Chương 140: Chương 140

Yến Phi cúp điện thoại xong lập tức mở lên đèn bàn, xuống giường. Vừa mới xuống giường, đầu óc một trận choáng váng, hắn đặt mông ngồi xuống trên giường, nghĩ hẳn do bản thân đứng lên quá nhanh. Chờ đến lúc cảm giác choáng váng qua đi, hắn nhanh chóng đi vào dép lê, đi tìm ba người Nhạc Thiệu. Ra khỏi phòng ngủ, Yến Phi một đường chạy thẳng lên tầng, đứng trước thư phòng của Nhạc Thiệu bọn họ, gõ cửa: “Thiệu Thiệu, các em có đó không?”

“Phi? Bọn em đây.”

Yến Phi mở ra cửa phòng, tiến vào. Trong phòng, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều đang đứng, vừa thấy sắc mặt của hắn, ba người đồng thanh hỏi: “Xảy ra chuyện gì!”

Yến Phi vô cùng lo lắng nói: “Văn Bân bên kia xảy ra chuyện rồi.” Sau đó hắn lập tức đem chuyện tình của Vệ Văn Bân kể lại cho ba người nghe, rồi nói: “Các em trước hết phái trực thăng đến Tây Hàng đón ba người bọn họ trở về đế đô, mau chóng điều tra chi tiết xem nữ nhân kia rốt cuộc có thân phận gì, Văn Bân hiện tại bị dọa không nhẹ.”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vẻ mặt dại ra, trên trán mỗi người đều có vô số hắc tuyến. Tôn Kính Trì là người đầu tiên phản ứng lại, y đi qua ôm lấy bả vai của Yến Phi, nói: “Được, bọn em lập tức xử lý chuyện này, giao cho bọn em, anh cứ an tâm. Sắc mặt của anh không được tốt, mau đi nghỉ đi.”

“Anh lo lắng a.” Yến Phi ngủ không được.

Một tay vòng ra phía sau làm thủ thế ra hiệu cho Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, Tôn Kính Trì ôm Yến Phi đi ra ngoài, nói: “Có bọn em ở đây, dù trời có sập xuống cũng có bọn em chống đỡ, bất quá chỉ là một viên kim cương, không phải chuyện gì to tát. Em cùng anh đi ngủ.”

“Thiệu Thiệu, em mau chóng phái trực thăng qua, Văn Bân sợ hãi.” Yến Phi vẫn lo lắng lại dặn dò thêm một lần nữa.

“Được, em lập tức liên hệ với trực thăng.” Nhạc Thiệu tiễn Yến Phi cùng Tôn Kính Trì ra tận cửa. Tôn Kính Trì mang theo Yến Phi trở về phòng ngủ, Nhạc Thiệu nhìn hai người bọn họ đi xa, lúc này mới đóng cửa lại, sau đó ‘phốc ha ha’ cười lớn.

Tiêu Tiếu không thể cười bộ mặt cứng ngắc nói: “Park Tae Seok tên ngu ngốc kia.”

“Ha ha ha ha… cười chết tớ, cái đệch, ha ha ha…” Nhạc Thiệu vừa cười vừa đấm tường. Tiêu Tiếu cầm lấy di động của nhị ca, đưa qua, “Mau mau gọi điện thoại cho tên ngu ngốc kia, đúng là nồi nào úp vung nấy, hai tên ngu ngốc hợp chung thành một đôi.”

“Ha ha ha ha…” Nhạc Thiệu cười đến mức nước mắt cũng trào ra.

Thủ đô Hàn Quốc, Park Tae Seok giữa trưa vừa mới trở lại phủ đệ ở Seoul, hiện giờ đang cùng nhóm thuộc hạ mở cuộc họp. Một tuần không ở, trong nước tồn đọng không ít việc, hơn nữa gã còn phải giải quyết chuyện tình trên du thuyền, không tới rạng sáng tuyệt đối không có khả năng đi nghỉ. Di động tư nhân vang lên, thư ký của Park Tae Seok đưa điện thoại cho gã.

Vừa thấy là cuộc gọi đường dài quốc tế, Park Tae Seok mặt lạnh tiếp nhận: “???? (Alo).”

“Là tôi, Nhạc Thiệu.”

Park Tae Seok nhất thời nhíu mày, thay đổi ngôn ngữ: “Nhạc tổng, muộn như vậy rồi, có việc gì sao?”

“Đương nhiên là có chuyện, không thì tôi cần gì phải gọi điện thoại cho anh.” Nhạc Thiệu nhịn không nổi bật cười hai tiếng. Tại khi Park Tae Seok hàng lông mày càng thêm nhíu chặt lại, anh nhịn cười, hỏi: “Anh có phải hay không đưa cho Văn Bân một viên kim cương?”

Park Tae Seok hướng thuộc hạ liếc mắt một cái, những người đó lập tức đứng dậy lui ra. Tại sau khi tất cả mọi người lui ra hết, Park Tae Seok mới trả lời: “Phải, trước khi rời đi, tôi có đưa cho em ấy một viên kim cương. Xảy ra chuyện gì?”

“Phốc! Ha ha ha…” Nhạc Thiệu rốt cuộc nhịn không nổi, vừa cười vừa nói: “Anh đem Văn Bân tiểu tử kia hù chết rồi, anh có biết hay không. Ha ha ha, Văn Bân tưởng rằng ‘cô bạn gái’ do anh đóng giả kia là đạo tặc quốc tế, viên kim cương là anh trộm của người khác ném lên trên người cậu ấy. Ban nãy cậu ấy gọi điện thoại cho bà xã tôi, vừa khóc vừa hô, bảo bản thân sắp bị xã hội đen đuổi giết, cầu bà xã tôi mau mau tới cứu mạng, phụt ha ha ha ha…”

Gân xanh trên trán Park Tae Seok nổi lên.

Nhạc Thiệu một bên lau nước mắt, một bên bỏ đá xuống giếng: “Văn Bân bảo chúng tôi mau mau phái trực thăng qua cứu cậu ấy, nghe nói sợ đến mức hồn phách không còn. Park xã trưởng, anh nói xem tôi phải làm sao đây, a? Nếu đêm nay tôi không phái trực thăng qua Tây Hàng đón người, bà xã tôi nhất định sẽ hoài nghi tôi, anh mau cho tôi một cái đề nghị đi.”

Gây xanh trên trán Park Tae Seok có xu thế muốn nổ tung.

“Tôi phái người đến đế đô đón em ấy qua Hàn Quốc!”

Trực tiếp cúp điện thoại, cắt ngang tiếng cười lớn (cười nhạo?) của Nhạc Thiệu truyền đến từ đầu dây bên kia, Park Tae Seok thiếu chút nữa bóp nát di động. Gã đứng dậy, đi tới cửa, gọi thuộc hạ đứng chờ bên ngoài tiến vào, rồi đối với một người trong số đó, nói: “Ngươi lập tức dẫn người tới đế đô Trung Quốc, đem Vệ Văn Bân mang qua đây, không cần nhiều lời.”

Đối phương rõ ràng là một trong mấy vị bảo tiêu cùng Park Tae Seok tham gia hoạt động biển quốc tế.

“Dạ, chủ thượng!” Người nọ không nói hai lời lĩnh mệnh rời đi. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Park Tae Seok muốn bao nhiêu lạnh băng liền có bấy nhiêu lạnh băng, khiến cho những thuộc hạ khác kinh hồn táng đảm. Bọn họ sợ bản thân nói sai một câu, ngay sau đó sẽ bị chủ thượng ném vào trong biển đút cho cá mập ăn.

Nhạc Thiệu bị cúp điện thoại cũng không phát hỏa, thỏa thuê cười nhạo Park Tae Seok. Yến Phi được Tôn Kính Trì mang về phòng ngủ, hơi buồn ngủ dựa vào trong lồng ngực của đối phương, bất quá đột nhiên nhớ ra hắn còn một chuyện chưa giải quyết.

“A Trì.”

“Hửm?” Tôn Kính Trì vỗ nhẹ lên lưng của Yến Phi, dỗ hắn ngủ. Tưởng rằng Yến Phi vẫn còn lo lắng chuyện của Vệ Văn Bân, y trấn an nói: “Chuyện của Văn Bân anh cứ an tâm, thực sự không phải việc gì lớn.”

Ngáp một cái, Yến Phi buồn ngủ nói: “Có một chuyện, anh vẫn không dám nói cho các em biết, sợ các em mất hứng, nhất là nhị ca em cùng Tiểu Tiểu.”

Ánh mắt của Tôn Kính Trì trở nên âm trầm, thanh âm ôn nhu: “Vậy nói cho em biết đi. Nếu quả thực là chuyện tình khiến cho bọn em mất hứng, em sẽ giữ bí mật với nhị ca cùng lão tứ.”

Tại dưới vỗ về nhẹ nhàng cùng dỗ dành ôn nhu của Tôn Kính Trì, Yến Phi nói: “Chung Dũng ký gửi cho anh một bưu kiện.”

Tôn Kính Trì đem tâm tình không vui nhất thời dâng lên trong lòng hoàn mỹ áp chế, tiếp tục ôn nhu nói: “Trong bưu kiện có gì? Sao tự nhiên anh ta lại ký gửi bưu kiện cho anh?”

Yến Phi nhắm lại đôi mắt, lẩm bẩm: “Hẳn vì muốn cảm tạ anh đi. Anh ta khẳng định không ngờ rằng anh nguyện ý giúp đỡ anh ta.” Thở hắt ra, Yến Phi cảm khái, “Anh cùng anh ta, cách một đời, ngược lại có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện với nhau.”

“Trong bưu kiện có gì?” Tôn Kính Trì thúc giục.

Yến Phi tựa vào lồng ngực Tôn Kính Trì, nói: “Là những đồ vật của anh đời trước… để ở Chung gia.”

Tôn Kính Trì sửng sốt. Yến Phi lại thở hắt ra, nói: “Anh ta còn viết cho anh, một phong thư. Nói rằng đồ vật của anh để ở Chung gia… có rất nhiều thứ đều đã bị cha anh đem đốt, những thứ còn lại, Chung Dũng lần này gửi hết cho anh. Anh ta nói những thứ này giao cho anh xử lý, nếu còn để lại trong nhà, qua vài năm nữa… có lẽ, sẽ không còn.”

Trong mắt Tôn Kính Trì hiện lên hàn quang sắc bén, nhưng thanh âm vẫn như trước rất ôn nhu: “Bưu kiện anh để trong ký xúc xá?”

“Ừm. Em đừng nói với nhị ca em cùng Tiểu Tiểu.” Yến Phi hiểu rõ, nếu để hai người kia biết được rất nhiều đồ vật của hắn đã bị Chung gia thiêu đốt, bọn họ nhất định sẽ rất phẫn nộ. Hắn nói tiếp: “Chúng ta cùng Chung gia… xem như không còn quan gì hệ gì cả. Bọn họ, dù sao cũng đã từng là thân nhân của anh. Anh coi như… bản thân đã thực sự chết đi. A Trì, anh đem bưu kiện giao cho em, em cứ bảo là Chung Dũng gửi cho em, có được không?”

“Được.” Tôn Kính Trì tự nhiên sẽ nói được. Hôn lên ánh mắt của Yến Phi, y tiếp tục vỗ nhẹ: “Ngày mai em sẽ tới ký túc xá của anh đem bưu kiện mang về. Ngủ đi, em cam đoan không nói cho nhị ca cùng lão tứ biết chuyện này.”

“Ừ, anh tin tưởng em.” Ngáp thêm vài cái, thanh âm của Yến Phi càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng lại thầm thì mở miệng… “A Trì, anh đói bụng, làm sao đây?”

Tôn Kính Trì nở nụ cười: “Để em đi làm thứ gì đó cho anh ăn.”

“Nấu cho anh bát mì là được rồi.”

“Được, rất nhanh liền có, chờ một chút.”

Tôn Kính Trì nhanh chóng xuống giường, động tác của Yến Phi không hề biến hóa, vẫn duy trì tư thế ban đầu. Hắn vừa buồn ngủ lại vừa đói bụng.

Ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, Tôn Kính Trì tươi cười trên mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị. Chung Chấn Tả, ông giỏi! Bọn họ từng tới Chung gia không ít lần, muốn cầm đi di vật thuộc về anh trai, nhưng Chung gia không chịu, nói muốn để những thứ này ở lại Chung gia, không ngờ thế nhưng lại bị đốt gần hết! Tôn Kính Trì trong lòng cười lạnh, y sẽ khiến cho Chung Chấn Tả phải trả giá đắt!

Nhớ tới Yến Phi đang đói bụng, Tôn Kính Trì nhanh chóng xuống dưới tầng, vào phòng bếp nấu mì. Trong phòng bếp lúc nào cũng chuẩn bị sẵn mì sợi, bọn họ hôm nay trở về nhà, trước đó còn đặc biệt dặn dò người quét dọn theo thời gian mua một ít rau xanh, chính vì để phòng ngừa buổi tối sẽ có người đói bụng. Hơn mười phút sau, Tôn Kính Trì bưng một bát mì thơm phức, bên trong còn thả trứng chim cút cùng tôm bóc vỏ, mang lên trên tầng cho Yến Phi ăn.

Trở lại phòng ngủ, thấy Yến Phi tựa hồ đang ngủ, Tôn Kính Trì nhẹ giọng hô: “Phi, mì đã nấu xong.”

“… A.” Nửa mê nửa tỉnh lên tiếng, Yến Phi ở sau khi Tôn Kính Trì sờ mặt mình, mới mở mắt. Tôn Kính Trì nâng Yến Phi dậy: “Ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Kéo ra bàn ăn nhỏ ở cạnh giường, Tôn Kính Trì đặt bát mì lên.

“Thơm quá.” Hạnh phúc hít một hơi, Yến Phi cầm lấy chiếc đũa. Nhớ tới hắn buổi tối còn chưa uống sữa, Tôn Kính Trì nói: “Để em đi đun nóng sữa cho anh.”

“Được.”

Gắp một đũa mì, Yến Phi thổi thổi, hạnh phúc cắn xuống. Mì do A Trì nấu, không cần ăn cũng cảm thấy ngon.

Ăn xong bát mì, lại uống hết một cốc sữa, Yến Phi vào phòng tắm đánh răng. Một lần nữa trở lại trên giường, hắn cũng không quản bản thân có phải vừa ăn khuya xong hay không, lập tức chìm vào giấc mộng. Tôn Kính Trì vẫn nằm bên cạnh canh giữ, bảo đảm hắn ngủ sâu rồi, y buông người ra, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

Trở lại thư phòng, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu trước tiên mở miệng: “Phi (Anh trai) ngủ rồi?”

“Ngủ rồi.” Tôn Kính Trì nói: “Anh ấy đói bụng, tớ nấu cho anh ấy bát mì, ăn xong mới ngủ.”

“Khó trách lâu như vậy.” Tiêu Tiếu nhìn thời gian, đã rạng sáng hơn một giờ, nói: “Một lát nữa chúng ta cũng đi ngủ thôi.”

Tôn Kính Trì không trả lời, mà lại hỏi: “Chuyện của Văn Bân sao rồi?”

Nhạc Thiệu vừa nghĩ đến chuyện này lại bắt đầu cười ha ha, trả lời: “Tớ đã phái trực thăng tới Tây Hàng đón người rồi. Park Tae Seok nói anh ta sẽ phái người đến đế đô để đưa Văn Bân qua Hàn Quốc, hiện tại anh ta quá bận rộn, không có cách nào phân thân. Ha ha ha, cười chết tớ.”

“Cái này gọi là tiểu bạch gặp phải đại bạch sao?” Tôn Kính Trì cũng cười.

* tiểu bạch gặp phải đại bạch: tên ngu ngốc nhỏ gặp phải tên ngu ngốc lớn

Tiêu Tiếu càng thêm quan tâm một chuyện khác: “Chúng ta vẫn lừa Phi sao? Nếu để anh ấy biết được sự thật, cẩn thận chúng ta chịu không nổi hậu quả đâu.”

Tôn Kính Trì nói: “Đã đến bước này rồi, chúng ta chỉ có thể đánh chết không thừa nhận. Dù sao Park Tae Seok cũng lừa Văn Bân rằng tên của anh ta là ‘Kim Mi Seon’, chúng ta đi thăm dò tin tức cũng là về ‘Kim Mi Seon’, ai có thể chứng minh được trên du thuyền không có bất cứ người nào tên ‘Kim Mi Seon’? Đây là phiền thoái do Park Tae Seok gây ra, để anh ta tự giải quyết đi.”

Nhạc Thiệu phụ họa nói: “Chúng ta không quản chuyện này. Park Tae Seok muốn đem Văn Bân đưa tới Hàn Quốc để giải thích, cứ để anh ta đau đầu đi. Chúng ta chỉ cần canh chừng không để cho Park Tae Seok bắt nạt Văn Bân là được rồi.”

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu gật gật đầu. Tiêu Tiếu hỏi tiếp: “Tam ca, cái tên hoa si kia cậu định thời điểm nào thì giải quyết? Cậu ta cứ lượn qua lượn lại trước mặt cậu, tớ thấy phiền.”

Tôn Kính Trì lãnh huyết nói: “Ngày mai tớ đi lấy bưu kiện, thuận tiện giải quyết cậu ta luôn. Buổi tối ngày mai tớ không về nhà ăn cơm.”

“Bưu kiện gì?” Nhạc Thiệu hỏi.

Tôn Kính Trì đáp: “Chung Dũng ký gửi cho anh trai, hiện tại đang để ở ký túc xá, mai tớ đến lấy.”

“Anh ta sao tự nhiên lại ký gửi bưu kiện cho Phi? Thời điểm nào gửi?” Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu lập tức mất hứng.

Tôn Kính Trì nói: “Anh trai bảo rằng chắc hẳn Chung Dũng muốn cảm tạ anh ấy, vì vậy bưu kiện này xem như lễ vật hoàn trả ân tình. Chung Dũng còn nói Chung Chấn Tả đã đốt đi rất nhiều đồ vật của anh trai, những thứ còn lại anh ta đều đã ký gửi, bằng không qua vài năm nữa sẽ không còn. Anh trai sợ chúng ta tức giận, vẫn không dám nói, bảo tớ giữ bí mật với hai cậu, anh ấy không muốn nhìn thấy chúng ta lại cùng Chung gia xảy ra xung đột. Tớ đã đáp ứng anh ấy, các cậu cũng đừng nói lộ ra.”

“Chung Chấn Tả lão bất tử đó, cư nhiên dám lừa gạt chúng, đem đồ vật của anh thiêu đốt gần hết! Cái đệch!” Nhạc Thiệu giận dữ. Di vật của Chung Phong đối với ba người mà nói, mỗi một thứ đều được coi là báu vật, cho dù người kia hiện tại vẫn còn sống, ý nghĩa cũng bất đồng!

Tôn Kính Trì nói: “Giao cho tớ xử lý đi. Nhị ca, cậu lo chuyện công ty; Tây Hàng bên kia lão tứ tới quản; còn về Chung Chấn Tả cùng Trần Thiên Lại, để tớ giải quyết.”

Nhạc Thiệu hầm hầm nói: “Liền giao cho cậu. Mẹ nó, còn cả Mai Lạc Anh thứ đồ thích dẫn mối kia nữa. Toàn bộ đuổi ra khỏi đế đô cho tớ!”

“Được.” Tôn Kính Trì cũng có ý này.

Bởi vì đối với Chung gia phát giận, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không muốn tiếp tục xử lý công việc. Dặn Nhạc Lăng trước hết đem Vệ Văn Bân bên kia dàn xếp ổn thỏa, ba người không đợi tin tức từ Tây Hàng, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Yến Phi lúc này đã ngủ như chết.

Tây Hàng, Tiêu Bách Chu vừa mới trở về nhà liền số khổ bồi Vệ Văn Bên đã bị hù tới hồn bay phách lạc trở về đế đô, Nhạc Lăng lúc này muốn bao nhiêu vô lực liền có bấy nhiêu vô lực. Nhận mệnh cầm theo hành lý còn chưa kịp mở ra, ba người lại ngồi máy bay trực thăng trở lại đế đô. Trong khoảng thời gian này, Vệ Văn Bân vẫn luôn gắt gao túm chặt lấy Tiêu Bách Chu, sợ trên đường đột nhiên nhảy ra phần tử hắc bang, một súng bắn chết mình. Còn về viên kim cương kia, Vệ Văn Bân không có can đảm giữ, bèn giao nó cho Tiêu Bách bảo quản. Nói thật, tay của Tiêu Bách Chu cũng có chút run rẩy.

Trở lại đế đô trời đã rạng sáng, Nhạc Lăng đem Vệ Văn Bân đưa tới chỗ ở của mình, ba người đều mệt nhọc. Tiêu Bách Chu sắp xếp cho Vệ Văn Bân ngủ ở phòng khách, y ngáp một cái, cùng Nhạc Lăng quay về phòng ngủ của hai người để nghỉ ngơi. Vừa trèo lên giường, chuông cửa vang lên. Vệ Văn Bân nằm trong phòng khách lập tức chui xuống gầm giường. Nhạc Lăng trấn an Tiêu Bách Chu có chút khẩn trương, sau đó đi ra mở cửa. Tiêu Bách Chu lo lắng Nhạc Lăng đi một mình, nhất định muốn đi cùng hắn, xem xem là ai tới nhấn chuông sớm như vậy, sẽ không phải là người bị trộm mất kim cương tìm đến cửa đi!

Ra cửa, Nhạc Lăng nhíu mày, Tiêu Bách Chu nhịp tim tăng tốc. Ngoài cửa ra vào là bốn người mặc tây trang màu đen, trên mặt đeo kính râm!

“Chúng tôi là thuộc hạ của ‘Kim Mi Seon’ tiểu thư, đến để tìm Vệ Văn Bân tiên sinh.”

“Kim Mi Seon đâu!” Tiêu Bách Chu đứng ở phía sau Nhạc Lăng, hỏi.

Người vừa mở miệng không trả lời y, cầm di động đưa cho Nhạc Lăng: “Điện thoại của Nhạc Thiệu tiên sinh.”

Nhạc ca?! Tiêu Bách Chu ngạc nhiên.

Nhạc Lăng tiếp nhận di động: “Anh trai.”

“Nhạc Lăng, đem Văn Bân giao cho bọn họ, chuyện kế tiếp em không cần quản.”

“Được.”

Đem di động trả trở về, Nhạc Lăng kéo Tiêu Bách Chu tránh qua một bên, nói: “Cậu ấy ở phòng khách tầng hai, gian có cửa đóng lại.”

“Nhạc Lăng?!” Tiêu Bách Chu kêu lên sợ hãi. Nhạc Lăng kéo tay y, nói: “Là anh trai bảo anh làm như vậy.”

“Nhạc ca?” Tiêu Bách Chu hoàn toàn hỗn loạn.

“Cảm ơn.” Nói một tiếng cảm ơn, bốn vị áo đen đi vào, trực tiếp lên tầng bắt người. Tiêu Bách Chu muốn theo sau, bị Nhạc Lăng ngăn cản.

“Đừng đi lên, theo ý tứ của anh trai anh, chuyện tình của Văn Bân chúng ta không nên nhúng tay vào.”

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào!” Tiêu Bách Chu nóng nảy.

Nhạc Lăng chỉ có thể trấn an nói: “Đợi khi ngủ dậy, chúng ta tới hỏi anh trai.”

Lúc này, trên tầng truyền đến một tiếng kêu như heo bị chọc tiết: “Nhạc Lăng! Lão Tiêu! Cứu mạng! Cứu mạng a!”

Ngay tiếp theo, tiếng la hét im bặt. Thời điểm nhịp tim của Tiêu Bách Chu sắp ngừng đập, bốn người áo đen từ trên tầng đi xuống, một người trong số đó đang khiêng Vệ Văn Bân, cậu nằm im không nhúc nhích.

“Văn Bân!”

Tiêu Bách Chu vọt tới.

Người đang khiêng Vệ Văn Bân lập tức né tránh bàn tay của Tiêu Bách Chu, nói: “Mi Seon tiểu thư không tiện tới, chúng tôi mang Vệ Văn Bân tiên sinh đi gặp Mi Seon tiểu thư. Xin cứ an tâm, chúng tôi sẽ không làm thương tổn Vệ Văn Bân tiên sinh, chờ khi Mi Seon tiểu thư đối với Vệ Văn Bân tiên sinh giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ đưa Vệ Văn Bân tiên sinh trở về. Xin hỏi viên kim cương kia đang ở đâu?”

Tiêu Bách Chu sợ hãi nhìn về phía Nhạc Lăng. Nhạc Lăng vỗ nhẹ Tiêu Bách Chu: “Em mang viên kim cương kia tới đây đi.”

“Nhạc Lăng! Bọn họ là ai!” Tiêu Bách Chu nóng nảy.

Đối phương thay Nhạc Lăng trả lời: “Viên kim cương đó là lễ vật Mi Seon tiểu thư mua tặng Vệ Văn Bân tiên sinh.”

Miệng của Tiêu Bách Chu có thể nuốt vào cả một quả trứng chim.

“Đi đi.” Nhạc Lăng mở miệng: “Là anh trai của anh bảo bọn họ tới đây tìm người.”

Vì tín nhiệm Nhạc Thiệu cùng Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu khẽ cắn môi, chạy lên tầng, đi lấy kim cương. Đem kim cương giao cho đối phương, Tiêu Bách Chu và Nhạc Lăng nhìn bốn người kia đem Vệ Văn Bân cùng viên kim cương rời đi. Tiêu Bách Chu tới lúc này vẫn còn sợ hãi nóng nảy. Không đành lòng nhìn bà xã nhà mình lo lắng, Nhạc Lăng uyển chuyển nói: “Xem chừng vị Kim Mi Seon kia rất có lai lịch.”

“Chẳng lẽ là đại tiểu thư hắc bang gì đó!” Tiêu Bách Chu càng thêm sợ hãi.

Nhạc Lăng ôm người đi lên tầng: “Nếu em muốn biết, chờ Văn Bân trở về, thẩm vấn cậu ta một phen là được rồi.”

“Em nhất định phải hỏi cậu ta rõ ràng chuyện này. Chuyện này rất quỷ dị!” Một người mẫu đột nhiên xuất ra một số tiền lớn để mua kim cương tặng Vệ Văn Bân, còn có thuộc hạ là một đám người mặc tây trang màu đen, Tiêu Bách Chu cảm thấy bản thân hẳn đang đóng phim, nhất định là đang đóng phim!