.
Phòng học bỗng trở nên im lặng khi thấy sự có mặt của hai nhân vật không ngờ đến, Mộ Hình Như giật mình, tay chân có chút luống cuống cùng đám Mỹ Hoa đồng học cúi chào. “ T-thái tử điện hạ….ngũ hoàng tử…”
Mọi người cúi chào bọn hắn, chỉ có ta ngồi tại dưới đất, Diệp Hạ nhìn ta lại nhìn đám Mỹ Hoa làm một đám sợ hãi lùi lại. Một cái nữ hài trong đó trong lúc lùi vô ý đụng phải cạnh bàn, ngã xuống đè lên ta, Diệp Hạ thấy thế liền hung thần áp sát đi đến hất cái nữ hài kia, cả đám nữ hài còn lại hoảng sợ né ra, hoàn toàn không dám để đỡ nữ hài xấu số kia.
Ta ở đó ôm lấy Linh Hoa cầm nhắm chặt mắt không mở ra. Y phục trên người lấm lem vì bị đạp, đầu tóc muốn rối tung, này vừa sáng làm hai búi tóc đã bị rớt xuống, bàn tay và khuôn mặt có vài vết bầm, nhìn là biết những nữ hài này ra tay không hề nương lại chút nào cả.
“ Tiểu Hi.” Diệp Hạ vỗ vai ta một cái khiến ta giật mình ngẩn mặt lên, trước mặt ta là Diệp Hạ đang lo lắng và thái tử Diệp Ngọc Hàn đang phe phẩy phiến quạt đứng bên cạnh.
“ Hạ tử? T-thái tử điện hạ!!” giật mình vội đứng dậy, ta vội cúi đầu muốn hành lễ thế nhưng bị Diệp Ngọc Hàn và Diệp Hạ cản lại.
“ T-ta….thứ lỗi. Ta liền bê bết như vậy, hẳn là làm ngài không vừa mắt.” lùi một bước, ta ôm lấy Linh Hoa cầm gãy gãy đầu ngượng ngùng nói. Được rồi, nếu chỉ có Hạ tử ở đây ta sẽ không cần khách khí như vậy, nhưng mà thái tử lại khác nha....
“ Đi thôi, tiểu Hi. Không cần lại ở đây nữa, phải xem xét thương thế của ngươi đã.” nắm tay ta kéo đi, Diệp Hạ lạnh lùng nhìn một lượt những kẻ ở đây khiến cho bọn họ đều rùng mình sợ hãi đến thở cũng chẳng dám.
Diệp Ngọc Hàn phe phẩy quạt che miệng, không ai biết hắn đang cười hay gì, chỉ có đôi mắt đảo đến Mộ Hình Như trên người rồi theo Diệp Hạ rời đi.
Thật tiếc quá, hắn lúc trước thế mà lại xem trọng con độc xà này. Nàng có thể thực tinh quái, hắn không ghét việc đó. Chính là nàng chỉ có chút tài vặt lại bị cảm xúc chiếm lĩnh nhiều hơn biến thành ngu ngốc mất rồi.
Tiểu Diệp Hạ không thích nàng, mới đầu hắn còn không biết nguyên do. Giờ hắn mới hiểu, đầu óc của tiểu nữ hài này cũng không khá hơn đám não tàn là bao nhiêu cả. Diệp Ngọc Hàn thất vọng với mắt nhìn người của mình, mà Mộ Hình Như cũng cảm giác được, nàng nắm chặt tay hận ta thấu xương.
Liền chỉ vì một chuyện nhỏ này đã khiến cả thái tử từng tán thưởng qua nàng lanh lợi thông minh còn tốt bụng đã thất vọng nhìn nàng. Nàng không cam tâm, vì cái gì ta lại may mắn như thế chứ?
“ H-Hạ tử…” bị nắm tay kéo đi ta ôm Linh Hoa cầm kêu lên. “ Ta sắp phải vào lớp y thuật rồi, ngươi muốn đưa ta đi đâu ?”
“ Ngươi vẫn còn muốn học ?!” Diệp Hạ trợn tròn nhìn ta, ta chắc chắc chắn gật đầu. Trong mắt ta tràn đầy tò mò giống như muốn hỏi vì cái gì ta lại không thể đi học tiếp đây.
“ Vì sao lại cố chấp như vậy nha?” Diệp Ngọc Hàn đi đến hỏi, thiếu niên mười tám tuổi vừa bước đến cấp mười ba Hợp Nhân cảnh cười khó hiểu nhìn ta.
Hắn một thân màu cam nhạt, khuôn mặt dài, đôi mắt phượng dài hẹp, lông mi cong vút, làn da trắng mịn, nhìn so với nữ nhân còn có phần đẹp hơn, khiến đám nữ nhân đó vừa yêu vừa ghen tị với hắn.
“ Ta muốn chứng minh ta không vô dụng. Ta không phải đồ vô dụng trong lời nói của bọn họ, ta muốn cho bọn họ biết dù rằng không thể tu luyện thế nhưng ta không vô dụng.” ta kiên định nhìn hắn nói, Diệp Ngọc Hàn bất ngờ, Diệp Hạ chỉ thở dài.
“ Ngươi nhìn thực thông minh hiểu chuyện, có bao giờ nghĩ cố quá thành quá cố chưa ?” nở một nụ cười yêu nghiệt, Diệp Ngọc Hàn nhìn ta hỏi.
" Có. Thế nhưng cuộc đời chỉ có một, liền không cố, ta chỉ có thể bị người khác dẫm đạp lên. Mà ta….không muốn thế.” đến thời gian suy nghĩ cũng không cần, ta nhìn thẳng vào mắt hắn đáp lời làm hắn cười lớn.
Ta không hiểu vì sao hắn lại cười, ta không cảm giác mình trả lời sai cái gì cả. Trước kia những cuộc sống đó cho ta kinh nghiệm, làm cho ta hiểu được cái đạo lý này. Đây là kinh nghiệm xương máu của ta, người khác nếu muốn cười ý nghĩ này của ta thì ta cũng mặc kệ!
“ Ngươi nha, liền có ngũ đệ bảo vệ, sau này còn có ta giúp ngươi nữa, sợ gì bị người khác dẫm đạp chứ.” giúp ta sửa sang lại trang phục, Diệp Ngọc Hàn cười híp mắt nói, dù rằng ta rất khó hiểu vì sao hắn lại nói cả hắn cũng giúp ta nữa, thế nhưng tạm thời bỏ qua đi.
“ Ta từ tiểu chưa từng nghĩ dựa vào người khác, cuộc sống của ta trước khi đến thừa tướng phủ đều như thế, chỉ có một mình ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.” việc Dương Nhung nhận nuôi ta cũng chẳng phải cái bí mật cần giấu diếm cái gì, ta chỉ bình thản lắc đầu trả lời hắn.
Ta không bao giờ muốn dựa dẫm vào ai, bởi vì cái đồ bán nam bán nữ thần thánh kia sẽ khiến những kẻ ta dựa dẫm vào quay lại đâm ngược ta một đao. Nếu dựa dẫm sẽ đổi lại mất mạng, vậy thì ta không cần.
“ Trước khi đến thừa tướng phủ đều thế ? Ngươi chưa từng thử dựa vào ai sao ?” câu hỏi của Diệp Ngọc Hàn đánh vào lòng ta.
Trong ký ức của ta…..có một người….là người mà thân thể trước kia hưởng qua tình thương, là người mà tên bán nam bán nữ chưa thể động tay liền chết rồi....
“ Thực ra….là có. Ta có một gia gia….thế nhưng khi hắn mất rồi, ta không còn ai để dựa vào nữa, ai cũng bắt nạt ta.” ta cười bất đắc dĩ nói. “ Ta nghĩ….nếu ta không dựa vào gia gia trước đó mà tự học cách sinh tồn, có lẽ không phải ai cũng bắt nạt được ta rồi…”
“ Tiểu hài tử già trước tuổi a, sao ngươi không thử dựa vào ta một lần ? Ta đảm bảo sẽ không giống gia gia gì đó của ngươi, mạng ta lớn lắm ~” Diệp Ngọc Hàn nói một câu lập tức bị Diệp Hạ trừng.
“ Cái đó….vẫn không là không cần đi.” ta không có thói quen dựa dẫm người khác.
“ Đúng đó, nàng không cần ngươi đâu đại ca. Ta là bằng hữu nàng, sẽ chăm sóc tốt cho nàng.” Diệp Hạ gật đầu chắc chắn nói.
“ Hưm ~ trước sau gì ngươi cũng phải dựa vào ta thôi, để đại ca ta làm chỗ dựa cho ngươi, không ai lại dám bắt nạt ngươi nữa đâu.” vỗ vỗ bụi bẩn trên người ta, câu nói của Diệp Ngọc Hàn làm ta bối rối lùi lại.
" Đ-đ-đ-đ-ại ? Đại ca ? T-thái tử….ta không dám!” xưng huynh muội với hoàng thân quốc thích ? Ta không dám đâu !! Này không có trong kế hoạch!!!
“ Haha, tiểu hài tử thì phải vầy mới phải, đừng làm vẻ mặt buồn buồn lúc nãy nữa. Như vầy thuận mắt hơn này ~” cười đến híp mắt, Diệp Ngọc Hàn xoa xoa đầu ta, chỉnh chỉnh một chút cho mái tóc về nguyên trạng. “ Nào nào, về lớp đi, y thuật lớp sẽ bắt đầu sớm đấy.