Chương 144: Chương 144

Ngày mùng 8 chính thức nhập học, buổi sáng ngày đầu tiên có bốn tiết, Yến Phi đánh ngáp một cái mang theo đôi mắt mông lung vì buồn ngủ, cùng Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương đi tới phòng học. Trừ bỏ Tiêu Bách Chu tinh thần coi như tốt ra, Tiêu Dương cũng một bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Buổi tối hôm trước cậu cùng Hứa Cốc Xuyên nấu cháo điện thoại hơn ba tiếng đồng hồ. Lời tâm tình rả rích khiến cho Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu không cẩn thận nghe thấy được nổi lên một tầng lại một tầng da gà, thiếu chút nữa bị buồn nôn tới chết. Hai người thề son sắt, đánh chết cũng không bao giờ nói ra những lời buồn nôn như vậy.

Bốn tiết buổi sáng, Yến Phi vô cùng cố gắng nghe giảng, khổ nỗi cơn buồn ngủ vẫn không chịu buông tha cho hắn. Hắn nghe một hồi liền ngủ thiếp đi, ngủ thẳng đến hết bốn tiết. Rốt cuộc tan học, bảo Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu gọi cơm hộ mình, hắn muốn quay trở về ký túc xá để ngủ. Vừa ra khỏi lớp học, di động liền vang lên. So với bình thường trì độn hơn rất nhiều, Yến Phi nhất thời không nhận ra đây là tiếng chuông di động của mình. Phải đến khi Tiêu Bách Chu từ trong túi áo của hắn lấy ra di động đưa cho hắn, hắn mới ý thức được di động của mình đang kêu.

Người gọi tới là Tư Quang Nam, Yến Phi chớp chớp đôi mắt sắp díp lại vì buồn ngủ, tiếp nhận.

“Alo? Tư Quang Nam?”

“Là tôi. Không quấy rầy cậu chứ?”

“Không, tan học rồi, đang chuẩn bị đi ăn cơm.”

“Tối nay có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm.”

Nghe thấy trong lời nói của đối phương mang ý tứ khác, Yến Phi nghĩ nghĩ, đáp: “Tối mai đi. Buổi tối hôm nay tôi còn có một tiết học tự chọn.”

“Được. Vậy chiều mai 5 giờ, tôi đến ký túc xá tìm cậu.”

“5 giờ anh tới trước cổng ký túc xá chờ tôi là được rồi.”

“Được. Vậy mai gặp.”

“Mai gặp.”

Yến Phi cúp điện thoại, Tiêu Dương cảnh giác hỏi: “Tư Quang Nam tìm anh làm gì?”

Yến Phi nói: “Cậu ta không nói, chỉ bảo muốn mời anh đi ăn cơm, hẳn là có chuyện. Hiện tại còn chưa đến thời hạn giao tranh dự thi.”

Xung quanh đều là sinh viên, lại đang ở bên ngoài, có chút khó nói chuyện. Tiêu Dương biết được một chuyện, nói: “Khẳng định tìm anh có việc, lát quá gọi cơm xong quay về ký túc xá, có chuyện muốn nói cho anh biết.”

Yến Phi không khỏi giật mình, có chuyện gì hắn không biết? Bất quá hắn không hỏi nhiều, gật gật đầu.

Về đến ký túc xá, Yến Phi thừa dịp hai người khác đi gọi cơm, hắn đem sàn nhà quét qua một lần. Ngáp liên tục, ngồi xuống trên ghế, Yến Phi chờ hai người Tiêu Dương trở về da mắt lại trùng xuống. Hắn không khỏi nghĩ thầm trong bụng, chẳng lẽ thật sự hư thận? Thời điểm hắn sắp thiếp đi, cửa ký túc xá mở ra, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đã trở lại. Yến Phi lau lau khoé miệng thiếu chút nữa chảy ra nước miếng, làm tỉnh táo lại tinh thần, ăn cơm.

Nhìn thấy Yến Phi như vậy, Tiêu Bách Chu quan tâm nói: “Yến Phi, nếu không cậu tới bệnh viện kiểm tra xem, gần nhất cậu vẫn luôn lộ ra bộ dạng mệt mỏi, sẽ không phải thật sự bị hư thận đi.”

Yến Phi vô cùng 囧 nói: “Tôi trẻ tuổi như vậy, sao có thể dễ dàng hư thận. Tôi như vậy gọi là xuân khốn!”

* xuân khốn: một loại bệnh trạng, ám chỉ thời tiết mùa xuân dễ khiến cho người ta cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi và buồn ngủ

Tiêu Dương phì cười: “Đã qua lập hạ rồi, anh còn ‘xuân’ khốn!”

* lập hạ: là một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày mùng 5 hoặc mùng 6 tháng 5 dương lịch, khi mặt trời ở xích kinh 45° (kinh độ mặt trời bằng 45°)

“Anh chính là sử dụng thời gian của Nam Cực, không được a.” Yến Phi trừng mắt liếc Tiêu Dương một cái, mở ra hộp đựng cơm. Trong hộp đựng cơm có trứng chim, chân gà, rau xanh cùng cà tím, hắn vô cùng vừa lòng.

* thời gian của Nam Cực: Nam Cực nằm ở nam bán cầu, Trung Quốc nằm ở bắc bán cầu, thời gian ở nam bán cầu ngược lại so với bắc bán cầu

Trước ăn chân gà, Yến Phi hỏi: “Tiểu Dương, em nói xem Tư Quang Nam tìm anh có việc gì?”

Tiêu Dương trên mặt mang theo do dự, sau một lúc, cậu mới trả lời: “Cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm, em chỉ biết anh trai bọn họ chèn ép Mai gia, cha của Trần Thiên Lại kia cũng bị mang đi điều tra. Ba người anh trai thả ra tiếng gió, nếu còn bất kỳ ai dám dẫn mối cho các anh ấy, chính là Mai gia cùng Trần gia tiếp theo. Anh không phải đã nói bạn gái của Tư Quang Nam cùng anh trai của Trần Thiên Lại đi chung với nhau lên du thuyền hay sao? Khó bảo đảm Tư Quang Nam cùng Trần gia không có quan hệ gì. Em đoán, anh ta tới tìm anh có thể vì chuyện tình của Mai gia hoặc Trần gia.”

“Chuyện này sao anh không biết!” Yến Phi khiếp sợ vô cùng: “Chuyện khi nào?”

Tiêu Dương sợ bản thân lắm miệng, rước lấy trách cứ của anh trai, chỉ nói: “Em cũng chỉ nghe Hứa ca nói qua. Mấy người anh trai không nói với anh hẳn là không muốn khiến anh bận tâm. Yến ca, anh cũng biết Trần Thiên Lại kia có bao nhiêu chán ghét. Anh trai bọn họ không giết gà doạ khỉ một lần, về sau chắc chắn phiền toái vô cùng.”

Yến Phi nghiêm túc dị thường, nhìn về phía Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không biết chuyện này.” Kỳ thực có biết, bất quá loại thời điểm này tuyệt đối không thể nhận.

“Anh hỏi Thiệu Thiệu một chút.” Yến Phi cầm lấy di động muốn gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu. Mai Lạc Anh nói thế nào cũng từng là học muội của hắn, Mai gia cũng không quá phận đến nông nỗi bị chèn ép, tâm tình của Yến Phi phi thường phức tạp.

Tiêu Dương vội vàng ngăn cản hắn, nói: “Nếu để anh trai bọn họ biết được em chính là người lắm miệng với anh, em nhất định sẽ bị đánh chết. Chuyện này cũng không thể trách ba người anh trai. Anh hiện tại là ‘Yến Phi’, không phải ‘Chung Phong’, không biết có bao nhiêu người đang chờ mấy người anh trai của em thay lòng đổi dạ đâu. Mai gia nếu thức thời, anh trai bọn họ cũng không chèn ép đến bước này. Cái khác không nói, trong năm năm anh ‘rời đi’, bọn họ từng đánh chủ ý vài lần lên đầu mấy người anh trai. Liền ngay cả Hứa ca cũng không may mắn tránh thoát. Hiện tại bọn họ biết rõ ba người anh trai muốn cùng anh đính hôn, còn dâng lên Trần Thiên Lại, đây không phải là muốn chết hay sao. Chuyện này thực sự không thể trách ba người anh trai.”

Yến Phi kéo tay của Tiêu Dương ra, ngữ khí dịu hơn: “Anh chỉ muốn hỏi tình huống một chút.” Tiêu Dương âm thầm tự trách bản thân lắm miệng. Yến Phi gọi đến di động của Nhạc Thiệu, Nhạc Thiệu lúc này đang ở trong văn phòng cùng Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu vừa ăn cơm vừa bàn công việc. Nhạc Thiệu thấy Yến Phi gọi tới, lập tức tâm tình vui vẻ tiếp nhận.

“Phi, ăn cơm chưa?”

“Đang ăn.”

Vừa nghe thấy thanh âm vui sướng của Nhạc Thiệu, không vui trong lòng Yến Phi tiêu tán đi rất nhiều. Dù sao hắn vẫn là một kẻ vô cùng bao che khuyết điểm.

“Thiệu Thiệu, Mai gia bên kia, là xảy ra chuyện gì a? Anh nghe nói các em chèn ép Mai gia?”

Tươi cười trên mặt Nhạc Thiệu lập tức biến thành nghiêm túc, nhìn về phía Tôn Kính Trì: “Ai nói với anh?”

“Em đừng hỏi là ai nói cho anh biết. Chuyện này là thế nào?”

Nhạc Thiệu đùa cợt, đáp: “A, chuyện này lão tam toàn quyền quyết định, là chuyện của hai ngày trước, khi ấy không phải em đang ở chung một chỗ với anh hay sao, di động còn tắt nguồn. Anh trực tiếp hỏi lão tam đi. Anh không phải không biết tính khí của lão tam, muốn làm cái gì cũng đâu nói tỉ mỉ cho em biết. Em chỉ bảo cậu ấy cấp cho Mai gia một chút giáo huấn, đừng để Mai gia tiếp tục đánh chủ ý dẫn mối lên đầu ba người bọn em, còn về việc cụ thể cậu ấy xử lý ra sao, em không có thời gian rảnh để đi quản.”

Yến Phi làm sao không hiểu tính tình của ba tiểu tử này. Có đôi lúc, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu so với Nhạc Thiệu còn tuỳ hứng hơn. Thở dài, hắn nói: “Được rồi, để anh gọi cho A Trì.”

Điện thoại vừa cúp, Nhạc Thiệu lập tức nói với Tôn Kính Trì: “Anh trai đã biết chuyện của Mai gia, có chút mất hứng.”

Tôn Kính Trì gật đầu, tỏ ý đã biết. Di động vang lên, y tiếp nhận.

“Phi.”

“A Trì, đang ở công ty sao?”

“Không, đang ở bên ngoài xã giao.”

“Vậy em bận rộn tiếp đi.”

“Không sao, cơm nước đã ăn không sai biệt lắm. Anh ăn cơm chưa?”

“Đang ăn.”

Lúc này mới nhớ đến bụng rất đói, Yến Phi ăn vào một miếng cơm, nuốt xuống, sau đó nói: “A Trì, anh nghe nói mấy đứa các em chèn ép Mai gia, cha của Trần Thiên Lại cũng bị mang đi điều tra. Anh hỏi Thiệu Thiệu, Thiệu Thiệu bảo chuyện này em toàn quyền quyết định, vì sao em không nói cho anh biết?”

“Ai nói với anh?” Tôn Kính Trì trầm giọng.

“Em cũng đừng quản ai nói với anh, chuyện lớn như vậy, anh làm sao không biết?” Yến Phi khuyên nhủ: “A Trì, trước không Mai gia làm ra cái gì. Các em vừa mới chèn ép Quyền gia cùng Chung gia, sự kiện Tây Hàng bên kia cũng khiến cho các em đắc tội với rất nhiều người, nếu còn chèn ép thêm Mai gia, người khác sẽ nghĩ thế nào? Tàn khốc trong đấu tranh quyền lực, các em khẳng định so với anh rõ ràng hơn rất nhiều, trong một khoảng thời gian ngắn, đừng tạo thêm cho bản thân địch nhân không cần thiết.”

Tôn Kính Trì mỉm cười nói: “Lo lắng của anh làm sao em không tính đến. Em cũng không phải loại người xúc động như nhị ca cùng lão tứ.” Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu lập tức giơ lên hai ngón giữa.

Không thèm nhìn ngón giữa của hai người, Tôn Kính Trì tiếp tục nói: “Chèn ép Mai gia cũng không phải quyết định của ba người bọn em. Hai anh em Mai Lạc Anh đem sinh ý dẫn mối đánh tới trên đầu cha em, điều này đã chọc giận mẹ em.”

“Không thể nào, bọn họ đây là muốn chết sao?” Yến Phi kinh hô. Hắn quả thực không biết chuyện này!

Tôn Kính Trì nói dối không chớp mắt, tiếp tục nói: “Bọn họ đã đắc tội rất nhiều nữ nhân có bối cảnh. Trong triều hiện tại đang rộ lên phong trào tiêu trừ hủ bại, tự bọn họ đụng vào họng súng, cho dù em không ra tay, bọn họ cũng tránh không thoát kiếp nạn này. Em biết trong lòng anh khẳng định sẽ không thoải mái, cũng không muốn cùng bọn họ so đo. Vì vậy em chỉ đem Mai gia đuổi ra khỏi đế đô, không đuổi tận giết tuyệt. Mai Lạc Anh không phải vẫn luôn ở Tây Hàng bên kia phát triển hay sao, chỉ cần cô ta trở lại Tây Hàng thành thành thật thật tiếp tục công việc buôn bán, đừng cả ngày nghĩ tới việc dẫn mối để thượng vị là được rồi. Về phần Trần gia, bọn họ chỉ có thể xem như bị liên luỵ vào.”

* hủ bại: thối nát, mục nát, sa đoạ

Giải thích của Tôn Kính Trì khiến cho Yến Phi đối với Mai gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn hỏi: “Trần Thiên Lại đâu?”

“Em bảo Mai gia quản tốt cậu ta, đừng để cậu ta đến làm phiền ba người bọn em nữa. Cậu ta xảy ra chuyện gì cũng là bị Mai gia liên luỵ, không liên quan đến em. Em làm việc anh còn không yên tâm sao.” Âm điệu của Tôn Kính Trì ôn nhu mang theo tuyệt đối trấn an. Bởi vì không có mặt tại hiện trường, Yến Phi cứ như vậy liền khinh địch bị đối phương lừa gạt.

Lo lắng một phen, Yến Phi nói: “Dù thế nào Mai Lạc Anh trước kia cũng là học muội của anh, thái độ đối với anh xem như tôn kính, các em có thể giúp đỡ em ấy liền giúp đỡ đi. Tình huống hiện tại, Mai gia bọn họ cũng không dám tuỳ tiện dẫn mối cho ba người các em nữa.”

“Được, em nghe lời anh.” Ôn nhu xen lẫn nhu thuận.

“Vậy em tiếp tục bận rộn đi, anh ăn cơm.”

“Anh mau ăn cơm đi. Có chuyện gì đều có thể tuỳ thời gọi điện thoại cho em.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Yến Phi thở hắt ra một hơi thật dài. Tiêu Dương thấy vậy, an tâm, đã thu phục được. Mà bên kia, Tôn Kính Trì sau khi cúp máy, lập tức thu lại tươi cười ôn nhu ban nãy, bất mãn nói: “Là ai lắm miệng với Phi.”

Nhạc Thiệu nói: “Chuyện của Mai gia ít nhiều gì cũng có báo đài đăng tin, anh ấy biết được cũng bình thường. Thế nào rồi, trấn an anh ấy chưa?”

Tôn Kính Trì nhún nhún vai, thoải mái nói: “Không có việc gì. Anh trai chẳng qua nhớ đến tình nghĩa cũ, Mai Lạc Anh lại là nữ nhân, anh ấy khẳng định không đành lòng.” Khoé miệng gợi lên, y nói: “Anh trai vừa rồi nói một câu khiến tớ cảm thấy rất đạo lý. Chúng ta không nên gây thù chuốc oán quá nhiều. Theo tớ thấy, Mai gia vẫn nên bị huỷ đi hoàn toàn, miễn cho về sau phức tạp.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều gật đầu. Nhạc Thiệu nói: “Tớ mặc kệ cậu, cậu chỉ cần nhớ rõ một điều, đừng để cho anh trai trách chúng ta là được.”

“An tâm.” Tôn Kính Trì không chút nào lo lắng.

Yến Phi tự nhiên không biết trong năm năm hắn không ở đây, tâm lý của ba người đã có biến hoá rất lớn. Ở trước mặt hắn, ba người đem hắc ám cùng cố chấp của bản thân che dưới tại nơi sâu nhất dưới đáy lòng. Có thể nói, cái chết của ‘Chung Phong’ đã khiến cho ba người đối với quyền lợi cùng địa vị có nhận tri càng thêm khắc sâu. Nhưng Yến Phi hiện tại còn chưa ý thức được điểm này. Hoặc là nên nói, sau năm năm thoát ly khỏi xã hội, hắn rất khó để phát hiện ra mặt hắc ám của ba người kia. Huống chi cuộc sống hiện tại của hắn trên cơ bản đã thoát khỏi vòng luẩn quẩn kia, muốn phát hiện được càng thêm khó. Nếu hỏi trong năm năm nay ba người này không thay đổi cái gì, cũng chỉ có phần chấp nhất đối với hắn.

* nhận tri: nhận thức

Tiêu Dương thật cẩn thận hỏi: “Yến ca, anh còn tức giận sao?”

Yến Phi lắc đầu, thở dài: “Anh không tức giận, chỉ là có chút lo lắng, anh sợ bọn họ đắc tội với quá nhiều người, về sau không dễ xử lý.” Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Em nói với Cốc Xuyên, thời điểm tất yếu, bảo Cốc Xuyên khuyên nhủ ba nguời bọn họ một chút. Thời điểm làm việc, chừa cho người ta một con đường sống.”

“Được, em sẽ nói với Hứa ca.”

Chuyện của Mai gia cũng chỉ có thể như vậy. Yến Phi cho dù muốn cứu Mai gia cũng là có lòng vô lực, chủ yếu chính là Mai gia dám đem ‘sinh ý’ đánh tới trên đầu Tôn thúc thúc, hắn quả thực không có biện pháp. Nếu Tôn phụ biết được việc bản thân bị con trai lôi ra làm tấm mộc, tuyệt đối sẽ hộc máu. Chẳng qua Yến Phi đối với quyền lực phe phái trong triều hiện tại không biết rõ, Tôn Kính Trì mới dám mạnh miệng bịa chuyện. Nếu Mai gia thực sự dám đem sinh ý đánh tới trên đầu của Tôn phụ, sớm đã bị Tôn mẫu diệt trừ không còn cặn bã.

Không để cho bản thân suy nghĩ nhiều, Yến Phi đem cơm trưa ăn hết sạch, sau đó lên giường nghỉ trưa. Buổi chiều tiết học bắt đầu vào lúc 1 giờ 30, hắn phải nắm bắt thời gian nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi nửa tiếng, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu xuống giường, chuẩn bị đi tới phòng học. Yến Phi vẫn còn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất trầm, Tiêu Bách Chu do dự mãi mới đánh thức hắn.

Gian nan từ trên giường đứng dậy, Yến Phi dùng nước lạnh lau mặt, thanh tỉnh hơn một chút, cùng Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương một đường đi tới phòng học. Nhìn thấy hắn bộ dạng mệt mỏi như vậy, Tiêu Dương nhịn không được nhắn cho anh trai nhà mình một tin nhắn.

—– Anh trai, các anh chú ý thân thể của Yến ca một chút a, đừng để Yến ca mệt mỏi.

Lập tức, điện thoại của Tiêu Tiếu gọi tới. Cố ý thả chậm tốc độ đi ở phía sau Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương khum tay che chắn điện thoại, nhỏ giọng nói: “Anh, Yến ca gần đây vẫn luôn lộ ra bộ dạng mệt mỏi, em hoài nghi thận của anh ấy có vấn đề a, các anh chú ý một chút.”

Tiêu Tiếu ánh mắt trầm xuống: “Anh ấy không thoải mái?”

“Không phải không thoải mái, chính là thường xuyên buồn ngủ, bộ dạng rất mệt mỏi. Anh, Yến ca tuy còn trẻ, nhưng cũng không thể chịu được các anh mỗi ngày ‘đòi hỏi’ a. Các anh chính là ba người, đừng khiến cho anh ấy tuổi còn trẻ mà thân thể đã bị đào rỗng.”

Tiêu Dương nói như vậy xem như nói trắng ra. Tiêu Tiếu không khỏi kiểm điểm, bọn họ quả thực làm rất thường xuyên.

“Anh ấy trừ mệt mỏi ra, còn có phản ứng gì không?”

“Không có, chỉ mệt mỏi mà thôi. Khẩu vị không tệ lắm, dù sao so với em còn ăn nhiều hơn. Em cảm thấy anh ấy có thể bị hư thận, nếu không các anh dẫn anh ấy đi tìm Trọng Bình ca kiểm tra xem sao.”

“Ừ, bọn anh sẽ chú ý. Em cố gắng chiếu cố anh ấy.”

“Được. Anh trai, anh đừng để Yến ca biết được chuyện này là do em nói với các anh, bằng không anh ấy sẽ làm thịt em.”

“Ừ.”

Tiêu Tiếu cúp điện thoại, gọi cho Giản Trọng Bình. Giản Trọng Bình đang ngồi ngay ngắn trong văn phòng viện trưởng để xem bệnh án, vừa thấy người gọi tới là Tiêu Tiếu, cậu ta lập tức bắt máy.

“Alo, Tiêu ca.”

“Trọng Bình, anh hỏi em một chuyện.”

“Anh nói đi.”

“Phi trong khoảng thời gian này rất dễ mệt mỏi, có phải hay không bị hư thận?”

Giản Trọng Bình thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, ho khan vài tiếng, cậu nói: “Nếu chỉ đơn thuần là dễ mệt mỏi, cũng không chứng minh được chị dâu bị hư thận. Có bệnh trạng nào khác hay không? Ví dụ như chân nhuyễn, xương sống thắt lưng đau nhức, toàn bộ thân thể mệt mỏi, mất ngủ…”

“Hình như không có, chờ anh hỏi lại đã.”

“Được.”

Tiêu Tiếu cúp điện thoại của Giản Trọng Bình, lại gọi cho Tiêu Dương. Tiêu Dương đã tới phòng học, vừa thấy là anh trai gọi đến, cậu bộ dáng như kẻ trộm đi ra ngoài nghe máy. Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu đều tưởng rằng là Hứa Cốc Xuyên gọi đến, cũng không nghĩ nhiều.

“Alo, anh trai.”

“Tiểu Dương, Phi ngoại trừ dễ mệt mỏi ra, có bị chân nhuyễn, xương sống thắt lưng đau nhức, toàn bộ thân thể mệt mỏi, mất ngủ… hay không?”

Tiêu Dương cố gắng hồi tưởng lại, trả lời: “Hình như không có. Chính là thường xuyên buồn ngủ, rất dễ ngủ thiếp đi. Anh ấy chỉ cần nằm xuống giường là lập tức chìm vào giấc ngủ, hơn nữa ngủ rất trầm. Về phần xương sống thắt lưng bị đau, chân nhuyễn,… À, đúng rồi, ngày hôm đó bọn em quay trở lại trường học, Yến ca sau khi thu dọn ký túc xá xong liền đặc biệt mệt mỏi, thở gấp dồn dập, sắc mặt có chút trắng. Nghỉ ngơi vài ngày mới có thể ổn định lại.”

Tiêu Tiếu da mặt không thể cử động sắp có xu hướng co giật. Nói một câu: “Anh biết rồi’, Tiêu Tiếu cúp điện thoại của Tiêu Dương, gấp gáp gọi lại cho Giản Trọng Bình. Nghe xong trần thuật của Tiêu Tiếu, Giản Trọng Bình nói: “Anh vẫn nên mang chị dâu tới bệnh viện một chuyến kiểm tra đi. Chỉ dựa vào những bệnh trạng như vậy, không thể khẳng định được chị dâu có phải hay không bị hư thận. Bất quá có một điều chắc chắn, đó là số lần tình ái phải giảm bớt xuống, các anh dù thế nào cũng là ba người. Còn có một phương pháp nữa để kiểm tra, các anh đổ nửa bát nước, sau đó cho vào một ít dịch nước tiểu của chị dâu, nếu nước vẫn trong suốt, liền không phải vấn đề lớn; nếu nước đục, vậy nhất định phải tới bệnh viện điều trị.”

“Được, ngày mai anh dẫn anh ấy tới bệnh viện kiểm tra.”

“Được.”

Buông điện thoại xuống, Tiêu Tiêu đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi tìm Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì.