thương nhân bình thường, nhưng lại có một bộ dáng xinh đẹp khuynh thành, như hoa nhường nguyệt thẹn vậy. Nhất là trên người còn mang theo một loại khí chất dịu dàng mà Bách Hợp không có. Nhất thời làm cho Tống Tuấn vừa nhìn thấy liền kinh động tâm phách, đối với Xảo Tầm vừa kinh diễm vừa thích thú. Còn Xảo Tầm thấy một thân ăn vận này, dáng dấp công tử đích thực là tuấn mỹ cũng sinh ra chút lòng ngưỡng mộ.
Tống Tuấn vì để có được lòng của mỹ nhân, liền cố ý sử dụng chiêu cũ là anh hung cứu mỹ nhân. Tống Tuấn lớn lên là một kẻ xảo trá, thú đội lốt người, mà Xảo Tầm lại được hắn cứu, tự nhiên đối với hắn càng là vừa gặp đã thương. Lúc Tống Tuấn mời nàng đi vào một trang viên nhỏ của mình, Xảo Tầm lúc này đã quên chính mình là người chưa lấy chồng,theo nguyên tắc là không nên cùng một nam nhân vào chỗ riêng tư. Đã trực tiếp cùng hắn đi vào trong một biệt trang của Tống gia.
Đến đây không thể không nói đến đi theo bên người Xảo Tầm là Đào Hồng. Nàng vốn dĩ là một cô nhi may mắn được cha mẹ Xảo Tầm nhận nuôi, từ nhỏ luôn đi theo bên người Xảo Tầm, thân như tỷ muội. Cha mẹ Lâm Xảo Tầm từ nhỏ đã cấp cho Đào Hồng một người dạy võ cho nàng. Chuyến đi này Lâm Xảo Tầm ra ngoài cùng nàng có tình cảm tỷ muội tốt như vậy, hiển nhiên Đào Hồng cũng theo nàng ra ngoài. Nàng biết rõ tâm sự của tiểu thư nhà mình, thấy Xảo Tầm đối với nam nhân bình thường đều chướng mắt, mà Tống Tuấn vừa có khí độ bất phàm lại vừa tuấn mỹ dị thường liền nảy sinh ý muốn tác hợp cho tiểu thư nhà mình và vị Tống công tử này. Bởi vậy khi đến biệt trang của Tống gia rồi, đầu tiên là muốn cấp cho hai người một không gian riêng để chung đụng, thứ hai là nàng cũng muốn xuất môn vì có chuyện phải làm. Vì trong nhận thức của nàng nếu Tống công tử đã cứu tiểu thư của mình, thì tuyệt đối sẽ không gây ra cái bất lợi gì với nàng. Bởi vậy để lại Lâm Xảo Tầm một mình ở lại với Tống Tuấn, Tống Tuấn chuốc say Xảo Tầm, hai người tự nhiên liền thành chuyện tốt.