Chương 132: Chương 132

Tại dưới nghiêm hình khảo vấn của ba người, Vệ Văn Bân đầu hàng. Bất quá không dám nói cậu cùng đối phương đã tới giai đoạn lên giường, chỉ nói đang phát triển đến giai đoạn kiss. Cậu không phải sợ ba người kia mắng mình là sắc lang, chủ yếu chính là cậu đối với chuyện giường chiếu hoàn toàn không có ấn tượng gì, vạn nhất ba người bọn họ hỏi cậu có cảm giác như thế nào, cậu cũng không trả lời được, cho nên cứ che giấu thì hơn.

“Lợi hại nha, lão Vệ, trong vòng một tuần thế nhưng có thể thông đồng được với mỹ nữ, mới qua vài ngày liền phát triển đến giai đoạn kiss, còn giữ bí mật với chúng tôi. Tiểu tử cậu quả thực lá gan càng lúc càng lớn.”

Tiêu Dương bóp bóp xương tay, crắc crắc.

Vệ Văn Bân cũng một bụng ủy khuất nói: “Các cậu đều có đôi có cặp, Yến Phi còn một thân yêu ba người, chỉ có một mình tôi là độc thân. Tôi thật vất vả mới tìm được bạn gái, các cậu hẳn nên ủng hộ tôi.”

“Cậu nói tôi làm sao?” Yến Phi đem Vệ Văn Bân đè trên thảm, lại vung ra một cú đấm. Vệ Văn Bân đau tới mức kêu oa oa, nhưng vẫn không sợ chết, nói: “Cậu vốn chính là một thân yêu ba người a, tôi cũng đâu nói sai.”

“Cậu đây chính là trần trụi ghen tị!” Yến Phi vẫn không thích nghe người khác nói như vậy.

Vệ Văn Bân ôm đầu hô: “Tôi chính là ghen tị a, bằng không cũng đâu cần đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài để tìm diễm ngộ. Một mình rất đáng thương có được hay không.” Giờ khắc này, cậu thành thật thừa nhận.

Không bắt nạt Vệ Văn Bân nữa, Yến Phi thu tay lại, đem cậu túm lên, hỏi: “Cô gái kia gọi là gì?”

Vệ Văn Bân không giấu diếm, nói: “Cô ấy tên là Kim Mi Seon, là người mẫu Hàn Quốc phát triển sự nghiệp ở Trung Quốc, năm nay 23 tuổi.”

Tiêu Bách Chu vô cùng không khách khí đem Vệ Văn Bân đang ngồi trên mặt đất đánh giá một phen, hỏi: “Người ta coi trọng điểm nào ở cậu? Muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị.”

“Tôi không có tiền thì ai có tiền? Tốt xấu gì tôi cũng là một tiểu phú nhị đại a.” Vệ Văn Bân khó chịu.

Tiêu Dương ngồi xuống bên cạnh Vệ Văn Bân, khoác vai của cậu, lời nói thấm thía: “Lão Vệ, cậu có bạn gái chúng tôi đương nhiên cao hứng, nhưng…” Vỗ vỗ vai của đối phương, “Nơi này là nơi nào, cậu còn không rõ sao? Nữ nhân trên thuyền này, cậu cũng dám tìm sao? Cẩn thận tới ngày về chút của cải của cậu liền bị bòn rút hết, đến lúc đó cậu chính là một tên tiểu phú nhị đại nghèo rách mồng tơi. Chúng ta đều là sinh viên, chút tâm nhãn của chúng ta có thể nhìn rõ được loại người đã trà trộn trong giới giải trí hay sao? Lão Vệ, chúng tôi sợ cậu bị hại a. Cậu xem, bạn gái của Tư Quang Nam chính là cảnh báo a. Bằng không cậu nghĩ xem, cô ta là một người mẫu, làm sao có thể lên được du thuyền này?”

Vệ Văn Bân nghe vậy trong lòng không khỏi rầu rĩ, cậu trì độn, nhưng không có nghĩa là cậu thật sự khờ khạo. Bất quá cậu vẫn nhịn không được nói: “Tôi đã hỏi cô ấy, cô ấy bảo bản thân không phải bị người bao dưỡng mang lên thuyền, cô ấy quen biết vài ông chủ lớn, được người ta tặng cho thiệp mời. Trong phòng nghỉ của cô ấy cũng chỉ có một mình cô ấy, không có người khác.”

Yến Phi nghiêm túc nói: “Văn Bân, suy nghĩ kĩ lại đi. Cô ta nếu thực sự là một nhân vật đơn giản, nhóm ông chủ lớn kia cần gì phải tặng thiệp mời cho cô ta? Trừ phi bản thân cô ta có thực lực cùng gia tộc hùng hậu làm chỗ dựa vững chắc. Nhưng cô ta có không? Nếu cô ta thực sự là người mẫu giống như cô ta nói với cậu, cũng không thể đến tìm cậu.” Ngồi xuống bên phía còn lại của Vệ Văn Bân, Yến Phi mang theo lo lắng dành cho bằng hữu, lo lắng dành cho em trai, nói: “Nữ nhân trên thuyền này, mặc kệ bề ngoài có bao nhiêu thanh thuần, có bao nhiêu xinh đẹp, cũng chỉ là bề ngoài. Lấy một ví dụ đơn giản nhất. Bạn gái của Tần Trữ cùng lão Hắc cậu đều đã gặp qua đi, có bao nhiêu thanh thuần. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, cậu có cho rằng bọn họ chính là kỹ nữ cao cấp không?”

Vệ Văn Bân cúi đầu, trong lòng càng thêm buồn bực, trực giác mách bảo cậu rằng ‘Kim Mi Seon’ không phải loại con gái chấp nhận làm cái nghề ‘đáng xấu hổ’ kia, chính là cậu không có cách nào phản bác. Tiêu Bách Chu ngồi xuống trước mặt của Vệ Văn Bân, cũng nói: “Văn Bân, chúng tôi là bạn tốt của cậu, là bạn cùng phòng với cậu, chúng tôi đương nhiên hy vọng cậu có thể chiếm được phần tình yêu tốt đẹp nhất, chỉ là ‘cô bạn gái’ này nhìn thế nào cũng không đơn giản a. Nếu cậu chỉ cùng cô ta chơi đùa, bọn tôi khẳng định mặc kệ cậu, nhưng nếu cậu động lòng, chúng tôi rất lo lắng cậu sẽ bị tổn thương.”

Tiêu Dương nói trắng ra: “Mới ở chung vài ngày đã cùng cậu hôn môi, còn lưu cậu lại phòng nghỉ qua đêm, nữ nhân như vậy có thể đơn thuần sao? Tuy rằng tôi nói thế này có chút tự kỷ, nhưng lão Vệ à, nếu cậu không phải là bằng hữu của tôi cùng Yến ca, nữ nhân kia sẽ đến tìm cậu sao? Nghĩ kĩ lại đi. Trước không nói đến tôi, người trên thuyền này có mấy ai không biết đến thân phân của Yến ca? Cậu cùng anh ấy quan hệ tốt như vậy, người khác khi tiếp xúc cùng cậu đương nhiên sẽ tính đến chuyện này. Tôi cũng không muốn nghĩ xấu về đối phương, đem đối phương trở thành một người tâm cơ thâm trầm, nhưng trên du thuyền này, không có bao nhiêu phần trăm khả năng ngoại lệ. Một cô gái người Hàn Quốc dốc sức lăn lộn trong giới giải trí của Trung Quốc, nếu nói cô ta không có tâm kế, cậu tin sao?”

Vệ Văn Bân cúi đầu càng thêm thấp, Yến Phi ôm bả vai của cậu: “Cậu muốn chơi đùa thì chơi đùa, cho dù động tình thật cũng không sao, cùng lắm sau này thất tình, ba người chúng tôi cùng cậu đi uống rượu. Bất quá cậu phải nhớ kỹ một chuyện, nhớ thật kỹ, chỉ cần đối phương mở miệng đòi tiền của cậu, cậu phải lập tức cùng cô ta chia tay.”

A… hôm nay cậu mới vừa thề xong.

Yến Phi nhìn ra cậu khó xử, nói: “Cậu yên tâm. Nếu cô ta cuốn lấy cậu, tôi sẽ ra mặt giải quyết. Cậu còn trẻ, trên đường đời gặp phải một hai cuộc diễm ngộ cũng là bình thường, đừng coi nặng quá. Mặc kệ có chuyện gì, còn có tôi cơ mà.”

Vệ Văn Bân nhất thời vô cùng cảm động. Cậu nói: “Tôi sẽ nghiêm túc đối đãi với phần tình cảm này, nhưng nếu cô ấy thật sự là người như vậy, tôi sẽ cùng cô ấy chia tay. Tôi đã nói rõ với cô ấy, năm nay tôi phải đi du học.”

Vệ Văn Bân đã nói đến mức như vậy, ba người cũng biết không thể tiếp tục dài dòng. Tiêu Bách Chu nói: “Vậy hôm nay có muốn giới thiệu với chúng tôi hay không?”

Vệ Văn Bân trả lời: “Tôi đã hỏi cô ấy. Cô ấy nói chờ đến khi tình cảm giữa hai người chúng tôi vững chắc hơn, qua một đoạn thời gian nữa, sẽ tới gặp các cậu.”

Có vấn đề… ba người nhìn nhau. Yến Phi đứng lên kéo Vệ Văn Bân dậy: “Đi thôi, đi bơi lội. Ngày hôm qua cậu thả bồ câu chúng toi, muốn mỹ nữ không cần huynh đệ, hôm nay nhất định phải bồi huynh đệ đi.”

* thả bồ câu: tương tự ‘cho leo cây’, hẹn làm gì đó hoặc đi đâu đó mà không tới

Vệ Văn Bân lúc này cười nói: “Các cậu mới là người có sắc quên bạn. Mỗi ngày đều cùng ông xã lăn giường, hại tôi cô đơn lẻ bóng.”

“Thiếu đánh!” Ba người vây lại đánh hội đồng, tiếng kêu thảm thiết của Vệ Văn Bân lại vang vọng.

Cùng nhóm bằng hữu náo loạn xong, Vệ Văn Bân dưới sự giám sát của ba người không có ý tốt, gọi cho ‘bạn gái’ một cú điện thoại, uyển chuyển nói với đối phương rằng cậu bị túm đi bơi, tối nay sẽ đến tìm cô sau. Park Tae Seok hào phóng ‘ân chuẩn’ yêu cầu của Vệ Văn Bân. Bên này, Vệ Văn Bân cúp điện thoại rồi liền thay quần bơi, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng. Bên kia, Park Tae Seok buông di động xuống, nhíu mày suy tư.

Trên boong thuyền nhỏ ở tầng cao nhất, đã đến trước một bước, Nhạc Thiệu, Tiêu Tiếu cùng Hứa Cốc Xuyên đang ngồi nói chuyện phiếm. Nghe được thanh âm của mấy người Yến Phi, ba người dừng lại cuộc nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, cả ba thấy được Yến Phi, Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân xuất hiện. Trừ bỏ Tiêu Tiếu mặt than ra, hai người khác lập tức lộ ra tươi cười.

“Văn Bân, tiểu tử cậu trưởng thành rồi.” Nhạc Thiệu đùa giỡn. Khiến cho Vệ Văn Bân hai gò má đỏ bừng, rất ngượng ngùng.

“Bọn anh muốn bơi lội, mấy người có xuống không?” Yến Phi cởi ra áo choàng. Da dẻ so với lúc vừa mới sống lại trắng nõn hơn rất nhiều, bên trên người còn có không ít dấu hôn do ba người nào đso để lại, hắn chẳng thèm che che giấu giấu. Đương nhiên, trên người Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đều có, ngay cả Vệ Văn Bân cũng có vài cái. Điều này cũng là lý do vì sao vài vị ‘ông xã’ không cho mấy người Yến Phi đi bơi lội ở bể bơi lớn.

“Các cậu xuống trước đi, lát nữa bọn tôi xuống.” Hứa Cốc Xuyên mở miệng đáp.

Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đã xuống nước. Nhạc Lăng bởi vì nguyên nhân công tác, không có cách nào thời thời khắc khắc bồi bên cạnh Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu cũng không để ý, dù sao Nhạc Lăng buổi tối cũng trở về.

“Phi, anh lại đây một chút.” Nhạc Thiệu hướng Yến Phi đang chuẩn bị xuống nước vẫy tay, Yến Phi đi tới. Nhạc Thiệu đem người kéo xuống vị trí bên người, ghé vào lỗ tai của hắn, nói: “Thiếu niên tên Chanh kia đã bị một tên phú thương Hàn Quốc đón đi, bọn em đến muộn một bước.”

“A?!” Yến Phi sửng sốt, “Sao lại bị người Hàn Quốc đón đi? Ai a?”

Nhạc Thiệu thấp giọng nói: “Là một phú thương Hàn Quốc tên Cha Jong Min. Bọn em cùng hắn ta quan hệ cũng bình thường. Em cũng rất buồn bực, không hiểu vì sao hắn ta lại coi trọng Chanh, theo như em biết thì hắn ta cũng không thích nam nhân. Anh đừng vội, em sẽ thử thương lượng với hắn ta xem sao, xem xem có thể hay không đoạt lại Chanh, cùng lắm thì bỏ tiền ra mua.”

Hứa Cốc Xuyên đứng một bên nói: “Cha Jong Min người này rất khó đối phó. Muốn cướp người từ trong tay của hắn ta, chúng ta chỉ sợ phải nhờ đến một người khác.”

“Ai?” Vẫn là Yến Phi hỏi.

Hứa Cốc Xuyên nhìn Tiêu Dương, thấp giọng đáp: “Park Tae Seok. Đệ nhất Thái tử gia của Hàn Quốc.”

Yến Phi nhìn về phía Nhạc Thiệu, chờ anh giải thích. Nhạc Thiệu nói: “Park Tae Seok là Thái tử gia của Park gia – thế gia chính trị gia lớn nhất của Hàn Quốc, là xã trưởng đương nhiệm của ‘Kim Quang Xã’ Hàn Quốc. Mặc kệ đối phương bối cảnh có bao nhiêu hùng hậu, đều phải cấp mặt mũi cho Park gia, bọn họ mới có thể tranh cử ở Hàn Quốc. Cha Jong Min rất khó nói chuyện, nhưng nếu Park Thái tử chủ động mở lời với hắn ta, khẳng định có cửa đột phá. Bọn em cùng ‘Kim Quang Xã’ vẫn luôn hợp tác.”

Có người bổ sung một câu: “Park Tae Seok bộ dạng rất đẹp, người không biết nhìn thấy sẽ tưởng rằng hắn ta là con gái.” Là Tiêu Tiếu.

“A?” Không biết vì sao, Yến Phi đột nhiên nghĩ tới ‘mỹ nữ đi nhầm toilet’ mà Vệ Văn Bân vừa thông đồng được. Bất quá hiện tại không phải thời điểm để ý đến chuyện này, Yến Phi hỏi: “Có phải hay không rất rắc rối?”

Nhạc Thiệu nói: “Không rắc rối. Chanh cũng không phải đại nhân vật gì.”

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới trước mặt của Nhạc Thiệu, ghé vào lỗ tai của anh, nói: “Thiếu gia, có người muốn gặp ngài, đang chờ ở khu rượu vang đỏ.”

“Ai?”

“Người đó nói mời ngài qua, cũng không báo danh.”

Nhạc Thiệu ánh mắt âm trầm, đứng lên. Tiêu Tiếu hỏi: “Có cần tớ đi cùng hay không?”

“Không cần, tớ đi xem là ai. Cậu ở đây bồi Phi bơi lội đi.” Nhạc Thiệu mặc áo, rời đi. Yến Phi nhìn anh rời đi, Tiêu Tiếu đứng dậy: “Phi, em cùng anh xuống dưới chơi bóng nước.”

“Được.”

Tiêu Tiếu muốn xuống nước, Hứa Cốc Xuyên cũng không ngồi nữa, cùng xuống nước bơi lội. Ngâm mình trong nước, tâm của Vệ Văn Bân đã bay về một nơi khác. Mi Seon thật sự mang theo tâm cơ tiếp cận cậu sao? Cậu rất mâu thuẫn, rất rối rắm, cũng rất buồn bực.

Tiến vào khu rượu vang đỏ, Nhạc Thiệu được người phụ trách nghênh đón dẫn đường, đi đến một gian phòng trang nhã tương đối tư mật, người phụ trách tỏ vẻ người muốn gặp anh đang ở trong này. Nhạc Thiệu đi vào trong phòng, sau đó sửng sốt.

“Park xã trưởng?”

Park Tae Seok mặc một thân màu đen, đứng lên vươn tay: “Nhạc tổng.”

Cùng đối phương bắt tay, Nhạc Thiệu ngồi xuống, tò mò hỏi: “Park xã trưởng lén tìm tôi tới đây, chẳng lẽ muốn mời tôi phẩm rượu?”

* phẩm rượu: đánh giá, bình luận về một loại rượu nào đó

Park Tae Seok tự mình rót cho Nhạc Thiệu một ly rượu vang đỏ, rồi mới cầm lấy ly rượu của bản thân, tư thế tao nhã nói: “Tôi tìm Nhạc tổng tới đây, là muốn nói chuyện một cậu bạn nhỏ bên cạnh cậu.”

“Cậu bạn nhỏ? Là ai?” Nhạc Thiệu nhíu mày.

Park Tae Seok đôi môi đỏ mọng mở ra: “Vệ Văn Bân.”

Nhạc Thiệu lại sửng sốt, sau đó phản ứng cực nhanh trầm giọng hỏi: “Diễm ngộ vài ngày nay của Văn Bân tiểu tử kia chẳng lẽ là Park xã trưởng?”

“Chính là tôi.”

Câu trả lời của Park Tae Seok khiến cho Nhạc Thiệu nhíu mày. Chỉ bằng tình cách đơn thuần kia của Vệ Văn Bân, sao có thể đấu nổi người như Park Tae Seok. Nhạc Thiệu chủ động nói: “Văn Bân là bạn tốt của bà xã nhà tôi, cũng là một cậu em trai mà tôi vô cùng chiếu cố, Park xã trưởng nếu muốn tìm cậu ấy để chơi đùa, vậy thì miễn đi.”

Park Tae Seok không nhanh không chậm uống hết rượu vang đỏ trong ly, khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo vài phần đông lạnh, gã chậm rãi nói: “Đứa nhỏ người Thái Lan tên Chanh kia, là tôi bảo Cha Jong Min mang đi.”

Nhạc Thiệu trầm mặt, có ý gì?

Park Tae Seok đi thẳng vào vấn đề, cũng không ngại mất mặt: “Tôi không thích Văn Bân quá quan tâm đến đứa nhỏ kia, cho nên tôi liền dùng thủ đoạn để cậu ta rời đi. Hiện tại tôi là bạn gái của Văn Bân, bạn gái chính thức.”

Nhạc Thiệu cười lạnh: “Park xã trưởng thế nhưng còn có loại ham mê như vậy? Không thể tin được.”

Park Tae Seok cũng không tức giận, chỉ nói: “Văn Bân là một người trì độn, em ấy vẫn cho rằng tôi là con gái, tôi cùng em ấy xem như rất có duyên phận, tôi đối với em ấy cũng có ý tứ, cho nên sai càng thêm sai. Thời điểm thời cơ thích hợp, tôi sẽ nói cho em ấy biết thân phận chân thực của mình. Lần này tìm Nhạc tổng tới là muốn thể hiện thái độ chân thành của tôi đối với chuyện này. Nếu chỉ chơi đùa, tôi không cần thiết phải làm như vậy, không phải sao?”

Nhạc Thiệu cũng không bị đánh động: “Cũng có thể giải thích là vì Văn Bân là em trai của tôi. Park xã trưởng sợ ngày sau không dễ giải thích với tôi, cho nên mới tìm tôi, làm chuẩn bị trước.”

Ánh mắt của Park Tae Seok lạnh như băng, Nhạc Thiệu lại trừng mắt hổ. Nhạc Thiệu trực giác cho rằng Park Tae Seok thuần túy bắt nạt Vệ Văn Bân. Hai người ‘trừng nhau’ vài phút, Park Tae Seok nhượng bộ trước.

“Tôi thừa nhận, thời điểm ban đầu đúng là tôi chỉ muốn đùa giỡn em ấy. Em ấy tưởng tôi là con gái, còn đẩy tôi vào trong toilet nữ. Bất quá…” Park Tae Seok nhìn thẳng vào hai mắt của Nhạc Thiệu, “Tôi phát hiện ra, em ấy là một viên ngọc thô hiếm có. Mà tôi, mấy khiến cho em ấy bị lây nhiễm màu sắc độc nhất thuộc về tôi.”

“Anh chiếm tiện nghi của cậu ấy?!” Nhạc Thiệu xiết tay, chuẩn bị đánh người.

Park Tae Seok nói: “Nhạc tổng, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Trong vài ngày trên thuyền này, cậu không được vạch trần thân phận của tôi. Hợp tác giữa ‘Phong Viễn’ cùng ‘Kim Quang Xã’, tôi nguyện ý mất đi một phần lợi nhuận. Sau khi xuống thuyền, tôi sẽ nói cho Văn Bân biết thân phận thực sự của bản thân, đến lúc đó làm sao để theo đuổi em ấy, làm sao để em ấy tha thứ cho tôi, là chuyện riêng của tôi.”

“Vì sao phải đến khi xuống thuyền?” Nhạc Thiệu lạnh giọng hỏi.

Park Tae Seok trầm mặc một lát, đáp: “Văn Bân nói bởi vì quý phu nhân cho nên em ấy mới có thể kiến thức được loại tụ họp cấp cao như vậy, tôi muốn để cho em ấy được vui vẻ trải qua chuyến du lịch hiếm có lần đầu tiên này. Tôi cũng muốn thừa dịp vài ngày này khiến cho em ấy thích mình nhiều hơn một chút, chờ đến khi chân tướng được bộc lộ, phản ứng của em ấy đừng quá kịch liệt. Nhạc tổng là người từng trải, hẳn hiểu rõ người có thân phận như chúng ta, thời điểm gặp được người có thể khiến cho bản thân động tâm, nhất định phải dùng mọi thủ đoạn để đoạt được đến tay. Tôi có thể cam đoan, tôi đối với Văn Bân, hiện tại vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc tới không thể nghiêm túc hơn.”

Hàng lông mày nhíu chặt của Nhạc Thiệu giãn ra một chút, mặc dù quan hệ với Park Tae Seok không thể gọi là bằng hữu, nhưng song phương hợp tác nhiều năm như vậy, thái độ làm người của đối phương ra sao anh vẫn biết một chút. Park Tae Seok lớn lên giống con gái nhưng trình độ tâm ngoan thủ lạt tuyệt đối không dính lứu gì đến hai chữ ‘con gái’. Cũng bởi vì diện mạo như vậy, sinh hoạt cá nhân của gã tương đối cẩn mật.

Nhạc Thiệu mở miệng: “Anh nói anh nghiêm túc, vậy gia tộc của anh có thể tiếp nhận chuyện này sao? Người Hàn Quốc các anh trên một vài phương diện vẫn tương đối cổ hủ cùng ngoan cố.”

Park Tae Seok không bởi vì lời nói của Nhạc Thiệu mà không vui, chỉ thản nhiên nói một câu: “Park gia là do tôi làm chủ.”

Nhạc Thiệu lại nói: “Văn Bân năm nay chuẩn bị đi du học, chuyện này anh biết không?”

Ngoài dự kiến của anh, Park Tae Seok gật đầu: “Tôi biết, Văn Bân đã nói với tôi. Em ấy hạ quyết tâm muốn đi du học, tôi ngăn cũng ngăn không được, cho nên thời gian của tôi cũng không nhiều, còn hy vọng Nhạc tổng có thể hỗ trợ. Mặc kệ là cá nhân tôi hay là ‘Kim Quang Xã’ thì đều không nguyện ý cùng ngài cùng ‘Phong Viễn’ trở thành địch nhân, tôi chủ động tìm ngài, chính là thành ý của tôi.”

Nhạc Thiệu nâng lên ly rượu, một ngụm uống hết. Buông ly xuống, anh nói: “Nếu anh dám bắt nạt em trai tôi, cho dù khiến cho hai nước xung đột ngoại giao, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh!”

“Em ấy là người của tôi.” Park Tae Seok chủ động nâng ly.

Nhạc Thiệu tự rót rượu cho chính mình, trầm mặc một hồi lâu, anh cùng Park Tae Seok chạm ly.

Vệ Văn Bân cứ như vậy bị ‘bán’ đi, mà Park đại xã trưởng vẫn luôn tự tin thong dong giờ phút này còn chưa biết con đường truy thê của bản thân cũng không thuận lợi như tưởng tượng. Thậm chí từ nay về sau suốt vài thập niên, gã cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người nào đó. Đương nhiên, đây là chuyện tình khiến cho Park đại xã trưởng phải đau đầu suốt về sau.